Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 1: Tương phùng cố nhân ở Phiên An thành
Đầu tháng 8_
Phiên An thành - đế đô của Đại Yên hùng mạnh.
Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kinh thành, nơi đây vô cùng huyên náo, kẻ bán, người mua tấp nập. Tiếng ồn ào truyền ra từ các lâu, các quầy hàng rong hòa với tiếng xe ngựa và tiếng bước chân của người đi đường thể hiện rõ sự bận rộn, nhộn nhịp ở đây...
Một chiếc xe ngựa tiến vào, dù nó không xa hoa nhưng lại chiếm được vô số ánh nhìn của người đi đường, đương nhiên vấn đề không nằm ở xe ngựa mà là nằm ở xa phu và hai nữ tử một tả một hữu ngồi hai bên. Xa phu khá lớn tuổi, chắc cũng ngoài 60, tóc bạc nửa đầu, khuôn mặt già nua gầy gò luôn giữ bên môi nụ cười nhìn có vẻ phúc hậu, dễ gần. Trái ngược với các xa phu khác, lão không cầm roi ngựa mà lại cầm một thanh trúc non đã tuốt lá dài chừng hai xích (66,66cm), lâu lâu lại gõ vào thành xe, mỗi lần như thế con ngựa sẽ chạy theo hướng vừa phát ra tiếng gõ. Hai nữ nhân bên cạnh không thể nói là xinh đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là loại bế nguyệt tu hoa. Trong kinh thành, từ khi nào lại xuất hiện thêm hai tiểu mỹ nhân đây?
"Nga! Phiên An thật đẹp!" Thanh y nữ tử một vẻ mãn diện xuân phong ngồi cạnh xa phu cảm thán.
(Mãn diện xuân phong: mặt mày hớn hở)
Nữ tử này có ngũ quan xinh đẹp, mày lá liễu, mắt hạnh nhân, mũi cao thanh tú, môi nhỏ hồng nhuận, khuôn mặt một vẻ trẻ nhỏ ngây thơ, vô cùng khả ái.
Nhìn quanh một hồi, nàng lại quay qua nữ tử ngồi bên cạnh: "Này, này, này! Liễu Yến, muội nói gì đi chứ? Đây chẳng phải là lần đầu tiên muội tới Phiên An sao? Thấy thế nào? Có đẹp không?"
Liễu Yến một thân phấn y, diện mạo cũng không thua kém gì Liên Hương, đều mang vẻ đẹp thanh thoát xinh xắn.
Nghe tiếng gọi, Liễu Yến quay qua: "Liên Hương tỷ tỷ, đẹp."
"Ngươi có thể nói đầy đủ hơn không ? Là nói ta đẹp, hay nói nơi này?" Liên Hương.
"Phiên An thành...đẹp." Liễu Yến.
Liên Hương nghe thế liền chau mày, bĩu môi nói: "Ngươi càng ngày càng giống Tích Ngọc! Nói chuyện với các ngươi cũng chẳng khác gì nói với khúc gỗ!"
Hướng mắt nhìn xa phu bên cạnh, Liên Hương liền nhanh chóng đánh tan cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.
Không được, không được! Lão nhân này cũng không thích nói chuyện a! Thể nào cũng bị biến thành trò cười!
Thế là nàng lại hướng vào bên trong rèm xe mà hỏi: "Tiểu thư, người thấy nơi này như thế nào a?"
"Thiên hạ đệ nhất đế đô, cũng không phải hữu danh vô thực." giọng nói nhẹ nhàng từ phía trong xe ngựa khẽ truyền ra.
Liên Hương lại một lần nữa đen mặt: " Đúng là chủ nào tớ nấy! Tiểu thư người cứ như vậy, nô tỳ thật sự sẽ buồn chết mất! Tích Ngọc, Liễu Yến đều như vậy, ngay cả người cũng như vậy! Ta còn có thể nói chuyện với..."
_Rầm_ Tiếng chân đạp vào xe ngựa rõ mồn một.
Còn chưa kịp nói dứt câu, Liên Hương vì sự đụng chạm khá mạnh này mà nghiêng ngả thân thể, may mà Liễu Yến nhanh tay túm lấy vai nàng.
Đôi đồng tử xinh đẹp híp lại giận dữ, Liên Hương đối hắc y nam tử vừa đạp hông xe lạnh giọng nói: " Ngươi đây là muốn kiếm chuyện?"
Nam tử một thân hắc y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tự nhiên mà nói: "Câu này phải là ta hỏi mới đúng! Chủ tử nhà ta ở phía sau, bộ ngươi không thấy hay sao mà còn không nhường đường?"
Nghe y nói thế, Liên Hương cảm thấy vừa tức giận lại vừa tức cười, suy nghĩ.
Mắt của lão nương cũng không có mọc ở sau gáy!
Nam tử phía sau thấy trên này vẫn chưa dẹp đường, vội thúc giục: " A Tùng, ngươi đừng có lề mề nữa, thiếu gia sắp đến rồi đấy!"
Nam tử gọi Tử Tùng nghe vậy cũng vội vã: "Không nói nhiều với các ngươi nữa. Mau! Mau tránh đường!"
Cười lạnh một tiếng, Liên Hương đáp lại: "Đó là chủ tử của ngươi, đây không lẽ không phải ta chủ tử? Muốn chúng ta nhường đường? Ngươi là đang kể chuyện tiếu lâm sao?"
"Ngươi! Ngươi chán sống sao?" Tử Tùng hung hãn trợn mắt, nhìn chằm chằm Liên Hương.
"Chán sống? Bổn cô nương quả thật chán sống đấy!" Liên Hương đối nam tử kia cười trào phúng.
Nam tử phía sau thấy tranh cãi, vội thúc ngựa lên: "Vị cô nương này, chuyện khi nãy là bằng hữu của ta không phải, mong cô bỏ qua cho. Nhưng mà chủ tử của chúng ta thật sự đang tiến vào, nếu không muốn gặp phiền phức, cô nương vẫn nên nhường đường!"
"A Thanh, không cần nói nhiều với cô ta!" Tử Tùng khó chịu vẻ mặt.
"Không biết chủ tử của ngươi là người nào mà lại to đến thế a?!" Liên Hương.
"Chỉ sợ khi ngươi biết chủ tử của chúng ta là vị nào thì ngươi lại nhũn chân không đi nổi, chúng ta lại thêm việc!" Nam tử không biết điều kia trả lời.
