Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Edit: Tí Hin
Phong Sính lễ phép đứng dậy: "Cậu, người nói rất đúng. Nào, cháu uống cùng người."
Người cậu dùng sức vỗ vỗ bả vai Phong Sính: "Được, tôi thích cách cậu mời rồi, uống!". Lực tay người này rất lớn, Phong Sính hoài nghi bờ vai của mình cũng bị hắn vỗ cho đỏ lên. Đường cha phía đối diện liếc xéo mắt, không lạnh không nhạt toát ra câu: "Chúng ta ở đâu đều là những người tửu lượng rất tốt, uống rượu tựa như uống nước vậy."
"Chú, tửu lượng của con cũng được lắm đấy." Phong Sính nói xong đưa ngón tay lên nới lỏng cà vạt. Đường Ý không khỏi bối rối, đây cũng không phải là cha cô đang nói đùa. Đặc biệt là người cậu này, bình thường rất hay quấn quít lấy người ta uống rượu, ông ấy thật sự là gặp ai cũng có thể lôi người ta đi uống một chầu. Đường Ý vội vàng đúng dậy theo tới: "Cậu à, Phong Sính tửu lượng không tốt lắm. Đúng rồi, bác con không phải ngồi ở bàn bên kia sao? Bình thường hai người thích nhất ở cùng một chỗ uống rượu còn gì.. "
"Làm sao vậy, còn chưa kết hôn mà, tựa không rời được nữa à? "
Đường cha cũng cùng nói theo: "Cứ để Phong Sính uống cùng cậu con, về sau cơ hội gặp mặt cũng không nhiều."
Phong Sính nghe vậy cũng tự nhiên hiểu ý tứ bên trong, nhấc chén rượu lên khẽ chạm xuống: "Nào, cậu, con mời người."
Người cậu nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng hận khổng thể cười ra hoa: "Được, vậy mới ra dáng chứ, nào!"
Phong Sính uống một hơi hết chén rượu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng so với rượu đế bình thường vẫn mạnh hơn. Cái cảm giác này vẫn là làm tinh thần hắn chấn động, sau khi nuốt xuống cả người giống như đều muốn thiêu cháy.
Rất khó uống!
Đường Ý lôi kéo ống tay áo Phong Sính: "Mau ngồi xuống, ngồi xuống ăn chút gì đi."
"Đường Ý à, con đứng dậy, để cậu ngồi ở đấy." Hắn nói xong, liền khẽ đẩy bả vai Đường Ý, cô không thể không đứng dậy. Người cậu không chút khách khí ngồi vào chỗ Đường Ý vừa ngồi, giống như là kề vai sát cánh bên cạnh Phong Sính.
"Tôi nói với cậu điều này, tôi lần đầu gặp cậu đã thích, thật sự nếu anh rể không gả Đường Ý cho cậu cũng chớ nóng vội" nói rồi ông lấy vỗ vỗ lồng ngực BA~BA~ "Tôi cũng có đứa con gái đang tuổi lớn xinh đẹp lại hiểu chuyện, cậu có thể đợi tôi gả nó cho..."
Đường cha nghe vậy, không khỏi đem chén rượu bỏ lại lên bàn: "Ngươi nhìn xem ngươi, lại uống say rồi. "
"Em đâu có say, em chính là ưa thích tiểu tử này, anh nhìn xem cái này lớn lên có mắt mũi đấy. "
"Ngươi cho là con ta không có mắt mũi hả?"
"Cái kia không giống với..." Người cậu khó khăn lắm mới tìm được bạn rượu, việc này không thể không khoa trương hay sao? "Cái mũi cùng con mắt này, so với người bình thường không giống, sao mà đẹp như thế này được? "
Đường Ý đứng bên cạnh có chút bất mãn: "Cậu à, em ấy mới 12 tuổi, người cũng không sợ bị mợ lại đây tóm lấy lỗ tai người."
"12 tuổi thì sao? Nó cũng đã ra dáng đại cô nương yêu kiều rồi." bàn tay người cậu rơi xuống đầu vai Phong Sính, kéo Phong Sính lại gần chút ít "Nào, lại uống hai chén."
Động tác này giống như thói quen ngày thường Phong Sính dùng để ôm mĩ nhân, hôm nay bị người cậu này làm như vậy khiến toàn thân Phong Sính không được tự nhiên, Đường Ý liếc thấy mợ cách đó không xa liền đi tới.
Cô cúi người cười tủm tỉm: "Mợ à, vừa rồi cậu nói: Tối nay muốn thi uống rượu so tài cao thấp bảo con nói với mợ một tiếng, lát nữa ở lại đây. "
"So tài, muốn chết rồi!" Mợ ném chiếc đũa, đứng dậy hướng về phía bàn kia mà tới. Bà đến trước mặt người cậu, đưa tay túm lấy chén rượu trong tay: "Ông còn dám ngồi xuống, không phải nói chỉ đi kính rượu thôi sao? Ông nhìn ông xem, đi một chút là thế này à!" Nói xong liền đem cậu kéo trở về.
