Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
CHƯƠNG 36
Vì trong lòng chứa tâm sự nên dù có về nhà thì tôi cũng không ngủ được. Tôi vốn dĩ muốn tìm Trình Quyết Phong để hỏi một chút nhưng anh ta đang ở cùng Phó Kiến Hưng nên tôi không thể hỏi được, vì vậy tôi đi thẳng đến Quán bar Thiện Kha.
Trời đã tối, trong quán bar dần dần có rất nhiều người.
Nhìn thấy tôi mà Mộng Thu làm như nhìn thấy ma vậy, cô ấy giương nanh múa vuốt về phía tôi và nói: “Cậu không ở nhà dưỡng sức đi mà tới đây làm gì?”
“Giải sầu!” Sau khi nói hai chữ này, tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Cô ấy đỡ trán, sắp phát bực: “Cô Thẩm à, cô mới phá thai được mấy ngày, hãy đối xử tốt hơn với bản thân đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng sức không được sao?”
Biết là cô ấy đang lo lắng cho mình, tôi nhìn cô ấy và nói: “Cho tớ một cốc nước chanh, đến đây trò chuyện nào!”
“Tớ đến đây đâu phải là để giải sầu!” Nói xong, cô ấy đi thẳng vào quầy bar.
Tôi chống cằm nhìn người ra vào trong quán bar, trong lòng lại suy nghĩ mục đích hôm nay Phó Kiến Hưng đưa mình đến vườn thuốc, chẳng lẽ anh đã nghi ngờ tôi còn giữ đứa bé?
“Ngây người ra đấy làm gì? Chẳng phải cậu đang rất phiền muộn sao? Đi nào, để chị đây đưa cậu đến một nơi rất hay ho.” Mộng Thu vỗ bả vai tôi rồi kéo tôi ra ngoài.
Tôi đi theo cô ấy ra khỏi quán bar, khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
“Đến nơi cậu sẽ biết thôi!”
Trên con phố này đều là quán bar, tôi tưởng cô ấy kéo mình ra ngoài dạo phố nên nói với vẻ cạn lời: “Cậu không trông quán mà dẫn tới ra ngoài đi dạo, cậu không nhàm chán à?”
“Nói gì vậy?” Cô ấy chỉ vào hộp đêm tráng lệ cách đó không xa: “Quán bar có người trông rồi, chẳng phải cậu đang buồn phiền sao, tớ dẫn cậu đi trải sự đời!
Ngoại trừ quán bar của Mộng Thu thì tôi hiếm khi đến nơi khác, lúc này bị cô ấy kéo vào trong hộp đêm nguy nga tráng lệ, tiếng nhạc điếc tai rung vang đến nỗi tưởng chừng như tai tôi sắp rơi ra ngoài.
Mộng Thu đã quen thuộc với nơi này nên dễ dàng tìm được một vị trí nổi bật trên tầng hai. Sau đó gọi giám đốc đến và nói: “Tìm hai anh chàng cho chúng tôi!”
Trông thấy tư thế này của cô ấy, giám đốc liên tục gật đầu và nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức dẫn đến cho hai quý khách chọn.”
Tôi nhìn Mộng Thu, khóe mắt giật: “Cậu gọi hai anh chàng tới đây làm gì?”
“Chơi với chúng ta!” Cô ấy nói với vẻ hiển nhiên, đặt một cốc nước trái cây trước mặt tôi và nói: “Để cậu nhìn đàn ông bên ngoài, chọn đại một người thì cũng có kỹ thuật nhẹ nhàng hơn Phó Kiến Hưng. Đừng cứ suốt ngày đặt tâm tư lên người anh ta nữa, cậu cũng phải thể hiện mình chứ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì. Giám đốc vừa đi không lâu mà đã dẫn theo hơn chục người mẫu nam tới, khiến tôi sững sờ mất một lúc.
“Chọn một người, kiểu gì cũng có, chẳng phải cậu thích kiểu tổng giám đốc bá đạo sao? Nhìn người đàn ông mặc vest đó đi, cả dung mạo lẫn khí chất đều không kém Phó Kiến Hưng nhà cậu!” Mộng Thu vừa nói vừa tự mình chọn người mẫu nam thuộc kiểu “phi công trẻ”.
Người mẫu nam đó rất thức thời, anh ta đi thẳng tới bên cạnh Mộng Thu và cẩn thận rót một ly rượu cho cô ấy, tiện thể còn nắm tay cô ấy với vẻ vô cùng thân mật. Mộng Thu cũng không hề phản kháng, thậm chí còn thuận thế dựa người vào lòng người mẫu nam.
