Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
CHƯƠNG 80
Tôi cúi đầu nhìn viên trân châu trên giày mình, không khỏi thấy buồn cười, hóa ra tối qua Phó Kiến Hưng chợt dừng lại là vì lo cho Lục Hòa Nhi à!
Cũng phải, người trong lòng người ta, tối qua tiếng sấm lớn như vậy, anh không đi đến bên cô ta, e là cả đêm cũng không ngủ được.
Lần này, tôi không nói lại Kiều Cao Nghĩa, anh ta nói đúng, tôi không có lí do để nói lại anh ta.
Trong đoạn tình cảm này, người không được yêu, không được che chở là tôi, người ta nói, trong tam giác tình yêu, hai người yêu thương nhau mới là người yêu thật sự, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
“Này!” Kiểu Cao Nghĩa dùng cùi chỏ huých tôi, nhìn tôi nói: “Cô ngây ra gì thế, lời tôi nói cô không nghe thấy sao?”
Tôi đã bình tĩnh một lúc lâu, tôi nhìn anh ta nói: “Nghe thấy rồi, bọn họ rất đẹp đôi!”
Cửa thang máy mở ra, tôi đi ra ngoài.
Bên trong truyền đến giọng nói của Kiều Cao Nghĩa: “Thẩm Mai Trang, có phải đầu cô úng nước rồi không.”
Vào phòng làm việc, Hàn Sương ôm một sấp tài liệu đợi tôi, nhìn thấy tôi, cô ấy đặt tài liệu xuống trước mặt tôi, nói: “Giám đốc, những tài liệu này cần các bộ phận phải kí trước khi việc kiểm toán diễn ra, cô kí đi, phía bên Tín Thích đã bắt đầu rồi, mấy ngày này chắc việc kiểm toán bên Thuận Thành sẽ xong sớm thôi, đến ngày hôm sau là phải đi đến những tỉnh khác kiểm toán rồi, bên Kiều thị vẫn chưa bắt đầu, hôm nay người của AC sẽ đến đây.”
Tôi gật đầu lật tài liệu ra, vừa kí vừa nói: “Cô nhớ quan sát việc kiểm toán bên Phó thị khoảng thời gian này nhiều một chút, có vấn đề gì thì tìm tôi ngay, ngoài ra phía bên Hoa Việt cũng phải chú ý, chuẩn bị gần xong xuôi thì về cơ bản có thể khởi công rồi.”
Cô ấy gật đầu, yên lặng đợi tôi kí.
Mấy ngày gần đây tinh thần tôi không quá tốt, tối qua ngủ không được ngon giấc, xem được một ít tài liệu thì liền thấy có chút khó chịu.
Nhìn thấy đống tài liệu còn lại, tôi nói với Hàn Sương: “Cô đi làm việc trước đi! Tôi kí xong sẽ đưa cho cô.”
Cô ấy cười nói: “Không sao, tôi đợi cô kí xong rồi đi! Số tài liệu này lát nữa tôi phải mang cho bên Tín Thích và AC, chuẩn bị tiếp nhận công việc.”
Thấy cô ấy nói như vậy, tôi cũng không tiện nhiều lời thêm, cúi xuống vừa đọc vừa kí, hai bên huyệt thái dương rất đau, tôi dứt khoát kí một lèo số tài liệu còn lại rồi đưa cho Hàn Sương, nói: “Đi đi!”
Thấy trạng thái của tôi không tốt, Hàn Sương nói: “Giám đốc, cô không sao chứ?”
“Không sao!”
Chút đau đầu vặt này cũng không phải chuyện một hai ngày nữa rồi.
Nói ra cũng không có tác dụng gì, Hàn Sương cầm tài liệu đi làm việc, tôi lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Trình Quyết Phong hỏi xem sao.
Cũng thật trùng hợp, anh ta lại gọi đến ngay lúc này.
“Chuyện kiểm toán bên Phó thị đã chốt rồi, gần đây cô chuẩn bị đi công tác sao?” Tôi chưa kịp nói gì, bên kia đã hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừm.” Tôi xoa xoa vùng trán, có chút khó chịu nói: “Gần đây, đầu tôi luôn có cảm giác váng vất, thỉnh thoảng còn đau nhói, là phản ứng bình thường khi mang thai sao?”
Phía bên kia im lặng một lúc, nói: “Ừm, có lẽ là do hai tháng trước cô không chú ý chăm sóc bản thân, tôi sẽ kê vài đơn thuốc điều hòa lại sức khỏe cho cô, cô nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để mệt quá sức.”
Tôi “ừm” một tiếng, có chút vô lực nằm xuống bản, vô cùng bất mãn nói: “Sớm biết làm mẹ vất vả như vậy thì tôi đã không sinh nữa rồi!”
Tôi cúi đầu nhìn viên trân châu trên giày mình, không khỏi thấy buồn cười, hóa ra tối qua Phó Kiến Hưng chợt dừng lại là vì lo cho Lục Hòa Nhi à!
Cũng phải, người trong lòng người ta, tối qua tiếng sấm lớn như vậy, anh không đi đến bên cô ta, e là cả đêm cũng không ngủ được.
Lần này, tôi không nói lại Kiều Cao Nghĩa, anh ta nói đúng, tôi không có lí do để nói lại anh ta.
Trong đoạn tình cảm này, người không được yêu, không được che chở là tôi, người ta nói, trong tam giác tình yêu, hai người yêu thương nhau mới là người yêu thật sự, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
“Này!” Kiểu Cao Nghĩa dùng cùi chỏ huých tôi, nhìn tôi nói: “Cô ngây ra gì thế, lời tôi nói cô không nghe thấy sao?”
Tôi đã bình tĩnh một lúc lâu, tôi nhìn anh ta nói: “Nghe thấy rồi, bọn họ rất đẹp đôi!”
Cửa thang máy mở ra, tôi đi ra ngoài.
Bên trong truyền đến giọng nói của Kiều Cao Nghĩa: “Thẩm Mai Trang, có phải đầu cô úng nước rồi không.”
Vào phòng làm việc, Hàn Sương ôm một sấp tài liệu đợi tôi, nhìn thấy tôi, cô ấy đặt tài liệu xuống trước mặt tôi, nói: “Giám đốc, những tài liệu này cần các bộ phận phải kí trước khi việc kiểm toán diễn ra, cô kí đi, phía bên Tín Thích đã bắt đầu rồi, mấy ngày này chắc việc kiểm toán bên Thuận Thành sẽ xong sớm thôi, đến ngày hôm sau là phải đi đến những tỉnh khác kiểm toán rồi, bên Kiều thị vẫn chưa bắt đầu, hôm nay người của AC sẽ đến đây.”
Tôi gật đầu lật tài liệu ra, vừa kí vừa nói: “Cô nhớ quan sát việc kiểm toán bên Phó thị khoảng thời gian này nhiều một chút, có vấn đề gì thì tìm tôi ngay, ngoài ra phía bên Hoa Việt cũng phải chú ý, chuẩn bị gần xong xuôi thì về cơ bản có thể khởi công rồi.”
Cô ấy gật đầu, yên lặng đợi tôi kí.
Mấy ngày gần đây tinh thần tôi không quá tốt, tối qua ngủ không được ngon giấc, xem được một ít tài liệu thì liền thấy có chút khó chịu.
Nhìn thấy đống tài liệu còn lại, tôi nói với Hàn Sương: “Cô đi làm việc trước đi! Tôi kí xong sẽ đưa cho cô.”
Cô ấy cười nói: “Không sao, tôi đợi cô kí xong rồi đi! Số tài liệu này lát nữa tôi phải mang cho bên Tín Thích và AC, chuẩn bị tiếp nhận công việc.”
Thấy cô ấy nói như vậy, tôi cũng không tiện nhiều lời thêm, cúi xuống vừa đọc vừa kí, hai bên huyệt thái dương rất đau, tôi dứt khoát kí một lèo số tài liệu còn lại rồi đưa cho Hàn Sương, nói: “Đi đi!”
Thấy trạng thái của tôi không tốt, Hàn Sương nói: “Giám đốc, cô không sao chứ?”
“Không sao!”
Chút đau đầu vặt này cũng không phải chuyện một hai ngày nữa rồi.
Nói ra cũng không có tác dụng gì, Hàn Sương cầm tài liệu đi làm việc, tôi lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Trình Quyết Phong hỏi xem sao.
Cũng thật trùng hợp, anh ta lại gọi đến ngay lúc này.
“Chuyện kiểm toán bên Phó thị đã chốt rồi, gần đây cô chuẩn bị đi công tác sao?” Tôi chưa kịp nói gì, bên kia đã hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừm.” Tôi xoa xoa vùng trán, có chút khó chịu nói: “Gần đây, đầu tôi luôn có cảm giác váng vất, thỉnh thoảng còn đau nhói, là phản ứng bình thường khi mang thai sao?”
Phía bên kia im lặng một lúc, nói: “Ừm, có lẽ là do hai tháng trước cô không chú ý chăm sóc bản thân, tôi sẽ kê vài đơn thuốc điều hòa lại sức khỏe cho cô, cô nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để mệt quá sức.”
Tôi “ừm” một tiếng, có chút vô lực nằm xuống bản, vô cùng bất mãn nói: “Sớm biết làm mẹ vất vả như vậy thì tôi đã không sinh nữa rồi!”