Đường Ý có thể ngồi lại chỗ cũ, Đường Duệ ôm Gạo trong ngực không khỏi bật cười: "Phong Sính, cậu còn chịu được sao?"
Phong Sính khoát tay, Đường Ý ngồi cạnh đó có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Phong Sính: "Không thể uống thì đừng uống."
Phong Sính định mở miệng, lại bị Đường cha cướp lời: "Mới vậy mà đã không được? Cái này gọi gì là tửu lượng."
Phong Sính nghe xong, những lời khác xem ra là không thể nói rồi: "Cháu không sao, vừa rồi mới có vài chén, chút lòng thành."
Trong bữa tiệc, có không ít người thân tới mời rượu, Phong Sính uống bao nhiêu ngay cả bản thân cũng không rõ. Phong Sính một tay chống dưới cằm, Đường Ý lo lắng quan sát: "Anh thật không có việc gì?"
Lúc này, thím nhỏ mang tới một đĩa lớn bánh ngọt: "Nào, ăn nhiều một chút để giải rượu."
Phong Sính có chút say, nhìn thấy trên bánh ngọt có cái gì đó quen thuộc liền cắt một miếng đưa tới tay Đường Ý: "Sinh nhật cha em, dù thế nào cũng phải ăn một miếng bánh ngọt đó."
Đường Ý không chút nghi ngờ nhận miếng bánh đưa đến miệng, vừa mới một ngụm sắc mặt liền đại biến nghiêng thân phun ra: "Ọe------"
Bên trong rõ ràng có sầu riêng mà cô ghét nhất! Trong miệng tràn ngập cái loại hương vị này, cô một tay che miệng thật muốn nhổ ra. Đường mẹ sợ tới mức đặt đũa xuống: "Đây là làm sao vậy?"
Phong Sính gom góp đi qua, đưa tay nắm lấy bờ vai Đường Ý: "Không sao chứ? Lại nhổ ra, phản ứng này sao mà dữ dội vậy?"
Đường Duệ nghe vậy, khẽ nhếch khóe môi trong lời nói có chứa lượng tin tức quá lớn: "Cái gì gọi là lại?"
"Đỡ chút nào chưa?" Phong Sính vội vàng chăm sóc Đường Ý: "Anh thấy cũng không cần giấu diếm, Đường Ý, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng với chú dì đi."
"Anh nói cái gì đó? Ọe..." Khoang miệng Đường Ý ngập tràn đều là vị sầu riêng, vừa nói một lời càng buồn nôn lợi hại: "Em muốn uống nước."
Phong Sính đem đồ uống đến bên miệng cô: "Anh biết rõ em còn chưa có chuẩn bị tốt. Nhưng đôi khi chính là do không đề phòng, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta. Sớm muộn gì cũng phải nói, anh thấy thật sự không cần phải giấu diếm nhiều làm gì."
"Cậu nói cái gì?" Thanh âm Đường cha đột nhiên cao thêm vài phần, Đường Ý cũng mơ mơ màng màng, cô có mang thai hay không không phải cô là người rõ nhất sao? Cô vừa muốn phản bác tay dặt trên đùi gối lại bị Phong Sính hung hăng véo lấy.
"Chú, Đường Ý mang thai." Phong Sính hoàn toàn không có dáng vẻ vừa mới say rượu: "Chúng con cũng là mới biết, được hơn một tháng."
"Các ngươi!"
Đường Ý mồm miệng đều chết lặng, lời nói tới bên miệng nhưng không cách nào nói ra lời, cô muốn tại đây sẽ chọc thủng Phong Sính. Anh như vậy không phải sẽ bị cha cầm chổi đuổi ra khỏi nhà, cô mân nhanh cánh môi, một lời không nói hết lần này tới lần khác trong miệng không tan hết nổi vị khó chịu. Đường cha nhìn thấy cô bộ dạng cố nén nhịn, sắc mặt càng trầm xuống.
Đường mẹ nhìn con gái rồi lại nhìn lại bạn già: "Sao...Như thế nào lại mang bầu thế này?"
"Dì à, cháu cùng Đường Ý tuổi cũng không nhỏ, đều nên kết hôn." Phong Sính lại nói thêm.
"Ai cho phép các ngươi..." Đường cha chỉ chỉ hai người, Đường Ý cúi gằm mặt, Phong Sính nghênh tiếp tầm mắt Đường cha: "Chú, cháu đối với Đường Ý là thật tâm, xin chú đồng ý gả cô ấy cho cháu. Cái thai còn nhỏ, chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ...người trong thôn sẽ không ai biết. Tới lúc đó người chỉ cần nói, chúng cháu kết hôn rồi mang thai là được, hoặc là cháu cùng Đường Ý đi đăng kí trước. Dù sao cô ấy cũng là con gái, nếu cứ kéo dài mấy tháng nữa, mặc áo cưới sẽ lộ bụng rồi."
