Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463-470
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
“Chu tiếu thư, không cần phải giả vờ trước mặt tôi, tôi tin là thời gian qua cô đã nhìn rõ được tình cảm giữa tôi và Thiên Ân thiếu gia, không phải cứ dùng thủ đoạn là có thế hủy hoại được.
Tất cả những gì cô làm ngoài việc ép Thiên Ân thiếu gia đến gần cái chết ra thì chẳng có tác dụng gì hết”.
Chu Chu tức tối, nhưng cô ta không hề thể hiện ra, mà nói với vẻ ấm ức:
“Tinh Nhiên, cô đừng nói như vậy, từ dầu đến giờ dều là lão phu nhân ép tôi cưới Thiên Ân thiếu gia, tôi thật sự chưa từng nghĩ muốn chia rẽ hai người”.
Cô ta đâu ngốc mà thừa nhận tất cả với Bạch Tinh Nhiên, nhỡ cô dùng điện thoại ghi âm thì cô ta chẳng phải sẽ chết chắc à?
“Đủ rồi, đừng có giả vờ giả vịt nữa”, Bạch Tinh Nhiên nói:
“Cô yên tâm, hôm nay tôi đến đây không phải để tuyên bố chủ quyền, mà đến để chúc mừng cô, cô thắng rồi”.
Chu Chu ngạc nhiên, không hiếu cô đang nói gì.
Bạch Tinh Nhiên nói tiếp: “Nhưng mong là cô hãy nhớ, tôi thua không phải vì tôi và Nam Cung Thiên Ân không đủ yêu nhau, cũng không phải vì Nam Cung Thiên Ân không còn yêu tôi nữa, càng không phải vì sợ bản thân không đấu lại được cô. mà tôi thua vì lời đồn, thua cái hiện thực, ai bảo cô lại là là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân chứ?”
“Cô nói gì cơ? Cô muốn rút lui?” Chu Chu cố kìm nén vui sướng ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, tôi sẽ rút lui, vì tin đồn tình nhân định mệnh, vì căn bệnh quái ác của Thiên Ân vì để anh ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp, nên tôi chọn rút lui”, Bạch Tinh Nhiên lôi tờ thỏa thuận ly hôn đã ký tên đưa đến trước mặt cô ta:”Cầm lấy, coi như món quà cưới mà tôi tặng cho hai người.”
Chu Chu thắc mắc nhận lấy tờ đơn xin ly hôn, nhìn kỹ vài lượt, cuối cùng vẫn không dám tin Bạch Tinh Nhiên lại chọn rút lui, hơn nữa còn đưa đơn xin ly hôn đến.
Cô ta không tin trên đời này lại có người tốt như thế, càng không tin Bạch Tinh Nhiên lại vĩ đại đến mức vì bệnh của Nam Cung Thiên Ân mà từ bỏ thân phận Nam Cung thiếu phu nhân cao quý như vậy.
Vì sợ Bạch Tinh Nhiên đang giở trò, giọng nói của cô ta liền tỏ ra vẻ sốt ruột:
“Tinh Nhiên, cô đang nói gì thế, sao cô có thể ly hôn với Thiên Ân thiếu gia? Cô rõ ràng biết người Thiên Ân thiếu gia yêu là cô, anh ấy tỉnh lại không nhìn thấy cô chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất”.
“Chu tiếu thư, tôi đã bảo đủ rồi, đừng có giả vờ nữa”, Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào cô ta:
“Chúng ta có thế ngồi nói chuyện đàng hoàng được không?”.
Chu Chu lưỡng lự một lúc, đi đến ngồi xuống sofa, sau đó lại đứng nhanh dậy khỏi ghế sofa đế đi ra máy lọc nước rót cho cô một cốc.
Tay Bạch Tinh Nhiên cầm lấy cốc nước lọc cô ta đưa tới, hít nhẹ một hơi:
“Bất kế trước đây cô đã làm gì tôi, lúc này tôi đều tha thứ cho cô hết, tôi chí có một yêu cầu, đó là chăm sóc Thiên Ân cho tốt”.
Câu nói này của cô khiến Chu Chu rất không vui, không kìm được trả lời lại luôn:
“Không cần cô nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc Thiên Ân thật tốt”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói tiếp:
“Thực ra khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh không đáng sợ như cô tưởng tượng đâu, cô từ từ sẽ thích nghi thôi, nếu khi nào bị anh ấy tấn công, cô đừng đánh trả, đừng làm anh ấy bị thương, nếu sợ thì nhanh chóng tránh xa anh ấy ra là được”.
“Bạch Tinh Nhiên, cô đang cố tình dọa tôi sao?”.
“Nếu đã quyết định rời đi, vì sao tôi phải dọa cô chứ?”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ cay đắng:
“Tôi chỉ hi vọng sau này cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy. Thiên Ân tuy độc đoán lạnh lùng, nhưng cũng có những lúc yếu đuối, và khi anh ấy yếu đuối nhất chính là khi anh ấy phát bệnh vào ban đêm. Cũng chỉ có lúc như vậy anh ấy mới cần cô chăm sóc, còn bình thường anh ấy sẽ bảo vệ cô rất tốt, chăm sóc cô rất chu đáo.”
Tuy cô nói rất chân thành, nhưng Chu Chu nghe như đấm vào tai, cô ta cười khẩy nói:”Năm rôi bảy tuôi tôi gặp Thiên ÂN, năm tôi mười tám tuổi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy là người như thế nào rôi rõ hơn cô đấy.”
“Nhưng cô đã thấy bộ dạng của anh ấy khi phát bệnh chưa? Có có biết chăm sóc anh ấy không? Nếu không biết thì ngồi im nghe tôi nói, dù sao tôi cũng không có ác ý.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.” Chu Chu nhìn cô, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ khó hiểu. hang truyen.com
“Cô cũng đừng thể hiện vĩ đại như thế làm gì, rõ ràng là lão phu nhân ép cô ra đi, lại đi nói là vì bệnh của Thiên Ân.”
Bạch Tinh Nhiên không hề muốn tranh luận với cô ta vấn dề này, cô nói tiếp:
“Tôi không biết lần này Thiên Ân có thể tỉnh lại hay không, hay là khi nào mới tỉnh, nhưng nếu anh ấy tỉnh lại không thấy tôi, thì hãy chuyến lời cho anh ấy giúp tôi, cả đời này coi như tôi có lỗi với anh ấy, hi vọng anh ấy có thế nghĩ thông suốt một chút”.
Bạch Tinh Nhiên uống một ngụm nước lọc, cố kìm không cho nước mắt chảy ra, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa:
“Nếu cô không muốn nghe gì cả, vậy thì tôi đi đây”.
“Chờ đã”, Chu Chu vội vàng đứng dậy khỏi ghế, khua tò đơn ly hôn về phía cô:
“Cái này rốt cuộc cô làm thật hay là giả đấy?”.
“Đương nhiên là thật”.
“Sau này sẽ không còn dây dưa với Thiên Ân nữa, cô thật sự có thế làm đươc sao?”.
“Tôi không hèn hạ vô liêm sỉ như cô”, Bạch Tinh Nhiên ném cho cô ta một câu, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên bước vào thang máy, khi đến tầng một cô lại bất ngờ gặp Lâm An Nam.
Không, nhìn có vẻ như Lâm An Nam cố tình đến đây chờ cô.
Cô dừng bước, còn chưa kịp quay người tránh đi, cánh tay cô liền bị Lâm An Nam tóm lại kéo sang vườn hoa nhỏ bên cạnh.
“Lâm An Nam anh làm cái gì thế? Anh có thôi đi không?”.
Lâm An Nam lại niềm nở nói:
“Tinh Nhiên, cuối cùng em cũng đưa đơn ly hôn cho Nam Cung Thiên Ân rồi đúng không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh ta cười khấy:
“Xem ra anh với Chu tiểu thư qua lại cũng thân thiết đấy, biết cả nhất cử nhất động của tôi”.
