Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 101
Ảnh Thừa Nhiên sợ hãi toàn thân co rúm lại, mắt liếc nhìn về khuôn mặt giận dữ của Ảnh Thừa Quân.
“Hu hu hu, daddy! Cuối cùng daddy cũng đến rồi! Mau cứu chị xinh đẹp!”
Bấy giờ thằng bé mới thoát khỏi nỗi sợ hãi vì cảnh tượng ban nãy, nhờ tiếng gắt gỏng của ba mình mà nó có thêm động lực.
“Lên xe!”
Ảnh Thừa Quân mặt mày đen khịt lại, hắn bây giờ rất tức giận, trừng về phía cậu bé mà ra lệnh.
“Giải quyết hết bọn chúng, một tên cũng không tha!”
Hắn quay sang ra lệnh thuộc hạ giải quyết những tên còn lại, một tên cũng không được sống sót. Ba tên áo đen vừa tới nơi không kịp quay xe đã bị thuộc hạ của Ảnh Thừa Quân ra tay. Hàng loạt súng lục ngắm vào chiếc xe đã cố gắng tẩu thoát. Hàng chục viên đạn như mưa bay đến bắn vào bình xăng. Xăng rò rỉ ngày một nhiều, sau đó một tiếng nổ phát ra cực lớn thu hút vài người đang sinh sống gần đó.
Gia thế của Ảnh Thừa Quân không phải dạng vừa. Chỉ nháy mắt sau đó đã giải quyết xong hỗn loạn nơi này. Hắn và vài thuộc hạ cùng với Ảnh Thừa Nhiên trở về biệt thự trước, sơ cứu vết thương cho cô gái nhỏ này.
Kết thúc hồi ức, cánh cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa làm thức tỉnh, lôi kéo linh hồn của Ảnh Thừa Nhiên trở về với hiện thực.
Kẻ vừa đến gõ cửa là thuộc hạ của Ảnh gia. Anh ta đứng ở bên ngoài cửa, kính cẩn thông báo tình hình mọi việc xảy ra trong biệt thự.
“Thiếu gia, Hà tiểu thư có dấu hiệu tỉnh lại. Quản gia vừa rồi cho biết, trong khi bà ta đang đút thuốc thì thấy ngón tay trỏ của Hà tiểu thư động đậy.”
Nghe lời tên vệ sĩ nói, Ảnh Thừa Nhiên không giấu vẻ mặt vui mừng trên gương mặt mình. Thằng bé nhanh chóng tụt khỏi đùi Ảnh Thừa Quân, bước đi chân ngắn dài chạy vội ra cánh cửa.
Vào lúc thằng bé đang nhón chân lên với lấy tay nắm cửa thì đột nhiên cổ áo của nó bị ai đó xách lên. Thân hình nấm lùn của Ảnh Thừa Nhiên lơ lửng trên cao, nó nheo mắt lại trừng về phía sau.
“Daddy xấu xa, buông con ra! Con muốn đến thăm chị xinh đẹp.”
Không biết Ảnh Thừa Quân đã rời khỏi chỗ từ lúc nào, một tay hắn nắm cổ áo con trai mình tay con lại đẩy cửa bước ra.
Khi ra khỏi cửa phòng, Ánh Thừa Quân nhẫn tâm ném thằng bé như ném trái banh về phía trước. Vệ sĩ đã quá đỗi quen thuộc với hành động này, anh ta giang tay ra thuận tiện đỡ Ảnh Thừa Nhiên vào trong người.
“Đưa tiểu thiếu gia về phòng.”
Thanh âm lạnh như băng ở hai cực thoát ra khỏi cổ họng, không thèm liếc nhìn thêm, hắn quay sang phải tiến gần một căn phòng.
“Daddy chơi xấu vậy, con muốn gặp chị xinh đẹp.”
Ảnh Thừa Nhiên giãy giụa trong vòng ôm của vệ sĩ, vẻ mặt phụng phịu bất mãn nhìn về bóng lưng cao ráo ở phía trước.
Là con gặp chị xinh đẹp trước cơ mà! Câu sau Ảnh Thừa Thiên chỉ biết nói thì thào trong hờn tủi.
Rõ ràng là nó gặp cô gái trước, bây giờ cô gái ấy tỉnh rồi thì nó cũng cũng phải đến hỏi thăm sức khoẻ cơ chứ!
Lớn rồi mà lại đi ăn hiếp con nít, mấy ngày qua Ảnh Thừa Quân không cho thằng bé vào nơi nghỉ ngơi của cô gái. Một mình hắn trong phòng ngắm nhìn cô gái mà chẳng thèm chia sẻ cho ai ngoài bà quản gia phụ trách việc lau sạch cơ thể của cô, còn việc thay thuốc ở miệng vết thương cũng một tay Ảnh Thừa Quân làm.
“Tiểu thiếu gia, người ngoan ngoãn quay về phòng làm bài tập đi. Cả sáng nay người bỏ nhà đi chơi, bài tập vẫn còn chất đống. Nếu như người không làm sợ e rằng cái mông của người không giữ nổi.”
Tên vệ sĩ đưa Ảnh Thừa Nhiên về phòng riêng, vừa đi anh ta vừa dùng lời lẽ thích hợp để thằng bé không quấy nhiễu.
“Hứ! Daddy là tên xấu! Dám đi gặp chị xinh đẹp một mình.”
Vừa về đến phòng của mình, Ảnh Thừa Nhiên được vệ sĩ thả xuống liền trút giận lên chiếc ghế. Vệ sĩ canh gác chỉ biết cười thầm trong bụng, bên ngoài lạnh nhạt mà trông coi thằng bé.
Ở một căn phòng rộng rãi xa hoa của căn biệt thự được thiết kế tỉ mỉ và điều khắc. Bên trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, bài trí theo tông màu chủ đạo là lạnh. Nhưng mấy ngày nay, căn phòng được ấm lên bởi một hơi thở nhè nhẹ của thiếu nữ. Đôi mắt của cô vẫn còn đang khép, trên người chùm tấm chăn mỏng, tay phải đang truyền nước.
Những tia sáng bên ngoài hắt vào khung cửa, những làn gió nhè nhẹ đưa tới bên trong phòng, mang theo hơi mát lạnh phà vào gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần. Hàng mi đen tuyền của Hà Bội Sam hơi chớp chớp, bên tai cô truyền đến âm thanh rào rào của tiếng nước chảy.
Ở bên cạnh Hà Bội Sam, bà quản gia mang vóc dáng không quá béo, đã ngoài năm mươi tuổi, trên gương mặt hiền hậu đã xuất hiện vài nếp nhăn. Người bà hơi cúi xuống, đôi tay đang và lấy chiếc khăn mặt ở trong thau nước sạch.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, bà quản gia tự động lùi sang một bên cúi chào người vừa
vào.
“Thiếu gia.”
Ảnh Thừa Quân trả lời ngắn gọn, ánh mắt hắn nhìn chăm chú cô gái đang ngủ trên giường. Ngay sau đó hắn phất tay ra hiệu bà quản gia rời khỏi phòng.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế tựa gần chiếc giường, hai chân vắt chéo, chống tay trước cằm, ánh mắt hắn dõi theo từng chi nét đẹp của Hà Bội Sam.
Từ bao giờ hắn lại có thói quen nhìn chằm chằm người phụ nữ khác vậy?
Hay là vì lý do cô gái này khá giống với vợ quá cố?
“Um.”
Hà Bội Sam khẽ trở mình một cái, mi mắt chớp lên chớp xuống vài lần rồi từ từ mở ra.
“Hu hu hu, daddy! Cuối cùng daddy cũng đến rồi! Mau cứu chị xinh đẹp!”
Bấy giờ thằng bé mới thoát khỏi nỗi sợ hãi vì cảnh tượng ban nãy, nhờ tiếng gắt gỏng của ba mình mà nó có thêm động lực.
“Lên xe!”
Ảnh Thừa Quân mặt mày đen khịt lại, hắn bây giờ rất tức giận, trừng về phía cậu bé mà ra lệnh.
“Giải quyết hết bọn chúng, một tên cũng không tha!”
Hắn quay sang ra lệnh thuộc hạ giải quyết những tên còn lại, một tên cũng không được sống sót. Ba tên áo đen vừa tới nơi không kịp quay xe đã bị thuộc hạ của Ảnh Thừa Quân ra tay. Hàng loạt súng lục ngắm vào chiếc xe đã cố gắng tẩu thoát. Hàng chục viên đạn như mưa bay đến bắn vào bình xăng. Xăng rò rỉ ngày một nhiều, sau đó một tiếng nổ phát ra cực lớn thu hút vài người đang sinh sống gần đó.
Gia thế của Ảnh Thừa Quân không phải dạng vừa. Chỉ nháy mắt sau đó đã giải quyết xong hỗn loạn nơi này. Hắn và vài thuộc hạ cùng với Ảnh Thừa Nhiên trở về biệt thự trước, sơ cứu vết thương cho cô gái nhỏ này.
Kết thúc hồi ức, cánh cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa làm thức tỉnh, lôi kéo linh hồn của Ảnh Thừa Nhiên trở về với hiện thực.
Kẻ vừa đến gõ cửa là thuộc hạ của Ảnh gia. Anh ta đứng ở bên ngoài cửa, kính cẩn thông báo tình hình mọi việc xảy ra trong biệt thự.
“Thiếu gia, Hà tiểu thư có dấu hiệu tỉnh lại. Quản gia vừa rồi cho biết, trong khi bà ta đang đút thuốc thì thấy ngón tay trỏ của Hà tiểu thư động đậy.”
Nghe lời tên vệ sĩ nói, Ảnh Thừa Nhiên không giấu vẻ mặt vui mừng trên gương mặt mình. Thằng bé nhanh chóng tụt khỏi đùi Ảnh Thừa Quân, bước đi chân ngắn dài chạy vội ra cánh cửa.
Vào lúc thằng bé đang nhón chân lên với lấy tay nắm cửa thì đột nhiên cổ áo của nó bị ai đó xách lên. Thân hình nấm lùn của Ảnh Thừa Nhiên lơ lửng trên cao, nó nheo mắt lại trừng về phía sau.
“Daddy xấu xa, buông con ra! Con muốn đến thăm chị xinh đẹp.”
Không biết Ảnh Thừa Quân đã rời khỏi chỗ từ lúc nào, một tay hắn nắm cổ áo con trai mình tay con lại đẩy cửa bước ra.
Khi ra khỏi cửa phòng, Ánh Thừa Quân nhẫn tâm ném thằng bé như ném trái banh về phía trước. Vệ sĩ đã quá đỗi quen thuộc với hành động này, anh ta giang tay ra thuận tiện đỡ Ảnh Thừa Nhiên vào trong người.
“Đưa tiểu thiếu gia về phòng.”
Thanh âm lạnh như băng ở hai cực thoát ra khỏi cổ họng, không thèm liếc nhìn thêm, hắn quay sang phải tiến gần một căn phòng.
“Daddy chơi xấu vậy, con muốn gặp chị xinh đẹp.”
Ảnh Thừa Nhiên giãy giụa trong vòng ôm của vệ sĩ, vẻ mặt phụng phịu bất mãn nhìn về bóng lưng cao ráo ở phía trước.
Là con gặp chị xinh đẹp trước cơ mà! Câu sau Ảnh Thừa Thiên chỉ biết nói thì thào trong hờn tủi.
Rõ ràng là nó gặp cô gái trước, bây giờ cô gái ấy tỉnh rồi thì nó cũng cũng phải đến hỏi thăm sức khoẻ cơ chứ!
Lớn rồi mà lại đi ăn hiếp con nít, mấy ngày qua Ảnh Thừa Quân không cho thằng bé vào nơi nghỉ ngơi của cô gái. Một mình hắn trong phòng ngắm nhìn cô gái mà chẳng thèm chia sẻ cho ai ngoài bà quản gia phụ trách việc lau sạch cơ thể của cô, còn việc thay thuốc ở miệng vết thương cũng một tay Ảnh Thừa Quân làm.
“Tiểu thiếu gia, người ngoan ngoãn quay về phòng làm bài tập đi. Cả sáng nay người bỏ nhà đi chơi, bài tập vẫn còn chất đống. Nếu như người không làm sợ e rằng cái mông của người không giữ nổi.”
Tên vệ sĩ đưa Ảnh Thừa Nhiên về phòng riêng, vừa đi anh ta vừa dùng lời lẽ thích hợp để thằng bé không quấy nhiễu.
“Hứ! Daddy là tên xấu! Dám đi gặp chị xinh đẹp một mình.”
Vừa về đến phòng của mình, Ảnh Thừa Nhiên được vệ sĩ thả xuống liền trút giận lên chiếc ghế. Vệ sĩ canh gác chỉ biết cười thầm trong bụng, bên ngoài lạnh nhạt mà trông coi thằng bé.
Ở một căn phòng rộng rãi xa hoa của căn biệt thự được thiết kế tỉ mỉ và điều khắc. Bên trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, bài trí theo tông màu chủ đạo là lạnh. Nhưng mấy ngày nay, căn phòng được ấm lên bởi một hơi thở nhè nhẹ của thiếu nữ. Đôi mắt của cô vẫn còn đang khép, trên người chùm tấm chăn mỏng, tay phải đang truyền nước.
Những tia sáng bên ngoài hắt vào khung cửa, những làn gió nhè nhẹ đưa tới bên trong phòng, mang theo hơi mát lạnh phà vào gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần. Hàng mi đen tuyền của Hà Bội Sam hơi chớp chớp, bên tai cô truyền đến âm thanh rào rào của tiếng nước chảy.
Ở bên cạnh Hà Bội Sam, bà quản gia mang vóc dáng không quá béo, đã ngoài năm mươi tuổi, trên gương mặt hiền hậu đã xuất hiện vài nếp nhăn. Người bà hơi cúi xuống, đôi tay đang và lấy chiếc khăn mặt ở trong thau nước sạch.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, bà quản gia tự động lùi sang một bên cúi chào người vừa
vào.
“Thiếu gia.”
Ảnh Thừa Quân trả lời ngắn gọn, ánh mắt hắn nhìn chăm chú cô gái đang ngủ trên giường. Ngay sau đó hắn phất tay ra hiệu bà quản gia rời khỏi phòng.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế tựa gần chiếc giường, hai chân vắt chéo, chống tay trước cằm, ánh mắt hắn dõi theo từng chi nét đẹp của Hà Bội Sam.
Từ bao giờ hắn lại có thói quen nhìn chằm chằm người phụ nữ khác vậy?
Hay là vì lý do cô gái này khá giống với vợ quá cố?
“Um.”
Hà Bội Sam khẽ trở mình một cái, mi mắt chớp lên chớp xuống vài lần rồi từ từ mở ra.