Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
CHƯƠNG 76
Anh ta sửng sốt, bước chân đang đi theo tôi cũng dừng lại, nhìn tôi cười: “Chị suy nghĩ chút nhé?”
“Trần Huynh, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, cách xa tôi ra. Tôi không có hứng thú với loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ, OK?”
Cơn tức lúc ở công ty còn đang nén trong lòng, hôm nay coi như Trần Huynh gặp phải xui xẻo đi.
Nén lại bực bội, tôi đi thẳng vào chung cư Vân Đồng.
Nhưng tôi không ngờ là thằng nhỏ Trần Huynh này vẫn đuổi theo, đồng thời còn kéo tôi lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn tôi: “Trong mắt chị tôi là loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ à?”
Mẹ kiếp, đúng là keo 502 dính chắc dứt không ra!
“Đúng vậy Trần Huynh. Cậu có phiền không? Tôi… A!” Anh ta ôm đùi tôi rồi vác lên vai, để đầu tôi chúc xuống đất.
“Lông chưa mọc đủ à, để cậu đây cho chị xem tôi đã mọc đủ chưa.” Giọng nói của anh ta vừa hung ác lại vừa nghiêm, còn vỗ hai cái lên mông tôi.
Tôi…
Tôi bị xốc ngược, hoa mắt chóng mặt, tên nhóc láo toét này nhìn thì cao gầy, nhưng bả vai rộng vừa hay ấn vào dạ dày tôi, với lại tôi còn đang mang thai.
Đi chưa được mấy bước, tôi liền hô to với anh ta: “Trần Huynh, cậu mau thả tôi xuống, tôi đang mang thai, cậu làm thế này nguy hiểm lắm.”
Anh ta vốn đi rất gấp, lúc này nghe tôi nói, đột nhiên dừng lại, để tôi xuống, đôi mắt nhìn chòng chọc vào tôi: “Mang thai lúc nào?”
Tôi có hơi chóng mặt, đỡ trán nói: “Hai tháng rồi, cậu điên thì mau về nhà mà điên, đừng có ở đây giày vò người ta.”
Đúng là chết tiệt.
“Của Phó Kiến Hưng à?”
Mẹ nó, tôi nhịn lắm mới không nổi giận, nhìn anh ta, nói một cách chân thành: “Tôi đã là vợ anh ấy, không phải của anh ấy thì tôi còn có thể mang thai của ai? Mau về nhà đi!”
“Anh ta biết không?” Tên nhóc này lại nổi điên, chặn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh ta một cái, tôi bất đắc dĩ nói: “Biết, anh ấy là ba của đứa bé, anh ấy không biết thì còn ai biết.”
Thấy vẻ mặt anh ta u ám, tâm trạng tôi lại không tốt, cả người mệt thực sự, không muốn nói nhiều với anh ta nên trực tiếp về khu trọ.
Mộng Thu quả nhiên không khác gì suy nghĩ của tôi. Có lẽ là ở trong đồn cảnh sát ngủ không được ngon giấc, lúc tôi trở về, cô ấy đang ngủ say trong phòng.
Lâu không tới, bên này bừa bộn cả lên. Tôi thu dọn một chút, rửa sạch hoa quả rồi ngồi trong phòng khách vừa xem điện thoại, vừa chờ Mộng Thu dậy.
Có điều, tôi không ngờ là tôi lại ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh dậy, thấy được tờ giấy Mộng Thu đặt trên bàn trà, nói rằng đi ra ngoài mua chút đồ.
Thấy ngoài trời cũng tối, tôi bèn trở về phòng trọ của mình. Phòng của tôi và Mộng Thu ở tầng trên, sát vách nhau.
Về đến nhà trọ, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Điện thoại trong tay rung lên mấy lần, tôi nhìn, là số lạ.
Vốn không muốn nhận, nhưng đối phương cứ gọi cho bằng được. Tôi ấn nhận, nói: “Alo?”
Anh ta sửng sốt, bước chân đang đi theo tôi cũng dừng lại, nhìn tôi cười: “Chị suy nghĩ chút nhé?”
“Trần Huynh, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo cậu, cách xa tôi ra. Tôi không có hứng thú với loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ, OK?”
Cơn tức lúc ở công ty còn đang nén trong lòng, hôm nay coi như Trần Huynh gặp phải xui xẻo đi.
Nén lại bực bội, tôi đi thẳng vào chung cư Vân Đồng.
Nhưng tôi không ngờ là thằng nhỏ Trần Huynh này vẫn đuổi theo, đồng thời còn kéo tôi lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn tôi: “Trong mắt chị tôi là loại trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ à?”
Mẹ kiếp, đúng là keo 502 dính chắc dứt không ra!
“Đúng vậy Trần Huynh. Cậu có phiền không? Tôi… A!” Anh ta ôm đùi tôi rồi vác lên vai, để đầu tôi chúc xuống đất.
“Lông chưa mọc đủ à, để cậu đây cho chị xem tôi đã mọc đủ chưa.” Giọng nói của anh ta vừa hung ác lại vừa nghiêm, còn vỗ hai cái lên mông tôi.
Tôi…
Tôi bị xốc ngược, hoa mắt chóng mặt, tên nhóc láo toét này nhìn thì cao gầy, nhưng bả vai rộng vừa hay ấn vào dạ dày tôi, với lại tôi còn đang mang thai.
Đi chưa được mấy bước, tôi liền hô to với anh ta: “Trần Huynh, cậu mau thả tôi xuống, tôi đang mang thai, cậu làm thế này nguy hiểm lắm.”
Anh ta vốn đi rất gấp, lúc này nghe tôi nói, đột nhiên dừng lại, để tôi xuống, đôi mắt nhìn chòng chọc vào tôi: “Mang thai lúc nào?”
Tôi có hơi chóng mặt, đỡ trán nói: “Hai tháng rồi, cậu điên thì mau về nhà mà điên, đừng có ở đây giày vò người ta.”
Đúng là chết tiệt.
“Của Phó Kiến Hưng à?”
Mẹ nó, tôi nhịn lắm mới không nổi giận, nhìn anh ta, nói một cách chân thành: “Tôi đã là vợ anh ấy, không phải của anh ấy thì tôi còn có thể mang thai của ai? Mau về nhà đi!”
“Anh ta biết không?” Tên nhóc này lại nổi điên, chặn trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn anh ta một cái, tôi bất đắc dĩ nói: “Biết, anh ấy là ba của đứa bé, anh ấy không biết thì còn ai biết.”
Thấy vẻ mặt anh ta u ám, tâm trạng tôi lại không tốt, cả người mệt thực sự, không muốn nói nhiều với anh ta nên trực tiếp về khu trọ.
Mộng Thu quả nhiên không khác gì suy nghĩ của tôi. Có lẽ là ở trong đồn cảnh sát ngủ không được ngon giấc, lúc tôi trở về, cô ấy đang ngủ say trong phòng.
Lâu không tới, bên này bừa bộn cả lên. Tôi thu dọn một chút, rửa sạch hoa quả rồi ngồi trong phòng khách vừa xem điện thoại, vừa chờ Mộng Thu dậy.
Có điều, tôi không ngờ là tôi lại ngủ mất. Chờ đến khi tỉnh dậy, thấy được tờ giấy Mộng Thu đặt trên bàn trà, nói rằng đi ra ngoài mua chút đồ.
Thấy ngoài trời cũng tối, tôi bèn trở về phòng trọ của mình. Phòng của tôi và Mộng Thu ở tầng trên, sát vách nhau.
Về đến nhà trọ, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Điện thoại trong tay rung lên mấy lần, tôi nhìn, là số lạ.
Vốn không muốn nhận, nhưng đối phương cứ gọi cho bằng được. Tôi ấn nhận, nói: “Alo?”