Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Tỏ tình
Ngay khi vừa đến bệnh viện, Tịnh Nhu tức tốc hỏi phòng của Nhất Nam từ y tá của bệnh viện rồi chạy một mạch đến đó khiến Sở Hạo Dương đuổi theo không kịp.
“Từ từ thôi Tịnh Nhu”
Tịnh Nhu mặc kệ lời nhắc nhở của Sở Hạo Dương, cô mở toang cánh cửa xông thẳng vào phòng bệnh hét lớn.
“Nhất Nam, cậu sao rồi? Ngã xuống ở đâu vậy?”
Tiêu Nhất Nam trong tình trạng chân trái bó bột vừa thấy Tịnh Nhu, cô nàng đã la oai oái, khóc không thành tiếng kéo cả người Tịnh Nhu vào ôm chặt cứng mè nheo.
“Ôi Tịnh Nhu, tớ đau quá! Muốn Tiểu Nhu hôn tớ để đỡ đau…huhu”
“Được, được, ôm nào”
Tịnh Nhu cũng dang tay ra ôm Tiêu Nhất Nam vào trong lòng an ủi, động viên. Sở Hạo Dương vào đến nơi đã chứng kiến một màn ôm ấp như thế này, anh nóng mắt hỏi.
“Hai người ôm nhau đủ chưa?”
Tiêu Nhất Nam không những không sợ mà còn nhếch miệng khinh khỉnh trêu đùa Sở Hạo Dương.
“Hihi! Chưa bao giờ là đủ!”
Sở Hạo Dương cũng chẳng thua kém, anh liếc cặp mắt sắc lẹm xuống người con gái đang ôm chặt cứng người anh yêu kia buông lời cảnh cáo.
“Buông ra mau”
“Không buông đó!”
“Buông!”
“Không!”
Trong khi hai người họ vẫn đang đấu đá nhau, Tịnh Nhu thì vẫn ôm Tiêu Nhất Nam không buông, bất chợt ở ngoài cửa vang lên tiếng nói.
“Hình như tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?”
Tịnh Nhu ngoảnh đầu lại nhìn, khá bất ngờ khi biết người đó là Tạ Thần Phong, trong khi cô vẫn đang thắc mắc không biết tại sao Tạ Thần Phong lại xuất hiện ở đây thì Tiêu Nhất Nam đã buông cô ra, nói khéo.
“Cũng muộn rồi, tớ không sao đâu! Cậu về trước với sếp Sở đi Tịnh Nhu”
Tạ Thần Phong nghe xong mắt sáng rực lên, cũng đứng ngoài vỗ vai Sở Hạo Dương phụ hoạ thêm.
“Đúng đó, còn không về là trời tối, lái xe không an toàn đâu”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng, hết nhìn Tạ Thần Phong lại liếc mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Nhất Nam, sao hai người này đồng lòng thế nhỉ? Cô lườm Tiêu Nhất Nam bâng quơ hỏi.
“Sao tớ vừa mới đến là cậu đã đuổi tớ đi rồi? Hơn nữa cậu cũng cần người chăm sóc mà, tớ…”
Tạ Thần Phong thấy vậy liền vỗ nhẹ vai ra hiệu cho Sở Hạo Dương, anh một khắc đi đến ôm eo Tịnh Nhu kéo về phía mình hướng ra ngoài phòng bệnh rồi nói.
“Thôi nào! Đi thôi, công suất bóng đèn của chúng ta mạnh quá rồi”
“Công suất gì? Sao em lại thành bóng đèn rồi…?” Tịnh Nhu vẫn ngoảnh lại í ới…
Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đi mất, Tiêu Nhất Nam bây giờ mới nhìn đến Tạ Thần Phong, cô nhân cơ hội anh không để ý chụp lấy một quả táo ở trên bàn ném vào anh cũng may anh phản xạ nhanh nên bắt được. Tiêu Nhất Nam sửng cồ trách móc Tạ Thần Phong.
“Tạ Thần Phong, sao anh không nói gì vậy? Chắc chắn Tịnh Nhu hiểu lầm chúng ta rồi đó”
Tạ Thần Phong đưa quả táo lên miệng cắn một cái, nhếch mép đắc ý.