"Chắc cô nương đã nghe qua Đại Yên đệ nhất công tử, Tiêu gia- Tiêu Hà Vũ?" Tử Thanh.
"Tiêu Hà Vũ- Đại Yên đệ nhất công tử?" Liên Hương vẻ mặt bất khả tư nghị hỏi lại.
(Bất khả tư nghị: không thể tin nổi)
"Đúng vậy!" Tử Thanh.
"Sao? Sợ rồi chứ gì?" Tử Tùng nhếch mép cười, vẻ mặt khiêu khích.
Quay qua nhìn Liễu Yến, Liên Hương nhỏ giọng hỏi: "Này Liễu Yến, muội có biết người bọn họ vừa nhắc tới là ai không?"
"..." Liễu Yến.
"..." Tử Tùng.
"..." Tử Thanh.
"..." xa phu.
Tử Tùng đơ người một lúc, lập tức nhíu chặt lông mày tỏ vẻ tức giận, khuôn mặt thiếu niên non nớt đỏ lên trông khả ái vô cùng: "Ngươi... Ngươi là đang sỉ nhục thiếu gia chúng ta?"
"Uy! Ngươi cũng nghe thấy sao?" Liên Hương lại là một trương bất khả tư nghị.
"Ngươi..." nghiến răng ken két.
Là người tập võ, lại đứng gần như vậy, làm sao có thể không nghe a?
Tử Thanh đặt tay lên vai Tử Tùng, giúp y lấy lại bình tĩnh. Sau đó hướng Liên Hương tiếp tục nhẫn nhịn: "Cô nương, xin đừng làm khó bọn ta!"
Còn chưa kịp trả, phía sau đã truyền đến tiếng nói: "Có chuyện gì, Tử Thanh?"
Vừa nghe cái giọng nói trầm thấp ấy, Tử Tùng không nhịn được dựng cả tóc gáy, vội lui ra thật xa, làm một tư thế cung kính. Tử Thanh lưng bỗng xuất hiện một tầng mồ hôi, nhanh chóng xuống ngựa bái nam tử phía trước một bái, cúi đầu thưa: "Thiếu gia..."
Phượng nhãn kiêu ngạo khẽ nhíu, hắn kiên nhẫn hỏi lại: "Có chuyện gì?"
"..." Tử Thanh.
Nam tử vừa xuất hiện có ngũ quan phi thường tuấn tú. Mày kiếm thanh, đen, sắc bén có chút ngang ngược. Cặp mắt phượng hẹp dài toát lên vẻ lạnh lùng mà uy nghiêm ít người có được. Đồng tử đen láy xoay chuyển linh động. Mũi cao tinh tế, hai phiến môi hồng nhuận xinh xắn làm nổi bật lên làn da trắng hồng mềm mịn tựa da em bé. Mái tóc đen mượt nửa trên buông lỏng nửa dưới bím (như bìa truyện nhé các nàng). Một thân lam y phiêu phiêu, phong tư xước ước, xinh đẹp đến khó tả. Dung mạo đó, quả thật rất hại nước hại dân! Yêu nghiệt! Thật rất yêu nghiệt!
(Phong tư xước ước: phong thái thanh nhã)
Tiêu Hà Vũ cưỡi hắc mã tiến lại gần, phượng nhãn lạnh lẽo nhìn xuống Tử Thanh.
Hắn đương nhiên biết, Tử Thanh không muốn đám người kia gặp chuyện, nhưng như thế càng làm hắn khó chịu hơn! Giấu chủ tử, đúng là không thể lượng thứ!
Theo phía sau hắn là một đoàn nhân mã hơn 30 người trật tự phép tắc, trang bị vũ khí đầy đủ. Toàn bộ đều mặc hắc y, vẻ mặt lãnh băng vô cảm.
Quả thật rầm rộ! Cư nhiên thực sự có thế lực! Nga?! Còn thực anh tuấn! Bất quá...tính tình cũng thực thối!
Liên Hương sờ sờ cằm, miệng khẽ nhếch.
Tử Tùng cúi thấp đầu, run run giọng nói: "Thiếu...thiếu gia, là đám người này không...không chịu nhường đường cho chúng ta." nói xong còn khẽ liếc nhìn lam y nam tử. Lại thấy hắn chuyển mắt nhìn mình, Tử Tùng vội vã cúi đầu xuống.
"Không chịu nhường?" Tiêu Hà Vũ hỏi lại.
"Thất lễ quá, chúng ta là người mới từ nơi khác đến nên không biết, xin lỗi vì đã mạo phạm công tử. Chúng ta sẽ lập tức rời đi." Liễu Yến hướng lam y nam tử nhẹ gật đầu.
"Xin lỗi? Ngươi nói cũng thật sự dễ nghe!" Nghe nàng nói xong, khuôn mặt yêu nghiệt kia liền nở nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Tử Thanh, Tử Tùng và đám người phía sau nghe giọng điệu đó, liền không rét mà run, biết điều càng lùi xa thêm mấy bước.
"Đường này cũng không phải đường nhà ngươi, lấy quyền gì mà đòi chúng ta nhường đường? Ỷ là hào môn thế gia, liền khinh rẻ dân thường chúng ta sao?" Liên Hương vẻ mặt khó chịu .
Tử Tùng nghe thế nhanh miệng đáp lại: "Ngươi vẫn còn cứng mồm được sao? Đúng là ngang ngược hết chỗ nói!" lại thấy Tiêu Hà Vũ nhìn mình...
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, hàn khí mãnh liệt tỏa ra từ người lam y nam tử. Cặp mắt phượng kiêu ngạo kia nhìn Liên Hương tỏ rõ vẻ xem thường, đôi môi hồng nhuận khẽ mím, đang định mở miệng nói gì đó thì phía trong xe ngựa, một âm thanh như oanh như yến, ngọt dịu nhưng không thiếu phần lạnh lùng đến khó tả vọng ra: "Vị công tử đây..."
Oanh!_
Trong đầu Tiêu Hà Vũ bỗng chốc xảy ra một trận nổ lớn, khuôn mặt anh tuấn tỏ rõ vẻ bất khả tư nghị, mắt phượng mở to nhìn chằm chằm về hướng vừa phát ra tiếng nói, cơ thể trên lưng ngựa khẽ run rẩy...
Là nàng ấy! Là nàng ấy sao?! Thật sự là nàng ấy!
"...mong công tử bỏ quá cho."