“Điều này không quan trọng, quan trọng là quyết định của em”, Lâm An Nam không hề đế bụng những lời lẽ mía mai của cô, anh ta nói tiếp:
“Anh đến đế đón em về nhà, giờ em về chung cư với anh, sau đó chúng ta cùng sang Anh”.
“Lâm An Nam, tôi đã nói với anh rất rõ rôi, kế cá tôi và Nam Cung Thiên Ân ly hôn với nhau thì tôi cũng không muốn dây dưa gì với anh nữa, muốn sang nước Anh thì anh đi một mình đi, chứ tôi không đi cùng anh”.
“Em chắc chắn?”.
“Tôi rất chắc chắn”, đế thoát khỏi anh ta, Bạch Tinh Nhiên cắn môi chế nhạo tiếp:
“Lâm thiếu gia, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin để khiến tôi ra nước ngoài với anh, hành vi của anh trong những ngày qua đã khiến tôi quá căm ghét anh rồi, giờ tôi nhìn thấy anh là phát ghét, nếu anh còn có chút lòng tự trọng, xin hãy tránh xa tôi một chút, đừng có bám lấy tôi như một kẻ thần kinh nữa”.
Câu nói của cô quả nhiên khiến cơn tức giận của Lâm An Nam lên tới đỉnh điểm, anh ta tức tối kéo giật Bạch Tinh Nhiên lại khi cô đang định quay người đi, đấy cô dựa vào tường rồi cúi đâu hôn lên môi cô.
Bạch Tinh Nhiên giật cả mình, giơ tay định đánh anh ta.
Lâm An Nam nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, ép qua đỉnh đầu, dữ dằn nhìn thẳng vào cô nói:
“Bạch Tinh Nhiên, tốt nhất em tìm một cái gương soi cho rõ, tự soi lại cái bộ dạng của em đi, một người phụ nữ bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát rồi vẫn được đàn ông muốn đã là có phúc lắm rồi, thế mà lại có mặt mũi ở đây chê người khác?”.
“Đúng thế, người phụ nữ đã bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát như tôi đây chê anh đấy, anh có giỏi thì đừng có bám lấy tôi, đừng có hôn tôi”, Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa giơ cánh tay khác lên lau môi với vẻ mặt chán ghét..
Lâm An Nam bị vẻ mặt chán ghét của cô đả kích cho cơn giận càng lớn hơn, nhưng đây là nơi công cộng nên anh ta không thế làm gì cô được.
“Lâm đại thiếu gia, có thế buông người phụ nữ nát này ra không?”, Bạch Tinh Nhiên cố tình kích thích anh ta.
Lâm An Nam bóp cằm cô nói:
“Em đừng có hối hận!”.
“Anh yên tâm, cho dù cả đời này tôi không nơi nương tựa, cũng sẽ không bao giờ hối hận đã ghét bỏ anh”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, đẩy anh ta ra rồi quay người đi nhanh khỏi đó.
Sau khi đi nhanh tới hành lang bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên quay đầu thấy anh ta không đuổi theo mới dừng chân lại, thầm thở phào rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Tuy vừa rồi trả lời Lâm An Nam rất phũ phàng, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, cô cảm thấy Lâm An Nam đã thay đổi, thay đổi đến đáng sợ, trở nên bất chấp, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc Nam Cung Thiên Ân tức giận rất nhiều.
Nam Cung Thiên Ân có tức giận
đến đâu đều không nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như vậy, nhưng vừa rồi, cô đã nhìn thấy sự ác nghiệt, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong con mắt Lâm An Nam.
Cô đi đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước ra té nước lạnh lên mặt.
Nước lạnh chạm vào da ngay lập tức khiến đầu óc cô tỉnh táo lên không ít, cũng bắt đầu hơi hối hận vì sự bồng bột của bản thân.
Lâm An Nam, vừa nãy anh ta nhất định đã bị cô đả kích ghê lắm nhí, hi vọng anh ta sẽ không làm những chuyện cực đoan!
Cô dùng khăn giấy lau những giọt nước trên mặt, đang định rời khỏi nhà vệ sinh, gian bên trong lại vọng ra một giọng nói quen thuộc:
“Alô, Chu Chu à… con nói sao? Bạch Tinh Nhiên nó đồng ý ly hôn rồi… thật không thế…. con chờ chút, mẹ đang trong nhà vệ sinh sắp ra rồi”.
Sau đó là âm thanh xả nước bồn cầu, Bạch Tinh Nhiên đang ngạc nhiên liền nhanh chóng chạy sang gian bên cạnh trốn.
‘Cạch’ một cái, cửa gian bên cạnh mở, có người bước ra.
Bạch Tinh Nhiên dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, khi cô nhìn thấy thân hình quen thuộc ngoài cửa, cô há hốc miệng sững sờ.
Mợ? Sao lại là mợ nhỉ?
Vừa nãy nghe giọng nói cô đã thấy quen quen rồi, nếu không phải nghe thấy miệng bà ta nói ra Chu Chu và tên của mình, có lẽ cô vẫn đứng trước bồn rửa tay chờ bà ta ra ngoài.
Chu Chu mà mợ vừa nói chính là Chu tiểu thư ở tầng trên sao? Hai người đó sao lại quen nhau? Hơn nữa còn nhắc đến tên cô, còn quan tâm có phải cô ly hôn hay không!?
Chu Chu…
Tim Bạch Tinh Nhiên đột nhiên giật thót, cô từng nghe mẹ cô nhắc đến tên con gái của mợ, tuy không biết cụ thể tên là gì, nhưng cô nhớ là khi mẹ cô nhắc đến thì gọi cô ta là Tiếu Châu cơ.
Lẽ nào Tiếu Châu chính là Chu Châu? Chu Chu chính là con gái của mợ sao?
Đứng trước bồn rửa tay một lúc, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra gọi vào số của mẹ cô, chưa chờ cho mẹ cô lên tiếng, cô đã nôn nóng hỏi luôn:
“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, con gái của cậu có tên đầy đủ là gì vậy?”.
Chu Tuệ đột nhiên bị cô hỏi câu đó liên cảm thây khó hiếu, rồi hỏi:
“Sao thế?”.
“À….”
, Bạch Tinh Nhiên nói đại:
“Là thế này, con vừa nhận được một tấm thiệp mời, không biết là của ai”.
“ô, là của Chu Châu à? Tên đầy đủ của Tiếu Châu chính là Chu Châu”.
Hai chân Bạch Tinh Nhiên mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chu Châu, thế mà lại là cô ta thật!
Thế mà Chu Châu lại là con gái của cậu, trời ạ, rốt cuộc là chuyện như thế nào đây?
“Là nó gửi cho con à?”, Chu Tuệ hỏi.
“À, không phải”, Bạch Tinh Nhiên hoàn hồn lại:
“Mẹ, con làm việc đây, con cúp máy nhé”.
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên lại đứng thẫn thờ trước bồn rửa tay, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi về phía thang máy.
Cô đến tầng mà Chu Chu đang ở, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng bệnh của Chu Chu, nhìn qua ô nhỏ trên cửa, quả nhiên cô nhìn thấy mợ đang ngồi với Chu Chu.
Ghé qua khe cửa, cô nghe thấy giọng Chu Chu nói với vẻ khó hiếu:
“Mẹ, mẹ nghĩ xem Bạch Tinh Nhiên có thật là quyết định ly hôn rồi không? Đâu thế nào lại dễ dàng rút lui như vậy?”
“Con bé Tinh Nhiên có cái tính giống hệt mẹ nó, nhát gan, cái gì cũng sợ, lão phu nhân ép nó như vậy, nó làm gì còn đủ can đảm ở lại nhà Nam Cung nữa? Không sợ bị lão phu nhân giết chết à?”, Chu phu nhân không hề cảm thấy nghi ngờ.
“Nói như vậy cô ta rút lui thật sự rồi à?”.
