Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-288
Chương 288: Người phụ nữ nhỏ này… hoàn toàn khiến hắn không an lòng được mà!
Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần đứng bên cạnh giường, nhìn một lớn một nhỏ cứ gắt gao ôm lấy nhau, thì ánh mắt trở nên dịu dàng.
Hắn biết, hắn không hề tin nhầm người.
Cô chắc chắn sẽ không phải là người cố ý kích thích bánh bao nhỏ đâu!
Bạch Tâm Hinh...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mục Diệc Thần trầm trầm.
Qua một hồi lâu, thì hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi đi tới, vỗ vai của Lạc Thần Hi.
"Được rồi, chúng ta nên đi rồi, buổi tối ba mẹ của tôi sẽ quay lại nhìn Đường Đường đấy, nếu để họ bắt gặp, thì sẽ ầm ĩ lên cho mà xem."
Lạc Thần Hi hôn lấy hôn để trên mặt của bánh bao nhỏ, rồi đặt bé lại trên giường.
Đắp kín chăn cho bé.
Cẩn thận rời đi.
Trở lại phòng ngủ chính.
Cô lập tức quay đầu, "Mục Diệc Thần, như vậy không được. Tôi sẽ giải thích với Mục phu nhân, chuyện hồi sáng, thật sự không phải tôi làm!"
Mục Diệc Thần nói: "Tôi biết, nhưng, bây giờ mẹ tôi nhất định không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Bạch Tâm Hinh khi còn bé thường xuyên đến nhà tôi chơi, trong ấn tượng của mẹ tôi, thì cô ta khi còn bé đơn thuần đáng yêu như thế, mà cô thì…thôi nói chung, không có chứng cứ xác thực, thì mẹ sẽ không tin cô đâu."
Lạc Thần Hi trở nên trầm mặc.
Mục Diệc Thần không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Bởi vì Lạc Thần Tâm đã từng ngược đãi Đường Đường trong quá khứ, nên trong lòng Đàm Nguyệt Như, nhất định không hề đáng tin cậy bằng Bạch Tâm Hinh mà bà đã nhìn thấy cô ta từ bé đến lớn.
Lúc này, cô thật sự hy vọng Lạc Thần Tâm còn chưa có chết, có thể gánh hết những hậu quả của cặn bã mà cô ta đã làm!
Cô bị người ta hiểu lầm cũng thôi đi, nhưng Đường Đường... cũng quá đáng thương rồi!
Mục Diệc Thần dừng một chút, mở miệng lần nữa, "Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai cô nên chuyển ra khỏi biệt thự đi."
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Anh nói cái gì?"
"Tôi có một khu vực cho thuê nhà trọ, rời đi đến đó chỉ mất mười phút đi đường mà thôi. Ở kia rất thật tiện, dưới lầu là trung tâm thành phố, muốn cái gì cũng có hết."
Những lời của hắn nói rất hay.
Nhưng, Lạc Thần Hi lập tức hiểu được, "Anh muốn đuổi tôi ra ngoài sao? Là ý của mẹ anh hả?"
Mục Diệc Thần đè lại bờ vai của nàng, thấp giọng nói: "Không phải đuổi ra ngoài, chỉ là ở tạm mấy ngày mà thôi. Bác sĩ tâm lý của Đường Đường phải trị liệu bằng phương pháp thôi miên cho nó, đợt trị liệu này ít nhất phải một tuần, không thể có bất kỳ một chút kích thích nào đến nó. Cô coi như vì Đường Đường đi."
Nhấc đến bánh bao nhỏ, thì Lạc Thần Hi lập tức nhẹ dạ.
"Vậy cũng được."
Đừng nói dời ra ngoài ở, làm bất cứ điều gì cho bánh bao nhỏ, cô đều đồng ý cả.
Mục Diệc Thần thu hết vào trong mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm giác hổ thẹn.
"Cô yên tâm, chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi. Hai ngày nữa tôi đi công tác, chờ tôi về, sẽ đến đón cô."
Bánh bao nhỏ chỉ là nguyên nhân phụ mà thôi.
Càng quan trọng hơn, là hắn lo lắng lúc mình không lúc ở nhà, thì Đàm Nguyệt Như sẽ làm khó dễ với cô.
Người phụ nữ nhỏ này… hoàn toàn khiến hắn không an lòng được mà!
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Diệc Thần tự mình lái xe, đưa Lạc Thần Hi đi đến nhà trọ.
Vừa bước vào cửa, thì Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị mù luôn mắt.
Nói là nhà trợ, mà cô còn nghĩ đây là chỗ ở tạm thời của Mục Diệc Thần nữa chứ.
Kết quả... Lại còn trang trí xa hoa đến như thế nữa!
Mục Diệc Thần dẫn cô đi tham quan một chút, đưa hết chìa khóa cho cô.
"Tôi về nhìn Đường Đường đây, buổi chiều còn bay đến nước R nữa. Cô…tự mình cẩn thận, có chuyện gì, thì cứ gọi cho tôi nhé."
"Ừ, biết rồi!"
Đột nhiên cảm giác, người đàn ông này gần đây trở nên càng ngày càng dông dài thì phải?
Trong thời mãn kinh sao?
"Đặc biệt nếu mẹ tôi mà tìm đến cô, thì cô nhất định phải nói cho tôi, biết không hả?" Mục đại thiếu vẫn không yên lòng.
Lạc Thần Hi không nhịn được gật đầu.
Mục Diệc Thần híp mắt, cầm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn một cái, rồi mới xoay người rời đi.
…
Mục Diệc Thần trở lại biệt thự.
Vừa mới vừa xuống xe, thì đã truyền đến tiếng kêu hưng phấn ở phía sau của Bạch Tâm Hinh.