Tiếng nói êm ái, ngọt ngào của nữ tử kia vừa kết thúc, Tiêu Hà Vũ như người mất trí mà lao thẳng về phía cỗ xe. Ngay lúc tay đã đặt bên rèm cửa xe ngựa, cổ hắn cũng xuất hiện một luồng hàn khí và sát khí nặng nề. Một đoản đao được đúc chế tinh xảo, chuôi đao ngắn gọn, dễ cầm; thân đao mỏng, dẹt, cong cong hình bán nguyệt, lưỡi đao sắc bén, mũi đao nhọn hoắt, phía trên còn đục mấy lỗ, xuyên khuyên bạc nhỏ, khi giao động nghe rõ âm thanh "leng keng" thanh thúy. Là một thanh đoản đao tốt!
Thân vệ của Tiêu Hà Vũ thấy sự việc vừa xảy ra, vô cùng bất ngờ, ngây người một lúc mới kịp phản ứng, hàn khí tỏa ra từ đám người nồng đặc vô cùng, tay người nào người nấy cũng đồng loạt đặt lên chuôi kiếm dắt bên hông, ý tứ rõ ràng. Chỉ cần thanh đoản đao kia tới gần cổ chủ tử của họ thêm một phân nữa thôi (3,33mm), đám người này lập tức động thủ!
Phượng nhãn xuất hiện tia bất ngờ, Tiêu Hà Vũ nhìn Liên Hương vẻ thăm dò. Cao thủ trong giang hồ hắn gặp qua không ít, thế nhưng người có thể sử dụng đoản đao thành thạo, tốc độ lại nhanh đến như vậy thì lại vô cùng hiếm! Nếu thủ vệ thân cận nhất của hắn- Tiêu Hạo có ở đây thì việc xác định thân phận nữ tử này không khó chút nào. Y cũng là người đam mê vũ khí, đặc biệt là đoản đao, chỉ cần dựa vào cách cầm đao Tiêu Hạo cũng có thể nhận ra là người nào. Danh xưng Thần Nhãn cũng không phải tự nhiên mà có!
Vẻ mặt lãnh băng băng, thanh âm Liên Hương vang vọng ngay bên tai: "Này tiểu tử! Ngươi nghĩ ngươi là đích trưởng tử phủ Chiêu Ninh hầu thì có thể coi trời bằng vung, coi người không ra gì sao? Cứ nghĩ dù là loại nam tử bại hoại gia phong tới đâu thì ít nhất là hào môn thế gia công tử cũng phải được học tập ít nhiều chứ! Ngươi hay là chưa từng được dạy dỗ đây, hành động như vậy là có ý gì?"
Đám người xung quanh nghe vậy liền tức giận thay chủ tử, dáng vẻ đặt tay lên kiếm càng thêm hung tợn. Tử Thanh nhìn Liên Hương nói: "Cô nương, cẩn trọng lời nói! Trước, ngươi nên bỏ đoản đao kia xuống!"
Cũng không thèm nhìn Tử Thanh một cái, mắt nàng vẫn dính vào lam y nam tử, tuy là kề đao vào cổ nam tử được cưng chiều nhất Đại Yên, mặt nàng cũng không có lấy một tia sợ hãi, vẫn rất thản nhiên ngồi đưa chân qua lại trên xe ngựa, giọng nói thập phần khinh bỉ: "Cút! Hay là ngươi muốn thử độ bén của đoản đao này?"
"Liên Hương. Không được vô lễ!" giọng nói thanh thúy từ trong xe vọng ra.
Tiêu Hà Vũ vẻ mặt không rõ biểu cảm, nhưng với cái thái độ này cũng đủ biết hắn đang khó chịu vô cùng. Lần đầu tiên trong đời có nữ nhân dám sỉ mả hắn như vậy, là lần đầu tiên a!
Giọng hắn không nhanh không chậm đối người trong xe nói: "Cô nương, giọng nói của cô rất giống một cố nhân của tại hạ, không biết cô nương có phiền nếu cho ta nhận diện?"
Yết hầu di chuyển lên xuống, lưỡi đao sắc bén vẫn nằm bên cổ đã dính một chút huyết.
Liên Hương trừng mắt nhìn hắn, vẫn rất khinh bỉ nhưng trong lòng nàng đã có mấy phần khen ngợi. Người bị nàng kề đao vào cổ mà không run, không sợ, không hoảng, không loạn quả thật rất ít, y cư nhiên còn dám cử động! Khó chịu mở miệng: "Hừ! Ngươi có thể kiếm cái cớ nào hoàn mỹ hơn không? Chỉ nghe qua giọng nói liền đoán được nàng là ai? Phi! Đừng chọc ta cười!"
Nghi vấn của nàng không khác gì những người kia, mạc danh kì diệu, hắn thật sự có thể nghe qua một lần liền không quên!
(Mạc danh kì diệu: không sao nói được)
Tiêu Hà Vũ mặt không đổi sắc, lời nói của người ngoài, đối với hắn như gió thoảng bên tai.
"Tiêu công tử, cái này...có vẻ như không hợp với lễ nghĩa cho lắm, vẫn mong ngài lượng thứ." vẫn là giọng nói dịu dàng không hơn không kém.
Thu tay về, Tiêu Hà Vũ đáp lại: "Là tại hạ mạo muội rồi! Mong cô nương bỏ qua!"
Sau đó quay qua đám thân vệ của mình, nghiêm giọng: "Đi!"
Mắt phượng hờ hững quét qua hắc y nam tử đi đầu đoàn, sau đó quay đầu tiếp tục hướng phía trước đi chậm. Nam tử kia bình tĩnh hạ mắt, như hiểu được ý chủ tử, cũng nhanh chóng thúc ngựa đi lên. Đoàn người nối nhau di chuyển.
Keng! _một âm thanh thanh thúy vang lên.
Hắc y nam tử nhanh chóng với tay kéo Liên Hương rơi khỏi xe ngựa, cùng y đao kiếm va chạm. Đương nhiên nhận thức được ý định của Tiêu Hà Vũ, thế nhưng tên hắc y nhân này cũng không phải dạng vừa, muốn trong tích tắc hạ gục y là điều không tưởng, Liên Hương nộ khí xung thiên, mắt hạnh trừng lớn hắc y nam tử trước mặt, lại vừa phân tâm liếc mắt ra sau, quát khẽ: "Hỗn đản!"
