Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 30
Trong căn phòng lúc này tràn ngập tiếng thở dốc cùng với tiếng rên la mờ áp thoáng ra từ cuống họng của người thiếu nữ và cả thanh âm ướt át giữa nơi giao thoa, tạo ra khung cảnh ám muội, dâm dục tuyệt mỹ.
Hàn Cao Lãng điên cuồng xỏ xuyên, thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể của cô gái. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt tràn đầy ám dục, rớt đọng trên đôi gò đồi đang run rẩy trong không khí vì thân dưới hứng chịu từng đợt tấn công oai liệt.
Cảm giác đau đớn lúc này được thay thế bởi xúc cảm hoan ái, nhiệt độ trong cơ thể theo đà mà tăng lên. Toàn thân hình tuyệt mỹ của Chu Tử Hạ được bao phủ bởi tầng mồ hôi bóng loáng.
Hai tay cô ôm chặt lấy người anh, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi bị Hàn Cao Lãng ngắm nghiền gặm cắn đến nỗi sưng phù lên, vài tia máu đó tràn vào khoang miệng của hai người, hoà quyện vào tuyến nước bọt trôi tuột xuống dưới bụng.
“Tiểu yêu tinh, đến bao giờ em mới chịu làm quen công việc này đây? Đến bao giờ, hả?”
Hàn Cao Lãng buông bỏ cánh môi của cô ra, khẽ gầm nhẹ lên, tâm trạng sung sướng. Hơi thở nóng rực phà lên làn da trắng tuyết, đôi môi điên cuồng hôn mạnh, tạo ra dấu vết riêng.
“Uhm… không… không được…”
Những cơn sóng tình lặp đi lặp lại cuốn đi linh hồn Chu Tử Hạ theo ra tít phía ngoài khơi, không biết đâu là bờ đâu là bến, chỉ cảm thấy bản thân mình đang bồng bềnh trên chốn bồng lai, tận hưởng những dư vị ngọt ngào mà cuộc đời tạo hoá.
Sau một hồi Chu Tử Hạ cảm nhận vật cứng của đối phương giãn ra trong tâm động của mình, tạo thành một cơn sóng thần phóng kích ra những giống mầm, cảm thấy ấm nóng bao phủ trong từng tấc thịt của cô, đưa cô đến cao
trào.
Chu Tử Hạ mệt mỏi khẽ mở mắt, hô hấp gấp gáp khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh vẫn ôm chặt lấy thân thể của cô, vật đàn ông của Hàn Cao Lãng vẫn chôn vùi trong hang động chật hẹp đến mê người của cô gái, lưu luyết chẳng muốn rời khỏi.
Hàn Cao Lãng ra chậm rãi rút lui khỏi người cô. Hang động chật hẹp không có vật ngăn cản lập tức trào ra một dòng dịch trắng đọng vào bụng chân cô.
Hiệp thứ ba này gầy như đã rút cạn đi sinh lực của Chu Tử Hạ, cô nằm ở dưới thân anh, cố gắng hít một hơi thật sâu để điều hoà hô hấp của mình.
Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi cảnh tượng ám dục này?
Đến bao giờ đây? Chẳng lẽ suốt đời này cô sẽ bị giam giữ, ràng buộc bằng những khoái cảm mà người yêu cũ đã trao tặng ư?
Sao số của cô lại nhỏ đến vậy chứ?
Tối qua không được miếng cơm nào vào bụng đã bị cho ăn hành, đã thế lại trong tình trang bị bỏ thuốc.
Đến sáng nay thì sao? Chưa kịp phản ứng ra mọi chuyện tối qua thì đã bị người đàn ông cầm thú này độc chiếm lấy thân thể, năm lần bảy lượt đưa linh hồn cô trôi dạt vào chốn hoan tình.
“Hàn Cao Lãng, em muốn chuyện này kết thúc.”
Muốn kết thúc một cách nhanh chóng, không ai nợ ai, đường ai người nấy đi.
“Em không muốn chung chồng với người khác và càng không thể..”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói xong lại bị một tác động bên ngoài làm gián đoạn lời thoại của cô.
Lần này không phải tiếng chuông điện thoại như lần trước nữa mà là tiếng của
Cạch…
Tay nắm cửa phòng chuyển động lên xuống một vòng, cánh cửa từ từ mở ra ngay sau đó một thân hình của người phụ nữ trung niên bước vào.
Anh và cô chưa kịp nhận thức điều gì đang xảy đến, theo phản ứng mà đưa mắt hướng về nơi phát ra âm thanh.
Bộp…
Chiếc túi xách hàng hiệu trên tay của người phụ nữ trung niên không có trọng lực mà rơi đập xuống đất, đôi mắt ngạc nhiên mang tia hào hứng như ẩn như hiện trong lớp mũ trùm ấy.
“Ui là trời! Trời ơi là trời, con của tôi.”
Hàn Cao Lãng ngạc nhiên khi vị khách không hẹn mà tới lại chính là người mẹ tối cao của anh.
Anh giật mình, nhanh chóng ôm Chu Tử Hạ gọn vào trong lòng, vớ lấy chiếc chăn mà che kín hai thân thể trần như nhộng đang hoà mình với không khí.
“Mẹ… mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Trong căn phòng lúc này tràn ngập tiếng thở dốc cùng với tiếng rên la mờ áp thoáng ra từ cuống họng của người thiếu nữ và cả thanh âm ướt át giữa nơi giao thoa, tạo ra khung cảnh ám muội, dâm dục tuyệt mỹ.
Hàn Cao Lãng điên cuồng xỏ xuyên, thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể của cô gái. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt tràn đầy ám dục, rớt đọng trên đôi gò đồi đang run rẩy trong không khí vì thân dưới hứng chịu từng đợt tấn công oai liệt.
Cảm giác đau đớn lúc này được thay thế bởi xúc cảm hoan ái, nhiệt độ trong cơ thể theo đà mà tăng lên. Toàn thân hình tuyệt mỹ của Chu Tử Hạ được bao phủ bởi tầng mồ hôi bóng loáng.
Hai tay cô ôm chặt lấy người anh, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi bị Hàn Cao Lãng ngắm nghiền gặm cắn đến nỗi sưng phù lên, vài tia máu đó tràn vào khoang miệng của hai người, hoà quyện vào tuyến nước bọt trôi tuột xuống dưới bụng.
“Tiểu yêu tinh, đến bao giờ em mới chịu làm quen công việc này đây? Đến bao giờ, hả?”
Hàn Cao Lãng buông bỏ cánh môi của cô ra, khẽ gầm nhẹ lên, tâm trạng sung sướng. Hơi thở nóng rực phà lên làn da trắng tuyết, đôi môi điên cuồng hôn mạnh, tạo ra dấu vết riêng.
“Uhm… không… không được…”
Những cơn sóng tình lặp đi lặp lại cuốn đi linh hồn Chu Tử Hạ theo ra tít phía ngoài khơi, không biết đâu là bờ đâu là bến, chỉ cảm thấy bản thân mình đang bồng bềnh trên chốn bồng lai, tận hưởng những dư vị ngọt ngào mà cuộc đời tạo hoá.
Sau một hồi Chu Tử Hạ cảm nhận vật cứng của đối phương giãn ra trong tâm động của mình, tạo thành một cơn sóng thần phóng kích ra những giống mầm, cảm thấy ấm nóng bao phủ trong từng tấc thịt của cô, đưa cô đến cao
trào.
Chu Tử Hạ mệt mỏi khẽ mở mắt, hô hấp gấp gáp khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh vẫn ôm chặt lấy thân thể của cô, vật đàn ông của Hàn Cao Lãng vẫn chôn vùi trong hang động chật hẹp đến mê người của cô gái, lưu luyết chẳng muốn rời khỏi.
Hàn Cao Lãng ra chậm rãi rút lui khỏi người cô. Hang động chật hẹp không có vật ngăn cản lập tức trào ra một dòng dịch trắng đọng vào bụng chân cô.
Hiệp thứ ba này gầy như đã rút cạn đi sinh lực của Chu Tử Hạ, cô nằm ở dưới thân anh, cố gắng hít một hơi thật sâu để điều hoà hô hấp của mình.
Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi cảnh tượng ám dục này?
Đến bao giờ đây? Chẳng lẽ suốt đời này cô sẽ bị giam giữ, ràng buộc bằng những khoái cảm mà người yêu cũ đã trao tặng ư?
Sao số của cô lại nhỏ đến vậy chứ?
Tối qua không được miếng cơm nào vào bụng đã bị cho ăn hành, đã thế lại trong tình trang bị bỏ thuốc.
Đến sáng nay thì sao? Chưa kịp phản ứng ra mọi chuyện tối qua thì đã bị người đàn ông cầm thú này độc chiếm lấy thân thể, năm lần bảy lượt đưa linh hồn cô trôi dạt vào chốn hoan tình.
“Hàn Cao Lãng, em muốn chuyện này kết thúc.”
Muốn kết thúc một cách nhanh chóng, không ai nợ ai, đường ai người nấy đi.
“Em không muốn chung chồng với người khác và càng không thể..”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói xong lại bị một tác động bên ngoài làm gián đoạn lời thoại của cô.
Lần này không phải tiếng chuông điện thoại như lần trước nữa mà là tiếng của
Cạch…
Tay nắm cửa phòng chuyển động lên xuống một vòng, cánh cửa từ từ mở ra ngay sau đó một thân hình của người phụ nữ trung niên bước vào.
Anh và cô chưa kịp nhận thức điều gì đang xảy đến, theo phản ứng mà đưa mắt hướng về nơi phát ra âm thanh.
Bộp…
Chiếc túi xách hàng hiệu trên tay của người phụ nữ trung niên không có trọng lực mà rơi đập xuống đất, đôi mắt ngạc nhiên mang tia hào hứng như ẩn như hiện trong lớp mũ trùm ấy.
“Ui là trời! Trời ơi là trời, con của tôi.”
Hàn Cao Lãng ngạc nhiên khi vị khách không hẹn mà tới lại chính là người mẹ tối cao của anh.
Anh giật mình, nhanh chóng ôm Chu Tử Hạ gọn vào trong lòng, vớ lấy chiếc chăn mà che kín hai thân thể trần như nhộng đang hoà mình với không khí.
“Mẹ… mẹ, sao mẹ lại ở đây?”