• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 481-484

Chương 481: Tình cờ gặp gỡ

Bạch Tinh Nhiên sững người, quay đầu nhìn anh nghi hoặc nói: "Anh ơi, anh có chuyện gì sao?".

Nam Cung Thiên Ân quá kinh ngạc, quá thắc mắc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, tại sao anh cảm giác người phụ nữ trước mặt này lại quen vậy? Là một gương mặt trong ký ức. Hai mẹ con đang đứng trước mắt, nhìn là biết mẹ con ruột, bởi vì trông rất giống nhau.

Nhìn thấy cô, anh đột nhiên lại lật lại tất cả những nghi hoặc của bản thân, cô bé tên Kiều Vãn Nhiên này không liên quan gì đến Chu Chu, mẹ của cô bé lúc này đang đứng trước

mặt anh! Anh thậm chí còn chẳng cần đi điều tra cuộc sống của Chu Chu ở nước ngoài.

"Anh ơi, anh sao thế?", Bạch Tinh Nhiên phát hiện sắc mặt của anh lúc xanh lúc tái, không khỏi có phần lo lắng. Lẽ nào tai nạn nhỏ ban nãy Tiếu Vãn Nhiên thì không sao, mà anh lại xảy ra chuyện?

Nam Cung Thiên Ân ổn định lại đầu óc đang hỗn loạn, nói: "Cô à, tôi có thế mạo muội hỏi tên cô là gì không, bởi vì cô rất giống một người bạn của tôi".

Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, hóa ra là cảm thấy cô quen quen mới đứng hình.

Cô quan sát Nam Cung Thiên Ân trước mặt, cố gắng nhớ lại bản thân có phải có quen người đàn ông này không, chí là nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ngược lại đầu vì hồi tưởng nhiều quá lại bắt đầu đau. Cô quyết định không nghĩ nữa, cười nhẹ với anh: "Tôi họ Y, xin hỏi bạn của anh tên là gì?".

"Cô ấy tên là...", Nam Cung Thiên Ân ngại ngùng mở miệng, nhưng mãi không nói ra được...

Anh nên trả lời thế nào đây? Cô có vài phần nhìn rất giống hình Tịnh phu nhân, vài phần giống Chu Chu hồi nhỏ, nói chung gương mặt trong dầu anh chính là người như thế.

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Nhiên biến mất, hơi cạn lời nói: "Anh à, bây giờ kiểu tán tỉnh này không thịnh hành nữa rồi".

Nói xong, cô dắt Tiếu Vãn Nhiên quay người rời đi, đế lại Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa hết kinh ngạc và khó xử.

Tiếu Vãn Nhiên bị Bạch Tinh Nhiên dắt đi bỗng quay đầu lại, vẫy tay với Nam Cung Thiên Ân: "Chào chú!".

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng nở nụ cười, vẫy tay lại với cô bé.

Trợ lý Nhan nói đúng, cô bé tên Tiếu Vãn Nhiên này thực sự rất đáng yêu, rất hoạt bát, chỉ gặp một lần anh đã thích cô bé rồi.

Bạch Tinh Nhiên đưa Tiểu Vãn Nhiên về nhà xong liền dạy bảo một trận, Tiếu Vãn Nhiên Diet sai rồi, buồn bã cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Vãn Nhiên lần sau nhất định sẽ không chạy lung tung nữa, con xin lỗi mà".

"Ngộ nhỡ chiếc xe vừa nãy lái nhanh quá thì làm thế nào? Chẳng phải đã bị đâm cho bay ra xa rồi sao?", Bạch Tinh Nhiên vẫn không vui nói: "May mà lúc tan học xe đi chậm, nếu không...".

Cô không nói tiếp nữa, cũng không muốn nghĩ đến hậu quả.

Kiều Phong ở bên cạnh xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói vào tai cô bé: "Mẹ chí là quá lo cho con thôi, bỏ qua cho mẹ nhé".

"Con biết mà", Tiếu Vãn Nhiên ghé vào tai anh ấy trả lời: "Nhưng trông mẹ rất hung dữ".

"Nghiêm túc vào cho mẹ, không được nói leo!", Bạch Tinh Nhiên bực bội nói.

Tiếu Vãn Nhiên rụt cổ lại, đứng vào tư thế tiếp tục chịu phạt.

Kiều Phong cười an ủi: "Lâm, Tiếu

Vãn Nhiên đã xin lôi rồi, cũng biết sai rồi, em tha cho con đi".

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, cô cũng không phải cố ý muốn hung dữ như thế, chỉ là nếu như không dữ với cô bé bây giờ, lần sau cô bé mà lại chạy lung tung không nhìn đường, thì không biết có được may mắn như ngày hôm nay nữa không thôi.

"Rốt cuộc là ai lái xe mà không có mắt, đụng phải Tiếu Nhiên nhà chúng ta thế?", Kiều Phong hỏi.

"Em không biết", Bạch Tinh Nhiên đặt cái roi xuống bàn thuận miệng nói.

"Là một chú trông rất đẹp trai", Tiếu Vãn Nhiên không nhịn được mà nói leo.

"Hửm? Đẹp trai cỡ nào?".

"Đẹp trai như bố ấy, chú ấy còn tán tính mẹ cơ".

Bạch Tinh Nhiên vội lườm cô bé một cái, Tiếu Vãn Nhiên lại nép vào góc tường.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế?", Kiều

Phong đưa tay nâng cằm Bạch Tinh Nhiên: "Ai mà lại to gan dám tán tỉnh vợ của anh thế? Thế em có cho anh ta số điện thoại không?".

"Đương nhiên là không rồi", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Anh ấy chẳng qua là nói em trông giống một người bạn của anh ấy, hỏi tên em, em nói với anh ấy em họ Y, sau đó anh ấy không nói gì thêm nữa".

"Anh ta không nói bạn anh ta tên gì sao?".

"Không", Bạch Tinh Nhiên nói xong, đột nhiên tò mò hỏi: "Phong, anh nghĩ có khi nào anh ấy là người lúc trước em từng quen không? Bởi vì em vừa nhìn thấy anh ấy đã có một cảm giác rất quen, nhưng em không thể nhớ ra đươc là ai".

Kiều Phong nghe cô nói thế, nghĩ một lúc rồi lắc dầu: "Chắc là không đâu, bạn bè của em ở Châu Thành không nhiều".

Nói câu này xong, anh ấy bất giác cũng rơi vào trầm tư.

Bạch Tinh Nhiên của ngày hôm nay so với dáng vẻ của hai năm trước đã khác xa, đáng ra sẽ không ai biết cô mới phải, sao lại có thế có người tán tính cô nói cô giống bạn của anh ta chứ? Lẽ nào đơn thuần chỉ là cái cớ để tán tỉnh thôi sao?

Buổi sáng, sau khi trợ lý Nhan báo cáo công việc xong, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: "Thiên Ân thiếu gia, cuộc sống ở nước ngoài của thiếu phu nhân năm đó tôi đã tìm hiểu

ti rrtnn rlri'i rõ rni hỏi mr>t vài han hnr

tương đối rõ rồi, hỏi một vài bạn học và hàng xóm của cô ấy ở nước ngoài, họ đều nói cô ấy chưa từng có bạn trai, càng chưa từng có thai".

Nam Cung Thiên Ân gật dầu, trợ lý Nhan nói tiếp: "Hay là tôi đi điều tra thêm chỗ khác...".

"Không cần đâu", Nam Cung Thiên Ân ngắt lời.

"Không cần? Tại sao?", trợ lý Nhan kinh ngạc.

"Đứa bé không phải con cô ấy".

"Sao đột nhiên Thiên Ân thiếu gia lại chắc chắn vậy?".

"Bởi vì tôi đã gặp mẹ của đứa bé

"Vậy... tại sao anh đột nhiên lại quả quyết cô ấy là mẹ ruột của Tiếu Vãn Nhiên chứ?".

Nam Cung Thiên Ân im lặng vài giây rồi nói: "Bởi vì Tiếu Vãn Nhiên trông cực kỳ giống mẹ của cô bé, chắc chắn là mẹ đẻ". Nhớ đến người phụ nữ có gương mặt quen thuộc đó, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng có một cảm giác kỳ lạ.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên qua đời, trái tim anh cũng chết theo, hơn hai năm nay anh chưa từng có cảm giác với một người khác giới nào, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn. Duy chí có lần này, người phụ nữ đột nhiên từ nước ngoài về này!

Trợ lý Nhan thở phào, cười: "Xem ra thật sự chí là người giống người,

không liên quan gì đến thiếu phu nhân, Thiên Ân thiếu gia anh có thể yên tâm rồi .

"ừ', Nam Cung Thiên Ân gật dầu.

Chu Chu ngủ một giấc dậy, đi ra ban công thì thấy lão phu nhân đang ở trong vườn hoa uống trà chiều.

Cô ta cắn môi, quay người vào trong phòng thay quần áo, rồi lại mở ngăn kéo ra lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út xong, mới cất bước đi xuống nhà.

Đại khái là vì năm đó cô ta ích kỳ rời bỏ Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân vẫn luôn không có mấy thiện cảm với cô ta. Hai năm nay cô ta vì đế có được sự yêu mến của lão phu nhân, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách đế lấy lòng bà ta, cũng may hiệu quả khá tốt, thái độ của lão phu nhân đối với cô ta đã có chuyển biến rõ rệt.

"Bà nội, bà ngủ trưa dậy rồi ạ?", cô ta tươi cười đi đến bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống, sau khi rót đầy chén trà cho lão phu nhân, lại rót cho mình một chén trà hoa dưỡng sinh.

Lão phu nhân 'ừ' một tiếng, nhìn cô ta: ''Sao trông mặt cứ u ám thế kia? Ngủ không ngon à?".

Chu Chu đưa tay lên xoa mặt, lắc đầu: "Không ạ, cháu mới ngủ dậy".

"Cãi nhau với Thiên Ân à?", lão phu nhân lại hỏi.

Chu Chu vẫn lắc đầu: "Không ạ, Thiên Ân căn bản sẽ không cãi nhau với cháu".

Cô ta và Nam Cung Thiên Ân yên ắng tới mức đến cả cơ hội để cãi nhau cũng không có, nghĩ đến lại cảm thấy thất bại.

***
Chương 482: Tình cờ gặp gỡ (2)

Lão phu nhân hít nhẹ một hơi, cầm lấy bánh trong đĩa lên cắn một miếng rồi nói:

"Tính khí của Thiên Ân... bà cũng không hiếu, bà thậm chí còn không hiếu tại sao nó lại thích cái đứa lừa đảo Bạch Tinh Nhiên đó đến thế, càng không nhìn ra Bạch Tinh Nhiên đó có chỗ nào hấp dẫn người khác".

"Chắc là vẻ đẹp nằm trong con mắt kẻ si tình ạ", Chu Chu cười bất lực.

"Tình cảm đều phải từ từ bồi đắp, ban đầu nó cũng không thích Bạch Tinh Nhiên, sau đó từ từ mới thích", lão phu nhân nói:

"Cháu phải kiên nhẫn từ từ chờ đợi nó, giống như Bạch Tinh Nhiên năm đó chời đợi nó quên đi cháu vậy".

"Bà nội, cháu biết mà, cháu sẽ từ từ đợi, bất kế là bao lâu"

Chu Chu cầm chén trà lên từ từ uống, ngụm này đến ngụm khác, trong lòng ngập ngừng không biết nên nói với lão phu nhân câu tiếp theo như thế nào.

Một lúc sau, cô ta đặt chén xuống bàn, nhìn lão phu nhân thận trọng hỏi: "Bà nội, bà có muốn bế chắt không ạ?".

Lão phu nhân đang uống trà liền ngước mắt lên nhìn cô ta, Chu Chu vội nói:

"Cháu đang nghĩ, tranh thủ cháu và Thiên Ân còn trẻ thì sinh sớm một chút, sau này có tuổi rồi sẽ không dễ sinh nữa".
1628341053031.png

"Vậy... phải đợi đến bao giòi?", Chu Chu cười nịnh: ''Bà nội, cháu thích trẻ con, cho nên...".

"Đợi bệnh của Thiên Ân khỏi hẳn đã, cũng chính là lúc không bị phát bệnh nữa là được", lão phu nhân nói: "Cháu thấy Thiên Ân đã ít phát bệnh đi nhiều rồi, kiên nhẫn đợi thêm đi, đợi bệnh của nó khỏi rồi không cần cháu nói, bà cũng sẽ bắt nó nhanh chóng sinh cho bà một đứa chắt".

Lão phu nhân nói xong liền cười, vừa cười vừa cúi đầu uống trà.

Lão phu nhân nói như vậy, Chu Chu cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ việc lợi dụng bà ta đế hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nếu như lão phu nhân có lòng muốn bế chắt, còn có thế ra mặt thúc giục Nam Cung Thiên Ân, giục anh mau chóng sinh một đứa. Như vậy thì Nam Cung Thiên Ân không muốn động vào cô ta cũng không được.

ở trong vườn hoa với lão phu nhân một lúc, Chu Chu bèn đứng dậy về phòng.

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi xong, lão phu nhân mới cười lạnh một tiếng: "Oắt con, định giở trò trước mặt tôi à, còn non lắm".

Chị Hà mỉm cười cúi người rót

cho bà ta chén trà nói: "Lão phu nhân, cháu thấy bệnh của đại thiếu gia đã đỡ không ít, cũng là nhờ công lao của thiếu phu nhân mới này, biết đâu qua ba năm bệnh của đại thiếu gia lại khỏi hoàn toàn, việc của Tịnh phu nhân cũng không cần lo nữa".

"Hi vọng là vậy", lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng.

Chị Hà lại nói: "Vậy nên sao bà không cho cô ấy cơ hội sinh một đứa? Cô ấy nói cũng đúng, tuổi của cô ấy và Thiên Ân thiếu gia cũng lớn rồi, còn không sinh sau này không dễ sinh đâu".

"Vậy lỡ như chuyện của Tịnh phu nhân không thoát được thì sao?", lão phu nhân hỏi ngược lại.

"ừm... việc này...", chị Hà lắc đầu: "Việc này thật khó nói".

"Vậy nên, đã qua hai năm rồi, chờ thêm một năm nữa cũng không sao, đợi đến khi chuyện của Tịnh phu nhân hoàn toàn qua đi rồi hẵng quyết định có cho nó cơ hội sinh không".

"Vâng, lão phu nhân nói đúng, dù sao thời gian một năm cũng không dài".

Lão phu nhân trầm tư một lúc, lại cười lạnh một tiếng: "Xét về gia đình, về trình độ học vấn của nó, tôi thấy còn chẳng bằng Bạch Tinh Nhiên, tôi chẳng muốn đế nó sinh".

