Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 16
Hàn Cao Lãng kéo sợi bạc chỉ từ trong khoang miệng cô ra, nhìn vào vẻ mặt mê hồn của cô gái, anh cúi xuống hôn lên từng mảnh ửng hồng, rồi đầu lưỡi viền quanh khuôn môi, lưu luyến không muốn tách rời.
Anh vuốt ve lọn tóc mai đã ướt nhẹp chút mồ hôi, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.
“Em lần đầu tiên của em, em cảm thấy thế nào?”
A, sự việc này… Chu Tử Hạ đâu có để ý đến cảm xúc của ngày hôm qua. Đến hiện tại cô đã quên béng đi mất, đơn giản hôm qua cô đã làm việc đó trong hoàn cảnh nửa tỉnh nửa mê.
“Anh… anh quan tâm làm cái gì?”
Chu Tử Hạ cắn chặt môi dưới để kiềm chế cơ thể đang run rẩy trong vong tay ấm áp của người đàn ông, hai tay cô chống trước cơ ngực tráng kiện dùng sức đẩy ra nhưng không sao đẩy được.
“Nếu em không nhớ thì để tôi giúp em nhớ lại cảnh tối qua.”
“Anh…”, Chu Tử Hạ cứng họng, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh không quan tâm, bỏ quan ánh mắt ấy mà bắt đầu vào công việc chính.
Nếu như không nhớ thì nên làm bước dạo đầu, như vậy sẽ khiến cho đối phương nhớ ra cảnh đêm ngượng ngùng ấy.
Hàn Cao Lãng vùi mặt xuống hõm vai của Chu Tử Hạ ngang lập tức cô hoảng hốt giãy giụa, nhưng sức lực cô đâu đủ để phản kháng nên nhanh chóng khuất phục dưới thân thể cường tráng của anh.
Anh phủ lên cơ thể cô hàng nghìn nụ hôn cuồng nhiệt, đôi môi ẩm ướt của anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần, xuống bờ vai gợi cảm, qua chiếc quai xanh thanh mảnh, tịnh tiến xuống cặp đào tiên đang còn mọng nước…
Những nơi môi Hàn Cao Lãng lướt qua đều để lại trên làn da trắng tuyết ấy những vết hồng mờ ám, nó minh chứng cho những dấu ấn thuộc quyền sở hữu riêng của người đàn ông nằm trên.
Khi đến nơi đồi núi, Hàn Cao Lãng dừng lại, miệng anh ké mở, cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngọn đẫy đà mà mút mạnh, sau đó hàm răng trắng ấy khẽ nghiến nhẹ nụ hoa.
“A… đau… đau đó…”
Chu Tử Hạ mặt nhăn mày nhó khi đỉnh ngọn đồi truyền lên cơn đau tê, ngay lập tức toàn thân cô ưỡn cong lên như con tôm. Hành động ấy càng thôi thúc tính dục võng chiếm hữu có trong người đàn ông.
“Đau sao? Đau thì mới nhớ được ra chuyện ngày hôm qua.”
“Hức… anh thật vô lý.” Đúng là điên thật rồi, đúng là tên cầm thú, tên sắc lang chết tiệt.
“Đêm qua em không tỉnh táo, vậy nên để tôi diễn tả lại cảnh nóng đêm qua mình từng trải.”
Hàn Cao Lãng xảo quyệt thật, bàn tay hư hỏng nhào nắn đôi gò bồng đào muốn biến dạng.
Chu Tử Hạ rất muốn bật khóc, cô hoàn toàn không muốn việc đó lại xảy ra lần nữa.
“Không muốn! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó thêm lần nữa… tuyệt đối không được…”
Nếu như cảnh đêm qua tái diễn lại chắc cuộc đời cô xuống dốc không phanh mất.
Đêm qua Chu Tử Hạ không tỉnh táo nên cô không biết người đàn ông này đã vấy bẩn như thế nào, đến khi sáng thức giấc cô còn cảm thấy toàn thân mình đau đê mê.
Nếu giờ để người đàn ông này làm việc đó thêm, ắt hẳn cô không xuống giường được, đi trên chính đôi chân của mình hoặc là người đời lại bịt mịt cười thầm, mắt nhìn dáng đi hai hàng của cô.
Cái cảm giác ấy dù có đào một trăm cái hố cũng không thể nào chôn giấu hết cái bản mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô.
Đã thế còn làm việc đồi bại ấy với người được gọi là “người yêu cũ”.
Hàn Cao Lãng bỏ bên tai lời cầu xin của cô gái, dùng sức ve vỡn khiến cho một bên đào tiên trở nên trơn ướt, nhớt nhát vấy đầy tuyết bọt.
Bàn tay thô bạo của người đàn ông vuốt ve chiếc bụng phẳng của Chu Tử Hạ, thuận đà luồn xuống nắm lấy bụng chân thon dài trắng nõn của cô, bạo dạn dạng hai chân cô sang hai bên. Cô đỏ mặt cố gắng khống chế sự run rẩy, đôi chân thon thả bị dạng ra nhanh chóng khép nép lại nhưng xen vào đó là cơ thể cường tráng của người đàn ông.
Ở tư thế quá mờ ám này, đôi chân thon ngọc ấy không thể nào che đi cảnh mùa xuân đã nở rộ giữa hai chân, thêm vào đó con trăn to lớn đã ngắm nhìn vào tâm điểm hang động, thích thú ma sát cửa động khiến cho mật dịch trong động không hẹn trước mà ạt ào tràn ra.
Cảm nhận được xúc giác lạ lẫm ma sát từ vật thể lạ ngay lập tức đoá hoa thẹn thùng khẽ run, cửa động theo phản xạ siết chặt lại như đang không muốn cho bất kỳ thứ gì từ môi trường ngoài xâm nhập vào.
“Anh… đừng như vậy…”
Nhận ra tư thế ái muội này thần kinh của Chu Tử Hạ căng cứng, hoảng sợ chặn tay trước bụng của người đàn ông, ánh mắt cô rơi vào vật đàn ông căng cứng như dây đàn đang kè sát đầu và hang động của cô.
“Làm ơn, ngàn vạn lần van xin anh… em không muốn…”
Hàn Cao Lãng nhìn vẻ mặt ấm ức của cô anh ngược lại thêm phần thích thú, bởi ẩn sâu trong nét mặt này là một lời gọi mời tiến thẳng vào bên trong hang động chật hẹp này. Hàn Cao Lãng không nói gì, anh tóm lấy cổ tay cô, ép cô cầm vào thân vật cứng, vuốt ve lên xuống.
Hành động này của anh càng khiến Chu Tử Hạ thêm xấu hổ, cô nhắm nghiền đôi mặt lại để không nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng ngay trước mắt.
Nụ cười đen tối hiện rõ trên gương mặt đẹp trai, Hàn Cao Lãng ác ý ghé sát vào bên tai cô, gặm lấy vành tay sớm đã đỏ rực lên vì xấu hổ, song anh nói với cô bằng giọng điệu tà mị, hơi thở ấm nóng phà vào bên tai khiến cho cô không khỏi rùng mình.
“Nó đang đòi tập thể dục để rèn luyện thể dục, em lỡ lòng nào từ chối nó?”
Chu Tử Hạ không quan tâm, giờ phút này coi chỉ muốn thoát khỏi ngữ cảnh xấu hổ đến run chân này, giọng nói đầy uất nghẹn.
“Vậy… vậy anh… đi tìm người khác đi…. Đêm qua em và anh đã…”
Hàn Cao Lãng ngang nhiên tranh thoại cô: “Nhưng nó chỉ thích nỗi mình em.”
Cô lập tức từ chối: “Anh đừng có mà kén cá chọn canh! Không đi tìm đến người phụ nữ xinh đẹp của mình lại còn tìm đến cưỡng bức người yêu cũ làm gì chứ?”
Chu Tử Hạ biết đêm qua sự việc xảy ra ngoài ý muốn, như thường thì xong xuôi mọi việc đường ai người nấy đi, cô đâu người bạn trai cũ lại có tính bám dai như đỉa đói vậy. Dù cô có phản kháng bao nhiêu nhưng kết quả nhận lại chỉ là con số không.
“Anh cũng có bạn gái cơ mà, sao không cưỡng bức cô ấy, hà cơ sao không buông bỏ em vậy? Em giờ đây đã là hoa có chủ rồi!”
Hàn Cao Lãng đay nghiến, nói: “Tôi đã nói rồi! Ngoài tôi ra em không có quyền hẹn hò với người khác! Cả đời này em chỉ là người phụ nữ của riêng tôi.”
Vừa nói anh vừa đưa tay lên nắm chặt lấy chiếc cằm thon vline của cô: “Tôi cũng nói với em rồi, rằng tôi có sở thích đập chậu cướp hoa.”
“Thứ mà tôi muốn nhất định phải có được.”
“Người phụ nữ mà Hàn Cao Lãng đã để mắt tới thì đừng hòng nói được lời chia tay.”
Lời nói vừa dứt Hàn Cao Lãng cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi ma ranh trơn ướt linh hoạt thừa dịp cô đang hé mở tiến quân thần tốc vào sâu bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm mà khuấy đảo liên hồi trong khoang miệng cô, mút sâu vào để rồi hút những thứ mật ngọt mà lưỡi cô đã tiết ra.
“Ưʍ… buông… buông ra…”
Hàn Cao Lãng kéo sợi bạc chỉ từ trong khoang miệng cô ra, nhìn vào vẻ mặt mê hồn của cô gái, anh cúi xuống hôn lên từng mảnh ửng hồng, rồi đầu lưỡi viền quanh khuôn môi, lưu luyến không muốn tách rời.
Anh vuốt ve lọn tóc mai đã ướt nhẹp chút mồ hôi, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.
“Em lần đầu tiên của em, em cảm thấy thế nào?”
A, sự việc này… Chu Tử Hạ đâu có để ý đến cảm xúc của ngày hôm qua. Đến hiện tại cô đã quên béng đi mất, đơn giản hôm qua cô đã làm việc đó trong hoàn cảnh nửa tỉnh nửa mê.
“Anh… anh quan tâm làm cái gì?”
Chu Tử Hạ cắn chặt môi dưới để kiềm chế cơ thể đang run rẩy trong vong tay ấm áp của người đàn ông, hai tay cô chống trước cơ ngực tráng kiện dùng sức đẩy ra nhưng không sao đẩy được.
“Nếu em không nhớ thì để tôi giúp em nhớ lại cảnh tối qua.”
“Anh…”, Chu Tử Hạ cứng họng, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh không quan tâm, bỏ quan ánh mắt ấy mà bắt đầu vào công việc chính.
Nếu như không nhớ thì nên làm bước dạo đầu, như vậy sẽ khiến cho đối phương nhớ ra cảnh đêm ngượng ngùng ấy.
Hàn Cao Lãng vùi mặt xuống hõm vai của Chu Tử Hạ ngang lập tức cô hoảng hốt giãy giụa, nhưng sức lực cô đâu đủ để phản kháng nên nhanh chóng khuất phục dưới thân thể cường tráng của anh.
Anh phủ lên cơ thể cô hàng nghìn nụ hôn cuồng nhiệt, đôi môi ẩm ướt của anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần, xuống bờ vai gợi cảm, qua chiếc quai xanh thanh mảnh, tịnh tiến xuống cặp đào tiên đang còn mọng nước…
Những nơi môi Hàn Cao Lãng lướt qua đều để lại trên làn da trắng tuyết ấy những vết hồng mờ ám, nó minh chứng cho những dấu ấn thuộc quyền sở hữu riêng của người đàn ông nằm trên.
Khi đến nơi đồi núi, Hàn Cao Lãng dừng lại, miệng anh ké mở, cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngọn đẫy đà mà mút mạnh, sau đó hàm răng trắng ấy khẽ nghiến nhẹ nụ hoa.
“A… đau… đau đó…”
Chu Tử Hạ mặt nhăn mày nhó khi đỉnh ngọn đồi truyền lên cơn đau tê, ngay lập tức toàn thân cô ưỡn cong lên như con tôm. Hành động ấy càng thôi thúc tính dục võng chiếm hữu có trong người đàn ông.
“Đau sao? Đau thì mới nhớ được ra chuyện ngày hôm qua.”
“Hức… anh thật vô lý.” Đúng là điên thật rồi, đúng là tên cầm thú, tên sắc lang chết tiệt.
“Đêm qua em không tỉnh táo, vậy nên để tôi diễn tả lại cảnh nóng đêm qua mình từng trải.”
Hàn Cao Lãng xảo quyệt thật, bàn tay hư hỏng nhào nắn đôi gò bồng đào muốn biến dạng.
Chu Tử Hạ rất muốn bật khóc, cô hoàn toàn không muốn việc đó lại xảy ra lần nữa.
“Không muốn! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó thêm lần nữa… tuyệt đối không được…”
Nếu như cảnh đêm qua tái diễn lại chắc cuộc đời cô xuống dốc không phanh mất.
Đêm qua Chu Tử Hạ không tỉnh táo nên cô không biết người đàn ông này đã vấy bẩn như thế nào, đến khi sáng thức giấc cô còn cảm thấy toàn thân mình đau đê mê.
Nếu giờ để người đàn ông này làm việc đó thêm, ắt hẳn cô không xuống giường được, đi trên chính đôi chân của mình hoặc là người đời lại bịt mịt cười thầm, mắt nhìn dáng đi hai hàng của cô.
Cái cảm giác ấy dù có đào một trăm cái hố cũng không thể nào chôn giấu hết cái bản mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô.
Đã thế còn làm việc đồi bại ấy với người được gọi là “người yêu cũ”.
Hàn Cao Lãng bỏ bên tai lời cầu xin của cô gái, dùng sức ve vỡn khiến cho một bên đào tiên trở nên trơn ướt, nhớt nhát vấy đầy tuyết bọt.
Bàn tay thô bạo của người đàn ông vuốt ve chiếc bụng phẳng của Chu Tử Hạ, thuận đà luồn xuống nắm lấy bụng chân thon dài trắng nõn của cô, bạo dạn dạng hai chân cô sang hai bên. Cô đỏ mặt cố gắng khống chế sự run rẩy, đôi chân thon thả bị dạng ra nhanh chóng khép nép lại nhưng xen vào đó là cơ thể cường tráng của người đàn ông.
Ở tư thế quá mờ ám này, đôi chân thon ngọc ấy không thể nào che đi cảnh mùa xuân đã nở rộ giữa hai chân, thêm vào đó con trăn to lớn đã ngắm nhìn vào tâm điểm hang động, thích thú ma sát cửa động khiến cho mật dịch trong động không hẹn trước mà ạt ào tràn ra.
Cảm nhận được xúc giác lạ lẫm ma sát từ vật thể lạ ngay lập tức đoá hoa thẹn thùng khẽ run, cửa động theo phản xạ siết chặt lại như đang không muốn cho bất kỳ thứ gì từ môi trường ngoài xâm nhập vào.
“Anh… đừng như vậy…”
Nhận ra tư thế ái muội này thần kinh của Chu Tử Hạ căng cứng, hoảng sợ chặn tay trước bụng của người đàn ông, ánh mắt cô rơi vào vật đàn ông căng cứng như dây đàn đang kè sát đầu và hang động của cô.
“Làm ơn, ngàn vạn lần van xin anh… em không muốn…”
Hàn Cao Lãng nhìn vẻ mặt ấm ức của cô anh ngược lại thêm phần thích thú, bởi ẩn sâu trong nét mặt này là một lời gọi mời tiến thẳng vào bên trong hang động chật hẹp này. Hàn Cao Lãng không nói gì, anh tóm lấy cổ tay cô, ép cô cầm vào thân vật cứng, vuốt ve lên xuống.
Hành động này của anh càng khiến Chu Tử Hạ thêm xấu hổ, cô nhắm nghiền đôi mặt lại để không nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng ngay trước mắt.
Nụ cười đen tối hiện rõ trên gương mặt đẹp trai, Hàn Cao Lãng ác ý ghé sát vào bên tai cô, gặm lấy vành tay sớm đã đỏ rực lên vì xấu hổ, song anh nói với cô bằng giọng điệu tà mị, hơi thở ấm nóng phà vào bên tai khiến cho cô không khỏi rùng mình.
“Nó đang đòi tập thể dục để rèn luyện thể dục, em lỡ lòng nào từ chối nó?”
Chu Tử Hạ không quan tâm, giờ phút này coi chỉ muốn thoát khỏi ngữ cảnh xấu hổ đến run chân này, giọng nói đầy uất nghẹn.
“Vậy… vậy anh… đi tìm người khác đi…. Đêm qua em và anh đã…”
Hàn Cao Lãng ngang nhiên tranh thoại cô: “Nhưng nó chỉ thích nỗi mình em.”
Cô lập tức từ chối: “Anh đừng có mà kén cá chọn canh! Không đi tìm đến người phụ nữ xinh đẹp của mình lại còn tìm đến cưỡng bức người yêu cũ làm gì chứ?”
Chu Tử Hạ biết đêm qua sự việc xảy ra ngoài ý muốn, như thường thì xong xuôi mọi việc đường ai người nấy đi, cô đâu người bạn trai cũ lại có tính bám dai như đỉa đói vậy. Dù cô có phản kháng bao nhiêu nhưng kết quả nhận lại chỉ là con số không.
“Anh cũng có bạn gái cơ mà, sao không cưỡng bức cô ấy, hà cơ sao không buông bỏ em vậy? Em giờ đây đã là hoa có chủ rồi!”
Hàn Cao Lãng đay nghiến, nói: “Tôi đã nói rồi! Ngoài tôi ra em không có quyền hẹn hò với người khác! Cả đời này em chỉ là người phụ nữ của riêng tôi.”
Vừa nói anh vừa đưa tay lên nắm chặt lấy chiếc cằm thon vline của cô: “Tôi cũng nói với em rồi, rằng tôi có sở thích đập chậu cướp hoa.”
“Thứ mà tôi muốn nhất định phải có được.”
“Người phụ nữ mà Hàn Cao Lãng đã để mắt tới thì đừng hòng nói được lời chia tay.”
Lời nói vừa dứt Hàn Cao Lãng cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi ma ranh trơn ướt linh hoạt thừa dịp cô đang hé mở tiến quân thần tốc vào sâu bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm mà khuấy đảo liên hồi trong khoang miệng cô, mút sâu vào để rồi hút những thứ mật ngọt mà lưỡi cô đã tiết ra.
“Ưʍ… buông… buông ra…”