-
Chương 5
"Hiên đại ca, nơi này thật đẹp!" Kỳ Tử Lam hưng phấn gần như hét lên.
Bọn họ đi tới một chỗ sơn cốc u tĩnh*. Hiện ra trước mắt bọn họ là một dòng suối trong suốt có thể nhìn thấy đáy, phía trên cao còn có một thác nước lớn từ trên cao đổ xuống làm cho bọt nước và hơi nước tràn ngập bốn phía, như thể ‘tiên cảnh ở nhân gian’ khiến Kỳ Tử Lam vừa nhìn một cái là đã yêu thích nơi đây. (*u nhã + tĩnh mịch)
"Sau này muội có thể thường xuyên tới đây chơi, nhưng phải có người đi cùng mới được."
Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đến chỗ tảng đá bên bờ suối ngồi xuống thì liền bắt đầu hối hận đã mang nàng tới nơi này, bởi vì giờ khắc này nàng đã cởi giày, kéo làn váy, thả hai chân trắng nõn vào trong nước, chơi trò đạp nước.
"Lam nhi, cẩn thận một chút, đừng để người bị ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Âu Dương Hiên đến gần Kỳ Tử Lam tốt bụng khuyên bảo nàng, lại bị nàng bất ngờ té đầy nước lên người, "Được lắm! Dám đánh lén ta, hãy xem sự lợi hại của ta đây."
"Haha, kỹ thuật của Hiên đại ca kém quá, Lam nhi chỉ bị ướt mỗi chân, những chỗ còn lại vẫn khô ráo này!" Kỳ Tử Lam nhảy lên một tảng đá khác, nhìn hắn một cách khiêu khích.
Trước sự khiêu khích của Kỳ Tử Lam, Âu Dương Hiên bắt đầu đuổi theo nàng, rồi sau đó hai người bọn họ quyết định đứng trong nước, chơi trò té hắt đối phương.
Cho đến khi sắc trời dần tối, Âu Dương Hiên mới cùng Kỳ Tử Lam trở lại nơi ở của mình ở Anh uyển - Phong Vân lâu. Khi bọn hắn tiến vào Phong Vân lâu thì chỉ có một nha hoàn xấp xỉ tuổi Kỳ Tử Lam đang quét dọn ở bên trong.
"Lam nhi, nha hoàn này tới là để hầu hạ muội. Sau này có chuyện gì hoặc muốn thứ gì cứ tìm người này là được. Ban ngày ta phải xử lý một vài sự vụ, ngày thường nha hoàn này sẽ đi theo bên cạnh muội, có thể ở cùng muội. Muội cũng có thể đi tìm Nhu Nhu." Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống.
"Hiên đại ca, chắc không phải huynh bảo nàng ấy nhân tiện giám thị Lam nhi, xem xem Lam nhi có hay nghịch ngợm gây chuyện hay không đó chứ?" Kỳ Tử Lam một câu đã nói toạc ra ý đồ của Âu Dương Hiên.
"Thật là, nếu bị đã bị muội phát hiện thì ta đây cũng đành thừa nhận vậy. Đừng nói những chuyện này nữa, dù sao nàng ấy cũng luôn phải ở cạnh muội, muội hãy đặt cho nàng ấy một cái tên trước đi!"
Kỳ Tử Lam nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn nha hoàn kia, "Gọi Tiểu Ngư Nhi, em thấy có được không?"
"Tiểu thư thích là được ạ, nô tỳ không có ý kiến, toàn bộ đều nghe tiểu thư phân phó." Nha hoàn kia cúi đầu nói.
"Đừng gọi ta tiểu thư, ta cũng không phải là tiểu thư ở đây, gọi ta Lam nhi là được." Kỳ Tử Lam cau mày.
"Tiểu thư là thiên kim, Tiểu Ngư Nhi không dám gọi thẳng khuê danh của tiểu thư."
"Tiểu Ngư Nhi, em nghe không hiểu lời ta nói sao? Bảo em đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà!" Kỳ Tử Lam có chút tức giận.
Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hiên, mặt kinh hoảng nhờ hắn giúp đỡ: "Lam nhi, nếu muội đã muốn ở lại đây một thời gian thì nàng ấy gọi muội tiểu thư cũng là việc nên làm. Muội đừng tức giận, muội không nhìn thấy nàng ấy đã bị muội dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch rồi à?" Âu Dương Hiên dịu dàng dụ dỗ Kỳ Tử Lam đang chu môi bên cạnh.
Kỳ Tử Lam quay đầu đi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi. Lời Hiên đại ca nói không sai, Tiểu Ngư Nhi quả nhiên bị nàng dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, còn toát cả mồ hôi lạnh nữa! Nàng thật sự hung dữ như vậy sao?
Chỉ là, nếu Tiểu Ngư Nhi sợ nàng như vậy, vậy sẽ không cần phải lo lắng nàng ấy sẽ giám thị mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhờ Tiểu Ngư Nhi giúp một tay cùng tìm trò tiêu khiển! Kỳ Tử Lam nghĩ tới đây mặt mày không khỏi hớn hở.
"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, em thích gọi tiểu thư thì cứ gọi đi! Dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào." Kỳ Tử Lam ra dáng đại nhân có đại lượng nói. Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh nàng không nhịn được bật cười.
Tiểu Ngư Nhi vội vàng gật đầu như bằm tỏi.
"Được rồi, Lam nhi, muội hãy để cho Tiểu Ngư Nhi giúp muội thay quần áo, đợi lát nữa còn phải dùng bữa cùng cha mẹ ta!"
"Tại sao phải thay quần áo? Không phải bộ này rất được rồi sao?" Kỳ Tử Lam không hiểu hỏi.
"Mới vừa nghịch nước y phục đều ướt hết rồi, ta không hi vọng muội sẽ bị cảm lạnh. Đi đi!" Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam lên lầu, Tiểu Ngư Nhi theo phía sau.
Tiểu thư và thủ lĩnh thật xứng đôi, họ vốn là một đôi ‘trai tài gái sắc’! Tiểu Ngư Nhi thầm nghĩ.
Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến cửa phòng nàng, sau đó đi qua phòng bên cạnh, còn Tiểu Ngư Nhi đương nhiên là đi theo Kỳ Tử Lam vào phòng rồi!
Âu Dương Hiên đang thay quần áo trong phìn của mình thì giọng nói trong trẻo của Kỳ Tử Lam truyền từ phòng cách vách đến ——
"Tiểu Ngư Nhi, em vào làm gì? Ta muốn thay quần áo, em mau đi ra đi!"
"Tiểu Ngư Nhi muốn hầu hạ tiểu thư thay quần áo mà!" Nghe ra được giọng điệu của Tiểu Ngư Nhi hết sức vô tội.
"Ta có tay có chân , chẳng lẽ không tự mình thay được sao! Ta mặc kệ, em không đi ra ngoài ta sẽ không thay!"
Âu Dương Hiên biết xưa nay Kỳ Tử Lam không thích nha hoàn theo hầu ở bên, xem ra thói quen không thích được hầu hạ của nàng không thay đổi gì so với sáu năm trước, dù chỉ là một chút.
Âu Dương Hiên nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới ngoài cửa, dùng truyền âm nói với Tiểu Ngư Nhi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi ra ngoài trước đi, đợi lát nữa vào chải đầu giúp nàng là được."
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên nghe thấy có người ở nói chuyện với nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau lại nhận ra là đó là giọng nói của thủ lĩnh nên liền theo lời chuẩn bị lui ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, người thay xong quần áo liền kêu Tiểu Ngư Nhi một tiếng, Tiểu Ngư Nhi sẽ lập tức đến chải đầu giúp người." Dứt lời, Tiểu Ngư Nhi liền đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau Kỳ Tử Lam thay xong quần áo nói vọng ra ngoài: "Tiểu Ngư Nhi, em có thể vào rồi!"
Tiểu Ngư Nhi vừa nghe thấy nàng gọi liền đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Kỳ Tử Lam ngồi ngay ngắn ở trước gương, đang cởi dây cột tóc trên đầu. Thoáng chốc, một đầu tóc dài đen nhánh như thác ‘đổ’ xuống, xõa trên vai nàng.
"Tóc của tiểu thư thật đẹp, vừa đen vừa bóng, khiến Tiểu Ngư Nhi rất hâm mộ!" Tiểu Ngư Nhi nói lời ca ngợi từ nội tâm.
"Tóc của ta đẹp? Vậy ta đây không đẹp sao?" Kỳ Tử Lam giả bộ nổi giận. Ha ha! Rốt cuộc nàng đã bắt được cơ hội chỉnh Tiểu Ngư Nhi rồi, ai bỏa Tiểu Ngư Nhi cứ không nghe lời nàng.
"Tiểu. . . . . . tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ý của Tiểu Ngư Nhi không là như vậy!" Xem ra Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng muốn chết.
"Vậy chứ em có ý gì? Em nói ta nghe thử xem." Kỳ Tử Lam thầm cười nghiêng ngả! Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Ngư Nhi đúng là vô cùng thích thú.
"Em. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này, Âu Dương Hiên đi vào phòng, Tiểu Ngư Nhi thấy có người tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể vừa được lệnh đặc xá.
"Lam nhi, muội lại bướng bỉnh rồi." Âu Dương Hiên nhận lấy cây lược gỗ trong tay Tiểu Ngư Nhi, bắt đầu chảy tóc giúp Kỳ Tử Lam.
"Người ta có đâu!” Kỳ Tử Lam chột dạ cúi đầu! Thật là, Hiên đại ca lúc nào cũng có thể nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu nàng, chẳng ‘dễ chơi’* chút nào. (*ý nói bạn Hiên ‘khó chơi’)
Cũng không lâu sau, Âu Dương Hiên liền búi tóc thay Kỳ Tử Lam.
"Oa —— Hiên đại ca thật là lợi hại, còn biết cả búi tóc nữa! Lam nhi rất bội phục nha, Lam nhi nhớ trước kia Hiên đại ca chỉ biết buộc tóc thành bím thôi!"
Kỳ Tử Lam nhớ lại tình hình lần đầu tiên Âu Dương Hiên chải tóc giúp nàng, lần đó cũng không phải chỉ dùng ‘thê thảm không nỡ nhìn’ là có thể hình dung. Nhớ đến tóc của nàng lúc ấy bị hắn chải, toàn bộ quấn ở một chỗ, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt bỏ phần tóc dài đến eo. Sau đó Âu Dương Hiên vẫn kiên trì, nhất định phải học được cách chải tóc, nhưng mãi cho đến một ngày trước khi hắn rời khỏi Yên Lam sơn trang, hắn cũng chỉ học được cách buộc thành bím tóc, nhưng hắn nói không sao, dù sao tóc nàng cũng chỉ buộc được thành bím, như vậy hắn chỉ cần học được cách buộc bím tóc là đủ rồi.
Không ngờ sáu năm không gặp, Hiên đại ca lại có thể biết búi tóc rồi!
Thật ra thì Âu Dương Hiên là đặc biệt học vì Kỳ Tử Lam, bởi vì hắn biết nàng không thể nào mãi mãi chỉ buộc tóc bím được, cho nên sau khi hắn trở lại Kình Thiên nhai đã đặc biệt nhờ Nhu Nhu dạy hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, "Sáu năm không gặp, muội đã trưởng thành."
"Đó là đương nhiên thôi, làm gì có người nào mà mãi không lớn lên chứ! Nhưng Lam nhi thấy rất buồn bức, sao Hiên đại ca huynh vẫn mang bộ dáng của sáu năm trước, chẳng thay đổi chút nào cả? Bây giờ huynh đã cao hơn, lớn hơn nhưng sao gương mặt vẫn chẳng khác gì sáu năm trước vậy?" Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên trong gương, tò mò hỏi.
"Ta sợ mình trưởng thành quá nhanh khiến muội cảm thấy ta đã già đó!" Âu Dương Hiên cười trả lời. Trên thực tế, từ nhỏ hắn đã có gương mặt của oa nhi, cho nên mặc dù cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng nhìn như mới mười mấy tuổi. Ra ngoài mà nói hắn chính là thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long, sợ rằng không có một ai tin.
"Già rồi thì sao chứ, ai rồi cũng sẽ già mà! Hiên đại ca cuối cùng vẫn là Hiên đại ca, mà Lam nhi cũng vẫn là Lam nhi hay nghịch ngợm gây sự khi còn bé đó thôi!" Kỳ Tử Lam chẳng mấy để ý đến chuyện trở nên già giặn.
"Đó mới chính là Lam nhi tốt của ta." Hắn nhẹ nhàng đặt lược lên bàn, dắt Kỳ Tử Lam chuẩn bị xuống lầu."Tiểu Ngư Nhi, không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi!"
Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến Hà uyển.
* * *
Dùng xong bữa tối, bởi vì Kỳ Tử Lam đã có một ngày mệt mỏi nên đi ngủ sớm một chút. Mà cũng bởi vì nàng đến làm trễ nãi công chuyện nửa ngày nên Âu Dương Hiên phải đến Nghĩa lâu, tiếp tục công việc còn dang dở.
"Thủ lĩnh, Thiệu cô nương đang ở ngoài cửa, cô nương ấy nói có chuyện quan trọng." Thị vệ Diệp Vũ đẩy cửa vào.
Thủ lĩnh trước nay không thích bị quấy rầy lúc đang xử lý bang vụ, nhưng Diệp Vũ - thân là một trong những thị vệ cận thân của thủ lĩnh - lại không chịu nổi Thiệu Lâm khổ sở cầu khẩn, chỉ đành phải mạo hiểm bị trách mắng đi thông báo.
"Vào lúc này? Để cho muội ấy vào đi!" Âu Dương Hiên nhíu mày, Thuộc Lâm luôn không biết cách chăm sóc bản thân, thân thể suy yếu như vậy mà còn chạy loạn khắp nơi vào lúc đêm tối thấm lạnh.
"Thuộc cô nương, mời vào." Diệp Vũ đẩy cửa ra, cung kính nói.
Thuộc Lâm gật đầu một cái, cất bước vào trong phòng.
"Thuộc Lâm, chuyện quan trọng gì mà khiến muội trễ thế còn chạy đến đây? Hạnh nhi đâu?" Âu Dương Hiên vừa thấy Thuộc Lâm liền đứng dậy đi tới trước mặt nàng.
"Hiên biểu ca, không liên quan đến Hạnh nhi, là do muội nhất quyết muốn đến. Muội bảo muội ấy chờ ở ngoài cửa."
"Có chuyện gì nói đi!"
"Muội. . . . . ." Thuộc Lâm chần chờ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Thuộc Lâm, có gì nói cứ nói thẳng, không sao."
"Hiên biểu ca, vì sao huynh để cho vị Kỳ cô nương kia vào ở Phong Vân lâu? Phong Vân lâu không phải trừ Hiên biểu ca ra, chỉ có thê tử tương lai của huynh mới có thể ở sao?" Đột nhiên nghe tin Kỳ Tử Lam được an bài ở Phong Vân lâu, lòng của nàng gần như vỡ nát. Nơi đó chỉ có thê tử tương lai của Hiên biểu ca mới có thể ở, chẳng lẽ ý huynh ấy là. . . . . . Không, nhất định không phải như thế!
"Thuộc Lâm, nếu như muội đã biết quy củ của lãnh địa Thanh Long thì cũng nên rõ ràng đó là có ý gì. Chỉ cần Lam nhi gật đầu, nàng ấy sẽ trở thành thê tử của ta. Chuyện này ta đã quyết định vào sáu năm trước." Hắn biết tình cảm Thuộc Lâm dành cho hắn, cũng nên đến lúc thức tỉnh muội ấy rồi.
"Tại sao? Tại sao vậy?" Thuộc Lâm mắt ngấn lệ, che mặt lao ra khỏi Nghĩa lâu.
"Thủ lĩnh, Thuộc cô nương. . . . . ." Diệp Vũ thấy Thuộc Lâm tông cửa xông ra, rất lo lắng.
"Ngươi đi theo xem xem! Sau khi xác định muội ấy trở về phòng, ngươi trở về bẩm báo."
