Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
CHƯƠNG 57
“Đúng vậy, chỉ cần cô Thẩm đồng ý, sau này tôi cam đoan với cô Thẩm rằng đứa con trong bụng cô và cô đều sẽ bình an vô sự, sẽ không để cô xảy ra bất cứ tai nạn nào.” Anh ta nói rất chắc chắn.
Tôi không khỏi nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
“Cô Thẩm, bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi!” Lời này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, tôi chỉ có thể tự cứu lấy chính mình, nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được!”
Anh ta cười: “Quyết định như vậy nhé!”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho người đàn ông gầy vừa nãy che mắt tôi lại, tôi nhíu mày hỏi: “Có cần thiết không?”
Bên tai truyền đến tiếng cười của anh ta: “Cô Thẩm cứ yên tâm, cô đến như thế nào chúng tôi sẽ đưa cô về như thế!”
Sau đó, tôi bị đưa lên một chiếc xe hơi, tai tôi cực kỳ nhạy cảm trên đường đi, nhưng một lát sau tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi vẫn đang ở trong bãi đỗ xe, hơn nữa còn ở trong xe của mình, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi cứ như một giấc mơ vậy.
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã mười hai giờ rồi, vì vậy trong hai giờ qua, tôi đã trải qua một trận sinh tử?
Trong lòng vẫn có chút sợ hãi, tôi cũng không ở lại bỗ đậu xe quá lâu, liền khởi động xe trở về biệt thự.
Trong lòng tôi chất chứa rất nhiều chuyện.
Trở lại biệt thự, bước vào phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đang đọc tài liệu, trong đầu tôi không khỏi hiện lên những âm anh thanh nam nữ dây dưa với nhau.
“Ọe…” Không kịp thay giày, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tựa vào thành bồn rửa mặt nôn khan, vừa nãy đã nôn rất nhiều, lúc này hoàn toàn không nôn ra được gì nữa.
“Đã ăn gì rồi?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cả người tôi run lên, bụng khó chịu vô cùng, anh bước tới giơ tay định vuốt lưng cho tôi, giọng nói của những người đó trong đầu càng lúc càng ghê tởm, tôi ngẩng đầu lên, đẩy anh ra.
Bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng như băng của anh, tôi chạy thẳng lên lầu hai.
Khóa trái cửa phòng ngủ lại, ngửi thấy mùi kinh tởm trong phòng ngủ, tôi lại mở hết cửa sổ ra, thay tất cả vỏ chăn và ga trải giường.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp: “Thẩm Mai Trang, mở cửa!” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng.
Trong đầu tôi đều là tiếng nam nữ dây dưa, dạ dày khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, bài trừ hết thảy giọng nói bên ngoài.
Cố gắng hết sức làm sạch mọi thứ có mùi hương của anh trong phòng, sau khi dọn sạch xong, tôi lại cảm thấy mùi trên người mình rất buồn nôn, cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen hết cỡ, hận không thể rửa sạch mọi chỗ anh đã từng chạm vào.
“Rầm!” Âm thanh vô cùng lớn vang lên bên ngoài, tôi cuộn mình trong phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm lại, tôi biết rằng nếu như Phó Kiến Hưng muốn vào thì nhất định sẽ có vô số cách.
Qủa nhiên, không bao lâu sau, anh đạp cánh cửa bên ngoài ra, giọng nói thô bạo lạnh lùng: “Thẩm Mai Trang, cô đang làm gì vậy?”
Anh đứng ở cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp có phần tức giận.
Tôi chặn ở cửa, thậm chí không muốn nghe giọng của anh một chút nào: “Phó Kiến Hưng, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh, xin anh tránh xa tôi một chút!”
“Đúng vậy, chỉ cần cô Thẩm đồng ý, sau này tôi cam đoan với cô Thẩm rằng đứa con trong bụng cô và cô đều sẽ bình an vô sự, sẽ không để cô xảy ra bất cứ tai nạn nào.” Anh ta nói rất chắc chắn.
Tôi không khỏi nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
“Cô Thẩm, bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi!” Lời này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, tôi chỉ có thể tự cứu lấy chính mình, nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được!”
Anh ta cười: “Quyết định như vậy nhé!”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho người đàn ông gầy vừa nãy che mắt tôi lại, tôi nhíu mày hỏi: “Có cần thiết không?”
Bên tai truyền đến tiếng cười của anh ta: “Cô Thẩm cứ yên tâm, cô đến như thế nào chúng tôi sẽ đưa cô về như thế!”
Sau đó, tôi bị đưa lên một chiếc xe hơi, tai tôi cực kỳ nhạy cảm trên đường đi, nhưng một lát sau tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi vẫn đang ở trong bãi đỗ xe, hơn nữa còn ở trong xe của mình, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi cứ như một giấc mơ vậy.
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã mười hai giờ rồi, vì vậy trong hai giờ qua, tôi đã trải qua một trận sinh tử?
Trong lòng vẫn có chút sợ hãi, tôi cũng không ở lại bỗ đậu xe quá lâu, liền khởi động xe trở về biệt thự.
Trong lòng tôi chất chứa rất nhiều chuyện.
Trở lại biệt thự, bước vào phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đang đọc tài liệu, trong đầu tôi không khỏi hiện lên những âm anh thanh nam nữ dây dưa với nhau.
“Ọe…” Không kịp thay giày, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tựa vào thành bồn rửa mặt nôn khan, vừa nãy đã nôn rất nhiều, lúc này hoàn toàn không nôn ra được gì nữa.
“Đã ăn gì rồi?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cả người tôi run lên, bụng khó chịu vô cùng, anh bước tới giơ tay định vuốt lưng cho tôi, giọng nói của những người đó trong đầu càng lúc càng ghê tởm, tôi ngẩng đầu lên, đẩy anh ra.
Bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng như băng của anh, tôi chạy thẳng lên lầu hai.
Khóa trái cửa phòng ngủ lại, ngửi thấy mùi kinh tởm trong phòng ngủ, tôi lại mở hết cửa sổ ra, thay tất cả vỏ chăn và ga trải giường.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp: “Thẩm Mai Trang, mở cửa!” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng.
Trong đầu tôi đều là tiếng nam nữ dây dưa, dạ dày khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, bài trừ hết thảy giọng nói bên ngoài.
Cố gắng hết sức làm sạch mọi thứ có mùi hương của anh trong phòng, sau khi dọn sạch xong, tôi lại cảm thấy mùi trên người mình rất buồn nôn, cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen hết cỡ, hận không thể rửa sạch mọi chỗ anh đã từng chạm vào.
“Rầm!” Âm thanh vô cùng lớn vang lên bên ngoài, tôi cuộn mình trong phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm lại, tôi biết rằng nếu như Phó Kiến Hưng muốn vào thì nhất định sẽ có vô số cách.
Qủa nhiên, không bao lâu sau, anh đạp cánh cửa bên ngoài ra, giọng nói thô bạo lạnh lùng: “Thẩm Mai Trang, cô đang làm gì vậy?”
Anh đứng ở cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp có phần tức giận.
Tôi chặn ở cửa, thậm chí không muốn nghe giọng của anh một chút nào: “Phó Kiến Hưng, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh, xin anh tránh xa tôi một chút!”