Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-246
Chương 246: Không biết sao lại cảm thấy xứng đôi vừa lứa như thế nhỉ
Editor: Wave Literature
Nghe thấy âm thanh của Đoạn Vũ Ngưng, thì Lạc Thần Hi ngay lập tức cứng đờ người lại rồi.
Bỗng nhiên nhớ lại, thì cô vừa nãy giận đến phát điên rồi, hình như chỉ tiện tay đóng cửa, mà quên mất khóa cửa lại…
Quả nhiên, một giây sau, tiếng gõ cửa truyền đến.
Đoạn Vũ Ngưng đẩy cửa bước vào.
Lạc Thần Hi bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy Mục Diệc Thần ra.
Động tác của cô dù rất nhanh, nhưng mà, cũng không thể khiến Mục đại thiếu biến mất ngay lập tức được.
Đoạn Vũ Ngưng nhìn thấy hai người, thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Anh Hi... Hi Lạc, Mục đại thiếu?! Hai người..."
Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, thì đè thấp giọng nói, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, "Khụ khụ, Vũ Ngưng à, sao em lại đến đây? Anh đang ôn chuyện cũ cùng với Mục đại thiếu thôi."
"Ôn chuyện cũ sao?" Đoạn Vũ Ngưng trợn to hai mắt.
"Đúng thế,, lần trước ở trên bục của giải thi đấu Hoa Phong, Mục đại thiếu đích thân trao giải thưởng cho anh, mà ngày đầu tiên chụp hình trang bà, đã gặp lại, cũng coi như có duyên, nên nói chuyện với nhau vài câu. Có phải thế không, Mục đại thiếu?"
Mục Diệc Thần không nói lời nào, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện.
Lạc Thần Hi có chút lúng túng.
"Dạ... Thật vậy sao?" Đoạn Vũ Ngưng vẫn không hề tin như cũ.
Vừa nãy khi cô ấy đẩy cửa bước vào trong nháy mắt, hình như nhìn thấy hai người dựa áp sát vào người nhau.
Nhưng, ánh sáng trong phòng không rõ, nên cô ấy cũng không xác định liệu có phải chính mình nhìn nhầm hay không nữa.
Hơn nữa, vì sao hai người đàn ông lại trốn trong căn phòng bé thế này, còn áp sát lại gần như vậy.
Ngoại trừ...
Ngay khi cô ấy nghi ngờ, thì bỗng nhiên, cô cảm nhận được cả người lạnh buốt, ánh mắt cúi thấp ác liệt kia chiếu thẳng lên người của cô ấy.
Đoạn Vũ Ngưng lén liếc trộm Mục đại thiếu một chút, run cầm cập, dường như hiểu rõ ràng mọi thứ.
Cô ấy nhanh chóng nói: "Vậy... Cái kia, anh Hi Lạc à, em chỉ đến nhắc anh, Thang tổng biên tập chuẩn bị chụp hình thêm một lần nữa, đang đi tìm anh đấy!"
"Thật sao? Anh trở về ngay đây."
Lạc Thần Hi lập tức xoay người, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Mục Diệc Thần một tay đút vào túi quần, cũng dần dần đi theo ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua Đoạn Vũ Ngưng, thì dừng bước chân lại, "Cẩn thận cái miệng của cô đấy. Hơn nữa, không cho phép chạm vào cậu ấy!"
Đoạn Vũ Ngưng như một con chim út, rụt cổ lại, gật đầu liên tục.
Mục Diệc Thần bước nhanh lên phía trước mà đuổi theo Lạc Thần Hi, sánh vai cùng cô đi đến vườn hoa.
Đoạn Vũ Ngưng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, mà lòng thì vẫn còn sợ hãi.
"Mục đại thiếu thực sự quá khủng bố rồi! Không nghĩ đến chuyện, anh ta lại cùng với anh Hi Lạc… A a a a, không biết sao lại cảm thấy xứng đôi vừa lứa như thế nhỉ! Một người cao lãnh, một người thì ôn nhu dịu dàng, tâm hồn hủ nữ của mình lại bị đốt cháy hừng hực rồi!!"
…
Trở lại vườn hoa, thì lại tiếp tục chụp ảnh thêm một lần nữa.
Lạc Thần Hi luôn cảm thấy, ánh mắt của Đoạn Vũ Ngưng nhìn cô có chút gì đó kỳ quái.
Trước đây là tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng mà bây giờ thì… giống như có một loại cảm giác hưng phấn không nói ra thành lời.. Vô cùng kích động?!"
Thỉnh thoảng còn nhìn cô mà cười ha ha nữa.
Chuyện này là thế nào vậy?
Hơn nữa, Đoạn Vũ Ngưng dường như cố gắng hết sức mà giữ khoảng cách với cô.
Nhưng khi có động tác, Đoạn Vũ Ngưng phải đặt tay ở trên bả vai của cô, nhưng, chỉ giả vờ mà thôi.
Chẳng lẽ Mục Diệc Thần lại giở trò quỷ hay sao?
Cũng may, lần này, việc chụp hình được thực hiện cực kỳ thuận lợi.
Đoạn Vũ Ngưng cũng bị phạm lỗi đến một hai lần, thì tổ chụp hình cũng chụp hình xong rồi.
"Xong rồi! Ngày hôm nay mọi người cực khổ." Thang Gia Đống tuyên bố.
Cảm giác của Lạc Thần Hi bớt nặng nề vì một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Thang Gia Đống xoay sang cô, "Hi Lạc à, lát nữa đi ra, thì phải cẩn thận một chút. Trợ lý của tôi vừa nói, fans của cậu bây giờ còn nhiều hơn buổi sáng nữa đấy."
"Híc, sao mà các cô ấy cố chấp như vậy chứ?" Lạc Thần Hi bất ngờ, "Cảm ơn ông, Thang tổng biên tập."
Nếu như không có người nhắc nhở, thì khi cô đi ra ngoài đúng lúc đụng phải chuyện đó rồi.
Cô và Đoạn Vũ Ngưng tạm biệt Thang Gia Đống, rồi về phòng nghỉ ngơi trước.
Bước vào, vừa chuẩn bị xoay người đóng cửa, thì đã có một bóng người cao lớn chen vào bên trong rồi.
Editor: Wave Literature
Nghe thấy âm thanh của Đoạn Vũ Ngưng, thì Lạc Thần Hi ngay lập tức cứng đờ người lại rồi.
Bỗng nhiên nhớ lại, thì cô vừa nãy giận đến phát điên rồi, hình như chỉ tiện tay đóng cửa, mà quên mất khóa cửa lại…
Quả nhiên, một giây sau, tiếng gõ cửa truyền đến.
Đoạn Vũ Ngưng đẩy cửa bước vào.
Lạc Thần Hi bỗng nhiên phản ứng lại, đẩy Mục Diệc Thần ra.
Động tác của cô dù rất nhanh, nhưng mà, cũng không thể khiến Mục đại thiếu biến mất ngay lập tức được.
Đoạn Vũ Ngưng nhìn thấy hai người, thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Anh Hi... Hi Lạc, Mục đại thiếu?! Hai người..."
Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, thì đè thấp giọng nói, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, "Khụ khụ, Vũ Ngưng à, sao em lại đến đây? Anh đang ôn chuyện cũ cùng với Mục đại thiếu thôi."
"Ôn chuyện cũ sao?" Đoạn Vũ Ngưng trợn to hai mắt.
"Đúng thế,, lần trước ở trên bục của giải thi đấu Hoa Phong, Mục đại thiếu đích thân trao giải thưởng cho anh, mà ngày đầu tiên chụp hình trang bà, đã gặp lại, cũng coi như có duyên, nên nói chuyện với nhau vài câu. Có phải thế không, Mục đại thiếu?"
Mục Diệc Thần không nói lời nào, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện.
Lạc Thần Hi có chút lúng túng.
"Dạ... Thật vậy sao?" Đoạn Vũ Ngưng vẫn không hề tin như cũ.
Vừa nãy khi cô ấy đẩy cửa bước vào trong nháy mắt, hình như nhìn thấy hai người dựa áp sát vào người nhau.
Nhưng, ánh sáng trong phòng không rõ, nên cô ấy cũng không xác định liệu có phải chính mình nhìn nhầm hay không nữa.
Hơn nữa, vì sao hai người đàn ông lại trốn trong căn phòng bé thế này, còn áp sát lại gần như vậy.
Ngoại trừ...
Ngay khi cô ấy nghi ngờ, thì bỗng nhiên, cô cảm nhận được cả người lạnh buốt, ánh mắt cúi thấp ác liệt kia chiếu thẳng lên người của cô ấy.
Đoạn Vũ Ngưng lén liếc trộm Mục đại thiếu một chút, run cầm cập, dường như hiểu rõ ràng mọi thứ.
Cô ấy nhanh chóng nói: "Vậy... Cái kia, anh Hi Lạc à, em chỉ đến nhắc anh, Thang tổng biên tập chuẩn bị chụp hình thêm một lần nữa, đang đi tìm anh đấy!"
"Thật sao? Anh trở về ngay đây."
Lạc Thần Hi lập tức xoay người, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Mục Diệc Thần một tay đút vào túi quần, cũng dần dần đi theo ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua Đoạn Vũ Ngưng, thì dừng bước chân lại, "Cẩn thận cái miệng của cô đấy. Hơn nữa, không cho phép chạm vào cậu ấy!"
Đoạn Vũ Ngưng như một con chim út, rụt cổ lại, gật đầu liên tục.
Mục Diệc Thần bước nhanh lên phía trước mà đuổi theo Lạc Thần Hi, sánh vai cùng cô đi đến vườn hoa.
Đoạn Vũ Ngưng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, mà lòng thì vẫn còn sợ hãi.
"Mục đại thiếu thực sự quá khủng bố rồi! Không nghĩ đến chuyện, anh ta lại cùng với anh Hi Lạc… A a a a, không biết sao lại cảm thấy xứng đôi vừa lứa như thế nhỉ! Một người cao lãnh, một người thì ôn nhu dịu dàng, tâm hồn hủ nữ của mình lại bị đốt cháy hừng hực rồi!!"
…
Trở lại vườn hoa, thì lại tiếp tục chụp ảnh thêm một lần nữa.
Lạc Thần Hi luôn cảm thấy, ánh mắt của Đoạn Vũ Ngưng nhìn cô có chút gì đó kỳ quái.
Trước đây là tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng mà bây giờ thì… giống như có một loại cảm giác hưng phấn không nói ra thành lời.. Vô cùng kích động?!"
Thỉnh thoảng còn nhìn cô mà cười ha ha nữa.
Chuyện này là thế nào vậy?
Hơn nữa, Đoạn Vũ Ngưng dường như cố gắng hết sức mà giữ khoảng cách với cô.
Nhưng khi có động tác, Đoạn Vũ Ngưng phải đặt tay ở trên bả vai của cô, nhưng, chỉ giả vờ mà thôi.
Chẳng lẽ Mục Diệc Thần lại giở trò quỷ hay sao?
Cũng may, lần này, việc chụp hình được thực hiện cực kỳ thuận lợi.
Đoạn Vũ Ngưng cũng bị phạm lỗi đến một hai lần, thì tổ chụp hình cũng chụp hình xong rồi.
"Xong rồi! Ngày hôm nay mọi người cực khổ." Thang Gia Đống tuyên bố.
Cảm giác của Lạc Thần Hi bớt nặng nề vì một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Thang Gia Đống xoay sang cô, "Hi Lạc à, lát nữa đi ra, thì phải cẩn thận một chút. Trợ lý của tôi vừa nói, fans của cậu bây giờ còn nhiều hơn buổi sáng nữa đấy."
"Híc, sao mà các cô ấy cố chấp như vậy chứ?" Lạc Thần Hi bất ngờ, "Cảm ơn ông, Thang tổng biên tập."
Nếu như không có người nhắc nhở, thì khi cô đi ra ngoài đúng lúc đụng phải chuyện đó rồi.
Cô và Đoạn Vũ Ngưng tạm biệt Thang Gia Đống, rồi về phòng nghỉ ngơi trước.
Bước vào, vừa chuẩn bị xoay người đóng cửa, thì đã có một bóng người cao lớn chen vào bên trong rồi.