Phong Sính nói trúng điểm yếu của Đường cha khiến đáy lòng ông mềm nhũn. Sĩ diện của ông, con gái chưa lấy chồng mà đã có con, con gái nhỏ mà phải chịu như vậy khó tránh khỏi người khác lời ra tiếng vào.
Quả nhiên, Đường cha sau nửa ngày trầm mặc.
Phong Sính đưa tay sờ lên bụng Đường Ý, cô một tay đẩy tay hắn ra. Đường mẹ lấy đồ uống trên tay cô cầm đi: "Đã mang thai, sao còn uống nước giải khát nữa, thật là không hiểu chuyện."
Đường Ý khó lòng giãi bày, chuyện tới nước này tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Trong bữa tiệc, có không ít người tới mời Đường cha uống rượu. Ông không khỏi xụ mặt, thật vất vả mới chiêu đãi hết quan khách, đình viện lớn như vậy cũng chỉ còn vài người giúp việc dọn dẹp. Đường cha tiến về phòng, Đường mẹ từ trên lầu cũng đã đi xuống: "Đêm nay đừng về nữa, đi đêm chúng ta đều lo lắng cứ ở lại đây đi. "
"Cảm ơn dì."
Đường cha đưa mắt nhìn, ông cũng không có ý định muốn Phong Sính ở lại ngược lại người bạn già lại nhẹ gật đầu: "Không cần khách khí, cậu ban ngày uống nhiều rượu như vậy, có lẽ cũng mệt rồi, phòn khách trên lầu tôi mới kê thêm chiếc giường, cậu tới đó ngủ đi."
"Được."
"Mọi người mau đi nghỉ đi, sao lại ở đây cả rồi."
Đường Duệ đi ở phía trước, hai người theo sau đã lên trên lầu, Đường Duệ dừng chân quay đầu lại nhìn hai người: "Đường Đường, em thật sự mang thai?"
Đường Ý tự nhiên biết rõ sớm muộn gì cũng không giấu được: "Chị, em không có."
"Hai người lá gan lớn thật đấy."
Phong Sính nhún vai cười cười: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có, hiện tại không có về sau sẽ bổ sung cho vừa lúc."
"Coi chừng tôi nói với cha mẹ."
"Đường Duệ" Phong Sính liền gọi cả tên họ cô: "Tôi mong cô sẽ giúp tôi nói tốt với họ, nếu tôi cùng Đường Ý không thành, về sau tôi lại đối phó cô, nhưng nếu cô trở thành chị tôi, tôi sẽ càng che chở cô cùng với Gạo."
Đường Duệ không mở miệng quay đầu rời đi.
Đường Ý đưa Phong Sính tới phòng khách: "Anh ở lại đây."
"Cha mẹ em chịu để anh ở lại, đã ngầm thừa nhận quan hệ giữa anh và em."
"Anh còn nói, cái chủ ý tồi này là ai mách anh hay sao?"
"Tự anh a."
Đường Ý hết nói: "Anh cũng không thương lượng trước với em."
"Loại sự tình này còn cần thương lượng sao? Là anh đã chủ ý từ lâu rồi đấy."
Đường Duệ trên lầu chờ sau khi Gạo ngủ, cô xuống lầu.
Cha mẹ còn ngồi ở phòng khách, TV cũng không mở, tám chín phần là vẫn đang suy nghĩ chuyện của Đường Đường với Phong Sính không cách nào thông suốt. Đường Duệ ngồi xuống cạnh cha: "Cha, chuyện của Đường Đường cùng Phong Sính, đến cùng người quyết định sao?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Tới nước này còn nghĩ gì nữa?" Đường Duệ không chút do dự nói: "Hiện tại biến thành nhà gái chúng ta sốt ruột rồi, người còn như vậy nữa Đường Ý chỉ có thể mang cái bụng bầu kết hôn a."
"Hai người các con thật sự là một đứa cũng không khiến ta bớt lo."
Đường Duệ đứng dậy muốn lên lầu, đi được hai bước không khỏi quay đầu lại: "Cha, người xem hiện tại rất yêu Gạo nha, tương lai Gạo kê của Đường Đường sinh ra người cũng sẽ ưa thích đấy."
Trong phòng khách to như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại hai vợ chồng.
Đường mẹ đưa mắt nhìn bạn già: "Ông bề ngoài cứ làm thái quá. "
"Bà nói xem, chuyện này nên làm gì bây giờ?"
"Muốn tôi nói, đương nhiên chỉ có thể là đáp ứng, lời của Phong Sính hôm nay toàn bộ người trong thôn có thể đã nghe thấy, mấu chốt là con gái đã mang bầu, chẳng lẽ ông định đánh đòn dạy dỗ à?"
Đường cha mặt nhăn nhó lắc đầu: "Nguyên một đám thật muốn tức chết tôi."
"Tức giận cái gì đây, cũng đã như vậy, thấy ra cũng có điểm tốt, lúc trước còn lo lắng con gái sao còn chưa có bạn trai, bây giờ tốt rồi năm sau lại có thể ôm cháu ngoại. "
"Như vậy cũng quá tiện nghi cho tiểu tử Phong Sính kia rồi."
"Có sao, cha mẹ nó cũng đã qua đời, cũng thật đáng thương. "
Đường cha thấy vợ đứng dậy chuẩn bị lên lầu, hừ lạnh: "Chữ bát còn chưa viết xong bà ngược lại đã đau lòng cho nó."
[ Lầu hai ]
Đường Ý giúp Phong Sính trải sẵn chăn mền: "Bông là do người trong nhà trồng đó, đặc biệt ấm áp, gian phòng có chút nhỏ, anh ở tạm một đêm vậy."
Phong Sính từ phía sau ôm lấy Đường Ý: "Kì thật anh cũng rất lo lắng đấy, sợ bị bọn họ vạch trần. Hiện tại xem ra biện pháp duy nhất là trước khi bị phát hiện phải tranh thủ thời gian cho em mang thai."
Đường Ý vốn là đang khom người, thình lình bị Phong Sính ấn lên giường, giường rất cao, cô thoáng chút ghé vào cái kia rồi, hai tay Phong Sính xốc áo cô lên tới khi muốn làm gì thì làm.
"Anh điên rồi sai, đây đang ở nhà của em."
"Lại không phải lần đầu tiên, lúc ba mẹ em ở cùng Đường Duệ, chúng ta cũng không làm sao?"
"Cái kia không giống với...Phong Sính, đừng làm rộn, thật sự mau lên." Đường Ý cướng ép ấn lấy bàn tay làm xằng bậy của Phong Sính: "Anh thật không sợ cha em dùng chổi đánh chết anh?"
"Ông ấy cam lòng đánh cha của cháu ngoại mình sao?"
Hai người đang giằng co chợt nghe thấy tiếng Đường mẹ bên ngoài truyền tới: "Đường Đường, con ở đâu vậy? Ta lấy cho con bình nước ấm."
Đường Ý đè thấp tiếng nói: "Còn bắt đầu!"
Phong Sính hôn lên gò má cô, Đường Ý khiến hắn bất vi sở động, cũng không vùng vẫy: "Tới nước này còn không ra ngoài, chứng kiến cảnh này, mẹ em tuy mềm mỏng hơn cha nhưng nếu bà ấy biết bây giờ anh đối với em như vậy, ấn tượng của anh trong mắt bà ấy khẳng định giảm đi nhiều anh tin không?"
"Em bớt kì kèo, em đã là người của anh, anh cùng em làm sao? Mẹ của em cũng sẽ hiểu được thôi."
Đường Ý thoáng nghiêng người đứng dậy, bờ môi tiến đến bên tai Phong Sính: "Anh đừng quên em "Mang thai" rồi, ba tháng đầu là thời kì quan trọng nhưng anh muốn...kìm nén không được đụng tới em điều ấy chứng tỏ anh không đủ yêu em, ích kỉ, hừ!"
Phong Sính giật mình, Đường Ý nghe thấy tiếng bước chân cảu Đường mẹ có lẽ đã chuyển đến cửa ra vào.
Cô bèn lên tiếng: "Ai ôi!!!"
Phong Sính vội vàng che miệng cô lại: "Hư.."
Đường Ý một ngụm cắn lấy lòng bàn tay Phong Sính, Phong Sính thu hồi tay lại. Đường Ý khóe miệng mỉm cười: "Ai ôi!!! Đừng loạn, đừng nha... Ai ôi!!! Coi chừng bụng của em!!"
Phong Sính thấy cô như vậy bị giật mình, vội vàng từ trên giường đứng lên, lại càng không dám có hành động gì mờ ám, ngón tay hướng Đường Ý trên không ngoắc tay hung ác nói: "Có em mới vậy!"
Đường Ý dùng khẩu hình miệng: "Anh muốn ăn hết em à!"
Con mắt hẹp dài của Phong Sính híp lại: "Trở về sẽ thu phục em!"
Mà lúc này ở cửa ra vào tiếng mở cửa đặc biệt lớn, căn phòng rất nhỏ nên chỉ mở của là nhìn thấy tất cả bên trong. Do Đường mẹ dùng toàn bộ sức lực khi mở cửa phát ra tiếng vang thật lớn, bà bước vào, chỉ thấy Phong Sính quy củ, đoan đoan chính chính đứng bên cửa sổ, hai tay rủ xuống ống quần tựa như học sinh tiểu học đã phạm lỗi.
"Dì."
Đường mẹ nhìn về phía chiếc giường bắt gặp Đường Ý quỳ trên đó: "Các con làm cái gì vậy!"
Đường Ý hai tay tại mặt chăn phủi phủi, quay đầu nhìn về phía mẹ mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội: "Mẹ, người nghĩ đi đâu rồi, nói lớn tiếng như vậy làm con sợ muốn chết, con là đang trải chăn mền nhưng Phong Sính cũng không nên tranh làm với con, thật phiền."
Ặc, Phong Sính âm thầm co rúm miệng, Đường Ý này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc rồi.
Phong Sính lễ phép đứng dậy: "Cậu, người nói rất đúng. Nào, cháu uống cùng người."
Người cậu dùng sức vỗ vỗ bả vai Phong Sính: "Được, tôi thích cách cậu mời rồi, uống!". Lực tay người này rất lớn, Phong Sính hoài nghi bờ vai của mình cũng bị hắn vỗ cho đỏ lên. Đường cha phía đối diện liếc xéo mắt, không lạnh không nhạt toát ra câu: "Chúng ta ở đâu đều là những người tửu lượng rất tốt, uống rượu tựa như uống nước vậy."
"Chú, tửu lượng của con cũng được lắm đấy." Phong Sính nói xong đưa ngón tay lên nới lỏng cà vạt. Đường Ý không khỏi bối rối, đây cũng không phải là cha cô đang nói đùa. Đặc biệt là người cậu này, bình thường rất hay quấn quít lấy người ta uống rượu, ông ấy thật sự là gặp ai cũng có thể lôi người ta đi uống một chầu. Đường Ý vội vàng đúng dậy theo tới: "Cậu à, Phong Sính tửu lượng không tốt lắm. Đúng rồi, bác con không phải ngồi ở bàn bên kia sao? Bình thường hai người thích nhất ở cùng một chỗ uống rượu còn gì.. "
"Làm sao vậy, còn chưa kết hôn mà, tựa không rời được nữa à? "
Đường cha cũng cùng nói theo: "Cứ để Phong Sính uống cùng cậu con, về sau cơ hội gặp mặt cũng không nhiều."
Phong Sính nghe vậy cũng tự nhiên hiểu ý tứ bên trong, nhấc chén rượu lên khẽ chạm xuống: "Nào, cậu, con mời người."
Người cậu nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng hận khổng thể cười ra hoa: "Được, vậy mới ra dáng chứ, nào!"
Phong Sính uống một hơi hết chén rượu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng so với rượu đế bình thường vẫn mạnh hơn. Cái cảm giác này vẫn là làm tinh thần hắn chấn động, sau khi nuốt xuống cả người giống như đều muốn thiêu cháy.
Rất khó uống!
Đường Ý lôi kéo ống tay áo Phong Sính: "Mau ngồi xuống, ngồi xuống ăn chút gì đi."
"Đường Ý à, con đứng dậy, để cậu ngồi ở đấy." Hắn nói xong, liền khẽ đẩy bả vai Đường Ý, cô không thể không đứng dậy. Người cậu không chút khách khí ngồi vào chỗ Đường Ý vừa ngồi, giống như là kề vai sát cánh bên cạnh Phong Sính.
"Tôi nói với cậu điều này, tôi lần đầu gặp cậu đã thích, thật sự nếu anh rể không gả Đường Ý cho cậu cũng chớ nóng vội" nói rồi ông lấy vỗ vỗ lồng ngực BA~BA~ "Tôi cũng có đứa con gái đang tuổi lớn xinh đẹp lại hiểu chuyện, cậu có thể đợi tôi gả nó cho..."
Đường cha nghe vậy, không khỏi đem chén rượu bỏ lại lên bàn: "Ngươi nhìn xem ngươi, lại uống say rồi. "
"Em đâu có say, em chính là ưa thích tiểu tử này, anh nhìn xem cái này lớn lên có mắt mũi đấy. "
"Ngươi cho là con ta không có mắt mũi hả?"
"Cái kia không giống với..." Người cậu khó khăn lắm mới tìm được bạn rượu, việc này không thể không khoa trương hay sao? "Cái mũi cùng con mắt này, so với người bình thường không giống, sao mà đẹp như thế này được? "
Đường Ý đứng bên cạnh có chút bất mãn: "Cậu à, em ấy mới 12 tuổi, người cũng không sợ bị mợ lại đây tóm lấy lỗ tai người."
"12 tuổi thì sao? Nó cũng đã ra dáng đại cô nương yêu kiều rồi." bàn tay người cậu rơi xuống đầu vai Phong Sính, kéo Phong Sính lại gần chút ít "Nào, lại uống hai chén."
Động tác này giống như thói quen ngày thường Phong Sính dùng để ôm mĩ nhân, hôm nay bị người cậu này làm như vậy khiến toàn thân Phong Sính không được tự nhiên, Đường Ý liếc thấy mợ cách đó không xa liền đi tới.
Cô cúi người cười tủm tỉm: "Mợ à, vừa rồi cậu nói: Tối nay muốn thi uống rượu so tài cao thấp bảo con nói với mợ một tiếng, lát nữa ở lại đây. "
"So tài, muốn chết rồi!" Mợ ném chiếc đũa, đứng dậy hướng về phía bàn kia mà tới. Bà đến trước mặt người cậu, đưa tay túm lấy chén rượu trong tay: "Ông còn dám ngồi xuống, không phải nói chỉ đi kính rượu thôi sao? Ông nhìn ông xem, đi một chút là thế này à!" Nói xong liền đem cậu kéo trở về.
Đường Ý có thể ngồi lại chỗ cũ, Đường Duệ ôm Gạo trong ngực không khỏi bật cười: "Phong Sính, cậu còn chịu được sao?"
Phong Sính khoát tay, Đường Ý ngồi cạnh đó có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Phong Sính: "Không thể uống thì đừng uống."
Phong Sính định mở miệng, lại bị Đường cha cướp lời: "Mới vậy mà đã không được? Cái này gọi gì là tửu lượng."
Phong Sính nghe xong, những lời khác xem ra là không thể nói rồi: "Cháu không sao, vừa rồi mới có vài chén, chút lòng thành."
Trong bữa tiệc, có không ít người thân tới mời rượu, Phong Sính uống bao nhiêu ngay cả bản thân cũng không rõ. Phong Sính một tay chống dưới cằm, Đường Ý lo lắng quan sát: "Anh thật không có việc gì?"
Lúc này, thím nhỏ mang tới một đĩa lớn bánh ngọt: "Nào, ăn nhiều một chút để giải rượu."
Phong Sính có chút say, nhìn thấy trên bánh ngọt có cái gì đó quen thuộc liền cắt một miếng đưa tới tay Đường Ý: "Sinh nhật cha em, dù thế nào cũng phải ăn một miếng bánh ngọt đó."
Đường Ý không chút nghi ngờ nhận miếng bánh đưa đến miệng, vừa mới một ngụm sắc mặt liền đại biến nghiêng thân phun ra: "Ọe------"
Bên trong rõ ràng có sầu riêng mà cô ghét nhất! Trong miệng tràn ngập cái loại hương vị này, cô một tay che miệng thật muốn nhổ ra. Đường mẹ sợ tới mức đặt đũa xuống: "Đây là làm sao vậy?"
Phong Sính gom góp đi qua, đưa tay nắm lấy bờ vai Đường Ý: "Không sao chứ? Lại nhổ ra, phản ứng này sao mà dữ dội vậy?"
Đường Duệ nghe vậy, khẽ nhếch khóe môi trong lời nói có chứa lượng tin tức quá lớn: "Cái gì gọi là lại?"
"Đỡ chút nào chưa?" Phong Sính vội vàng chăm sóc Đường Ý: "Anh thấy cũng không cần giấu diếm, Đường Ý, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng với chú dì đi."
"Anh nói cái gì đó? Ọe..." Khoang miệng Đường Ý ngập tràn đều là vị sầu riêng, vừa nói một lời càng buồn nôn lợi hại: "Em muốn uống nước."
Phong Sính đem đồ uống đến bên miệng cô: "Anh biết rõ em còn chưa có chuẩn bị tốt. Nhưng đôi khi chính là do không đề phòng, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta. Sớm muộn gì cũng phải nói, anh thấy thật sự không cần phải giấu diếm nhiều làm gì."
"Cậu nói cái gì?" Thanh âm Đường cha đột nhiên cao thêm vài phần, Đường Ý cũng mơ mơ màng màng, cô có mang thai hay không không phải cô là người rõ nhất sao? Cô vừa muốn phản bác tay dặt trên đùi gối lại bị Phong Sính hung hăng véo lấy.
"Chú, Đường Ý mang thai." Phong Sính hoàn toàn không có dáng vẻ vừa mới say rượu: "Chúng con cũng là mới biết, được hơn một tháng."
"Các ngươi!"
Đường Ý mồm miệng đều chết lặng, lời nói tới bên miệng nhưng không cách nào nói ra lời, cô muốn tại đây sẽ chọc thủng Phong Sính. Anh như vậy không phải sẽ bị cha cầm chổi đuổi ra khỏi nhà, cô mân nhanh cánh môi, một lời không nói hết lần này tới lần khác trong miệng không tan hết nổi vị khó chịu. Đường cha nhìn thấy cô bộ dạng cố nén nhịn, sắc mặt càng trầm xuống.
Đường mẹ nhìn con gái rồi lại nhìn lại bạn già: "Sao...Như thế nào lại mang bầu thế này?"
"Dì à, cháu cùng Đường Ý tuổi cũng không nhỏ, đều nên kết hôn." Phong Sính lại nói thêm.
"Ai cho phép các ngươi..." Đường cha chỉ chỉ hai người, Đường Ý cúi gằm mặt, Phong Sính nghênh tiếp tầm mắt Đường cha: "Chú, cháu đối với Đường Ý là thật tâm, xin chú đồng ý gả cô ấy cho cháu. Cái thai còn nhỏ, chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ...người trong thôn sẽ không ai biết. Tới lúc đó người chỉ cần nói, chúng cháu kết hôn rồi mang thai là được, hoặc là cháu cùng Đường Ý đi đăng kí trước. Dù sao cô ấy cũng là con gái, nếu cứ kéo dài mấy tháng nữa, mặc áo cưới sẽ lộ bụng rồi."
Phong Sính nói trúng điểm yếu của Đường cha khiến đáy lòng ông mềm nhũn. Sĩ diện của ông, con gái chưa lấy chồng mà đã có con, con gái nhỏ mà phải chịu như vậy khó tránh khỏi người khác lời ra tiếng vào.
Quả nhiên, Đường cha sau nửa ngày trầm mặc.
Phong Sính đưa tay sờ lên bụng Đường Ý, cô một tay đẩy tay hắn ra. Đường mẹ lấy đồ uống trên tay cô cầm đi: "Đã mang thai, sao còn uống nước giải khát nữa, thật là không hiểu chuyện."
Đường Ý khó lòng giãi bày, chuyện tới nước này tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Trong bữa tiệc, có không ít người tới mời Đường cha uống rượu. Ông không khỏi xụ mặt, thật vất vả mới chiêu đãi hết quan khách, đình viện lớn như vậy cũng chỉ còn vài người giúp việc dọn dẹp. Đường cha tiến về phòng, Đường mẹ từ trên lầu cũng đã đi xuống: "Đêm nay đừng về nữa, đi đêm chúng ta đều lo lắng cứ ở lại đây đi. "
"Cảm ơn dì."
Đường cha đưa mắt nhìn, ông cũng không có ý định muốn Phong Sính ở lại ngược lại người bạn già lại nhẹ gật đầu: "Không cần khách khí, cậu ban ngày uống nhiều rượu như vậy, có lẽ cũng mệt rồi, phòn khách trên lầu tôi mới kê thêm chiếc giường, cậu tới đó ngủ đi."
"Được."
"Mọi người mau đi nghỉ đi, sao lại ở đây cả rồi."
Đường Duệ đi ở phía trước, hai người theo sau đã lên trên lầu, Đường Duệ dừng chân quay đầu lại nhìn hai người: "Đường Đường, em thật sự mang thai?"
Đường Ý tự nhiên biết rõ sớm muộn gì cũng không giấu được: "Chị, em không có."
"Hai người lá gan lớn thật đấy."
Phong Sính nhún vai cười cười: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có, hiện tại không có về sau sẽ bổ sung cho vừa lúc."
"Coi chừng tôi nói với cha mẹ."
"Đường Duệ" Phong Sính liền gọi cả tên họ cô: "Tôi mong cô sẽ giúp tôi nói tốt với họ, nếu tôi cùng Đường Ý không thành, về sau tôi lại đối phó cô, nhưng nếu cô trở thành chị tôi, tôi sẽ càng che chở cô cùng với Gạo."
Đường Duệ không mở miệng quay đầu rời đi.
Đường Ý đưa Phong Sính tới phòng khách: "Anh ở lại đây."
"Cha mẹ em chịu để anh ở lại, đã ngầm thừa nhận quan hệ giữa anh và em."
"Anh còn nói, cái chủ ý tồi này là ai mách anh hay sao?"
"Tự anh a."
Đường Ý hết nói: "Anh cũng không thương lượng trước với em."
"Loại sự tình này còn cần thương lượng sao? Là anh đã chủ ý từ lâu rồi đấy."
Đường Duệ trên lầu chờ sau khi Gạo ngủ, cô xuống lầu.
Cha mẹ còn ngồi ở phòng khách, TV cũng không mở, tám chín phần là vẫn đang suy nghĩ chuyện của Đường Đường với Phong Sính không cách nào thông suốt. Đường Duệ ngồi xuống cạnh cha: "Cha, chuyện của Đường Đường cùng Phong Sính, đến cùng người quyết định sao?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Tới nước này còn nghĩ gì nữa?" Đường Duệ không chút do dự nói: "Hiện tại biến thành nhà gái chúng ta sốt ruột rồi, người còn như vậy nữa Đường Ý chỉ có thể mang cái bụng bầu kết hôn a."
"Hai người các con thật sự là một đứa cũng không khiến ta bớt lo."
Đường Duệ đứng dậy muốn lên lầu, đi được hai bước không khỏi quay đầu lại: "Cha, người xem hiện tại rất yêu Gạo nha, tương lai Gạo kê của Đường Đường sinh ra người cũng sẽ ưa thích đấy."
Trong phòng khách to như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại hai vợ chồng.
Đường mẹ đưa mắt nhìn bạn già: "Ông bề ngoài cứ làm thái quá. "
"Bà nói xem, chuyện này nên làm gì bây giờ?"
"Muốn tôi nói, đương nhiên chỉ có thể là đáp ứng, lời của Phong Sính hôm nay toàn bộ người trong thôn có thể đã nghe thấy, mấu chốt là con gái đã mang bầu, chẳng lẽ ông định đánh đòn dạy dỗ à?"
Đường cha mặt nhăn nhó lắc đầu: "Nguyên một đám thật muốn tức chết tôi."
"Tức giận cái gì đây, cũng đã như vậy, thấy ra cũng có điểm tốt, lúc trước còn lo lắng con gái sao còn chưa có bạn trai, bây giờ tốt rồi năm sau lại có thể ôm cháu ngoại. "
"Như vậy cũng quá tiện nghi cho tiểu tử Phong Sính kia rồi."
"Có sao, cha mẹ nó cũng đã qua đời, cũng thật đáng thương. "
Đường cha thấy vợ đứng dậy chuẩn bị lên lầu, hừ lạnh: "Chữ bát còn chưa viết xong bà ngược lại đã đau lòng cho nó."
[ Lầu hai ]
Đường Ý giúp Phong Sính trải sẵn chăn mền: "Bông là do người trong nhà trồng đó, đặc biệt ấm áp, gian phòng có chút nhỏ, anh ở tạm một đêm vậy."
Phong Sính từ phía sau ôm lấy Đường Ý: "Kì thật anh cũng rất lo lắng đấy, sợ bị bọn họ vạch trần. Hiện tại xem ra biện pháp duy nhất là trước khi bị phát hiện phải tranh thủ thời gian cho em mang thai."
Đường Ý vốn là đang khom người, thình lình bị Phong Sính ấn lên giường, giường rất cao, cô thoáng chút ghé vào cái kia rồi, hai tay Phong Sính xốc áo cô lên tới khi muốn làm gì thì làm.
"Anh điên rồi sai, đây đang ở nhà của em."
"Lại không phải lần đầu tiên, lúc ba mẹ em ở cùng Đường Duệ, chúng ta cũng không làm sao?"
"Cái kia không giống với...Phong Sính, đừng làm rộn, thật sự mau lên." Đường Ý cướng ép ấn lấy bàn tay làm xằng bậy của Phong Sính: "Anh thật không sợ cha em dùng chổi đánh chết anh?"
"Ông ấy cam lòng đánh cha của cháu ngoại mình sao?"
Hai người đang giằng co chợt nghe thấy tiếng Đường mẹ bên ngoài truyền tới: "Đường Đường, con ở đâu vậy? Ta lấy cho con bình nước ấm."
Đường Ý đè thấp tiếng nói: "Còn bắt đầu!"
Phong Sính hôn lên gò má cô, Đường Ý khiến hắn bất vi sở động, cũng không vùng vẫy: "Tới nước này còn không ra ngoài, chứng kiến cảnh này, mẹ em tuy mềm mỏng hơn cha nhưng nếu bà ấy biết bây giờ anh đối với em như vậy, ấn tượng của anh trong mắt bà ấy khẳng định giảm đi nhiều anh tin không?"
"Em bớt kì kèo, em đã là người của anh, anh cùng em làm sao? Mẹ của em cũng sẽ hiểu được thôi."
Đường Ý thoáng nghiêng người đứng dậy, bờ môi tiến đến bên tai Phong Sính: "Anh đừng quên em "Mang thai" rồi, ba tháng đầu là thời kì quan trọng nhưng anh muốn...kìm nén không được đụng tới em điều ấy chứng tỏ anh không đủ yêu em, ích kỉ, hừ!"
Phong Sính giật mình, Đường Ý nghe thấy tiếng bước chân cảu Đường mẹ có lẽ đã chuyển đến cửa ra vào.
Cô bèn lên tiếng: "Ai ôi!!!"
Phong Sính vội vàng che miệng cô lại: "Hư.."
Đường Ý một ngụm cắn lấy lòng bàn tay Phong Sính, Phong Sính thu hồi tay lại. Đường Ý khóe miệng mỉm cười: "Ai ôi!!! Đừng loạn, đừng nha... Ai ôi!!! Coi chừng bụng của em!!"
Phong Sính thấy cô như vậy bị giật mình, vội vàng từ trên giường đứng lên, lại càng không dám có hành động gì mờ ám, ngón tay hướng Đường Ý trên không ngoắc tay hung ác nói: "Có em mới vậy!"
Đường Ý dùng khẩu hình miệng: "Anh muốn ăn hết em à!"
Con mắt hẹp dài của Phong Sính híp lại: "Trở về sẽ thu phục em!"
Mà lúc này ở cửa ra vào tiếng mở cửa đặc biệt lớn, căn phòng rất nhỏ nên chỉ mở của là nhìn thấy tất cả bên trong. Do Đường mẹ dùng toàn bộ sức lực khi mở cửa phát ra tiếng vang thật lớn, bà bước vào, chỉ thấy Phong Sính quy củ, đoan đoan chính chính đứng bên cửa sổ, hai tay rủ xuống ống quần tựa như học sinh tiểu học đã phạm lỗi.
"Dì."
Đường mẹ nhìn về phía chiếc giường bắt gặp Đường Ý quỳ trên đó: "Các con làm cái gì vậy!"
Đường Ý hai tay tại mặt chăn phủi phủi, quay đầu nhìn về phía mẹ mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội: "Mẹ, người nghĩ đi đâu rồi, nói lớn tiếng như vậy làm con sợ muốn chết, con là đang trải chăn mền nhưng Phong Sính cũng không nên tranh làm với con, thật phiền."
Ặc, Phong Sính âm thầm co rúm miệng, Đường Ý này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc rồi.