Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-271
Chương 271: Trong mắt của cô, chỉ có một mình hắn
Editor: Wave Literature
Lần này Bạch lão gia tử nghe hiểu, khuôn mặt lập tức tối sầm.
"Tâm Hinh, cháu nói gì với phu nhân của Diệc Thần ả?! Cái gì mà múa cột hả? Nói cho rõ!"
Bạch lão gia ngày bình thường thì hòa ái dễ gần, nhưng khi nổi giận, thì toàn bộ người trong gia đình không có ai không sợ.
Bạch Tâm Hinh run lên trong lòng, lộ ra vẻ mặt oan ức, "Ông nội, cháu… xin lỗi, là cháu nói nhầm.
Lần trước cháu nghe người ta nói, chị dâu có thể múa cột được, cháu không biết sao thuận miệng nói theo. Vừa nãy mấy người kia mới nói cho con biết, loại nhảy múa kia vô cùng chướng mắt, cháu…thật sự cháu không biết!"
Vừa nãy người nghe được cô ta cãi nhau với Lạc Thần Hi, cũng không nhịn được liếc mắt.
Không phải nói quàng nói xiên hay sao chứ?
Nhưng mà, Bạch Tâm Hinh diễn rất chăm chú, đến mức ngay cả nước mắt cũng rớt ra, vẻ mặt cực kỳ hổ thẹn.
Bạch lão gia vẫn nghiêm mặt như cũ.
Đàm Nguyệt Như không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ: "Ông à, Tâm Hinh vừa cẩn thận lại thiện lương, nhất định không cố ý đâu. Nói sai, cũng không thể chỉ trách nó được!
Bạch lão gia lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Coi như nó vô tâm mà nói, thì bản thân là đại tiểu thư Bạch gia, mở miệng nói ra một việc không rõ ràng như vậy, thật sự không hề cẩn trọng một chút nào cả! Còn không xin lỗi bà xã của Diệc Thần đi!"
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh tái nhợt, suýt chút nữa cắn nát môi!
Ngày hôm nay cô ta muốn nhục nhã Lạc Thần Hi ở bữa tiệc.
Không nghĩ đến chuyện, không đạt được mục đích của mình, mà còn phải đứng ra xin lỗi ả phụ nữ này nữa!
Cô ta nghĩ như thế nào đều không cam lòng, nhưng, đây là mệnh lệnh của Bạch lão gia tử, cô ta không dám không nghe.
"Còn không mau đi!"
Bạch lão gia tử đập thật mạnh cây gậy ba tong trên đất, lớn tiếng thúc giục.
Bạch Tâm Hinh chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến trước mặt Lạc Thần Hi.
"Chị... Chị dâu... thật... xin lỗi..." Âm thanh của cô ta còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, ngoài ý muốn nhíu mày, "Bạch đại tiểu thư, cô đang xin lỗi tôi hay sao?"
Bạch Tâm Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tất cả khách mời đều nhìn hai người, khiến cho cô ta chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống!
Âm lượng của cô ta tăng cao thêm một chút.
"Đúng, đúng... xin lỗi, chị dâu, vừa nãy em không rõ tình huống, nói nhầm, xin chị tha cho em."
Lần này, cô ta nói rõ hơn nhiều.
Các khách mời đều nghe được, đều xì xào bàn tán.
Lạc Thần Hi lúc này mới cười, nói: " Em thực sự quá khách sáo rồi, chị biết nhất định em chỉ vô tâm mà thôi, dù sao, thì nào có ngoài nào có thân phận mà lại nói chuyện múa cột ở đây cơ chứ? Em còn trực tiếp xin lỗi chị, thật sự quá lễ phép rồi, không hổ danh là đại tiểu thư Bạch gia mà."
Lời nói này, công khai nói người của Bạch gia có giáo dưỡng.
Nhưng làm sao mà Bạch Tâm Hinh không nghe thấy ý trào phúng bên trong được cơ chứ.
Lúc này mặt của cô ta đã trắng bệch, suýt chút nữa ngất luôn.
Lạc Thần Hi không tiếp tục nói nữa.
Bạch lão gia để Bạch Tâm Hinh xin lỗi, đó là nể mặt cô.
Nếu như cô không tha thứ, muốn đắc tội người ta, thì cái được không bù lại được ái đã mất.
Cô thu hồi lại cây quạt, nhấc lên làn váy lên, xoay người đi đến chỗ của Mục Diệc Thần.
Kể từ lúc Lạc Thần Hi múa, thì tầm mắt của Mục Diệc Thần không hề rời cô.
Lúc này, thu được vô số ánh mắt ái mộ nữ thần của người khác, theo từng bước của cô rời khỏi sân khấu biểu diễn, mà đi về chỗ của hắn.
Đáy mắt trong suốt của cô mang theo ý cười, so với lúc nhảy múa lúc nãy giống y hệt,
Chỉ là, vừa nãy, nét cười của nàng quay thì ý cười này thuộc về mọi người
Mà bây giờ, thì trong mắt của cô, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Trong đầu của Mục Diệc Thần bỗng nhiên trào dâng một ngọn sóng, đi đến phía trước, kéo lấy tay của Lạc Thần Hi, kéo cô vào trong lòng mình.
Editor: Wave Literature
Lần này Bạch lão gia tử nghe hiểu, khuôn mặt lập tức tối sầm.
"Tâm Hinh, cháu nói gì với phu nhân của Diệc Thần ả?! Cái gì mà múa cột hả? Nói cho rõ!"
Bạch lão gia ngày bình thường thì hòa ái dễ gần, nhưng khi nổi giận, thì toàn bộ người trong gia đình không có ai không sợ.
Bạch Tâm Hinh run lên trong lòng, lộ ra vẻ mặt oan ức, "Ông nội, cháu… xin lỗi, là cháu nói nhầm.
Lần trước cháu nghe người ta nói, chị dâu có thể múa cột được, cháu không biết sao thuận miệng nói theo. Vừa nãy mấy người kia mới nói cho con biết, loại nhảy múa kia vô cùng chướng mắt, cháu…thật sự cháu không biết!"
Vừa nãy người nghe được cô ta cãi nhau với Lạc Thần Hi, cũng không nhịn được liếc mắt.
Không phải nói quàng nói xiên hay sao chứ?
Nhưng mà, Bạch Tâm Hinh diễn rất chăm chú, đến mức ngay cả nước mắt cũng rớt ra, vẻ mặt cực kỳ hổ thẹn.
Bạch lão gia vẫn nghiêm mặt như cũ.
Đàm Nguyệt Như không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ: "Ông à, Tâm Hinh vừa cẩn thận lại thiện lương, nhất định không cố ý đâu. Nói sai, cũng không thể chỉ trách nó được!
Bạch lão gia lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Coi như nó vô tâm mà nói, thì bản thân là đại tiểu thư Bạch gia, mở miệng nói ra một việc không rõ ràng như vậy, thật sự không hề cẩn trọng một chút nào cả! Còn không xin lỗi bà xã của Diệc Thần đi!"
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh tái nhợt, suýt chút nữa cắn nát môi!
Ngày hôm nay cô ta muốn nhục nhã Lạc Thần Hi ở bữa tiệc.
Không nghĩ đến chuyện, không đạt được mục đích của mình, mà còn phải đứng ra xin lỗi ả phụ nữ này nữa!
Cô ta nghĩ như thế nào đều không cam lòng, nhưng, đây là mệnh lệnh của Bạch lão gia tử, cô ta không dám không nghe.
"Còn không mau đi!"
Bạch lão gia tử đập thật mạnh cây gậy ba tong trên đất, lớn tiếng thúc giục.
Bạch Tâm Hinh chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến trước mặt Lạc Thần Hi.
"Chị... Chị dâu... thật... xin lỗi..." Âm thanh của cô ta còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, ngoài ý muốn nhíu mày, "Bạch đại tiểu thư, cô đang xin lỗi tôi hay sao?"
Bạch Tâm Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tất cả khách mời đều nhìn hai người, khiến cho cô ta chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống!
Âm lượng của cô ta tăng cao thêm một chút.
"Đúng, đúng... xin lỗi, chị dâu, vừa nãy em không rõ tình huống, nói nhầm, xin chị tha cho em."
Lần này, cô ta nói rõ hơn nhiều.
Các khách mời đều nghe được, đều xì xào bàn tán.
Lạc Thần Hi lúc này mới cười, nói: " Em thực sự quá khách sáo rồi, chị biết nhất định em chỉ vô tâm mà thôi, dù sao, thì nào có ngoài nào có thân phận mà lại nói chuyện múa cột ở đây cơ chứ? Em còn trực tiếp xin lỗi chị, thật sự quá lễ phép rồi, không hổ danh là đại tiểu thư Bạch gia mà."
Lời nói này, công khai nói người của Bạch gia có giáo dưỡng.
Nhưng làm sao mà Bạch Tâm Hinh không nghe thấy ý trào phúng bên trong được cơ chứ.
Lúc này mặt của cô ta đã trắng bệch, suýt chút nữa ngất luôn.
Lạc Thần Hi không tiếp tục nói nữa.
Bạch lão gia để Bạch Tâm Hinh xin lỗi, đó là nể mặt cô.
Nếu như cô không tha thứ, muốn đắc tội người ta, thì cái được không bù lại được ái đã mất.
Cô thu hồi lại cây quạt, nhấc lên làn váy lên, xoay người đi đến chỗ của Mục Diệc Thần.
Kể từ lúc Lạc Thần Hi múa, thì tầm mắt của Mục Diệc Thần không hề rời cô.
Lúc này, thu được vô số ánh mắt ái mộ nữ thần của người khác, theo từng bước của cô rời khỏi sân khấu biểu diễn, mà đi về chỗ của hắn.
Đáy mắt trong suốt của cô mang theo ý cười, so với lúc nhảy múa lúc nãy giống y hệt,
Chỉ là, vừa nãy, nét cười của nàng quay thì ý cười này thuộc về mọi người
Mà bây giờ, thì trong mắt của cô, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Trong đầu của Mục Diệc Thần bỗng nhiên trào dâng một ngọn sóng, đi đến phía trước, kéo lấy tay của Lạc Thần Hi, kéo cô vào trong lòng mình.