Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
CHƯƠNG 35
Tôi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói cảm ơn. Kiều Cao Nghĩa không chịu nổi, anh ta lẩm bẩm: “Đứa bé đã mất rồi, canh có bổ đến đâu thì cũng có tác dụng gì?”
Phó Kiến Hưng liếc nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy hơi hoảng sợ. Tôi lo lắng rằng Phó Kiến Hưng sẽ nghe ra được điều gì đó từ miệng người đàn ông này, tôi nhìn anh nói: “Anh vẫn chưa giới thiệu người này với em đâu đấy!”
Tôi nói câu này một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, trông giống như một người vợ hiền hậu chuẩn mực vậy.
Đôi mắt đen của Phó Kiến Hưng hơi lộ ra vẻ sững sờ, ánh mắt đen như mực dừng trên người tôi một lát, sau đó anh bắt đầu giới thiệu qua loa.
Người đàn ông này chính là người chủ của khu vườn này, tên là Lưu Nhan Phúc, cậu chủ của một gia tộc y học, vì rất đam mê ẩm thực và dược liệu nên anh ta đã trồng những dược liệu quốc gia này trong vườn.
Người phụ nữ tao nhã và xinh đẹp vừa rồi là vợ anh ta, còn đứa bé hơn một tuổi chính là con anh ta.
Sau khi chào hỏi qua loa, trong lòng tôi cảm thấy hơi lo lắng, khó khăn lắm mới lừa được Phó Kiến Hưng về chuyện tôi mang thai, nếu bị Lưu Nhan Phúc vô tình nói thẳng ra ngay tại đây thì phải làm sao giờ?
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, không khỏi nhìn Trình Quyết Phong ở bên cạnh, hy vọng rằng anh ta sẽ nghĩ cách.
Đúng lúc này cô Lưu bưng bát canh mực hầm đến đây, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Cô Phó, cô nếm thử đi. Mặc dù hương vị hơi kỳ lạ nhưng chồng tôi đã cho thêm dược liệu bổ dưỡng khí huyết vào trong này, rất tốt cho sức khỏe. Đứa bé đã được mấy tuần rồi?”
Tôi nhất thời đổ mồ hôi lạnh, mỉm cười nhìn cô ấy và nói: “Vốn đã được sáu tuần, nhưng vì tôi và Kiến Hưng đều chưa có ý định có con nên phá rồi.”
Vừa nghe thấy tôi nói như vậy, cô ấy sững sờ, kinh ngạc nhìn tôi và nói với giọng điệu không chắc chắn: “Trông cô không giống…”
“Cô Lưu, đây là hiện tượng mang thai giả sau khi phá thai, sau một thời gian sẽ ổn thôi. Không thể không bội phục vợ chồng hai người đã học Đông y đến mức thông thạo, chỉ nhìn bề ngoài thôi mà đã biết rõ như vậy.” Người vốn đang uống trà là Trình Quyết Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
Lưu Nhan Phúc nhất thời hơi híp đôi mắt đen lại, anh ta chợt mỉm cười nhưng không nói thêm gì. Dường như cô Lưu cảm thấy tôi không giống như mang thai giả, cô ấy mỉm cười, sau đó lại nói chuyện phiếm với tôi một hồi.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi ăn xong, Lưu Nhan Phúc ghé vào tai vợ và nói gì đó, sau đó vợ anh ta nhìn tôi với vẻ sững sờ, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lưu Nhan Phúc nhìn Phó Kiến Hưng và nói: “Hiếm khi cậu tới đây, tôi đã chuẩn bị một ít thuốc hồi phục sức khỏe cho cô Phó, hai người mang về mà dùng, muốn có con cũng không phải chuyện gì khó!”
Phó Kiến Hưng gật đầu, anh nhìn tôi bằng một đôi mắt đen láy không cảm xúc, tôi nhất thời không thể đoán được ý của anh.
Tôi cảm thấy hình như anh cố ý đưa mình đến đây để Lưu Nhan Phúc gặp, còn mục đích thì tôi không rõ.
Vì không chắc chắn nên tôi không nói lời nào cho đến khi rời đi.
Khi lên xe thì trời đã tối, Kiều Cao Nghĩa luôn không vừa mắt tôi, anh ta giục Phó Kiến Hưng mau đưa tôi về, bởi vì cứ nhìn thấy tôi là bực bội khó chịu.
Tôi không so đo với anh ta, biết rằng có thể họ còn có việc nên tôi dứt khoát xuống xe và nói rằng mình sẽ tự bắt xe về, để họ xử lý việc của họ.
Phó Kiến Hưng cũng không nhiều lời, chỉ dặn tôi đi đường cẩn thận, sau đó mấy người lập tức rời đi.
Tôi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói cảm ơn. Kiều Cao Nghĩa không chịu nổi, anh ta lẩm bẩm: “Đứa bé đã mất rồi, canh có bổ đến đâu thì cũng có tác dụng gì?”
Phó Kiến Hưng liếc nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy hơi hoảng sợ. Tôi lo lắng rằng Phó Kiến Hưng sẽ nghe ra được điều gì đó từ miệng người đàn ông này, tôi nhìn anh nói: “Anh vẫn chưa giới thiệu người này với em đâu đấy!”
Tôi nói câu này một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, trông giống như một người vợ hiền hậu chuẩn mực vậy.
Đôi mắt đen của Phó Kiến Hưng hơi lộ ra vẻ sững sờ, ánh mắt đen như mực dừng trên người tôi một lát, sau đó anh bắt đầu giới thiệu qua loa.
Người đàn ông này chính là người chủ của khu vườn này, tên là Lưu Nhan Phúc, cậu chủ của một gia tộc y học, vì rất đam mê ẩm thực và dược liệu nên anh ta đã trồng những dược liệu quốc gia này trong vườn.
Người phụ nữ tao nhã và xinh đẹp vừa rồi là vợ anh ta, còn đứa bé hơn một tuổi chính là con anh ta.
Sau khi chào hỏi qua loa, trong lòng tôi cảm thấy hơi lo lắng, khó khăn lắm mới lừa được Phó Kiến Hưng về chuyện tôi mang thai, nếu bị Lưu Nhan Phúc vô tình nói thẳng ra ngay tại đây thì phải làm sao giờ?
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, không khỏi nhìn Trình Quyết Phong ở bên cạnh, hy vọng rằng anh ta sẽ nghĩ cách.
Đúng lúc này cô Lưu bưng bát canh mực hầm đến đây, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Cô Phó, cô nếm thử đi. Mặc dù hương vị hơi kỳ lạ nhưng chồng tôi đã cho thêm dược liệu bổ dưỡng khí huyết vào trong này, rất tốt cho sức khỏe. Đứa bé đã được mấy tuần rồi?”
Tôi nhất thời đổ mồ hôi lạnh, mỉm cười nhìn cô ấy và nói: “Vốn đã được sáu tuần, nhưng vì tôi và Kiến Hưng đều chưa có ý định có con nên phá rồi.”
Vừa nghe thấy tôi nói như vậy, cô ấy sững sờ, kinh ngạc nhìn tôi và nói với giọng điệu không chắc chắn: “Trông cô không giống…”
“Cô Lưu, đây là hiện tượng mang thai giả sau khi phá thai, sau một thời gian sẽ ổn thôi. Không thể không bội phục vợ chồng hai người đã học Đông y đến mức thông thạo, chỉ nhìn bề ngoài thôi mà đã biết rõ như vậy.” Người vốn đang uống trà là Trình Quyết Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
Lưu Nhan Phúc nhất thời hơi híp đôi mắt đen lại, anh ta chợt mỉm cười nhưng không nói thêm gì. Dường như cô Lưu cảm thấy tôi không giống như mang thai giả, cô ấy mỉm cười, sau đó lại nói chuyện phiếm với tôi một hồi.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi ăn xong, Lưu Nhan Phúc ghé vào tai vợ và nói gì đó, sau đó vợ anh ta nhìn tôi với vẻ sững sờ, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lưu Nhan Phúc nhìn Phó Kiến Hưng và nói: “Hiếm khi cậu tới đây, tôi đã chuẩn bị một ít thuốc hồi phục sức khỏe cho cô Phó, hai người mang về mà dùng, muốn có con cũng không phải chuyện gì khó!”
Phó Kiến Hưng gật đầu, anh nhìn tôi bằng một đôi mắt đen láy không cảm xúc, tôi nhất thời không thể đoán được ý của anh.
Tôi cảm thấy hình như anh cố ý đưa mình đến đây để Lưu Nhan Phúc gặp, còn mục đích thì tôi không rõ.
Vì không chắc chắn nên tôi không nói lời nào cho đến khi rời đi.
Khi lên xe thì trời đã tối, Kiều Cao Nghĩa luôn không vừa mắt tôi, anh ta giục Phó Kiến Hưng mau đưa tôi về, bởi vì cứ nhìn thấy tôi là bực bội khó chịu.
Tôi không so đo với anh ta, biết rằng có thể họ còn có việc nên tôi dứt khoát xuống xe và nói rằng mình sẽ tự bắt xe về, để họ xử lý việc của họ.
Phó Kiến Hưng cũng không nhiều lời, chỉ dặn tôi đi đường cẩn thận, sau đó mấy người lập tức rời đi.