"Ai bảo cô ấy là tình nhân định mệnh của đại thiếu gia chứ?", chị Hà cười an ủi: "Lão phu nhân hãy mở

lòng chút, bỏ qua những nhân tố bên ngoài không tốt đó của cô ấy đi".

Trên ban công tầng hai, Chu Chu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, hàm răng cắn chặt vào môi.

Cô ta nghe không hiếu cái gì mà Tịnh phu nhân, nhưng câu cuối cùng đó của lão phu nhân lại khiến trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nói cô ta không bằng cả Bạch Tinh Nhiên ư? Điểm này cô ta tuyệt đối không tán thành. Ngặt một nỗi là... cho dù không chấp nhận thì sao chứ? Cô ta làm gì được lão phu nhân đây?

Cô ta tức tối quay người chuấn bị vào phòng, bị Phác Luyến Dao không biết xuất hiện ở sau lưng từ khi nào làm cho giật mình.

Cô ta ngây ra một lúc, vỗ vào ngực nói: "Luyến Dao, cô làm tôi hết cả hồn".

"Xem ra lá gan của cô cũng nhỏ quá". Phác Luyến Dao cười bước đến gần cô ta hơn, sau đó nhìn ra hướng vườn hoa bên ngoài một cái, tốt bụng an ủi: "Lời của bà nội cô đừng đế trong lòng, bà ấy là như vậy, rất khó chấp nhận ai".

Hóa ra cô ta cũng nghe thấy, Chu Chu bất lực thở dài, nói: "Tôi biết, chí là hai năm rồi, bà ấy vẫn không thích tôi, thậm chí còn cảm thấy tôi không có tư cách sinh con cho nhà Nam Cung, việc này thật sự quá tổn thương lòng tự trọng của tôi".

"Nhịn đi, năm đó Bạch Tinh Nhiên ở trong nhà này cũng không dễ sống

đâu, thậm chí còn bị bà nội hắt hủi hơn cả cô".

"Không, cô ta không giống tôi, cô ta được đại thiếu gia yêu chiều".

"Cũng đúng...", Phác Luyến Dao thở dài cảm thán: "Có đại thiếu gia yêu chiều, cho dù là bà nội ngày nào cũng đánh cũng mắng cô ta, tôi thấy cô ta vẫn sống rất hạnh phúc, cho nên, lấy lòng bà nội chỉ là thứ yếu, cô phải giành được tình yêu của đại thiếu gia cơ".

Chu Chu gật đầu, những điều này cô ta đều biết, chỉ là trái tim của Nam Cung Thiên Ân cứ như đã bị cất trong tảng băng nghìn năm vậy, cô ta căn bản không thế sưởi ấm cho anh, không thể thay đổi anh được!

Cô ta cười chua xót, ánh mắt nhìn Phác Luyến Dao dần xen lẫn sự ngưỡng mộ: "Luyến Dao, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, bất kế cô trở nên như thế nào, tình cảm mà Thấm Khác dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Có lúc tôi nghĩ, giả sử cô cũng bỏ đi sáu năm, liệu Thấm Khác có thay lòng, yêu người phụ nữ khác giống đại thiếu gia không?".

"Việc này... thật sự rất khó nói", Phác Luyến Dao cười: "Dù sao tính đến giờ, Thấm Khác cũng không có dấu hiệu thay lòng, còn không biết sau này như thế nào".

"Anh ấy nhất định là không, không phải người đàn ông nào cũng vô tình như đại thiếu gia đâu", Chu Chu bước tới đặt lên xe lăn của cô ta: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi".

"Xem ra cô rất có ý kiến với đại thiếu gia nhí".

Chu Chu cười bất lực, có ý kiến thì sao chứ, Nam Cung Thiên Ân căn bản chẳng hề đế tâm đến cảm nhận của cô ta!

Hai người cùng nhau đi xuống tầng một, vừa hay gặp Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài vào.

Chu Chu vui mừng gọi một tiếng: "Thiên Ân, sao hôm nay anh về sớm thế?".

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta khẽ tươi cười, ánh nắng bên ngoài hắt lên gương mặt, làm sáng lên dung mạo của cô ta. Anh đột nhiên nhớ đến bức tranh đó, cô bé tên là Kiều Vãn Nhiên.

Thế mà có lúc anh đã nghĩ Chu Chu giấu anh sinh con ở nước ngoài, xem ra anh thật sự đã hiếu nhầm cô ta, Chu Chu ở trước mắt nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ đã từng sinh con!

Chắc là vì trong lòng áy náy, gương mặt anh đã bớt đi sự xa cách thường ngày, gật đầu với cô ta nói: "Hôm nay công ty ít việc".

"Anh họ, xem ra hai người có thần giao cách cảm rồi", Phác Luyến Dao cười khanh khách nói: "Ban nãy chị dâu họ còn kế khổ với em là anh họ không quan tâm đến chị ấy, còn hỏi em nếu như là em bỏ đi sáu năm, thì Thấm Khác liệu có yêu người khác giống anh họ không, em nghĩ... câu này nên hỏi Thấm Khác mới đúng".