"Anh Mục!"
Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần đứng bên cạnh giường, nhìn một lớn một nhỏ cứ gắt gao ôm lấy nhau, thì ánh mắt trở nên dịu dàng.
Hắn biết, hắn không hề tin nhầm người.
Cô chắc chắn sẽ không phải là người cố ý kích thích bánh bao nhỏ đâu!
Bạch Tâm Hinh...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mục Diệc Thần trầm trầm.
Qua một hồi lâu, thì hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi đi tới, vỗ vai của Lạc Thần Hi.
"Được rồi, chúng ta nên đi rồi, buổi tối ba mẹ của tôi sẽ quay lại nhìn Đường Đường đấy, nếu để họ bắt gặp, thì sẽ ầm ĩ lên cho mà xem."
Lạc Thần Hi hôn lấy hôn để trên mặt của bánh bao nhỏ, rồi đặt bé lại trên giường.
Đắp kín chăn cho bé.
Cẩn thận rời đi.
Trở lại phòng ngủ chính.
Cô lập tức quay đầu, "Mục Diệc Thần, như vậy không được. Tôi sẽ giải thích với Mục phu nhân, chuyện hồi sáng, thật sự không phải tôi làm!"
Mục Diệc Thần nói: "Tôi biết, nhưng, bây giờ mẹ tôi nhất định không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Bạch Tâm Hinh khi còn bé thường xuyên đến nhà tôi chơi, trong ấn tượng của mẹ tôi, thì cô ta khi còn bé đơn thuần đáng yêu như thế, mà cô thì…thôi nói chung, không có chứng cứ xác thực, thì mẹ sẽ không tin cô đâu."
Lạc Thần Hi trở nên trầm mặc.
Mục Diệc Thần không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Bởi vì Lạc Thần Tâm đã từng ngược đãi Đường Đường trong quá khứ, nên trong lòng Đàm Nguyệt Như, nhất định không hề đáng tin cậy bằng Bạch Tâm Hinh mà bà đã nhìn thấy cô ta từ bé đến lớn.
Lúc này, cô thật sự hy vọng Lạc Thần Tâm còn chưa có chết, có thể gánh hết những hậu quả của cặn bã mà cô ta đã làm!
Cô bị người ta hiểu lầm cũng thôi đi, nhưng Đường Đường... cũng quá đáng thương rồi!
Mục Diệc Thần dừng một chút, mở miệng lần nữa, "Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai cô nên chuyển ra khỏi biệt thự đi."
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Anh nói cái gì?"
"Tôi có một khu vực cho thuê nhà trọ, rời đi đến đó chỉ mất mười phút đi đường mà thôi. Ở kia rất thật tiện, dưới lầu là trung tâm thành phố, muốn cái gì cũng có hết."
Những lời của hắn nói rất hay.
Nhưng, Lạc Thần Hi lập tức hiểu được, "Anh muốn đuổi tôi ra ngoài sao? Là ý của mẹ anh hả?"
Mục Diệc Thần đè lại bờ vai của nàng, thấp giọng nói: "Không phải đuổi ra ngoài, chỉ là ở tạm mấy ngày mà thôi. Bác sĩ tâm lý của Đường Đường phải trị liệu bằng phương pháp thôi miên cho nó, đợt trị liệu này ít nhất phải một tuần, không thể có bất kỳ một chút kích thích nào đến nó. Cô coi như vì Đường Đường đi."
Nhấc đến bánh bao nhỏ, thì Lạc Thần Hi lập tức nhẹ dạ.
"Vậy cũng được."
Đừng nói dời ra ngoài ở, làm bất cứ điều gì cho bánh bao nhỏ, cô đều đồng ý cả.
Mục Diệc Thần thu hết vào trong mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm giác hổ thẹn.
"Cô yên tâm, chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi. Hai ngày nữa tôi đi công tác, chờ tôi về, sẽ đến đón cô."
Bánh bao nhỏ chỉ là nguyên nhân phụ mà thôi.
Càng quan trọng hơn, là hắn lo lắng lúc mình không lúc ở nhà, thì Đàm Nguyệt Như sẽ làm khó dễ với cô.
Người phụ nữ nhỏ này… hoàn toàn khiến hắn không an lòng được mà!
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Diệc Thần tự mình lái xe, đưa Lạc Thần Hi đi đến nhà trọ.
Vừa bước vào cửa, thì Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị mù luôn mắt.
Nói là nhà trợ, mà cô còn nghĩ đây là chỗ ở tạm thời của Mục Diệc Thần nữa chứ.
Kết quả... Lại còn trang trí xa hoa đến như thế nữa!
Mục Diệc Thần dẫn cô đi tham quan một chút, đưa hết chìa khóa cho cô.
"Tôi về nhìn Đường Đường đây, buổi chiều còn bay đến nước R nữa. Cô…tự mình cẩn thận, có chuyện gì, thì cứ gọi cho tôi nhé."
"Ừ, biết rồi!"
Đột nhiên cảm giác, người đàn ông này gần đây trở nên càng ngày càng dông dài thì phải?
Trong thời mãn kinh sao?
"Đặc biệt nếu mẹ tôi mà tìm đến cô, thì cô nhất định phải nói cho tôi, biết không hả?" Mục đại thiếu vẫn không yên lòng.
Lạc Thần Hi không nhịn được gật đầu.
Mục Diệc Thần híp mắt, cầm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn một cái, rồi mới xoay người rời đi.
…
Mục Diệc Thần trở lại biệt thự.
Vừa mới vừa xuống xe, thì đã truyền đến tiếng kêu hưng phấn ở phía sau của Bạch Tâm Hinh.
"Anh Mục!"