Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Mọi người đụng chạm dao nĩa chưa được bao lâu thì giáo sư Thomas đã trở lại phòng ăn. Thầy ấy nhìn anh hai đang ngồi đối diện có hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, thoải mái kéo chiếc ghế cạnh ông Whaley ngồi xuống. Năm phút sau Ngôn Ngôn cũng xuất hiện ở bàn ăn, lúc này chỉ còn một chỗ trống bên cạnh giáo sư, cô quá đỗi vui mừng hí ha hí hửng ngồi xuống.
Bà Quyên thấy mặt Ngôn Ngôn thì vui vẻ hỏi tối qua cô có ngủ ngon không, đại khái làm tròn vai trò của một người chủ nhà, chứ trong nhà chỉ có cô ấy là ngủ đến quên trời đất, làm sao lại ngủ không ngon được?
Ngôn Ngôn rất nịnh nọt trả lời bà Quyên, rồi lại khen: “Bác gái làm bữa sáng giống như bữa ăn sáng thịnh soạn ở khách sạn năm sao vậy đó.”
Bà Quyên cười tươi roi rói, nói: “Vậy các con ăn nhiều một chút nhé.”
Ngọc Lan nghe cô bạn thân vuốt đuôi ngựa, bất mãn muốn lật bàn. Ngôn Ngôn chết tiệt lại ở đó gián tiếp tâng bốc kẻ thù không đội trời chung của cô, khiến cô ngồi đây ăn trứng luộc cũng muốn mắc nghẹn luôn rồi.
Sau đó cô thật sự không có tiền đồ, vội vàng lấy khăn ăn che miệng ho khan vài tiếng.
Trước mặt bỗng xuất hiện một ly nước cam sóng sánh, Ngọc Lan chưa kịp suy nghĩ đã vội cầm lấy, uống một hơi đến gần nửa ly, mới cảm nhận được lòng đỏ trứng khô khan đã trôi tuột qua cuống họng. Cô liếc nhìn đối phương một cái, không tình nguyện lí nhí nói lời cảm ơn.
Anh tỏ vẻ không có gì, sau đó rất ân cần dùng kẹp gắp thức ăn, lấy thêm một ít thịt xông khói, cà chua và nấm mỡ nướng đặt vào trong đĩa của cô.
Thomas trợn mắt nhìn cảnh này, tròng mắt cũng muốn rớt luôn xuống đất.
Ngọc Lan nhìn đĩa thức ăn đầy ấp trước mặt, lập tức từ chối nói: “Tôi no rồi, bữa sáng tôi không ăn nhiều.” Mặc dù trong lòng không ngừng lập lại 'nhìn mặt chú tôi nuốt không trôi.'
Lần đầu tiên Nguyên Triệt lộ ra bản chất bại hoại, nhếch mép nói: “Cả người em đều không có mấy lạng thịt, còn không ăn nữa đi ra đường người ta sẽ nghĩ em là Bạch Cốt Tinh đấy.”
Ngọc Lan từ sáng đến giờ đã kềm nén đến hết chịu nổi liền phản bác: “Bây giờ đang có modern gầy trơ xương đó. Hơn nữa, chú lớn như vậy còn thích coi Tây du kí ư?”
Giáo sư Thomas không sợ loạn cười đến hả lòng hả dạ, sau đó nửa thật nửa đùa nói: “Anh hai à, cuối cùng khắc tinh của anh đã xuất hiện rồi đó”.
Ngôn Ngôn ngẩn ra rồi không suy nghĩ hỏi: “Vậy ai là khắc tinh của thầy?”
Thomas dớ khóc dở cười tìm không được câu trả lời, bà Quyên buồn cười đến không chịu được nhưng vờ như không nghe thấy gì cả. Ông Whaley nghe không hiểu, nhưng dường như đã quen với chuyện như vậy, cho nên tập trung vào việc ăn sáng và xem tin tức trong báo.
Nguyên Triệt lên tiếng hỏi ông vài câu liên quan đến tin tức hôm nay. Hai người lại bàn luận một chút về những vấn đề xã hội hiện nay trông như hai ông bạn già đang tâm sự vậy. Bác gái và Ngôn Ngôn đang nói về thương hiệu thời trang và túi xách hiện đang thịnh hành. Ngọc Lan và Thomas thì cặm cụi ăn sáng, tận lực xem mình như không khí.
************
Sau khi dọn dẹp mọi thứ đâu ra đó, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn hết sức thành khẩn bày tỏ lòng biết ơn với ông bà Whaley.
Bà còn rất quyến luyến muốn hai cô ở chơi một ngày nữa. Vẻ mặt Ngôn Ngôn rất muốn nhưng Ngọc Lan lại kiên quyết từ chối: “Chúng con cảm ơn bác gái và gia đình đã tiếp đãi nồng hậu, nhưng mà tối nay tụi con có việc phải làm. Khi có dịp, tụi con mời bác gái uống cà phê nhé.”
Ngụ ý chỉ tiếp đón bác gái, những người không quan trọng không cần xuất hiện.
Bà Quyên thấy không lay chuyển được nên không làm khó hai cô nữa, khi Ngọc Lan chuẩn bị gọi xe Uber thì bị bà Quyên ngăn lại. Sau đó bà quay sang bảo ông Whaley lấy xe đưa hai cô về nhà. Ông Whaley đang xem ti vi trong phòng khách, nghe bà bảo thì vịn ghế đứng lên, bảo hai cô đợi một chút. Từ ghế sô pha di chuyển đến kệ giày, ánh mắt ông vẫn tiếc nuối nhìn vào màn hình ti vi, cho đến khi ông tới trước kệ giày thì thấy con trai cả đang ngồi trên cầu thang gần đó xỏ lại dây giày thể thao màu đen của anh.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đã xách giỏ ra khỏi nhà từ sớm.
Nguyên Triệt mặc quần jean cơ bản, áo sơ mi ca rô màu xanh dương đậm nhạt xen kẽ che lại áo thun trắng bên trong, cổ áo để mở hai nút, tay áo xăn lên đến khủy tay, cả người ngời ngời phong độ. Anh vừa mang giày vừa đề nghị: “Ba ở nhà nghỉ ngơi đi, con có chút chuyện phải ra ngoài, tiện đường cho hai cô ấy quá giang.”
Ông Whaley đang xem chương trình bóng bầu dục mà ông yêu thích, hăm hở gật đầu đồng ý.
Bà Quyên đóng gói một bịch thức ăn rất to ước lượng khoảng bốn năm kí lô thịt, nhiều loại thịt khác nhau được cho vào trong từng túi ni lông có khóa kéo riêng biệt. Bà nghe hai cha con bàn bạc thì đưa túi thức ăn cho con cả còn bảo anh: “Anh hai này, con cầm theo cái này lên xe. Lúc hai em vào nhà thì cầm vào giúp hai em nhé. Nó nặng lắm đấy.”
Nguyên Triệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Hắn nâng tay lấy chìa khóa xe ở móc treo trên tường, bỏ vào túi trước quần jean, tay kia cầm túi thức ăn đi ra cửa chính. Hai cô gái nhỏ đang đứng chờ trước ga ra, khi thấy anh ung dung tiêu sái đi đến, hai cô liền tỏ ra kinh ngạc.
Cô gái tóc nâu hơi gợn sóng, mở miệng hỏi: “Chú… à không anh Michael chở tụi em về sao?”
Hắn gật đầu cũng không thấy cầm chìa khóa xe bấm nút mở khóa, mà đi đến cửa xe SUV màu xanh da trời, bấm vào cái nút nhỏ màu đen hình vuông trên tay vịn. Âm thanh ‘bíp bíp’ nho nhỏ vang lên, cửa xe được mở khóa, hai chiếc kiếng chiếu hậu đang xếp vào gọn gàng cũng chậm rãi mở ra vuông góc với thân xe. Sau đó, anh đi vòng ra sau, mở cốp để túi đồ ăn vào rồi kéo nhẹ đóng cốp xe lại.
Từ lúc Ngọc Lan nhìn thấy anh bước ra khỏi nhà thì cả người dường như hóa đá, ánh mắt nhìn anh tựa như nhìn thấy ‘hái hoa tặc’ trong phim truyền hình, cảnh giác cao độ.
“Lên xe đi.” Anh nói ngắn gọn rồi mở cửa ngồi vào ghế lái, cũng không biết anh đang nói chuyện với ai nữa.
Ngôn Ngôn vừa đẩy vừa kéo Ngọc Lan, đang muốn mở cửa ngồi vào ghế sau thì giáo sư Thomas không biết từ đâu xuất quỷ nhập thần xuất hiện, miệng không ngừng la: “Anh hai, cho em quá giang với”.
Sau đó Thomas chạy sang bên kia, mở cửa ngồi vào ghế sau, còn rất tự nhiên đóng cửa rồi nhanh chóng thắt dây an toàn. Ngôn Ngôn thấy vậy hai mắt như đèn pha tỏa sáng, đẩy Ngọc Lan sang một bên, nhanh nhẹn leo vào ghế sau. Nhưng Ngôn Ngôn vẫn còn giữ kẽ không dám ngồi sát bên Thomas, cho nên chính giữa hai người vẫn còn một ghế trống. Dù vậy, Ngôn Ngôn cũng không muốn có người xen vào không gian “riêng tư” của hai người cho nên thuần thục đóng cửa xe lại.
Ngọc Lan thấy một màn này, cảm thấy một trời tang thương. Bây giờ cô mới thấm thía câu nói “trọng sắc khinh bạn” của người xưa.
Hành động của hai người này ngay cả thỏ cũng không nhanh bằng. Không, phải nói hai người này căn bản là hồ ly xuất động, đúng là một đôi yêu nghiệt trời sinh mà.
Nguyên Triệt đeo kiếng mát, bấm nút để kính xe hạ xuống, khuôn mặt bị kiếng đen che đi phân nửa khiến vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt. Hắn nhướng mày hỏi Ngọc Lan: “Em muốn về nhà không?”
Ngọc Lan đành chịu khuất phục, nhịn nhục leo lên ghế phụ lái của ông chú đáng ghét.
