Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Theo người đi theo đường nhỏ dẫn vào bên trong, gió nhẹ thổi, Đường Ý sờ sờ mặt mình, Phong Sính chuyên tâm nắm lấy tay cô. Nơi này rất yên tĩnh, ngoại trừ những tiếng bước chân vội vã.
"Đi luôn qua đây đi, tiện đường, đi tắt vậy."
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên lên tiếng, Đường Ý giật mình. Bầu không khí quá mức yên tĩnh đã khiến cô dần trấn tĩnh lại, nhưng lại bị một câu này phá vỡ.
Tới gần hơn Đường Ý mới phát hiện, những bóng đèn nho nhỏ phát sáng trên cao lúc trước thì ra là được mắc vào những cây nho. Mênh mông bát ngát một màu nho đỏ tím khiến người ta thèm thuồng. Đi qua một đoạn hành lang dài dặc, Đường Ý cảm giác như mình đang đi vào một bức họa.
Sau một hồi lâu đi bộ, Đường Ý và Phong Sính đi đến một ngôi nhà gỗ hai tầng. Trên ban công lầu hai, treo đầy những chậu hoa tự trồng, sắc xanh tràn ngập. Trong những màu sắc hỗn hợp đó, có hồng hồng, đỏ đỏ, đẹp vô cùng.
Có người cầm hành lý của họ lên, Phong Sính kéo tay Đường Ý muốn đi lên trên nhưng bụng cô lại kêu lên.
Phong Sính nhíu mày,
"Đói bụng?"
Đường Ý sờ sờ bụng,
"Buổi trưa thế nào cũng ăn không nổi. Mà giờ đã mấy giờ rồi chứ, không đói mới lạ."
Phong Sính nhìn ra phía trước.
"Giờ làm thì không kịp rồi"
Vừa đúng lúc người chuyển hành lý từ trên đi xuống, Phong Sính mở miệng hỏi,
"Ở đây có đồ ăn chứ? Làm cho chúng tôi chút thức ăn."
"Có có có, đồ ăn đều đã làm sẵn."
Phong Sính lôi Đường Ý đi theo phía sau anh, đi đến một ngôi nhà gỗ khác cách đó không xa. Từ bên trong vang ra âm thanh xong nồi ầm ĩ, một người đàn ông chỉ vào chiếc bàn bên ngoài,
"Ngồi đi."
Trên bàn, bày một mâm nho, màu tím, màu xanh, màu đỏ, hòa trộn vào nhau.
Đường Ý bứt một quả cho vào miệng.
"Phong Sính, thật không giống với nơi anh tùy tiện đến, có phải đã sắp xếp trước rồi không?"
"Ai nói, có rất nhiều nông trang, rượu trang sẽ tiếp đãi khách lạ rất tốt. Không ít người chọn nơi này để nghỉ ngơi. Tôi chỉ tìm đại trên bản đồ rồi dừng chân thôi."
Từ bên trong, một người phụ nữ nhanh nhẹn bưng khay đồ ăn đi ra.
"Đồ ăn đều là của nhà làm. Nào, uống chút rượu chứ?"
Nói xong, cũng không đợi Đường Ý cự tuyệt, trực tiếp nâng ly lên.
Nâng ly rượu nho tuyệt hảo đến bên miêng, Đường Ý nhẹ nhấp môi, vị chua ngọt dần tan trên khóe miệng, cô híp mắt lại
"Uống rất ngon."
Phong Sính cũng thử nếm, nhìn về hai người bên cạnh,
"Rượu trang này là của nhà cô sao?"
"Không có đâu, chúng tôi chỉ là người làm thuê thôi, phụ trách trông coi mảnh này, chồng tôi là người chưng cất rượu."
Đường Ý vừa mới uống được hai ngụm rượu, mặt đã bắt đầu đỏ, cô gái kia cười trêu đùa,
"Hai người là đôi vợ chồng son sao? Tình cảm tốt như vậy."
Đường Ý chỉ chỉ vào mình, "Tôi và anh ta?"
"Đúng vậy, cô xem, ánh mắt anh ấy nhìn cô và tôi khác nhau, tràn ngập tình yêu."
