Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Một lát sau bác sĩ cũng đến được vú Lê đưa lên phòng, Tịch Dao nằm trên giường khóc bà Bạch ngồi bên cạnh lo lắng không thôi, anh và ông Bạch cũng lo lắng không kém gì, tại sao cô lại bị như vậy chứ, khi nãy còn vui vẻ mà, anh nghĩ tới Đỗ Quyên thì con thú dữ trong người anh xuất hiện, đợi tình hình cô ổn đã, anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. 15p sau bác sĩ cũng khám xong cô đã ngừng khóc dần bình thường trở lại.
" Bác sĩ vợ tôi có sao không? "
" Con dâu tôi thế nào bác sĩ "
" Cô ấy bị động thai người nhà cẩn thận đừng để cô ấy bị kích động sẽ không tốt cho đứa bé, cô ấy đang mang thai ba có chút nguy hiểm nếu tâm trạng cô ấy không tốt sẽ ảnh hưởng em bé và cũng ảnh hưởng đến tính mạng của thai phụ "
" Được được, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn, làm phiền bác sĩ rồi. Vú Lê tiễn bác sĩ giúp tôi " ông Bạch nói
" Vâng ông chủ "
Vũ Kiệt nghe tới ảnh hưởng đến tính mạng cô thì anh đã không kìm chế được nữa, cả người anh tỏ ra hàn khí lạnh đi xuống phòng khách ngồi đối diện với Đỗ Quyên, khuôn mặt lạnh như tảng băng nhìn cô ta khiến Đỗ Quyên lạnh sống lưng.
" Cô đã làm gì vợ tôi hả? " anh lớn giọng nói, bản thân anh cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh đi tới bóp lấy cổ cô ta nhấc lên cao cho tớ khi chân cô ta không chạm đất, anh thật chỉ muốn bóp chết cô ta ngay lập tức
" Em… em không làm gì hết " cô ta gần như không thở được, cố gắng lắm mới mới nói được vài câu, mặt cô bắt đầu tái đi.
" Tôi sẽ cho cô biết thế nào là chết đau đớn nhất và cả nhà cô nữa " anh vứt mạnh cô ta xuống đất, Đỗ Quyên ôm cổ mình ho liên tục.
" Đừng, em xin anh… em biết lỗi rồi xin anh tha cho gia đình cho " cô ta lấy lại bình tỉnh một chút liền bò tới ôm chân cầu xin anh
" Đã làm hại vợ con tôi thì đừng mong sống yên ổn, tôi sẽ cho các người trả giá " anh trợn mắt lên nói, khuôn mặt anh lúc này nhìn rất hung tợn.
Anh lúc này ai nhìn vào cũng phải rung sợ, người anh đằng đằng sát khí, khiến những người hầu và cả vệ sĩ trong nhà đều sợ hãi khi chứng kiến cảnh này, đúng là anh chưa từng phải ra tay với phụ nữ chỉ khi đã đụng tới giới hạn của anh thì nhất định sẽ không sống được lâu.
" Trợ lí Duẩn đánh sập Đỗ thị cho tôi, sau 15p tôi phải nhận được tin Đỗ thị phá sản "
" Rõ chủ tịch "
Cô ta không còn sức lực mà ngã xuống đất nước mắt cứ thế chảy ra, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương
" Vũ Kiệt nể tình hai nhà chúng ta quen biết làm ơn xin anh tha cho Đỗ gia " cô ta không ngừng cầu xin
" Đưa cô ta về Hắc Bạch giao cho Hắc Tam và Hắc Tứ xử lí, gϊếŧ sạch cả nhà cô ta cho tôi, một con kiến cũng không tha "
" Rõ lão đại "
Anh đi lên lầu dưới phòng khách chỉ còn la hét của người phụ nữ từ từ cũng mất dần. Vũ Kiệt mở cửa ra thấy cô đã ngủ ông bà Bạch cũng ở đó canh chừng cô
" Ba mẹ về phòng nghĩ ngơi đi, con lo cho cô ấy được rồi "
" Được, con đừng chọc con bé nữa, tâm trạng con bé không tốt lắm "
Vũ Kiệt gật đầu rồi nằm xuống để đầu cô gối lên tay mình ôm cô vào lòng, thật sự khi nãy anh lo sợ cô sẽ có chuyện mà rời bỏ anh. Tịch Dao ngủ một giấc đến tối, giật mình thức dậy, cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh thì mỉm cười, cô đã giả vờ thôi nhưng cô lại càng không ngờ vị bác sĩ kia còn diễn hay hơn cả cô và phối hợp với cô rất tốt dù cô chưa nhờ vả gì.