“Em sợ cô ấy hiểu lầm? Vậy chi bằng chúng ta biến thành thật luôn đi?”
Tiêu Nhất Nam vì bị thương ở chân, không thể di chuyển được, nghe lời nói ẩn ý mập mờ của Tạ Thần Phong mà ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác nói lắp.
“Thật…thật giả gì ở đây chứ? Anh đừng nói lung tung nữa, nếu không còn việc gì thì anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”
Tạ Thần Phong lúc này đã ăn xong miếng táo trong miệng, liếc mắt thầy một bên tai của Tiêu Nhất Nam đã đỏ lựng hết lên mà cười thầm. Anh đặt quả táo xuống bàn, đi đến bên giường bệnh cúi người xuống ghé sát tai Tiêu Nhất Nam.
“Sao nào? Em sợ cái gì? Em muốn trốn tránh gì sao?”
Tiêu Nhất Nam nóng hết cả mặt, cô thực muốn phản bác lại anh. Nói là làm, Tiêu Nhất Nam quay ngoắt mặt lại định cãi nhau với Tạ Thần Phong nhưng…
“Tôi làm gì có gì cần phải trốn…”
Lời chưa được nói hết, miệng nhỏ của cô đã bị môi Tạ Thần Phong đột ngột hôn xuống. Tất cả những điều cô muốn nói đều bị anh nuốt trôi xuống đáy bụng, nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt mà đầy đằm thắm.
“Ưm…”
Tiêu Nhất Nam bàng hoàng trước hành động đột ngột này của Tạ Thần Phong, hai tay của cô bối rối đặt lên ngực anh định dùng sức đẩy ra nhưng rất nhanh ý định ấy chợt vụt tắt khi Tạ Thần Phong đã đoán trước được động thái này của cô. Hai tay của anh, một tay gắt gao ép chặt gáy cô một tay đan chặt lấy bàn tay cô không cho cô cơ hội nào phản kháng.
Trước thái độ quyết liệt của Tạ Thần Phong, Tiêu Nhất Nam dường như đã mủi lòng, nụ hôn mê luyến ấy đã thành công dụ dỗ con nhím hay xù lông này sa bẫy. Tiêu Nhất Nam mềm lòng, cô cũng từ từ nhắm mắt hưởng thụ, toàn thân thả lỏng, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn ấy.
Sau một hồi dây dưa, cuối cùng 4 cánh môi ấy mới chịu tách ra kèm theo đầu lưỡi giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ánh lên vẻ ái muội. Tiêu Nhất Nam bị người đàn ông trước mặt hôn đến mặt đỏ tía tai, ánh mắt chất chứa vài tia phức tạp nhìn vào gương mặt điển trai của Tạ Thần Phong.
Tạ Thần Phong tham lam hôn chụt lên môi cô một cái nữa sau đó mới cụng trán mình vào trán cô thủ thỉ.
“Nhất Nam, tôi thích em, chúng ta hẹn hò đi!”
Trước lời bày tỏ đột ngột của Tạ Thần Phong, nhất thời Tiêu Nhất Nam quên mất phản ứng không biết nên trả lời như thế nào. Ánh mắt cô mơ màng suy nghĩ. Tạ Thần Phong thấy cô im lặng, anh biết cô vẫn còn đắn đo, anh thở dài một hơi nói.
“Thôi được rồi…tôi biết em vẫn còn đắn đo chuyện gì. Vậy thì tôi cho em 1 tuần, trong vòng 1 tuần ấy em cứ thoải mái suy nghĩ, tôi sẽ không bắt ép em. Sau 1 tuần, tôi muốn nghe câu trả lời của em, tốt nhất là đến lúc đó em đừng có mà trốn tránh”
Mấy lời bá đạo này của Tạ Thần Phong khiến Tiêu Nhất Nam giật giật khoé môi.
“Sao anh lại có thể ép người quá đáng như vậy chứ?”
“Thì đã sao? Tôi không bắt em trả lời luôn đã may lắm rồi đấy. Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài”
…
Phía bên ngoài hành lang, Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đang đứng đợi thang máy. Nãy giờ cô cứ ngẫm ngợi, suy nghĩ mãi về chuyện của Nhất Nam. Cuối cùng vì tính tò mò, không chịu được mới quay sang anh nói nhỏ.
