Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn với Bùi Cẩn Thâm cứ thế bắt đầu.
[7]
Sáng sớm, cậu đến công ty làm việc, tôi vẫn chưa dậy.
Tối hôm, hễ cứ nhìn thấy tôi về đến nhà là cậu lập tức quay về phòng hoặc đến phòng sách làm việc.
Hơn một tuần trời không ai nói với ai câu nào.
Đợt này, tôi nhận đơn đặt hàng của một người bạn, cô ấy muốn tôi giúp cô ấy thiết kế một xưởng may quần áo.
Hồi trước học đại học, tôi thường đến các nhà máy sản xuất và công xưởng. Sau khi tốt nghiệp mở phòng làm việc, tôi phụ trách làm bản vẽ thiết kế và các phương án, không trực tiếp đến công xưởng nữa.
Hà Cảnh Văn nói anh biết một công xưởng có công nghệ làm điêu khắc thạch cao rất giỏi, muốn mời tôi cùng đi xem xem.
Tôi nghĩ đến tường phòng làm việc của bạn tôi cũng cần sử dụng đến công nghệ này, cộng thêm lâu lắm rồi tôi cũng không tới mấy nơi như vậy, cho nên liền đồng ý.
Chỉ là không ngờ, công xưởng này lại nằm ở ngoại ô, chỉ tính riêng thời gian lái xe đã mất 3 tiếng đồng hồ.
Lúc đến nơi đã hơn 6 giờ tối.
“Xin lỗi nha Doãn Khả, anh xem chỉ đường thấy chỉ mất có hơn một tiếng, không ngờ lại xa như vậy.”
Không phải là anh xem chỉ đường mà cũng lái sai đó chứ….
Chỗ này đường ngoằn ngoèo thật, không cẩn thận rẽ sai đường là sẽ mất rất nhiều thời gian.
May mà tôi đã hẹn trước với người phụ trách ở công xưởng nên mặc dù bây giờ mọi người đã tan làm rồi, chúng tôi vẫn có thể vào trong tham quan.
Công xưởng này quả thật y như lời Hà Cảnh Văn nói, nghề thủ công mỹ nghệ không thiếu, rất nhiều tạo hình khó bọn họ đều làm được.
Mẫu công xưởng rất nhiều, tôi chọn rất lâu mới chọn được mẫu khiến tôi hài lòng.
Đến lúc trả giá đã rơi vào gần 9h tối.
Vốn dĩ muốn lại xe về Kinh Châu trước rồi mới ăn uống, cuối cùng lúc lên xe lại phát hiện xe đã hết xăng, trạm xăng lại cách nơi này rất xa. Đúng là đã dột nhà còn dột đúng đêm mưa.
Ở vùng ngoại ô nhỏ bé này, rất nhiều cửa hàng đã thu dọn từ sớm, chúng tôi chỉ đành nhờ người phụ trách công xưởng giúp chúng tôi tìm tạm một nhà nghỉ, đợi ngày mai tìm người đến giúp mua xăng.
Ăn chút đồ ăn, vừa đến nhà nghỉ, tôi liền cảm thấy bụng mình đau nhói. Cmn, tôi đến tháng!
Tôi ra ngoài mua bă.ng v.ệ si.nh, đến lúc quay lại vừa hay đụng phải Hà Cảnh Văn. Tôi cười gượng, lập tức đóng cửa lại.
Vệ sinh mọi thứ xong, tôi vịn vào tường đi đến giường ngủ, chui vào trong chăn làm ổ.
Mỗi lần đến tháng, tôi đều khó chịu không thôi, giường nhà nghỉ lại rất cứng, tôi lật qua lật lại không sao ngủ được.
Tôi đau đớn đến độ rê.n lên vài tiếng, mồ hôi ướt trán.
Điện thoại đầu giường reo lên, là Bùi Cẩn Thâm.
Đến lúc này rồi còn muốn chọc tức tôi nữa hả. Không muốn nghe đâu. Tôi cúp máy.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa: “Doãn Khả, em ngủ chưa?”
Là Hà Cảnh Văn.
Tôi xuống giường mở cửa, điện thoại trong tay lại vang lên tiếng chuông.
Tôi vừa hé cửa, liền nhìn thấy Hà Cảnh Văn mua đường đỏ và túi chườm nóng.
Tôi một tay nhận lấy, một tay nhấn nhận cuộc gọi.
“Lục Doãn Khả, mấy giờ rồi còn chưa về nhà.”
“À… đêm nay tôi… hmm… không về đâu.” Bụng đau dữ dội, tôi khẽ rê.n một tiếng.
Đầu bên kia giận dữ: “Cậu cmn đang làm gì đấy?”
Hà Cảnh Văn: “Doãn Khả, em vẫn ổn chứ?”
“Em không sao, cảm ơn đồ của anh, anh về nghỉ ngơi sớm đi.” Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra câu đó. Không đợi Hà Cảnh Văn đáp lại, tôi liền đóng cửa, dựa vào cửa thở không ra hơi.
Bùi Cẩn Thâm bên kia đã ngắt máy.
Tôi để đồ của Hà Cảnh Văn đưa lên bàn trà. Ngay cả sức để mở túi, tôi cũng không có.
Sau đó tôi quay trở lại giường, khó khăn lắm mới thiếp đi.
Trong mơ, Bùi Cẩn Thâm đến đón tôi về.
[8]
Tôi mơ thấy cậu dịu dàng dùng khăn ấm lau mặt cho tôi, lại đỡ tôi lên, luồn tay vào trong lau mồ hôi lưng cho tôi.
Tôi muốn kháng cự, song tôi nghĩ, chiếm tiện nghi cậu trong mơ một chút cũng chẳng sao, thế là đành thôi.
Sau đó cậu ôm tôi lên, hình như là đi một quãng đường rất xa, lái xe rất lâu rất lâu… Cuối cùng, tôi được ủ trong chăn vừa ấm vừa mềm, vừa thơm tho vừa thoải mái.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã trở về nhà từ bao giờ. Lúc này, tôi đang nằm trong phòng của Bùi Cẩn Thâm.
Tôi ngồi trên giường, thắc mắc không biết mình quay về như thế nào.
Xem ra, hôm qua không phải là nằm mơ, nhỉ.
Tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm đang chơi với mèo. Nhìn thấy tôi, cậu dùng máy hút lông dọn sạch lông dính trên người rồi mới ra khỏi phòng kính.
Cậu đi thẳng tới phòng bếp, múc một bát cháo táo đỏ đặt lên bàn, sau đó lướt qua tôi thay giày định ra khỏi nhà.
Người này sao mà vẫn giận vậy trời?
“Cậu đưa tôi về bằng cách nào vậy?”
Cậu đang đứng trước gương chỉnh lại cavat: “Tôi nghe thấy âm thanh bên cậu có gì đó không đúng lắm, tra thông tin thẻ tìm đến nhà nghỉ, phải đưa cả giấy kết hôn mới có thể tìm được cậu ở phòng nào.”
Sửa soạn xong, cậu đứng thẳng người nhìn về phía tôi: “Tôi không theo dõi cậu.”
Sau đó, cậu ra khỏi nhà.
Tôi ừ một tiếng. Từ nhỏ, tôi và Bùi Cẩn Thâm đã thường xuyên đấu võ mồm với nhau, bây giờ tự nhiên nói một câu cảm ơn, tôi thấy cứ ngại ngại sao ấy.
Đang ăn sáng, tôi nhận được điện thoại của Hà Cảnh Văn, hỏi tôi đi đâu rồi.
Tôi nghĩ, tôi vẫn có thể cảm nhận được Hà Cảnh Văn có ý với tôi, cho nên vẫn kiên quyết nói với anh: “Đêm qua Bùi Cẩn Thâm đến đón em về nhà rồi.”
“Ừm….” Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, có lẽ đã biết trước.
Cũng phải, chuyện tôi và Bùi Cẩn Thâm kết hôn, cũng đâu phải bí mật đại sự gì.
“Anh tìm người giúp đổ xăng sau đó quay về nhé. Hôm nay tạm nghỉ ngơi một ngày đã, phí xăng giàu anh cứ báo lại với công ty là được.”
“... Ừ.”
Buổi trưa, mẹ tôi mang canh bà nấu đến nhà tôi, thấy Bùi Cẩn Thâm không có nhà, bắt tôi mang tới công ty cho cậu bằng được.
“Bà Tô à, cậu ấy ở công ty tự khắc có cơm ăn.” Tôi không tình nguyện đáp
Mẹ tôi khẽ đánh tôi một cái: “Cơm công ty nào ngon bằng cơm vợ nấu.” Bà đưa canh cho tôi, đẩy tôi ra khỏi cửa
Lần này không giống lần trước, bảo vệ của Bùi Thị vừa nhìn thấy xe của tôi liền lễ phép đi tới giúp tôi mở cửa xe.
Tôi thoải mái dùng thang máy riêng của Bùi Cẩn Thâm lên tầng cao nhất của toà nhà.
Thật không ngờ, tôi lại gặp Mạnh Hi Nghiên ở đây.
Cô ta nhìn thấy tôi vào, tay cầm ly nước không vững, nước trà bị đổ vào tay.
Cô ta hoảng hốt vội lấy hai tớ khăn giấy lau đi, quay sang nói với tôi: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi đến tìm A Thâm bàn chuyện công việc.”
Tôi chớp chớp mắt. Tôi đâu có hiểu lầm, người nghĩ nhiều là cậu thì có.
Tôi đặt canh nóng lên bàn, quay đầu nói với Mạnh Hi Nghiên: “Cậu đừng căng thẳng, tôi tới đưa canh thôi.”
Cô ta quen thuộc đi tới đảo bếp, lấy từ trong tủ ra một gói trà, pha cho tôi một cốc trà.
“A Thâm đang bận họp, chắc là phải một lúc nữa mới xong, cậu uống cốc trà trước nhé.” Cô ta rót cốc trà đặt trước mặt tôi.
Làm như kiểu cô ta mới là chủ, còn tôi là khách vậy đó.
“Đây là Bích Loa Xuân, đặc sản ở Giang Nam, quê nhà tôi.”
Tôi chớp mắt: “Tôi không thích uống trà*.”
*Câu này còn có thể hiểu là “Tôi không thích trà xanh.”, tui nghĩ là đá xé.o á.
Tôi thầm mắng Bùi Cẩn Thâm. Tôi cùng Hà Cảnh Văn làm việc thì không được, cậu với Mạnh Hi Nghiên thì được?
Mạnh Hi Nghiên đột nhiên ôm bụng, sắc mắt kém đi vài phần.
Tôi phút chốc hiểu ra: “Đến tháng?”
Cô ta gật gật đầu: “Không sao, tôi quay về ăn bát cháo táo đỏ là được.”
Cmn, cmnnn, thảo nào Bùi Cẩn Thâm lại hiểu rõ như vậy.
Tôi cảm thấy nếu đợi cậu họp xong ra ngoài gặp tôi, tôi sẽ không nhịn được mà nói mấy lời không hay mất.
Thôi thì trước khi phòng họp tắt đèn, tôi chuồn trước cho nước nó trong.
Mạnh Hi Nghiên muốn tiễn tôi đến trước cửa thang máy, tôi lại bảo cô ta cứ ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Đúng lúc thang máy mở cửa, tôi nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm.
