Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
CHƯƠNG 18
Phó Kiến Hưng hoàn toàn phớt lờ tôi, đôi mắt đen láy chỉ nhìn về phía Lục Hòa Nhi, rồi giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, cực kỳ dịu dàng nói: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa!”
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, chí ít, Phó Kiến Hưng không muốn bỏ đứa bé này.
“Em không càn quấy.” Tâm trạng vốn đã bình ổn của Lục Hòa Nhi lại bắt đầu kích động, nước mắt rơi lã chã, kéo áo Phó Kiến Hưng, giọng nói hèn mọn đáng thương: “Anh Kiến Hưng, năm đó anh đã hứa với anh em là phải chăm sóc tốt cho em mà, giờ anh em mất rồi, em chẳng còn gì nữa, mà chỉ có anh thôi.”
Cô ta khóc đến mức mặt đầm đìa nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào tôi nói: “Nếu cô ta sinh đứa bé này ra, có phải anh sẽ không ly hôn với cô ta nữa? Có phải anh sẽ không giữ lời hứa là chăm sóc em cả đời, anh có gia đình của anh rồi, còn em chẳng có gì cả, em không muốn, em không muốn sống một mình…”
Lục Hòa Nhi khóc lóc thảm thiết, cả người suy sụp kéo áo Phó Kiến Hưng, trông giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại yếu ớt.
Phó Kiến Hưng ôm cô ta vào lòng, rồi an ủi: “Hòa Nhi, em không sống một mình, cũng không cô đơn, nên em bình tĩnh lại chút đi!”
Lục Hòa Nhi nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ: “Anh đừng cho cô ta sinh đứa bé này ra, được không? Em cầu xin anh đấy anh Kiến Hưng, đừng để cô ta sinh nó ra, bằng không em sẽ chết cho anh xem.”
Cô ta nói rất dứt khoát nghiêm túc.
Phó Kiến Hưng nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm đã hiện lên sự tức giận: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa.”
Lục Hòa Nhi thấy thế thì đẩy anh ra, rồi nhanh chóng cầm dao gọt trái cây để bên cạnh lên, bỗng cứa vào cổ tay mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không ngờ Lục Hòa Nhi lại cực đoan đến mức này, có lẽ Phó Kiến Hưng cũng không ngờ tới, nên cả người tràn đầy lạnh lẽo, rồi kiềm nén sự hoảng loạn định bế Lục Hòa Nhi tới phòng cấp cứu.
Lục Hòa Nhi nắm chặt tay vịn ở đầu giường, nhất quyết không chịu buông tay, rồi đỏ mắt nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Anh không được để cô ta sinh đứa bé này ra.”
Tôi sửng sốt, rốt cuộc Lục Hòa Nhi không muốn cho tôi sinh đứa bé này ra đến cỡ nào? Tôi nhìn Phó Kiến Hưng, lần này tôi không đợi anh lên tiếng nữa, mà nói: “Lục Hòa Nhi, cô cứ yên tâm, tôi…” Tôi kiềm nén nỗi đau ở trong lòng, từ tốn nói: “Tôi sẽ không sinh đứa bé này ra.”
“Thẩm Mai Trang!” Phó Kiến Hưng cực kỳ giận dữ, mắt đã hiện lên tơ máu.
“Nếu anh còn không mau đưa cô ta đi cấp cứu, thì anh sẽ càng đau khổ khi cô ta chết.” Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong cổ họng nói.
Phó Kiến Hưng mím môi, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm sâu khó đoán, rồi bế Lục Hòa Nhi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống trải, tôi nhìn chằm chằm vào vết máu vừa chói mắt vừa lạnh lẽo, do Lục Hòa Nhi cắt cổ tay để lại.
Tôi đã hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải truyền dịch, vì tôi không có tâm trạng ở lại bệnh viện nữa, nên từ chối ngay rồi xuất viện.
Sau một đêm mưa như trút nước, cả Thuận Thành đã sáng bừng lên, tôi rời khỏi bệnh viện, nhưng không quay về biệt thự, mà tới thẳng tập đoàn Phó thị.
Tôi đi tới dưới lầu công ty, nữ lễ tân vừa nhìn thấy tôi đã vội vã chạy tới nói: “Giám đốc Thẩm, phu nhân viện trưởng Lục của Bệnh viện Thủ đô đang ở trong văn phòng đợi cô, bà ấy đã tới đây khoảng 15 phút rồi.”
Tôi gật đầu, rồi bấm thang máy, nhìn cô ta nói: “Cô bảo Hàn Sương đi chuẩn bị ít quà cho tôi, lát nữa tôi sẽ tặng cho bà Lục mang về, không cần quý giá lắm đâu, nhưng phải đủ thành ý.”
Phó Kiến Hưng hoàn toàn phớt lờ tôi, đôi mắt đen láy chỉ nhìn về phía Lục Hòa Nhi, rồi giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, cực kỳ dịu dàng nói: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa!”
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều, chí ít, Phó Kiến Hưng không muốn bỏ đứa bé này.
“Em không càn quấy.” Tâm trạng vốn đã bình ổn của Lục Hòa Nhi lại bắt đầu kích động, nước mắt rơi lã chã, kéo áo Phó Kiến Hưng, giọng nói hèn mọn đáng thương: “Anh Kiến Hưng, năm đó anh đã hứa với anh em là phải chăm sóc tốt cho em mà, giờ anh em mất rồi, em chẳng còn gì nữa, mà chỉ có anh thôi.”
Cô ta khóc đến mức mặt đầm đìa nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào tôi nói: “Nếu cô ta sinh đứa bé này ra, có phải anh sẽ không ly hôn với cô ta nữa? Có phải anh sẽ không giữ lời hứa là chăm sóc em cả đời, anh có gia đình của anh rồi, còn em chẳng có gì cả, em không muốn, em không muốn sống một mình…”
Lục Hòa Nhi khóc lóc thảm thiết, cả người suy sụp kéo áo Phó Kiến Hưng, trông giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại yếu ớt.
Phó Kiến Hưng ôm cô ta vào lòng, rồi an ủi: “Hòa Nhi, em không sống một mình, cũng không cô đơn, nên em bình tĩnh lại chút đi!”
Lục Hòa Nhi nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ: “Anh đừng cho cô ta sinh đứa bé này ra, được không? Em cầu xin anh đấy anh Kiến Hưng, đừng để cô ta sinh nó ra, bằng không em sẽ chết cho anh xem.”
Cô ta nói rất dứt khoát nghiêm túc.
Phó Kiến Hưng nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm đã hiện lên sự tức giận: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa.”
Lục Hòa Nhi thấy thế thì đẩy anh ra, rồi nhanh chóng cầm dao gọt trái cây để bên cạnh lên, bỗng cứa vào cổ tay mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không ngờ Lục Hòa Nhi lại cực đoan đến mức này, có lẽ Phó Kiến Hưng cũng không ngờ tới, nên cả người tràn đầy lạnh lẽo, rồi kiềm nén sự hoảng loạn định bế Lục Hòa Nhi tới phòng cấp cứu.
Lục Hòa Nhi nắm chặt tay vịn ở đầu giường, nhất quyết không chịu buông tay, rồi đỏ mắt nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Anh không được để cô ta sinh đứa bé này ra.”
Tôi sửng sốt, rốt cuộc Lục Hòa Nhi không muốn cho tôi sinh đứa bé này ra đến cỡ nào? Tôi nhìn Phó Kiến Hưng, lần này tôi không đợi anh lên tiếng nữa, mà nói: “Lục Hòa Nhi, cô cứ yên tâm, tôi…” Tôi kiềm nén nỗi đau ở trong lòng, từ tốn nói: “Tôi sẽ không sinh đứa bé này ra.”
“Thẩm Mai Trang!” Phó Kiến Hưng cực kỳ giận dữ, mắt đã hiện lên tơ máu.
“Nếu anh còn không mau đưa cô ta đi cấp cứu, thì anh sẽ càng đau khổ khi cô ta chết.” Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong cổ họng nói.
Phó Kiến Hưng mím môi, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm sâu khó đoán, rồi bế Lục Hòa Nhi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống trải, tôi nhìn chằm chằm vào vết máu vừa chói mắt vừa lạnh lẽo, do Lục Hòa Nhi cắt cổ tay để lại.
Tôi đã hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải truyền dịch, vì tôi không có tâm trạng ở lại bệnh viện nữa, nên từ chối ngay rồi xuất viện.
Sau một đêm mưa như trút nước, cả Thuận Thành đã sáng bừng lên, tôi rời khỏi bệnh viện, nhưng không quay về biệt thự, mà tới thẳng tập đoàn Phó thị.
Tôi đi tới dưới lầu công ty, nữ lễ tân vừa nhìn thấy tôi đã vội vã chạy tới nói: “Giám đốc Thẩm, phu nhân viện trưởng Lục của Bệnh viện Thủ đô đang ở trong văn phòng đợi cô, bà ấy đã tới đây khoảng 15 phút rồi.”
Tôi gật đầu, rồi bấm thang máy, nhìn cô ta nói: “Cô bảo Hàn Sương đi chuẩn bị ít quà cho tôi, lát nữa tôi sẽ tặng cho bà Lục mang về, không cần quý giá lắm đâu, nhưng phải đủ thành ý.”