(Nộ khí xung thiên: nổi trận lôi đình)
Thấy nàng có vẻ coi thường mình, Tử Phi không quản lời nhắc nhở của chủ tử, ra tay càng hung hãn hơn. Lực bỗng chốc mạnh lên, đường kiếm bỗng chốc nhanh hơn, Liên Hương lại cầm đoản đao đấu với trường kiếm nên không quá chục chiêu, liền rơi xuống thế hạ phong, điều này khiến nàng tận lực chú ý vào trận hỗn chiến với nam nhân này, lòng thầm nghĩ.
Không tệ!
Phía bên kia, Liễu Yến cũng bị một tên thị vệ kéo khỏi xe ngựa lao vào trận chiến. Nộ khí quanh thân nàng chỉ sợ còn nồng đặc hơn cả Liên Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ cả lên. Người xung quanh thấy vị ôn thần Tiêu gia này với người khác gây xích mích, vội vã trốn đi bằng hết, cửa tửu lâu cũng như muốn đóng lại.
Thân vệ của Tiêu Hà Vũ đáp đất ngày một nhiều, thế nhưng vì tiểu thư bọn họ không cho phép đả thương đám người này, tên này bị đánh bay thì tên khác lại thay nhau nối đuôi tiếp nàng, đánh gần như không có thời gian nghỉ tay. Đội hình lúc đầu là đánh tay đôi, về sau lại thành một- mười, mặt Liễu Yến nhăn đến khó coi. Phía bên kia Liên Hương như lâu lắm rồi mới thấy con mồi, càng hăng hái cùng y quấn quít, chỉ cần có thân vệ khác xía vô là nàng liền không nương tay đánh bay ra cả mấy trượng, chỉ sợ cũng đã quên mất mình định làm gì. Tử Phi bị nữ nhân này quấn lấy không dứt ra được, đã từ thế tấn công chuyển thành phòng thủ, chống đỡ phi thường cật lực. Rõ ràng nàng đánh với y không đánh quá sức như khi đả thương đám người kia, rõ ràng nàng đang cùng y chơi trò mèo vờn chuột! Biết cái suy nghĩ kia của Liên Hương, mặt Tử Phi đen thành một đống.
Không để lỡ mất thời cơ, tên chủ mưu kia liền nhanh chóng phi thân lên xe ngựa, đưa tay vén nhẹ tấm rèm lên. Ánh mắt nhìn vào trong không khỏi sững sờ, động tác cũng ngưng trệ.
Nữ tử bên trong xe ngựa, cư nhiên...nàng cư nhiên còn đội đấu lạp! Tiêu Hà Vũ hắc tuyến đầy đầu, vẻ mặt như không thể nói gì hơn.
Đấu lạp: còn gọi là mũ trúc.
"Vương bá!" bỗng nhiên nàng la lên một tiếng, kéo hồn Tiêu Hà Vũ quay về, lúc này hắn mới phát hiện, trước cổ họng là đầu thanh trúc nhọn hoắt có dính chút máu tươi. Đồng tử nhìn qua phía xa phu, Tiêu Hà Vũ không khỏi chau mày.
Chỉ một xa phu, không ngờ lại có võ!
Là hắn sơ xuất rồi...
Nghe được tiếng của nàng, Vương lão hơi liếc mắt nhìn, vẫn giữ nguyên cái đầu được vót nhọn của thanh trúc trên cổ nam nhân kia, khuôn mặt tưởng chừng hiền hậu ấy đã thu lại nụ cười. Cũng theo tiếng la của nàng, đám người bên này nhanh chóng thu quyền cước về, vội nhìn qua. Một đám người ôm ngực đầy thương tích, chau mày: "Thiếu gia!"
Đoản đao vừa kề cổ Tử Phi nhanh chóng hạ xuống, tra vào vỏ, Liên Hương khoanh tay, vẻ mặt như đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa: "Đáng đời!"
(Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên)
Đám thân vệ kia nghe vậy thì mặt ùn ùn sát khí nhìn qua phía nàng, Liên Hương cũng đáp mắt nhìn lại, cả đám người dù tức giận thay chủ tử cũng lập tức vội vã quay đi. Bọn họ không dám đùa với vị hung thần này tẹo nào a! Ánh mắt đều đổ dồn về phía Tử Phi cầu cứu. Y khẽ lắc đầu, cả đám người liền ủ ê mặt mày. Ai ai cũng biết, Tử Phi là thật sự không có cách a! Hai nữ nhân này cả thảy bọn họ đánh cũng không lại. Chỉ sợ lão yêu kia còn khó nhằn hơn!
"Vương bá! Buông!" giọng nói thanh thúy đã lạnh đi rất nhiều.
Vẻ mặt Vương lão thập phần khó chịu, vẫn giữ nguyên tư thế.
"Là ngươi không nghe thấy, hay là không thèm để vào tai lời ta nói?!" Giọng nàng vẫn rất nhẹ nhàng nhưng lại chứa thập phần uy hiếp.
Chần chừ một lúc, Vương lão buông thanh trúc xuống, khẽ hừ một tiếng. Đám người kia nhanh chóng tiến lên đỡ Tiêu Hà Vũ.
"Đã làm công tử hoảng sợ, mong thứ lỗi!" giọng nói mang ý tứ thành khẩn rõ ràng, hắn biết, nàng là thật tâm nhận lỗi, mà cái lỗi rõ ràng là hắn tạo ra, bỗng nhớ tới dáng vẻ nàng khi nãy, vành tai không khỏi nóng lên.
"Thiếu gia!" Tử Thanh tiến lên cấp hắn cái khăn mỏng tẩm thuốc bột, hồn hắn mới quay về, đưa tay nhận lấy quấn quanh cổ.
Phía sau Tử Phi quỳ xuống, gập hẳn người xuống đất: "Thiếu gia, là thuộc hạ bất tài! Xin người trách phạt!"
Tiêu Hà Vũ liếc mắt cũng không cho, là hắn bận nhìn chiếc xe ngựa đã mất dạng ở cuối ngõ. Nhàn nhạt đáp: "Không phải lỗi của ngươi, đứng lên đi."
Nói xong liền phi thân lên ngựa, rời đi...
Nữ nhân kia, một thân bạch y như tuyết không lây bụi trần, nhan sắc khuynh đảo thiên hạ mơ hồ hiện ra dưới lớp mạng che mặt màu trắng thuần càng làm xao động nhân tâm...
Cũng là một thân bạch y thuần khiết!
Hắn lại thêm phần khẳng định thân phận của nàng.
Phiên An thành - đế đô của Đại Yên hùng mạnh.
Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kinh thành, nơi đây vô cùng huyên náo, kẻ bán, người mua tấp nập. Tiếng ồn ào truyền ra từ các lâu, các quầy hàng rong hòa với tiếng xe ngựa và tiếng bước chân của người đi đường thể hiện rõ sự bận rộn, nhộn nhịp ở đây...
Một chiếc xe ngựa tiến vào, dù nó không xa hoa nhưng lại chiếm được vô số ánh nhìn của người đi đường, đương nhiên vấn đề không nằm ở xe ngựa mà là nằm ở xa phu và hai nữ tử một tả một hữu ngồi hai bên. Xa phu khá lớn tuổi, chắc cũng ngoài 60, tóc bạc nửa đầu, khuôn mặt già nua gầy gò luôn giữ bên môi nụ cười nhìn có vẻ phúc hậu, dễ gần. Trái ngược với các xa phu khác, lão không cầm roi ngựa mà lại cầm một thanh trúc non đã tuốt lá dài chừng hai xích (66,66cm), lâu lâu lại gõ vào thành xe, mỗi lần như thế con ngựa sẽ chạy theo hướng vừa phát ra tiếng gõ. Hai nữ nhân bên cạnh không thể nói là xinh đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là loại bế nguyệt tu hoa. Trong kinh thành, từ khi nào lại xuất hiện thêm hai tiểu mỹ nhân đây?
"Nga! Phiên An thật đẹp!" Thanh y nữ tử một vẻ mãn diện xuân phong ngồi cạnh xa phu cảm thán.
(Mãn diện xuân phong: mặt mày hớn hở)
Nữ tử này có ngũ quan xinh đẹp, mày lá liễu, mắt hạnh nhân, mũi cao thanh tú, môi nhỏ hồng nhuận, khuôn mặt một vẻ trẻ nhỏ ngây thơ, vô cùng khả ái.
Nhìn quanh một hồi, nàng lại quay qua nữ tử ngồi bên cạnh: "Này, này, này! Liễu Yến, muội nói gì đi chứ? Đây chẳng phải là lần đầu tiên muội tới Phiên An sao? Thấy thế nào? Có đẹp không?"
Liễu Yến một thân phấn y, diện mạo cũng không thua kém gì Liên Hương, đều mang vẻ đẹp thanh thoát xinh xắn.
Nghe tiếng gọi, Liễu Yến quay qua: "Liên Hương tỷ tỷ, đẹp."
"Ngươi có thể nói đầy đủ hơn không ? Là nói ta đẹp, hay nói nơi này?" Liên Hương.
"Phiên An thành...đẹp." Liễu Yến.
Liên Hương nghe thế liền chau mày, bĩu môi nói: "Ngươi càng ngày càng giống Tích Ngọc! Nói chuyện với các ngươi cũng chẳng khác gì nói với khúc gỗ!"
Hướng mắt nhìn xa phu bên cạnh, Liên Hương liền nhanh chóng đánh tan cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu.
Không được, không được! Lão nhân này cũng không thích nói chuyện a! Thể nào cũng bị biến thành trò cười!
Thế là nàng lại hướng vào bên trong rèm xe mà hỏi: "Tiểu thư, người thấy nơi này như thế nào a?"
"Thiên hạ đệ nhất đế đô, cũng không phải hữu danh vô thực." giọng nói nhẹ nhàng từ phía trong xe ngựa khẽ truyền ra.
Liên Hương lại một lần nữa đen mặt: " Đúng là chủ nào tớ nấy! Tiểu thư người cứ như vậy, nô tỳ thật sự sẽ buồn chết mất! Tích Ngọc, Liễu Yến đều như vậy, ngay cả người cũng như vậy! Ta còn có thể nói chuyện với..."
_Rầm_ Tiếng chân đạp vào xe ngựa rõ mồn một.
Còn chưa kịp nói dứt câu, Liên Hương vì sự đụng chạm khá mạnh này mà nghiêng ngả thân thể, may mà Liễu Yến nhanh tay túm lấy vai nàng.
Đôi đồng tử xinh đẹp híp lại giận dữ, Liên Hương đối hắc y nam tử vừa đạp hông xe lạnh giọng nói: " Ngươi đây là muốn kiếm chuyện?"
Nam tử một thân hắc y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tự nhiên mà nói: "Câu này phải là ta hỏi mới đúng! Chủ tử nhà ta ở phía sau, bộ ngươi không thấy hay sao mà còn không nhường đường?"
Nghe y nói thế, Liên Hương cảm thấy vừa tức giận lại vừa tức cười, suy nghĩ.
Mắt của lão nương cũng không có mọc ở sau gáy!
Nam tử phía sau thấy trên này vẫn chưa dẹp đường, vội thúc giục: " A Tùng, ngươi đừng có lề mề nữa, thiếu gia sắp đến rồi đấy!"
Nam tử gọi Tử Tùng nghe vậy cũng vội vã: "Không nói nhiều với các ngươi nữa. Mau! Mau tránh đường!"
Cười lạnh một tiếng, Liên Hương đáp lại: "Đó là chủ tử của ngươi, đây không lẽ không phải ta chủ tử? Muốn chúng ta nhường đường? Ngươi là đang kể chuyện tiếu lâm sao?"
"Ngươi! Ngươi chán sống sao?" Tử Tùng hung hãn trợn mắt, nhìn chằm chằm Liên Hương.
"Chán sống? Bổn cô nương quả thật chán sống đấy!" Liên Hương đối nam tử kia cười trào phúng.
Nam tử phía sau thấy tranh cãi, vội thúc ngựa lên: "Vị cô nương này, chuyện khi nãy là bằng hữu của ta không phải, mong cô bỏ qua cho. Nhưng mà chủ tử của chúng ta thật sự đang tiến vào, nếu không muốn gặp phiền phức, cô nương vẫn nên nhường đường!"
"A Thanh, không cần nói nhiều với cô ta!" Tử Tùng khó chịu vẻ mặt.
"Không biết chủ tử của ngươi là người nào mà lại to đến thế a?!" Liên Hương.
"Chỉ sợ khi ngươi biết chủ tử của chúng ta là vị nào thì ngươi lại nhũn chân không đi nổi, chúng ta lại thêm việc!" Nam tử không biết điều kia trả lời.