"Luyến Dao...", chu chu vừa khẽ gọi vừa lấy tay đấy nhẹ vai cô ta.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chu chu một cái, không nói gì.
Chương 483: Tình cờ gặp gỡ (3)

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh: "Em yêu, việc này còn phải hỏi sao? Có phải em chưa từng bỏ đi bao giờ đâu".

Ngay sau đó là Thấm Khác đi vào, tươi cười đến trước mặt Phác Luyến Dao, nghiêng người hôn lên trán cô ta mắng yêu: "Cái đồ không có lương tâm".

Phác Luyến Dao không phục phản bác: "Lúc đó em còn trẻ, hơn nữa mới đi có ba năm, đâu có giống nhau".

"Ba năm đã là lâu rồi đấy biết không? Đủ để anh yêu thêm mấy cô rồi đấy", Thấm Khác lấy trong túi ra

hai vé xem phim: "Xem đây là cái gì?".

"Phim bom tấn mới của Hollywood?".

"Chính xác", Thấm Khác vỗ hai tấm vé đó vào trán Chu Chu: "Còn chê em không đủ thương cô ấy ư? Em thấy em sắp chiều hư cô ấy rồi đấy".

"Nhưng... hôm nay em làm ca tối mà", Phác Luyến Dao cạn lời ngán ngấm: "Em đi làm ca nào anh còn không biết, vậy mà nói là thương em?".

"Cái gì? Hôm nay em làm ca tối à?".

"Đổi ca rồi, sáng em chả nói với anh rồi là gì?", Phác Luyến Dao oán trách.

"Nói rồi á?", Thẩm Khác vẻ mặt bất lực, liền nói: "Không sao, chí là hai tấm vé thôi mà, mai lại mua hai vé khác là được".

"Nhưng bộ phim này rất ăn khách, giờ chiếu và chỗ ngồi đẹp thế này bỏ đi phí lắm", Phác Luyến Dao nhìn vé xem phim trong tay cậu ta, rồi đưa nó cho Chu Chu nói: "Chị dâu họ, chẳng phải chị cũng thích thể loại phim nước ngoài này sao? cho chị đi xem đấy".

"Chị? Chị có ai đi cùng đâu", Chu Chu tỏ vẻ đáng thương.

"Bảo anh họ đưa chị đi, vừa hay hôm nay anh họ về sớm".

Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân, trên mặt vẫn tỏ vẻ tội nghiệp hỏi:

"Thiên Ân, anh có thời gian đi cùng em không?".

Trước đây không phải cô ta chưa từng rủ Nam Cung Thiên Ân đi xem phim cùng cô ta, thậm chí còn cầm sẵn vé chạy đi rủ anh, nhưng lần nào anh cũng lấy lí do bận công việc để từ chối. Cô ta cho rằng lần này Nam Cung Thiên Ân nhất định cũng sẽ từ chối, sẽ bảo Tiểu Nguyên đi cùng cô ta, không ngờ anh lại im lặng một lúc rồi gật dầu: "Được".

Chu Chu thấy anh đồng ý, liền vui mừng ra mặt: "Thật không? Anhsẽ đi xem phim với em thật chứ?".

"Chẳng phải đã nói rồi sao, hôm nay công việc không bận lắm".

"Tốt quá", Chu Chu cảm kích nhìn Phác Luyến Dao, Phác Luyến Dao cũng nháy mắt cười với cô ta.

Ăn cơm tối xong, Nam Cung Thiên Ân quả thật đã ra ngoài xem phim với cô ta, sự bất thường của anh khiến cả lão phu nhân cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trên đường đi, Nam Cung Thiên Ân mặc dù không nói gì, nhưng Chu Chu vẫn cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi nhỏ của anh, cô ta vô cùng vui sướng, không giấu nổi nụ cười, cả đường đi thi thoảng lại nghĩ ra chuyện đế nói với anh.

Sau khi đỗ xe trong hầm đế xe của trung tâm thương mại, hai người cùng đi lên rạp chiếu phim ở tầng trên cùng.

Ở khu quần áo trẻ con trên tầng ba, Bạch Tinh Nhiên đang dắt Tiếu Vãn Nhiên đi lòng vòng tìm mua quần tất trắng để mặc biểu diễn cho ngày tết thiếu nhi, mãi mới tìm được một chỗ có hàng.

Cô nhìn chiếc quần tất trong tay nói: "Hình như có vẻ hơi bé, còn kiểu khác không?".

Nhân viên bán hàng nhìn Tiếu Vãn Nhiên một vòng, cười nói: "Đây là chiếc cuối cùng rồi, bởi vì tầm này năm nào cũng có nhiều trẻ em đi biếu diễn, phụ huynh nào cũng tìm mua quần tất trắng, nên bây giờ đều bán hết rồi".

Cô ấy cầm chiếc quần tất ướm lên chân của Tiếu Vãn Nhiên một hồi: "Bạn này cũng là mặc đế biếu diễn

đúng không? Chiếc quần này co giãn tốt, hơn nữa cũng là mặc một lần, cố gắng mặc một hôm đi vậy".

