Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-256
Chương 256: Rốt cuộc có phải cô giả bộ hay không?
Editor: Wave Literature
Đàm Nguyệt Như mạnh mẽ lườm hắn một cái, "Con thì biết gì hả? Nếu như là cô gái phổ thông, thì dù cho gia thế kém một chút, thì chỉ cần anh con thích, đối xử tốt với Đường Đường, mẹ sẽ đồng ý. Nhưng mà, đó là Lạc Thần Tâm đấy! Trước đây cô ta đã làm gì hả, tất cả đều quên hết thì sao?"
"Thật ra thì, anh ba, làm sao anh lại không đứng về phía bọn em chứ! Cái tên phản đồ này!"
Mục Vi Vi hiện rõ vẻ mặt tức giận, "Em đã sớm nói rồi, người phụ nữ này như bây giờ, đều là giả vờ thôi!"
Mục Diệc Lăng lắc đầu, "Nhưng chị ta thật sự biết sai sao? Anh hai không ngốc, nếu như là giả vờ, thì sao anh ấy không biết được chứ? Hơn nữa, cho dù giả vờ, thì nếu như cô ta có thể giả vờ cả đời, thì có gì khác nhau cơ chứ?"
Mọi người ngay lập tức nghẹn lời.
Một lúc sau, Mục Vi Vi mới nói: "Nhưng mà… nhưng mà em nhìn thấy chị ta không vừa mắt! Em sẽ không thừa nhận chị ta là chị dâu đâu!"
Mục Vân Phong nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên mở miệng, "Thôi được rồi, bố mẹ sẽ ở đây vài ngày, trước tiên xem biểu hiện của cô ta xem."
Đàm Nguyệt Như quay đầu lại, cau mày nói: "Vân Phong, anh..."
Mục Vân Phong động viên vỗ vỗ tay của bà, "Diệc Thần không phải đứa con nít đâu, nó biết mình đang làm gì mà. Em đấy,còn chưa ăn nữa kìa. À đúng rồi, ngày mai Bạch lão gia mời chúng ta đi tham gia tiệc sinh nhật của ông ấy, em nghĩ xem, đến lúc đó nên tặng quà gì đi em."
…
Sáng sớm ngày mai.
Lạc Thần Hi cũng như bình thường, đút cho bánh bao nhỏ ăn cơm, rồi tự mình đưa bé đến nhà trẻ.
Đàm Nguyệt Như vẫn ở bên cạnh nhìn cô, còn cô thì coi đối phương như không hề tồn tại.
Chờ cho Lạc Thần Hi rời đi, thì trên mặt của Đàm Nguyệt Như lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Vân Phong, anh nhìn xem rốt cuộc cô ta có phải đang giả vờ hay không?"
Ngày hôm qua lúc mới trở về, nhìn thấy cái người phụ nữ từng hãm hại Đường Đường, thì lửa giận trong người của Đàm Nguyệt Như không có chỗ phát tiết.
Nhưng mà, sau khi trải qua buổi tối, thì bà bình tĩnh lại.
Ngày hôm nay thì quan sát ngay từ khi trời vừa sáng.
Nếu như đây là giả bộ, không khỏi cũng thật quá rồi đấy!
Ngay cả bà, vừa nãy cũng xem bánh bao nhỏ và người phụ nữ này giống như đôi mẹ con bình thường, hơn nữa còn là đôi mẹ con có tình cảm cực kỳ tốt nữa!
Mục Vân Phong trầm mặc một lát, "Nhìn thêm một chút nữa đi em."
…
Đưa bánh bao nhỏ, Lạc Thần Hi đến trường, thì nhìn mấy cửa hàng chuyên kinh doanh về các hàng hiệu xa xỉ.
Sau khi lấy được giải thưởng của giải thi đấu Hoa Phong, thì cô cũng có chút danh tiếng trong giới thời trang.
Bước tiếp theo của kế hoạch, là thành lập nhãn hiệu của chính mình.
Phải có phòng làm việc riêng của chính mình, còn phải được cửa hàng đầu tiên nữa.