Cậu hơi ngạc nhiên, đi đến chỗ tôi, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Mẹ bảo tôi mang canh đến cho cậu, giờ tôi phải về đây.”
Tôi ấn nút đóng cửa thang máy: “Tạm biệt.”
[9]
Tôi không biết tại sao mình phải làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra như vậy. Cửa thang máy vừa đóng, tôi vội đưa tay sờ lên mặt. Nóng bừng.
Tôi bị sao vậy trời? Chắc chắn là do Bùi Cẩn Thâm ở cùng "ánh trăng sáng" tại công ty…, khiến tôi mất hết mặt mũi, nhân viên Bùi Thị chắc chắn đang cười tôi thối mũi.
Chắc chắn là như vậy.
Bên cạnh Bùi Thị có một khu bán đồ xa xỉ, tôi định dùng tiền của Bùi Cẩn Thâm để xả nỗi tức này.
Tôi mua tất cả loại túi xách mới ra của hãng H. Mỗi một kích cỡ, mỗi một màu sắc, tôi đều mua hết. Đến khi thanh toán mới phát hiện, trong thẻ mà Bùi Cẩn Thâm đưa cho tôi, không chỉ có 100 vạn.
Thế là tôi tiếp tục mua… điên cuồng mua….
…
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ ngày nhìn thấy Mạnh Hi Nghiên trong phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm, lại biết dụng cụ pha trà ở đâu, gói trà chỗ nào, hiển nhiên là nắm rõ phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm như lòng bàn tay, tôi cảm thấy cực kì khó chịu, giống như có một con sâu ở trong bụng luồn ra lách vào.
Tôi biết, tâm lí tôi như thế này đồng nghĩa với điều gì. Nhưng tôi không muốn thừa nhận.
Tôi định ra khỏi nhà một thời gian, đưa nhân viên trong phòng làm việc đi nghỉ dưỡng.
Tôi bao một sơn trang tư nhân, bên trong có sân golf, bể bơi, sân bóng rổ bóng chuyền, suối nước nóng bla bla.
Ban ngày tổ chức hoạt động tập thể, đến tối nướng thịt hát Karaoke.
Nhân viên của tôi đều là người trẻ tuổi, có mấy em trai em gái còn vừa tốt nghiệp đại học ra trường, vẫn còn tràn đầy năng lượng, làm tôi nhớ đến tôi của những năm tháng học đại học.
Tôi chơi mệt rồi, liền ngồi một bên xem bọn họ nô đùa.
Hà Cảnh Văn bê một đĩa thịt nướng ngồi xuống cạnh tôi, câu được câu không hỏi chuyện.
“Ăn chút không? Chốc nữa nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Anh đưa xiên thịt bò ra trước mặt tôi: “Thịt bò này nướng rất thơm.”
Tôi ngửi thử, đúng là thơm thật, thế là đưa tay nhận lấy.
Không ngờ chỉ “nhờ" một động tác bình thường như vậy, ngày hôm sau, tôi trở thành chủ đề bàn tán của cả xã hội.
Hotsearch 1: Thiếu phu nhân Bùi Thị ngoạ.i tìn.h [BẠO]
Hotsearch 2: Bùi Cẩn Thâm Lục Doãn Khả [BẠO]
Hotsearch 3: Thiếu phu nhân Bùi Thị bao sơn trang tư nhân hẹn hò cùng đàn ông [BẠO]
......
< Thiếu phu nhân Bùi Thị hẹn hò cùng đàn ông trong đêm tối, tình nồng ý đượm >
< Chấn động! Kết hôn chưa được một tháng, thiếu phu nhân Bùi Thị đã có người mới? >
Bức ảnh chụp rất ảo diệu, là chụp từ đằng sau, song vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng của tôi, khung cảnh phía trước đều bị cây che khuất, ngay cả xiên thịt nướng trong tay tôi cũng không nhìn thấy, mấy nhân viên đằng xa cũng bị photoshop biến mất không chút dấu vết.
Nhìn kiểu gì cũng giống, tôi đang hẹn hò bí mật với Hà Cảnh Văn, tình chàng ý thiếp, nghiêng ngả tựa vào nhau.
Chếc tiệt!
Hôn lễ hôm ấy rầm rộ bao nhiêu, bây giờ bị vả mặt càng đau bấy nhiêu.
Mẹ lập tức gọi điện thoại kêu tôi về nhà. Weibo của tôi cũng bị cư dân mạng mắng đến là thảm.
Về đến nhà, mẹ tôi liền mắng tôi một trận lên bờ xuống ruộng, giải thích một hồi mới nhận ra có người muốn chỉnh tôi, hoặc là, có người muốn nhằm vào Bùi Cẩn Thâm.
Kênh tài chính trên ti vi cũng đưa thông tin, cổ phiếu của Bùi Thị giảm mạnh, đương nhiên là bên Lục Thị cũng chẳng ra làm sao.
Tôi gọi điện thoại cho Bùi Cẩn Thâm.
Cậu tắt máy. Trợ lí của cậu cũng tắt máy. Chắc là giờ này đang bị giới truyền thông khủng b0" rồi.
Thế là tôi dự định về nhà đợi cậu trở về.
Lòng tôi lo lắng không yên.
Liệu Bùi Cẩn Thâm có lựa chọn tin vào mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng mà hiểu lầm tôi không?
Thế nhưng đợi đến đêm muộn, cậu cũng không trở về.
Tôi nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
[10]
Hơn bốn giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi không thèm xỏ dép, vội chạy đến xem tình hình. Lâm Trình và tài xế đang đỡ cậu. Cậu uống say rồi.
Bọn họ đỡ Bùi Cẩn Thâm đang say khướt lướt về phía tôi rồi chạy mất.
Xem ảnh 1
Bùi Cẩn Thâm nặng muốn chớt, cậu cao 1m86, đè lên người 1m65 là tôi. Có vài lần tôi suýt chút nữa thì trượt chân, đến cuối cùng vẫn không tránh được mà ngã thật.
Lúc ấy chỉ cảm thấy, con đường về phòng sao mà xa xôi tít tắp vậy trời.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt cậu, mong cậu tỉnh táo lại một chút.
Bùi Cẩn Thâm khó khăn mở mắt, nhìn xung quanh một hồi: “Về nhà rồi…”
“Ừ, về nhà rồi.” Tôi đỡ cậu đứng lên, cậu vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Đứng cho vững!”
Cậu lập tức đứng thẳng, có điều chưa được hai giây lại lảo đảo.
Tôi đỡ chán thở dài. Hẳn là cậu uống nhiều lắm.
Tôi chỉ về hướng phòng cậu: “Về phòng cậu đi, đi hẳn hoi.”
Cậu cố gắng đi, tôi ở bên cạnh đưa tay ra định đỡ, sợ cậu có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, cậu đi vào phòng tôi, ngã lên trên giường tôi.
“Thôi vậy, nhường cậu giường của tôi đấy.”
Tôi định vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho cậu, cuối cùng tay lại bị cậu kéo mạnh, ngã vào lòng cậu.
“Lục Doãn Khả, tôi không cho phép cậu rời bỏ tôi.”
“Lục Doãn Khả, tôi sẽ không buông bỏ cậu đâu.”
“Lục Doãn Khả…”
Cậu gọi thầm, khoé mắt ướt đẫm.
Tôi ngây người nhìn cậu, đây là lần đầu tiên Bùi Cẩn Thâm khóc trước mặt tôi.
Trong tim như có pháo hoa nở rộ, vương vãi một đống kẹo ngọt.
Ma xui qu.ỷ khiến thế nào, tôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, nơi giọt nước mắt vừa chạy xuống.
Cậu nắm chặt lấy cổ tay tôi không buông, cuối cùng tôi cũng mơ mơ hồ hồ gục xuống giường ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường. Tôi nhìn bên cạnh, một mảng trống không.
Tôi ra phòng khách, cũng không nhìn thấy người bình thường vẫn ở trong phòng kính chơi với mèo.
Phòng sách, phòng bếp, phòng thể dục cũng không có người.
Không lẽ, cậu đi làm rồi?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng của cậu. Ở phòng cậu, đối diện cửa ra vào là một gian nhỏ để quần áo khăn mũ, bây giờ chỗ để quần áo lại trống không.
Tim hẫng một nhịp.
Tôi đi một vòng quanh phòng cậu, rất nhiều vật dụng hàng ngày đều không thấy nữa…
Tôi hoảng loạn, tìm điện thoại gọi cho cậu, nhưng cậu tắt máy.
Trợ lí của cậu cũng tắt máy.
Tôi đến Bùi Thị, ngang nhiên đi vào phòng làm việc của cậu, trước những ánh mắt không mấy thiện cảm của nhân viên công ty.
Phòng làm việc của cậu hiện tại chỉ còn một vài trợ lí và thư kí, hỏi ra mới biết, hôm nay phía trụ sở bên Pháp có việc gấp phải xử lí, sáng sớm Bùi Cẩn Thâm đã phải đến sân bay rồi.
Hôm qua tựa như một cơn ác mộng, những hotsearch trên mạng cũng bị xoá sạch sành sanh.
Bùi Thị và Lục Thị đều đứng ra thanh minh, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn một mực không tin, cuối cùng chỉ đành mở chế độ xét duyệt bình luận.
Sau đó vài ngày, điện thoại của Bùi Cẩn Thâm vẫn không liên lạc được, tin nhắn wechat cũng không trả lời.
Ngược lại, điện thoại trợ lí của cậu đã gọi được, nhưng lần nào cũng bảo đang bận họp. Mỗi lần như thế, tôi bảo khi nào họp xong thì gọi lại cho tôi, song tôi vẫn không nhận được cuộc gọi lại nào cả.
Bùi Cẩn Thâm không ở nhà, việc cho mèo ăn và dọn phâ.n cho mèo đều do một tay trợ lí trong nước của cậu đảm nhận.
Có một ngày ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy có người đang ngồi trong phòng kính, lòng đầy hứng khởi chạy lại, kết quả phát hiện người đó không phải cậu…
Sau đó, tôi bảo trợ lí của cậu không cần đến nữa.
Tôi mặc quần dài áo dài, đeo khẩu trang, tóm lại là ăn mặc kín mít, mỗi ngày cứ đến giờ là cho mèo ăn, dọn phâ.n cho mèo.
Wink cực kì dính người, lần nào cũng chui vào lòng tôi làm nũng.
Bất kể tôi có cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi bị dị ứng, song mỗi ngày tôi đều kiên trì đến chăm sóc Wink.
Tối hôm đó, tôi tới phòng sách của Bùi Cẩn Thâm nhìn đến phát ngốc, tự nhiên lại tiện tay kéo ngăn tủ ra.
Bên trong là chiếc điện thoại mà cậu thường dùng.
[11]
Cậu có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng cho công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Đây là chiếc cá nhân.
Tôi ấn mở khoá, mật khẩu là sinh nhật tôi.
Tôi mở wechat của cậu, đứng vị trí trên cùng không ai khác ngoài tôi, hơn 100 tin nhắn chưa đọc.
Hoá ra là cậu chưa đọc được.
(còn)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn với Bùi Cẩn Thâm cứ thế bắt đầu.
[7]
Sáng sớm, cậu đến công ty làm việc, tôi vẫn chưa dậy.
Tối hôm, hễ cứ nhìn thấy tôi về đến nhà là cậu lập tức quay về phòng hoặc đến phòng sách làm việc.
Hơn một tuần trời không ai nói với ai câu nào.
Đợt này, tôi nhận đơn đặt hàng của một người bạn, cô ấy muốn tôi giúp cô ấy thiết kế một xưởng may quần áo.
Hồi trước học đại học, tôi thường đến các nhà máy sản xuất và công xưởng. Sau khi tốt nghiệp mở phòng làm việc, tôi phụ trách làm bản vẽ thiết kế và các phương án, không trực tiếp đến công xưởng nữa.
Hà Cảnh Văn nói anh biết một công xưởng có công nghệ làm điêu khắc thạch cao rất giỏi, muốn mời tôi cùng đi xem xem.
Tôi nghĩ đến tường phòng làm việc của bạn tôi cũng cần sử dụng đến công nghệ này, cộng thêm lâu lắm rồi tôi cũng không tới mấy nơi như vậy, cho nên liền đồng ý.
Chỉ là không ngờ, công xưởng này lại nằm ở ngoại ô, chỉ tính riêng thời gian lái xe đã mất 3 tiếng đồng hồ.
Lúc đến nơi đã hơn 6 giờ tối.
“Xin lỗi nha Doãn Khả, anh xem chỉ đường thấy chỉ mất có hơn một tiếng, không ngờ lại xa như vậy.”
Không phải là anh xem chỉ đường mà cũng lái sai đó chứ….
Chỗ này đường ngoằn ngoèo thật, không cẩn thận rẽ sai đường là sẽ mất rất nhiều thời gian.
May mà tôi đã hẹn trước với người phụ trách ở công xưởng nên mặc dù bây giờ mọi người đã tan làm rồi, chúng tôi vẫn có thể vào trong tham quan.
Công xưởng này quả thật y như lời Hà Cảnh Văn nói, nghề thủ công mỹ nghệ không thiếu, rất nhiều tạo hình khó bọn họ đều làm được.
Mẫu công xưởng rất nhiều, tôi chọn rất lâu mới chọn được mẫu khiến tôi hài lòng.
Đến lúc trả giá đã rơi vào gần 9h tối.
Vốn dĩ muốn lại xe về Kinh Châu trước rồi mới ăn uống, cuối cùng lúc lên xe lại phát hiện xe đã hết xăng, trạm xăng lại cách nơi này rất xa. Đúng là đã dột nhà còn dột đúng đêm mưa.
Ở vùng ngoại ô nhỏ bé này, rất nhiều cửa hàng đã thu dọn từ sớm, chúng tôi chỉ đành nhờ người phụ trách công xưởng giúp chúng tôi tìm tạm một nhà nghỉ, đợi ngày mai tìm người đến giúp mua xăng.
Ăn chút đồ ăn, vừa đến nhà nghỉ, tôi liền cảm thấy bụng mình đau nhói. Cmn, tôi đến tháng!
Tôi ra ngoài mua bă.ng v.ệ si.nh, đến lúc quay lại vừa hay đụng phải Hà Cảnh Văn. Tôi cười gượng, lập tức đóng cửa lại.
Vệ sinh mọi thứ xong, tôi vịn vào tường đi đến giường ngủ, chui vào trong chăn làm ổ.
Mỗi lần đến tháng, tôi đều khó chịu không thôi, giường nhà nghỉ lại rất cứng, tôi lật qua lật lại không sao ngủ được.
Tôi đau đớn đến độ rê.n lên vài tiếng, mồ hôi ướt trán.
Điện thoại đầu giường reo lên, là Bùi Cẩn Thâm.
Đến lúc này rồi còn muốn chọc tức tôi nữa hả. Không muốn nghe đâu. Tôi cúp máy.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa: “Doãn Khả, em ngủ chưa?”
Là Hà Cảnh Văn.
Tôi xuống giường mở cửa, điện thoại trong tay lại vang lên tiếng chuông.
Tôi vừa hé cửa, liền nhìn thấy Hà Cảnh Văn mua đường đỏ và túi chườm nóng.
Tôi một tay nhận lấy, một tay nhấn nhận cuộc gọi.
“Lục Doãn Khả, mấy giờ rồi còn chưa về nhà.”
“À… đêm nay tôi… hmm… không về đâu.” Bụng đau dữ dội, tôi khẽ rê.n một tiếng.
Đầu bên kia giận dữ: “Cậu cmn đang làm gì đấy?”
Hà Cảnh Văn: “Doãn Khả, em vẫn ổn chứ?”
“Em không sao, cảm ơn đồ của anh, anh về nghỉ ngơi sớm đi.” Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để nói ra câu đó. Không đợi Hà Cảnh Văn đáp lại, tôi liền đóng cửa, dựa vào cửa thở không ra hơi.
Bùi Cẩn Thâm bên kia đã ngắt máy.
Tôi để đồ của Hà Cảnh Văn đưa lên bàn trà. Ngay cả sức để mở túi, tôi cũng không có.
Sau đó tôi quay trở lại giường, khó khăn lắm mới thiếp đi.
Trong mơ, Bùi Cẩn Thâm đến đón tôi về.
[8]
Tôi mơ thấy cậu dịu dàng dùng khăn ấm lau mặt cho tôi, lại đỡ tôi lên, luồn tay vào trong lau mồ hôi lưng cho tôi.
Tôi muốn kháng cự, song tôi nghĩ, chiếm tiện nghi cậu trong mơ một chút cũng chẳng sao, thế là đành thôi.
Sau đó cậu ôm tôi lên, hình như là đi một quãng đường rất xa, lái xe rất lâu rất lâu… Cuối cùng, tôi được ủ trong chăn vừa ấm vừa mềm, vừa thơm tho vừa thoải mái.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã trở về nhà từ bao giờ. Lúc này, tôi đang nằm trong phòng của Bùi Cẩn Thâm.
Tôi ngồi trên giường, thắc mắc không biết mình quay về như thế nào.
Xem ra, hôm qua không phải là nằm mơ, nhỉ.
Tôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm đang chơi với mèo. Nhìn thấy tôi, cậu dùng máy hút lông dọn sạch lông dính trên người rồi mới ra khỏi phòng kính.
Cậu đi thẳng tới phòng bếp, múc một bát cháo táo đỏ đặt lên bàn, sau đó lướt qua tôi thay giày định ra khỏi nhà.
Người này sao mà vẫn giận vậy trời?
“Cậu đưa tôi về bằng cách nào vậy?”
Cậu đang đứng trước gương chỉnh lại cavat: “Tôi nghe thấy âm thanh bên cậu có gì đó không đúng lắm, tra thông tin thẻ tìm đến nhà nghỉ, phải đưa cả giấy kết hôn mới có thể tìm được cậu ở phòng nào.”
Sửa soạn xong, cậu đứng thẳng người nhìn về phía tôi: “Tôi không theo dõi cậu.”
Sau đó, cậu ra khỏi nhà.
Tôi ừ một tiếng. Từ nhỏ, tôi và Bùi Cẩn Thâm đã thường xuyên đấu võ mồm với nhau, bây giờ tự nhiên nói một câu cảm ơn, tôi thấy cứ ngại ngại sao ấy.
Đang ăn sáng, tôi nhận được điện thoại của Hà Cảnh Văn, hỏi tôi đi đâu rồi.
Tôi nghĩ, tôi vẫn có thể cảm nhận được Hà Cảnh Văn có ý với tôi, cho nên vẫn kiên quyết nói với anh: “Đêm qua Bùi Cẩn Thâm đến đón em về nhà rồi.”
“Ừm….” Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, có lẽ đã biết trước.
Cũng phải, chuyện tôi và Bùi Cẩn Thâm kết hôn, cũng đâu phải bí mật đại sự gì.
“Anh tìm người giúp đổ xăng sau đó quay về nhé. Hôm nay tạm nghỉ ngơi một ngày đã, phí xăng giàu anh cứ báo lại với công ty là được.”
“... Ừ.”
Buổi trưa, mẹ tôi mang canh bà nấu đến nhà tôi, thấy Bùi Cẩn Thâm không có nhà, bắt tôi mang tới công ty cho cậu bằng được.
“Bà Tô à, cậu ấy ở công ty tự khắc có cơm ăn.” Tôi không tình nguyện đáp
Mẹ tôi khẽ đánh tôi một cái: “Cơm công ty nào ngon bằng cơm vợ nấu.” Bà đưa canh cho tôi, đẩy tôi ra khỏi cửa
Lần này không giống lần trước, bảo vệ của Bùi Thị vừa nhìn thấy xe của tôi liền lễ phép đi tới giúp tôi mở cửa xe.
Tôi thoải mái dùng thang máy riêng của Bùi Cẩn Thâm lên tầng cao nhất của toà nhà.
Thật không ngờ, tôi lại gặp Mạnh Hi Nghiên ở đây.
Cô ta nhìn thấy tôi vào, tay cầm ly nước không vững, nước trà bị đổ vào tay.
Cô ta hoảng hốt vội lấy hai tớ khăn giấy lau đi, quay sang nói với tôi: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi đến tìm A Thâm bàn chuyện công việc.”
Tôi chớp chớp mắt. Tôi đâu có hiểu lầm, người nghĩ nhiều là cậu thì có.
Tôi đặt canh nóng lên bàn, quay đầu nói với Mạnh Hi Nghiên: “Cậu đừng căng thẳng, tôi tới đưa canh thôi.”
Cô ta quen thuộc đi tới đảo bếp, lấy từ trong tủ ra một gói trà, pha cho tôi một cốc trà.
“A Thâm đang bận họp, chắc là phải một lúc nữa mới xong, cậu uống cốc trà trước nhé.” Cô ta rót cốc trà đặt trước mặt tôi.
Làm như kiểu cô ta mới là chủ, còn tôi là khách vậy đó.
“Đây là Bích Loa Xuân, đặc sản ở Giang Nam, quê nhà tôi.”
Tôi chớp mắt: “Tôi không thích uống trà*.”
*Câu này còn có thể hiểu là “Tôi không thích trà xanh.”, tui nghĩ là đá xé.o á.
Tôi thầm mắng Bùi Cẩn Thâm. Tôi cùng Hà Cảnh Văn làm việc thì không được, cậu với Mạnh Hi Nghiên thì được?
Mạnh Hi Nghiên đột nhiên ôm bụng, sắc mắt kém đi vài phần.
Tôi phút chốc hiểu ra: “Đến tháng?”
Cô ta gật gật đầu: “Không sao, tôi quay về ăn bát cháo táo đỏ là được.”
Cmn, cmnnn, thảo nào Bùi Cẩn Thâm lại hiểu rõ như vậy.
Tôi cảm thấy nếu đợi cậu họp xong ra ngoài gặp tôi, tôi sẽ không nhịn được mà nói mấy lời không hay mất.
Thôi thì trước khi phòng họp tắt đèn, tôi chuồn trước cho nước nó trong.
Mạnh Hi Nghiên muốn tiễn tôi đến trước cửa thang máy, tôi lại bảo cô ta cứ ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Đúng lúc thang máy mở cửa, tôi nhìn thấy Bùi Cẩn Thâm.
Cậu hơi ngạc nhiên, đi đến chỗ tôi, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Mẹ bảo tôi mang canh đến cho cậu, giờ tôi phải về đây.”
Tôi ấn nút đóng cửa thang máy: “Tạm biệt.”
[9]
Tôi không biết tại sao mình phải làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra như vậy. Cửa thang máy vừa đóng, tôi vội đưa tay sờ lên mặt. Nóng bừng.
Tôi bị sao vậy trời? Chắc chắn là do Bùi Cẩn Thâm ở cùng "ánh trăng sáng" tại công ty…, khiến tôi mất hết mặt mũi, nhân viên Bùi Thị chắc chắn đang cười tôi thối mũi.
Chắc chắn là như vậy.
Bên cạnh Bùi Thị có một khu bán đồ xa xỉ, tôi định dùng tiền của Bùi Cẩn Thâm để xả nỗi tức này.
Tôi mua tất cả loại túi xách mới ra của hãng H. Mỗi một kích cỡ, mỗi một màu sắc, tôi đều mua hết. Đến khi thanh toán mới phát hiện, trong thẻ mà Bùi Cẩn Thâm đưa cho tôi, không chỉ có 100 vạn.
Thế là tôi tiếp tục mua… điên cuồng mua….
…
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ ngày nhìn thấy Mạnh Hi Nghiên trong phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm, lại biết dụng cụ pha trà ở đâu, gói trà chỗ nào, hiển nhiên là nắm rõ phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm như lòng bàn tay, tôi cảm thấy cực kì khó chịu, giống như có một con sâu ở trong bụng luồn ra lách vào.
Tôi biết, tâm lí tôi như thế này đồng nghĩa với điều gì. Nhưng tôi không muốn thừa nhận.
Tôi định ra khỏi nhà một thời gian, đưa nhân viên trong phòng làm việc đi nghỉ dưỡng.
Tôi bao một sơn trang tư nhân, bên trong có sân golf, bể bơi, sân bóng rổ bóng chuyền, suối nước nóng bla bla.
Ban ngày tổ chức hoạt động tập thể, đến tối nướng thịt hát Karaoke.
Nhân viên của tôi đều là người trẻ tuổi, có mấy em trai em gái còn vừa tốt nghiệp đại học ra trường, vẫn còn tràn đầy năng lượng, làm tôi nhớ đến tôi của những năm tháng học đại học.
Tôi chơi mệt rồi, liền ngồi một bên xem bọn họ nô đùa.
Hà Cảnh Văn bê một đĩa thịt nướng ngồi xuống cạnh tôi, câu được câu không hỏi chuyện.
“Ăn chút không? Chốc nữa nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Anh đưa xiên thịt bò ra trước mặt tôi: “Thịt bò này nướng rất thơm.”
Tôi ngửi thử, đúng là thơm thật, thế là đưa tay nhận lấy.
Không ngờ chỉ “nhờ" một động tác bình thường như vậy, ngày hôm sau, tôi trở thành chủ đề bàn tán của cả xã hội.
Hotsearch 1: Thiếu phu nhân Bùi Thị ngoạ.i tìn.h [BẠO]
Hotsearch 2: Bùi Cẩn Thâm Lục Doãn Khả [BẠO]
Hotsearch 3: Thiếu phu nhân Bùi Thị bao sơn trang tư nhân hẹn hò cùng đàn ông [BẠO]
......
< Thiếu phu nhân Bùi Thị hẹn hò cùng đàn ông trong đêm tối, tình nồng ý đượm >
< Chấn động! Kết hôn chưa được một tháng, thiếu phu nhân Bùi Thị đã có người mới? >
Bức ảnh chụp rất ảo diệu, là chụp từ đằng sau, song vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng của tôi, khung cảnh phía trước đều bị cây che khuất, ngay cả xiên thịt nướng trong tay tôi cũng không nhìn thấy, mấy nhân viên đằng xa cũng bị photoshop biến mất không chút dấu vết.
Nhìn kiểu gì cũng giống, tôi đang hẹn hò bí mật với Hà Cảnh Văn, tình chàng ý thiếp, nghiêng ngả tựa vào nhau.
Chếc tiệt!
Hôn lễ hôm ấy rầm rộ bao nhiêu, bây giờ bị vả mặt càng đau bấy nhiêu.
Mẹ lập tức gọi điện thoại kêu tôi về nhà. Weibo của tôi cũng bị cư dân mạng mắng đến là thảm.
Về đến nhà, mẹ tôi liền mắng tôi một trận lên bờ xuống ruộng, giải thích một hồi mới nhận ra có người muốn chỉnh tôi, hoặc là, có người muốn nhằm vào Bùi Cẩn Thâm.
Kênh tài chính trên ti vi cũng đưa thông tin, cổ phiếu của Bùi Thị giảm mạnh, đương nhiên là bên Lục Thị cũng chẳng ra làm sao.
Tôi gọi điện thoại cho Bùi Cẩn Thâm.
Cậu tắt máy. Trợ lí của cậu cũng tắt máy. Chắc là giờ này đang bị giới truyền thông khủng b0" rồi.
Thế là tôi dự định về nhà đợi cậu trở về.
Lòng tôi lo lắng không yên.
Liệu Bùi Cẩn Thâm có lựa chọn tin vào mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng mà hiểu lầm tôi không?
Thế nhưng đợi đến đêm muộn, cậu cũng không trở về.
Tôi nằm trên sofa ngủ thiếp đi.
[10]
Hơn bốn giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi không thèm xỏ dép, vội chạy đến xem tình hình. Lâm Trình và tài xế đang đỡ cậu. Cậu uống say rồi.
Bọn họ đỡ Bùi Cẩn Thâm đang say khướt lướt về phía tôi rồi chạy mất.
Xem ảnh 1
Bùi Cẩn Thâm nặng muốn chớt, cậu cao 1m86, đè lên người 1m65 là tôi. Có vài lần tôi suýt chút nữa thì trượt chân, đến cuối cùng vẫn không tránh được mà ngã thật.
Lúc ấy chỉ cảm thấy, con đường về phòng sao mà xa xôi tít tắp vậy trời.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt cậu, mong cậu tỉnh táo lại một chút.
Bùi Cẩn Thâm khó khăn mở mắt, nhìn xung quanh một hồi: “Về nhà rồi…”
“Ừ, về nhà rồi.” Tôi đỡ cậu đứng lên, cậu vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Đứng cho vững!”
Cậu lập tức đứng thẳng, có điều chưa được hai giây lại lảo đảo.
Tôi đỡ chán thở dài. Hẳn là cậu uống nhiều lắm.
Tôi chỉ về hướng phòng cậu: “Về phòng cậu đi, đi hẳn hoi.”
Cậu cố gắng đi, tôi ở bên cạnh đưa tay ra định đỡ, sợ cậu có thể ngã bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, cậu đi vào phòng tôi, ngã lên trên giường tôi.
“Thôi vậy, nhường cậu giường của tôi đấy.”
Tôi định vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho cậu, cuối cùng tay lại bị cậu kéo mạnh, ngã vào lòng cậu.
“Lục Doãn Khả, tôi không cho phép cậu rời bỏ tôi.”
“Lục Doãn Khả, tôi sẽ không buông bỏ cậu đâu.”
“Lục Doãn Khả…”
Cậu gọi thầm, khoé mắt ướt đẫm.
Tôi ngây người nhìn cậu, đây là lần đầu tiên Bùi Cẩn Thâm khóc trước mặt tôi.
Trong tim như có pháo hoa nở rộ, vương vãi một đống kẹo ngọt.
Ma xui qu.ỷ khiến thế nào, tôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, nơi giọt nước mắt vừa chạy xuống.
Cậu nắm chặt lấy cổ tay tôi không buông, cuối cùng tôi cũng mơ mơ hồ hồ gục xuống giường ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường. Tôi nhìn bên cạnh, một mảng trống không.
Tôi ra phòng khách, cũng không nhìn thấy người bình thường vẫn ở trong phòng kính chơi với mèo.
Phòng sách, phòng bếp, phòng thể dục cũng không có người.
Không lẽ, cậu đi làm rồi?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng của cậu. Ở phòng cậu, đối diện cửa ra vào là một gian nhỏ để quần áo khăn mũ, bây giờ chỗ để quần áo lại trống không.
Tim hẫng một nhịp.
Tôi đi một vòng quanh phòng cậu, rất nhiều vật dụng hàng ngày đều không thấy nữa…
Tôi hoảng loạn, tìm điện thoại gọi cho cậu, nhưng cậu tắt máy.
Trợ lí của cậu cũng tắt máy.
Tôi đến Bùi Thị, ngang nhiên đi vào phòng làm việc của cậu, trước những ánh mắt không mấy thiện cảm của nhân viên công ty.
Phòng làm việc của cậu hiện tại chỉ còn một vài trợ lí và thư kí, hỏi ra mới biết, hôm nay phía trụ sở bên Pháp có việc gấp phải xử lí, sáng sớm Bùi Cẩn Thâm đã phải đến sân bay rồi.
Hôm qua tựa như một cơn ác mộng, những hotsearch trên mạng cũng bị xoá sạch sành sanh.
Bùi Thị và Lục Thị đều đứng ra thanh minh, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn một mực không tin, cuối cùng chỉ đành mở chế độ xét duyệt bình luận.
Sau đó vài ngày, điện thoại của Bùi Cẩn Thâm vẫn không liên lạc được, tin nhắn wechat cũng không trả lời.
Ngược lại, điện thoại trợ lí của cậu đã gọi được, nhưng lần nào cũng bảo đang bận họp. Mỗi lần như thế, tôi bảo khi nào họp xong thì gọi lại cho tôi, song tôi vẫn không nhận được cuộc gọi lại nào cả.
Bùi Cẩn Thâm không ở nhà, việc cho mèo ăn và dọn phâ.n cho mèo đều do một tay trợ lí trong nước của cậu đảm nhận.
Có một ngày ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy có người đang ngồi trong phòng kính, lòng đầy hứng khởi chạy lại, kết quả phát hiện người đó không phải cậu…
Sau đó, tôi bảo trợ lí của cậu không cần đến nữa.
Tôi mặc quần dài áo dài, đeo khẩu trang, tóm lại là ăn mặc kín mít, mỗi ngày cứ đến giờ là cho mèo ăn, dọn phâ.n cho mèo.
Wink cực kì dính người, lần nào cũng chui vào lòng tôi làm nũng.
Bất kể tôi có cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi bị dị ứng, song mỗi ngày tôi đều kiên trì đến chăm sóc Wink.
Tối hôm đó, tôi tới phòng sách của Bùi Cẩn Thâm nhìn đến phát ngốc, tự nhiên lại tiện tay kéo ngăn tủ ra.
Bên trong là chiếc điện thoại mà cậu thường dùng.
[11]
Cậu có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng cho công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Đây là chiếc cá nhân.
Tôi ấn mở khoá, mật khẩu là sinh nhật tôi.
Tôi mở wechat của cậu, đứng vị trí trên cùng không ai khác ngoài tôi, hơn 100 tin nhắn chưa đọc.
Hoá ra là cậu chưa đọc được.
(còn)
Bình luận facebook