Không khí trong xe yên lặng đến quỷ dị. Thomas cúi đầu xem tin tức kinh tế trong điện thoại. Ngôn Ngôn bận rộn mở mắt thật to ngắm nhìn thần tượng. Còn Ngọc Lan quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài, làm bộ dáng chuyên tâm ngắm cảnh.
Xe chạy được một lúc thì Ngọc Lan mới cảm thấy kì lạ. Cô nhớ đường này không phải là đường về nhà trọ. Bởi vì hôm qua cô muốn đón xe, lại không muốn bị taxi chạy vòng quanh để ăn tiền, nên cô có tra cứu bản đồ một chút. Những con đường anh chạy qua nãy giờ cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Nhưng hiện tại còn hai người khác ngồi trong xe, chắc anh không dám giở trò xằng bậy gì đâu, nghĩ vậy cô bỗng an tâm một chút. Sau đó Ngọc Lan lấy hết can đảm nói: “Chú à, đường này không phải đường về nhà chúng tôi”.
Cô có cảm giác anh liếc cô một cái, sau đó rất đáng ghét trả lời: “Tất nhiên, đường này về nhà riêng của Thomas. Em cũng đâu có nói cho tôi biết địa chỉ nhà em ở đâu.”
Cô cảm thấy hai ngày qua mình bị ông chú này đánh bại triệt để.
Tên của anh rất hay, người cũng như tên, luôn triệt hạ đối phương không thương tiếc mà.
Cô hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh trở lại, sau đó nhẹ nhàng nói ra địa chỉ.
Anh chỉ dửng dưng nói: “Em nói tôi nghe không hiểu lắm, hay là em điền địa chỉ vào bản đồ điện tử trên xe đi, nó sẽ dẫn đường cho tôi chạy.”
Ngược lại với thái độ lạnh nhạt, anh rất nhiệt tình bấm nút Maps trên xe, rồi chỉ cho cô nơi nào điền địa chỉ. Ngọc Lan làm theo chỉ dẫn của anh, trong lúc đó cô có cảm giác tựa hồ mình bị mắc lừa rồi. Nhưng bị mắc lừa ở chỗ nào, cô lại không thể nói rõ được.
Xe chạy bon bon khoảng mười lăm phút thì ngừng lại trước một ngôi nhà trệt ngói đỏ, có sân vườn bao quanh. Thomas thấy đã đến nhà thì tắt điện thoại, tháo dây an toàn, mở cửa xe, vừa nói cám ơn anh hai vừa chui ra ngoài. Anh đi được hai ba bước mới chợt nhớ đến chuyện quan trọng, nên quay đầu lại hô hoán: “Anh hai, đừng quên anh còn thiếu em một chai Scharzhofberger Riesling đấy.”
Nguyên Triệt cũng không trả lời lại chỉ bấm kèn xe ‘pin pin’ hai tiếng, rồi cho xe de ra ngoài, tiếp tục chạy theo chỉ dẫn của GPS.
“Ủa, em tưởng thầy Thomas và anh hai đều ở chung với bác trai bác gái chứ?”. Ngôn Ngôn quyến luyến không rời nhìn Thomas qua cửa kính, cho đến bóng dáng của giáo sư khuất hẳn, mới ngạc nhiên quay lại hỏi Nguyên Triệt. Cô cũng rất thân thiết thay đổi cách xưng hô gọi anh là anh hai giống như Thomas và bác gái.
Anh rất lịch sự đáp lời: “Chúng tôi đều mua nhà ở riêng để tiện cho công việc.”
“Anh hai và thầy Thomas ra riêng lúc mấy tuổi vậy?”, Ngôn Ngôn rất vui vẻ hỏi thăm chuyện thầy giáo của cô.
Nguyên Triệt trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Tôi rời khỏi nhà lúc mười tám tuổi, còn Thomas chắc khoảng hai mươi hai. Tôi cũng không nhớ rõ.”
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên xen lẫn thán phục. Đàn ông dưới ba mươi tuổi ở Úc ít khi có thể tự mua nhà như vậy. Đa số họ đốt tiền vào việc đi du lịch, bia rượu, sòng bạc hay là vũ trường thâu đêm suốt sáng vào ngày cuối tuần. Bởi vì họ muốn tận hưởng cuộc sống trước khi kết hôn và khi thật sự phải gánh vác trách nhiệm gia đình. Cũng có người có thể mua nhà nhưng đa số sẽ mua chung với bạn trai hoặc bạn gái. Hiếm có người tự mình mua nhà, mà còn mua lúc mới tập tễnh bước chân vào đời, mười tám tuổi như anh.
Ngôn Ngôn bán tín bán nghi hỏi tiếp: “E hèm, hai anh giỏi thật đấy, không có việc làm ổn định cũng có thể mua nhà sao?”
“Tôi và Thomas đều đi làm thêm lúc mười lăm tuổi, chúng tôi còn làm việc khác theo sở thích. Khi mười tám tuổi tôi gia nhập không quân, còn Tom thì học quản lý kinh doanh ở đại học và theo đuổi sở thích rượu vang của nó”.
Sau đó anh không giải thích gì thêm nữa.
“A… Anh hai biết lái máy bay không?” Ngôn Ngôn lại đổi đề tài lên người của anh.
“Có học qua, nhưng tôi làm việc trên mặt đất, không phải là phi công.”
Ngọc Lan nghe hai người trò chuyện, mỗi chữ đều lọt vào tai nhưng không muốn tham gia. Cô cũng không có gì để nói, ở trước mặt ông chú này cô thật sự rất khớp. Hơn nữa, cô cũng có chút tổn thương đấy! Tại sao khi anh nói chuyện với người khác thì rất từ tốn lịch sự, còn khi nói chuyện với cô đều không hề nhường nhịn hoặc rất bại hoại không biết xấu hổ như thế.
Ngôn Ngôn ngược lại rất tò mò: “Anh hai làm công việc gì vậy?”
Anh ngắn ngọn trả lời: “Thu thập tín hiệu rada”.
Ngôn Ngôn lại hỏi cái đó là làm gì. Nguyên Triệt chỉ lắc đầu cười nhẹ cũng không đáp lời.
Xe đã chạy quanh co khoảng hai mươi phút, lúc này đang rẽ vào một con đường nhỏ yên ắng. Nguyên Triệt đánh tay lái cho xe chạy vào sân trước của ngôi nhà, mới dừng hẳn rồi bấm nút tắt máy. Anh tháo dây an toàn, vừa muốn mở cửa xe thì nghe Ngọc Lan nhanh nhẩu nói: “Cám ơn chú đã chở chúng tôi về, tới đây được rồi, chú không cần xuống xe đâu.”
Nói rồi cô cũng nhanh chóng mở cửa chui ra ngoài.
Nguyên Triệt nhẹ nhàng lườm cô một cái, dường như không thèm để ý lời cô nói. Anh vẫn cúi người bước ra khỏi xe, tránh đường cho Ngôn Ngôn đang chui ra ở phía sau, sau đó mở cốp lấy túi thức ăn ra.
Ngọc Lan đang tra chìa khóa vào ổ của cửa an ninh, thấy anh xách đồ đi đến thì ngạc nhiên xen lẫn bực bội. Đúng là âm hồn không tan mà!
Cô luống cuống mở cửa lưới, rồi đến cửa gỗ, lúc gấp rút thì càng làm càng rối, mấy phút trôi qua cũng chưa mở được cửa chính. Ngôn Ngôn ở bên cạnh xem trò vui, cũng không phụ giúp bạn, lại khách sáo hỏi Nguyên Triệt: “Anh hai có muốn vào nhà uống ly nước không?”
Cửa gỗ được mở ra, Ngọc Lan không nói hai lời liền chạy vù vào phòng của mình, trốn luôn trong đó. Trong lòng cô vẫn rất bực tức chuyện en-suite kia. Anh rõ ràng cố ý đùa bỡn cô, còn hại cô mất ngủ cả đêm nữa.
Nguyên Triệt xách túi đựng thức ăn theo phía sau Ngôn Ngôn. Hắn vừa bước vào thì đánh giá xung quanh một lúc.
Ngôi nhà này chắc khoảng hai mươi năm tuổi, được bảo trì theo thời gian nhất định nên nhìn qua tình trạng cũng khá tốt.
Vừa bước vào cửa, phòng khách nằm bên trái, bên phải là một căn phòng có cửa đóng kính, giữa hai gian phòng có hành lang đi thẳng đến một khung cửa màu trắng, cửa đang rộng mở. Bên trong là nhà bếp và phòng ăn được thiết kế thành một thể thống nhất. Kệ bếp cũng rất gọn gàng, xếp thành thành chữ U, lần lượt có tủ lạnh, tủ gỗ để đồ khô cao đến trần nhà, rồi tới bếp ga kèm lò nướng. Tiếp đến là bồn rửa chén đặt sát cửa sổ nhìn ra sân cỏ, sau nữa là một dãy kệ bếp chắn ngang phân chia khu vực nhà bếp và bàn ăn.
Bên phải bàn ăn kê sát tường có một cánh cửa lùa màu trắng, bên trong là hành lang nhỏ, ánh sáng lờ mờ, anh đoán phòng ngủ của các cô ở cạnh hành lang. Dù sao đa số nhà ở Úc đều có thiết kế giống nhau, không thể sai chạy được.
Anh đánh giá căn nhà một hồi rồi cho ý kiến: “Nhà này cũng rất khá, bây giờ tại Canberra này rất khó tìm một căn nhà có sân vườn như thế này.”
Ngôn Ngôn nghe vậy liền cảm thấy tự hào, còn khoe mẽ nói: “Đúng rồi, lúc tụi em tìm được căn nhà này thì rất thích. Cũng may là có thể mướn được nó. Giá cả phải chăng, hơn nữa chỉ có hai đứa em ở nên rất thoải mái. Ở gần cửa chính còn gian phòng trống nhưng chưa thấy ai dọn vào cả.”
Nguyên Triệt nghe cô nói thì gật đầu sau đó chỉ túi thức ăn trên kệ bếp, nói: “Cái này là mẹ cho các em. Tôi còn có việc, đi trước một bước. See ya.”
“Ồ, cám ơn anh hai và bác gái nha. Chắc đêm qua Lan Lan nó mất ngủ nên hơi cáu kỉnh, anh hai đừng trách nha.” Ngôn Ngôn vui vẻ nói cảm ơn sau đó còn vì bạn thân mà giải thích một chút, sau đó rất thân thiết tiễn Nguyên Triệt ra về.
Bà Quyên thấy mặt Ngôn Ngôn thì vui vẻ hỏi tối qua cô có ngủ ngon không, đại khái làm tròn vai trò của một người chủ nhà, chứ trong nhà chỉ có cô ấy là ngủ đến quên trời đất, làm sao lại ngủ không ngon được?
Ngôn Ngôn rất nịnh nọt trả lời bà Quyên, rồi lại khen: “Bác gái làm bữa sáng giống như bữa ăn sáng thịnh soạn ở khách sạn năm sao vậy đó.”
Bà Quyên cười tươi roi rói, nói: “Vậy các con ăn nhiều một chút nhé.”
Ngọc Lan nghe cô bạn thân vuốt đuôi ngựa, bất mãn muốn lật bàn. Ngôn Ngôn chết tiệt lại ở đó gián tiếp tâng bốc kẻ thù không đội trời chung của cô, khiến cô ngồi đây ăn trứng luộc cũng muốn mắc nghẹn luôn rồi.
Sau đó cô thật sự không có tiền đồ, vội vàng lấy khăn ăn che miệng ho khan vài tiếng.
Trước mặt bỗng xuất hiện một ly nước cam sóng sánh, Ngọc Lan chưa kịp suy nghĩ đã vội cầm lấy, uống một hơi đến gần nửa ly, mới cảm nhận được lòng đỏ trứng khô khan đã trôi tuột qua cuống họng. Cô liếc nhìn đối phương một cái, không tình nguyện lí nhí nói lời cảm ơn.
Anh tỏ vẻ không có gì, sau đó rất ân cần dùng kẹp gắp thức ăn, lấy thêm một ít thịt xông khói, cà chua và nấm mỡ nướng đặt vào trong đĩa của cô.
Thomas trợn mắt nhìn cảnh này, tròng mắt cũng muốn rớt luôn xuống đất.
Ngọc Lan nhìn đĩa thức ăn đầy ấp trước mặt, lập tức từ chối nói: “Tôi no rồi, bữa sáng tôi không ăn nhiều.” Mặc dù trong lòng không ngừng lập lại 'nhìn mặt chú tôi nuốt không trôi.'
Lần đầu tiên Nguyên Triệt lộ ra bản chất bại hoại, nhếch mép nói: “Cả người em đều không có mấy lạng thịt, còn không ăn nữa đi ra đường người ta sẽ nghĩ em là Bạch Cốt Tinh đấy.”
Ngọc Lan từ sáng đến giờ đã kềm nén đến hết chịu nổi liền phản bác: “Bây giờ đang có modern gầy trơ xương đó. Hơn nữa, chú lớn như vậy còn thích coi Tây du kí ư?”
Giáo sư Thomas không sợ loạn cười đến hả lòng hả dạ, sau đó nửa thật nửa đùa nói: “Anh hai à, cuối cùng khắc tinh của anh đã xuất hiện rồi đó”.
Ngôn Ngôn ngẩn ra rồi không suy nghĩ hỏi: “Vậy ai là khắc tinh của thầy?”
Thomas dớ khóc dở cười tìm không được câu trả lời, bà Quyên buồn cười đến không chịu được nhưng vờ như không nghe thấy gì cả. Ông Whaley nghe không hiểu, nhưng dường như đã quen với chuyện như vậy, cho nên tập trung vào việc ăn sáng và xem tin tức trong báo.
Nguyên Triệt lên tiếng hỏi ông vài câu liên quan đến tin tức hôm nay. Hai người lại bàn luận một chút về những vấn đề xã hội hiện nay trông như hai ông bạn già đang tâm sự vậy. Bác gái và Ngôn Ngôn đang nói về thương hiệu thời trang và túi xách hiện đang thịnh hành. Ngọc Lan và Thomas thì cặm cụi ăn sáng, tận lực xem mình như không khí.
************
Sau khi dọn dẹp mọi thứ đâu ra đó, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn hết sức thành khẩn bày tỏ lòng biết ơn với ông bà Whaley.
Bà còn rất quyến luyến muốn hai cô ở chơi một ngày nữa. Vẻ mặt Ngôn Ngôn rất muốn nhưng Ngọc Lan lại kiên quyết từ chối: “Chúng con cảm ơn bác gái và gia đình đã tiếp đãi nồng hậu, nhưng mà tối nay tụi con có việc phải làm. Khi có dịp, tụi con mời bác gái uống cà phê nhé.”
Ngụ ý chỉ tiếp đón bác gái, những người không quan trọng không cần xuất hiện.
Bà Quyên thấy không lay chuyển được nên không làm khó hai cô nữa, khi Ngọc Lan chuẩn bị gọi xe Uber thì bị bà Quyên ngăn lại. Sau đó bà quay sang bảo ông Whaley lấy xe đưa hai cô về nhà. Ông Whaley đang xem ti vi trong phòng khách, nghe bà bảo thì vịn ghế đứng lên, bảo hai cô đợi một chút. Từ ghế sô pha di chuyển đến kệ giày, ánh mắt ông vẫn tiếc nuối nhìn vào màn hình ti vi, cho đến khi ông tới trước kệ giày thì thấy con trai cả đang ngồi trên cầu thang gần đó xỏ lại dây giày thể thao màu đen của anh.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đã xách giỏ ra khỏi nhà từ sớm.
Nguyên Triệt mặc quần jean cơ bản, áo sơ mi ca rô màu xanh dương đậm nhạt xen kẽ che lại áo thun trắng bên trong, cổ áo để mở hai nút, tay áo xăn lên đến khủy tay, cả người ngời ngời phong độ. Anh vừa mang giày vừa đề nghị: “Ba ở nhà nghỉ ngơi đi, con có chút chuyện phải ra ngoài, tiện đường cho hai cô ấy quá giang.”
Ông Whaley đang xem chương trình bóng bầu dục mà ông yêu thích, hăm hở gật đầu đồng ý.
Bà Quyên đóng gói một bịch thức ăn rất to ước lượng khoảng bốn năm kí lô thịt, nhiều loại thịt khác nhau được cho vào trong từng túi ni lông có khóa kéo riêng biệt. Bà nghe hai cha con bàn bạc thì đưa túi thức ăn cho con cả còn bảo anh: “Anh hai này, con cầm theo cái này lên xe. Lúc hai em vào nhà thì cầm vào giúp hai em nhé. Nó nặng lắm đấy.”
Nguyên Triệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Hắn nâng tay lấy chìa khóa xe ở móc treo trên tường, bỏ vào túi trước quần jean, tay kia cầm túi thức ăn đi ra cửa chính. Hai cô gái nhỏ đang đứng chờ trước ga ra, khi thấy anh ung dung tiêu sái đi đến, hai cô liền tỏ ra kinh ngạc.
Cô gái tóc nâu hơi gợn sóng, mở miệng hỏi: “Chú… à không anh Michael chở tụi em về sao?”
Hắn gật đầu cũng không thấy cầm chìa khóa xe bấm nút mở khóa, mà đi đến cửa xe SUV màu xanh da trời, bấm vào cái nút nhỏ màu đen hình vuông trên tay vịn. Âm thanh ‘bíp bíp’ nho nhỏ vang lên, cửa xe được mở khóa, hai chiếc kiếng chiếu hậu đang xếp vào gọn gàng cũng chậm rãi mở ra vuông góc với thân xe. Sau đó, anh đi vòng ra sau, mở cốp để túi đồ ăn vào rồi kéo nhẹ đóng cốp xe lại.
Từ lúc Ngọc Lan nhìn thấy anh bước ra khỏi nhà thì cả người dường như hóa đá, ánh mắt nhìn anh tựa như nhìn thấy ‘hái hoa tặc’ trong phim truyền hình, cảnh giác cao độ.
“Lên xe đi.” Anh nói ngắn gọn rồi mở cửa ngồi vào ghế lái, cũng không biết anh đang nói chuyện với ai nữa.
Ngôn Ngôn vừa đẩy vừa kéo Ngọc Lan, đang muốn mở cửa ngồi vào ghế sau thì giáo sư Thomas không biết từ đâu xuất quỷ nhập thần xuất hiện, miệng không ngừng la: “Anh hai, cho em quá giang với”.
Sau đó Thomas chạy sang bên kia, mở cửa ngồi vào ghế sau, còn rất tự nhiên đóng cửa rồi nhanh chóng thắt dây an toàn. Ngôn Ngôn thấy vậy hai mắt như đèn pha tỏa sáng, đẩy Ngọc Lan sang một bên, nhanh nhẹn leo vào ghế sau. Nhưng Ngôn Ngôn vẫn còn giữ kẽ không dám ngồi sát bên Thomas, cho nên chính giữa hai người vẫn còn một ghế trống. Dù vậy, Ngôn Ngôn cũng không muốn có người xen vào không gian “riêng tư” của hai người cho nên thuần thục đóng cửa xe lại.
Ngọc Lan thấy một màn này, cảm thấy một trời tang thương. Bây giờ cô mới thấm thía câu nói “trọng sắc khinh bạn” của người xưa.
Hành động của hai người này ngay cả thỏ cũng không nhanh bằng. Không, phải nói hai người này căn bản là hồ ly xuất động, đúng là một đôi yêu nghiệt trời sinh mà.
Nguyên Triệt đeo kiếng mát, bấm nút để kính xe hạ xuống, khuôn mặt bị kiếng đen che đi phân nửa khiến vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt. Hắn nhướng mày hỏi Ngọc Lan: “Em muốn về nhà không?”
Ngọc Lan đành chịu khuất phục, nhịn nhục leo lên ghế phụ lái của ông chú đáng ghét.
Không khí trong xe yên lặng đến quỷ dị. Thomas cúi đầu xem tin tức kinh tế trong điện thoại. Ngôn Ngôn bận rộn mở mắt thật to ngắm nhìn thần tượng. Còn Ngọc Lan quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài, làm bộ dáng chuyên tâm ngắm cảnh.
Xe chạy được một lúc thì Ngọc Lan mới cảm thấy kì lạ. Cô nhớ đường này không phải là đường về nhà trọ. Bởi vì hôm qua cô muốn đón xe, lại không muốn bị taxi chạy vòng quanh để ăn tiền, nên cô có tra cứu bản đồ một chút. Những con đường anh chạy qua nãy giờ cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Nhưng hiện tại còn hai người khác ngồi trong xe, chắc anh không dám giở trò xằng bậy gì đâu, nghĩ vậy cô bỗng an tâm một chút. Sau đó Ngọc Lan lấy hết can đảm nói: “Chú à, đường này không phải đường về nhà chúng tôi”.
Cô có cảm giác anh liếc cô một cái, sau đó rất đáng ghét trả lời: “Tất nhiên, đường này về nhà riêng của Thomas. Em cũng đâu có nói cho tôi biết địa chỉ nhà em ở đâu.”
Cô cảm thấy hai ngày qua mình bị ông chú này đánh bại triệt để.
Tên của anh rất hay, người cũng như tên, luôn triệt hạ đối phương không thương tiếc mà.
Cô hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh trở lại, sau đó nhẹ nhàng nói ra địa chỉ.
Anh chỉ dửng dưng nói: “Em nói tôi nghe không hiểu lắm, hay là em điền địa chỉ vào bản đồ điện tử trên xe đi, nó sẽ dẫn đường cho tôi chạy.”
Ngược lại với thái độ lạnh nhạt, anh rất nhiệt tình bấm nút Maps trên xe, rồi chỉ cho cô nơi nào điền địa chỉ. Ngọc Lan làm theo chỉ dẫn của anh, trong lúc đó cô có cảm giác tựa hồ mình bị mắc lừa rồi. Nhưng bị mắc lừa ở chỗ nào, cô lại không thể nói rõ được.
Xe chạy bon bon khoảng mười lăm phút thì ngừng lại trước một ngôi nhà trệt ngói đỏ, có sân vườn bao quanh. Thomas thấy đã đến nhà thì tắt điện thoại, tháo dây an toàn, mở cửa xe, vừa nói cám ơn anh hai vừa chui ra ngoài. Anh đi được hai ba bước mới chợt nhớ đến chuyện quan trọng, nên quay đầu lại hô hoán: “Anh hai, đừng quên anh còn thiếu em một chai Scharzhofberger Riesling đấy.”
Nguyên Triệt cũng không trả lời lại chỉ bấm kèn xe ‘pin pin’ hai tiếng, rồi cho xe de ra ngoài, tiếp tục chạy theo chỉ dẫn của GPS.
“Ủa, em tưởng thầy Thomas và anh hai đều ở chung với bác trai bác gái chứ?”. Ngôn Ngôn quyến luyến không rời nhìn Thomas qua cửa kính, cho đến bóng dáng của giáo sư khuất hẳn, mới ngạc nhiên quay lại hỏi Nguyên Triệt. Cô cũng rất thân thiết thay đổi cách xưng hô gọi anh là anh hai giống như Thomas và bác gái.
Anh rất lịch sự đáp lời: “Chúng tôi đều mua nhà ở riêng để tiện cho công việc.”
“Anh hai và thầy Thomas ra riêng lúc mấy tuổi vậy?”, Ngôn Ngôn rất vui vẻ hỏi thăm chuyện thầy giáo của cô.
Nguyên Triệt trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Tôi rời khỏi nhà lúc mười tám tuổi, còn Thomas chắc khoảng hai mươi hai. Tôi cũng không nhớ rõ.”
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên xen lẫn thán phục. Đàn ông dưới ba mươi tuổi ở Úc ít khi có thể tự mua nhà như vậy. Đa số họ đốt tiền vào việc đi du lịch, bia rượu, sòng bạc hay là vũ trường thâu đêm suốt sáng vào ngày cuối tuần. Bởi vì họ muốn tận hưởng cuộc sống trước khi kết hôn và khi thật sự phải gánh vác trách nhiệm gia đình. Cũng có người có thể mua nhà nhưng đa số sẽ mua chung với bạn trai hoặc bạn gái. Hiếm có người tự mình mua nhà, mà còn mua lúc mới tập tễnh bước chân vào đời, mười tám tuổi như anh.
Ngôn Ngôn bán tín bán nghi hỏi tiếp: “E hèm, hai anh giỏi thật đấy, không có việc làm ổn định cũng có thể mua nhà sao?”
“Tôi và Thomas đều đi làm thêm lúc mười lăm tuổi, chúng tôi còn làm việc khác theo sở thích. Khi mười tám tuổi tôi gia nhập không quân, còn Tom thì học quản lý kinh doanh ở đại học và theo đuổi sở thích rượu vang của nó”.
Sau đó anh không giải thích gì thêm nữa.
“A… Anh hai biết lái máy bay không?” Ngôn Ngôn lại đổi đề tài lên người của anh.
“Có học qua, nhưng tôi làm việc trên mặt đất, không phải là phi công.”
Ngọc Lan nghe hai người trò chuyện, mỗi chữ đều lọt vào tai nhưng không muốn tham gia. Cô cũng không có gì để nói, ở trước mặt ông chú này cô thật sự rất khớp. Hơn nữa, cô cũng có chút tổn thương đấy! Tại sao khi anh nói chuyện với người khác thì rất từ tốn lịch sự, còn khi nói chuyện với cô đều không hề nhường nhịn hoặc rất bại hoại không biết xấu hổ như thế.
Ngôn Ngôn ngược lại rất tò mò: “Anh hai làm công việc gì vậy?”
Anh ngắn ngọn trả lời: “Thu thập tín hiệu rada”.
Ngôn Ngôn lại hỏi cái đó là làm gì. Nguyên Triệt chỉ lắc đầu cười nhẹ cũng không đáp lời.
Xe đã chạy quanh co khoảng hai mươi phút, lúc này đang rẽ vào một con đường nhỏ yên ắng. Nguyên Triệt đánh tay lái cho xe chạy vào sân trước của ngôi nhà, mới dừng hẳn rồi bấm nút tắt máy. Anh tháo dây an toàn, vừa muốn mở cửa xe thì nghe Ngọc Lan nhanh nhẩu nói: “Cám ơn chú đã chở chúng tôi về, tới đây được rồi, chú không cần xuống xe đâu.”
Nói rồi cô cũng nhanh chóng mở cửa chui ra ngoài.
Nguyên Triệt nhẹ nhàng lườm cô một cái, dường như không thèm để ý lời cô nói. Anh vẫn cúi người bước ra khỏi xe, tránh đường cho Ngôn Ngôn đang chui ra ở phía sau, sau đó mở cốp lấy túi thức ăn ra.
Ngọc Lan đang tra chìa khóa vào ổ của cửa an ninh, thấy anh xách đồ đi đến thì ngạc nhiên xen lẫn bực bội. Đúng là âm hồn không tan mà!
Cô luống cuống mở cửa lưới, rồi đến cửa gỗ, lúc gấp rút thì càng làm càng rối, mấy phút trôi qua cũng chưa mở được cửa chính. Ngôn Ngôn ở bên cạnh xem trò vui, cũng không phụ giúp bạn, lại khách sáo hỏi Nguyên Triệt: “Anh hai có muốn vào nhà uống ly nước không?”
Cửa gỗ được mở ra, Ngọc Lan không nói hai lời liền chạy vù vào phòng của mình, trốn luôn trong đó. Trong lòng cô vẫn rất bực tức chuyện en-suite kia. Anh rõ ràng cố ý đùa bỡn cô, còn hại cô mất ngủ cả đêm nữa.
Nguyên Triệt xách túi đựng thức ăn theo phía sau Ngôn Ngôn. Hắn vừa bước vào thì đánh giá xung quanh một lúc.
Ngôi nhà này chắc khoảng hai mươi năm tuổi, được bảo trì theo thời gian nhất định nên nhìn qua tình trạng cũng khá tốt.
Vừa bước vào cửa, phòng khách nằm bên trái, bên phải là một căn phòng có cửa đóng kính, giữa hai gian phòng có hành lang đi thẳng đến một khung cửa màu trắng, cửa đang rộng mở. Bên trong là nhà bếp và phòng ăn được thiết kế thành một thể thống nhất. Kệ bếp cũng rất gọn gàng, xếp thành thành chữ U, lần lượt có tủ lạnh, tủ gỗ để đồ khô cao đến trần nhà, rồi tới bếp ga kèm lò nướng. Tiếp đến là bồn rửa chén đặt sát cửa sổ nhìn ra sân cỏ, sau nữa là một dãy kệ bếp chắn ngang phân chia khu vực nhà bếp và bàn ăn.
Bên phải bàn ăn kê sát tường có một cánh cửa lùa màu trắng, bên trong là hành lang nhỏ, ánh sáng lờ mờ, anh đoán phòng ngủ của các cô ở cạnh hành lang. Dù sao đa số nhà ở Úc đều có thiết kế giống nhau, không thể sai chạy được.
Anh đánh giá căn nhà một hồi rồi cho ý kiến: “Nhà này cũng rất khá, bây giờ tại Canberra này rất khó tìm một căn nhà có sân vườn như thế này.”
Ngôn Ngôn nghe vậy liền cảm thấy tự hào, còn khoe mẽ nói: “Đúng rồi, lúc tụi em tìm được căn nhà này thì rất thích. Cũng may là có thể mướn được nó. Giá cả phải chăng, hơn nữa chỉ có hai đứa em ở nên rất thoải mái. Ở gần cửa chính còn gian phòng trống nhưng chưa thấy ai dọn vào cả.”
Nguyên Triệt nghe cô nói thì gật đầu sau đó chỉ túi thức ăn trên kệ bếp, nói: “Cái này là mẹ cho các em. Tôi còn có việc, đi trước một bước. See ya.”
“Ồ, cám ơn anh hai và bác gái nha. Chắc đêm qua Lan Lan nó mất ngủ nên hơi cáu kỉnh, anh hai đừng trách nha.” Ngôn Ngôn vui vẻ nói cảm ơn sau đó còn vì bạn thân mà giải thích một chút, sau đó rất thân thiết tiễn Nguyên Triệt ra về.