"Hả?"
Đường Ý không khỏi nhìn về phía bên cạnh Phong Sính, thấy anh có vẻ như đang rất buồn cười, khóe miệng cũng cong lên,
"Tôi không ngờ, anh lại yêu tôi như thế, rất cảm động."
Đường Ý cầm đũa bắt đầu ăn từng miếng, từng miếng.
Hai vợ chồng kia ăn xong, nói muốn đi kiểm tra vườn một vòng nên rời trước.
Đường Ý cũng rất đói bụng, nhưng lại không ăn như hổ đói. Ăn được một nửa cô mới ngớ ra, cô trừng mắt,
"Không được, tôi sao lại cứ theo anh thế này? Mai tôi còn phải đi làm!"
"Tôi xảy ra chuyện lớn như vậy em còn có tâm tư đi làm sao?"
Đôi đũa trong tay Đường Ý đảo qua lại, Phong Sính đẩy chiếc bát trong tay, cũng không động đũa nữa, tựa như muốn ăn.
Đường Ý nhìn thấy dáng vẻ này của anh cũng không khỏi áy náy, lại nghĩ đến chuyện ở khu vui chơi Phong thành.
"Vậy tôi muốn gọi đến công ty xin phép nghỉ."
"Sáng sớm ngày mai, em gọi điện cho bên đó."
Đường Ý đồng ý, cô thấy hình như tâm trạng của anh không tốt, cô thử mở miệng thăm dò.
"Chúng ta, chúng ta ở lại đây bao lâu?"
"Hiện tại, chuyện của công ty tôi đã mặc kệ, chuyện tự sát kia mới xảy ra, những phóng viên ra sức đến nơi tôi có thể xuất hiện. Đường Ý, tôi bảo đảm hai ba ngày nữa có thể về, tôi không có cách nào để đối mặt với tình huống thảm hại lúc này"
Đường Ý ngước mắt, Phong Sính, cho dù trước mặt cô nói những lời này cực nhỏ, cực nhỏ, nhưng, anh chưa từng nói như thế bao giờ.
Anh được sinh ra trong nhung ngọc, từ nhỏ đã được người người nựng trong lòng bàn tay, là một nhân vật nổi tiếng. Anh đứng ở nơi cao nhất của xã hội, hưởng thụ mọi quyền lợi, tiền tài mà bao nhiêu người ngưỡng vọng. Càng là người như vậy càng khó chấp nhận sự nghèo túng của bản thân, thừa nhận bản thân thất bại.
Đường Ý nhìn anh.
"Anh muốn ở lại đây, cứ ở đi. Không chừng được mấy ngày đã không chịu nổi, la hét muốn về."
"Khinh thường tôi?" Phong Sính lại bắt đầu cao ngạo rồi.
"Tôi khinh thường anh đấy."
Đường Ý tận lực muốn bản thân và Phong Sính không nghĩ đến chuyện đã xảy ra,
"Anh quen sống trong nhung lụa xa hoa, sao có thể chịu khổ?"
"Vậy còn em, có phải em sẽ trốn ngay sáng mai không?"
"Tôi đương nhiên là không rồi."
Đường Ý vô tình nhập cuộc.
"Nhà của tôi ở nông thôn. Từ nhỏ tôi đã lăn lộn trên đồng ruộng, đã từng tự trồng cây để làm thức ăn, anh thì sao hả?"
"Ồ, tự hào đến thế sao?"
" Sao lại không? Tôi đã nghĩ, nếu ngày mai không có người nấu ăn cho anh, có phải anh sẽ chết đói không?"
Phong Sính cười, vẻ mặt lưu manh vô cùng.
"Tôi theo em là được rồi, đúng không?"
Đường Ý chỉ chỉ chiếc bát trước mặt anh.
"Nhanh ăn đi, anh không đói sao?"
Phong Sính thôi không cười nữa.
"Ăn không vào, chẳng có tâm trạng."
Trái lại Đường Ý lại ăn như thường. "Vậy tí nữa anh đừng có kêu đói."
Cô thu dọn sau đó đi khỏi nhà gỗ, nhìn thấy Phong Sính đang đứng trước giàn nho, ánh trăng tự nhiên bao phủ cả một màn đêm u tối. Phong Sính ôm cánh tay đứng đó, một vẻ cô đơn cũng có vẻ như trầm lắng.
Đường Ý đi đến phía sau anh.
"Ngồi xe suốt lúc chiều, tôi mệt, muốn đi ngủ."
"Đi thôi." Phong Sính đưa tay ôm Đường Ý, đưa cô đến ngôi nhà gỗ lúc trước.
Lên lầu hai, đẩy cửa phòng đi vào, Đường Ý vốn là không ôm theo ảo tưởng gì, nhưng sao vừa nhìn, bên trong lại như một chốn bồng lai. Thiết kế của căn nhà gỗ này mang đến cho người khác cảm giác cổ trang. Bên trong phòng còn có tivi, đầy đủ mọi thứ, ngọn đèn treo trên đỉnh lại càng kỳ lạ, tựa như là dùng dây gì đó để bện thành, ánh đèn lười biếng mà soi rọi mọi ngóc ngách.
Đường Ý đứng lại ở tại chỗ, "Tôi muốn đi ngủ."
"Ngủ đi."
Đường Ý vali, lật tới lật lui, "Áo lót... áo lót của tôi đâu?"
"Áo lót nào?"
"Áo lót để thay đó."
Phong Sính đứng đó không nhúc nhích.
"Quần áo của em, em hỏi tôi? Sao tôi biết."
"Là anh thu đồ cho tôi, còn không cho tôi thời gian. " Đường Ý lật tới lật lui tìm, hận không thể đem hết đồ bên trong đổ ra.
Phong Sính nhìn điệu bộ của cô hết sức buồn cười, anh bước tới, ngồi xuống, đem tầng trên của vali kéo ra. "Nhìn đi."
Đường Ý vừa nhìn, bên trong là đồ lót đủ màu sắc.
Cô lấy ra một bộ, mặt u ám đi vào nhà tắm.
Đường Ý mệt không chịu nổi, đi ra nằm luôn lên giường, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Phong Sính tắm xong đi ra đã thấy cô nằm bất động, anh khom lưng tiến trước mặt cô.
"Đường Ý, Đường Ý?"
Cô không nói lời nào, hơi thở trầm ổn. Phong Sính thấy tình trạng đó, khoác áo đi ra ngoài,
Anh bước đi rất nhẹ, lúc bước ra ngoài còn cẩn thận nhìn Đường Ý, chắc chắn cô đã ngủ say mới xoay người bước tiếp.
Phong Sính không thấy xấu hổ, vừa rồi là anh giả bộ, nói tâm trạng không tốt, ăn không nổi. Thật ra đều là giả, anh sắp chết đói rồi. Nhưng lại ngại có Đường Ý, muốn giải tỏa tâm trậng, ăn 2 bát cơm, cũng là bình thường.
Ngày hôm sau.
Khi Phong Sính tỉnh lại, Đường Ý cũng không còn ở trong phòng. Anh rửa mặt xong đi xuống dưới nhà, tìm kiếm xung quang, cuối cùng trong một vườn rau của rượu trang đã tìm thấy cô.
Đường Ý đang cầm một cái cuốc, cuốc thành hàng, cô gái khác phối hợp cùng cô, gieo hạt rau vào lỗ vừa cuốc.
"Tôi không ngờ em dùng cách này để sinh sống."
"Trước kia ở nhà tôi vẫn làm những việc này."
Đường Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Sính đứng trên bờ ruộng, "Đứng ngốc đó làm gì, qua đây giúp đi"
Phong Sính cười cợt, "Tôi giúp?"
"Chứ sao?"
Đường Ý thấy anh không chịu xuống, đương nhiên biết anh ngại bẩn.
"Vậy anh đi nhổ rau đi, trưa còn ăn."
"Nhổ rau?"
"Trong đây có trồng rau mà!"
Đường Ý lần đầu tiên cảm thấy, Phong Sính, người này khẳng định đầu óc không thông suốt.
"Không nhổ lên thì anh làm sao ăn được?"
"Ra chợ mua." Phong Sính nói rất tự nhiên.
Đường Ý tiếp tục cuốc đất,
"Ở đây đều phải tay làm hàm nhai, nếu anh không lao động, trưa nay anh ăn nho đi."
"Tôi không muốn ăn nho."
"Vậy thì đi nhổ rau đi."
Phong Sính đá đá chân, "Ở đâu?"
Đường Ý chỉ sang miếng đất bên cạnh, "Nhổ đầy rổ là được."
Phong Sính đi qua, bởi miếng đất trồng rau trồng thêm không ít cây, lá cây rơi xuống, không ít đã bị thối nát, Phong Sính thấy thế nhíu mày,
"Thật buồn nôn, loại này có thể ăn sao?"
"Anh thì biết gì, đây là phân bón, là phân bón dinh dưỡng tốt nhất đấy."
Phong Sính đứng ngốc luôn. "Tôi không thể động tay được."
"Vậy trưa nay anh ăn nho đi."
Phong Sính vừa nghe thế đã trừng cô.
"Ngoài câu này ra, em có thể nói câu khác không?"
Đường Ý cũng giương mắt nhìn lại anh.
"Anh không nhổ rau, trưa ăn nho nhé."
Phong Sính nghe thế, bước thật nhanh về phía cô.
" Đem em đi là để em chăm tôi, là để thả lỏng tinh thần, không phải để em ngược đãi tôi."
"Tôi chỉ muốn kiếm chút việc cho anh làm thôi mà."
Phong Sính chỉ chỉ vào cô, "Còn dám lặp lại lần nữa, tôi sẽ trừng phạt em."
"Nếu anh không làm việc, trưa nay chuẩn bị..... Ưm!"
Nửa người Đường Ý đã bị anh lôi qua, Phong Sính hung hăng bịt chặt môi Đường Ý. Hai người đứng trên mảnh đất đầy bùn, cô gái đứng cạnh đang cầm gì đó cũng lập tức lùi sau.
Quá mạnh bạo!
Đường Ý bị hôn đến mức thở không ra hơi, thật vất vả mới đẩy được Phong Sính ra, "Anh làm cái gì vậy?"
"Không ăn được nho mới nói nho chua. Em đã thích ăn như thế, ăn tôi là được."
"Đi luôn qua đây đi, tiện đường, đi tắt vậy."
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên lên tiếng, Đường Ý giật mình. Bầu không khí quá mức yên tĩnh đã khiến cô dần trấn tĩnh lại, nhưng lại bị một câu này phá vỡ.
Tới gần hơn Đường Ý mới phát hiện, những bóng đèn nho nhỏ phát sáng trên cao lúc trước thì ra là được mắc vào những cây nho. Mênh mông bát ngát một màu nho đỏ tím khiến người ta thèm thuồng. Đi qua một đoạn hành lang dài dặc, Đường Ý cảm giác như mình đang đi vào một bức họa.
Sau một hồi lâu đi bộ, Đường Ý và Phong Sính đi đến một ngôi nhà gỗ hai tầng. Trên ban công lầu hai, treo đầy những chậu hoa tự trồng, sắc xanh tràn ngập. Trong những màu sắc hỗn hợp đó, có hồng hồng, đỏ đỏ, đẹp vô cùng.
Có người cầm hành lý của họ lên, Phong Sính kéo tay Đường Ý muốn đi lên trên nhưng bụng cô lại kêu lên.
Phong Sính nhíu mày,
"Đói bụng?"
Đường Ý sờ sờ bụng,
"Buổi trưa thế nào cũng ăn không nổi. Mà giờ đã mấy giờ rồi chứ, không đói mới lạ."
Phong Sính nhìn ra phía trước.
"Giờ làm thì không kịp rồi"
Vừa đúng lúc người chuyển hành lý từ trên đi xuống, Phong Sính mở miệng hỏi,
"Ở đây có đồ ăn chứ? Làm cho chúng tôi chút thức ăn."
"Có có có, đồ ăn đều đã làm sẵn."
Phong Sính lôi Đường Ý đi theo phía sau anh, đi đến một ngôi nhà gỗ khác cách đó không xa. Từ bên trong vang ra âm thanh xong nồi ầm ĩ, một người đàn ông chỉ vào chiếc bàn bên ngoài,
"Ngồi đi."
Trên bàn, bày một mâm nho, màu tím, màu xanh, màu đỏ, hòa trộn vào nhau.
Đường Ý bứt một quả cho vào miệng.
"Phong Sính, thật không giống với nơi anh tùy tiện đến, có phải đã sắp xếp trước rồi không?"
"Ai nói, có rất nhiều nông trang, rượu trang sẽ tiếp đãi khách lạ rất tốt. Không ít người chọn nơi này để nghỉ ngơi. Tôi chỉ tìm đại trên bản đồ rồi dừng chân thôi."
Từ bên trong, một người phụ nữ nhanh nhẹn bưng khay đồ ăn đi ra.
"Đồ ăn đều là của nhà làm. Nào, uống chút rượu chứ?"
Nói xong, cũng không đợi Đường Ý cự tuyệt, trực tiếp nâng ly lên.
Nâng ly rượu nho tuyệt hảo đến bên miêng, Đường Ý nhẹ nhấp môi, vị chua ngọt dần tan trên khóe miệng, cô híp mắt lại
"Uống rất ngon."
Phong Sính cũng thử nếm, nhìn về hai người bên cạnh,
"Rượu trang này là của nhà cô sao?"
"Không có đâu, chúng tôi chỉ là người làm thuê thôi, phụ trách trông coi mảnh này, chồng tôi là người chưng cất rượu."
Đường Ý vừa mới uống được hai ngụm rượu, mặt đã bắt đầu đỏ, cô gái kia cười trêu đùa,
"Hai người là đôi vợ chồng son sao? Tình cảm tốt như vậy."
Đường Ý chỉ chỉ vào mình, "Tôi và anh ta?"
"Đúng vậy, cô xem, ánh mắt anh ấy nhìn cô và tôi khác nhau, tràn ngập tình yêu."
"Hả?"
Đường Ý không khỏi nhìn về phía bên cạnh Phong Sính, thấy anh có vẻ như đang rất buồn cười, khóe miệng cũng cong lên,
"Tôi không ngờ, anh lại yêu tôi như thế, rất cảm động."
Đường Ý cầm đũa bắt đầu ăn từng miếng, từng miếng.
Hai vợ chồng kia ăn xong, nói muốn đi kiểm tra vườn một vòng nên rời trước.
Đường Ý cũng rất đói bụng, nhưng lại không ăn như hổ đói. Ăn được một nửa cô mới ngớ ra, cô trừng mắt,
"Không được, tôi sao lại cứ theo anh thế này? Mai tôi còn phải đi làm!"
"Tôi xảy ra chuyện lớn như vậy em còn có tâm tư đi làm sao?"
Đôi đũa trong tay Đường Ý đảo qua lại, Phong Sính đẩy chiếc bát trong tay, cũng không động đũa nữa, tựa như muốn ăn.
Đường Ý nhìn thấy dáng vẻ này của anh cũng không khỏi áy náy, lại nghĩ đến chuyện ở khu vui chơi Phong thành.
"Vậy tôi muốn gọi đến công ty xin phép nghỉ."
"Sáng sớm ngày mai, em gọi điện cho bên đó."
Đường Ý đồng ý, cô thấy hình như tâm trạng của anh không tốt, cô thử mở miệng thăm dò.
"Chúng ta, chúng ta ở lại đây bao lâu?"
"Hiện tại, chuyện của công ty tôi đã mặc kệ, chuyện tự sát kia mới xảy ra, những phóng viên ra sức đến nơi tôi có thể xuất hiện. Đường Ý, tôi bảo đảm hai ba ngày nữa có thể về, tôi không có cách nào để đối mặt với tình huống thảm hại lúc này"
Đường Ý ngước mắt, Phong Sính, cho dù trước mặt cô nói những lời này cực nhỏ, cực nhỏ, nhưng, anh chưa từng nói như thế bao giờ.
Anh được sinh ra trong nhung ngọc, từ nhỏ đã được người người nựng trong lòng bàn tay, là một nhân vật nổi tiếng. Anh đứng ở nơi cao nhất của xã hội, hưởng thụ mọi quyền lợi, tiền tài mà bao nhiêu người ngưỡng vọng. Càng là người như vậy càng khó chấp nhận sự nghèo túng của bản thân, thừa nhận bản thân thất bại.
Đường Ý nhìn anh.
"Anh muốn ở lại đây, cứ ở đi. Không chừng được mấy ngày đã không chịu nổi, la hét muốn về."
"Khinh thường tôi?" Phong Sính lại bắt đầu cao ngạo rồi.
"Tôi khinh thường anh đấy."
Đường Ý tận lực muốn bản thân và Phong Sính không nghĩ đến chuyện đã xảy ra,
"Anh quen sống trong nhung lụa xa hoa, sao có thể chịu khổ?"
"Vậy còn em, có phải em sẽ trốn ngay sáng mai không?"
"Tôi đương nhiên là không rồi."
Đường Ý vô tình nhập cuộc.
"Nhà của tôi ở nông thôn. Từ nhỏ tôi đã lăn lộn trên đồng ruộng, đã từng tự trồng cây để làm thức ăn, anh thì sao hả?"
"Ồ, tự hào đến thế sao?"
" Sao lại không? Tôi đã nghĩ, nếu ngày mai không có người nấu ăn cho anh, có phải anh sẽ chết đói không?"
Phong Sính cười, vẻ mặt lưu manh vô cùng.
"Tôi theo em là được rồi, đúng không?"
Đường Ý chỉ chỉ chiếc bát trước mặt anh.
"Nhanh ăn đi, anh không đói sao?"
Phong Sính thôi không cười nữa.
"Ăn không vào, chẳng có tâm trạng."
Trái lại Đường Ý lại ăn như thường. "Vậy tí nữa anh đừng có kêu đói."
Cô thu dọn sau đó đi khỏi nhà gỗ, nhìn thấy Phong Sính đang đứng trước giàn nho, ánh trăng tự nhiên bao phủ cả một màn đêm u tối. Phong Sính ôm cánh tay đứng đó, một vẻ cô đơn cũng có vẻ như trầm lắng.
Đường Ý đi đến phía sau anh.
"Ngồi xe suốt lúc chiều, tôi mệt, muốn đi ngủ."
"Đi thôi." Phong Sính đưa tay ôm Đường Ý, đưa cô đến ngôi nhà gỗ lúc trước.
Lên lầu hai, đẩy cửa phòng đi vào, Đường Ý vốn là không ôm theo ảo tưởng gì, nhưng sao vừa nhìn, bên trong lại như một chốn bồng lai. Thiết kế của căn nhà gỗ này mang đến cho người khác cảm giác cổ trang. Bên trong phòng còn có tivi, đầy đủ mọi thứ, ngọn đèn treo trên đỉnh lại càng kỳ lạ, tựa như là dùng dây gì đó để bện thành, ánh đèn lười biếng mà soi rọi mọi ngóc ngách.
Đường Ý đứng lại ở tại chỗ, "Tôi muốn đi ngủ."
"Ngủ đi."
Đường Ý vali, lật tới lật lui, "Áo lót... áo lót của tôi đâu?"
"Áo lót nào?"
"Áo lót để thay đó."
Phong Sính đứng đó không nhúc nhích.
"Quần áo của em, em hỏi tôi? Sao tôi biết."
"Là anh thu đồ cho tôi, còn không cho tôi thời gian. " Đường Ý lật tới lật lui tìm, hận không thể đem hết đồ bên trong đổ ra.
Phong Sính nhìn điệu bộ của cô hết sức buồn cười, anh bước tới, ngồi xuống, đem tầng trên của vali kéo ra. "Nhìn đi."
Đường Ý vừa nhìn, bên trong là đồ lót đủ màu sắc.
Cô lấy ra một bộ, mặt u ám đi vào nhà tắm.
Đường Ý mệt không chịu nổi, đi ra nằm luôn lên giường, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Phong Sính tắm xong đi ra đã thấy cô nằm bất động, anh khom lưng tiến trước mặt cô.
"Đường Ý, Đường Ý?"
Cô không nói lời nào, hơi thở trầm ổn. Phong Sính thấy tình trạng đó, khoác áo đi ra ngoài,
Anh bước đi rất nhẹ, lúc bước ra ngoài còn cẩn thận nhìn Đường Ý, chắc chắn cô đã ngủ say mới xoay người bước tiếp.
Phong Sính không thấy xấu hổ, vừa rồi là anh giả bộ, nói tâm trạng không tốt, ăn không nổi. Thật ra đều là giả, anh sắp chết đói rồi. Nhưng lại ngại có Đường Ý, muốn giải tỏa tâm trậng, ăn 2 bát cơm, cũng là bình thường.
Ngày hôm sau.
Khi Phong Sính tỉnh lại, Đường Ý cũng không còn ở trong phòng. Anh rửa mặt xong đi xuống dưới nhà, tìm kiếm xung quang, cuối cùng trong một vườn rau của rượu trang đã tìm thấy cô.
Đường Ý đang cầm một cái cuốc, cuốc thành hàng, cô gái khác phối hợp cùng cô, gieo hạt rau vào lỗ vừa cuốc.
"Tôi không ngờ em dùng cách này để sinh sống."
"Trước kia ở nhà tôi vẫn làm những việc này."
Đường Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Sính đứng trên bờ ruộng, "Đứng ngốc đó làm gì, qua đây giúp đi"
Phong Sính cười cợt, "Tôi giúp?"
"Chứ sao?"
Đường Ý thấy anh không chịu xuống, đương nhiên biết anh ngại bẩn.
"Vậy anh đi nhổ rau đi, trưa còn ăn."
"Nhổ rau?"
"Trong đây có trồng rau mà!"
Đường Ý lần đầu tiên cảm thấy, Phong Sính, người này khẳng định đầu óc không thông suốt.
"Không nhổ lên thì anh làm sao ăn được?"
"Ra chợ mua." Phong Sính nói rất tự nhiên.
Đường Ý tiếp tục cuốc đất,
"Ở đây đều phải tay làm hàm nhai, nếu anh không lao động, trưa nay anh ăn nho đi."
"Tôi không muốn ăn nho."
"Vậy thì đi nhổ rau đi."
Phong Sính đá đá chân, "Ở đâu?"
Đường Ý chỉ sang miếng đất bên cạnh, "Nhổ đầy rổ là được."
Phong Sính đi qua, bởi miếng đất trồng rau trồng thêm không ít cây, lá cây rơi xuống, không ít đã bị thối nát, Phong Sính thấy thế nhíu mày,
"Thật buồn nôn, loại này có thể ăn sao?"
"Anh thì biết gì, đây là phân bón, là phân bón dinh dưỡng tốt nhất đấy."
Phong Sính đứng ngốc luôn. "Tôi không thể động tay được."
"Vậy trưa nay anh ăn nho đi."
Phong Sính vừa nghe thế đã trừng cô.
"Ngoài câu này ra, em có thể nói câu khác không?"
Đường Ý cũng giương mắt nhìn lại anh.
"Anh không nhổ rau, trưa ăn nho nhé."
Phong Sính nghe thế, bước thật nhanh về phía cô.
" Đem em đi là để em chăm tôi, là để thả lỏng tinh thần, không phải để em ngược đãi tôi."
"Tôi chỉ muốn kiếm chút việc cho anh làm thôi mà."
Phong Sính chỉ chỉ vào cô, "Còn dám lặp lại lần nữa, tôi sẽ trừng phạt em."
"Nếu anh không làm việc, trưa nay chuẩn bị..... Ưm!"
Nửa người Đường Ý đã bị anh lôi qua, Phong Sính hung hăng bịt chặt môi Đường Ý. Hai người đứng trên mảnh đất đầy bùn, cô gái đứng cạnh đang cầm gì đó cũng lập tức lùi sau.
Quá mạnh bạo!
Đường Ý bị hôn đến mức thở không ra hơi, thật vất vả mới đẩy được Phong Sính ra, "Anh làm cái gì vậy?"
"Không ăn được nho mới nói nho chua. Em đã thích ăn như thế, ăn tôi là được."