Tịch Dao gỡ tay anh từ từ ngồi dậy định đi xuồng giường nhưng anh đã tỉnh ngồi dậy kéo cô vào lòng mình, ôm rất chặt sợ rằng buông ra cô sẽ chạy mất vậy.
" Bà xã em đói không? " anh không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, giọng anh ôn nhu nói.
" Anh tránh ra đi " cô đẩy anh ra khỏi người mình
" Bà xã em sao vậy? Anh làm sai gì sao? "
" Anh đi tìm Đỗ Quyên của anh đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, đồ xấu xa " cô đánh anh và có hơi lớn tiếng một chút.
" Dao Dao con đừng kích động, nghe lời mẹ " ông bà Bạch nghe hai người cãi nhau nên vội lên phòng, đi tới ôm cô dỗ dành.
" Huhu mẹ… anh ấy có người khác… hết thương con rồi, anh ấy chê con xấu xí còn đi nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài nữa " cô ôm bà Bạch khóc lớn
" Bà xã anh không có, em tin anh " anh lên tiếng giải thích
" Dao Dao đừng khóc, mẹ làm chủ cho con ngoan nào nín đi " bà liếc anh một cái
" Hức… hức con không muốn thấy anh ta "
" Được rồi để ba, Kiệt tối nay ngủ với ta " ông Bạch im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng
" Không được, con phải ngủ với vợ con "
Anh tách cô từ mẹ anh ra rồi ôm cô vào lòng, mặc kệ cô vùng vẫy, bà Bạch biết cô hiểu lầm, bà cũng hiểu phụ nữ mang thai rất dễ xúc động, lại hay nghĩ ngợi lung tung.
" Con đừng ôm chặt như vậy " bà nhắc nhở anh
" Ba mẹ về phòng nghỉ ngơi đi "
" Dao Dao ngoan đừng khóc em bé sẽ rất xấu, nghe lời mẹ "
" Vâng ạ "
Hai ông bà đi về phòng mình, còn anh cứ ôm cô mãi không buông, cô nằm trong lòng anh thì mỉm cười đắc ý cô dạy cho anh một bài học sau này dù có hay không thì cũng đừng hòng lén phén với ai.
" Bà xã em tin anh đi, anh không làm gì có lỗi với em hết, anh thề không bao giờ phản bội em " anh vừa nói tay vừa xoa bụng cô
" Có quỷ mới tin anh, em bầu bì xấu xí nên anh chê em đúng không? " cô ủ rủ nói.
" Bà xã em nghĩ như vậy oan cho anh quá, anh đã cho người xử lí cô ta và cả gia đình cô ta rồi, em đừng giận anh nữa "
" Em nói cho anh biết, anh mà nɠɵạı ŧìиɦ thì em không cho anh nhìn con nữa " cô nhéo mạnh ngực anh.
" Bà xã yên tâm, anh hứa sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, cả đời anh cũng chỉ yêu mỗi Triệu Tịch Dao em "
" Tạm tha lỗi cho anh "
Vũ Kiệt nghe vậy thì vui mừng hôn lên môi cô, ôm cô một chút thì anh đứng dậy giúp cô tắm rữa thay đồ, đem thức ăn lên cho cô, xong rồi lại nằm ôm cô vuốt ve chiếc bụng to tròn của cô. Tịch Dao mỉm cười hạnh phúc cô được anh yêu thương, chăm sóc đã quá may mắn với cô rồi. Người đàn ông này khiến cô yêu chết mất thôi.