"Rõ" Diệp Vũ vừa xoay người một cái đã ở ngoài mấy trượng.
"Chỉ mong muội ấyd/đ/lq/đ sẽ hiểu." Âu Dương Hiên ý vị sâu xa thở dài nói.
* * *
"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người vào ở Phong Vân lâu phải là ta, không phải sao?" Thuộc Lâm chạy trở về phòng, nằm lỳ ở trên giường khóc.
"Tiểu thư, đừng khóc nữa mà! Khóc nhiều sẽ hại thân." Hạnh nhi ngồi ở mép giường an ủi nàng.
"Hạnh nhi, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao?" Thuộc Lâm ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Hạnh nhi.
"Tiểu thư, cô cũng đừng quá đau lòng. Không bằng như vậy đi, cô ngủ một lát, ngày mai Hạnh nhi tìm cách giúp cô!"
"Tìm cách? Bây giờ còn có thể nghĩ ra cách gì được đây?" Giọng của Thuộc Lâm vô cùng tuyệt vọng.
"Tiểu thư, biện pháp là do người nghĩ ra, nghỉ ngơi thật tốt đi đã! Nếu không cô mệt chết rồi, cho dù có cách cũng không thể sử sụng!" Hạnh nhi dịu dàng dụ dỗ nàng.
"Được rồi!" Thuộc Lâm lau nước mắt, bất đắc dĩ để Hạnh nhi cởi áo khoác giúp mình.
Sắp xếp xong cho Thuộc Lâm, Hạnh nhi mới về trong phòng của mình.
Nhìn mảnh giấy được đè dưới gối, Hạnh nhi nở nụ cười quỷ dị mà người ta không dễ dàng thấy được: nụ cười cực kỳ âm hàn.
* * *
Trên đời có một loại người, mục tiêu của bọn họ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thứ người như thế có mặt ở khắp nơi, mà trong lãnh địa Thanh Long vừa vặn có một người.
"Lam nhi, chúng ta cùng đến phía sau núi thưởng thức phong cảnh, nhân tiện thưởng thức điểm tâm ngon miệng, chỉ có hai người chúng ta thôi, không biết ý muội như thế nào?" Công Tôn Dục nở nụd?đ?l?q?đ cười mê người mê hoặc tất cả nữ nhân, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Kỳ Tử Lam. Phía sau hắn còn một gã sai vặt xách theo giỏ trúc đi theo.
Kỳ Tử Lam vừa nghe đến có có đồ ăn ngon, không nói hai lời lập tức đồng ý, "Đương nhiên là được rồi! Củ tỏi kia, huynh cũng có chút thú vị đó nha!" Kỳ Tử Lam bảo Tiểu Ngư Nhi về Phong Vân lâu trước, nàng định cùng Công Tôn Dục đến phía sau núi thưởng thức bánh ngọt.
"Ta nói Lam nhi này, muội không thể gọi bằng cái tên khác được à? Có nhất thiết phải gọi ta là ‘củ tỏi kia’ không vậy? Tên gọi này nghe rất kỳ cục ." Công Tôn Dục gần như cầu khẩn.
"Vậy à? Ta cảm thấy rất hay mà, không tin huynh hỏi hắn đi." Kỳ Tử Lam chỉ vào gã sai vặt sau lưng Công Tôn Dục."Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Tiểu. . . . . . tiểu nhân không có ý kiến." Gã sai vặt ấp a ấp úng đáp.
"Thấy chưa! Hắn cũng không ý kiến gì, vậy khẳng định cái tên này hay đến mức người khác không có ý kiến. Huynh giữ lại dùng đi! Cái tên dễ nhớ như vậy không phải ai cũng nghĩ ra được đâu, và cũng không phải ai cũng có may mắn được nhận nó!" Kỳ Tử Lam lý luận quá kỳ quái khiến Công Tôn Dục nhất thời không đáp lại được.
Xem ra hắn chỉ có thế chấp nhận số mệnh rồi! Có điều, tai tinh Kỳ Tử Lam này gây bao nhiêu tai họa cho hắn thì hắn sẽ đòi lại bấy nhiêu ở chỗ đại đương gia. Hắn rất nóng lòng muốn xem phản ứng của Âu Dương Hiên! Nghĩ tới đây, Công Tôn Dục không nhịn được cười trộm trong lòng.
"Này, huynh không đi à! Nếu huynh không đi thì đưa luôn cho ta ăn đi!" Kỳ Tử Lam bước vài bước mới phát hiện Công Tôn Dục vẫn đang sững sờ tại chỗ. Nàng đành lớn tiếng gọi hắn. Hắn đi hay không đi nàng cũng chẳng sao cả, chỉ cần cho nàng bánh ngọt thôi, xong, hắn muốn lên trời xuống đất nàng cũng lười để ý.
"Đi đi đi, tất nhiên là ta muốn đi rồi." Nếu hắn không đi thì làm sao mà thực hiện trò đùa này được.
Công Tôn Dục nhậnd"đ"l"q"đ cái giỏ từ tay người sai vặt rồi kéo Kỳ Tử Lam đi về phía sau núi.
"Huynh đừng kéo tay ta, huynh không biết ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ à?" Kỳ Tử Lam gạt tay Công Tôn Dục ra, tức giận mắng.
"Lam nhi, sao muội thiên vị vậy? Đương gia vừa kéo vừa ôm muội muội vẫn cười hì hì.Ta mới chỉ kéo tay muội thôi mà muội đã trở mặt rồi!" Nét mặt Công Tôn Dục ‘đau lòng muốn chết’.
"Ta thiên vị đó, huynh có ý kiến gì không? Lúc ta còn bé đã quen biết Hiên đại ca, còn huynh, ta với huynh quen biết còn chưa đầy một tháng, sao huynh có thể xằng bậy được? Lại nói, cho dù ta quen biết huynh đã lâu đi chăng nữa nhưng nếu không có sự đồng ý của ta, huynh cũng không được động tay động chân với ta! Người xưa có câu: ‘ phi lễ chớ động ’, huynh không đọc sách à?" Kỳ Tử Lam nói lời lẽ chính đáng.
"Dạ, ta sai rồi, là ta không tốt, cầu xin muội đừng nói thêm nữa!" Công Tôn Dục lập tức cúi đầu xin tha. Kỳ Tử Lam nói hắn như thể hái hoa tặc – một trong mười tội nặng nhất, để người khác nghe được thì thôi xong!
Kỳ Tử Lam thấy Công Tôn Dục bộ dạng ‘đã biết sai’, mới gật đầu một cái, hất cằm lên bước đi một cách kiêu ngạo.
Công Tôn Dục thấy thếd:đ:l:q:đ vội vàng đi theo.
* * *
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tới đến phía sau núi.
"Này! Đã đến nơi rồi, lấy đồ ăn ra đi!" Kỳ Tử Lam ngồi ở trên cỏ, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.
"Những loại bánh ngọt này là do ta đặc phái người xuống núi mua, đảm bảo muội ăn xong sẽ khen không ngớt miệng!" Công Tôn Dục mở giỏ trúc, lấy vài đĩa điểm tâm ngon mắt từ trong đó ra.
"Oa, nhìn bên ngoài thôi đã thấy ngon rồi!" Kỳ Tử Lam chà sát tay, nóng lòng muốn nhét tất cả vào trong bụng mình.
Công Tôn Dục trong lòng thật sự buồn bực ngồi một bên nhìn Kỳ Tử Lam quét sạch. . . .một bàn điểm tâm. Những thứ đó ăn ngon đến mức ấy sao? Nhìn bộ dáng của nàng như thể từ lúc bị đuổi ra khỏi bụng mẹ đến giờ chưa được ăn bánh ngọt bao giờ vậy!
"Ừm, ăn ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian mà!" Kỳ Tử Lam nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cảm thán.
"Lam nhi, muội thấy ta thế nào?" Công Tôn Dục nhìn Kỳ Tử Lam ăn gần xong mới mở miệng hỏi.
Kỳ Tử Lam cảm thấy khó hiểu liếc hắn một cái, "Huynh muốn biết mình như thế nào? Chỗ kia có dòng suối kìa, huynh đến gần đó chút là có thể nhìn thấy bóng mình rồi, nếu chê nhìn không rõ thì về nhà cầm gương lên soi chẳng phải sẽ biết à."
Công Tôn Dục không nhịn được vỗ vỗ cái trán, không biết là phải khen ngợi nàng thật thà đáng yêu, hay là phải mắng nàng đần, "Ý của ta không phải vậy, ta muốn hỏi muội là muội thấy ta nhìn như thế nào?"
"Huynh hả? Để ta nhìn chút." Kỳ Tử Lam nghiêm túc quan sát Công Tôn Dục từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lại từ phải về trái, hơn thế còn đi vòng quanh hắn một vòng, cẩn thận nhìn từ phía trước ra phía sau, "Ừ, khuôn mặt này của huynh nhìn không được đẹp lắm; nói về vóc người của huynh thì tay dài chân dài , ai! Nhìn một cách tổng thể chính là xấu đến độ không thể xấu hơn!" Kỳ Tử Lam nhịn cười nói hết câu.
Công Tôn Dục nghe xong lời bình của Kỳ Tử Lam mà thiếu chút nữa té xỉu. Hắn nghĩ dáng dấp hắn cũng thuộc dạng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hấp dẫn biết bao nhiêu sự yêu thích của các lệnh ái danh môn, không ngờ nàng vừa nhận xét đã bị biến thành người xấu xí đến mức không chịu nổi!
Công Tôn Dục ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỳ Tử Lam đang cười gian, hả hê liếc hắn. Cuối cùng nàng thật sự không kiềm chế được mà cười ngặt nghẽo.
"Ha ha. . . . . . Cười chết người rồi! Ta chỉ nói bừa vài câu mà huynh đã coi như thật! Người ngốc nhất thiên hạ không phải huynh thì con ai vào đây nữa!" Kỳ Tử Lam ôm bụng cười không ngừng.
"Kỳ Tử Lam!" Công Tôn Dục tức giận quát to, ra tay muốn đánh về phía nàng.
Kỳ Tử Lam bất ngờ lách người, an toàn ngồi trên cành của một cây đai thụ, "Củ tỏi kia, huynh phải nghĩ kỹ rồi hãy làm nha! Nếu hôm nay huynh đụng đến một cọng lông tơ của ta, ta đảm bảo trong một tháng huynh sẽ không được ngủ ngon giấc. Ta sẽ khiến huynh phải sống trong sự sợ hãi!" Kỳ Tử Lam làm mặt vô tội đe dọa hắn nhưng vẫn không quên nở nụ cười ngọt ngào.
Kỳ Tử Lam vừa dứt lời lập tức hiệu quả. Công Tôn Dục từ từ để cánh tay vẫn đang trên không trung xuống.
"Coi như ta bại dưới tay muội." Công Tôn Dục nói một cách đầy thất bại. Nếu muốn tỷ thí võ công, Kỳ Tử Lam chắc chắc không bằng hắn, nhưng nói đến chỉnh người thì không ai sánh kịp thủ đoạn của Kỳ Tử Lam, huống chi nàng còn là quả tim của Âu Dương Hiên, nếu hắn thật sự động đến nàng, không bị lột một lớp da mới là lạ!
"Coi như huynh thông minh! Nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác biết chuyện này." Kỳ Tử Lam cười nói. Nàng không biến sắc thu hồi Tú Hoa Châm - vốn định khiến Công Tôn Dục tê ngứa.
"Muội có thể xuống rồi đó." Nếu nàng không cẩn thận bị té thì kiểu gì hắn cũng phải chịu tội.
"Ta muốn nhảy xuống, huynh phải đỡ được ta đó nha!" Kỳ Tử Lam đứng trên cành cây hét lớn.
"Muội nhảy đi, ta sẽ đỡ được muội!" Công Tôn Dục giang hai cánh tay chuẩn bị đỡ nàng.
Kỳ Tử Lam làm bộ muốn nhảy xuống, nhưng ‘bất thình lình’ cành cây nàng đang đứng đột nhiên bị gãy khiến cho nàng ngã nhào xuống
"Cẩn thận !!!!!" Công Tôn Dục căng thẳng kêu lên, vội vàng lao người về phía Kỳ Tử Lam. Đúng lúc hắn sắp đỡ được nàng thì bất ngờ có hai cánh tay khác đỡ được Kỳ Tử Lam trước hắn.
"Lam nhi!" Người ôm Kỳ Tử Lam vừa lo lắng vừa tức giận nói.
"Hiên đại ca." Kỳ Tử Lam chột dạ le lưỡi. Nàng biết mình lại sắp phải nghe giáo huấn rồi.
Sau khi đáp xuống đất, Âu Dương Hiên để Kỳ Tử Lam xuống.
"Muội trở về Phong Vân lâu trước chờ ta." Âu Dương Hiên trầm mặt, ra lệnh cho Kỳ Tử Lam.
"Có nhất định phải như vậy không?" Kỳ Tử Lam nhỏ giọng hỏi.
"Lam nhi!" Âu Dương Hiên trầm giọng quát.
"Được rồi được rồi!" Kỳ Tử Lam mím môi cúi đầu, đá hòn đá nhỏ trên đường, trở về Phong Vân lâu.
Sau khi Kỳ Tử Lam đi, chỉ còn lại hai người: Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên.
"Đương gia, đệ không làm bất kỳ chuyện gì hết, là muội ấy tự mình leo lên cây ." Công Tôn Dục thấy Âu Dương Hiên lạnh mặt, thoạt nhìn người ta lạnh cả sống lưng nên vội vàng thanh minh. Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Hiên chưa bao giờ dùng vẻ mặt này nhìn hắn.
"Dục, ta không thích hành động ngày hôm nay của đệ. Tuy đệ là huynh đệ của ta, nhưng sự nhẫn lại của ta có giới hạn." Âu Dương Hiên lạnh lùng nói.
Thực ra khi hắn nghe được tin Lam nhi và Công Tôn Dục cùng nhau ra sau núi từ chỗ Tiểu Ngư Nhi là hắn đã cảm thấy không ổn lắm, vì vậy hắn vội vàng đến phía sau núi xem rốt cuộc là chuyện gì. Khi hắn thấy Lam nhi vừa nói vừa cười với Công Tôn Dục thì trong lòng càng khó chịu. Hắn biết Công Tôn Dục chỉ vì thử dò xét hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tức giận. Lam nhi đối với hắn mà nói quá quan trọng, từ giây phút nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn thì hắn đã biết mình không thiếu nàng. Từ tận sâu trong tim hắn, hắn đã sớm coi Lam nhi là thê tử của mình, tuyệt không cho phép những người khác chen vào.
"Đương gia, tiểu đệ biết sai rồi, huynh bớt giận đi!" Hắn thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Âu Dương Hiên luôn thiên về tỉnh táo, không gần nữ sắc lại có sức ghen lớn như vậy.
"Đệ biết lỗi là tốt rồi. Thôi, thật ra vừa rồi ta cũng không nên đối xử với đệ như vậy." Âu Dương Hiên cảm thấy hết sức có lỗi với sự kích động vừa xong của mình. Dù sao Công Tôn Dục cũng là bạn tri kỷ tình như thủ túc của hắn.
"Đương gia, huynh không cần phải tự trách, là đệ có lỗi trước." Công Tôn Dục tương đối thông cảm với tâm trạng lúc này của Âu Dương Hiên. Xem ra anh hùng quả thật khó qua ải mỹ nhân. May mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm anh hùng, "Đương gia, Lam nhi vẫn còn ở Phong Vân lâu chờ huynh đấy, mau đi đi!" Công Tôn Dục nhắc nhở.
Có Công Tôn Dục nhắc nhở Âu Dương Hiên như thể người vừa tình mộng, bước nhanh về phía trong trang, còn Công Tôn Dục thì cười nhìn Âu Dương Hiên rời đi.
Bọn họ đi tới một chỗ sơn cốc u tĩnh*. Hiện ra trước mắt bọn họ là một dòng suối trong suốt có thể nhìn thấy đáy, phía trên cao còn có một thác nước lớn từ trên cao đổ xuống làm cho bọt nước và hơi nước tràn ngập bốn phía, như thể ‘tiên cảnh ở nhân gian’ khiến Kỳ Tử Lam vừa nhìn một cái là đã yêu thích nơi đây. (*u nhã + tĩnh mịch)
"Sau này muội có thể thường xuyên tới đây chơi, nhưng phải có người đi cùng mới được."
Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam đến chỗ tảng đá bên bờ suối ngồi xuống thì liền bắt đầu hối hận đã mang nàng tới nơi này, bởi vì giờ khắc này nàng đã cởi giày, kéo làn váy, thả hai chân trắng nõn vào trong nước, chơi trò đạp nước.
"Lam nhi, cẩn thận một chút, đừng để người bị ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Âu Dương Hiên đến gần Kỳ Tử Lam tốt bụng khuyên bảo nàng, lại bị nàng bất ngờ té đầy nước lên người, "Được lắm! Dám đánh lén ta, hãy xem sự lợi hại của ta đây."
"Haha, kỹ thuật của Hiên đại ca kém quá, Lam nhi chỉ bị ướt mỗi chân, những chỗ còn lại vẫn khô ráo này!" Kỳ Tử Lam nhảy lên một tảng đá khác, nhìn hắn một cách khiêu khích.
Trước sự khiêu khích của Kỳ Tử Lam, Âu Dương Hiên bắt đầu đuổi theo nàng, rồi sau đó hai người bọn họ quyết định đứng trong nước, chơi trò té hắt đối phương.
Cho đến khi sắc trời dần tối, Âu Dương Hiên mới cùng Kỳ Tử Lam trở lại nơi ở của mình ở Anh uyển - Phong Vân lâu. Khi bọn hắn tiến vào Phong Vân lâu thì chỉ có một nha hoàn xấp xỉ tuổi Kỳ Tử Lam đang quét dọn ở bên trong.
"Lam nhi, nha hoàn này tới là để hầu hạ muội. Sau này có chuyện gì hoặc muốn thứ gì cứ tìm người này là được. Ban ngày ta phải xử lý một vài sự vụ, ngày thường nha hoàn này sẽ đi theo bên cạnh muội, có thể ở cùng muội. Muội cũng có thể đi tìm Nhu Nhu." Âu Dương Hiên kéo Kỳ Tử Lam ngồi xuống.
"Hiên đại ca, chắc không phải huynh bảo nàng ấy nhân tiện giám thị Lam nhi, xem xem Lam nhi có hay nghịch ngợm gây chuyện hay không đó chứ?" Kỳ Tử Lam một câu đã nói toạc ra ý đồ của Âu Dương Hiên.
"Thật là, nếu bị đã bị muội phát hiện thì ta đây cũng đành thừa nhận vậy. Đừng nói những chuyện này nữa, dù sao nàng ấy cũng luôn phải ở cạnh muội, muội hãy đặt cho nàng ấy một cái tên trước đi!"
Kỳ Tử Lam nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn nha hoàn kia, "Gọi Tiểu Ngư Nhi, em thấy có được không?"
"Tiểu thư thích là được ạ, nô tỳ không có ý kiến, toàn bộ đều nghe tiểu thư phân phó." Nha hoàn kia cúi đầu nói.
"Đừng gọi ta tiểu thư, ta cũng không phải là tiểu thư ở đây, gọi ta Lam nhi là được." Kỳ Tử Lam cau mày.
"Tiểu thư là thiên kim, Tiểu Ngư Nhi không dám gọi thẳng khuê danh của tiểu thư."
"Tiểu Ngư Nhi, em nghe không hiểu lời ta nói sao? Bảo em đừng gọi ta là tiểu thư nữa mà!" Kỳ Tử Lam có chút tức giận.
Tiểu Ngư Nhi quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hiên, mặt kinh hoảng nhờ hắn giúp đỡ: "Lam nhi, nếu muội đã muốn ở lại đây một thời gian thì nàng ấy gọi muội tiểu thư cũng là việc nên làm. Muội đừng tức giận, muội không nhìn thấy nàng ấy đã bị muội dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch rồi à?" Âu Dương Hiên dịu dàng dụ dỗ Kỳ Tử Lam đang chu môi bên cạnh.
Kỳ Tử Lam quay đầu đi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi. Lời Hiên đại ca nói không sai, Tiểu Ngư Nhi quả nhiên bị nàng dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, còn toát cả mồ hôi lạnh nữa! Nàng thật sự hung dữ như vậy sao?
Chỉ là, nếu Tiểu Ngư Nhi sợ nàng như vậy, vậy sẽ không cần phải lo lắng nàng ấy sẽ giám thị mình, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhờ Tiểu Ngư Nhi giúp một tay cùng tìm trò tiêu khiển! Kỳ Tử Lam nghĩ tới đây mặt mày không khỏi hớn hở.
"Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, em thích gọi tiểu thư thì cứ gọi đi! Dù sao ta cũng chẳng mất miếng thịt nào." Kỳ Tử Lam ra dáng đại nhân có đại lượng nói. Âu Dương Hiên ngồi bên cạnh nàng không nhịn được bật cười.
Tiểu Ngư Nhi vội vàng gật đầu như bằm tỏi.
"Được rồi, Lam nhi, muội hãy để cho Tiểu Ngư Nhi giúp muội thay quần áo, đợi lát nữa còn phải dùng bữa cùng cha mẹ ta!"
"Tại sao phải thay quần áo? Không phải bộ này rất được rồi sao?" Kỳ Tử Lam không hiểu hỏi.
"Mới vừa nghịch nước y phục đều ướt hết rồi, ta không hi vọng muội sẽ bị cảm lạnh. Đi đi!" Âu Dương Hiên dắt Kỳ Tử Lam lên lầu, Tiểu Ngư Nhi theo phía sau.
Tiểu thư và thủ lĩnh thật xứng đôi, họ vốn là một đôi ‘trai tài gái sắc’! Tiểu Ngư Nhi thầm nghĩ.
Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến cửa phòng nàng, sau đó đi qua phòng bên cạnh, còn Tiểu Ngư Nhi đương nhiên là đi theo Kỳ Tử Lam vào phòng rồi!
Âu Dương Hiên đang thay quần áo trong phìn của mình thì giọng nói trong trẻo của Kỳ Tử Lam truyền từ phòng cách vách đến ——
"Tiểu Ngư Nhi, em vào làm gì? Ta muốn thay quần áo, em mau đi ra đi!"
"Tiểu Ngư Nhi muốn hầu hạ tiểu thư thay quần áo mà!" Nghe ra được giọng điệu của Tiểu Ngư Nhi hết sức vô tội.
"Ta có tay có chân , chẳng lẽ không tự mình thay được sao! Ta mặc kệ, em không đi ra ngoài ta sẽ không thay!"
Âu Dương Hiên biết xưa nay Kỳ Tử Lam không thích nha hoàn theo hầu ở bên, xem ra thói quen không thích được hầu hạ của nàng không thay đổi gì so với sáu năm trước, dù chỉ là một chút.
Âu Dương Hiên nhanh chóng thay quần áo rồi đi tới ngoài cửa, dùng truyền âm nói với Tiểu Ngư Nhi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi ra ngoài trước đi, đợi lát nữa vào chải đầu giúp nàng là được."
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên nghe thấy có người ở nói chuyện với nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau lại nhận ra là đó là giọng nói của thủ lĩnh nên liền theo lời chuẩn bị lui ra khỏi phòng.
"Tiểu thư, người thay xong quần áo liền kêu Tiểu Ngư Nhi một tiếng, Tiểu Ngư Nhi sẽ lập tức đến chải đầu giúp người." Dứt lời, Tiểu Ngư Nhi liền đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau Kỳ Tử Lam thay xong quần áo nói vọng ra ngoài: "Tiểu Ngư Nhi, em có thể vào rồi!"
Tiểu Ngư Nhi vừa nghe thấy nàng gọi liền đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Kỳ Tử Lam ngồi ngay ngắn ở trước gương, đang cởi dây cột tóc trên đầu. Thoáng chốc, một đầu tóc dài đen nhánh như thác ‘đổ’ xuống, xõa trên vai nàng.
"Tóc của tiểu thư thật đẹp, vừa đen vừa bóng, khiến Tiểu Ngư Nhi rất hâm mộ!" Tiểu Ngư Nhi nói lời ca ngợi từ nội tâm.
"Tóc của ta đẹp? Vậy ta đây không đẹp sao?" Kỳ Tử Lam giả bộ nổi giận. Ha ha! Rốt cuộc nàng đã bắt được cơ hội chỉnh Tiểu Ngư Nhi rồi, ai bỏa Tiểu Ngư Nhi cứ không nghe lời nàng.
"Tiểu. . . . . . tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ý của Tiểu Ngư Nhi không là như vậy!" Xem ra Tiểu Ngư Nhi đang lo lắng muốn chết.
"Vậy chứ em có ý gì? Em nói ta nghe thử xem." Kỳ Tử Lam thầm cười nghiêng ngả! Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tiểu Ngư Nhi đúng là vô cùng thích thú.
"Em. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng lúc này, Âu Dương Hiên đi vào phòng, Tiểu Ngư Nhi thấy có người tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể vừa được lệnh đặc xá.
"Lam nhi, muội lại bướng bỉnh rồi." Âu Dương Hiên nhận lấy cây lược gỗ trong tay Tiểu Ngư Nhi, bắt đầu chảy tóc giúp Kỳ Tử Lam.
"Người ta có đâu!” Kỳ Tử Lam chột dạ cúi đầu! Thật là, Hiên đại ca lúc nào cũng có thể nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu nàng, chẳng ‘dễ chơi’* chút nào. (*ý nói bạn Hiên ‘khó chơi’)
Cũng không lâu sau, Âu Dương Hiên liền búi tóc thay Kỳ Tử Lam.
"Oa —— Hiên đại ca thật là lợi hại, còn biết cả búi tóc nữa! Lam nhi rất bội phục nha, Lam nhi nhớ trước kia Hiên đại ca chỉ biết buộc tóc thành bím thôi!"
Kỳ Tử Lam nhớ lại tình hình lần đầu tiên Âu Dương Hiên chải tóc giúp nàng, lần đó cũng không phải chỉ dùng ‘thê thảm không nỡ nhìn’ là có thể hình dung. Nhớ đến tóc của nàng lúc ấy bị hắn chải, toàn bộ quấn ở một chỗ, khiến nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt bỏ phần tóc dài đến eo. Sau đó Âu Dương Hiên vẫn kiên trì, nhất định phải học được cách chải tóc, nhưng mãi cho đến một ngày trước khi hắn rời khỏi Yên Lam sơn trang, hắn cũng chỉ học được cách buộc thành bím tóc, nhưng hắn nói không sao, dù sao tóc nàng cũng chỉ buộc được thành bím, như vậy hắn chỉ cần học được cách buộc bím tóc là đủ rồi.
Không ngờ sáu năm không gặp, Hiên đại ca lại có thể biết búi tóc rồi!
Thật ra thì Âu Dương Hiên là đặc biệt học vì Kỳ Tử Lam, bởi vì hắn biết nàng không thể nào mãi mãi chỉ buộc tóc bím được, cho nên sau khi hắn trở lại Kình Thiên nhai đã đặc biệt nhờ Nhu Nhu dạy hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, "Sáu năm không gặp, muội đã trưởng thành."
"Đó là đương nhiên thôi, làm gì có người nào mà mãi không lớn lên chứ! Nhưng Lam nhi thấy rất buồn bức, sao Hiên đại ca huynh vẫn mang bộ dáng của sáu năm trước, chẳng thay đổi chút nào cả? Bây giờ huynh đã cao hơn, lớn hơn nhưng sao gương mặt vẫn chẳng khác gì sáu năm trước vậy?" Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên trong gương, tò mò hỏi.
"Ta sợ mình trưởng thành quá nhanh khiến muội cảm thấy ta đã già đó!" Âu Dương Hiên cười trả lời. Trên thực tế, từ nhỏ hắn đã có gương mặt của oa nhi, cho nên mặc dù cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng nhìn như mới mười mấy tuổi. Ra ngoài mà nói hắn chính là thủ lĩnh của lãnh địa Thanh Long, sợ rằng không có một ai tin.
"Già rồi thì sao chứ, ai rồi cũng sẽ già mà! Hiên đại ca cuối cùng vẫn là Hiên đại ca, mà Lam nhi cũng vẫn là Lam nhi hay nghịch ngợm gây sự khi còn bé đó thôi!" Kỳ Tử Lam chẳng mấy để ý đến chuyện trở nên già giặn.
"Đó mới chính là Lam nhi tốt của ta." Hắn nhẹ nhàng đặt lược lên bàn, dắt Kỳ Tử Lam chuẩn bị xuống lầu."Tiểu Ngư Nhi, không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi!"
Âu Dương Hiên mang theo Kỳ Tử Lam đến Hà uyển.
* * *
Dùng xong bữa tối, bởi vì Kỳ Tử Lam đã có một ngày mệt mỏi nên đi ngủ sớm một chút. Mà cũng bởi vì nàng đến làm trễ nãi công chuyện nửa ngày nên Âu Dương Hiên phải đến Nghĩa lâu, tiếp tục công việc còn dang dở.
"Thủ lĩnh, Thiệu cô nương đang ở ngoài cửa, cô nương ấy nói có chuyện quan trọng." Thị vệ Diệp Vũ đẩy cửa vào.
Thủ lĩnh trước nay không thích bị quấy rầy lúc đang xử lý bang vụ, nhưng Diệp Vũ - thân là một trong những thị vệ cận thân của thủ lĩnh - lại không chịu nổi Thiệu Lâm khổ sở cầu khẩn, chỉ đành phải mạo hiểm bị trách mắng đi thông báo.
"Vào lúc này? Để cho muội ấy vào đi!" Âu Dương Hiên nhíu mày, Thuộc Lâm luôn không biết cách chăm sóc bản thân, thân thể suy yếu như vậy mà còn chạy loạn khắp nơi vào lúc đêm tối thấm lạnh.
"Thuộc cô nương, mời vào." Diệp Vũ đẩy cửa ra, cung kính nói.
Thuộc Lâm gật đầu một cái, cất bước vào trong phòng.
"Thuộc Lâm, chuyện quan trọng gì mà khiến muội trễ thế còn chạy đến đây? Hạnh nhi đâu?" Âu Dương Hiên vừa thấy Thuộc Lâm liền đứng dậy đi tới trước mặt nàng.
"Hiên biểu ca, không liên quan đến Hạnh nhi, là do muội nhất quyết muốn đến. Muội bảo muội ấy chờ ở ngoài cửa."
"Có chuyện gì nói đi!"
"Muội. . . . . ." Thuộc Lâm chần chờ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Thuộc Lâm, có gì nói cứ nói thẳng, không sao."
"Hiên biểu ca, vì sao huynh để cho vị Kỳ cô nương kia vào ở Phong Vân lâu? Phong Vân lâu không phải trừ Hiên biểu ca ra, chỉ có thê tử tương lai của huynh mới có thể ở sao?" Đột nhiên nghe tin Kỳ Tử Lam được an bài ở Phong Vân lâu, lòng của nàng gần như vỡ nát. Nơi đó chỉ có thê tử tương lai của Hiên biểu ca mới có thể ở, chẳng lẽ ý huynh ấy là. . . . . . Không, nhất định không phải như thế!
"Thuộc Lâm, nếu như muội đã biết quy củ của lãnh địa Thanh Long thì cũng nên rõ ràng đó là có ý gì. Chỉ cần Lam nhi gật đầu, nàng ấy sẽ trở thành thê tử của ta. Chuyện này ta đã quyết định vào sáu năm trước." Hắn biết tình cảm Thuộc Lâm dành cho hắn, cũng nên đến lúc thức tỉnh muội ấy rồi.
"Tại sao? Tại sao vậy?" Thuộc Lâm mắt ngấn lệ, che mặt lao ra khỏi Nghĩa lâu.
"Thủ lĩnh, Thuộc cô nương. . . . . ." Diệp Vũ thấy Thuộc Lâm tông cửa xông ra, rất lo lắng.
"Ngươi đi theo xem xem! Sau khi xác định muội ấy trở về phòng, ngươi trở về bẩm báo."
"Rõ" Diệp Vũ vừa xoay người một cái đã ở ngoài mấy trượng.
"Chỉ mong muội ấyd/đ/lq/đ sẽ hiểu." Âu Dương Hiên ý vị sâu xa thở dài nói.
* * *
"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người vào ở Phong Vân lâu phải là ta, không phải sao?" Thuộc Lâm chạy trở về phòng, nằm lỳ ở trên giường khóc.
"Tiểu thư, đừng khóc nữa mà! Khóc nhiều sẽ hại thân." Hạnh nhi ngồi ở mép giường an ủi nàng.
"Hạnh nhi, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao?" Thuộc Lâm ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhìn Hạnh nhi.
"Tiểu thư, cô cũng đừng quá đau lòng. Không bằng như vậy đi, cô ngủ một lát, ngày mai Hạnh nhi tìm cách giúp cô!"
"Tìm cách? Bây giờ còn có thể nghĩ ra cách gì được đây?" Giọng của Thuộc Lâm vô cùng tuyệt vọng.
"Tiểu thư, biện pháp là do người nghĩ ra, nghỉ ngơi thật tốt đi đã! Nếu không cô mệt chết rồi, cho dù có cách cũng không thể sử sụng!" Hạnh nhi dịu dàng dụ dỗ nàng.
"Được rồi!" Thuộc Lâm lau nước mắt, bất đắc dĩ để Hạnh nhi cởi áo khoác giúp mình.
Sắp xếp xong cho Thuộc Lâm, Hạnh nhi mới về trong phòng của mình.
Nhìn mảnh giấy được đè dưới gối, Hạnh nhi nở nụ cười quỷ dị mà người ta không dễ dàng thấy được: nụ cười cực kỳ âm hàn.
* * *
Trên đời có một loại người, mục tiêu của bọn họ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thứ người như thế có mặt ở khắp nơi, mà trong lãnh địa Thanh Long vừa vặn có một người.
"Lam nhi, chúng ta cùng đến phía sau núi thưởng thức phong cảnh, nhân tiện thưởng thức điểm tâm ngon miệng, chỉ có hai người chúng ta thôi, không biết ý muội như thế nào?" Công Tôn Dục nở nụd?đ?l?q?đ cười mê người mê hoặc tất cả nữ nhân, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Kỳ Tử Lam. Phía sau hắn còn một gã sai vặt xách theo giỏ trúc đi theo.
Kỳ Tử Lam vừa nghe đến có có đồ ăn ngon, không nói hai lời lập tức đồng ý, "Đương nhiên là được rồi! Củ tỏi kia, huynh cũng có chút thú vị đó nha!" Kỳ Tử Lam bảo Tiểu Ngư Nhi về Phong Vân lâu trước, nàng định cùng Công Tôn Dục đến phía sau núi thưởng thức bánh ngọt.
"Ta nói Lam nhi này, muội không thể gọi bằng cái tên khác được à? Có nhất thiết phải gọi ta là ‘củ tỏi kia’ không vậy? Tên gọi này nghe rất kỳ cục ." Công Tôn Dục gần như cầu khẩn.
"Vậy à? Ta cảm thấy rất hay mà, không tin huynh hỏi hắn đi." Kỳ Tử Lam chỉ vào gã sai vặt sau lưng Công Tôn Dục."Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Tiểu. . . . . . tiểu nhân không có ý kiến." Gã sai vặt ấp a ấp úng đáp.
"Thấy chưa! Hắn cũng không ý kiến gì, vậy khẳng định cái tên này hay đến mức người khác không có ý kiến. Huynh giữ lại dùng đi! Cái tên dễ nhớ như vậy không phải ai cũng nghĩ ra được đâu, và cũng không phải ai cũng có may mắn được nhận nó!" Kỳ Tử Lam lý luận quá kỳ quái khiến Công Tôn Dục nhất thời không đáp lại được.
Xem ra hắn chỉ có thế chấp nhận số mệnh rồi! Có điều, tai tinh Kỳ Tử Lam này gây bao nhiêu tai họa cho hắn thì hắn sẽ đòi lại bấy nhiêu ở chỗ đại đương gia. Hắn rất nóng lòng muốn xem phản ứng của Âu Dương Hiên! Nghĩ tới đây, Công Tôn Dục không nhịn được cười trộm trong lòng.
"Này, huynh không đi à! Nếu huynh không đi thì đưa luôn cho ta ăn đi!" Kỳ Tử Lam bước vài bước mới phát hiện Công Tôn Dục vẫn đang sững sờ tại chỗ. Nàng đành lớn tiếng gọi hắn. Hắn đi hay không đi nàng cũng chẳng sao cả, chỉ cần cho nàng bánh ngọt thôi, xong, hắn muốn lên trời xuống đất nàng cũng lười để ý.
"Đi đi đi, tất nhiên là ta muốn đi rồi." Nếu hắn không đi thì làm sao mà thực hiện trò đùa này được.
Công Tôn Dục nhậnd"đ"l"q"đ cái giỏ từ tay người sai vặt rồi kéo Kỳ Tử Lam đi về phía sau núi.
"Huynh đừng kéo tay ta, huynh không biết ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ à?" Kỳ Tử Lam gạt tay Công Tôn Dục ra, tức giận mắng.
"Lam nhi, sao muội thiên vị vậy? Đương gia vừa kéo vừa ôm muội muội vẫn cười hì hì.Ta mới chỉ kéo tay muội thôi mà muội đã trở mặt rồi!" Nét mặt Công Tôn Dục ‘đau lòng muốn chết’.
"Ta thiên vị đó, huynh có ý kiến gì không? Lúc ta còn bé đã quen biết Hiên đại ca, còn huynh, ta với huynh quen biết còn chưa đầy một tháng, sao huynh có thể xằng bậy được? Lại nói, cho dù ta quen biết huynh đã lâu đi chăng nữa nhưng nếu không có sự đồng ý của ta, huynh cũng không được động tay động chân với ta! Người xưa có câu: ‘ phi lễ chớ động ’, huynh không đọc sách à?" Kỳ Tử Lam nói lời lẽ chính đáng.
"Dạ, ta sai rồi, là ta không tốt, cầu xin muội đừng nói thêm nữa!" Công Tôn Dục lập tức cúi đầu xin tha. Kỳ Tử Lam nói hắn như thể hái hoa tặc – một trong mười tội nặng nhất, để người khác nghe được thì thôi xong!
Kỳ Tử Lam thấy Công Tôn Dục bộ dạng ‘đã biết sai’, mới gật đầu một cái, hất cằm lên bước đi một cách kiêu ngạo.
Công Tôn Dục thấy thếd:đ:l:q:đ vội vàng đi theo.
* * *
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tới đến phía sau núi.
"Này! Đã đến nơi rồi, lấy đồ ăn ra đi!" Kỳ Tử Lam ngồi ở trên cỏ, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.
"Những loại bánh ngọt này là do ta đặc phái người xuống núi mua, đảm bảo muội ăn xong sẽ khen không ngớt miệng!" Công Tôn Dục mở giỏ trúc, lấy vài đĩa điểm tâm ngon mắt từ trong đó ra.
"Oa, nhìn bên ngoài thôi đã thấy ngon rồi!" Kỳ Tử Lam chà sát tay, nóng lòng muốn nhét tất cả vào trong bụng mình.
Công Tôn Dục trong lòng thật sự buồn bực ngồi một bên nhìn Kỳ Tử Lam quét sạch. . . .một bàn điểm tâm. Những thứ đó ăn ngon đến mức ấy sao? Nhìn bộ dáng của nàng như thể từ lúc bị đuổi ra khỏi bụng mẹ đến giờ chưa được ăn bánh ngọt bao giờ vậy!
"Ừm, ăn ngon lắm, đúng là mỹ vị nhân gian mà!" Kỳ Tử Lam nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cảm thán.
"Lam nhi, muội thấy ta thế nào?" Công Tôn Dục nhìn Kỳ Tử Lam ăn gần xong mới mở miệng hỏi.
Kỳ Tử Lam cảm thấy khó hiểu liếc hắn một cái, "Huynh muốn biết mình như thế nào? Chỗ kia có dòng suối kìa, huynh đến gần đó chút là có thể nhìn thấy bóng mình rồi, nếu chê nhìn không rõ thì về nhà cầm gương lên soi chẳng phải sẽ biết à."
Công Tôn Dục không nhịn được vỗ vỗ cái trán, không biết là phải khen ngợi nàng thật thà đáng yêu, hay là phải mắng nàng đần, "Ý của ta không phải vậy, ta muốn hỏi muội là muội thấy ta nhìn như thế nào?"
"Huynh hả? Để ta nhìn chút." Kỳ Tử Lam nghiêm túc quan sát Công Tôn Dục từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, lại từ phải về trái, hơn thế còn đi vòng quanh hắn một vòng, cẩn thận nhìn từ phía trước ra phía sau, "Ừ, khuôn mặt này của huynh nhìn không được đẹp lắm; nói về vóc người của huynh thì tay dài chân dài , ai! Nhìn một cách tổng thể chính là xấu đến độ không thể xấu hơn!" Kỳ Tử Lam nhịn cười nói hết câu.
Công Tôn Dục nghe xong lời bình của Kỳ Tử Lam mà thiếu chút nữa té xỉu. Hắn nghĩ dáng dấp hắn cũng thuộc dạng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hấp dẫn biết bao nhiêu sự yêu thích của các lệnh ái danh môn, không ngờ nàng vừa nhận xét đã bị biến thành người xấu xí đến mức không chịu nổi!
Công Tôn Dục ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỳ Tử Lam đang cười gian, hả hê liếc hắn. Cuối cùng nàng thật sự không kiềm chế được mà cười ngặt nghẽo.
"Ha ha. . . . . . Cười chết người rồi! Ta chỉ nói bừa vài câu mà huynh đã coi như thật! Người ngốc nhất thiên hạ không phải huynh thì con ai vào đây nữa!" Kỳ Tử Lam ôm bụng cười không ngừng.
"Kỳ Tử Lam!" Công Tôn Dục tức giận quát to, ra tay muốn đánh về phía nàng.
Kỳ Tử Lam bất ngờ lách người, an toàn ngồi trên cành của một cây đai thụ, "Củ tỏi kia, huynh phải nghĩ kỹ rồi hãy làm nha! Nếu hôm nay huynh đụng đến một cọng lông tơ của ta, ta đảm bảo trong một tháng huynh sẽ không được ngủ ngon giấc. Ta sẽ khiến huynh phải sống trong sự sợ hãi!" Kỳ Tử Lam làm mặt vô tội đe dọa hắn nhưng vẫn không quên nở nụ cười ngọt ngào.
Kỳ Tử Lam vừa dứt lời lập tức hiệu quả. Công Tôn Dục từ từ để cánh tay vẫn đang trên không trung xuống.
"Coi như ta bại dưới tay muội." Công Tôn Dục nói một cách đầy thất bại. Nếu muốn tỷ thí võ công, Kỳ Tử Lam chắc chắc không bằng hắn, nhưng nói đến chỉnh người thì không ai sánh kịp thủ đoạn của Kỳ Tử Lam, huống chi nàng còn là quả tim của Âu Dương Hiên, nếu hắn thật sự động đến nàng, không bị lột một lớp da mới là lạ!
"Coi như huynh thông minh! Nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác biết chuyện này." Kỳ Tử Lam cười nói. Nàng không biến sắc thu hồi Tú Hoa Châm - vốn định khiến Công Tôn Dục tê ngứa.
"Muội có thể xuống rồi đó." Nếu nàng không cẩn thận bị té thì kiểu gì hắn cũng phải chịu tội.
"Ta muốn nhảy xuống, huynh phải đỡ được ta đó nha!" Kỳ Tử Lam đứng trên cành cây hét lớn.
"Muội nhảy đi, ta sẽ đỡ được muội!" Công Tôn Dục giang hai cánh tay chuẩn bị đỡ nàng.
Kỳ Tử Lam làm bộ muốn nhảy xuống, nhưng ‘bất thình lình’ cành cây nàng đang đứng đột nhiên bị gãy khiến cho nàng ngã nhào xuống
"Cẩn thận !!!!!" Công Tôn Dục căng thẳng kêu lên, vội vàng lao người về phía Kỳ Tử Lam. Đúng lúc hắn sắp đỡ được nàng thì bất ngờ có hai cánh tay khác đỡ được Kỳ Tử Lam trước hắn.
"Lam nhi!" Người ôm Kỳ Tử Lam vừa lo lắng vừa tức giận nói.
"Hiên đại ca." Kỳ Tử Lam chột dạ le lưỡi. Nàng biết mình lại sắp phải nghe giáo huấn rồi.
Sau khi đáp xuống đất, Âu Dương Hiên để Kỳ Tử Lam xuống.
"Muội trở về Phong Vân lâu trước chờ ta." Âu Dương Hiên trầm mặt, ra lệnh cho Kỳ Tử Lam.
"Có nhất định phải như vậy không?" Kỳ Tử Lam nhỏ giọng hỏi.
"Lam nhi!" Âu Dương Hiên trầm giọng quát.
"Được rồi được rồi!" Kỳ Tử Lam mím môi cúi đầu, đá hòn đá nhỏ trên đường, trở về Phong Vân lâu.
Sau khi Kỳ Tử Lam đi, chỉ còn lại hai người: Công Tôn Dục và Âu Dương Hiên.
"Đương gia, đệ không làm bất kỳ chuyện gì hết, là muội ấy tự mình leo lên cây ." Công Tôn Dục thấy Âu Dương Hiên lạnh mặt, thoạt nhìn người ta lạnh cả sống lưng nên vội vàng thanh minh. Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Hiên chưa bao giờ dùng vẻ mặt này nhìn hắn.
"Dục, ta không thích hành động ngày hôm nay của đệ. Tuy đệ là huynh đệ của ta, nhưng sự nhẫn lại của ta có giới hạn." Âu Dương Hiên lạnh lùng nói.
Thực ra khi hắn nghe được tin Lam nhi và Công Tôn Dục cùng nhau ra sau núi từ chỗ Tiểu Ngư Nhi là hắn đã cảm thấy không ổn lắm, vì vậy hắn vội vàng đến phía sau núi xem rốt cuộc là chuyện gì. Khi hắn thấy Lam nhi vừa nói vừa cười với Công Tôn Dục thì trong lòng càng khó chịu. Hắn biết Công Tôn Dục chỉ vì thử dò xét hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tức giận. Lam nhi đối với hắn mà nói quá quan trọng, từ giây phút nàng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn thì hắn đã biết mình không thiếu nàng. Từ tận sâu trong tim hắn, hắn đã sớm coi Lam nhi là thê tử của mình, tuyệt không cho phép những người khác chen vào.
"Đương gia, tiểu đệ biết sai rồi, huynh bớt giận đi!" Hắn thực sự đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Âu Dương Hiên luôn thiên về tỉnh táo, không gần nữ sắc lại có sức ghen lớn như vậy.
"Đệ biết lỗi là tốt rồi. Thôi, thật ra vừa rồi ta cũng không nên đối xử với đệ như vậy." Âu Dương Hiên cảm thấy hết sức có lỗi với sự kích động vừa xong của mình. Dù sao Công Tôn Dục cũng là bạn tri kỷ tình như thủ túc của hắn.
"Đương gia, huynh không cần phải tự trách, là đệ có lỗi trước." Công Tôn Dục tương đối thông cảm với tâm trạng lúc này của Âu Dương Hiên. Xem ra anh hùng quả thật khó qua ải mỹ nhân. May mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm anh hùng, "Đương gia, Lam nhi vẫn còn ở Phong Vân lâu chờ huynh đấy, mau đi đi!" Công Tôn Dục nhắc nhở.
Có Công Tôn Dục nhắc nhở Âu Dương Hiên như thể người vừa tình mộng, bước nhanh về phía trong trang, còn Công Tôn Dục thì cười nhìn Âu Dương Hiên rời đi.
Last edited:
Bình luận facebook