-
Chương 6
Mặc dù trước đây ta không mấy hứng thú với việc săn bắn, nhưng bây giờ đã quyết định hòa ly, thay vì ở lại phủ công chúa mà buồn bã, chẳng bằng ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Cũng tốt để thay đổi tâm trạng.
Tưởng rằng trong thời gian ngắn ta sẽ không gặp lại hắn nữa.
Dù sao thì theo hiểu biết của ta về hắn, hắn vốn kiêu ngạo, bị ly hôn đột ngột như vậy chắc chắn là đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Chắc chắn trong thời gian ngắn hắn sẽ không muốn gặp ta.
Nhưng ta không ngờ, khi ta vừa đến trường săn, đã thấy hắn ngồi sau lưng phụ hoàng, bên cạnh hắn còn có một cô gái mặc áo lụa đỏ, nhan sắc rất thanh tao, nhã nhặn.
Ta nhìn kỹ một chút, nhận ra thân phận của cô gái đó.
Là tiểu thư của phủ Vĩnh Nghĩa hầu.
Cũng là một tiểu thư danh giá.
Rất xứng đôi với hắn.
Dù đã biết rõ trong lòng hắn có người khác, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lòng ta vẫn không tránh khỏi đau buồn.
Ta cố nén nước mắt, buộc bản thân không nhìn nữa, hít sâu một hơi rồi bước về hướng khác.
Nhưng chưa kịp đi xa, đã bị một người đàn ông vội vã chạy đến nắm lấy tay.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc bên cạnh, lòng ta càng thêm chua xót, nhưng vẫn quay đầu lại, giọng nói cứng rắn: "Thẩm tướng quân đang làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không hiểu đạo lý này sao?"
Ta nghĩ rằng nói như vậy sẽ khiến hắn tức giận, hoặc tự ái của hắn sẽ khiến hắn quay đầu bỏ đi.
Nhưng ta không ngờ, sau khi ta nói xong, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn lóe lên, bất chấp tất cả mà ôm lấy ta, giọng điệu ủy khuất hỏi: "Sao nàng lại không cần ta nữa? Ta đã làm gì sai sao?"
Ta vùng vẫy cố gắng tránh xa hắn.
Giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Chuyện đó ngươi tự biết, còn ta, ta đã biết tất cả rồi."
Ta nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến hắn chột dạ, nhưng không ngờ, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi đỏ lên.
Lắp bắp nói với ta: "Nàng, nàng thực sự đã biết tất cả rồi?"
Ta lạnh lùng gật đầu.
Giọng điệu châm biếm: "Sao, chuyện rõ ràng như vậy, ngươi còn có gì để giải thích sao?"
Nghe giọng điệu không vui của ta, đôi mày của hắn nhíu lại, mở miệng giải thích:
"Không phải như nàng nghĩ đâu..."
Ta khoanh tay trước ngực, hơi nhướn mày, ta muốn nghe xem hắn có gì để giải thích.
Nhưng chưa kịp nghe hắn nói hết, đã nghe thấy tiếng phụ hoàng gọi từ xa.
Thánh chỉ khó trái, chỉ thấy hắn do dự một lúc, rồi nói với ta: "Đợi ta, lát nữa ta sẽ giải thích cho nàng."
Nhưng ta không còn kiên nhẫn nữa, liền xoay người bỏ đi.
"Không cần, ta không muốn nghe."
Ta chẳng có hứng thú nghe hắn kể về chuyện tình cảm với người phụ nữ khác.
Những chuyện tự chuốc khổ vào mình, ta không muốn làm.
Ta tự mình quay đầu bỏ đi nên không nhận ra, hắn đứng sau lưng ta, dáng người thẳng tấp, biểu cảm lạc lõng như một chú cún con không ai cần.
Ta tự mình chọn một chỗ ngồi khá xa hắn, nhìn hắn với vẻ mặt lạc lõng đi đến bên cạnh phụ hoàng. Từ xa, ta nghe thấy phụ hoàng nói với hắn và vài vị vương gia trẻ tuổi:
"Hôm nay thi săn bắn, ai có thể giành được giải nhất, có thể yêu cầu trẫm một bảo vật, bất kể là gì, trẫm nhất định sẽ chấp thuận."
Nghe vậy, chỉ thấy những vị vương gia thường ngày thân thiết với Thẩm Trạm liền lên tiếng:
"Hoàng huynh, huynh có điều không biết rồi, Thẩm tướng quân là cao thủ săn bắn, nhưng Thẩm tướng quân vốn không ham muốn gì, e rằng hôm nay cuộc săn này sẽ không có gì đặc sắc."
"Đúng vậy, Thẩm tướng quân đã thấy qua biết bao bảo vật, chẳng lẽ còn thèm muốn bảo vật trong kho báu của hoàng huynh?"
Câu này không sai.
Ta gả cho Thẩm Trạm, sính lễ hắn tặng còn nhiều hơn cả mười dặm hồng trang*.
*Mười dặm hồng trang: là một cụm từ dùng để mô tả cảnh tượng xa hoa, lộng lẫy của đoàn rước dâu với nhiều của hồi môn quý giá, sính lễ vượt xa mức độ thông thường.
Hắn là sủng thần của hoàng thượng, nhận được bao nhiêu ân sủng chắc đến mấy ngày mấy đêm cũng đếm không hết.
Làm sao có thể vì một chút lợi ích nhỏ mà động lòng.
Nhưng khi ta nghĩ rằng Thẩm Trạm sẽ thờ ơ cho qua, không ngờ lại nghe thấy hắn nhìn phụ hoàng với ánh mắt vô cùng nghiêm túc và nói:
"Hoàng thượng, thần thực sự có một bảo vật muốn xin, đến lúc đó mong hoàng thượng thành toàn."
Cũng tốt để thay đổi tâm trạng.
Tưởng rằng trong thời gian ngắn ta sẽ không gặp lại hắn nữa.
Dù sao thì theo hiểu biết của ta về hắn, hắn vốn kiêu ngạo, bị ly hôn đột ngột như vậy chắc chắn là đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Chắc chắn trong thời gian ngắn hắn sẽ không muốn gặp ta.
Nhưng ta không ngờ, khi ta vừa đến trường săn, đã thấy hắn ngồi sau lưng phụ hoàng, bên cạnh hắn còn có một cô gái mặc áo lụa đỏ, nhan sắc rất thanh tao, nhã nhặn.
Ta nhìn kỹ một chút, nhận ra thân phận của cô gái đó.
Là tiểu thư của phủ Vĩnh Nghĩa hầu.
Cũng là một tiểu thư danh giá.
Rất xứng đôi với hắn.
Dù đã biết rõ trong lòng hắn có người khác, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lòng ta vẫn không tránh khỏi đau buồn.
Ta cố nén nước mắt, buộc bản thân không nhìn nữa, hít sâu một hơi rồi bước về hướng khác.
Nhưng chưa kịp đi xa, đã bị một người đàn ông vội vã chạy đến nắm lấy tay.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc bên cạnh, lòng ta càng thêm chua xót, nhưng vẫn quay đầu lại, giọng nói cứng rắn: "Thẩm tướng quân đang làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không hiểu đạo lý này sao?"
Ta nghĩ rằng nói như vậy sẽ khiến hắn tức giận, hoặc tự ái của hắn sẽ khiến hắn quay đầu bỏ đi.
Nhưng ta không ngờ, sau khi ta nói xong, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn lóe lên, bất chấp tất cả mà ôm lấy ta, giọng điệu ủy khuất hỏi: "Sao nàng lại không cần ta nữa? Ta đã làm gì sai sao?"
Ta vùng vẫy cố gắng tránh xa hắn.
Giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Chuyện đó ngươi tự biết, còn ta, ta đã biết tất cả rồi."
Ta nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến hắn chột dạ, nhưng không ngờ, khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi đỏ lên.
Lắp bắp nói với ta: "Nàng, nàng thực sự đã biết tất cả rồi?"
Ta lạnh lùng gật đầu.
Giọng điệu châm biếm: "Sao, chuyện rõ ràng như vậy, ngươi còn có gì để giải thích sao?"
Nghe giọng điệu không vui của ta, đôi mày của hắn nhíu lại, mở miệng giải thích:
"Không phải như nàng nghĩ đâu..."
Ta khoanh tay trước ngực, hơi nhướn mày, ta muốn nghe xem hắn có gì để giải thích.
Nhưng chưa kịp nghe hắn nói hết, đã nghe thấy tiếng phụ hoàng gọi từ xa.
Thánh chỉ khó trái, chỉ thấy hắn do dự một lúc, rồi nói với ta: "Đợi ta, lát nữa ta sẽ giải thích cho nàng."
Nhưng ta không còn kiên nhẫn nữa, liền xoay người bỏ đi.
"Không cần, ta không muốn nghe."
Ta chẳng có hứng thú nghe hắn kể về chuyện tình cảm với người phụ nữ khác.
Những chuyện tự chuốc khổ vào mình, ta không muốn làm.
Ta tự mình quay đầu bỏ đi nên không nhận ra, hắn đứng sau lưng ta, dáng người thẳng tấp, biểu cảm lạc lõng như một chú cún con không ai cần.
Ta tự mình chọn một chỗ ngồi khá xa hắn, nhìn hắn với vẻ mặt lạc lõng đi đến bên cạnh phụ hoàng. Từ xa, ta nghe thấy phụ hoàng nói với hắn và vài vị vương gia trẻ tuổi:
"Hôm nay thi săn bắn, ai có thể giành được giải nhất, có thể yêu cầu trẫm một bảo vật, bất kể là gì, trẫm nhất định sẽ chấp thuận."
Nghe vậy, chỉ thấy những vị vương gia thường ngày thân thiết với Thẩm Trạm liền lên tiếng:
"Hoàng huynh, huynh có điều không biết rồi, Thẩm tướng quân là cao thủ săn bắn, nhưng Thẩm tướng quân vốn không ham muốn gì, e rằng hôm nay cuộc săn này sẽ không có gì đặc sắc."
"Đúng vậy, Thẩm tướng quân đã thấy qua biết bao bảo vật, chẳng lẽ còn thèm muốn bảo vật trong kho báu của hoàng huynh?"
Câu này không sai.
Ta gả cho Thẩm Trạm, sính lễ hắn tặng còn nhiều hơn cả mười dặm hồng trang*.
*Mười dặm hồng trang: là một cụm từ dùng để mô tả cảnh tượng xa hoa, lộng lẫy của đoàn rước dâu với nhiều của hồi môn quý giá, sính lễ vượt xa mức độ thông thường.
Hắn là sủng thần của hoàng thượng, nhận được bao nhiêu ân sủng chắc đến mấy ngày mấy đêm cũng đếm không hết.
Làm sao có thể vì một chút lợi ích nhỏ mà động lòng.
Nhưng khi ta nghĩ rằng Thẩm Trạm sẽ thờ ơ cho qua, không ngờ lại nghe thấy hắn nhìn phụ hoàng với ánh mắt vô cùng nghiêm túc và nói:
"Hoàng thượng, thần thực sự có một bảo vật muốn xin, đến lúc đó mong hoàng thượng thành toàn."