"Chắc cô nương đã nghe qua Đại Yên đệ nhất công tử, Tiêu gia- Tiêu Hà Vũ?" Tử Thanh.
"Tiêu Hà Vũ- Đại Yên đệ nhất công tử?" Liên Hương vẻ mặt bất khả tư nghị hỏi lại.
(Bất khả tư nghị: không thể tin nổi)
"Đúng vậy!" Tử Thanh.
"Sao? Sợ rồi chứ gì?" Tử Tùng nhếch mép cười, vẻ mặt khiêu khích.
Quay qua nhìn Liễu Yến, Liên Hương nhỏ giọng hỏi: "Này Liễu Yến, muội có biết người bọn họ vừa nhắc tới là ai không?"
"..." Liễu Yến.
"..." Tử Tùng.
"..." Tử Thanh.
"..." xa phu.
Tử Tùng đơ người một lúc, lập tức nhíu chặt lông mày tỏ vẻ tức giận, khuôn mặt thiếu niên non nớt đỏ lên trông khả ái vô cùng: "Ngươi... Ngươi là đang sỉ nhục thiếu gia chúng ta?"
"Uy! Ngươi cũng nghe thấy sao?" Liên Hương lại là một trương bất khả tư nghị.
"Ngươi..." nghiến răng ken két.
Là người tập võ, lại đứng gần như vậy, làm sao có thể không nghe a?
Tử Thanh đặt tay lên vai Tử Tùng, giúp y lấy lại bình tĩnh. Sau đó hướng Liên Hương tiếp tục nhẫn nhịn: "Cô nương, xin đừng làm khó bọn ta!"
Còn chưa kịp trả, phía sau đã truyền đến tiếng nói: "Có chuyện gì, Tử Thanh?"
Vừa nghe cái giọng nói trầm thấp ấy, Tử Tùng không nhịn được dựng cả tóc gáy, vội lui ra thật xa, làm một tư thế cung kính. Tử Thanh lưng bỗng xuất hiện một tầng mồ hôi, nhanh chóng xuống ngựa bái nam tử phía trước một bái, cúi đầu thưa: "Thiếu gia..."
Phượng nhãn kiêu ngạo khẽ nhíu, hắn kiên nhẫn hỏi lại: "Có chuyện gì?"
"..." Tử Thanh.
Nam tử vừa xuất hiện có ngũ quan phi thường tuấn tú. Mày kiếm thanh, đen, sắc bén có chút ngang ngược. Cặp mắt phượng hẹp dài toát lên vẻ lạnh lùng mà uy nghiêm ít người có được. Đồng tử đen láy xoay chuyển linh động. Mũi cao tinh tế, hai phiến môi hồng nhuận xinh xắn làm nổi bật lên làn da trắng hồng mềm mịn tựa da em bé. Mái tóc đen mượt nửa trên buông lỏng nửa dưới bím (như bìa truyện nhé các nàng). Một thân lam y phiêu phiêu, phong tư xước ước, xinh đẹp đến khó tả. Dung mạo đó, quả thật rất hại nước hại dân! Yêu nghiệt! Thật rất yêu nghiệt!
(Phong tư xước ước: phong thái thanh nhã)
Tiêu Hà Vũ cưỡi hắc mã tiến lại gần, phượng nhãn lạnh lẽo nhìn xuống Tử Thanh.
Hắn đương nhiên biết, Tử Thanh không muốn đám người kia gặp chuyện, nhưng như thế càng làm hắn khó chịu hơn! Giấu chủ tử, đúng là không thể lượng thứ!
Theo phía sau hắn là một đoàn nhân mã hơn 30 người trật tự phép tắc, trang bị vũ khí đầy đủ. Toàn bộ đều mặc hắc y, vẻ mặt lãnh băng vô cảm.
Quả thật rầm rộ! Cư nhiên thực sự có thế lực! Nga?! Còn thực anh tuấn! Bất quá...tính tình cũng thực thối!
Liên Hương sờ sờ cằm, miệng khẽ nhếch.
Tử Tùng cúi thấp đầu, run run giọng nói: "Thiếu...thiếu gia, là đám người này không...không chịu nhường đường cho chúng ta." nói xong còn khẽ liếc nhìn lam y nam tử. Lại thấy hắn chuyển mắt nhìn mình, Tử Tùng vội vã cúi đầu xuống.
"Không chịu nhường?" Tiêu Hà Vũ hỏi lại.
"Thất lễ quá, chúng ta là người mới từ nơi khác đến nên không biết, xin lỗi vì đã mạo phạm công tử. Chúng ta sẽ lập tức rời đi." Liễu Yến hướng lam y nam tử nhẹ gật đầu.
"Xin lỗi? Ngươi nói cũng thật sự dễ nghe!" Nghe nàng nói xong, khuôn mặt yêu nghiệt kia liền nở nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Tử Thanh, Tử Tùng và đám người phía sau nghe giọng điệu đó, liền không rét mà run, biết điều càng lùi xa thêm mấy bước.
"Đường này cũng không phải đường nhà ngươi, lấy quyền gì mà đòi chúng ta nhường đường? Ỷ là hào môn thế gia, liền khinh rẻ dân thường chúng ta sao?" Liên Hương vẻ mặt khó chịu .
Tử Tùng nghe thế nhanh miệng đáp lại: "Ngươi vẫn còn cứng mồm được sao? Đúng là ngang ngược hết chỗ nói!" lại thấy Tiêu Hà Vũ nhìn mình...
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, hàn khí mãnh liệt tỏa ra từ người lam y nam tử. Cặp mắt phượng kiêu ngạo kia nhìn Liên Hương tỏ rõ vẻ xem thường, đôi môi hồng nhuận khẽ mím, đang định mở miệng nói gì đó thì phía trong xe ngựa, một âm thanh như oanh như yến, ngọt dịu nhưng không thiếu phần lạnh lùng đến khó tả vọng ra: "Vị công tử đây..."
Oanh!_
Trong đầu Tiêu Hà Vũ bỗng chốc xảy ra một trận nổ lớn, khuôn mặt anh tuấn tỏ rõ vẻ bất khả tư nghị, mắt phượng mở to nhìn chằm chằm về hướng vừa phát ra tiếng nói, cơ thể trên lưng ngựa khẽ run rẩy...
Là nàng ấy! Là nàng ấy sao?! Thật sự là nàng ấy!
"...mong công tử bỏ quá cho."
