Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
CHƯƠNG 72
Phó Kiến Hưng gật đầu, bắt tay với bà, nói lời hỏi thăm: “Chào tổng giám đốc Lâm, để bà chờ lâu rồi!”
Tổng giám đốc Lâm? Nhìn kỹ người phụ nữ này một chút, tôi đột nhiên nhớ ra, bà ấy chẳng phải làm mẹ của Trần Huynh, Lâm Uyển ư?
Hôm nay sao Phó Kiến Hưng lại đưa tôi tới đây ăn cơm vậy?
Giới thiệu đơn giản xong, Lâm Uyển dẫn tôi và Phó Kiến Hưng vào trong biệt thư. Phòng ăn ở tầng hai. Lên tầng hai, đi theo Lâm Uyển vào phòng ăn, trên bàn ăn đã có mấy người, nhìn qua đều là mấy người đàn ông trung niên, mỗi người đều mang theo vợ của mình.
Bảo mọi người ngồi xuống, Lâm Uyển cho người bắt đầu dọn thức ăn lên, sau đó cười nói: “Hôm nay rất cảm ơn các vị có thể nể mặt tôi tới ngồi một lát. Bình thường mọi người cũng bận rộn, không có thời gian tụ tập. Hôm nay khó lắm mới có được thời gian này, mọi người đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình đi.”
“Ha ha ha, Lâm Uyển à, bà cũng đừng vội tỏ thái độ thế. Bà còn chưa có giới thiệu cho chúng tôi biết vị trẻ tuổi vừa đi vào này đâu?” Người nói là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi mập, lúc cười lên mang theo mấy phần uy nghiêm.
Lâm Uyển nghe xong, cười nói: “Cục trưởng Trần, ông gấp cái gì. Vì này chính là tổng giám đốc Phó mà trước đó tôi vẫn luôn nhắc tới đấy, tuổi trẻ tài cao, còn bên cạnh là mợ Phó, vợ của cậu ấy.”
Sau đó lại giới thiệu tiếp, tôi nghe một vòng, rồi hiểu ra người tới tối nay không phải chủ tịch nào đó thì là cục trưởng nào đó, cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng trong thương trường và quan trường.
Mọi người ăn cơm được một nửa, Lâm Uyển đột nhiên nhắc tới chuyện thú vị gần đây ở Thuận Thành, không biết bà ấy cố ý hay vô tình mà nhắc tới ‘lam tinh’. Nói thứ này đã mấy chục năm không xuất hiện trên thị trường rồi, muốn tìm một ít để làm thuốc cũng không tìm được.
Lúc này cục trưởng Trần lên tiếng: “Hôm qua tôi xem vụ án thì hình như gần đây có người có thứ này. Nếu như để làm thuốc thì một, hai gram là đủ rồi.”
Lâm Uyển vội vàng lắc đầu: “Không được, cục trưởng Trần không biết rồi, hai ngày trước tôi mới hỏi mợ Phó việc này. Cô bé này luôn nhớ đến việc này của tôi trong lòng, hai ngày trước có đi tìm bạn. Kết quả không ra sao, còn xảy ra chuyện, bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát ấy.”
Tôi sửng sốt đại khái hai giây, lúc này mới ngớ ra mợ Phó trong miệng Lâm Uyển là ám chỉ tôi!
Nhất thời có hơi hoang mang, tôi từng gặp Lâm Uyển khi nào? Cũng chưa từng thân thiết với bà ấy như này.
Nhìn Phó Kiến Hưng một cái, lại thấy đôi mắt ôn hòa của anh đang nhìn về phía cục trưởng Trần.
Đều là người từng lăn lộn trong Địa ngục ra, cục trưởng Trần nghe xong, đương nhiên là hiểu ý tứ trong đó, con người đục ngầu nhìn về phía tôi, nói: “Không ngờ mợ Phó và tổng giám đốc Lâm lại có quan hệ thân thiết thế này. Không biết người bạn của mợ Phó tên là gì, về tôi nhìn một cái, nếu như thật sự là hiểu lầm thì là lũ lụt trúng miếu Long Vương. Đều là người nhà thì cần gì phải so đo!”
Tôi không vội vã nói ra, đứng dậy bưng cốc nước chanh trước mặt lên, cười điềm nhiên hỏi: “Vậy thì cảm ơn chú Trần, cô ấy tên là Lý Mộng Thu, bằng tuổi cháu. Cháu mới có bầu nên lấy nước chanh thay rượu, kính chú, cảm ơn chú Trần.”
Trên mặt cục trưởng Trần tản ra ý cười, cực kỳ thoải mái nhìn về phía Lâm Uyển, nói một cách cẩn thận: “Miệng của cô bé này đúng là ngọt, nào, chú cháu ta uống một chén.”
Chuyện của Mộng Thu coi như được phân nửa.
Rượu cũng uống, người trò chuyện cũng quen.
Cục trưởng Trần và Lâm Uyển có lẽ uống hơi nhiều, lại nhắc tới chuyện cũ năm xưa.
Cục trưởng Trần nhìn tôi, lại nhìn Lâm Uyển, nói: “Uyển này, mấy năm nay bà vẫn luôn nghe tin đứa nhỏ kia, vẫn chưa có tin tức gì à?”
Phó Kiến Hưng gật đầu, bắt tay với bà, nói lời hỏi thăm: “Chào tổng giám đốc Lâm, để bà chờ lâu rồi!”
Tổng giám đốc Lâm? Nhìn kỹ người phụ nữ này một chút, tôi đột nhiên nhớ ra, bà ấy chẳng phải làm mẹ của Trần Huynh, Lâm Uyển ư?
Hôm nay sao Phó Kiến Hưng lại đưa tôi tới đây ăn cơm vậy?
Giới thiệu đơn giản xong, Lâm Uyển dẫn tôi và Phó Kiến Hưng vào trong biệt thư. Phòng ăn ở tầng hai. Lên tầng hai, đi theo Lâm Uyển vào phòng ăn, trên bàn ăn đã có mấy người, nhìn qua đều là mấy người đàn ông trung niên, mỗi người đều mang theo vợ của mình.
Bảo mọi người ngồi xuống, Lâm Uyển cho người bắt đầu dọn thức ăn lên, sau đó cười nói: “Hôm nay rất cảm ơn các vị có thể nể mặt tôi tới ngồi một lát. Bình thường mọi người cũng bận rộn, không có thời gian tụ tập. Hôm nay khó lắm mới có được thời gian này, mọi người đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình đi.”
“Ha ha ha, Lâm Uyển à, bà cũng đừng vội tỏ thái độ thế. Bà còn chưa có giới thiệu cho chúng tôi biết vị trẻ tuổi vừa đi vào này đâu?” Người nói là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơi mập, lúc cười lên mang theo mấy phần uy nghiêm.
Lâm Uyển nghe xong, cười nói: “Cục trưởng Trần, ông gấp cái gì. Vì này chính là tổng giám đốc Phó mà trước đó tôi vẫn luôn nhắc tới đấy, tuổi trẻ tài cao, còn bên cạnh là mợ Phó, vợ của cậu ấy.”
Sau đó lại giới thiệu tiếp, tôi nghe một vòng, rồi hiểu ra người tới tối nay không phải chủ tịch nào đó thì là cục trưởng nào đó, cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng trong thương trường và quan trường.
Mọi người ăn cơm được một nửa, Lâm Uyển đột nhiên nhắc tới chuyện thú vị gần đây ở Thuận Thành, không biết bà ấy cố ý hay vô tình mà nhắc tới ‘lam tinh’. Nói thứ này đã mấy chục năm không xuất hiện trên thị trường rồi, muốn tìm một ít để làm thuốc cũng không tìm được.
Lúc này cục trưởng Trần lên tiếng: “Hôm qua tôi xem vụ án thì hình như gần đây có người có thứ này. Nếu như để làm thuốc thì một, hai gram là đủ rồi.”
Lâm Uyển vội vàng lắc đầu: “Không được, cục trưởng Trần không biết rồi, hai ngày trước tôi mới hỏi mợ Phó việc này. Cô bé này luôn nhớ đến việc này của tôi trong lòng, hai ngày trước có đi tìm bạn. Kết quả không ra sao, còn xảy ra chuyện, bây giờ đang bị nhốt trong cục cảnh sát ấy.”
Tôi sửng sốt đại khái hai giây, lúc này mới ngớ ra mợ Phó trong miệng Lâm Uyển là ám chỉ tôi!
Nhất thời có hơi hoang mang, tôi từng gặp Lâm Uyển khi nào? Cũng chưa từng thân thiết với bà ấy như này.
Nhìn Phó Kiến Hưng một cái, lại thấy đôi mắt ôn hòa của anh đang nhìn về phía cục trưởng Trần.
Đều là người từng lăn lộn trong Địa ngục ra, cục trưởng Trần nghe xong, đương nhiên là hiểu ý tứ trong đó, con người đục ngầu nhìn về phía tôi, nói: “Không ngờ mợ Phó và tổng giám đốc Lâm lại có quan hệ thân thiết thế này. Không biết người bạn của mợ Phó tên là gì, về tôi nhìn một cái, nếu như thật sự là hiểu lầm thì là lũ lụt trúng miếu Long Vương. Đều là người nhà thì cần gì phải so đo!”
Tôi không vội vã nói ra, đứng dậy bưng cốc nước chanh trước mặt lên, cười điềm nhiên hỏi: “Vậy thì cảm ơn chú Trần, cô ấy tên là Lý Mộng Thu, bằng tuổi cháu. Cháu mới có bầu nên lấy nước chanh thay rượu, kính chú, cảm ơn chú Trần.”
Trên mặt cục trưởng Trần tản ra ý cười, cực kỳ thoải mái nhìn về phía Lâm Uyển, nói một cách cẩn thận: “Miệng của cô bé này đúng là ngọt, nào, chú cháu ta uống một chén.”
Chuyện của Mộng Thu coi như được phân nửa.
Rượu cũng uống, người trò chuyện cũng quen.
Cục trưởng Trần và Lâm Uyển có lẽ uống hơi nhiều, lại nhắc tới chuyện cũ năm xưa.
Cục trưởng Trần nhìn tôi, lại nhìn Lâm Uyển, nói: “Uyển này, mấy năm nay bà vẫn luôn nghe tin đứa nhỏ kia, vẫn chưa có tin tức gì à?”