Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-79
Chương 79: Hào môn quyền quý thật sự
Không đợi Lạc Thần Hi phản ứng lại, Trần Tuấn Kiệt đã chạy đến.
Nhìn thấy Mục đại thiếu bảo vệ Lạc Thần Hi trong lòng mình, hắn có chút sửng sốt, theo bản năng hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Mục Diệc Thần ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần phất tay cũng có khí chất cao quý một cách tự nhiên, dù không thể hiện ra nhưng cũng khiến cho người bình thường cảm thấy áp lực nặng nề.
Huống chi, lúc này cả người của hắn đều lạnh băng, lửa giận ở đáy mắt hoàn toàn không che giấu.
"Anh... Anh là ai hả?"Âm thanh run rẩy của Trần Tuấn Kiệt vang lên.
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc hắn ta một cái, "Anh quấn lấy bạn gái của tôi không ngừng nghỉ, còn có gan dám hỏi tôi là ai à?"
Trần Tuấn Kiệt trợn to hai mắt, cả mặt đều lộ vẻ không tin.
"Không... Không thể. Anh thực sự là bạn trai của cô ấy sao?"
Người đàn ông trước mắt mới thực sự là nhà giàu quyền quý, thoạt nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn đỗ cách đó không xa, trị giá không ít hơn 50 triệu nhân dân tệ đâu.
Trần Tuấn Kiệt dù vẫn nói mình là con nhà giàu, nhưng xe như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy trong tạp chí mà thôi, ngay cả đến tham quan cũng không có cơ hội!
Vừa nãy Lạc Thần Hi nói mình có bạn trai, còn nhiều tiền còn đẹp trai hơn hắn ta, Trần Tuấn Kiệt chỉ nghĩ đó là cái cớ để cô từ chối hắn ta mà thôi.
Không ngờ, tất cả những thứ này đều là sự thật rõ rành rành!
Mục Diệc Thần chẳng muốn nói nhiều với hắn, môi mỏng khẽ mở, chỉ phun ra một chữ, "Cút!"
Sắc mặt của Trần Tuấn Kiệt ngay lập tức rất khó coi, cắn răng nói: "Anh bảo tôi cút sao? Anh tưởng mình đang nói chuyện với ai vậy hả? Nói cho anh biết, bác của tôi là Phó thị trưởng Trần của thành phố T này đấy! Anh cho rằng mình có vài đồng tiền thì ngon à, còn dám đối đầu với quan hay sao hả?"
"Phó thị trưởng Trần sao?" Lúc này Mục Diệc Thần mới nhìn thẳng vào hắn ta.
Trần Tuấn Kiệt nghĩ hắn sợ, ngay lập tức hiên ngang nói, "Bây giờ đã biết tôi lợi hại rồi chứ gì? Còn không buông Lạc tiểu thư ra! Nếu không, thứ chờ anh sẽ là cơm tù đấy!"
Xét về nhan sắc, xét về tài năng, hắn ta không thể nào so sánh với người đàn ông trước mắt này.
Nhưng mà, dù là người có tiền cũng không dám đối đầu với Phó thị trưởng đâu!
Trần Tuấn Kiệt hiên ngang liếc nhìn Mục Diệc Thần, trực tiếp lao đến muốn kéo Lạc Thần Hi đi.
Đáy mắt của Mục Diệc Thần hiện lên khí lạnh, lùi về sau một bước, bảo vệ thiếu nữ trong lòng mình, sau đó đá một cú, trực tiếp đạp ngã Trần Tuấn Kiệt trên mặt đất.
Trần Tuấn Kiệt nặng nề ngã xuống đất, còn đúng lúc trúng bồn hoa, chỉ cảm giác xương của mình đều gãy thành hai đoạn, đau đến mức hai mắt tối sầm lại.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, nhìn Mục Diệc Thần mắng: "Anh…Anh lại dám đánh người! Anh dám đánh tôi sao! Tôi nhất định phải bảo bác tôi bắt anh, kết án tù chung thân! Anh hãy chờ đấy!"
Mục Diệc Thần từ trên nhìn xuống, bật cười một tiếng: "Nếu anh cứ há miệng há miệng nói đến phó thị trưởng Trần…thì hãy gọi đến đây, gọi lão phó thị trưởng Trần vô dụng kia đến đây, nói cho ông ta biết, cháu của ông ta dám quấy rầy người phụ nữ của tôi, nếu như ông ta không xử lý thì tôi sẽ xử lý ông ta!"
"Anh…anh có ý gì vậy hả? Anh đang nói cái gì đấy?"
Trần Tuấn Kiệt nghe không hiểu ý của hắn, cũng không biết tại sao trong lòng dâng lên một linh cảm không lành.
Mấy vệ sĩ cao lớn từ hai bên đi ra đè Trần Tuấn Kiệt xuống, kéo hắn đi.
"Các người... Các người muốn làm gì hả? Thả tôi ra! Nhanh thả tôi ra!"
Lúc này Trần Tuấn Kiệt mới ý thức được bản thân đã chọc phải nhân vật không thể chọc nổi, ngay lập tức sợ đến tái mét mặt.
Ngay cả phó thị trưởng Trần còn không để mắt, người bạn trai của Lạc Thần Hi này rốt cuộc có lai lịch gì chứ?
Thu dọn được con ruồi chướng mắt kia, vẻ mặt của Mục Diệc Thần cũng không có chuyển biến tốt.
Anh ta nhìn lướt qua người phụ nữ nhỏ ở trong lòng, bỗng nhiên nâng cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu, mặt đối mặt với hắn.
"Lạc Thần Tâm, đây là cô trách tôi buổi tối không hề thỏa mãn được cô sao? Mới có một ngày không gặp, cô lại chú ý đến người đàn ông khác?"
Không đợi Lạc Thần Hi phản ứng lại, Trần Tuấn Kiệt đã chạy đến.
Nhìn thấy Mục đại thiếu bảo vệ Lạc Thần Hi trong lòng mình, hắn có chút sửng sốt, theo bản năng hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Mục Diệc Thần ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần phất tay cũng có khí chất cao quý một cách tự nhiên, dù không thể hiện ra nhưng cũng khiến cho người bình thường cảm thấy áp lực nặng nề.
Huống chi, lúc này cả người của hắn đều lạnh băng, lửa giận ở đáy mắt hoàn toàn không che giấu.
"Anh... Anh là ai hả?"Âm thanh run rẩy của Trần Tuấn Kiệt vang lên.
Mục Diệc Thần lạnh lùng liếc hắn ta một cái, "Anh quấn lấy bạn gái của tôi không ngừng nghỉ, còn có gan dám hỏi tôi là ai à?"
Trần Tuấn Kiệt trợn to hai mắt, cả mặt đều lộ vẻ không tin.
"Không... Không thể. Anh thực sự là bạn trai của cô ấy sao?"
Người đàn ông trước mắt mới thực sự là nhà giàu quyền quý, thoạt nhìn chiếc xe phiên bản giới hạn đỗ cách đó không xa, trị giá không ít hơn 50 triệu nhân dân tệ đâu.
Trần Tuấn Kiệt dù vẫn nói mình là con nhà giàu, nhưng xe như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy trong tạp chí mà thôi, ngay cả đến tham quan cũng không có cơ hội!
Vừa nãy Lạc Thần Hi nói mình có bạn trai, còn nhiều tiền còn đẹp trai hơn hắn ta, Trần Tuấn Kiệt chỉ nghĩ đó là cái cớ để cô từ chối hắn ta mà thôi.
Không ngờ, tất cả những thứ này đều là sự thật rõ rành rành!
Mục Diệc Thần chẳng muốn nói nhiều với hắn, môi mỏng khẽ mở, chỉ phun ra một chữ, "Cút!"
Sắc mặt của Trần Tuấn Kiệt ngay lập tức rất khó coi, cắn răng nói: "Anh bảo tôi cút sao? Anh tưởng mình đang nói chuyện với ai vậy hả? Nói cho anh biết, bác của tôi là Phó thị trưởng Trần của thành phố T này đấy! Anh cho rằng mình có vài đồng tiền thì ngon à, còn dám đối đầu với quan hay sao hả?"
"Phó thị trưởng Trần sao?" Lúc này Mục Diệc Thần mới nhìn thẳng vào hắn ta.
Trần Tuấn Kiệt nghĩ hắn sợ, ngay lập tức hiên ngang nói, "Bây giờ đã biết tôi lợi hại rồi chứ gì? Còn không buông Lạc tiểu thư ra! Nếu không, thứ chờ anh sẽ là cơm tù đấy!"
Xét về nhan sắc, xét về tài năng, hắn ta không thể nào so sánh với người đàn ông trước mắt này.
Nhưng mà, dù là người có tiền cũng không dám đối đầu với Phó thị trưởng đâu!
Trần Tuấn Kiệt hiên ngang liếc nhìn Mục Diệc Thần, trực tiếp lao đến muốn kéo Lạc Thần Hi đi.
Đáy mắt của Mục Diệc Thần hiện lên khí lạnh, lùi về sau một bước, bảo vệ thiếu nữ trong lòng mình, sau đó đá một cú, trực tiếp đạp ngã Trần Tuấn Kiệt trên mặt đất.
Trần Tuấn Kiệt nặng nề ngã xuống đất, còn đúng lúc trúng bồn hoa, chỉ cảm giác xương của mình đều gãy thành hai đoạn, đau đến mức hai mắt tối sầm lại.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, nhìn Mục Diệc Thần mắng: "Anh…Anh lại dám đánh người! Anh dám đánh tôi sao! Tôi nhất định phải bảo bác tôi bắt anh, kết án tù chung thân! Anh hãy chờ đấy!"
Mục Diệc Thần từ trên nhìn xuống, bật cười một tiếng: "Nếu anh cứ há miệng há miệng nói đến phó thị trưởng Trần…thì hãy gọi đến đây, gọi lão phó thị trưởng Trần vô dụng kia đến đây, nói cho ông ta biết, cháu của ông ta dám quấy rầy người phụ nữ của tôi, nếu như ông ta không xử lý thì tôi sẽ xử lý ông ta!"
"Anh…anh có ý gì vậy hả? Anh đang nói cái gì đấy?"
Trần Tuấn Kiệt nghe không hiểu ý của hắn, cũng không biết tại sao trong lòng dâng lên một linh cảm không lành.
Mấy vệ sĩ cao lớn từ hai bên đi ra đè Trần Tuấn Kiệt xuống, kéo hắn đi.
"Các người... Các người muốn làm gì hả? Thả tôi ra! Nhanh thả tôi ra!"
Lúc này Trần Tuấn Kiệt mới ý thức được bản thân đã chọc phải nhân vật không thể chọc nổi, ngay lập tức sợ đến tái mét mặt.
Ngay cả phó thị trưởng Trần còn không để mắt, người bạn trai của Lạc Thần Hi này rốt cuộc có lai lịch gì chứ?
Thu dọn được con ruồi chướng mắt kia, vẻ mặt của Mục Diệc Thần cũng không có chuyển biến tốt.
Anh ta nhìn lướt qua người phụ nữ nhỏ ở trong lòng, bỗng nhiên nâng cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu, mặt đối mặt với hắn.
"Lạc Thần Tâm, đây là cô trách tôi buổi tối không hề thỏa mãn được cô sao? Mới có một ngày không gặp, cô lại chú ý đến người đàn ông khác?"