Tiếng nói êm ái, ngọt ngào của nữ tử kia vừa kết thúc, Tiêu Hà Vũ như người mất trí mà lao thẳng về phía cỗ xe. Ngay lúc tay đã đặt bên rèm cửa xe ngựa, cổ hắn cũng xuất hiện một luồng hàn khí và sát khí nặng nề. Một đoản đao được đúc chế tinh xảo, chuôi đao ngắn gọn, dễ cầm; thân đao mỏng, dẹt, cong cong hình bán nguyệt, lưỡi đao sắc bén, mũi đao nhọn hoắt, phía trên còn đục mấy lỗ, xuyên khuyên bạc nhỏ, khi giao động nghe rõ âm thanh "leng keng" thanh thúy. Là một thanh đoản đao tốt!
Thân vệ của Tiêu Hà Vũ thấy sự việc vừa xảy ra, vô cùng bất ngờ, ngây người một lúc mới kịp phản ứng, hàn khí tỏa ra từ đám người nồng đặc vô cùng, tay người nào người nấy cũng đồng loạt đặt lên chuôi kiếm dắt bên hông, ý tứ rõ ràng. Chỉ cần thanh đoản đao kia tới gần cổ chủ tử của họ thêm một phân nữa thôi (3,33mm), đám người này lập tức động thủ!
Phượng nhãn xuất hiện tia bất ngờ, Tiêu Hà Vũ nhìn Liên Hương vẻ thăm dò. Cao thủ trong giang hồ hắn gặp qua không ít, thế nhưng người có thể sử dụng đoản đao thành thạo, tốc độ lại nhanh đến như vậy thì lại vô cùng hiếm! Nếu thủ vệ thân cận nhất của hắn- Tiêu Hạo có ở đây thì việc xác định thân phận nữ tử này không khó chút nào. Y cũng là người đam mê vũ khí, đặc biệt là đoản đao, chỉ cần dựa vào cách cầm đao Tiêu Hạo cũng có thể nhận ra là người nào. Danh xưng Thần Nhãn cũng không phải tự nhiên mà có!
Vẻ mặt lãnh băng băng, thanh âm Liên Hương vang vọng ngay bên tai: "Này tiểu tử! Ngươi nghĩ ngươi là đích trưởng tử phủ Chiêu Ninh hầu thì có thể coi trời bằng vung, coi người không ra gì sao? Cứ nghĩ dù là loại nam tử bại hoại gia phong tới đâu thì ít nhất là hào môn thế gia công tử cũng phải được học tập ít nhiều chứ! Ngươi hay là chưa từng được dạy dỗ đây, hành động như vậy là có ý gì?"
Đám người xung quanh nghe vậy liền tức giận thay chủ tử, dáng vẻ đặt tay lên kiếm càng thêm hung tợn. Tử Thanh nhìn Liên Hương nói: "Cô nương, cẩn trọng lời nói! Trước, ngươi nên bỏ đoản đao kia xuống!"
Cũng không thèm nhìn Tử Thanh một cái, mắt nàng vẫn dính vào lam y nam tử, tuy là kề đao vào cổ nam tử được cưng chiều nhất Đại Yên, mặt nàng cũng không có lấy một tia sợ hãi, vẫn rất thản nhiên ngồi đưa chân qua lại trên xe ngựa, giọng nói thập phần khinh bỉ: "Cút! Hay là ngươi muốn thử độ bén của đoản đao này?"
"Liên Hương. Không được vô lễ!" giọng nói thanh thúy từ trong xe vọng ra.
Tiêu Hà Vũ vẻ mặt không rõ biểu cảm, nhưng với cái thái độ này cũng đủ biết hắn đang khó chịu vô cùng. Lần đầu tiên trong đời có nữ nhân dám sỉ mả hắn như vậy, là lần đầu tiên a!
Giọng hắn không nhanh không chậm đối người trong xe nói: "Cô nương, giọng nói của cô rất giống một cố nhân của tại hạ, không biết cô nương có phiền nếu cho ta nhận diện?"
Yết hầu di chuyển lên xuống, lưỡi đao sắc bén vẫn nằm bên cổ đã dính một chút huyết.
Liên Hương trừng mắt nhìn hắn, vẫn rất khinh bỉ nhưng trong lòng nàng đã có mấy phần khen ngợi. Người bị nàng kề đao vào cổ mà không run, không sợ, không hoảng, không loạn quả thật rất ít, y cư nhiên còn dám cử động! Khó chịu mở miệng: "Hừ! Ngươi có thể kiếm cái cớ nào hoàn mỹ hơn không? Chỉ nghe qua giọng nói liền đoán được nàng là ai? Phi! Đừng chọc ta cười!"
Nghi vấn của nàng không khác gì những người kia, mạc danh kì diệu, hắn thật sự có thể nghe qua một lần liền không quên!
(Mạc danh kì diệu: không sao nói được)
Tiêu Hà Vũ mặt không đổi sắc, lời nói của người ngoài, đối với hắn như gió thoảng bên tai.
"Tiêu công tử, cái này...có vẻ như không hợp với lễ nghĩa cho lắm, vẫn mong ngài lượng thứ." vẫn là giọng nói dịu dàng không hơn không kém.
Thu tay về, Tiêu Hà Vũ đáp lại: "Là tại hạ mạo muội rồi! Mong cô nương bỏ qua!"
Sau đó quay qua đám thân vệ của mình, nghiêm giọng: "Đi!"
Mắt phượng hờ hững quét qua hắc y nam tử đi đầu đoàn, sau đó quay đầu tiếp tục hướng phía trước đi chậm. Nam tử kia bình tĩnh hạ mắt, như hiểu được ý chủ tử, cũng nhanh chóng thúc ngựa đi lên. Đoàn người nối nhau di chuyển.
Keng! _một âm thanh thanh thúy vang lên.
Hắc y nam tử nhanh chóng với tay kéo Liên Hương rơi khỏi xe ngựa, cùng y đao kiếm va chạm. Đương nhiên nhận thức được ý định của Tiêu Hà Vũ, thế nhưng tên hắc y nhân này cũng không phải dạng vừa, muốn trong tích tắc hạ gục y là điều không tưởng, Liên Hương nộ khí xung thiên, mắt hạnh trừng lớn hắc y nam tử trước mặt, lại vừa phân tâm liếc mắt ra sau, quát khẽ: "Hỗn đản!"