“Nhất Nam với Tạ Thần Phong? Chuyện lần trước anh nói là nghiêm túc hả? Hai người đó mới gặp mặt đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi…sao bây giờ lại?”
Sở Hạo Dương thản nhiên quay sang cốc nhẹ đầu của Tịnh Nhu.
“Em suy nghĩ đơn giản quá đó. Không đánh không quen biết, không oan gia không gặp mặt, có gì mà không thể chứ?”.
“Nhưng em vẫn cảm thấy…Nhất Nam không phải gu của Tạ Thần Phong. Em thấy Thần Phong sẽ thích mấy kiểu em gái nhỏ ngây thơ hay mấy chị đại hổ báo cáo chồn hơn chứ”
Anh thở hắt, quay sang kéo Tịnh Nhu về phía mình, ôm chặt bả vai cô giảng giải.
“Tình yêu thì làm gì có đạo lý với logic đâu chứ đúng không. Tất nhiên thích ai rồi thì làm gì còn đặt ra cái tiêu chuẩn để kén chọn làm gì nữa”
Tịnh Nhu hất nhẹ đuôi tóc ra đằng sau, ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy rất có lý, khoé miệng cô tự nhiên nhấc lên.
“Ờ…cũng đúng. Anh nói cũng có lý. Nếu họ đã quyết định quen nhau, thì em…sẽ thành tâm chúc phúc cho họ”
Hai người cứ vậy đứng âu yếm nhau trước cửa thang máy, đúng lúc này cánh cửa thang máy mở ra cùng với đó là thân hình gầy gò thất thuể của một người đàn ông bước ra. Tịnh Nhu liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là Diệp Tư Thành, cô cất giọng gọi lại.
“Sếp Diệp”
Diệp Tư Thành phát hiện ai đó gọi mình ngay lập tức cũng quay đầu lại nhìn thấy Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đang đứng đó. Anh ta gượng cười nhẹ.
“Cô Đường, sếp Sở đã lâu không gặp”
Tịnh Nhu tinh mắt nhìn ra sắc mặt của Diệp Tư Thành rất xanh xao, đứng trên cương vị là một người đối tác cũng như là một người bạn cô cất lời hỏi thăm.
“Sếp Diệp, sao trông anh tiều tuỵ quá vậy? Anh không khoẻ hả?”
Diệp Tư Thành đương nhiên không giấu giếm chỉ là lời nói có chút mệt mỏi.
“Tôi không sao. Mấy hôm nay chăm bệnh nên không nghỉ ngơi tốt thôi”
Sở Hạo Dương cũng đã phát hiện ra lời nói của Diệp Tư Thành có ý gì đó, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
“Sếp Diệp, người thân có chuyện gì à? Anh là bạn của Tịnh Nhu, nếu có gì cần giúp đỡ thì nói với chúng tôi, giúp được chắc chắn chúng tôi sẽ giúp”
“Nếu chủ tịch Dương Thiên đã ngỏ lời muốn giúp như vậy, đương nhiên là chuyện tốt rồi”
“Thế nên…là?” Tịnh Nhu ngắc ngứ.
Diệp Tư Thành thở dài, hướng ánh về phía phòng bệnh đằng xa cất giọng buồn bã.
“Là mẹ tôi, bà ấy bị thiếu máu bất sản cấp tính, cần phải cấy ghép tuỷ”
Tịnh Nhu nghe vậy cũng ngỡ ngàng bịt miệng, cô không ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra biến cố như vậy. Cô biết mẹ của Diệp Tư Thành là Diệp Tuệ, tuy rằng ngoài mặt gia đình họ đầm ấm hạnh phúc là vậy nhưng thực chất tất cả những hạnh phúc mỏng manh ấy đều là do một tay Tống Ngạo thể hiện ra cho mọi người thấy mà thôi. Trong mớ bòng bong này của đời trước, thực ra Diệp Tuệ cũng không hề có lỗi…
Lát sau, Tịnh Nhu ngỏ lời muốn đến thăm mẹ của Diệp Tư Thành, anh ta cũng gật đầu đồng ý. Cô kéo Sở Hạo Dương đi theo Diệp Tư Thành đến phòng bệnh mặc kệ anh có đồng ý hay không.
“Từ từ thôi Tịnh Nhu”
Tịnh Nhu mặc kệ lời nhắc nhở của Sở Hạo Dương, cô mở toang cánh cửa xông thẳng vào phòng bệnh hét lớn.
“Nhất Nam, cậu sao rồi? Ngã xuống ở đâu vậy?”
Tiêu Nhất Nam trong tình trạng chân trái bó bột vừa thấy Tịnh Nhu, cô nàng đã la oai oái, khóc không thành tiếng kéo cả người Tịnh Nhu vào ôm chặt cứng mè nheo.
“Ôi Tịnh Nhu, tớ đau quá! Muốn Tiểu Nhu hôn tớ để đỡ đau…huhu”
“Được, được, ôm nào”
Tịnh Nhu cũng dang tay ra ôm Tiêu Nhất Nam vào trong lòng an ủi, động viên. Sở Hạo Dương vào đến nơi đã chứng kiến một màn ôm ấp như thế này, anh nóng mắt hỏi.
“Hai người ôm nhau đủ chưa?”
Tiêu Nhất Nam không những không sợ mà còn nhếch miệng khinh khỉnh trêu đùa Sở Hạo Dương.
“Hihi! Chưa bao giờ là đủ!”
Sở Hạo Dương cũng chẳng thua kém, anh liếc cặp mắt sắc lẹm xuống người con gái đang ôm chặt cứng người anh yêu kia buông lời cảnh cáo.
“Buông ra mau”
“Không buông đó!”
“Buông!”
“Không!”
Trong khi hai người họ vẫn đang đấu đá nhau, Tịnh Nhu thì vẫn ôm Tiêu Nhất Nam không buông, bất chợt ở ngoài cửa vang lên tiếng nói.
“Hình như tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?”
Tịnh Nhu ngoảnh đầu lại nhìn, khá bất ngờ khi biết người đó là Tạ Thần Phong, trong khi cô vẫn đang thắc mắc không biết tại sao Tạ Thần Phong lại xuất hiện ở đây thì Tiêu Nhất Nam đã buông cô ra, nói khéo.
“Cũng muộn rồi, tớ không sao đâu! Cậu về trước với sếp Sở đi Tịnh Nhu”
Tạ Thần Phong nghe xong mắt sáng rực lên, cũng đứng ngoài vỗ vai Sở Hạo Dương phụ hoạ thêm.
“Đúng đó, còn không về là trời tối, lái xe không an toàn đâu”
Tịnh Nhu ngỡ ngàng, hết nhìn Tạ Thần Phong lại liếc mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Nhất Nam, sao hai người này đồng lòng thế nhỉ? Cô lườm Tiêu Nhất Nam bâng quơ hỏi.
“Sao tớ vừa mới đến là cậu đã đuổi tớ đi rồi? Hơn nữa cậu cũng cần người chăm sóc mà, tớ…”
Tạ Thần Phong thấy vậy liền vỗ nhẹ vai ra hiệu cho Sở Hạo Dương, anh một khắc đi đến ôm eo Tịnh Nhu kéo về phía mình hướng ra ngoài phòng bệnh rồi nói.
“Thôi nào! Đi thôi, công suất bóng đèn của chúng ta mạnh quá rồi”
“Công suất gì? Sao em lại thành bóng đèn rồi…?” Tịnh Nhu vẫn ngoảnh lại í ới…
Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đi mất, Tiêu Nhất Nam bây giờ mới nhìn đến Tạ Thần Phong, cô nhân cơ hội anh không để ý chụp lấy một quả táo ở trên bàn ném vào anh cũng may anh phản xạ nhanh nên bắt được. Tiêu Nhất Nam sửng cồ trách móc Tạ Thần Phong.
“Tạ Thần Phong, sao anh không nói gì vậy? Chắc chắn Tịnh Nhu hiểu lầm chúng ta rồi đó”
Tạ Thần Phong đưa quả táo lên miệng cắn một cái, nhếch mép đắc ý.
“Em sợ cô ấy hiểu lầm? Vậy chi bằng chúng ta biến thành thật luôn đi?”
Tiêu Nhất Nam vì bị thương ở chân, không thể di chuyển được, nghe lời nói ẩn ý mập mờ của Tạ Thần Phong mà ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác nói lắp.
“Thật…thật giả gì ở đây chứ? Anh đừng nói lung tung nữa, nếu không còn việc gì thì anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”
Tạ Thần Phong lúc này đã ăn xong miếng táo trong miệng, liếc mắt thầy một bên tai của Tiêu Nhất Nam đã đỏ lựng hết lên mà cười thầm. Anh đặt quả táo xuống bàn, đi đến bên giường bệnh cúi người xuống ghé sát tai Tiêu Nhất Nam.
“Sao nào? Em sợ cái gì? Em muốn trốn tránh gì sao?”
Tiêu Nhất Nam nóng hết cả mặt, cô thực muốn phản bác lại anh. Nói là làm, Tiêu Nhất Nam quay ngoắt mặt lại định cãi nhau với Tạ Thần Phong nhưng…
“Tôi làm gì có gì cần phải trốn…”
Lời chưa được nói hết, miệng nhỏ của cô đã bị môi Tạ Thần Phong đột ngột hôn xuống. Tất cả những điều cô muốn nói đều bị anh nuốt trôi xuống đáy bụng, nụ hôn của anh rất cuồng nhiệt mà đầy đằm thắm.
“Ưm…”
Tiêu Nhất Nam bàng hoàng trước hành động đột ngột này của Tạ Thần Phong, hai tay của cô bối rối đặt lên ngực anh định dùng sức đẩy ra nhưng rất nhanh ý định ấy chợt vụt tắt khi Tạ Thần Phong đã đoán trước được động thái này của cô. Hai tay của anh, một tay gắt gao ép chặt gáy cô một tay đan chặt lấy bàn tay cô không cho cô cơ hội nào phản kháng.
Trước thái độ quyết liệt của Tạ Thần Phong, Tiêu Nhất Nam dường như đã mủi lòng, nụ hôn mê luyến ấy đã thành công dụ dỗ con nhím hay xù lông này sa bẫy. Tiêu Nhất Nam mềm lòng, cô cũng từ từ nhắm mắt hưởng thụ, toàn thân thả lỏng, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn ấy.
Sau một hồi dây dưa, cuối cùng 4 cánh môi ấy mới chịu tách ra kèm theo đầu lưỡi giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ánh lên vẻ ái muội. Tiêu Nhất Nam bị người đàn ông trước mặt hôn đến mặt đỏ tía tai, ánh mắt chất chứa vài tia phức tạp nhìn vào gương mặt điển trai của Tạ Thần Phong.
Tạ Thần Phong tham lam hôn chụt lên môi cô một cái nữa sau đó mới cụng trán mình vào trán cô thủ thỉ.
“Nhất Nam, tôi thích em, chúng ta hẹn hò đi!”
Trước lời bày tỏ đột ngột của Tạ Thần Phong, nhất thời Tiêu Nhất Nam quên mất phản ứng không biết nên trả lời như thế nào. Ánh mắt cô mơ màng suy nghĩ. Tạ Thần Phong thấy cô im lặng, anh biết cô vẫn còn đắn đo, anh thở dài một hơi nói.
“Thôi được rồi…tôi biết em vẫn còn đắn đo chuyện gì. Vậy thì tôi cho em 1 tuần, trong vòng 1 tuần ấy em cứ thoải mái suy nghĩ, tôi sẽ không bắt ép em. Sau 1 tuần, tôi muốn nghe câu trả lời của em, tốt nhất là đến lúc đó em đừng có mà trốn tránh”
Mấy lời bá đạo này của Tạ Thần Phong khiến Tiêu Nhất Nam giật giật khoé môi.
“Sao anh lại có thể ép người quá đáng như vậy chứ?”
“Thì đã sao? Tôi không bắt em trả lời luôn đã may lắm rồi đấy. Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài”
…
Phía bên ngoài hành lang, Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đang đứng đợi thang máy. Nãy giờ cô cứ ngẫm ngợi, suy nghĩ mãi về chuyện của Nhất Nam. Cuối cùng vì tính tò mò, không chịu được mới quay sang anh nói nhỏ.
“Nhất Nam với Tạ Thần Phong? Chuyện lần trước anh nói là nghiêm túc hả? Hai người đó mới gặp mặt đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi…sao bây giờ lại?”
Sở Hạo Dương thản nhiên quay sang cốc nhẹ đầu của Tịnh Nhu.
“Em suy nghĩ đơn giản quá đó. Không đánh không quen biết, không oan gia không gặp mặt, có gì mà không thể chứ?”.
“Nhưng em vẫn cảm thấy…Nhất Nam không phải gu của Tạ Thần Phong. Em thấy Thần Phong sẽ thích mấy kiểu em gái nhỏ ngây thơ hay mấy chị đại hổ báo cáo chồn hơn chứ”
Anh thở hắt, quay sang kéo Tịnh Nhu về phía mình, ôm chặt bả vai cô giảng giải.
“Tình yêu thì làm gì có đạo lý với logic đâu chứ đúng không. Tất nhiên thích ai rồi thì làm gì còn đặt ra cái tiêu chuẩn để kén chọn làm gì nữa”
Tịnh Nhu hất nhẹ đuôi tóc ra đằng sau, ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy rất có lý, khoé miệng cô tự nhiên nhấc lên.
“Ờ…cũng đúng. Anh nói cũng có lý. Nếu họ đã quyết định quen nhau, thì em…sẽ thành tâm chúc phúc cho họ”
Hai người cứ vậy đứng âu yếm nhau trước cửa thang máy, đúng lúc này cánh cửa thang máy mở ra cùng với đó là thân hình gầy gò thất thuể của một người đàn ông bước ra. Tịnh Nhu liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là Diệp Tư Thành, cô cất giọng gọi lại.
“Sếp Diệp”
Diệp Tư Thành phát hiện ai đó gọi mình ngay lập tức cũng quay đầu lại nhìn thấy Tịnh Nhu và Sở Hạo Dương đang đứng đó. Anh ta gượng cười nhẹ.
“Cô Đường, sếp Sở đã lâu không gặp”
Tịnh Nhu tinh mắt nhìn ra sắc mặt của Diệp Tư Thành rất xanh xao, đứng trên cương vị là một người đối tác cũng như là một người bạn cô cất lời hỏi thăm.
“Sếp Diệp, sao trông anh tiều tuỵ quá vậy? Anh không khoẻ hả?”
Diệp Tư Thành đương nhiên không giấu giếm chỉ là lời nói có chút mệt mỏi.
“Tôi không sao. Mấy hôm nay chăm bệnh nên không nghỉ ngơi tốt thôi”
Sở Hạo Dương cũng đã phát hiện ra lời nói của Diệp Tư Thành có ý gì đó, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
“Sếp Diệp, người thân có chuyện gì à? Anh là bạn của Tịnh Nhu, nếu có gì cần giúp đỡ thì nói với chúng tôi, giúp được chắc chắn chúng tôi sẽ giúp”
“Nếu chủ tịch Dương Thiên đã ngỏ lời muốn giúp như vậy, đương nhiên là chuyện tốt rồi”
“Thế nên…là?” Tịnh Nhu ngắc ngứ.
Diệp Tư Thành thở dài, hướng ánh về phía phòng bệnh đằng xa cất giọng buồn bã.
“Là mẹ tôi, bà ấy bị thiếu máu bất sản cấp tính, cần phải cấy ghép tuỷ”
Tịnh Nhu nghe vậy cũng ngỡ ngàng bịt miệng, cô không ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra biến cố như vậy. Cô biết mẹ của Diệp Tư Thành là Diệp Tuệ, tuy rằng ngoài mặt gia đình họ đầm ấm hạnh phúc là vậy nhưng thực chất tất cả những hạnh phúc mỏng manh ấy đều là do một tay Tống Ngạo thể hiện ra cho mọi người thấy mà thôi. Trong mớ bòng bong này của đời trước, thực ra Diệp Tuệ cũng không hề có lỗi…
Lát sau, Tịnh Nhu ngỏ lời muốn đến thăm mẹ của Diệp Tư Thành, anh ta cũng gật đầu đồng ý. Cô kéo Sở Hạo Dương đi theo Diệp Tư Thành đến phòng bệnh mặc kệ anh có đồng ý hay không.