Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
CHƯƠNG 85
Lục Hòa Nhi sụp đổ, giọng nói khan khan: “Có phải hai người đều cảm thấy em đang vô cớ gây sự đúng không? Có phải hai người đều ghét em không, anh trai không còn nữa, nên tất cả mọi người đều ghét bỏ em, đều không cần em nữa!”
“Ha!” Tôi cười khẩy thành tiếng.
Việc này lại kích thích đến Lục Hòa Nhi vốn đang kích động, cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, cô cười cái gì!? Ồ, đúng rồi, bây giờ người đắc ý nhất chính là cô rồi, dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cô cũng có được điều mà mình muốn rồi.”
Tôi thấy nực cười: “Tôi có được gì?” Ngừng một lúc, tôi cười đến có chút mất khống chế: “Đúng rồi, quả thật là tôi có được không ít thứ, có sự tham gia của cô Lục đây, tôi có được một cuộc hôn nhân không chung thủy, thậm chí đến việc mình mang thai rồi cũng không dám quang minh chính đại nói với người khác. Tôi không giỏi như cô Lục đây, có một người anh trai đã chết, mở miệng ra đóng miệng lại là nhắc đến anh trai, chỉ cần nhắc đến anh trai, cô có thể không cố kị mọi thứ mà phá hoại gia đình nhà người khác, chen chân vào hôn nhân của người khác, làm người thứ ba mà vẫn lí lẽ hùng hồn, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết!”
“Thẩm Mai Trang, cô nói năng vớ vẩn!” Cô ta tức đến đỏ bừng mặt, trợn trừng mắt nhìn tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi khinh thường việc phải tranh cãi với cô ta, lạnh lùng nói: “Nói năng vớ vẩn sao? Cô Lục vẫn tự nên nhìn xem có phải cô đang vô cớ gây chuyện hay không đi? Đây là nhà của Thẩm Mai Trang tôi và Phó Kiến Hưng, không phải nơi diễu võ dương oai của cô, phiền cô Lục về cho!”
Sắc mặt Lục Hòa Nhi rất khó coi, hai tay siết chặt vào nhau, cô ta nhìn Phó Kiến Hưng, rồi lại phẫn uất nhìn tôi.
Tôi thật sự là có hơi mệt rồi, không muốn giày vò thêm nữa.
Tôi quay người đi lên tầng, phía sau vang lên giọng nói tủi thân, yếu ớt của Lục Hòa Nhi: “Anh Kiến Hưng…”
“Đủ rồi!” Phó Kiến Hưng nói, giọng điệu có chút giận dữ: “Cao Nghĩa đưa cô ấy về đi!”
Tôi lên tầng, những lời sau đó tôi không có tâm trạng mà nghe nữa.
Tôi nằm trên giường, có hơi đau đầu, mắt cũng đau, chỗ nào cũng không được thoải mái, tôi bèn gọi điện cho Mộng Thu.
Chuông điện thoại reo lên một lúc, bên kia mới bắt máy: “Cô Thẩm, mời cô nhìn thời gian cho, bây giờ đã là mấy giờ rồi.”
Nghe giọng nói của cô ấy như là vừa mới bị đánh thức, tôi nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng rồi.
Làm khó cô ấy rồi, tôi cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mộng Thu, hình như tớ bị bệnh rồi!”
Cô ấy ngơ ra, giọng nói cao hơn một chút: “Sao thế? Chỗ nào không khỏe? Đi bệnh viện khám xem, Phó Kiến Hưng có ở bên cậu không?”
Tôi im lặng một lúc, nhất thời không biết nên nói với cô ấy thế nào về bệnh của mình, hình như không phải căn bệnh mà dùng mắt thường có thể thấy được.
Một lúc sau, tôi thở dài nói: “Không sao, chỉ là tớ nhớ cậu mà thôi!”
Sao tôi có thể nói ra bệnh của mình được, không phải bệnh có thể nhìn bằng mắt thường, tôi không biết nên nói thế nào.
Có lẽ là cô ấy quá buồn ngủ, cũng không gang hỏi nhiều, chỉ nói: “Cưng à, có phải cậu không ngủ được hay không?”
Tôi mấp máy môi, không biết nên nói gì, bèn dứt khoát nói: “Ừm, cậu ngủ đi, mai rồi nói!”
Cúp máy, tôi trùm chăn lên, co người lại, trong lòng cảm thấy thế giới này thật nhàm chán.
Mơ màng thiếp đi, tôi lờ mờ cảm nhận được giường bị lún xuống, sau đó có người kéo tôi vào lòng.
Lục Hòa Nhi sụp đổ, giọng nói khan khan: “Có phải hai người đều cảm thấy em đang vô cớ gây sự đúng không? Có phải hai người đều ghét em không, anh trai không còn nữa, nên tất cả mọi người đều ghét bỏ em, đều không cần em nữa!”
“Ha!” Tôi cười khẩy thành tiếng.
Việc này lại kích thích đến Lục Hòa Nhi vốn đang kích động, cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, cô cười cái gì!? Ồ, đúng rồi, bây giờ người đắc ý nhất chính là cô rồi, dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cô cũng có được điều mà mình muốn rồi.”
Tôi thấy nực cười: “Tôi có được gì?” Ngừng một lúc, tôi cười đến có chút mất khống chế: “Đúng rồi, quả thật là tôi có được không ít thứ, có sự tham gia của cô Lục đây, tôi có được một cuộc hôn nhân không chung thủy, thậm chí đến việc mình mang thai rồi cũng không dám quang minh chính đại nói với người khác. Tôi không giỏi như cô Lục đây, có một người anh trai đã chết, mở miệng ra đóng miệng lại là nhắc đến anh trai, chỉ cần nhắc đến anh trai, cô có thể không cố kị mọi thứ mà phá hoại gia đình nhà người khác, chen chân vào hôn nhân của người khác, làm người thứ ba mà vẫn lí lẽ hùng hồn, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết!”
“Thẩm Mai Trang, cô nói năng vớ vẩn!” Cô ta tức đến đỏ bừng mặt, trợn trừng mắt nhìn tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi khinh thường việc phải tranh cãi với cô ta, lạnh lùng nói: “Nói năng vớ vẩn sao? Cô Lục vẫn tự nên nhìn xem có phải cô đang vô cớ gây chuyện hay không đi? Đây là nhà của Thẩm Mai Trang tôi và Phó Kiến Hưng, không phải nơi diễu võ dương oai của cô, phiền cô Lục về cho!”
Sắc mặt Lục Hòa Nhi rất khó coi, hai tay siết chặt vào nhau, cô ta nhìn Phó Kiến Hưng, rồi lại phẫn uất nhìn tôi.
Tôi thật sự là có hơi mệt rồi, không muốn giày vò thêm nữa.
Tôi quay người đi lên tầng, phía sau vang lên giọng nói tủi thân, yếu ớt của Lục Hòa Nhi: “Anh Kiến Hưng…”
“Đủ rồi!” Phó Kiến Hưng nói, giọng điệu có chút giận dữ: “Cao Nghĩa đưa cô ấy về đi!”
Tôi lên tầng, những lời sau đó tôi không có tâm trạng mà nghe nữa.
Tôi nằm trên giường, có hơi đau đầu, mắt cũng đau, chỗ nào cũng không được thoải mái, tôi bèn gọi điện cho Mộng Thu.
Chuông điện thoại reo lên một lúc, bên kia mới bắt máy: “Cô Thẩm, mời cô nhìn thời gian cho, bây giờ đã là mấy giờ rồi.”
Nghe giọng nói của cô ấy như là vừa mới bị đánh thức, tôi nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng rồi.
Làm khó cô ấy rồi, tôi cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mộng Thu, hình như tớ bị bệnh rồi!”
Cô ấy ngơ ra, giọng nói cao hơn một chút: “Sao thế? Chỗ nào không khỏe? Đi bệnh viện khám xem, Phó Kiến Hưng có ở bên cậu không?”
Tôi im lặng một lúc, nhất thời không biết nên nói với cô ấy thế nào về bệnh của mình, hình như không phải căn bệnh mà dùng mắt thường có thể thấy được.
Một lúc sau, tôi thở dài nói: “Không sao, chỉ là tớ nhớ cậu mà thôi!”
Sao tôi có thể nói ra bệnh của mình được, không phải bệnh có thể nhìn bằng mắt thường, tôi không biết nên nói thế nào.
Có lẽ là cô ấy quá buồn ngủ, cũng không gang hỏi nhiều, chỉ nói: “Cưng à, có phải cậu không ngủ được hay không?”
Tôi mấp máy môi, không biết nên nói gì, bèn dứt khoát nói: “Ừm, cậu ngủ đi, mai rồi nói!”
Cúp máy, tôi trùm chăn lên, co người lại, trong lòng cảm thấy thế giới này thật nhàm chán.
Mơ màng thiếp đi, tôi lờ mờ cảm nhận được giường bị lún xuống, sau đó có người kéo tôi vào lòng.