Nhà khác không còn nữa, Bạch Tinh Nhiên cũng chí có thế lấy chiếc này.

Cô mua quần tất xong, liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về nhà, lúc đi xuống hầm đế xe phát hiện ra xe ở đây hơi khó lấy ra, bèn vẫy tay gọi một viên bảo vệ đang trực tới giúp đỡ.

Cậu bảo vệ vừa giơ tay ra hiệu vừa lên tiếng chỉ đạo: ''Đánh tay lái về bên trái một chút, sang trái thêm chút

Bạch Tinh Nhiên dừng xe nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm hỏi: "Sang trái thêm một chút có thế ra không? Sao tôi cứ có cảm giác không được nhỉ?".

"Ra được, chị yên tâm đi", cậu ta gật đầu nói.

Bạch Tinh Nhiên nhả phanh xe, từ từ lách ra ngoài theo sự chí dẫn của cậu ta, mặc dù cô đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không may quệt vào chiếc xe màu đen bên cạnh. Hai xe va vào nhau rồi, cậu bảo vệ mới bắt đầu hô: "Dừng! Mau dừng lại!".

Bạch Tinh Nhiên sợ hãi một lúc, lo lắng xuống xe xem tình hình.

Chết rồi! Quệt cho xe sang nhà người ta một vệt dài mấy chục centimet rồi.

Cô cạn lời ngấng dầu lên nhìn cậu bảo vệ trách móc: "Cậu có biết chỉ dẫn không vậy!".

Cậu bảo vệ cũng sợ đến ngây ngốc, vội xin lỗi: "Xin lỗi, em cứ nghĩ như vậy có thế ra được, thật sự xin lỗi...".

"Cậu biết lái không?".

"Không ạ, mới đăng ký thi lấy bằng thôi", cậu bảo vệ lo lắng đáp.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời rồi, thế mà cô lại gọi một người không cả biết lái xe đến đế chí dẫn cô cách đánh xe ra!

Nhìn chiếc xe sang giá tiền cả trăm triệu tệ ở bên cạnh, cô thầm tính giá trong dầu, đúng là gặp ma rồi!

"Vậy giờ phải làm sao? Tính cho cậu hay tính cho tôi đây?", cô hỏi cậu kia.

Cũng không thể cứ thế lái xe đi được, đừng nói là trong đây có camera giám sát, cho dù là không có cô cũng sẽ không đành lòng bỏ đi.

Bị cô hỏi như thế, cậu ta vô cùng sợ hãi, liền nói: "Chị, năm nay em mới bắt đầu đi làm, không đền nổi, em thấy chị cũng là người có tiền, hay là...", mặt của cậu ta đỏ ửng lên: "Hay là chị báo với bên bảo hiếm, rồi tự mình bù thêm một ít đi".

Bạch Tinh Nhiên thấy cậu ta lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt cũng không dám mong cậu ta sẽ dền bù, gặp phải chuyện như thế này chí có thế xem như mình đen đủi, chán nản nói:

"Thôi, mau tìm chủ xe tới giải quyết đi".

"Vâng, em đi tìm ngay", cậu nhóc mau chóng lấy bộ đàm ra gọi lên văn phòng.

Bạch Tinh Nhiên quay lại xe bế Tiếu Vãn Nhiên xuống, Tiếu Vãn Nhiên không hiếu chuyện gì thắc mắc hỏi: "Mẹ sao thế? Chẳng phải chúng ta chuẩn bị đi về sao?".

"Mẹ không cấn thận làm xước xe của người ta, phải đợi một lúc nữa mới về được".

Tiếu Vãn Nhiên nhìn hai chiếc xe đang chạm vào nhau, chí vào Bạch Tinh Nhiên đắc ý nói: "Mẹ, mẹ làm việc không chịu đế tâm".

"Được rồi, đừng có lấy câu mẹ dạy con ra đế nói mẹ, mẹ là bị người ta hại", Bạch Tinh Nhiên véo đôi má nhỏ của cô bé nói.

Vé của Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu phải hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, Chu Chu đưa cây kem cô ta mua đến bên miệng của anh tươi cười nói: "Vị vani đó, ngon lắm, anh có muốn thử không?".

"Không cần đâu, anh không thích ăn đồ lạnh", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Thật không thế hiếu nổi sao lại có người không thích ăn kem", Chu Chu mím cười rụt cây kem lại tự mình ăn.

Lúc này, trên loa phát ra một đoạn thông báo tìm chủ xe, sau khi phát

xong hai lần, Chu Chu thắc mắc nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Thiên Ân, biến số xe mà cô ấy đọc hình như là của anh đấy".

ở rạp chiếu phim này đông người ồn ào, lúc phát loa Nam Cung Thiên Ân không đế ý nghe, sau khi Chu Chu nói thế thì anh mới đế ý, nghe thấy kiểu xe và biến số xe nhân viên thông báo đọc quả nhiên là xe của anh.

"Anh xuống xem sao", anh nói rồi đứng dậy khỏi ghế.

"Xảy ra chuyện gì thế?".

"Chắc là chặn phải xe của ai đấy", Nam Cung Thiên Ân nói: "Em cứ ở đây chờ, anh xuống xử lý xong sẽ lên".

"Vâng, vậy anh đi nhanh nhé, chưa đến hai mươi phút nữa là đến chiếu phim rồi", chu chu nói.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi về phía thang máy.
Chương 484: Tình cờ gặp gỡ (4)

Anh xuống đến tầng hầm, từ xa đã nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vẫn đứng chỗ cũ đi qua đi lại, trông dáng vẻ như là rất sốt ruột. Tiếu Vãn Nhiên thì ngồi ở chỗ chiếc xe bị xước vừa lấy miệng thổi vào chỗ xước vừa dỗ như dỗ búp bê: "Xe ngoan, mẹ không cố ý đâu, Vãn Nhiên thổi cho xe hết đau nhé".

Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu đó khiến người ta phải bật cười.

Nam Cung Thiên Ân giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt đi, bước tới nói với Bạch Tinh Nhiên: "Chào".

Bạch Tinh Nhiên nghe thấy giọng

anh liền quay người lại, lúc cô thấy Nam Cung Thiên Ân, vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người lần trước đã tán tính mình ở nhà trẻ.

"Chú ơi, sao chú lại ở đây?", Tiếu Vãn Nhiên cũng nhận ra anh, tươi cười nhìn anh hỏi.

Nam Cung Thiên Ân quay người cười với cô bé: "Chú đến xem xe của chú".

"Xe của chú bị mẹ đụng phải, nhưng mẹ cháu không cố ý đâu".

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng không biết nên giải thích với anh thế nào, ngược lại là Tiếu Vãn Nhiên đã thay cô nói ra vấn đề.

Cậu nhóc gây họa vừa thấy bọn họ là người quen, liền gượng cười thành tiếng: "Hóa ra anh chị biết nhau, thế thì dễ xử lý rồi, anh ơi, anh xem xe nên giải quyết thế nào?", cậu ta quay sang Nam Cung Thiên Ân, vẻ áy náy hỏi: "ơ... ban nãy chị này lùi xe ra không cấn thận quệt vào xe của anh".

Nam Cung Thiên Ân nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý".

"Có bằng lái không?", Nam Cung Thiên Ân bình thản hỏi.

"Có", Bạch Tinh Nhiên vội đưa bằng lái của mình ra.

Nam Cung Thiên Ân nhận cầm bằng lái lên xem, vừa nhìn vừa nói nhỏ: "Y Lâm?".

"Vâng".

Chiếc xe đắt thế này, vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân xe xót ruột lắm, sẽ mắng cô, không ngờ anh còn chẳng buồn xem cả vết xước trên xe, thậm chí còn dùng giọng ôn hòa nói: "chí là quệt phải thôi mà, không cần phải lo".

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc ngấng đầu lên, nhìn anh ngượng ngùng nói: "Anh... không mắng tôi à?".

"Mắng cô có tác dụng gì không?", Nam Cung Thiên Ân cau mày, rồi đưa bằng lái lại cho cô.

"Vậy anh đi sửa đi, cần đền bao nhiêu tiền thì liên hệ với tôi".

"Không cần đâu, tôi báo bảo hiếm là được rồi".

"Thật là ngại quá".

"Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đền con gái cô cho tôi là được".

"Hả?", Bạch Tinh Nhiên đo luôn.

"Không được đâu!", Tiếu Vãn Nhiên vừa nghe thấy đền mình cho anh, lập tức chạy ra sau lưng Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lẩy chân cô, rồi thò cái đầu ra hoảng sợ nhìn Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cười, nói với cô bé: "Đùa thôi, bạn nhỏ không phải lo lắng thế".

Nghe anh nói như thế, Tiểu Vãn Nhiên mới thở dài, đi ra khỏi sau lưng Bạch Tinh Nhiên, còn không quên tặng cho Nam Cung Thiên Ân mấy chữ: "Chú xấu xa".

Chu Chu từ rạp chiếu phim đi theo xuống, từ xa đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười vui vẻ, cô ta không khỏi ngạc nhiên.

Nếu như cô ta nhớ không nhầm, từ sau tai nạn xe của Bạch Tinh Nhiên anh chưa từng cười, một lần cũng không. Tối nay lại cười vui vẻ như vậy với một đám người lạ? Rốt cuộc là chuyện gì mà vui vậy? Cô ta đột nhiên hiếu kỳ đi tới chỗ bọn họ.

Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, nói với Bạch Tinh Nhiên: "Bỏ đi, lần trước tôi va phải Vãn Nhiên một

lần, hôm nay cô va phải xe tôi, chúng ta hòa".

Bạch Tinh Nhiên bỗng kinh ngạc, nhìn Tiếu Vãn Nhiên bên cạnh một cái, rồi nhìn anh hỏi: "Sao anh biết con gái tôi tên là Vãn Nhiên?".

Cô và anh hình như mới gặp nhau hai lần, hai lần đều không nói cho anh biết tên của Vãn Nhiên, anh sao lại biết chứ?

Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, nhanh chóng ánh lên vẻ không tự nhiên nhìn Tiếu Vãn Nhiên: "Lần trước chính Vãn Nhiên nói cho tôi biết".

Anh đương nhiên không thế thừa nhận chuyện anh từng âm thầm điều tra Tiếu Vãn Nhiên đươc.

"Cháu không có...".

"Cháu có, là cháu quên thôi".

''Không có thật mà!", Tiếu Vãn Nhiên lo lắng, mẹ đã dặn không được nói cho người lạ tên của mình, cô bé đâu có không nghe lời! Cô bé vội vàng nói với Bạch Tinh Nhiên: "Mẹ, con thật sự không nói, mẹ không được phạt con đứng góc tường".

Bạch Tinh Nhiên nghiêng người nói với cô bé, giọng nghiêm túc: "Không nghe lời, nói dối, mẹ sẽ ghi sổ".

"Đừng mà! Chú là đồ lừa gạt, là đồ xấu xa!", Tiếu Vãn Nhiên không vui chỉ vào Nam Cung Thiên Ân kêu ầm lên.

"Vãn Nhiên!", Bạch Tinh Nhiên gằn giọng mắng.

Tiếu Vãn Nhiên chạy đến chỗ cửa xe kêu gào.

Trong suy nghĩ của Bạch Tinh Nhiên, ngoài việc Tiếu Vãn Nhiên tự nói ra thì còn ai nữa? Dù sao cô cũng không nói.

Nam Cung Thiên Ân đang định giải thích, thì lối vào đằng trước đột nhiên có một chiếc xe đi tới, chiếc xe lao nhanh về phía bọn họ.

"Cấn thận!", Nam Cung Thiên Ân nhanh tay nhanh mắt túm lấy Bạch Tinh Nhiên đang đứng giữa đường đi kéo lùi về sau một bước lớn, Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiếm, lúc bị anh dùng lực kéo thì trượt chân, hét lên rồi ngã vào lòng anh.

Nam Cung Thiên Ân thuận thế đỡ lấy người cô, chính vào giây phút cơ thế hai người chạm vào nhau, cả hai đều dấy lên một cảm giác lạ thường, vậy mà lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ phía đối phương.

Bạch Tinh Nhiên áp nửa bên mặt vào ngực anh, có thế cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, hơi thở đặc trưng nhưng lại có phần quen thuộc, cứ như trước đây đã từng ngửi được. Đây rõ ràng là mùi hương của đàn ông, sao cô có thế ngửi rồi được? Hai năm nay cô ngoài Kiều Phong ra, trước giờ chưa từng tiếp xúc gần với người đàn ông nào khác.

Lần dầu tiên gặp anh đã có cảm giác kỳ lạ với anh, lúc đó cô cho rằng mình cảm nhận sai, không ngờ lần thứ hai gặp mặt, cảm giác quen thuộc này lại càng mãnh liệt hơn.

Cảm giác này... Nam Cung Thiên Ân đâu phải là không có? cả anh và cô đều ngây ra, tứ chi mất đi năng lực tự chủ, hai người như đóng băng tại chỗ.

Mãi đến khi Chu Chu đứng cách đó không xa không nhìn được nữa, mới bước đến cười nói: "Thiên Ân, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Phim chiếu rồi".

Lúc này hai người đang thất thần mới hoàn hồn lại, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đứng thẳng người, nhưng chân bị đau, cô lại lần nữa ngã vào lòng Nam Cung Thiên Ân.

"Cô không sao chứ?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô hỏi.

"Tôi không sao", Bạch Tinh Nhiên cắn răng, cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân đứng dậy khỏi lòng anh, ngại ngùng nói: ''Xin lỗi, trẹo chân rồi".

"Mẹ, mẹ không sao chứ?", Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên khó chịu, đi tới quan tâm hỏi han.

"Mẹ không sao, đi lại một tí là được", Bạch Tinh Nhiên cười với cô bé, khom người xuống xoa bóp chỗ đau, xoa một lúc thì đỡ dần, thế là đứng lên nhìn hai người.

"Chị này, chị không sao chứ?",

Chu Chu quan sát cô, trong mắt là lửa giận đang cố kìm nén xuống.

Cô ta chắc là tức giận quá, nên căn bản không hề đế ý được Tiếu Vãn Nhiên trông rất giống Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, trên thực tế cô ta không có mấy ấn tượng với Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, ấn tượng duy nhất là năm đó lúc Nam Cung Thiên Ân cầm một tấm ảnh đã ố vàng đến nhà họ Chu tìm Bạch Tinh Nhiên, cô ta đã xem bức ảnh đó. Đến giờ bao nhiêu năm qua đi rồi, cô ta đến cả hình ảnh bé gái trên bức ảnh cũng không còn nhớ rõ nữa.

Lúc này, cô ta hoàn toàn coi Bạch Tinh Nhiên giống như những phụ nữ bình thường muốn quyến rũ Nam Cung Thiên Ân mà cố ý ngã vào lòng anh, cho nên cô ta rất tức giận!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom