Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-290
Chương 290: Cô ta thật sự tưởng... Mình sẽ chết!
Editor: Wave Literature
Bạch Tâm Hinh kinh hãi đến vô cùng!
Mục Diệc Thần... dĩ nhiên thật sự muốn giết cô ta!
Cô ta kịch liệt giãy dụa, liều mạng tách từng ngón tay của Mục Diệc Thần ra.
Nhưng, không có tác dụng gì cả.
Chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận phổi của mình càng ngày cảng bị bóp nghẹt, hô hấp càng lúc càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng trở nên mơ hồ…
Rốt cục, Mục Diệc Thần cũng buông lỏng tay ra.
Bạch Tâm Hinh xụi lơ ở trên mặt đất, kịch liệt thở dốc ho khan, làm sao cũng không đứng lên được.
"Thế nào? Sợ sệt sao? Ngày hôm qua Đường Đường nhất định so với cô càng sợ hơn đấy! Nó vẫn là con nít, vậy mà cô lại nhẫn tâm xuống tay với nó như vậy sao?"
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Diệc Thần nhìn dáng vẻ thống khổ của cô ta, thì lãnh đạm cong môi.
"Em... Không... Khụ khụ..."
Bạch Tâm Hinh còn muốn ngụỵ biện.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Mục Diệc Thần, cả người run rẩy, không còn gì để nói.
Vừa nãy trong nháy mắt đó, cô ta thật sự tưởng... mình sẽ chết!
Giờ khắc này Mục Diệc Thần, ở trong mắt cô ta, thì còn đáng sợ hơn cả ma quỷ đến từ địa ngục!
Mục Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, "Nể mặt Bạch Thế Huân, lần này tôi chỉ cảnh cáo cô mà thôi. Nếu như cô còn dám đối với bà xã và con gái tôi dùng mưu hèn kế bẩn gì đó thì …"
Hắn quăng Bạch Tâm Hinh ra, xoay người đi đến thư phòng.
Bạch Tâm Hinh hoảng sợ run rẩy, qua một lúc sau, mới khôi phục một chút sức lực.
Phía sau lưng quần áo, hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Tâm Hinh? Làm sao thế? Sao không gọi điện thoại cho dì. Cháu ở trên hàng lang làm gì vậy?"
Đàm Nguyệt Như tản bộ trở về cùng Mục Vân Phong, nhìn thấy Bạch Tâm Hinh, thì lên tiếng hỏi thăm.
Bạch Tâm Hinh run cầm cập một cái, "Dì Mục, cháu đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trước…"
Nói xong, thì lảo đảo chạy ra khỏi biệt thự.
Vẻ mặt của Đàm Nguyệt Như vô cùng nghi hoặc, "Đứa nhỏ này... có chuyện gì vậy? Sao vừa đến đã đi rồi?"
Bạch Tâm Hinh chạy một mạch được mấy trăm mét, vẫn còn sợ hãi không thôi.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng vô lùng nghiêm nghị của Mục Diệc Thần, thì cô ta vừa hoảng sợ, vừa phẫn hận.
"Chết tiệt, cái hồ ly tinh kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì vậy, sao anh Mục lại tin cô ta chứ! Còn giúp cô ta xả hận nữa chứ! Con ả đàn bà đê tiện chết tiệt, đừng nghĩ cô thắng, tôi nhất định giành lại anh Mục!"
...
Trở lại bên trong nhà trọ.
Lạc Thần Hi đang ngồi vẽ bản thảo trong thư phòng.
Sau một tiếng, cô phiền muộn mà đẩy bản thảo sang một bên.
Khuôn mặt đẹp trai đến hoàn mỹ của Mục Diệc Thần, thỉnh thoảng hiện lên trước mắt cô, ảnh hưởng siêu nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của cô.
Trước khi chia tay thì nụ hôn bá đạo cứng rắn, dường như vẫn còn vấn vít hương vị.
Lạc Thần Hi theo bản năng mà vươn tay sờ sờ bờ môi, lập tức lắc đầu, muốn vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu.
"Cũng không biết ngày hôm nay Đường Đường khỏe chưa? Nó ở nhà có thể nhớ mình hay không nhỉ? Mục phu nhân nên cố gắng dẫn nó đi dạo."
Nếu như sớm biết ngày hôm nay phải rời xa, thì ngày hôm qua cô nên ở phòng dành cho trẻ em nhiều thêm một chút.
Bây giờ, không biết phải qua bao lâu, thì mới có thể nhìn thấy bánh bao nhỏ.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên.
Thanh âm hưng phấn của Phương Tử Thiến truyền đến: "Tiểu Hi Hi à, nếu như sớm biết cậu sẽ nổi tiếng như thế, thì tớ dù có liều lĩnh bị sa thải, cũng phải cùng cậu đi chụp cái ảnh bìa kia mà!"
Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, "Cậu đang nói cái gì vậy hả?"
"Chính là trang bìa tạp chí TREND phiên bản Trung Quốc đấy! Ngày hôm nay là kỳ phát hành ra TREND mới nhất, cậu sẽ không phải quên rồi đấy chứ?"
"A!"
Lạc Thần Hi lúc này mới phản ứng kịp.
Mấy ngày trước cô còn đang chờ mong nhìn thấy bìa ngoài.
Ngày hôm qua bánh bao nhỏ xảy ra chuyện, nên quên mất chuyện này.
"Ngươi lần này thật sự phát hỏa! Nếu như mục đại thiếu biết ngươi lại nhiều mấy triệu cái lão bà phấn, không biết hội nghĩ như thế nào, ha ha ha! Không nói nhiều, ngươi nhanh vào internet nhìn!"
Phương Tử Thiến cúp điện thoại.
Lạc Thần Hi lên tìm kiếm, phát hiện cô quả nhiên lại tiếp tục hot rồi.
Editor: Wave Literature
Bạch Tâm Hinh kinh hãi đến vô cùng!
Mục Diệc Thần... dĩ nhiên thật sự muốn giết cô ta!
Cô ta kịch liệt giãy dụa, liều mạng tách từng ngón tay của Mục Diệc Thần ra.
Nhưng, không có tác dụng gì cả.
Chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận phổi của mình càng ngày cảng bị bóp nghẹt, hô hấp càng lúc càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng trở nên mơ hồ…
Rốt cục, Mục Diệc Thần cũng buông lỏng tay ra.
Bạch Tâm Hinh xụi lơ ở trên mặt đất, kịch liệt thở dốc ho khan, làm sao cũng không đứng lên được.
"Thế nào? Sợ sệt sao? Ngày hôm qua Đường Đường nhất định so với cô càng sợ hơn đấy! Nó vẫn là con nít, vậy mà cô lại nhẫn tâm xuống tay với nó như vậy sao?"
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Diệc Thần nhìn dáng vẻ thống khổ của cô ta, thì lãnh đạm cong môi.
"Em... Không... Khụ khụ..."
Bạch Tâm Hinh còn muốn ngụỵ biện.
Nhưng, nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Mục Diệc Thần, cả người run rẩy, không còn gì để nói.
Vừa nãy trong nháy mắt đó, cô ta thật sự tưởng... mình sẽ chết!
Giờ khắc này Mục Diệc Thần, ở trong mắt cô ta, thì còn đáng sợ hơn cả ma quỷ đến từ địa ngục!
Mục Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, "Nể mặt Bạch Thế Huân, lần này tôi chỉ cảnh cáo cô mà thôi. Nếu như cô còn dám đối với bà xã và con gái tôi dùng mưu hèn kế bẩn gì đó thì …"
Hắn quăng Bạch Tâm Hinh ra, xoay người đi đến thư phòng.
Bạch Tâm Hinh hoảng sợ run rẩy, qua một lúc sau, mới khôi phục một chút sức lực.
Phía sau lưng quần áo, hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Tâm Hinh? Làm sao thế? Sao không gọi điện thoại cho dì. Cháu ở trên hàng lang làm gì vậy?"
Đàm Nguyệt Như tản bộ trở về cùng Mục Vân Phong, nhìn thấy Bạch Tâm Hinh, thì lên tiếng hỏi thăm.
Bạch Tâm Hinh run cầm cập một cái, "Dì Mục, cháu đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trước…"
Nói xong, thì lảo đảo chạy ra khỏi biệt thự.
Vẻ mặt của Đàm Nguyệt Như vô cùng nghi hoặc, "Đứa nhỏ này... có chuyện gì vậy? Sao vừa đến đã đi rồi?"
Bạch Tâm Hinh chạy một mạch được mấy trăm mét, vẫn còn sợ hãi không thôi.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng vô lùng nghiêm nghị của Mục Diệc Thần, thì cô ta vừa hoảng sợ, vừa phẫn hận.
"Chết tiệt, cái hồ ly tinh kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì vậy, sao anh Mục lại tin cô ta chứ! Còn giúp cô ta xả hận nữa chứ! Con ả đàn bà đê tiện chết tiệt, đừng nghĩ cô thắng, tôi nhất định giành lại anh Mục!"
...
Trở lại bên trong nhà trọ.
Lạc Thần Hi đang ngồi vẽ bản thảo trong thư phòng.
Sau một tiếng, cô phiền muộn mà đẩy bản thảo sang một bên.
Khuôn mặt đẹp trai đến hoàn mỹ của Mục Diệc Thần, thỉnh thoảng hiện lên trước mắt cô, ảnh hưởng siêu nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của cô.
Trước khi chia tay thì nụ hôn bá đạo cứng rắn, dường như vẫn còn vấn vít hương vị.
Lạc Thần Hi theo bản năng mà vươn tay sờ sờ bờ môi, lập tức lắc đầu, muốn vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu.
"Cũng không biết ngày hôm nay Đường Đường khỏe chưa? Nó ở nhà có thể nhớ mình hay không nhỉ? Mục phu nhân nên cố gắng dẫn nó đi dạo."
Nếu như sớm biết ngày hôm nay phải rời xa, thì ngày hôm qua cô nên ở phòng dành cho trẻ em nhiều thêm một chút.
Bây giờ, không biết phải qua bao lâu, thì mới có thể nhìn thấy bánh bao nhỏ.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên.
Thanh âm hưng phấn của Phương Tử Thiến truyền đến: "Tiểu Hi Hi à, nếu như sớm biết cậu sẽ nổi tiếng như thế, thì tớ dù có liều lĩnh bị sa thải, cũng phải cùng cậu đi chụp cái ảnh bìa kia mà!"
Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, "Cậu đang nói cái gì vậy hả?"
"Chính là trang bìa tạp chí TREND phiên bản Trung Quốc đấy! Ngày hôm nay là kỳ phát hành ra TREND mới nhất, cậu sẽ không phải quên rồi đấy chứ?"
"A!"
Lạc Thần Hi lúc này mới phản ứng kịp.
Mấy ngày trước cô còn đang chờ mong nhìn thấy bìa ngoài.
Ngày hôm qua bánh bao nhỏ xảy ra chuyện, nên quên mất chuyện này.
"Ngươi lần này thật sự phát hỏa! Nếu như mục đại thiếu biết ngươi lại nhiều mấy triệu cái lão bà phấn, không biết hội nghĩ như thế nào, ha ha ha! Không nói nhiều, ngươi nhanh vào internet nhìn!"
Phương Tử Thiến cúp điện thoại.
Lạc Thần Hi lên tìm kiếm, phát hiện cô quả nhiên lại tiếp tục hot rồi.