Chỉ dựa vào số tiền thưởng một triệu khi, thì tất nhiên vẫn còn thiếu rất nhiều tiền.
Dù không biết có tiền để mua hay không, nhưng mà, cũng không hề cản trở việc cô đi khảo sát thị trường.
Có thể do cô dừng trước cửa hàng nghỉ chân quá lâu, nên một cô gái hướng dẫn không kiên nhẫn được nữa mà đi đến.
"Thưa cô, đến cùng cô muốn mua dạng quần áo nào? Có muốn tôi giúp cô hay không? Nếu như không mua, thì phiền đừng đứng cản trở trước tủ kính, vì sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng tôi."
Cô bán hàng đánh giá cô từ trên dưới, trong mắt loé lên sự xem thường.
Bọn họ là nhãn hiệu quốc tế cực kỳ xa xỉ, cực kỳ đắt giá, vừa nhìn cách ăn mặc đơn giản của Lạc Thần Hi, thì đã biết ngay là cô nhất định không mua gì rồi.
Lạc Thần Hi nhíu mày, không nói gì, đi đến trước cửa.
Dù cho giọng điệu của cô gái bán hàng này không tốt, nhưng mà, thực ra đúng là cô không có ý định mua gì cả…
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
"Cô đang ở đâu? Tôi đang có việc tìm cô đấy, bây giờ sẽ đến đón cô luôn."Âm thanh của Mục Diệc Thần truyền đến.
Lạc Thần Hi ngẩn người ra, "Tôi đang ở một cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo CHL ở lầu một của quảng trường WE đấy, chuẩn bị đi ra đây. Anh tìm tôi có việc gì hả?"
"Đứng ở đó chờ tôi đi!"
Lạc Thần Hi còn muốn hỏi lại, nhưng, người đàn ông kia đã nhanh chóng tắt máy.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đứng chờ tại chỗ.
Cô bán hàng nhìn thấy cô đứng ở cửa không đi, thì không nhịn được nữa mà đi đến, "Cô à, sao cô còn chưa đi vậy?"
Editor: Wave Literature
Đàm Nguyệt Như mạnh mẽ lườm hắn một cái, "Con thì biết gì hả? Nếu như là cô gái phổ thông, thì dù cho gia thế kém một chút, thì chỉ cần anh con thích, đối xử tốt với Đường Đường, mẹ sẽ đồng ý. Nhưng mà, đó là Lạc Thần Tâm đấy! Trước đây cô ta đã làm gì hả, tất cả đều quên hết thì sao?"
"Thật ra thì, anh ba, làm sao anh lại không đứng về phía bọn em chứ! Cái tên phản đồ này!"
Mục Vi Vi hiện rõ vẻ mặt tức giận, "Em đã sớm nói rồi, người phụ nữ này như bây giờ, đều là giả vờ thôi!"
Mục Diệc Lăng lắc đầu, "Nhưng chị ta thật sự biết sai sao? Anh hai không ngốc, nếu như là giả vờ, thì sao anh ấy không biết được chứ? Hơn nữa, cho dù giả vờ, thì nếu như cô ta có thể giả vờ cả đời, thì có gì khác nhau cơ chứ?"
Mọi người ngay lập tức nghẹn lời.
Một lúc sau, Mục Vi Vi mới nói: "Nhưng mà… nhưng mà em nhìn thấy chị ta không vừa mắt! Em sẽ không thừa nhận chị ta là chị dâu đâu!"
Mục Vân Phong nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên mở miệng, "Thôi được rồi, bố mẹ sẽ ở đây vài ngày, trước tiên xem biểu hiện của cô ta xem."
Đàm Nguyệt Như quay đầu lại, cau mày nói: "Vân Phong, anh..."
Mục Vân Phong động viên vỗ vỗ tay của bà, "Diệc Thần không phải đứa con nít đâu, nó biết mình đang làm gì mà. Em đấy,còn chưa ăn nữa kìa. À đúng rồi, ngày mai Bạch lão gia mời chúng ta đi tham gia tiệc sinh nhật của ông ấy, em nghĩ xem, đến lúc đó nên tặng quà gì đi em."
…
Sáng sớm ngày mai.
Lạc Thần Hi cũng như bình thường, đút cho bánh bao nhỏ ăn cơm, rồi tự mình đưa bé đến nhà trẻ.
Đàm Nguyệt Như vẫn ở bên cạnh nhìn cô, còn cô thì coi đối phương như không hề tồn tại.
Chờ cho Lạc Thần Hi rời đi, thì trên mặt của Đàm Nguyệt Như lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Vân Phong, anh nhìn xem rốt cuộc cô ta có phải đang giả vờ hay không?"
Ngày hôm qua lúc mới trở về, nhìn thấy cái người phụ nữ từng hãm hại Đường Đường, thì lửa giận trong người của Đàm Nguyệt Như không có chỗ phát tiết.
Nhưng mà, sau khi trải qua buổi tối, thì bà bình tĩnh lại.
Ngày hôm nay thì quan sát ngay từ khi trời vừa sáng.
Nếu như đây là giả bộ, không khỏi cũng thật quá rồi đấy!
Ngay cả bà, vừa nãy cũng xem bánh bao nhỏ và người phụ nữ này giống như đôi mẹ con bình thường, hơn nữa còn là đôi mẹ con có tình cảm cực kỳ tốt nữa!
Mục Vân Phong trầm mặc một lát, "Nhìn thêm một chút nữa đi em."
…
Đưa bánh bao nhỏ, Lạc Thần Hi đến trường, thì nhìn mấy cửa hàng chuyên kinh doanh về các hàng hiệu xa xỉ.
Sau khi lấy được giải thưởng của giải thi đấu Hoa Phong, thì cô cũng có chút danh tiếng trong giới thời trang.
Bước tiếp theo của kế hoạch, là thành lập nhãn hiệu của chính mình.
Phải có phòng làm việc riêng của chính mình, còn phải được cửa hàng đầu tiên nữa.
Chỉ dựa vào số tiền thưởng một triệu khi, thì tất nhiên vẫn còn thiếu rất nhiều tiền.
Dù không biết có tiền để mua hay không, nhưng mà, cũng không hề cản trở việc cô đi khảo sát thị trường.
Có thể do cô dừng trước cửa hàng nghỉ chân quá lâu, nên một cô gái hướng dẫn không kiên nhẫn được nữa mà đi đến.
"Thưa cô, đến cùng cô muốn mua dạng quần áo nào? Có muốn tôi giúp cô hay không? Nếu như không mua, thì phiền đừng đứng cản trở trước tủ kính, vì sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng tôi."
Cô bán hàng đánh giá cô từ trên dưới, trong mắt loé lên sự xem thường.
Bọn họ là nhãn hiệu quốc tế cực kỳ xa xỉ, cực kỳ đắt giá, vừa nhìn cách ăn mặc đơn giản của Lạc Thần Hi, thì đã biết ngay là cô nhất định không mua gì rồi.
Lạc Thần Hi nhíu mày, không nói gì, đi đến trước cửa.
Dù cho giọng điệu của cô gái bán hàng này không tốt, nhưng mà, thực ra đúng là cô không có ý định mua gì cả…
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
"Cô đang ở đâu? Tôi đang có việc tìm cô đấy, bây giờ sẽ đến đón cô luôn."Âm thanh của Mục Diệc Thần truyền đến.
Lạc Thần Hi ngẩn người ra, "Tôi đang ở một cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo CHL ở lầu một của quảng trường WE đấy, chuẩn bị đi ra đây. Anh tìm tôi có việc gì hả?"
"Đứng ở đó chờ tôi đi!"
Lạc Thần Hi còn muốn hỏi lại, nhưng, người đàn ông kia đã nhanh chóng tắt máy.
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đứng chờ tại chỗ.
Cô bán hàng nhìn thấy cô đứng ở cửa không đi, thì không nhịn được nữa mà đi đến, "Cô à, sao cô còn chưa đi vậy?"