(Nộ khí xung thiên: nổi trận lôi đình)
Thấy nàng có vẻ coi thường mình, Tử Phi không quản lời nhắc nhở của chủ tử, ra tay càng hung hãn hơn. Lực bỗng chốc mạnh lên, đường kiếm bỗng chốc nhanh hơn, Liên Hương lại cầm đoản đao đấu với trường kiếm nên không quá chục chiêu, liền rơi xuống thế hạ phong, điều này khiến nàng tận lực chú ý vào trận hỗn chiến với nam nhân này, lòng thầm nghĩ.
Không tệ!
Phía bên kia, Liễu Yến cũng bị một tên thị vệ kéo khỏi xe ngựa lao vào trận chiến. Nộ khí quanh thân nàng chỉ sợ còn nồng đặc hơn cả Liên Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ cả lên. Người xung quanh thấy vị ôn thần Tiêu gia này với người khác gây xích mích, vội vã trốn đi bằng hết, cửa tửu lâu cũng như muốn đóng lại.
Thân vệ của Tiêu Hà Vũ đáp đất ngày một nhiều, thế nhưng vì tiểu thư bọn họ không cho phép đả thương đám người này, tên này bị đánh bay thì tên khác lại thay nhau nối đuôi tiếp nàng, đánh gần như không có thời gian nghỉ tay. Đội hình lúc đầu là đánh tay đôi, về sau lại thành một- mười, mặt Liễu Yến nhăn đến khó coi. Phía bên kia Liên Hương như lâu lắm rồi mới thấy con mồi, càng hăng hái cùng y quấn quít, chỉ cần có thân vệ khác xía vô là nàng liền không nương tay đánh bay ra cả mấy trượng, chỉ sợ cũng đã quên mất mình định làm gì. Tử Phi bị nữ nhân này quấn lấy không dứt ra được, đã từ thế tấn công chuyển thành phòng thủ, chống đỡ phi thường cật lực. Rõ ràng nàng đánh với y không đánh quá sức như khi đả thương đám người kia, rõ ràng nàng đang cùng y chơi trò mèo vờn chuột! Biết cái suy nghĩ kia của Liên Hương, mặt Tử Phi đen thành một đống.
Không để lỡ mất thời cơ, tên chủ mưu kia liền nhanh chóng phi thân lên xe ngựa, đưa tay vén nhẹ tấm rèm lên. Ánh mắt nhìn vào trong không khỏi sững sờ, động tác cũng ngưng trệ.
Nữ tử bên trong xe ngựa, cư nhiên...nàng cư nhiên còn đội đấu lạp! Tiêu Hà Vũ hắc tuyến đầy đầu, vẻ mặt như không thể nói gì hơn.
Đấu lạp: còn gọi là mũ trúc.
"Vương bá!" bỗng nhiên nàng la lên một tiếng, kéo hồn Tiêu Hà Vũ quay về, lúc này hắn mới phát hiện, trước cổ họng là đầu thanh trúc nhọn hoắt có dính chút máu tươi. Đồng tử nhìn qua phía xa phu, Tiêu Hà Vũ không khỏi chau mày.
Chỉ một xa phu, không ngờ lại có võ!
Là hắn sơ xuất rồi...
Nghe được tiếng của nàng, Vương lão hơi liếc mắt nhìn, vẫn giữ nguyên cái đầu được vót nhọn của thanh trúc trên cổ nam nhân kia, khuôn mặt tưởng chừng hiền hậu ấy đã thu lại nụ cười. Cũng theo tiếng la của nàng, đám người bên này nhanh chóng thu quyền cước về, vội nhìn qua. Một đám người ôm ngực đầy thương tích, chau mày: "Thiếu gia!"
Đoản đao vừa kề cổ Tử Phi nhanh chóng hạ xuống, tra vào vỏ, Liên Hương khoanh tay, vẻ mặt như đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa: "Đáng đời!"
(Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên)
Đám thân vệ kia nghe vậy thì mặt ùn ùn sát khí nhìn qua phía nàng, Liên Hương cũng đáp mắt nhìn lại, cả đám người dù tức giận thay chủ tử cũng lập tức vội vã quay đi. Bọn họ không dám đùa với vị hung thần này tẹo nào a! Ánh mắt đều đổ dồn về phía Tử Phi cầu cứu. Y khẽ lắc đầu, cả đám người liền ủ ê mặt mày. Ai ai cũng biết, Tử Phi là thật sự không có cách a! Hai nữ nhân này cả thảy bọn họ đánh cũng không lại. Chỉ sợ lão yêu kia còn khó nhằn hơn!
"Vương bá! Buông!" giọng nói thanh thúy đã lạnh đi rất nhiều.
Vẻ mặt Vương lão thập phần khó chịu, vẫn giữ nguyên tư thế.
"Là ngươi không nghe thấy, hay là không thèm để vào tai lời ta nói?!" Giọng nàng vẫn rất nhẹ nhàng nhưng lại chứa thập phần uy hiếp.
Chần chừ một lúc, Vương lão buông thanh trúc xuống, khẽ hừ một tiếng. Đám người kia nhanh chóng tiến lên đỡ Tiêu Hà Vũ.
"Đã làm công tử hoảng sợ, mong thứ lỗi!" giọng nói mang ý tứ thành khẩn rõ ràng, hắn biết, nàng là thật tâm nhận lỗi, mà cái lỗi rõ ràng là hắn tạo ra, bỗng nhớ tới dáng vẻ nàng khi nãy, vành tai không khỏi nóng lên.
"Thiếu gia!" Tử Thanh tiến lên cấp hắn cái khăn mỏng tẩm thuốc bột, hồn hắn mới quay về, đưa tay nhận lấy quấn quanh cổ.
Phía sau Tử Phi quỳ xuống, gập hẳn người xuống đất: "Thiếu gia, là thuộc hạ bất tài! Xin người trách phạt!"
Tiêu Hà Vũ liếc mắt cũng không cho, là hắn bận nhìn chiếc xe ngựa đã mất dạng ở cuối ngõ. Nhàn nhạt đáp: "Không phải lỗi của ngươi, đứng lên đi."
Nói xong liền phi thân lên ngựa, rời đi...
Nữ nhân kia, một thân bạch y như tuyết không lây bụi trần, nhan sắc khuynh đảo thiên hạ mơ hồ hiện ra dưới lớp mạng che mặt màu trắng thuần càng làm xao động nhân tâm...
Cũng là một thân bạch y thuần khiết!
Hắn lại thêm phần khẳng định thân phận của nàng.
Last edited: