-
Chương 5
Ta vui mừng đi quanh phòng, trong đầu liên tục nghĩ cách báo tin vui này cho hắn.
Giả vờ không vui mà nói?
Hay là chạy vào lòng hắn vui vẻ chia sẻ tin mừng này.
Nhưng dù ta nghĩ đủ mọi cách, cũng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.
Ta bưng đĩa đồ ngọt bước đến cửa thư phòng, vừa đẩy cửa vào, vừa định gọi hắn.
Nhưng lại nghe thấy hắn nhìn bức họa và nói với tâm phúc:
"Cô ấy sao có thể sánh được một phần vạn của nàng."
Nghe thấy câu nói đó, ta sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng ngoài trời đang là ngày xuân tươi đẹp, thời tiết vô cùng lý tưởng để dạo chơi, thả diều.
Nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như rơi vào hố băng.
Ta đã từng thấy bức họa này, từ khi ta gả cho hắn, bức họa này đã luôn được đặt trong thư phòng của hắn, ngày thường hắn cũng không cho ai động vào.
Ngay cả khi ta vào thư phòng của hắn, hắn cũng luôn cẩn thận, không cho ta chạm vào bức họa này.
Ban đầu ta còn tưởng chỉ vì bức họa này có liên quan đến một số bí mật triều đình nên không cho ta xem.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, bức họa này lại là hình một người phụ nữ khác.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy rõ ràng mép của bức họa.
Là vạt váy của một chiếc áo lụa đỏ.
Có lẽ người hắn thầm thương trộm nhớ, chắc chắn là một cô gái có tính cách tươi sáng rực rỡ.
Và việc hắn đồng ý cưới ta, đối xử tốt với ta, có lẽ cũng chỉ vì ta cũng là một cô gái thích mặc y phục màu đỏ.
Có lẽ từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của người khác mà thôi.
Nghĩ đến điều này, ta mím môi, để mặc nỗi chua xót tràn ngập trong lòng.
Có lẽ kiếp trước hắn sẵn lòng cứu ta, cũng chỉ vì ta giống người trong lòng hắn.
Là ta tự mình đa tình.
Ta cố nén đôi mắt ướt át, không gõ cửa, quay người rời đi.
Ta tuy yêu hắn, nhưng ta là công chúa, đã yêu được thì cũng buông được.
Ta là đường đương là công chúa của một nước, tuyệt đối không làm thế thân cho ai.
Hòa ly, ta muốn hòa ly!
Ta im lặng trở về phòng, lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư hòa ly.
Là công chúa, ta có quyền hòa ly.
Chẳng bao lâu, ta đã viết xong bức thư hòa ly, ta cắn môi, nhìn ba ngàn chữ đầy cay đắng trên tờ giấy.
Cắn răng nén chặt sự đau thương, ta đóng dấu công chúa của mình lên thư.
Sau khi bỏ thư vào phong bì, ta đưa cho thị nữ và nói: "Tối nay ta sẽ đi, lá thư này sáng mai ngươi hãy giao cho hắn."
Nói xong, ta liền thu dọn hành lý trong đêm.
Khi bước ra khỏi tướng phủ, ta quay đầu nhìn lại tấm biển của tướng phủ một lần cuối.
Ta nghĩ, nếu không có gì thay đổi, kiếp này ta và hắn sẽ không còn duyên phận.
Còn về đứa bé, ta sẽ tự mình nuôi dưỡng.
Sau khi trở về phủ công chúa, ta ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn trăng sáng treo cao ngoài cửa mà ngẩn ngơ.
Thị nữ hầu hạ ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tâm trạng ta vô cùng tồi tệ, liền cẩn trọng nói: "Công chúa, hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng ngày mai sẽ tổ chức buổi săn mùa thu ở trường săn, người có muốn tham gia không?"
Ta suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Đi thôi."
Giả vờ không vui mà nói?
Hay là chạy vào lòng hắn vui vẻ chia sẻ tin mừng này.
Nhưng dù ta nghĩ đủ mọi cách, cũng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.
Ta bưng đĩa đồ ngọt bước đến cửa thư phòng, vừa đẩy cửa vào, vừa định gọi hắn.
Nhưng lại nghe thấy hắn nhìn bức họa và nói với tâm phúc:
"Cô ấy sao có thể sánh được một phần vạn của nàng."
Nghe thấy câu nói đó, ta sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng ngoài trời đang là ngày xuân tươi đẹp, thời tiết vô cùng lý tưởng để dạo chơi, thả diều.
Nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như rơi vào hố băng.
Ta đã từng thấy bức họa này, từ khi ta gả cho hắn, bức họa này đã luôn được đặt trong thư phòng của hắn, ngày thường hắn cũng không cho ai động vào.
Ngay cả khi ta vào thư phòng của hắn, hắn cũng luôn cẩn thận, không cho ta chạm vào bức họa này.
Ban đầu ta còn tưởng chỉ vì bức họa này có liên quan đến một số bí mật triều đình nên không cho ta xem.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, bức họa này lại là hình một người phụ nữ khác.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy rõ ràng mép của bức họa.
Là vạt váy của một chiếc áo lụa đỏ.
Có lẽ người hắn thầm thương trộm nhớ, chắc chắn là một cô gái có tính cách tươi sáng rực rỡ.
Và việc hắn đồng ý cưới ta, đối xử tốt với ta, có lẽ cũng chỉ vì ta cũng là một cô gái thích mặc y phục màu đỏ.
Có lẽ từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của người khác mà thôi.
Nghĩ đến điều này, ta mím môi, để mặc nỗi chua xót tràn ngập trong lòng.
Có lẽ kiếp trước hắn sẵn lòng cứu ta, cũng chỉ vì ta giống người trong lòng hắn.
Là ta tự mình đa tình.
Ta cố nén đôi mắt ướt át, không gõ cửa, quay người rời đi.
Ta tuy yêu hắn, nhưng ta là công chúa, đã yêu được thì cũng buông được.
Ta là đường đương là công chúa của một nước, tuyệt đối không làm thế thân cho ai.
Hòa ly, ta muốn hòa ly!
Ta im lặng trở về phòng, lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư hòa ly.
Là công chúa, ta có quyền hòa ly.
Chẳng bao lâu, ta đã viết xong bức thư hòa ly, ta cắn môi, nhìn ba ngàn chữ đầy cay đắng trên tờ giấy.
Cắn răng nén chặt sự đau thương, ta đóng dấu công chúa của mình lên thư.
Sau khi bỏ thư vào phong bì, ta đưa cho thị nữ và nói: "Tối nay ta sẽ đi, lá thư này sáng mai ngươi hãy giao cho hắn."
Nói xong, ta liền thu dọn hành lý trong đêm.
Khi bước ra khỏi tướng phủ, ta quay đầu nhìn lại tấm biển của tướng phủ một lần cuối.
Ta nghĩ, nếu không có gì thay đổi, kiếp này ta và hắn sẽ không còn duyên phận.
Còn về đứa bé, ta sẽ tự mình nuôi dưỡng.
Sau khi trở về phủ công chúa, ta ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn trăng sáng treo cao ngoài cửa mà ngẩn ngơ.
Thị nữ hầu hạ ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết tâm trạng ta vô cùng tồi tệ, liền cẩn trọng nói: "Công chúa, hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng ngày mai sẽ tổ chức buổi săn mùa thu ở trường săn, người có muốn tham gia không?"
Ta suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Đi thôi."