Vì trong lòng chứa tâm sự nên dù có về nhà thì tôi cũng không ngủ được. Tôi vốn dĩ muốn tìm Trình Quyết Phong để hỏi một chút nhưng anh ta đang ở cùng Phó Kiến Hưng nên tôi không thể hỏi được, vì vậy tôi đi thẳng đến Quán bar Thiện Kha.
Trời đã tối, trong quán bar dần dần có rất nhiều người.
Nhìn thấy tôi mà Mộng Thu làm như nhìn thấy ma vậy, cô ấy giương nanh múa vuốt về phía tôi và nói: “Cậu không ở nhà dưỡng sức đi mà tới đây làm gì?”
“Giải sầu!” Sau khi nói hai chữ này, tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Cô ấy đỡ trán, sắp phát bực: “Cô Thẩm à, cô mới phá thai được mấy ngày, hãy đối xử tốt hơn với bản thân đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng sức không được sao?”
Biết là cô ấy đang lo lắng cho mình, tôi nhìn cô ấy và nói: “Cho tớ một cốc nước chanh, đến đây trò chuyện nào!”
“Tớ đến đây đâu phải là để giải sầu!” Nói xong, cô ấy đi thẳng vào quầy bar.
Tôi chống cằm nhìn người ra vào trong quán bar, trong lòng lại suy nghĩ mục đích hôm nay Phó Kiến Hưng đưa mình đến vườn thuốc, chẳng lẽ anh đã nghi ngờ tôi còn giữ đứa bé?
“Ngây người ra đấy làm gì? Chẳng phải cậu đang rất phiền muộn sao? Đi nào, để chị đây đưa cậu đến một nơi rất hay ho.” Mộng Thu vỗ bả vai tôi rồi kéo tôi ra ngoài.
Tôi đi theo cô ấy ra khỏi quán bar, khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
“Đến nơi cậu sẽ biết thôi!”
Trên con phố này đều là quán bar, tôi tưởng cô ấy kéo mình ra ngoài dạo phố nên nói với vẻ cạn lời: “Cậu không trông quán mà dẫn tới ra ngoài đi dạo, cậu không nhàm chán à?”
“Nói gì vậy?” Cô ấy chỉ vào hộp đêm tráng lệ cách đó không xa: “Quán bar có người trông rồi, chẳng phải cậu đang buồn phiền sao, tớ dẫn cậu đi trải sự đời!
Ngoại trừ quán bar của Mộng Thu thì tôi hiếm khi đến nơi khác, lúc này bị cô ấy kéo vào trong hộp đêm nguy nga tráng lệ, tiếng nhạc điếc tai rung vang đến nỗi tưởng chừng như tai tôi sắp rơi ra ngoài.
Mộng Thu đã quen thuộc với nơi này nên dễ dàng tìm được một vị trí nổi bật trên tầng hai. Sau đó gọi giám đốc đến và nói: “Tìm hai anh chàng cho chúng tôi!”
Trông thấy tư thế này của cô ấy, giám đốc liên tục gật đầu và nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức dẫn đến cho hai quý khách chọn.”
Tôi nhìn Mộng Thu, khóe mắt giật: “Cậu gọi hai anh chàng tới đây làm gì?”
“Chơi với chúng ta!” Cô ấy nói với vẻ hiển nhiên, đặt một cốc nước trái cây trước mặt tôi và nói: “Để cậu nhìn đàn ông bên ngoài, chọn đại một người thì cũng có kỹ thuật nhẹ nhàng hơn Phó Kiến Hưng. Đừng cứ suốt ngày đặt tâm tư lên người anh ta nữa, cậu cũng phải thể hiện mình chứ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì. Giám đốc vừa đi không lâu mà đã dẫn theo hơn chục người mẫu nam tới, khiến tôi sững sờ mất một lúc.
“Chọn một người, kiểu gì cũng có, chẳng phải cậu thích kiểu tổng giám đốc bá đạo sao? Nhìn người đàn ông mặc vest đó đi, cả dung mạo lẫn khí chất đều không kém Phó Kiến Hưng nhà cậu!” Mộng Thu vừa nói vừa tự mình chọn người mẫu nam thuộc kiểu “phi công trẻ”.
Người mẫu nam đó rất thức thời, anh ta đi thẳng tới bên cạnh Mộng Thu và cẩn thận rót một ly rượu cho cô ấy, tiện thể còn nắm tay cô ấy với vẻ vô cùng thân mật. Mộng Thu cũng không hề phản kháng, thậm chí còn thuận thế dựa người vào lòng người mẫu nam.