Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 5: Dùng ngọ thiện kể chuyện giang hồ (2)
Hoắc Thành Quân: "Thừa lời! Đương nhiên đám người kia tay không ra về rồi. Hơn nữa trên thân còn dính thêm một đống phân chim. Thiên hạ chê cười!"
Tiêu Hà Vũ gật gật đầu, Hoắc Thành Quân lại chau mày: "Gật gật cái gì, mau rót nước cho ta!"
Có dịp sai khiến tên tiểu tử này, lão không dại mà bỏ qua!
Tiêu Hà Vũ lại ngoan ngoãn rót nước, đợi Hoắc Thành Quân uống xong lại hỏi: "Chẳng phải giang hồ tử sĩ đều tụ tập về đó sao? Thân thủ nàng có thể đến mức một mình đánh bại toàn bộ võ lâm, cũng quá kinh người!"
"Thân thủ kinh người? Phi! Lão tử nói cho ngươi biết, ngay cả cách cầm kiếm nàng thậm chí còn không biết, thế nào lại một thân võ công cái thế?" Hoắc Thành Quân vừa rung đùi vừa nói.
Tiêu Hà Vũ tỏ vẻ không rõ, chau mày hỏi: "Nói vậy là ý gì?"
Hoắc Thành Quân một tay cầm đùi gà, một tay nâng bình rượu, miệng nhai nhồm nhoàm nói: "Nghĩa trên mặt chữ. Nàng không có võ."
"Vậy đám người đó tụ tập lại gần như đông đủ một dịp như thế, chẳng lẽ chỉ ngồi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi bình bình hòa hòa nói chuyện trên trời dưới đất?"
Hoắc Thành Quân "phi" vài tiếng khinh bỉ: "Lão tử chỉ sợ chúng thật sự rất hối hận khi không cùng nàng hảo hảo nói chuyện!" sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ăn...
Những năm đó phải nói giang hồ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ* vì chức danh Võ Lâm Minh Chủ, môn chủ Tân Vận môn lấy sự việc Chiêu Dương giết hơn một nghìn người ở Nguyệt Tịnh cốc, đồng thời còn nhắc tới chuyện Tử Ám cung bị nàng trong một đêm không lí do diệt cỏ tận gốc, không biết mục tiêu công kích tiếp theo của nữ tử không hiểu đạo lý này lại là môn phái nào, khiến cả võ lâm một phen chấn động. Sau đó tất cả mấy trăm môn phái lớn nhỏ nhận được thư mời của Tân Vận môn tề tựu lại đài Khuynh Tửu bàn luận ba ngày ba đêm, sau đó đồng loạt đưa ra quyết định, gửi thư khiêu chiến với Chiêu Dương, hẹn bảy ngày sau ở tại đài Khuynh Tửu quyết đấu. Việc cũng không dừng lại ở đó, bỗng dưng ngay tối ngày hôm sau, năm môn đệ của Tân Vận môn- người được giao đi đưa thư khiêu chiến máu me đầy người trở về, sau khi để lại một câu không hoàn chỉnh: "Môn chủ... giết... giết... chúng ta... nàng... mưu kế... cẩn... thận..." liền thở ra một đám khói trắng vong linh đáng thương mà từ trần. Không cần nói cũng biết, tất nhiên môn đệ kia muốn nói: "Môn chủ, nàng giết chúng ta, nàng sắp đặt mưu kế, mọi người phải cẩn thận!". Đây rõ ràng là không coi ai ra gì! Hơn mấy trăm môn phái lớn nhỏ sau khi xử lí hậu sự cho năm môn đệ kia xong liền nhanh chóng tiến vào Bách Điểu sơn, tại cửa Tây Nguyệt Tịnh cốc hò hét nói gì mà "Giết người đền mạng!" , "Tiểu nha đầu vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!", "Coi trời bằng vung!", "Không hiểu đạo lí!", "Không bằng cầm thú!" vân vân mây mây...
*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.
"Sau đó thì sao?" Tiêu Hà Vũ.
"Hử? Lão tử thật rất khâm phục đám người đó nha, ở cái nơi nóng đến rát mặt đó hò hét hơn nửa ngày vẫn không thấy mệt. Sau đó thấy không hiệu quả liền luân phiên nhau đứng ở cửa Tây múa hát, há há há! Tuy năm đó ta không ở Nguyệt Tịnh cốc...à, là không ngu xuẩn đi theo nhưng ta chắc chắn đám người đó chẳng khác gì lũ khỉ đang làm xiếc! Há há há há há!" Hoắc Thành Quân miệng vừa nói tay vừa vỗ bàn.
"Tại sao đám người đó không xông vào, đứng bên ngoài có ích gì?" Tiêu Hà Vũ.
Hoắc Thành Quân uống một ly trà nhuận họng, lại tiếp tục hăng say kể giống như năm đó lão tận mắt chứng kiến vậy: "Xông vào? Đám người đó chỉ được cái lớn miệng thôi, có kẻ nào điên mà dám xông vào từ cửa Tây Nguyệt Tịnh cốc? Năm đó bọn chúng vây quét Nguyệt Tịnh cốc đã... gọi là gì nhỉ? À, lén lút. Không sai, lén lút! Khắp giang hồ ai chả biết cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc với cung chủ Huyết Lãnh cung có giao tình, đám người này bàn luận ba ngày ba đêm ở Khuynh Tửu đài đó đúng lúc cung chủ Huyết Lãnh cung đến Tây Vực, hơn nữa còn vạch ra cái kế hoạch đối với bọn họ chính là vô cùng hoàn mĩ: Diệt Nguyệt Tịnh cốc, lấy lại thư tịch mà Tuyệt Đại Tài Nhân sau khi qua đời đã lưu lại. Sau đó dạy môn đệ của mình cả y thuật và võ thuật Tài Nhân một đời nghiên cứu. Đợi thời cơ đến, lại một lần nữa tụ họp vây quét Huyết Lãnh cung, giải trừ mối nguy cho toàn thiên hạ. Ha ha ha, cười chết lão tử! Ngay cả một cái cửa cũng không bước qua nổi mà còn muốn diệt cốc, cướp đồ."
"Có điều, tuy nói là toàn bộ võ lâm nhưng thật ra không phải. Lão tử nhớ khi đó tiểu tử Mộ Dung kia không tham gia, Nguyệt Sát lâu cũng như các tổ chức sát thủ bên Tây Vực, Hắc-Bạch song hành, thiếu lâm và vài môn phái lớn khác cũng không tham gia. Nên đám người này đối với Nguyệt Tịnh cốc cũng chẳng có bao nhiêu uy hiếp."
Nguyệt Tịnh cốc có vị trí phải nói là phi thường thuận lợi, bên trong có thể đánh ra nhưng bên ngoài tuyệt đối không thể xông vào. Phía Đông là Bách Điểu sơn, phía Bắc là Thiên Sơn; hai ngọn núi này một ngọn khúc khuỷu, trơn trượt khó đi, một ngọn cao đến chọc trời, chỉ sợ nếu đi bằng hai cửa này, khả năng không tới một phần ba người có thể trở về, bọn họ đương nhiên sẽ không chọn lối này. Cửa Nam đương nhiên càng không thể chọn! Vì sao à? Đương nhiên vì Huyết Lãnh cung tọa trấn một phương rồi! Cửa duy nhất có thể an toàn đi qua, hiển nhiên là cửa Tây, chỉ cần lội qua sông Tuyền rồi đi tầm năm trăm dặm nữa là tới (1 dặm=1, 609km). Bất quá, bởi vì dễ đi qua nên đương nhiên nơi này phòng bị nghiêm nhất! Trận pháp phải nói là như lá trên cây, như mây trên trời. Mỗi một trận pháp đều kì lạ ảo diệu, nếu chính diện xông vào khẳng định không còn mạng đi ra. Vì thế bọn họ chỉ đành đứng bên ngoài múa may quay cuồng, hi vọng rằng nữ tử bên trong không nhịn được nữa mà xông ra ngoài.
Nhưng mà thật chẳng may là nàng không hề để tâm, à... thật ra thì chính xác là chuyện này nàng không có nghe nói qua. Ngươi không có nghe nhầm, nàng thật sự không hề biết có khách không mời ở cửa Tây nhà nàng khua chiêng gõ trống! Chuyện được làm đến rầm rộ như vậy, đương sự nàng từ lâu đã trở thành mục tiêu công kích của cả mấy trăm môn phái lớn nhỏ trên khắp thiên hạ thế nhưng không hề hay biết, đám người kia dày công lo lắng như vậy, ngược lại có chút đáng thương. Thảm! Quá thảm!
