Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
CHƯƠNG 43
Bước chân của anh khựng lại, sau đó anh đi đến bên cạnh, kéo tôi dậy và cau mày nói: “Đến bệnh viện!”
Tôi: …
Đây có được coi là tự bê đá đập lên chân mình không?
“Không được…”
Tôi lên tiếng từ chối quá nhanh, đôi mắt đen láy của anh hơi híp lại, nhìn tôi một cách đầy ý tứ sâu xa: “Thẩm Mai Trang, hình như cô rất không muốn đến bệnh viện?”
“Không phải…” Nói đến đây, mặt tôi không khỏi hiện lên vẻ buồn bã, tôi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Tôi sợ cái cảm giác nằm trên bàn phẫu thuật mà không có một chút tri giác nào cả!”
Người anh lập tức cứng đờ lại một cách rõ rệt, một lúc lâu sau anh đột nhiên dẫn tôi ra khỏi phòng ngủ.
Tôi tưởng là anh muốn đưa mình đến bệnh viện, bèn kéo tay áo anh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Phó Kiến Hưng, tôi thật sự không muốn đến bệnh viện!”
Huống hồ tôi cũng không thật sự bị đau bụng.
“xuống dưới ăn chút gì đi.” Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, còn mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tôi nhất thời không thể nói ra được cảm nhận trong lòng mình. Lúc giải vây của anh ngày hôm qua và cả sự thỏa hiệp ngày hôm nay, hình như anh không lạnh lùng như vậy.
Con người là loài động vật vô cùng tham lam, một khi đã nếm được một chút ngọt ngào thì sẽ càng muốn có nhiều hơn nữa, cuối cùng còn muốn chiếm làm của riêng mình.
Phó Kiến Hưng đưa tôi tới bên bàn ăn rồi vào bếp một lúc, khi đi ra, trên tay anh cầm một bát đồ ăn.
Tôi vốn tưởng đó là cháo, nhưng không ngờ đó lại là trứng gà đường nâu. Tôi lập tức nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, anh chỉ hờ hững liếc nhìn tôi, sau đó nói với giọng trầm thấp: “Lát nữa Quyết Phong sẽ đến khám bệnh cho cô, tạm thời cô không cần đến công ty nữa. Mặc dù dự án bên chỗ viện trưởng Lục đã hoàn công, nhưng cô vẫn phải tự chịu trách nhiệm cho những tổn thất vì sự chậm trễ của mình. Hôm nay tạm thời không cần đến công ty, nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Nói xong, anh mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi hơi sửng sốt, anh… sự thay đổi của anh đối với tôi bắt đầu từ khi nào vậy? Sau khi biết tôi có thai… Nhìn bát trứng gà đường nâu, tôi không động đậy mất một lúc lâu.
Lúc Trình Quyết Phong đến thì tôi vẫn đang thất thần.
Anh ta cau mày, nhìn tôi và nói: “Bây giờ cô không cần phải cố ăn những thứ này đâu, không cần phải ăn kiêng, muốn ăn cái gì cũng được, thai nhi không yếu ớt đến mức đó đâu.”
Nghe thấy giọng nói của Trình Quyết Phong tôi mới định thần lại, ngước mắt lên thì thấy anh ta đang cầm hòm thuốc, đứng bên cạnh bàn ăn nhìn mình.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Anh đến rồi à.”
Anh ta ngẩn người, nhưng cũng không nói gì nhiều, đưa thuốc trong hòm cho tôi và bảo: “Thuốc này một ngày uống ba lần, dùng trong hai mươi mốt ngày. Lần sau cô đừng uống rượu nữa, chất cồn có thể khiến thai nhi bị dị tật hoặc phát triển chậm. Ngoài ra, có lẽ cô phải bắt đầu đến bệnh viện đăng ký hồ sơ, kiểm tra thai nhi rồi.”
Tôi gật đầu, nhận thuốc trong tay anh ta và đáp: “Cảm ơn anh!”
Vốn dĩ đã dặn dò xong mọi chuyện, Trình Quyết Phong sắp rời đi rồi, nhưng anh ta dừng lại một chút, nhìn tôi và nói: “Với tình trạng hiện giờ của cô thì e rằng sẽ không thể rời khỏi đây trong một thời gian. Có lẽ cô nên nói thật với Kiến Hưng, cậu ấy muốn giữ lại đứa bé. Còn chuyện khác, đương nhiên cậu ấy sẽ giải quyết!”
Tôi hiểu ý của anh ta, vấn đề khác mà anh ta nói chính là chuyện của Lục Hòa Nhi.
Bước chân của anh khựng lại, sau đó anh đi đến bên cạnh, kéo tôi dậy và cau mày nói: “Đến bệnh viện!”
Tôi: …
Đây có được coi là tự bê đá đập lên chân mình không?
“Không được…”
Tôi lên tiếng từ chối quá nhanh, đôi mắt đen láy của anh hơi híp lại, nhìn tôi một cách đầy ý tứ sâu xa: “Thẩm Mai Trang, hình như cô rất không muốn đến bệnh viện?”
“Không phải…” Nói đến đây, mặt tôi không khỏi hiện lên vẻ buồn bã, tôi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Tôi sợ cái cảm giác nằm trên bàn phẫu thuật mà không có một chút tri giác nào cả!”
Người anh lập tức cứng đờ lại một cách rõ rệt, một lúc lâu sau anh đột nhiên dẫn tôi ra khỏi phòng ngủ.
Tôi tưởng là anh muốn đưa mình đến bệnh viện, bèn kéo tay áo anh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Phó Kiến Hưng, tôi thật sự không muốn đến bệnh viện!”
Huống hồ tôi cũng không thật sự bị đau bụng.
“xuống dưới ăn chút gì đi.” Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, còn mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tôi nhất thời không thể nói ra được cảm nhận trong lòng mình. Lúc giải vây của anh ngày hôm qua và cả sự thỏa hiệp ngày hôm nay, hình như anh không lạnh lùng như vậy.
Con người là loài động vật vô cùng tham lam, một khi đã nếm được một chút ngọt ngào thì sẽ càng muốn có nhiều hơn nữa, cuối cùng còn muốn chiếm làm của riêng mình.
Phó Kiến Hưng đưa tôi tới bên bàn ăn rồi vào bếp một lúc, khi đi ra, trên tay anh cầm một bát đồ ăn.
Tôi vốn tưởng đó là cháo, nhưng không ngờ đó lại là trứng gà đường nâu. Tôi lập tức nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, anh chỉ hờ hững liếc nhìn tôi, sau đó nói với giọng trầm thấp: “Lát nữa Quyết Phong sẽ đến khám bệnh cho cô, tạm thời cô không cần đến công ty nữa. Mặc dù dự án bên chỗ viện trưởng Lục đã hoàn công, nhưng cô vẫn phải tự chịu trách nhiệm cho những tổn thất vì sự chậm trễ của mình. Hôm nay tạm thời không cần đến công ty, nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Nói xong, anh mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi hơi sửng sốt, anh… sự thay đổi của anh đối với tôi bắt đầu từ khi nào vậy? Sau khi biết tôi có thai… Nhìn bát trứng gà đường nâu, tôi không động đậy mất một lúc lâu.
Lúc Trình Quyết Phong đến thì tôi vẫn đang thất thần.
Anh ta cau mày, nhìn tôi và nói: “Bây giờ cô không cần phải cố ăn những thứ này đâu, không cần phải ăn kiêng, muốn ăn cái gì cũng được, thai nhi không yếu ớt đến mức đó đâu.”
Nghe thấy giọng nói của Trình Quyết Phong tôi mới định thần lại, ngước mắt lên thì thấy anh ta đang cầm hòm thuốc, đứng bên cạnh bàn ăn nhìn mình.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Anh đến rồi à.”
Anh ta ngẩn người, nhưng cũng không nói gì nhiều, đưa thuốc trong hòm cho tôi và bảo: “Thuốc này một ngày uống ba lần, dùng trong hai mươi mốt ngày. Lần sau cô đừng uống rượu nữa, chất cồn có thể khiến thai nhi bị dị tật hoặc phát triển chậm. Ngoài ra, có lẽ cô phải bắt đầu đến bệnh viện đăng ký hồ sơ, kiểm tra thai nhi rồi.”
Tôi gật đầu, nhận thuốc trong tay anh ta và đáp: “Cảm ơn anh!”
Vốn dĩ đã dặn dò xong mọi chuyện, Trình Quyết Phong sắp rời đi rồi, nhưng anh ta dừng lại một chút, nhìn tôi và nói: “Với tình trạng hiện giờ của cô thì e rằng sẽ không thể rời khỏi đây trong một thời gian. Có lẽ cô nên nói thật với Kiến Hưng, cậu ấy muốn giữ lại đứa bé. Còn chuyện khác, đương nhiên cậu ấy sẽ giải quyết!”
Tôi hiểu ý của anh ta, vấn đề khác mà anh ta nói chính là chuyện của Lục Hòa Nhi.