__________________
Thời gian trôi qua rất nhanh chớp mắt sắp đến ngày sinh của cô rồi, bác sĩ dự tính là một tuần nữa sẽ mổ lấy em bé ra nên kêu cô nhập viện trước ngày sinh vài ngày để theo dõi, và cô dự định là ngày mai sẽ nhập viện vì bụng cô đã nặng lắm rồi. Vũ Kiệt hầu như đều ở nhà chăm sóc cô cùng ông bà Bạch. Bụng cô rất to đi đứng càng khó khăn hơn chân thì sưng lên lại còn rất hay tê anh mỗi đêm đều bóp tay chân giúp cô.
Cô đang ngồi phòng khách xem phim cùng mọi người, đột nhiên cô cảm nhận được có chút đau bụng nhẹ, đôi khi lại quặn lên một chút, không lẻ cô sắp sinh rồi sao, cô đưa tay ôm bụng mình, tay kia thì nắm tay anh.
" Kiệt bụng em đột nhiên đau "
" Đến bệnh viện xem sao chắc con bé sắp sinh rồi " bà Bạch nói
" Chuẩn bị xe nhanh lên " anh ôm cô, lớn giọng gọi vệ sĩ.
Một lát sau xe dừng lại tại bệnh viện lớn nhất thành phố E anh bế cô đi vào do đã gọi trước nên rất nhanh cô đã được bác sĩ kiểm tra, sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ đã chuẩn bị phòng mổ và cô đưa vào phòng sinh anh cũng theo cô vào trong, ở ngoài ông bà Bạch sốt ruột đợi mẹ con cô.
" Bà xã anh đây em đừng sợ " anh nắm tay cô rưng rưng nước mắt, tay anh thì lau mồ hôi trên trán cô. Tịch Dao có anh cũng bớt sợ phần nào.
Bác sĩ, y tá bắt đầu mổ để lấy em bé ra, cô đã bị gây tê rồi nên cũng không còn thấy đau nữa, nhưng cô cảm nhận rất rõ những đường dao đang rạch bụng mình.
Vũ Kiệt im lặng nắm tay cô không buông, thời gian trôi nhanh cuối cùng ba tiểu bảo bảo của cô cũng được chào đời, cô nghe tiếng khóc của con mà nước mắt rơi xuống gò má, cô đã làm mẹ rồi, trong lòng cô không giấu được sự vui sướng và anh cũng vậy.
" Chúc mừng Bạch thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông, bé trai lớn nặng 3,8kg, bé thứ hai nặng 3,2kg, bé gái út nặng 3,2kg " y tá nói và cũng bế ba tiểu bảo bảo áp lên người cô.
Tịch Dao mỉm cười nhìn ba đứa con của khấu khỉnh của mình, anh cũng nhìn theo lòng vui mừng hiện rõ, anh đã làm ba của ba tiểu bảo bối rồi.
" Cảm ơn em bà xã của anh " anh hôn lên trán cô.
" Điều em lên làm mà " cô nói xong thì thuốc mê đã ngấm vào cơ thể rồi từ từ cũng mất dần ý thức.
Anh đợi cô khâu xong vết thương rồi chuyển qua phòng hồi sức, anh mới bế con ra ngoài và hai y tá theo sau, ông bà Bạch thấy anh ra thì vui mừng đi tới hỏi thăm cô và xem cháu nội của mình.
" Dao Dao thế nào rồi? " bà Bạch nhìn anh hỏi
" Đã chuyển qua phòng hồi sức rồi "
" Qua đây ông bà nội bế nào " ông bà Bạch mỗi người bế một bé.
Vũ Kiệt và ông bà Bạch bế tiểu bảo bối đi vào phòng của cô đang nằm, đặt con nằm xuống nôi rồi anh đi tới ngồi cạnh nắm tay cô, vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô, Tịch Dao còn thuốc mê nên vẫn còn ngủ.
" Bác sĩ vợ tôi có sao không? "
" Con dâu tôi thế nào bác sĩ "
" Cô ấy bị động thai người nhà cẩn thận đừng để cô ấy bị kích động sẽ không tốt cho đứa bé, cô ấy đang mang thai ba có chút nguy hiểm nếu tâm trạng cô ấy không tốt sẽ ảnh hưởng em bé và cũng ảnh hưởng đến tính mạng của thai phụ "
" Được được, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn, làm phiền bác sĩ rồi. Vú Lê tiễn bác sĩ giúp tôi " ông Bạch nói
" Vâng ông chủ "
Vũ Kiệt nghe tới ảnh hưởng đến tính mạng cô thì anh đã không kìm chế được nữa, cả người anh tỏ ra hàn khí lạnh đi xuống phòng khách ngồi đối diện với Đỗ Quyên, khuôn mặt lạnh như tảng băng nhìn cô ta khiến Đỗ Quyên lạnh sống lưng.
" Cô đã làm gì vợ tôi hả? " anh lớn giọng nói, bản thân anh cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh đi tới bóp lấy cổ cô ta nhấc lên cao cho tớ khi chân cô ta không chạm đất, anh thật chỉ muốn bóp chết cô ta ngay lập tức
" Em… em không làm gì hết " cô ta gần như không thở được, cố gắng lắm mới mới nói được vài câu, mặt cô bắt đầu tái đi.
" Tôi sẽ cho cô biết thế nào là chết đau đớn nhất và cả nhà cô nữa " anh vứt mạnh cô ta xuống đất, Đỗ Quyên ôm cổ mình ho liên tục.
" Đừng, em xin anh… em biết lỗi rồi xin anh tha cho gia đình cho " cô ta lấy lại bình tỉnh một chút liền bò tới ôm chân cầu xin anh
" Đã làm hại vợ con tôi thì đừng mong sống yên ổn, tôi sẽ cho các người trả giá " anh trợn mắt lên nói, khuôn mặt anh lúc này nhìn rất hung tợn.
Anh lúc này ai nhìn vào cũng phải rung sợ, người anh đằng đằng sát khí, khiến những người hầu và cả vệ sĩ trong nhà đều sợ hãi khi chứng kiến cảnh này, đúng là anh chưa từng phải ra tay với phụ nữ chỉ khi đã đụng tới giới hạn của anh thì nhất định sẽ không sống được lâu.
" Trợ lí Duẩn đánh sập Đỗ thị cho tôi, sau 15p tôi phải nhận được tin Đỗ thị phá sản "
" Rõ chủ tịch "
Cô ta không còn sức lực mà ngã xuống đất nước mắt cứ thế chảy ra, cô ta nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương
" Vũ Kiệt nể tình hai nhà chúng ta quen biết làm ơn xin anh tha cho Đỗ gia " cô ta không ngừng cầu xin
" Đưa cô ta về Hắc Bạch giao cho Hắc Tam và Hắc Tứ xử lí, gϊếŧ sạch cả nhà cô ta cho tôi, một con kiến cũng không tha "
" Rõ lão đại "
Anh đi lên lầu dưới phòng khách chỉ còn la hét của người phụ nữ từ từ cũng mất dần. Vũ Kiệt mở cửa ra thấy cô đã ngủ ông bà Bạch cũng ở đó canh chừng cô
" Ba mẹ về phòng nghĩ ngơi đi, con lo cho cô ấy được rồi "
" Được, con đừng chọc con bé nữa, tâm trạng con bé không tốt lắm "
Vũ Kiệt gật đầu rồi nằm xuống để đầu cô gối lên tay mình ôm cô vào lòng, thật sự khi nãy anh lo sợ cô sẽ có chuyện mà rời bỏ anh. Tịch Dao ngủ một giấc đến tối, giật mình thức dậy, cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh thì mỉm cười, cô đã giả vờ thôi nhưng cô lại càng không ngờ vị bác sĩ kia còn diễn hay hơn cả cô và phối hợp với cô rất tốt dù cô chưa nhờ vả gì.
Tịch Dao gỡ tay anh từ từ ngồi dậy định đi xuồng giường nhưng anh đã tỉnh ngồi dậy kéo cô vào lòng mình, ôm rất chặt sợ rằng buông ra cô sẽ chạy mất vậy.
" Bà xã em đói không? " anh không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, giọng anh ôn nhu nói.
" Anh tránh ra đi " cô đẩy anh ra khỏi người mình
" Bà xã em sao vậy? Anh làm sai gì sao? "
" Anh đi tìm Đỗ Quyên của anh đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, đồ xấu xa " cô đánh anh và có hơi lớn tiếng một chút.
" Dao Dao con đừng kích động, nghe lời mẹ " ông bà Bạch nghe hai người cãi nhau nên vội lên phòng, đi tới ôm cô dỗ dành.
" Huhu mẹ… anh ấy có người khác… hết thương con rồi, anh ấy chê con xấu xí còn đi nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài nữa " cô ôm bà Bạch khóc lớn
" Bà xã anh không có, em tin anh " anh lên tiếng giải thích
" Dao Dao đừng khóc, mẹ làm chủ cho con ngoan nào nín đi " bà liếc anh một cái
" Hức… hức con không muốn thấy anh ta "
" Được rồi để ba, Kiệt tối nay ngủ với ta " ông Bạch im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng
" Không được, con phải ngủ với vợ con "
Anh tách cô từ mẹ anh ra rồi ôm cô vào lòng, mặc kệ cô vùng vẫy, bà Bạch biết cô hiểu lầm, bà cũng hiểu phụ nữ mang thai rất dễ xúc động, lại hay nghĩ ngợi lung tung.
" Con đừng ôm chặt như vậy " bà nhắc nhở anh
" Ba mẹ về phòng nghỉ ngơi đi "
" Dao Dao ngoan đừng khóc em bé sẽ rất xấu, nghe lời mẹ "
" Vâng ạ "
Hai ông bà đi về phòng mình, còn anh cứ ôm cô mãi không buông, cô nằm trong lòng anh thì mỉm cười đắc ý cô dạy cho anh một bài học sau này dù có hay không thì cũng đừng hòng lén phén với ai.
" Bà xã em tin anh đi, anh không làm gì có lỗi với em hết, anh thề không bao giờ phản bội em " anh vừa nói tay vừa xoa bụng cô
" Có quỷ mới tin anh, em bầu bì xấu xí nên anh chê em đúng không? " cô ủ rủ nói.
" Bà xã em nghĩ như vậy oan cho anh quá, anh đã cho người xử lí cô ta và cả gia đình cô ta rồi, em đừng giận anh nữa "
" Em nói cho anh biết, anh mà nɠɵạı ŧìиɦ thì em không cho anh nhìn con nữa " cô nhéo mạnh ngực anh.
" Bà xã yên tâm, anh hứa sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, cả đời anh cũng chỉ yêu mỗi Triệu Tịch Dao em "
" Tạm tha lỗi cho anh "
Vũ Kiệt nghe vậy thì vui mừng hôn lên môi cô, ôm cô một chút thì anh đứng dậy giúp cô tắm rữa thay đồ, đem thức ăn lên cho cô, xong rồi lại nằm ôm cô vuốt ve chiếc bụng to tròn của cô. Tịch Dao mỉm cười hạnh phúc cô được anh yêu thương, chăm sóc đã quá may mắn với cô rồi. Người đàn ông này khiến cô yêu chết mất thôi.
__________________
Thời gian trôi qua rất nhanh chớp mắt sắp đến ngày sinh của cô rồi, bác sĩ dự tính là một tuần nữa sẽ mổ lấy em bé ra nên kêu cô nhập viện trước ngày sinh vài ngày để theo dõi, và cô dự định là ngày mai sẽ nhập viện vì bụng cô đã nặng lắm rồi. Vũ Kiệt hầu như đều ở nhà chăm sóc cô cùng ông bà Bạch. Bụng cô rất to đi đứng càng khó khăn hơn chân thì sưng lên lại còn rất hay tê anh mỗi đêm đều bóp tay chân giúp cô.
Cô đang ngồi phòng khách xem phim cùng mọi người, đột nhiên cô cảm nhận được có chút đau bụng nhẹ, đôi khi lại quặn lên một chút, không lẻ cô sắp sinh rồi sao, cô đưa tay ôm bụng mình, tay kia thì nắm tay anh.
" Kiệt bụng em đột nhiên đau "
" Đến bệnh viện xem sao chắc con bé sắp sinh rồi " bà Bạch nói
" Chuẩn bị xe nhanh lên " anh ôm cô, lớn giọng gọi vệ sĩ.
Một lát sau xe dừng lại tại bệnh viện lớn nhất thành phố E anh bế cô đi vào do đã gọi trước nên rất nhanh cô đã được bác sĩ kiểm tra, sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ đã chuẩn bị phòng mổ và cô đưa vào phòng sinh anh cũng theo cô vào trong, ở ngoài ông bà Bạch sốt ruột đợi mẹ con cô.
" Bà xã anh đây em đừng sợ " anh nắm tay cô rưng rưng nước mắt, tay anh thì lau mồ hôi trên trán cô. Tịch Dao có anh cũng bớt sợ phần nào.
Bác sĩ, y tá bắt đầu mổ để lấy em bé ra, cô đã bị gây tê rồi nên cũng không còn thấy đau nữa, nhưng cô cảm nhận rất rõ những đường dao đang rạch bụng mình.
Vũ Kiệt im lặng nắm tay cô không buông, thời gian trôi nhanh cuối cùng ba tiểu bảo bảo của cô cũng được chào đời, cô nghe tiếng khóc của con mà nước mắt rơi xuống gò má, cô đã làm mẹ rồi, trong lòng cô không giấu được sự vui sướng và anh cũng vậy.
" Chúc mừng Bạch thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông, bé trai lớn nặng 3,8kg, bé thứ hai nặng 3,2kg, bé gái út nặng 3,2kg " y tá nói và cũng bế ba tiểu bảo bảo áp lên người cô.
Tịch Dao mỉm cười nhìn ba đứa con của khấu khỉnh của mình, anh cũng nhìn theo lòng vui mừng hiện rõ, anh đã làm ba của ba tiểu bảo bối rồi.
" Cảm ơn em bà xã của anh " anh hôn lên trán cô.
" Điều em lên làm mà " cô nói xong thì thuốc mê đã ngấm vào cơ thể rồi từ từ cũng mất dần ý thức.
Anh đợi cô khâu xong vết thương rồi chuyển qua phòng hồi sức, anh mới bế con ra ngoài và hai y tá theo sau, ông bà Bạch thấy anh ra thì vui mừng đi tới hỏi thăm cô và xem cháu nội của mình.
" Dao Dao thế nào rồi? " bà Bạch nhìn anh hỏi
" Đã chuyển qua phòng hồi sức rồi "
" Qua đây ông bà nội bế nào " ông bà Bạch mỗi người bế một bé.
Vũ Kiệt và ông bà Bạch bế tiểu bảo bối đi vào phòng của cô đang nằm, đặt con nằm xuống nôi rồi anh đi tới ngồi cạnh nắm tay cô, vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô, Tịch Dao còn thuốc mê nên vẫn còn ngủ.