Mấy ngày sau, Chiêu Dương mới biết được cả mấy ngàn người đến đây bái phỏng, lúc đó nàng mới đi ra tiếp đón.
Sau một phen tra hỏi, chửi bới ầm ĩ của đám người kia, Chiêu Dương chỉ nói một câu "Ta không liên quan". Năm môn đệ kia từ Bách Điểu sơn trở về toàn thân huyết nhục mơ hồ, ấy vậy mà nàng nói nàng không liên quan? Tin được không? Đương nhiên không tin được!
Tiêu Hà Vũ: "Sau đó nàng làm thế nào?"
Hoắc Thành Quân: "Ngươi để ta nuốt đã được không?"
Tiêu Hà Vũ: "..."
Hoắc Thành Quân ăn xong rồi uống, uống xong lại ăn, ăn đến lúc không thể ăn nữa, lão mới thở ra một hơi: "Nói đám người đó cũng không tin, nàng cũng chẳng buồn giải thích. Vì lí do "Các vị dốc sức mấy ngày nay hẳn mệt mỏi", Chiêu Dương hạ lệnh cho người mang rượu thịt ra cửa Tây mở tiệc ngoài trời cho đám người kia ăn no nê, kêu bọn họ dưỡng sức để mai còn cùng nàng tẩn nhau."
Tiêu Hà Vũ vẻ mặt một lời không nói hết, còn có thể có người nào hào phóng hơn vị cốc chủ này sao? Mở tiệc cho đám sói sắp tấn công nơi trú ngụ của mình? Hắn xoa xoa thái dương, hỏi: "Đám người đó cũng ăn sao?"
"Đương nhiên!"
"Không sợ trong đó bỏ độc sao? Dù sao nàng cũng nổi tiếng là Độc Y..."
"Hắc hắc, ngươi hỏi ta mới nghĩ đến, chuyện này đúng là buồn cười chết người! Đám người đó cũng biết trận này không thể đánh nhanh, nên dự trữ khá nhiều lương khô, cơ mà lại không nghĩ đến, Chiêu Dương nàng lại thủ lâu như vậy, cả mấy ngày mấy đêm ngoài lương khô ra cũng chỉ còn lương khô, phần lớn đám môn sinh danh môn chính phái đó đều xuất thân danh gia vọng tộc, trước giờ đều ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể nuốt cái thứ thô kệch này? Ăn ăn ăn, ăn đến miệng lưỡi cũng muốn quắn lại. Nước cũng cạn, mặt trời chưa thấy bóng đã phải còng lưng đi hứng sương sớm chia nhau uống, há há há, cái cảnh tượng nghe cứ như đám di dân nghèo khổ thời chiến tranh ấy nhỉ, há há há há!"
Hoắc Thành Quân càng kể càng hứng trí, cười đến không thể khép miệng: "Nói thì nói là mấy ngày đó bọn họ đều thay phiên ra múa may trước cửa Tây nhưng thật ra chỉ được bảy ngày đầu thôi, mười mấy ngày sau đều dành thời gian đi bắt thú rừng hoặc tìm nước, chẳng còn ai nhớ rõ mục đích ban đầu đến đây để làm gì, thậm chí nghĩ lại cũng thấy mình rảnh rỗi không có gì làm mới đến nơi khỉ ho cò gáy này. Lúc đó có kẻ còn nói "Hay chúng ta đến bờ sông Tuyền lấy nước", thế nhưng với tốc độ của lũ ngựa già của bọn họ thì muốn đến sông Tuyền nhanh nhất cũng mất tới 2 ngày kể cả thời gian ăn uống ngủ nghỉ, cả đi cả về là 4 ngày, về đến nơi lại hết nước, lại mất 2 ngày đi lấy nước, sau đó lại quay về mất thêm 2 ngày, ai rảnh? Không ai rảnh! Thế là hơn một nửa số môn phái lấy lí do "Bổn phái hữu tâm vô lực, mong chư vị thông cảm" dứt khoát trở về, không tiếp tục cùng bọn họ ở đây làm trò khỉ nữa."
"Thấy hơn phân nửa đều đã rời đi, chí khí đám người này cũng yếu dần, lại ăn chay lâu như vậy, hành hạ bọn họ cả thể xác lẫn tinh thần, tự dưng được một bàn tiệc rượu quý thịt ngon, có mấy người có thể cưỡng lại? Khi đó còn có một vị "quyền cao chức trọng" của một đại phái lớn ra mặt, tên là cái gì ấy nhỉ? Hình như là gậy... Gậy đánh chó? Không sai! Là Côn Bổng..., Đả...Bổng?..."
"Rốt cuộc hắn tên gì nhỉ?..." Hoắc Thành Quân chống tay lên trán, vừa suy nghĩ vừa lầm bầm.
Tiêu Hà Vũ tiếp lời: "Là bang chủ Cái Bang, Đà bang chủ, Đà Thiếp, danh Côn Bổng Thiên." (Côn Bổng Thiên: gậy nhấc trời (cái này ta tự chế); Đả cẩu Bổng pháp là tên một loại võ của Cái Bang trong truyện của Kim Dung, dịch ra chắc là gậy đánh chó... Khụ khụ... Là võ đuổi ki.)
Hoắc Thành Quân: "... Tên đó vừa cầm cái gậy vừa oai hùng nói "Biết cốc chủ đây không phải hạng tiểu nhân hay lường gạt nên chúng ta sẽ nhận thành ý của ngươi, nhưng ngày mai xuất thủ, thứ cho không thể lưu tình!", sau đó cả đám theo lũ khất cái kia nhào vào ăn như hổ đói. Đúng là mất mặt, quá mất mặt!"
Ngày hôm sau, trong lúc hai bên đang giằng co thì bỗng dưng người của Nguyệt Tịnh cốc từ bên trong bắn tên ra, "phốc" một tiếng, mũi tên mạnh mẽ cắm ngay giữa trán đại đệ tử của môn chủ Tân Vận môn, ghim chặt hắn trên vách đá, chết không nhắm mắt! Đúng ra hắn đứng ở tít phía sau, nhưng vì người của Nguyệt Tịnh cốc đã lén luồn vào trong đám người, khi vị xạ thủ kia bắn tên, cũng là lúc họ kéo đám người chắn phía trên an toàn đứng qua một bên, tên đại đệ tử kia không kịp phản ứng, ngay tức khắc hồn trắng bay đi. Đúng lúc cản được số diêm tiêu** hắn định kích nổ, cứu cả mấy trăm mạng người. Lúc đó mới lộ ra, tất cả sự việc đều do một tay môn chủ Tân Vận môn dựng lên, năm môn đệ của bổn môn cũng do môn chủ hắn tự tay giết chết. Làm như vậy được lợi gì? Quá lợi ấy chứ! Nếu hai bên đánh nhau, trọng thương vô số, tử thương vô vàn, hắn một bên dật dây, một bên ngồi mát xem kịch, làm ngư ông đắc lợi. Nếu trận này Chiêu Dương bại, chắc chắn giang hồ lại dấy lên một trận tinh phong huyết vũ, Huyết Lãnh cung khẳng định sát phạt bốn phương, khi đó hắn đã ôm thư tịch chạy trước, còn mấy trăm môn phái này thay hắn chặn đao thương kiếm kích của Hàng Ly. Sau khi học hết thư tịch đó, vị trí Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn cũng chẳng xa, những người biết việc bẩn hắn làm cũng tụ họp dưới Hoàng Tuyền, vẹn cả đôi đường.
**Diêm tiêu: quặng kali nitrat, dùng làm pháo hoa, thuốc nổ,...
Bấy giờ mới nghĩ lại, phải chăng câu nói của môn đệ kia trước khi về chầu trời là "Môn chủ giết chúng ta, nàng không liên quan, là mưu kế của môn chủ, mọi người cẩn thận."? Đám người đó sau khi biết chuyện cũng không còn mặt mũi nhìn nàng, đơn giản nhận lỗi, cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng đi tìm tên hung thủ kia về, loạn đao chém chết. Sự việc đó chính là vết nhơ lớn nhất trong đời đám "danh môn chính phái" kia, vì thế việc Chiêu Dương nhờ vả Hắc Dạ cung phong bế tin tức của nàng phần lớn đều vì muốn giữ thể diện cho tử sĩ giang hồ. Tuy nhiên có không ít thông tin đã lọt ra ngoài qua các tiểu phái đã rời đi từ trước. Một thoáng kinh hồng, thanh danh của nàng liền vang xa. Đám người này sau khi trở về hận không thể vinh danh nàng khắp nơi trong phái, tuy âm thầm cũng thật sự kính nể. Mười hai tuổi, một trận thành danh!
Tiêu Hà Vũ gật gật đầu, Hoắc Thành Quân lại chau mày: "Gật gật cái gì, mau rót nước cho ta!"
Có dịp sai khiến tên tiểu tử này, lão không dại mà bỏ qua!
Tiêu Hà Vũ lại ngoan ngoãn rót nước, đợi Hoắc Thành Quân uống xong lại hỏi: "Chẳng phải giang hồ tử sĩ đều tụ tập về đó sao? Thân thủ nàng có thể đến mức một mình đánh bại toàn bộ võ lâm, cũng quá kinh người!"
"Thân thủ kinh người? Phi! Lão tử nói cho ngươi biết, ngay cả cách cầm kiếm nàng thậm chí còn không biết, thế nào lại một thân võ công cái thế?" Hoắc Thành Quân vừa rung đùi vừa nói.
Tiêu Hà Vũ tỏ vẻ không rõ, chau mày hỏi: "Nói vậy là ý gì?"
Hoắc Thành Quân một tay cầm đùi gà, một tay nâng bình rượu, miệng nhai nhồm nhoàm nói: "Nghĩa trên mặt chữ. Nàng không có võ."
"Vậy đám người đó tụ tập lại gần như đông đủ một dịp như thế, chẳng lẽ chỉ ngồi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi bình bình hòa hòa nói chuyện trên trời dưới đất?"
Hoắc Thành Quân "phi" vài tiếng khinh bỉ: "Lão tử chỉ sợ chúng thật sự rất hối hận khi không cùng nàng hảo hảo nói chuyện!" sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ăn...
Những năm đó phải nói giang hồ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ* vì chức danh Võ Lâm Minh Chủ, môn chủ Tân Vận môn lấy sự việc Chiêu Dương giết hơn một nghìn người ở Nguyệt Tịnh cốc, đồng thời còn nhắc tới chuyện Tử Ám cung bị nàng trong một đêm không lí do diệt cỏ tận gốc, không biết mục tiêu công kích tiếp theo của nữ tử không hiểu đạo lý này lại là môn phái nào, khiến cả võ lâm một phen chấn động. Sau đó tất cả mấy trăm môn phái lớn nhỏ nhận được thư mời của Tân Vận môn tề tựu lại đài Khuynh Tửu bàn luận ba ngày ba đêm, sau đó đồng loạt đưa ra quyết định, gửi thư khiêu chiến với Chiêu Dương, hẹn bảy ngày sau ở tại đài Khuynh Tửu quyết đấu. Việc cũng không dừng lại ở đó, bỗng dưng ngay tối ngày hôm sau, năm môn đệ của Tân Vận môn- người được giao đi đưa thư khiêu chiến máu me đầy người trở về, sau khi để lại một câu không hoàn chỉnh: "Môn chủ... giết... giết... chúng ta... nàng... mưu kế... cẩn... thận..." liền thở ra một đám khói trắng vong linh đáng thương mà từ trần. Không cần nói cũng biết, tất nhiên môn đệ kia muốn nói: "Môn chủ, nàng giết chúng ta, nàng sắp đặt mưu kế, mọi người phải cẩn thận!". Đây rõ ràng là không coi ai ra gì! Hơn mấy trăm môn phái lớn nhỏ sau khi xử lí hậu sự cho năm môn đệ kia xong liền nhanh chóng tiến vào Bách Điểu sơn, tại cửa Tây Nguyệt Tịnh cốc hò hét nói gì mà "Giết người đền mạng!" , "Tiểu nha đầu vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!", "Coi trời bằng vung!", "Không hiểu đạo lí!", "Không bằng cầm thú!" vân vân mây mây...
*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.
"Sau đó thì sao?" Tiêu Hà Vũ.
"Hử? Lão tử thật rất khâm phục đám người đó nha, ở cái nơi nóng đến rát mặt đó hò hét hơn nửa ngày vẫn không thấy mệt. Sau đó thấy không hiệu quả liền luân phiên nhau đứng ở cửa Tây múa hát, há há há! Tuy năm đó ta không ở Nguyệt Tịnh cốc...à, là không ngu xuẩn đi theo nhưng ta chắc chắn đám người đó chẳng khác gì lũ khỉ đang làm xiếc! Há há há há há!" Hoắc Thành Quân miệng vừa nói tay vừa vỗ bàn.
"Tại sao đám người đó không xông vào, đứng bên ngoài có ích gì?" Tiêu Hà Vũ.
Hoắc Thành Quân uống một ly trà nhuận họng, lại tiếp tục hăng say kể giống như năm đó lão tận mắt chứng kiến vậy: "Xông vào? Đám người đó chỉ được cái lớn miệng thôi, có kẻ nào điên mà dám xông vào từ cửa Tây Nguyệt Tịnh cốc? Năm đó bọn chúng vây quét Nguyệt Tịnh cốc đã... gọi là gì nhỉ? À, lén lút. Không sai, lén lút! Khắp giang hồ ai chả biết cốc chủ Nguyệt Tịnh cốc với cung chủ Huyết Lãnh cung có giao tình, đám người này bàn luận ba ngày ba đêm ở Khuynh Tửu đài đó đúng lúc cung chủ Huyết Lãnh cung đến Tây Vực, hơn nữa còn vạch ra cái kế hoạch đối với bọn họ chính là vô cùng hoàn mĩ: Diệt Nguyệt Tịnh cốc, lấy lại thư tịch mà Tuyệt Đại Tài Nhân sau khi qua đời đã lưu lại. Sau đó dạy môn đệ của mình cả y thuật và võ thuật Tài Nhân một đời nghiên cứu. Đợi thời cơ đến, lại một lần nữa tụ họp vây quét Huyết Lãnh cung, giải trừ mối nguy cho toàn thiên hạ. Ha ha ha, cười chết lão tử! Ngay cả một cái cửa cũng không bước qua nổi mà còn muốn diệt cốc, cướp đồ."
"Có điều, tuy nói là toàn bộ võ lâm nhưng thật ra không phải. Lão tử nhớ khi đó tiểu tử Mộ Dung kia không tham gia, Nguyệt Sát lâu cũng như các tổ chức sát thủ bên Tây Vực, Hắc-Bạch song hành, thiếu lâm và vài môn phái lớn khác cũng không tham gia. Nên đám người này đối với Nguyệt Tịnh cốc cũng chẳng có bao nhiêu uy hiếp."
Nguyệt Tịnh cốc có vị trí phải nói là phi thường thuận lợi, bên trong có thể đánh ra nhưng bên ngoài tuyệt đối không thể xông vào. Phía Đông là Bách Điểu sơn, phía Bắc là Thiên Sơn; hai ngọn núi này một ngọn khúc khuỷu, trơn trượt khó đi, một ngọn cao đến chọc trời, chỉ sợ nếu đi bằng hai cửa này, khả năng không tới một phần ba người có thể trở về, bọn họ đương nhiên sẽ không chọn lối này. Cửa Nam đương nhiên càng không thể chọn! Vì sao à? Đương nhiên vì Huyết Lãnh cung tọa trấn một phương rồi! Cửa duy nhất có thể an toàn đi qua, hiển nhiên là cửa Tây, chỉ cần lội qua sông Tuyền rồi đi tầm năm trăm dặm nữa là tới (1 dặm=1, 609km). Bất quá, bởi vì dễ đi qua nên đương nhiên nơi này phòng bị nghiêm nhất! Trận pháp phải nói là như lá trên cây, như mây trên trời. Mỗi một trận pháp đều kì lạ ảo diệu, nếu chính diện xông vào khẳng định không còn mạng đi ra. Vì thế bọn họ chỉ đành đứng bên ngoài múa may quay cuồng, hi vọng rằng nữ tử bên trong không nhịn được nữa mà xông ra ngoài.
Nhưng mà thật chẳng may là nàng không hề để tâm, à... thật ra thì chính xác là chuyện này nàng không có nghe nói qua. Ngươi không có nghe nhầm, nàng thật sự không hề biết có khách không mời ở cửa Tây nhà nàng khua chiêng gõ trống! Chuyện được làm đến rầm rộ như vậy, đương sự nàng từ lâu đã trở thành mục tiêu công kích của cả mấy trăm môn phái lớn nhỏ trên khắp thiên hạ thế nhưng không hề hay biết, đám người kia dày công lo lắng như vậy, ngược lại có chút đáng thương. Thảm! Quá thảm!
Mấy ngày sau, Chiêu Dương mới biết được cả mấy ngàn người đến đây bái phỏng, lúc đó nàng mới đi ra tiếp đón.
Sau một phen tra hỏi, chửi bới ầm ĩ của đám người kia, Chiêu Dương chỉ nói một câu "Ta không liên quan". Năm môn đệ kia từ Bách Điểu sơn trở về toàn thân huyết nhục mơ hồ, ấy vậy mà nàng nói nàng không liên quan? Tin được không? Đương nhiên không tin được!
Tiêu Hà Vũ: "Sau đó nàng làm thế nào?"
Hoắc Thành Quân: "Ngươi để ta nuốt đã được không?"
Tiêu Hà Vũ: "..."
Hoắc Thành Quân ăn xong rồi uống, uống xong lại ăn, ăn đến lúc không thể ăn nữa, lão mới thở ra một hơi: "Nói đám người đó cũng không tin, nàng cũng chẳng buồn giải thích. Vì lí do "Các vị dốc sức mấy ngày nay hẳn mệt mỏi", Chiêu Dương hạ lệnh cho người mang rượu thịt ra cửa Tây mở tiệc ngoài trời cho đám người kia ăn no nê, kêu bọn họ dưỡng sức để mai còn cùng nàng tẩn nhau."
Tiêu Hà Vũ vẻ mặt một lời không nói hết, còn có thể có người nào hào phóng hơn vị cốc chủ này sao? Mở tiệc cho đám sói sắp tấn công nơi trú ngụ của mình? Hắn xoa xoa thái dương, hỏi: "Đám người đó cũng ăn sao?"
"Đương nhiên!"
"Không sợ trong đó bỏ độc sao? Dù sao nàng cũng nổi tiếng là Độc Y..."
"Hắc hắc, ngươi hỏi ta mới nghĩ đến, chuyện này đúng là buồn cười chết người! Đám người đó cũng biết trận này không thể đánh nhanh, nên dự trữ khá nhiều lương khô, cơ mà lại không nghĩ đến, Chiêu Dương nàng lại thủ lâu như vậy, cả mấy ngày mấy đêm ngoài lương khô ra cũng chỉ còn lương khô, phần lớn đám môn sinh danh môn chính phái đó đều xuất thân danh gia vọng tộc, trước giờ đều ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể nuốt cái thứ thô kệch này? Ăn ăn ăn, ăn đến miệng lưỡi cũng muốn quắn lại. Nước cũng cạn, mặt trời chưa thấy bóng đã phải còng lưng đi hứng sương sớm chia nhau uống, há há há, cái cảnh tượng nghe cứ như đám di dân nghèo khổ thời chiến tranh ấy nhỉ, há há há há!"
Hoắc Thành Quân càng kể càng hứng trí, cười đến không thể khép miệng: "Nói thì nói là mấy ngày đó bọn họ đều thay phiên ra múa may trước cửa Tây nhưng thật ra chỉ được bảy ngày đầu thôi, mười mấy ngày sau đều dành thời gian đi bắt thú rừng hoặc tìm nước, chẳng còn ai nhớ rõ mục đích ban đầu đến đây để làm gì, thậm chí nghĩ lại cũng thấy mình rảnh rỗi không có gì làm mới đến nơi khỉ ho cò gáy này. Lúc đó có kẻ còn nói "Hay chúng ta đến bờ sông Tuyền lấy nước", thế nhưng với tốc độ của lũ ngựa già của bọn họ thì muốn đến sông Tuyền nhanh nhất cũng mất tới 2 ngày kể cả thời gian ăn uống ngủ nghỉ, cả đi cả về là 4 ngày, về đến nơi lại hết nước, lại mất 2 ngày đi lấy nước, sau đó lại quay về mất thêm 2 ngày, ai rảnh? Không ai rảnh! Thế là hơn một nửa số môn phái lấy lí do "Bổn phái hữu tâm vô lực, mong chư vị thông cảm" dứt khoát trở về, không tiếp tục cùng bọn họ ở đây làm trò khỉ nữa."
"Thấy hơn phân nửa đều đã rời đi, chí khí đám người này cũng yếu dần, lại ăn chay lâu như vậy, hành hạ bọn họ cả thể xác lẫn tinh thần, tự dưng được một bàn tiệc rượu quý thịt ngon, có mấy người có thể cưỡng lại? Khi đó còn có một vị "quyền cao chức trọng" của một đại phái lớn ra mặt, tên là cái gì ấy nhỉ? Hình như là gậy... Gậy đánh chó? Không sai! Là Côn Bổng..., Đả...Bổng?..."
"Rốt cuộc hắn tên gì nhỉ?..." Hoắc Thành Quân chống tay lên trán, vừa suy nghĩ vừa lầm bầm.
Tiêu Hà Vũ tiếp lời: "Là bang chủ Cái Bang, Đà bang chủ, Đà Thiếp, danh Côn Bổng Thiên." (Côn Bổng Thiên: gậy nhấc trời (cái này ta tự chế); Đả cẩu Bổng pháp là tên một loại võ của Cái Bang trong truyện của Kim Dung, dịch ra chắc là gậy đánh chó... Khụ khụ... Là võ đuổi ki.)
Hoắc Thành Quân: "... Tên đó vừa cầm cái gậy vừa oai hùng nói "Biết cốc chủ đây không phải hạng tiểu nhân hay lường gạt nên chúng ta sẽ nhận thành ý của ngươi, nhưng ngày mai xuất thủ, thứ cho không thể lưu tình!", sau đó cả đám theo lũ khất cái kia nhào vào ăn như hổ đói. Đúng là mất mặt, quá mất mặt!"
Ngày hôm sau, trong lúc hai bên đang giằng co thì bỗng dưng người của Nguyệt Tịnh cốc từ bên trong bắn tên ra, "phốc" một tiếng, mũi tên mạnh mẽ cắm ngay giữa trán đại đệ tử của môn chủ Tân Vận môn, ghim chặt hắn trên vách đá, chết không nhắm mắt! Đúng ra hắn đứng ở tít phía sau, nhưng vì người của Nguyệt Tịnh cốc đã lén luồn vào trong đám người, khi vị xạ thủ kia bắn tên, cũng là lúc họ kéo đám người chắn phía trên an toàn đứng qua một bên, tên đại đệ tử kia không kịp phản ứng, ngay tức khắc hồn trắng bay đi. Đúng lúc cản được số diêm tiêu** hắn định kích nổ, cứu cả mấy trăm mạng người. Lúc đó mới lộ ra, tất cả sự việc đều do một tay môn chủ Tân Vận môn dựng lên, năm môn đệ của bổn môn cũng do môn chủ hắn tự tay giết chết. Làm như vậy được lợi gì? Quá lợi ấy chứ! Nếu hai bên đánh nhau, trọng thương vô số, tử thương vô vàn, hắn một bên dật dây, một bên ngồi mát xem kịch, làm ngư ông đắc lợi. Nếu trận này Chiêu Dương bại, chắc chắn giang hồ lại dấy lên một trận tinh phong huyết vũ, Huyết Lãnh cung khẳng định sát phạt bốn phương, khi đó hắn đã ôm thư tịch chạy trước, còn mấy trăm môn phái này thay hắn chặn đao thương kiếm kích của Hàng Ly. Sau khi học hết thư tịch đó, vị trí Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn cũng chẳng xa, những người biết việc bẩn hắn làm cũng tụ họp dưới Hoàng Tuyền, vẹn cả đôi đường.
**Diêm tiêu: quặng kali nitrat, dùng làm pháo hoa, thuốc nổ,...
Bấy giờ mới nghĩ lại, phải chăng câu nói của môn đệ kia trước khi về chầu trời là "Môn chủ giết chúng ta, nàng không liên quan, là mưu kế của môn chủ, mọi người cẩn thận."? Đám người đó sau khi biết chuyện cũng không còn mặt mũi nhìn nàng, đơn giản nhận lỗi, cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng đi tìm tên hung thủ kia về, loạn đao chém chết. Sự việc đó chính là vết nhơ lớn nhất trong đời đám "danh môn chính phái" kia, vì thế việc Chiêu Dương nhờ vả Hắc Dạ cung phong bế tin tức của nàng phần lớn đều vì muốn giữ thể diện cho tử sĩ giang hồ. Tuy nhiên có không ít thông tin đã lọt ra ngoài qua các tiểu phái đã rời đi từ trước. Một thoáng kinh hồng, thanh danh của nàng liền vang xa. Đám người này sau khi trở về hận không thể vinh danh nàng khắp nơi trong phái, tuy âm thầm cũng thật sự kính nể. Mười hai tuổi, một trận thành danh!