Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
CHƯƠNG 63
Cô ta không giả vờ cũng tốt, tôi không thèm để ý đến họ, chỉ lấy điện thoại ra xem.
Giọng nói nhiệt tình của Trần Huynh vang lên bên tai: “Anh Phó, chị Lục, hai người muốn ăn gì để tôi gọi!”
Tôi buồn cười, không phải vừa rồi anh ta mở mồm là ông già họ Phó sao, bây giờ lại thành anh Phó rồi?
Phó Kiến Hưng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Lục Hòa Nhi nói: “Muốn ăn gì?”
Thấy đấy, loại thói quen khắc ghi vào trong xương tủy này cho dù có thế nào thì cũng không thể bỏ qua được.
Lục Hòa Nhi nói ăn gì cũng được rồi không nói gì nữa, còn Trần Huynh lại tiên tục kéo tôi cùng nói chuyện, tôi hơi bực mình, nếu không phải anh ta chặn tôi ở bên trong thì tôi nghĩ tôi sẽ thẳng thừng rời đi.
“Mai Trang, buổi tối chị có bận gì không? Tôi có thể hẹn chị cùng xem phim không?” Tôi cảm thấy Trần Huynh đang gây sự, vừa nãy còn là chị, giờ mở miệng đã thành Mai Trang rồi.
Chúng tôi thân thiết như vậy từ khi nào thế?
“Bận rồi!” Tôi đáp lại cậu ta hai chữ rồi không nói gì nữa.
Tôi mơ hồ cảm thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn tôi, nên tôi tự động không để mắt đến nữa.
Thấy tôi hờ hững, Trần Huynh lại quay sang nói với Phó Kiến Hưng: “Tổng giám đốc Phó, nghe nói tình cảm của anh và chị Lục rất tốt, lần trước mẹ tôi còn nói có thời gian bảo hai người cùng đến Lê Viên ăn cơm đấy.”
Phó Kiến Hưng sầm mặt, thản nhiên nói: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của sếp Lâm.”
“Là sếp Lâm dẫn đầu trong giới thời trang mà lần trước anh đã đề cập với em sao?” Lục Hòa Nhi mở miệng, nhất thời hình như rất hào hứng.
Thấy vậy, Trần Huynh chuyển đề tài nói: “Chị Lục cũng quen mẹ tôi sao?”
Ánh mắt Lục Hòa Nhi bỗng sáng bừng lên, nói: “Thì ra bà ấy là mẹ cậu ư, bà ấy thế nhưng là bà hoàng thời trang nổi tiếng khắp Tây Âu, Bắc Âu, còn cả đại lục nữa, hơn nữa nghe nói sếp Lâm còn đồng thời quản lý hai công ty đang niêm yết trên sàn chứng khoán, lần trước bà ấy xếp thứ ba trong những người giàu nhất thế giới, là người phụ nữ giàu nhất thế giới.”
Mẹ của Trần Huynh là Lâm Uyển? Trước kia, tôi đã nhìn thấy Lâm Uyển trên bản tin tài chính kinh tế, người phụ nữ mạnh mẽ điển hình của thời đại, không ngờ lại là mẹ Trần Huynh.
Hai người có chủ đề chung nên trò chuyện rất sôi nổi, tôi vốn đã cảm thấy nhàm chán, giờ lại càng hận không thể đi sớm một chút.
Rốt cục, nhân viên phục vụ đã bày xong đồ ăn, hai người mới ngừng chủ đề.
“Mai Trang, chị nếm thử cái này, ăn bổ lắm, hương vị cũng không tệ.” Trần Huynh không biết dây thần kinh nào xảy ra vấn đề, vô cùng thân thiết gắp đồ ăn cho tôi.
Nể mặt cậu ta nên tôi không nói nhiều, chỉ hơi nhướng mày nói: “Tôi có thể tự gắp.”
Nhưng cậu ta chẳng buồn để ý lời tôi nói, nhìn Phó Kiến Hưng chăm sóc Lục Hòa Nhi, vẻ mặt hâm mộ nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đối với chị Lục thật tri kỷ, quả nhiên là người trong lòng.”
Lục Hòa Nhi chợt cười yếu ớt, có thể thấy là vui vẻ, Phó Kiến Hưng hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhìn tôi.
Tôi không thể hiện cảm xúc gì, chỉ hơi cúi đầu, làm như không thấy gì cả.
Chỉ cần không để trong lòng, tim sẽ không đau.
Tôi hờ hững ăn một miếng đồ ăn mà Trần Huynh gắp cho, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống thì dạ dày đã cuộn lên, tôi che miệng, ra hiệu Trần Huynh để cho tôi ra ngoài.
Cậu ta sững sờ, rồi nhận ra là tôi muốn nôn, liền đứng dậy tránh ra, sốt ruột nói: “Sao ăn cá mà cũng nôn, mang thai sao?”
Câu đó của cậu ta khiến tôi sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cô ta không giả vờ cũng tốt, tôi không thèm để ý đến họ, chỉ lấy điện thoại ra xem.
Giọng nói nhiệt tình của Trần Huynh vang lên bên tai: “Anh Phó, chị Lục, hai người muốn ăn gì để tôi gọi!”
Tôi buồn cười, không phải vừa rồi anh ta mở mồm là ông già họ Phó sao, bây giờ lại thành anh Phó rồi?
Phó Kiến Hưng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Lục Hòa Nhi nói: “Muốn ăn gì?”
Thấy đấy, loại thói quen khắc ghi vào trong xương tủy này cho dù có thế nào thì cũng không thể bỏ qua được.
Lục Hòa Nhi nói ăn gì cũng được rồi không nói gì nữa, còn Trần Huynh lại tiên tục kéo tôi cùng nói chuyện, tôi hơi bực mình, nếu không phải anh ta chặn tôi ở bên trong thì tôi nghĩ tôi sẽ thẳng thừng rời đi.
“Mai Trang, buổi tối chị có bận gì không? Tôi có thể hẹn chị cùng xem phim không?” Tôi cảm thấy Trần Huynh đang gây sự, vừa nãy còn là chị, giờ mở miệng đã thành Mai Trang rồi.
Chúng tôi thân thiết như vậy từ khi nào thế?
“Bận rồi!” Tôi đáp lại cậu ta hai chữ rồi không nói gì nữa.
Tôi mơ hồ cảm thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn tôi, nên tôi tự động không để mắt đến nữa.
Thấy tôi hờ hững, Trần Huynh lại quay sang nói với Phó Kiến Hưng: “Tổng giám đốc Phó, nghe nói tình cảm của anh và chị Lục rất tốt, lần trước mẹ tôi còn nói có thời gian bảo hai người cùng đến Lê Viên ăn cơm đấy.”
Phó Kiến Hưng sầm mặt, thản nhiên nói: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của sếp Lâm.”
“Là sếp Lâm dẫn đầu trong giới thời trang mà lần trước anh đã đề cập với em sao?” Lục Hòa Nhi mở miệng, nhất thời hình như rất hào hứng.
Thấy vậy, Trần Huynh chuyển đề tài nói: “Chị Lục cũng quen mẹ tôi sao?”
Ánh mắt Lục Hòa Nhi bỗng sáng bừng lên, nói: “Thì ra bà ấy là mẹ cậu ư, bà ấy thế nhưng là bà hoàng thời trang nổi tiếng khắp Tây Âu, Bắc Âu, còn cả đại lục nữa, hơn nữa nghe nói sếp Lâm còn đồng thời quản lý hai công ty đang niêm yết trên sàn chứng khoán, lần trước bà ấy xếp thứ ba trong những người giàu nhất thế giới, là người phụ nữ giàu nhất thế giới.”
Mẹ của Trần Huynh là Lâm Uyển? Trước kia, tôi đã nhìn thấy Lâm Uyển trên bản tin tài chính kinh tế, người phụ nữ mạnh mẽ điển hình của thời đại, không ngờ lại là mẹ Trần Huynh.
Hai người có chủ đề chung nên trò chuyện rất sôi nổi, tôi vốn đã cảm thấy nhàm chán, giờ lại càng hận không thể đi sớm một chút.
Rốt cục, nhân viên phục vụ đã bày xong đồ ăn, hai người mới ngừng chủ đề.
“Mai Trang, chị nếm thử cái này, ăn bổ lắm, hương vị cũng không tệ.” Trần Huynh không biết dây thần kinh nào xảy ra vấn đề, vô cùng thân thiết gắp đồ ăn cho tôi.
Nể mặt cậu ta nên tôi không nói nhiều, chỉ hơi nhướng mày nói: “Tôi có thể tự gắp.”
Nhưng cậu ta chẳng buồn để ý lời tôi nói, nhìn Phó Kiến Hưng chăm sóc Lục Hòa Nhi, vẻ mặt hâm mộ nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đối với chị Lục thật tri kỷ, quả nhiên là người trong lòng.”
Lục Hòa Nhi chợt cười yếu ớt, có thể thấy là vui vẻ, Phó Kiến Hưng hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhìn tôi.
Tôi không thể hiện cảm xúc gì, chỉ hơi cúi đầu, làm như không thấy gì cả.
Chỉ cần không để trong lòng, tim sẽ không đau.
Tôi hờ hững ăn một miếng đồ ăn mà Trần Huynh gắp cho, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống thì dạ dày đã cuộn lên, tôi che miệng, ra hiệu Trần Huynh để cho tôi ra ngoài.
Cậu ta sững sờ, rồi nhận ra là tôi muốn nôn, liền đứng dậy tránh ra, sốt ruột nói: “Sao ăn cá mà cũng nôn, mang thai sao?”
Câu đó của cậu ta khiến tôi sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh.