Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
CHƯƠNG 20
Nói đến đây, tôi ngừng lại không nói tiếp nữa, mà nhìn bà Lục.
Bà ta như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Tôi nhìn về phía bà ta, do dự một lát mới nói: “Trừ phi bên tôi có lý do chính đáng để kéo dài thời gian làm việc.”
Bà Lục chưa kịp mở miệng, tôi đã nói tiếp: “Giờ nghĩ lại, vừa hay tôi cũng có một chuyện có thể làm cái cớ.”
“Chuyện gì vậy?” Bà Lục nắm chặt ly nước trong tay, nhìn tôi hỏi.
“Làm phiền viện trưởng Lục sắp xếp một bác sĩ khoa sản giúp tôi, rồi thay tôi chọn thời gian làm phẫu thuật phá thai.”
Tôi vừa dứt lời, bà Lục đã ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, nhìn tôi hỏi: “Cô Phó có thai rồi ư?”
Tôi gật đầu đáp: “Tôi đã mang thai được sáu tuần rồi.”
“Cô đã mang thai được sáu tuần rồi thì tại sao lại phá, cậu Phó có biết không?” Bà ta hơi khó hiểu nên vội hỏi: “Cả cô và cậu Phó đều không còn trẻ nữa, nên đứa bé này tới rất đúng lúc.”
Tôi mỉm cười, không tiện nhiều lời, nhìn bà ta nói: “Tôi và Kiến Hưng đều chưa sẵn sàng đón nhận đứa bé này, nên…”
Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đúng lúc, tôi có thể mượn thời gian này để kéo dài thời gian làm việc, chuyện này phải làm phiền bà Lục nói với viện trưởng Lục một tiếng.”
“Cậu Phó đã biết chuyện này chưa?” Hình như bà ta hơi khó chấp nhận, nên nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Anh ấy biết rồi.”
Bà ta thấy thế thì không tiện nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài nói: “Thật đáng tiếc!”
Hai người chỉ trò chuyện đến đây, coi như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Hàn Sương tặng đồ dưỡng sinh đã chuẩn bị cho bà Lục, rồi tiễn bà ta rời đi, tôi nhìn Hàn Sương nói: “Cô tới văn phòng tổng giám đốc tìm Trần Nghiệp, bảo anh ta đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn mà Phó Kiến Hưng đã chuẩn bị trước đó.”
Hàn Sương sửng sốt, nhìn tôi nói: “Giám đốc, cô…”
Hàn Sương theo tôi hai năm, cũng hiểu không ít chuyện giữa tôi với Phó Kiến Hưng, nghe tôi nói vậy, cô ấy cau mày hỏi: “Nếu cô thật sự đồng ý ly hôn, thế chẳng phải làm trái với lời ông cụ Phó dặn cô sao?
Huống hồ, nếu bây giờ cô đồng ý ly hôn thì cổ phiếu mà ông cụ Phó chuyển nhượng đứng tên cô đều sẽ trả lại cho tổng giám đốc Phó. Giám đốc, cô mất nhiều hơn được đấy!”
Tôi biết cô ấy lo lắng điều gì, tôi nhìn thời gian, không còn sớm nữa nên không giải thích nhiều với cô ấy, chỉ nói: “Tôi có kế hoạch của mình mà, cô mau đi lấy giúp tôi đi, lát nữa tôi có việc phải ra ngoài.”
Thấy tôi không nghe lời mình nói, Hàn Sương vừa lo vừa bực ra khỏi phòng làm việc.
Tôi thu dọn đồ rồi tìm chìa khóa xe, đứng ở cầu thang đợi Hàn Sương. May mà cô ấy đi nhanh, chẳng bao lâu sau đã lấy đồ đến.
Đưa túi tài liệu cho tôi, cô ấy vẫn không cam tâm, nói: “Giám đốc, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để cô ký vào đơn ly hôn đâu, cô…”
“Được rồi!” Tôi ngắt lời cô ấy, đi vào thang máy rồi bảo: “Chăm chỉ làm việc đi, tôi biết nên làm thế nào mà.”
Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Đến bãi đỗ xe, tôi khởi động xe rồi đi thẳng đến chỗ hẹn với Trình Quyết Phong.
Nam Loan Tiểu Trúc là một nhà hàng khá đẹp, phong cách tao nhã, món ăn tinh tế, vì chi phí khá cao nên mặc dù ở đây yên tĩnh thanh nhã nhưng nhìn chung người đến đây đều là người giàu có.
Vì đã đặt bàn trước nên vào nhà hàng tôi đi thẳng đến vị trí đã đặt, điều khiến tôi bất ngờ là Trình Quyết Phong lại đến trước cả tôi.
Thấy anh ta ăn mặc phong cách thoải mái, gọn gàng sạch sẽ, khí chất ngời ngời ngồi bên cửa sổ, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, trông rất ung dung nhàn nhã.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!” Tôi ngồi đối diện anh ta rồi nói, tiện thể gọi phục vụ đến chuẩn bị gọi món.
Vốn dĩ anh ta đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy tôi thì nhướng mày, nở nụ cười mang theo vài phần tùy ý: “Người đẹp mời khách, có lý nào lại đến muộn?”
Hiếm khi thấy anh ta cười, tôi đẩy thực đơn cho anh ta, cười bảo: “Có ai từng nói lúc anh cười trông rất dịu dàng và trong sáng chưa?”
Nói đến đây, tôi ngừng lại không nói tiếp nữa, mà nhìn bà Lục.
Bà ta như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Tôi nhìn về phía bà ta, do dự một lát mới nói: “Trừ phi bên tôi có lý do chính đáng để kéo dài thời gian làm việc.”
Bà Lục chưa kịp mở miệng, tôi đã nói tiếp: “Giờ nghĩ lại, vừa hay tôi cũng có một chuyện có thể làm cái cớ.”
“Chuyện gì vậy?” Bà Lục nắm chặt ly nước trong tay, nhìn tôi hỏi.
“Làm phiền viện trưởng Lục sắp xếp một bác sĩ khoa sản giúp tôi, rồi thay tôi chọn thời gian làm phẫu thuật phá thai.”
Tôi vừa dứt lời, bà Lục đã ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, nhìn tôi hỏi: “Cô Phó có thai rồi ư?”
Tôi gật đầu đáp: “Tôi đã mang thai được sáu tuần rồi.”
“Cô đã mang thai được sáu tuần rồi thì tại sao lại phá, cậu Phó có biết không?” Bà ta hơi khó hiểu nên vội hỏi: “Cả cô và cậu Phó đều không còn trẻ nữa, nên đứa bé này tới rất đúng lúc.”
Tôi mỉm cười, không tiện nhiều lời, nhìn bà ta nói: “Tôi và Kiến Hưng đều chưa sẵn sàng đón nhận đứa bé này, nên…”
Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đúng lúc, tôi có thể mượn thời gian này để kéo dài thời gian làm việc, chuyện này phải làm phiền bà Lục nói với viện trưởng Lục một tiếng.”
“Cậu Phó đã biết chuyện này chưa?” Hình như bà ta hơi khó chấp nhận, nên nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Anh ấy biết rồi.”
Bà ta thấy thế thì không tiện nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài nói: “Thật đáng tiếc!”
Hai người chỉ trò chuyện đến đây, coi như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Hàn Sương tặng đồ dưỡng sinh đã chuẩn bị cho bà Lục, rồi tiễn bà ta rời đi, tôi nhìn Hàn Sương nói: “Cô tới văn phòng tổng giám đốc tìm Trần Nghiệp, bảo anh ta đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn mà Phó Kiến Hưng đã chuẩn bị trước đó.”
Hàn Sương sửng sốt, nhìn tôi nói: “Giám đốc, cô…”
Hàn Sương theo tôi hai năm, cũng hiểu không ít chuyện giữa tôi với Phó Kiến Hưng, nghe tôi nói vậy, cô ấy cau mày hỏi: “Nếu cô thật sự đồng ý ly hôn, thế chẳng phải làm trái với lời ông cụ Phó dặn cô sao?
Huống hồ, nếu bây giờ cô đồng ý ly hôn thì cổ phiếu mà ông cụ Phó chuyển nhượng đứng tên cô đều sẽ trả lại cho tổng giám đốc Phó. Giám đốc, cô mất nhiều hơn được đấy!”
Tôi biết cô ấy lo lắng điều gì, tôi nhìn thời gian, không còn sớm nữa nên không giải thích nhiều với cô ấy, chỉ nói: “Tôi có kế hoạch của mình mà, cô mau đi lấy giúp tôi đi, lát nữa tôi có việc phải ra ngoài.”
Thấy tôi không nghe lời mình nói, Hàn Sương vừa lo vừa bực ra khỏi phòng làm việc.
Tôi thu dọn đồ rồi tìm chìa khóa xe, đứng ở cầu thang đợi Hàn Sương. May mà cô ấy đi nhanh, chẳng bao lâu sau đã lấy đồ đến.
Đưa túi tài liệu cho tôi, cô ấy vẫn không cam tâm, nói: “Giám đốc, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để cô ký vào đơn ly hôn đâu, cô…”
“Được rồi!” Tôi ngắt lời cô ấy, đi vào thang máy rồi bảo: “Chăm chỉ làm việc đi, tôi biết nên làm thế nào mà.”
Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Đến bãi đỗ xe, tôi khởi động xe rồi đi thẳng đến chỗ hẹn với Trình Quyết Phong.
Nam Loan Tiểu Trúc là một nhà hàng khá đẹp, phong cách tao nhã, món ăn tinh tế, vì chi phí khá cao nên mặc dù ở đây yên tĩnh thanh nhã nhưng nhìn chung người đến đây đều là người giàu có.
Vì đã đặt bàn trước nên vào nhà hàng tôi đi thẳng đến vị trí đã đặt, điều khiến tôi bất ngờ là Trình Quyết Phong lại đến trước cả tôi.
Thấy anh ta ăn mặc phong cách thoải mái, gọn gàng sạch sẽ, khí chất ngời ngời ngồi bên cửa sổ, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, trông rất ung dung nhàn nhã.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!” Tôi ngồi đối diện anh ta rồi nói, tiện thể gọi phục vụ đến chuẩn bị gọi món.
Vốn dĩ anh ta đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy tôi thì nhướng mày, nở nụ cười mang theo vài phần tùy ý: “Người đẹp mời khách, có lý nào lại đến muộn?”
Hiếm khi thấy anh ta cười, tôi đẩy thực đơn cho anh ta, cười bảo: “Có ai từng nói lúc anh cười trông rất dịu dàng và trong sáng chưa?”