Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 99
Ảnh Thừa Nhiên vẫn bước đi chậm rãi ung dung trên ven đường phố. Một tay giữ chặt túi đồ tay còn lại đưa mặt đồng hồ thông minh ép sát vào bên tai, cố tình nói to như thể cho mấy người bám theo mình nghe thấy, du ý nhắc nhở bọn họ rằng sắp có người tới đón.
Không ngờ kẻ bám sau lưng không hề mắc mưu của thằng bé. Bọn họ thừa biết thằng bé đang múa rìu qua mắt thợ, vẫn cứ bám dai phía sau lưng con mồi.
Ảnh Thừa Nhiên nhận thấy kẻ xấu không dễ lừa, thằng bé nhanh chân chạy vội để cắt đuôi bọn họ.
Một trong đám người áo đen đột ngột giải tán khỏi đồng đội. Tên đó rẽ vào một con đường hẹp nhỏ, ít người qua lại rồi biết mất trong vài tích tác.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Do quá hoảng sợ, Ảnh Thừa Quân không định hình được con đường về biệt thự nên dẫn đến lạc được, người xấu vẫn còn bám theo sau.
Khi đến đoạn đường heo hút tối tăm, ánh sáng không thể vào chiếu vào càng không có con người đi lại. Bỗng từ phía bên tay phải của cậu truyền đến
một cơn đau, tiếp theo đó thân thể nấm lùn rơi vào vòm tay thô bạo của một tên áo, tên khi trước vừa rời khỏi đàn. Tên đó không một lời nào mà bịt chặt
miệng Ảnh Thừa Nhiên bằng chiếc khăn đã tẩm thuốc mê. Động tác của hắn diễn ra trong vòng năm giây ngắn ngủi.
Bị bịt chặt bằng chiếc khăn lạ, Ảnh Thừa Nhiên như ý thức được chiếc khăn này không hề đơn giản. Trí thông minh của thằng bé lúc này bộc lộ rõ. Ảnh Thừa Nhiên nhanh chóng nín thở để tránh hít phải thuốc mê, giãy giụa trong ngực của tên áo đen, giả vờ ngất lịm đi. Nếu đã diễn thì diễn cho đến cùng.
Ảnh Thừa Quân cảm nhận bọn chúng trói chặt hai tay cùng bọc đồ lại trước ngực, rồi sau đó bị bọn họ vác bổng lên vai cho vào chiếc xe màu đen đang dừng ở bên kia đường.
Ngoài trời lúc này cũng tối sầm lại do trên nền trời từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, cơn gió lại thổi tạt qua nơi đây. Bánh xe chuyển động chạy một cách bình tĩnh trên con đường. Không vội vã cũng không tăng tốc, cứ ung dung lái tốc độ bình thường chạy dọc con hẻm ít người qua lại.
Chạy xe được một lúc, cơn mưa đầu mùa thu đã trút xuống tầm tã. Nhân cơ hội này, Ảnh Thừa Nhiên giả vờ giận mình tỉnh dậy. Khuôn mặt nhăn nhó biểu hiện vẫn còn choáng do thuốc như người bị hại. Trong xe thi thoảng rung lắc do địa hình của đường, thêm vào đó là hơi thở đều đặn của sáu người, năm lớn một nhỏ.
Thấy thằng bé tỉnh dậy, tên ngồi cạnh không thèm liếc nhìn cậu, khoé miệng nở rõ nụ cười ác ý.
“Nhóc con, thấy sợ không?”
Vốn là con trai của Ảnh Thừa Quân, thừa hưởng đầy đủ gen di truyền của người bố, từ tính cách đến lời nói đều giống như đúc.
“Nhạt nhẽo! Quen rồi!”.
Cái vụ bắt cóc này đã xảy ra với Ánh Thừa Nhiên như cơm bữa, số lần bị bắt cóc đếm từng đốt ngón tay ngón chân đều không xuể, lần này là lần thứ N cộng thêm con số một rồi. Có gì phải sợ đâu chứ?
Ảnh Thừa Nhiên lạnh lùng đáp trả câu nghi vấn của tên vừa hỏi, giọng nói như một người trưởng thành, vẻ mặt không lộ ra vẻ lo sợ như vài phút trước đó mà thay vào đó là nét mặt không một chút cảm xúc nào.
“Muốn tiền của daddy tôi thì sao không đến tận nơi, gặp mặt uống nước nói chuyện để đàm phán, hà cớ gì cứ phải mượn tiền gián tiếp thông qua tôi như vậy chứ? Có thân thích gì đâu mà mượn tay tôi làm gì!”
Không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại có thể ăn nói chững chạc như người trưởng thành khiến cho kẻ kia có chút giật mình, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Nhưng ngay sau đó, tên đó cất đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình mà thay vào đó nét mặt hung dữ của kẻ xấu hiện nguyên bản. Chỉ thấy hắn ta dụi tàn thuốc vào cạnh cửa, ngửa mặt đối diện với nóc xe mà cười lớn. Nụ cười của hắn thật khiến người ta nổi da gà, xù lông tơ.
“Hi ha ha ha…”
Tên đó rú lên một điệu cười của quái thú, đưa tay ra tháo gỡ dây thừng đang trói chặt Ảnh Thừa Nhiên.
“Thật hấp dẫn! Thật cứng rắn! Ta rất thích tính của nhóc!”
Được kẻ xấu tháo đi vật cản, Ảnh Thừa Quân cũng không hề vội vã hấp tấp. Chỉ có đứa trẻ nào mít ướt mới ngu muội mà vội vàng khóc lớn tìm cách trốn thoát.
Một tên ngồi ghế phụ ở phía trước quay người lại đưa cho Ảnh Thừa Nhiên một hộp cơm vẫn còn hơi nóng, ra lệnh cho cậu bé.
“Nhóc con, ăn chút đồ đi! Ăn để lấy sức trụ đến lúc gia đình đưa tiền chuộc đến!”
Không ngờ kẻ bám sau lưng không hề mắc mưu của thằng bé. Bọn họ thừa biết thằng bé đang múa rìu qua mắt thợ, vẫn cứ bám dai phía sau lưng con mồi.
Ảnh Thừa Nhiên nhận thấy kẻ xấu không dễ lừa, thằng bé nhanh chân chạy vội để cắt đuôi bọn họ.
Một trong đám người áo đen đột ngột giải tán khỏi đồng đội. Tên đó rẽ vào một con đường hẹp nhỏ, ít người qua lại rồi biết mất trong vài tích tác.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Do quá hoảng sợ, Ảnh Thừa Quân không định hình được con đường về biệt thự nên dẫn đến lạc được, người xấu vẫn còn bám theo sau.
Khi đến đoạn đường heo hút tối tăm, ánh sáng không thể vào chiếu vào càng không có con người đi lại. Bỗng từ phía bên tay phải của cậu truyền đến
một cơn đau, tiếp theo đó thân thể nấm lùn rơi vào vòm tay thô bạo của một tên áo, tên khi trước vừa rời khỏi đàn. Tên đó không một lời nào mà bịt chặt
miệng Ảnh Thừa Nhiên bằng chiếc khăn đã tẩm thuốc mê. Động tác của hắn diễn ra trong vòng năm giây ngắn ngủi.
Bị bịt chặt bằng chiếc khăn lạ, Ảnh Thừa Nhiên như ý thức được chiếc khăn này không hề đơn giản. Trí thông minh của thằng bé lúc này bộc lộ rõ. Ảnh Thừa Nhiên nhanh chóng nín thở để tránh hít phải thuốc mê, giãy giụa trong ngực của tên áo đen, giả vờ ngất lịm đi. Nếu đã diễn thì diễn cho đến cùng.
Ảnh Thừa Quân cảm nhận bọn chúng trói chặt hai tay cùng bọc đồ lại trước ngực, rồi sau đó bị bọn họ vác bổng lên vai cho vào chiếc xe màu đen đang dừng ở bên kia đường.
Ngoài trời lúc này cũng tối sầm lại do trên nền trời từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, cơn gió lại thổi tạt qua nơi đây. Bánh xe chuyển động chạy một cách bình tĩnh trên con đường. Không vội vã cũng không tăng tốc, cứ ung dung lái tốc độ bình thường chạy dọc con hẻm ít người qua lại.
Chạy xe được một lúc, cơn mưa đầu mùa thu đã trút xuống tầm tã. Nhân cơ hội này, Ảnh Thừa Nhiên giả vờ giận mình tỉnh dậy. Khuôn mặt nhăn nhó biểu hiện vẫn còn choáng do thuốc như người bị hại. Trong xe thi thoảng rung lắc do địa hình của đường, thêm vào đó là hơi thở đều đặn của sáu người, năm lớn một nhỏ.
Thấy thằng bé tỉnh dậy, tên ngồi cạnh không thèm liếc nhìn cậu, khoé miệng nở rõ nụ cười ác ý.
“Nhóc con, thấy sợ không?”
Vốn là con trai của Ảnh Thừa Quân, thừa hưởng đầy đủ gen di truyền của người bố, từ tính cách đến lời nói đều giống như đúc.
“Nhạt nhẽo! Quen rồi!”.
Cái vụ bắt cóc này đã xảy ra với Ánh Thừa Nhiên như cơm bữa, số lần bị bắt cóc đếm từng đốt ngón tay ngón chân đều không xuể, lần này là lần thứ N cộng thêm con số một rồi. Có gì phải sợ đâu chứ?
Ảnh Thừa Nhiên lạnh lùng đáp trả câu nghi vấn của tên vừa hỏi, giọng nói như một người trưởng thành, vẻ mặt không lộ ra vẻ lo sợ như vài phút trước đó mà thay vào đó là nét mặt không một chút cảm xúc nào.
“Muốn tiền của daddy tôi thì sao không đến tận nơi, gặp mặt uống nước nói chuyện để đàm phán, hà cớ gì cứ phải mượn tiền gián tiếp thông qua tôi như vậy chứ? Có thân thích gì đâu mà mượn tay tôi làm gì!”
Không ngờ một đứa trẻ năm tuổi lại có thể ăn nói chững chạc như người trưởng thành khiến cho kẻ kia có chút giật mình, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Nhưng ngay sau đó, tên đó cất đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình mà thay vào đó nét mặt hung dữ của kẻ xấu hiện nguyên bản. Chỉ thấy hắn ta dụi tàn thuốc vào cạnh cửa, ngửa mặt đối diện với nóc xe mà cười lớn. Nụ cười của hắn thật khiến người ta nổi da gà, xù lông tơ.
“Hi ha ha ha…”
Tên đó rú lên một điệu cười của quái thú, đưa tay ra tháo gỡ dây thừng đang trói chặt Ảnh Thừa Nhiên.
“Thật hấp dẫn! Thật cứng rắn! Ta rất thích tính của nhóc!”
Được kẻ xấu tháo đi vật cản, Ảnh Thừa Quân cũng không hề vội vã hấp tấp. Chỉ có đứa trẻ nào mít ướt mới ngu muội mà vội vàng khóc lớn tìm cách trốn thoát.
Một tên ngồi ghế phụ ở phía trước quay người lại đưa cho Ảnh Thừa Nhiên một hộp cơm vẫn còn hơi nóng, ra lệnh cho cậu bé.
“Nhóc con, ăn chút đồ đi! Ăn để lấy sức trụ đến lúc gia đình đưa tiền chuộc đến!”