“Mẹ nghĩ là thật đấy”.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cô ta cũng
rút lui”, Chu Chu cười đắc ý, sau đó lại lo lắng nói:
“Chỉ là không biết ly hôn xong cô ta sẽ đi đâu? Liệu một ngày nào đó đột nhiên nhớ ra chuyện hồi bé đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, sau đó chạy đến tìm Nam Cung Thiên Ân không”.
“Yên tâm đi, lúc nó cứu Nam Cung Thiên Ân mới có bảy tuổi, lúc bảy tuổi làm những gì con có nhớ được không?”.
“Hình như con chắng nhớ được gì cả”, Chu Chu cười hì hì nói.
“Thế còn gì nữa, bản thân nó còn không nhớ được, duy nhất có bà nội biết được chân tướng thì đã mất, cho nên… ân nhân cứu mạng và tình nhân định mệnh chắc chắn thuộc về con rồi, yên tâm đi”, Chu phu nhân an ủi nói.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ, Bạch Tinh Nhiên vốn đã ngạc nhiên giờ lại càng kinh ngạc hơn, cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, vì những gì hai mẹ con họ nói rất lạ lẫm với cô, cô thậm chí còn không biết hai người đó rốt cuộc đang nói gì nữa.
Cái gì mà cô đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, cái gì mà năm bảy tuổi, sao cô lại không hiếu gì hết nhí?
Đế cho bản thân nghe càng rõ hơn, cô cố gắng bám chắc vào cánh cửa đế không bị ngã, cô nghe thấy Chu Chu nói:
“Trước đây con từng thăm dò Bạch Tinh Nhiên vài lần, cô ta hình như không nhớ được chuyện mình đã cứu Nam Cung Thiên Ân thật mẹ ạ”.
“ừ, mẹ nghĩ nó cũng không nhớ được đâu”, Chu phu nhân vỗ vào tay Chu Chu nói:
“Tiểu Châu, giờ con gần như chắc chắn có thế gả cho Nam Cung Thiên Ân rồi, con phải cố lên nhé, mẹ vì con mà hại chết bà nội người duy nhất biết chuyện này, mấy năm nay mẹ toàn nằm mơ thấy bà ta về đòi trả thù mẹ, toàn bị gặp ác mộng như vậy”.
“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Bà nội….”
, Chu Chu kinh ngạc.
Bà Chu bất lực nói:
“Nếu không thì biết làm sao, bà ta thương Tinh Nhiên như vậy, nếu để bà ta biết Nam Cung Thiên Ân quay lại tìm ân nhân cứu mạng, chắc chắn sẽ nói sự thật này ra”.
“Trời ạ, mẹ, đấy là bà nội con ấy”.
“Bà ta quý Tinh Nhiên hơn con nhiều, bà nội cái gì nữa”, Chu phu nhân bực mình, rồi lại nói tiếp:
“Với lại mấy năm qua mẹ cũng bị bà ta hành hạ đủ thê thảm rồi, bà ta nên đến lúc nhắm mắt xuôi tay thôi, may mà tất cả công sức bỏ ra đều được báo đáp”.
“Nói thì thế, nhưng con vẫn cảm thấy có hơi tàn nhẫn”.
Chu phu nhân cạn lời:
“Nếu lúc đó không phải mẹ ra tay, thì đến cơ hội gặp mặt Nam Cung Thiên Ân con cũng không có nổi đâu, còn muốn thay thế con bé Tinh Nhiên làm tình nhân định mệnh? ở đấy mà mơ”.
Chu Chu nghĩ thấy cũng phải, trầm ngâm một lúc liền nói với Chu phu nhân:
“Mẹ, mẹ mau về đi, đừng đế người nhà Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy mẹ”.
“Tiểu thư, cô tìm ai vậy?”, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng phụ nữ.
Hai mẹ con ở bên trong sững sờ, bà Chu vội vàng đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, bà ta hoảng hốt, đứng chết lặng tại chỗ…
Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng vững, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại giọng:
“Mợ, mợ được lắm”.
“Tinh… Tinh Nhiên… sao cháu lại ở đây?”, bà Chu lắp bắp.
“Cháu ờ dưới nhìn thấy mợ, thế nên đi theo lên đây thôi”, Bạch Tinh Nhiên cười một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Xin lỗi nhé, cháu đã nghe thấy hết rồi, còn ghi âm lại hết”.
Cô giơ điện thoại lên, Chu phu nhân nghe thấy cô nói vậy sợ quá hét lên một tiếng, Chu Chu đứng sau bà ta cũng bị sợ đến tái mặt.
“Tinh Nhiên… mợ… những gì mợ vừa nói đều là giả thôi, chủ yếu để an ủi Châu Châu….”
, Chu phu nhân sợ toát mồ hôi hội, vừa cố nghĩ xem nên giải thích như thế nào, vừa dùng tay áo lau mồ hôi.
“Nhưng bà ngoại tự nhiên chết ở bệnh viện một cách khó hiếu là sự thật”, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức nước mắt trào ra, trừng mắt nhìn bà ta nói:
“Vì đế con gái mợ được gả vào nhà giàu, mợ lại dám giết người diệt khẩu, mợ quá thể tàn nhẫn!”
“Mợ không có, vừa rồi là mợ nói linh tinh đấy!”, Chu phu nhân đưa tay ra kéo bàn tay của Bạch Tinh Nhiên:
“Tinh Nhiên… cháu nghe mợ nói, mợ….”
“Bà đừng có động vào tôi!”, Bạch Tinh Nhiên hất luôn hai tay bà ta ra, sau đó lùi bước nhìn vào hai mẹ con nhà kia cười:
“Có biết là lúc trước Thiên Ân thiếu gia kể cho tôi nghe câu chuyện hồi nhỏ kia, tôi liền cảm thấy có hơi quen, như thế mình từng trải qua vậy.
Giờ cuối cùng tôi cũng hiếu vì sao lúc đó lại có cảm giác đó rồi, cảm ơn các người đã khiến tôi nhớ lại quá khứ đó, cảm ơn các người đã cho tôi biết tất cả sự thật, cũng cảm ơn các người đã cho tôi biết… thì ra tôi và Nam Cung Thiên Ân lại có duyên với nhau như vậy”.
“Tinh Nhiên, cháu hiếu nhầm rồi….”
“Tôi có hiếu nhầm hay không cứ chờ Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại sẽ biết!”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hai mẹ con độc ác các người, thay thế thân phận của tôi tôi có thế không chấp các người, nhưng các người lại hại chết bà ngoại người mà tôi yêu quý nhất, món nợ này tôi sẽ không bao giờ xí xóa cho các người đâu”.
Bạch Tinh Nhiên từ từ lùi lại:
“Các người có biết hậu quả khi lừa lão phu nhân là gì không? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia ghét nhất là bị lừa dối, giờ tôi sẽ đi nói với lão phu nhân, các người cứ chờ đi, hậu quả của các người chắc chắn thê thảm không kém nhà họ Bạch đâu!”.
Bạch Tinh Nhiên nói đến lúc này gần như là vừa khóc vừa hét lên, cô hét xong liền chạy ra phía thang máy.
Hai mẹ con nhà kia lo cuống quýt, Chu phu nhân vội vàng nhấc chân đuổi theo sau.
Chu Chu kéo cổ tay mẹ cô ta lại nói:
“Mẹ, lập tức gọi điện cho cô ta đi, nói là Bạch Tinh Nhiên đã biết chân tướng sự việc rồi, đang định chạy về nhà tổ nói với lão phu nhân!”.
“Hả… ừ… được!”, Chu phu nhân run rấy cầm điện thoại ra gọi.
Chu Chu thì quay người chạy vào trong phòng bệnh, mở tủ lấy túi xách, vừa lôi chìa khóa xe từ trong túi xách ra vừa chạy đuổi theo bằng đường cầu thang thoát hiếm.
Khi cô ta đuổi theo xuống tầng dưới, đã không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu, cô ta nhìn xung quanh rồi chạy nhanh đến chỗ xe của mình, vội vàng lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, rồi đi nhanh về nhà tổ của nhà Nam Cung.
Bạch Tinh Nhiên lái xe đi nhanh trên đường, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô đưa tay lên lau nước mắt, tầm nhìn cũng coi như được rõ hơn.
Cô không còn nhớ rõ chuyện năm bảy tuổi nữa, chí là khi nghe Nam Cung Thiên Ân kể thì cảm thấy hơi quen, sau khi nghe hai mẹ con nhà kia nói chuyện thì càng cảm thấy cảnh tượng đó như thế đã xảy ra thật.
Cô không ngờ người cứu Nam Cung Thiên Ân năm đó lại là mình, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân còn về Yên Thành tìm cô, bà ngoại còn vì chuyện này mà mất mạng.
Chẳng trách lúc trước đi công tác ở Yên Thành, Nam Cung Thiên Ân lại chạy đến căn nhà của nhà họ Chu, cũng chẳng trách ở đó có bao nhiêu nhà như thế Nam Cung Thiên Ân đều không mua, lại cứ phải mua căn nhà của nhà họ Chu.
Lái xe hơi nhanh, vì đế bảo đảm tầm nhìn được rõ rệt, cô lại đưa tay lên lau nước mắt.
Những mạch suy nghĩ trong đầu đang dần hiện lên từng chuyện một trong quá khứ.
Cô lại nghĩ đến cảnh cô nhìn thấy bức ảnh hồi còn nhỏ của mình ở trong chung cư của Nam Cung Thiên Ân, lúc đó cô hỏi Nam Cung Thiên Ân vì sao lại có bức ảnh này, nhưng Nam Cung Thiên Ân chỉ trả lời: một người phụ nữ nhẫn tâm.
Lúc đó vì cô sợ Nam Cung Thiên Ân biết sự thật về việc cô hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, nên đã không hỏi thêm gì nữa, cũng không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy cô bé trong bức ảnh chí là trông giông với cô hồi nhỏ thôi.
Giờ nghĩ lại, lúc đó nếu cô nói cho anh biết cô bé trong bức ảnh kia là cô, biết đâu kết cục sẽ không như ngày hôm nay, nhưng lúc đó cô không làm như vậy, cô đã bỏ lỡ hết cơ hội này đến cơ hội khác.
May mà giờ cô biết sự thật vẫn còn kịp.
Cô cứ khóc rồi lại cười, cô thấy vui vì cô chính là người phụ nữ mà Nam Cung Thiên Ân cần cưới, cô vui vì cô có thế chữa được căn bệnh lạ cho Nam Cung Thiên Ân, cô càng vui hơn cuối cùng cô không còn bị ép phải rời xa Nam Cung Thiên Ân nữa, cô cuối cùng có thế ở bên cạnh Nam Cung Thiên Ân đến cuối đời.
Khoảnh khoắc này cô thậm chí còn nghĩ, chờ sau khi tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân tốt lên, không cần biết anh có tin hay không thì cô nhất định phải nói ra chuyện con gái cô, đế anh ra mặt tìm tung tích của nó, biết đâu anh lại tìm giỏi hơn cả Kiều Tư Hằng thì sao?
“Thiên Ân, anh nhất định phải nhanh chóng tính lại, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm”, cô nói thầm trong lòng một câu.
Chiếc xe rẽ vào lối ngoặt về phía nhà tổ của nhà Nam Cung, dòng xe đi lại cũng ít hơn, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn gương chiếu hậu thấy xe của Chu Chu.
Cô ta đi theo cô làm gì? Lẽ nào cô ta muốn ngăn cô quay về nhà tổ?
Bạch Tinh Nhiên nhấn ga tăng tốc.
Phía sau cô, Chu Chu vừa tăng tốc vừa dùng tay phải cầm điện thoại đang reo không ngừng, sau khi ấn nút nghe cô ta hổn hển nói:
“Bạch Tinh Nhiên đang ở trước mặt tôi, đã đi đến đường Hoa Đông rồi, làm sao bây giờ?”.
Người phía đầu dây kia im lặng vài giây rồi nói:
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo cô ta là được, nhất là khi đến khúc cua ven biển, nhất định phải cố gắng khiến cô ta tăng tốc độ hơn nữa”.
“Được, tôi biết rồi”.
“Nhớ giữ liên lạc với tôi, khi đến gần khúc cua ven biến nhớ phải bật camera hành trình lên”.
“Sau đó thì sao?”, Chu Chu run run nói.
“Camera hành trình chính là đế cho Nam Cung Thiên Ân nhìn, chắc cô tự biết mình nên làm gì cho phù hợp nhất”.
“Tôi… tôi hiếu rồi”.
Chu Chu cắn môi, từ từ tăng tốc.
Cô ta không hay lái xe, nên kỹ năng cũng không phải tốt lắm, hai chân đã run cầm cập.
Nhưng vì con đường sống của mình, cô không thế không nhịn, không thế không kiên trì!
Bạch Tinh Nhiên không ngờ Chu Chu lại theo sát cô cả quãng đường như vậy, thậm chí còn không ngừng ấn còi về phía cô.
Cô không biết Chu Chu muốn làm gì, lẽ nào muốn cô dừng xe lại? Không, cô không thế cho cô ta cơ hội này, cô tiếp tục tăng tốc không để cho Chu Chu vượt qua cô.
Từ trung tâm thành phố đến nhà tổ của nhà Nam Cung, lái xe với tốc độ bình thường ít nhất cũng phải bốn mươi phút.
Sau khi lái xe nhanh được mười lăm phút, phía sau lại không ngừng vang lên những tiếng còi xe giục giã, còn kèm theo cả tiếng hét sốt ruột của Chu Chu:
“Tinh Nhiên, cô đừng như vậy, cô dừng xe lại nghe tôi giải thích đã… Tinh Nhiên…!”.
Bạch Tinh Nhiên mặc kệ cô ta, chỉ nhìn qua gương chiếu hậu một cái, thấy cô ta lại thò đầu ra khỏi cửa sổ để hét lên gọi cô, tuy không nghe rõ cô ta đang gọi gì, nhưng cô cũng thừa đoán đươc.
Người phụ nữ này vì đế đạt được mục đích chưa bao giờ nương tay với bản thân, đúng là không muốn sống nữa.
Bạch Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không dừng lại đế nghe rồi, thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn.
Đoạn đường phía trước chính là khúc cua sát ven biến, cũng là đoạn đường dễ xảy ra tai nạn nhất, mỗi người đi qua đây đều phải giảm tốc độ.
Nhưng Chu Chu cứ đuổi theo cô như vậy, Bạch Tinh Nhiên không thế đi chậm lại được.
Cô nắm chắc vô lăng di chuyển nhanh theo khúc cua về phía trước, vốn dĩ mọi thứ dều ổn, nhưng sườn núi đột nhiên có một con chó to màu vàng lao ra, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, đế tránh con chó to màu vàng kia, cô liền đánh vô lăng sang bên trái theo bản năng, chiếc xe mất kiếm soát đâm vào sườn núi.
‘Rầm’ một tiếng to vang lên, kèm theo là tiếng hét thất thanh của Bạch Tinh Nhiên, chiếc xe sau khi đâm vào sườn núi liền nảy lại lăn xuống chân núi.
Chân núi là một đường dốc vách núi cao hai mươi mét, chiếc xe cứ thế bị lăn xuống dưới, Bạch Tinh Nhiên chí cảm thấy trời đất như quay cuồng, trong lúc nguy hiếm nhất, tiếng hét của cô như xé họng:
“Thiên Ân! Cứu em!”
Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ý thức cũng mất dần, cuối cùng thứ phản chiếu trong mắt cô là biến xanh sóng dữ, cô biết lần này mình chết chắc rồi…
Chu Chu trơ mắt nhìn xe của Bạch Tinh Nhiên lăn xuống vực, cô ta nhanh chóng giảm tốc độ lại, sau đó đạp chân phanh lại bên lề đường, đờ đẫn ở đó.
“Tinh Nhiên….” , một lúc sau cô ta mới lẩm bẩm hai tiếng, sau đó bắt đầu hét lên:
“Tinh Nhiên… cứu mạng với… cứu mạng với…!”.
Sau đó cô ta ngất luôn, đúng là sợ đến mức ngất xỉu!
Tuy cô ta nhẫn tâm, tuy cô ta một lòng chỉ muốn cướp lại Nam Cung Thiên Ân, nhưng chuyện giết người thì cô ta chưa làm bao giờ, cũng không có cái gan đế làm!
Cảnh tượng xe của Bạch Tinh Nhiên đâm mạnh vào sườn núi, rồi lại lăn xuống vực vừa rồi là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, là lần đầy tiên đấy!
Tin tức Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn nhanh chóng được truyền đến tai lão phu nhân, bà ta lại không có cảm giác tiếc nuối gì, chỉ là thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy không thích Bạch Tinh Nhiên, nhưng cô trước mắt vẫn là thiếu phu nhân của nhà Nam cung, lão phu nhân đành đế chị Hà đứng ra giải quyết.
Sau khi Chu chu được đưa vào bệnh viện vì kinh sợ tột độ, cũng không biết là bị sợ thật hay là cố tình trốn tránh hiện thực, cứ nằm trên giường hết ngủ lại tính, đến cả khi cảnh sát đến tìm hiếu sự việc cô ta cũng không thế ứng phó được.
Cảnh sát thấy cô ta như vậy, đành nói:
“Vậy Chu tiếu thư nghỉ ngơi đi, buối chiêu chúng tôi sẽ lại đen .
Cảnh sát vừa đi ra phòng bệnh, lại đúng lúc lão phu nhân đi vào, sau khi thấy cảnh sát, lão phu nhân dừng chân lại hỏi:
“Điều tra vụ việc đến đâu rồi vậy? Tìm thấy người chưa?”.
Cảnh sát lắc đầu, quay dầu sang nhìn Chu chu trên giường bệnh:
“Chúng tôi đã lấy được đoạn video trong camera hành trình của Chu tiếu thư, cũng có thế cơ bản phán đoán được Bạch tiếu thư vì lái xe quá nhanh dẫn đến tai nạn chết người”.
“Cậu nói gì? Bạch tiểu thư chết rồi sao?”, lão phu nhân kinh ngạc.
Cảnh sát gật đầu:
“Xe lăn xuống núi được vài phút thì phát nổ, tôi nghĩ Bạch tiếu thư đã….”
“Ý của cậu là vẫn chưa tìm thấy thi thế của nó?”.
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm, hiện tại đã vớt được chiếc xe bị cháy rụi, nhưng Bạch tiểu thư… tạm thời vẫn chưa thấy tung tích”, cảnh sát ngập ngừng một lúc, an ủi nói:
“Lão phu nhân đừng lo lắng, chúng tôi đang mở rộng phạm vi tìm kiếm, chắc sẽ tìm thấy thi thể của Bạch tiểu thư sớm thôi”.
Lão phu nhân gật đầu, sau đó nói:
“Các cậu cảnh sát này, mong các cậu khi tìm được Bạch tiếu thư, hãy giúp tôi giữ lại chiếc nhẫn trên ngón áp út trên tay phải của nó, chiếc nhẫn đó rất quan trọng với nhà Nam Cung chúng tôi”.
Cảnh sát rõ ràng không ngờ đến lúc này rồi bà ta vẫn còn nghĩ đến chiếc nhẫn của nhà Nam Cung được, khuôn mặt anh ta tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật dầu nói:
“Lão phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ lưu ý”.
“Bà nội….”
Phác Luyến Dao kéo tay lão phu nhân lay một cái:
“Lúc này đương nhiên là tìm thi thế người quan trọng rồi, bà đừng để tâm đến chiếc nhẫn vội”.
“Cháu thì hiếu cái gì?”, lão phu nhân lườm cô ta một cái, rồi lại quay sang nói với cảnh sát:
“Vậy các cậu đi làm việc đi, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy thi thế về cho chúng tôi đấy”.
“Được, chúng tôi sẽ cố gắng”, cảnh sát quay người rời khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao nhìn lão phu nhân, hạ giọng nói với vẻ áy náy:
“Cháu xin lỗi bà, vừa nãy cháu….”Lão phu nhân không trách cô ta nữa, mà bước vào trong phòng bệnh, đứng trước giường chu chu nhìn cô ta một lúc, rồi nói:
“Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy đi”.
Chu Chu quả nhiên mở mắt ra, nước mắt cũng lập tức tuôn trào, nhìn lão phu nhân nghẹn ngào nói:
“Lão phu nhân, cháu không cố ý hại Tinh Nhiên, cháu cũng không phải cố ý đuổi theo cô ấy, cháu….””Được rồi, Bạch Tinh Nhiên có chết hay không bà không quan tâm, giờ điều bà quan tâm là có tìm được chiếc nhẫn trên tay nó không”, lão phu nhân nghiêm túc nói:
“Nếu không tìm được chiếc nhẫn thì cháu và Thiên Ân không thế cưới nhau được, hiếu không?”.
Chu Chu ngạc nhiên nhìn bà ta, nước mắt vẫn lã chã rơi, cô ta chưa bao giờ đế ý chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Bạch Tinh Nhiên, cũng không hề biết nó quan trọng đến mức nào.
Nhưng nói lại thì trong tình huống cấp bách lúc đó, kế cả cô ta biết chiếc nhẫn rất quan trọng, cô ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Dù sao lúc đó không phải Bạch Tinh Nhiên chết thì là cô ta chết, cô ta đương nhiên lựa chọn Bạch Tinh Nhiên chết rồi!
Cô ta nghĩ một lúc, lại ngẩng đầu lên lo lắng nói:
“Làm sao bây giờ ạ? Cảnh sát đã biết cháu đuổi theo phía sau, nên xe của Bạch Tinh Nhiên mới bị lật, cảnh sát liệu có kết án cháu không?”.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một cô y tá đẩy cửa bước vào lễ phép nói:
“Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại rồi ạ”.
“Thiên Ân tỉnh rồi sao?”, lão phu nhân vui mừng.
“Vâng ạ”.
“Đi, chúng ta đi xem xem”, bà ta lập tức quay người cùng cô y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao đấy bánh xe lăn cùng đi theo ra ngoài, vừa đi khoảng được một mét liền quay người lại, nhìn vào chu chu nằm trên giường bệnh an ủi:
“Chu tiếu thư, cô yên tâm, lão phu nhân sẽ không đế cho cô bị sao đâu”.
Nghe thấy cô ta nói vậy, Chu Chu quả nhiên yên tâm hơn rất nhiều.
Cũng phải, giờ cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân cơ mà, lão phu nhân bất luận thế nào cũng sẽ không đế cô ta xảy ra chuyện gì cả.
Cô ta hít sâu một hơi, tuy cảnh Bạch Tinh Nhiên bị lật xe rất thảm khốc rất đáng sợ, cô ta cứ nhắm mắt là nghĩ đến cảnh đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô ta vẫn cảm thấy rất may mắn.
Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn chết, cả đời này cô ta không cần phải lo bị người khác phát hiện ra thân phận giả nữa.
Giờ đây điều duy nhất khiến cô ta lo lắng, đó là cho đến giờ Bạch Tinh Nhiên chết nhưng vẫn không thấy xác, cô ta lo những tình tiết giống như trong phim sẽ xảy ra với cô ta, một ngày nào đó lại gặp Bạch Tinh Nhiên vẫn còn sống trên đường.
Chí hi vọng Bạch Tinh Nhiên giống như mọi người dự đoán, cơ thế cô đã bị bốc cháy cùng chiếc xe!
Nam Cung Thiên Ân đúng là đã tỉnh lại.
Lão phu nhân sợ sau khi anh tính sẽ lại giống như lần trước đi khắp nơi tìm tung tích của Bạch Tinh Nhiên, còn tưởng anh sẽ lại bị Bạch Tinh Nhiên tác động khiến anh trở nên kích động, đứng ngồi không yên.
Không ngờ lần này anh không như vậy, không những không đi tìm Bạch Tinh Nhiên, thậm chí còn bình tĩnh đến bất thường.
“Thiên Ân, cháu vẫn ổn chứ?”, lão phu nhân lo lắng hỏi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy, Nam Cung Thiên Ân như vậy còn đáng sợ hơn cả lúc anh kích động nổi cáu.
Nam Cung Thiên Ân day huyệt thái dương bị đau, ngấng dầu lên nhìn y tá hỏi:
“Điện thoại của tôi đâu?
Phiền cô đưa điện thoại cho tôi”.
Cô y tá nhìn lão phu nhân, sau đó đi đến chỗ tủ lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Nam Cung Thiên Ân cầm lấy điện thoại mở ra, gọi luôn vào số của Bạch Tinh Nhiên, điện thoại hiến thị không thế thực hiện cuộc gọi, anh lại dùng phần mềm định vị tìm vị trí của cô, nhưng không định vị nổi.
Vì tôn trọng và bảo đảm quyền riêng tư của Bạch Tinh Nhiên, bình thường anh không hay dùng phần mềm này, khi chưa đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng.
Nếu không phải vừa rồi trong mơ anh nghe thấy tiếng cô kêu cứu, thì lúc này anh cũng không sốt ruột tìm cô như vậy.
Điện thoại không tìm được vị trí là sao đây? Anh khởi động lại máy rồi tiếp tục tìm kiếm.
Đó là chiếc điện thoại anh dành riêng cho Bạch Tinh Nhiên, cho dù cô tắt máy, đem tặng cho người khác, đem vứt đi, anh cũng không đến mức không tìm được vị trí.
Chỉ có một khả năng không tìm được đó là chiếc điện thoại đó bị nghiền nát vụn, hoặc là bị cháy thành tro!
Anh ngấng dầu lên nhìn thẳng vào lão phu nhân hỏi:
“Có phải Tinh Nhiên đi rồi không ạ? Đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam rồi à?”.
Đúng vậy, chỉ có một khả năng này, cô đã rời xa anh hoàn toàn, rồi hủy bỏ tất cả những gì liên quan đến anh.
Lão phu nhân nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Vì đế không ảnh hưởng đến bệnh tình của anh, bà ta không có ý định nói cho anh biết chuyện Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, nhưng giờ anh đột nhiên hỏi vấn đề này, bà ta nên trả lời sao đây?
Nghe thấy tin Bạch Tinh Nhiên đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam… chắc sẽ tốt hơn là nghe tin cô bị tai nạn mà chết nhí?
Nhưng cuối cùng bà ta lại lắc dầu nói:
“Bà cũng không biết, chưa thấy cô của cháu nói chuyện An Nam ra nước ngoài”.
Nam Cung Thiên Ân gật dầu, nhẹ nhàng xoay điện thoại trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn ra phía cửa sổ.
Anh nghĩ cho dù giờ Lâm An Nam chưa ra nước ngoài, nhưng sớm muộn cũng sẽ đưa Bạch Tinh Nhiên đi, Bạch Tinh Nhiên chẳng phải còn xin cả Visa rồi sao?
Lão phu nhân nhìn anh vẫn thấy chưa có phản ứng gì lớn cả, liền hỏi một cách thăm dò:
“Thiên Ân, cháu đang nghĩ gì thế?”.
“Không có gì đâu bà”.
“Cháu….””Cháu chí là hỏi thôi, nếu cô ấy muốn đi thì cứ đế cô ấy đi vậy”, Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt vừa nhìn ra cửa sổ.
Lão phu nhân không ngờ anh lại dễ dàng nghĩ thông như vậy, trong lòng mừng thầm, mím cười nói: “Thiên Ân, cháu nghĩ được như vậy là tốt dù sao ngay từ đầu Tinh Nhiên đã thuộc về An Nam, hai châu dù sao cũng là anh em họ, cư suốt ngày đánh nhau vì một người phụ nữ cũng không hay gì”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến lão phu nhân, vẫn ngồi yên lặng.
Anh lựa chọn buông tay, không phải vi anh và Lâm An Nam là anh em, mà sau khi cơn phát bệnh nghiêm trọng qua đi anh cuối cùng đã nghĩ thông, một người cứ vài ngày lại nhập viện như anh không nên cứ bắt người ta ở với mình suốt được.
Đây không phải là yêu, cũng không phải cách thể hiện tình yêu.
Anh thậm chí cũng không muốn đi điều tra giữa cô và Lâm An Nam là giả, vì không cần thiết nữa
Nam Cung Thiên Ân nằm viện nghỉ ngơi vài hôm rồi xuất viện.
Chắc vì nút thắt cơn giận trong lòng đã được mở ra, nên cơ thể anh hồi phục cũng khá nhanh.
Hôm xuất viện, Chu Chu còn cố tình đến đón anh xuất viện, hơn nữa trên tay còn ôm bó hoa tươi cười nói:
“Lần này xuất viện là không được quay lại nữa đâu đấy”.
Nam Cung Thiên Ân đón lấy bó hoa từ tay cô ta, nhìn cô ta hỏi:
“Em thì sao? Sức khỏe hồi phục hẳn rồi à?”.
“Em vốn không bị gì nên hồi phục lâu rồi”, Chu Chu sờ lên vết thương trên đầu nói.
Lão phu nhân đứng bên cạnh tự hào cười:
“Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, từ nay trở đi, hai đứa đều phải khỏe mạnh cho bà, không được xảy ra chuyện gì nữa đâu đấy”.
Chu Chu cười gật đầu trả lời:
“Bà nội yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Ân thiếu gia”.
“Được, như vậy là tốt rồi”, lão phu nhân nói tiếp:
“Đi thôi, về nhà nào”.
Sau khi ra viện, lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân về nhà tổ, Chu Chu tạm thời vẫn về biệt thự của cô ta.
Sau khi chào tạm biệt Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu không về thẳng nhà luôn, mà đến công ty của Lâm An Nam.
Hai hôm nay cô không thấy Lâm An Nam tìm cô đế tính sổ, trong lòng
càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng bất an, đành tự tìm đến chỗ anh ta.
Lúc trước khi cô ta và Lâm An Nam cùng hợp tác với nhau, Lâm An Nam chỉ yêu cầu cô ta một việc, đó là cho dù làm gì đi nữa dều không được làm tổn hại đến cơ thể của Bạch Tinh Nhiên.
Giờ Bạch Tinh Nhiên sống không thấy người, chết không thấy xác, cô ta tin Lâm An Nam chắc chắn đã tức điên lên, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Khi cô đi vào trong phòng làm việc, Lâm An Nam đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kính, trong tay anh ta đang cầm điếu thuốc đã được châm sẵn, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy thư ký thông báo rằng Chu tiếu thư đến, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.
Chu Chu nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi và lo lắng, nhỡ Lâm An Nam tức lên nói tất cả cho lão phu nhân thì nguy to!
Cô ta hít nhẹ một hơi, sau đó chớp chớp hai mắt, khóe mắt từ từ đỏ hoe.
“Lâm thiếu gia….”
, cô ta đứng phía sau Lâm An Nam, dùng giọng nói nghẹn ngào áy náy nói:
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý hại chết Bạch Tinh Nhiên đâu, tôi chí là không ngờ cô ấy lại nấp phía sau cửa phòng bệnh đế nghe lén, hơn nữa còn nghe được hết chân tướng sự việc.
Cô ấy hét lên đòi về nhà tổ nói hết sự thật cho lão phu nhân, tôi sợ quá liền lái xe đuổi theo cô ấy, tôi vốn dĩ muốn chặn cô ấy lại đế giải thích, xin cô ấy tha thứ.
Nhưng cô ấy càng lúc càng lái xe nhanh hơn, sau đó bị lật xe xuống biển….”
Nói đến đoạn sau, cô ta đã khóc không thành tiếng:
“Tôi xin lỗi, tôi không muốn hại cô ấy đâu, từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa với anh không làm hại đến cơ thế của cô ấy, nhưng đây thật sự là một sự cố ngoài ý muốn, Lâm thiếu gia… xin anh hãy tin tôi, xin anh hãy tha thứ cho tôi….”
Chu Chu bù lu bù loa nói một tràng xong, liền bắt dầu cúi dầu khóc nức nở.
Lâm An Nam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng:
“Chết rồi cũng tốt”.
Chí một câu ngắn gọn, lại khiến Chu Chu lập tức nín khóc luôn.
Cô ta ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẳng vào Lâm An Nam, vì anh ta quay lưng về phía cô ta, cô ta không nhìn thấy được biếu cảm trên khuôn mặt anh ta, cô ta sợ mình đã nghe nhầm.
“Lâm thiếu gia….”
Cô ta e dè gọi một tiếng:
“Anh không sao chứ?”.
“Tôi không sao, cô đi đi”, Lâm An Nam nhả ra một câu.
“Vậy anh… liệu có….”, Chu Chu bối rối nói:
“Liệu có nói sự thật với lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân không?”.
“Vì sao tôi phải nói cho anh ta?”, Lâm An Nam cuối cùng quay đầu lại, nhìn cô ta cười khẩy:
“Nhìn anh ta mất đi tình yêu của mình, nhìn anh ta lấy một người có thân phận giả với lòng dạ thâm độc làm vợ, nhìn anh ta phát bệnh mà chết… chẳng phải rất vui sao?”.
Mặt Chu Chu hơi biến sắc, trong lòng có chút tức giận và xấu hổ.
Nhưng giờ cô ta đang bị anh ta nắm thóp, nên kế cả cảm thấy bị sí nhục thì cũng đành nhịn.
Cô ta ngập ngừng nói:
“Lâm thiếu gia… vậy sau này anh định làm gì? Có ra nước ngoài nữa không?”.
Tuy anh ta đã nói sẽ không nói cho Nam Cung Thiên Ân, nhưng giữ ở trong lòng cũng là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kỳ lúc nào, cô ta đương nhiên hi vọng anh ta đi càng xa càng tốt.
“Cô nghĩ sao?”, Lâm An Nam nhìn cô ta, mặt hơi sa sầm lại, cuối cùng tức giận nhả ra một tiếng:
“Cút!”.
Lúc anh ta nhả ra câu này, còn tiện tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn quăng thẳng vào người cô ta.
‘Choang’ một tiếng, gạt tàn vỡ làm đôi trước mặt cô ta, chu chu sợ xanh mặt, né sang một bên theo bản năng.
Cô ta nhìn chiếc gạt tàn dưới đất, lại nhìn lên khuôn mặt lạnh như bang của Lâm An Nam, không dám ở lại thêm một giây nào nữa, cô ta đành quay người đi ra.
Sau khi Chu Chu đi khỏi, phòng làm việc lập tức trở nên yên ắng.
Lâm An Nam lùi ra phía sau một bước, rồi ngồi lại xuống ghế.
Điều khiến ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy bất ngờ đó là… khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên chết, anh ta lại không hề buồn như tưởng tượng, ngược lại còn có cảm giác gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ.
Anh ta thậm chí còn có cảm giác như vui trên nỗi đau của người khác, nghĩ đến cảnh đau đớn tuyệt vọng của Nam Cung Thiên Ân khi biết tin Bạch Tinh Nhiên chết, nghĩ đến chuyện Nam Cung Thiên Ân không còn có thế có được Bạch Tinh Nhiên nữa, anh ta lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thứ gì anh ta không đạt được, thì anh ta thà phá hỏng hết chứ không đế người mình hận nhất đạt được!
Đây có lẽ là tâm lý lúc này của anh ta, một tâm lý đã bị méo mó.
Nam Cung Thiên Ân bắt đầu đi làm lại, anh ngồi xe của Tiếu Lâm đến công ty.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi nhà tổ, đi trên con đường quen thuộc, Nam Cung Thiên Ân ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi chiếc xe đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm vội phanh gấp, Nam Cung Thiên Ân bị giật nảy một cái, anh mở mắt ra.
Tiếu Lam biết mình đã sai nên vội vàng giải thích:
“Xin lỗi đại thiếu gia, mấy hôm trước ở đây xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đều có những đội cứu hộ ở đây tìm vớt thi thể nạn nhân, nên chỗ này hơi tắc đường ạ”.
Vì lão phu nhân phong tỏa tin tức, nên số người biết chân tướng sự việc rất ít, đến ngay cả Tiểu Lâm cũng không biết người bị tai nạn xe kia chính là Bạch Tinh Nhiên.
Nam Cung Thiên Ân đánh mắt nhìn về phía biến, quả nhiên nhìn thấy thuyền cứu hộ đang tìm vớt gì đó.
Tiếu Lâm tự lấm bấm nói thêm:
“Đến sườn núi còn bị đâm một mảng lớn, lan can cũng bị đâm gãy luôn, nhìn cũng thấy thảm khốc rồi”.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn sang bên đoạn lan can bị gãy, không biết vì sao, tim anh đột nhiên lúc này lại nhói đau một cái.
Anh hít sâu một hơi, cảm giác đau lập tức mất đi.
Anh thu ánh mắt lại, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Về đến phòng làm việc, sau khi Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói đã giúp anh sắp xếp lịch trình làm việc xong, đột nhiên ngấng dầu lên hỏi một câu:
“Tinh Nhiên chắc không đi làm nữa nhí?”.
Trợ lý Nhan khựng người một cái, trong ánh mắt có lóe lên sự đau buồn.
“Sao thế? Cô còn buồn hơn cả tôi à?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ấy cười hỏi.
“Không phải ạ”, trợ lý Nhan lắc đầu:
“Thiên Ân thiếu gia, từ sau khi anh phát bệnh là thiếu phu nhân đã không đi làm nữa”.
Cô ấy không thể nói cho Nam Cung Thiên Ân biết tin Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, vì lão phu nhân đã dặn từ trước, trước mặt Nam Cung Thiên Ân không được hé ra nửa lời.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, gật đầu:
“Được, tôi biết rồi”.
Sau khi trợ lý Nhan ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân mở máy tính lên, nhưng lại không thể nào tĩnh tâm để chăm chú làm việc được.
Bao nhiêu ngày không đi làm như vậy, công việc của anh đã sớm chất thành núi, anh hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới tĩnh tâm được, thì lúc này điện thoại lại reo lên.
Điện thoại của anh chí có người thân quen mới có thế gọi, hơn nữa vì người thân quen không có nhiều, nên kế cả là màn hình nổi số lạ thì anh vẫn nghe máy.
Từ đáy lòng, anh vẫn có chút mong chờ, anh mong chờ Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho anh.
Rõ ràng biết không thể nào, nhưng anh vẫn làm như vậy.
Phía đầu dây bên kia vọng lên giọng nói hổn hến gấp gáp của Tô Tích:
“Nam Cung Thiên Ân, anh có giỏi thì bảo lễ tân bên anh cho tôi đi lên! Tôi có chuyện cần nói với anh!”.
Nghe thấy giọng nói của Tô Tích, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày một cái, rồi hỏi:
“Cô có chuyện gì thì cứ nói đi”.
Nếu đến đế nói những ấm ức tủi thân của Bạch Tinh Nhiên với anh, thì
anh không muốn nghe, vì anh đã quyết định buông tay rồi, cũng không muốn truy cứu chuyện giữa Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam là thật hay giả nữa.
Anh từ bỏ cô, không phải vì không tin tưởng, vì không muốn dùng căn bệnh lạ của mình liên lụy đến cô, ảnh hưởng một nửa đời còn lại của cô.
“Thiên Ân, anh thật sự không muốn biết giờ Bạch Tinh Nhiên đang như thế nào sao? Cũng không cần quan tâm sự sống chết của cô ấy nữa sao? Tôi cho anh ba giây đế suy nghĩ, một, hai,….”
“Cô chờ đã”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhả ra một câu, sau đó cúp máy, đổi sang gọi điện thoại cho lễ tân.
Một lúc sau, Tô Tích lên đến nơi.
Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cô ấy, rõ ràng là vừa khóc xong, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng dấy lên dự cảm không lành.
Cô bước chân đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, liếc anh cười khẩy một tiếng:
“Anh thì lại rảnh rỗi nhỉ, như thế chưa từng xảy ra chuyện gì vậy .
“Ý cô là gì? Tinh Nhiên cô ấy sao vậy?”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không kìm được hỏi một câu.
Tô Tích hít sâu một hơi, cố kìm lại cơn tức giận chỉ muốn ném thẳng xấp tài liệu vào mặt anh:
“Khi lần thứ nhất anh phát bệnh, Tinh Nhiên lo lắng đến mức suốt ngày đứng trước cửa phòng bệnh chờ anh tỉnh lại, còn cùng lúc phải chịu đựng sự sỉ nhục và xua đuổi của lão phu nhân.
Anh phát bệnh ở chung cư, cô ấy đưa anh đến bệnh viện còn bị lão phu nhân tát cho một cái trời giáng.
Anh bị ngất trước cửa đại sảnh văn phòng làm giấy tờ, cô ấy đưa anh đến bệnh viện và vẫn bị ăn cái tát nữa của lão phu nhân, còn bị lão phu nhân ép đuổi ra khỏi bệnh viện.
Cô ấy ngồi thẫn thờ trong phòng nhà tôi hai ngày không ăn không uống, khóc đến mức hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
Một người chưa bao giờ tin vào lời đồn như cô ấy khi nhìn thấy anh mãi không tỉnh dậy, không thể không ép mình tin lấy một lần, không thể không làm theo yêu cầu của lão phu nhân rời xa anh, tác thành anh với con khốn kia.
Khi anh hôn mê ngày thứ ba, cô ấy cuối cùng đã ra khỏi phòng của tôi, nhưng không phải đi tìm Lâm An Nam, mà đến đưa đơn xin ly hôn cho con khốn kia.
Cô ấy chịu áp lực cả đời này bị anh hiếu nhầm mà dứt áo ra đi, cô ấy không cần một dồng nào của nhà Nam Cung các người cả.
Nhưng kế cả cô ấy đã làm như vậy rồi, người tình đầu bé bỏng vừa dịu dàng vừa đáng yêu kia của anh còn không chịu buông tha cho cô ấy, ép cô ấy vào con đường cùng một cách tàn nhẫn….”
Tô Tích không nói nổi nữa, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Sự bất an trong lòng Nam Cung Thiên Ân càng mạnh mẽ hơn, anh nóng lòng hỏi:
“Tinh Nhiên cô ấy giờ rốt cuộc đang ở đâu?”.
“Anh không biết thật sao?”.
“Thật….”, Nam Cung Thiên Ân cắn răng nói.
Tô Tích lau nước mắt trên mặt, gật đầu cười khẩy:
“Cũng phải, lão phu nhân bịt thông tin tốt như vậy, sao anh biết được chứ? Đến là người bạn thân như tôi đây cũng là hôm nay mới biết”.
Nếu không phải là Kiều Tư Hằng nói cho cô ấy, thì giờ cô ấy vẫn chưa biết được tin vụ tai nạn của Bạch Tinh Nhiên.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay đấm mạnh lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào cô ấy nóng hết ruột gan nói:
“Tôi xin cô đấy, nói cho tôi biết Tinh Nhiên rốt cuộc đang ở đâu?”.
“Anh muốn biết Tinh Nhiên đang ở đâu đúng không? Được, giò tôi sẽ nói cho anh”, Tô Tích nhìn thẳng vào anh nói:
“Anh xem clip tôi vừa gửi cho anh một phút trước đi, mở ra xem sẽ biết ngay”.
Nam Cung Thiên Ân ngạc nhiên, nhưng anh không nghĩ nhiều liền cầm điện thoại lên, bên trong quả nhiên có một tin nhắn có clip vừa được gửi tới.
Anh ấn mở clip, hình ảnh chiếc xe của Bạch Tinh Nhiên hiện ra ngay trước màn hình.
Đúng thế, chính là xe của Bạch Tinh Nhiên, là mẫu xe và biến sô’ xe do đích thân anh chọn cho cô!
Anh nhìn thấy chiếc xe có ý nghĩa đặc biệt kia đang lái nhanh đến khúc cua, sau đó mất kiếm soát đâm vào sườn núi rồi nảy ngược lại, va gãy lan can lăn xuống vực núi.
Cả quá trình chỉ có vài giây ngắn ngủi, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn tưởng là ảo giác của bản thân.
Anh lại mở clip xem lại một lần nữa, sau đó hai mắt trơ trơ nhìn vào chiếc xe bên trong đoạn clip, một lần nữa lại nhìn thấy nó bị lăn xuống vực.
Anh hét to lên một tiếng vì kinh hãi, sau đó ném điện thoại lên bàn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tô Tích gào lên:
“Đây là gì? Cô lấy cái này ở đâu?”.
Sắc mặt của anh tuy tức giận, nhưng chân tay đã bắt đầu run rấy, cơ thế anh cũng từ từ run lên.
“Đây là cô cố tình làm đế lừa tôi đúng không? Bạch Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam ra nước ngoài lâu rồi, bọn họ đã đang hạnh phúc bên nhau rồi kia kìa!”, anh hét lên như một kẻ điên.
“Tôi không tin! Bạch Tinh Nhiên cô ấy là một kẻ lừa đảo ham hố hư vinh, cô ấy câu kết với nhà họ Bạch đê’ lừa tôi chơi xỏ tôi, cô ấy còn thông đòng với Lâm An Nam đế đối phó tôi!”.
Anh thà như vậy, anh thà Bạch Tinh Nhiên là một kẻ lừa đảo, sau khi gian kế đạt được liền cùng Lâm An Nam ra nước ngoài, chứ không không phải cả xe lẫn người rơi xuống biến như trong clip.
“Tinh Nhiên, em đừng có dọa anh, anh đã cho em tự do rồi, cho em cơ hội rồi, em phải sông thật tốt mới đúng….”, anh đúng là điên rồi, cứ hét lên không ngừng, tài liệu trên bàn bị anh gạt tung tóe khắp nền nhà.
Sau đó anh quay người hai tay nắm chặt lấy vai Tô Tích, vừa lay người cô ấy vừa gầm lên:
“Cô ấy rốt CUỘC sao vậy? Cô nói với tôi! .
Anh không hề muốn tin sự thật này, nhưng trốn tránh rõ ràng không thể thay đổi được gì, lúc này anh đột nhiên nhớ đến hôm nay từ nhà tổ đi ra có đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm nói với anh mấy hôm trước xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đội cứu hộ đang tìm vớt thi thể của nạn nhân.
Nghĩ đến đang tìm Bạch Tinh Nhiên, anh chỉ muốn phát điên!
Anh thậm chí không chờ Tô Tích trả lời, liền buông tay khỏi vai cô ấy, cơn đau đầu dữ dội khiến anh gục ngã quỳ xuống đất.
Anh cảm thấy đầu anh như muốn nổ tung, lồng ngực đã cảm thấy không thở nổi. Tô Tích lại không hề bị dao động bởi sự đau đớn của anh, cô bước lên phía trước vừa khóc vừa nhìn xuống anh:”Anh muốn biết đáp án thì đơn giản thôi, đi tìm tình nhân định mệnh của nh hỏi là được, cô ta cái gì cũng biết hết, chính là cô ta ép Tinh Nhiên chết đấy!”
Đầu Nam Cung Thiên Ân càng đau hơn, hai tay bám chặt vào mép bàn.
Anh muốn đứng vùng lên đi đến khúc cua ven biến xem sao, đi hỏi mọi người xem chuyện này có phải là thật không.
Chỉ là lúc này anh lại không còn sức đế đứng lên nữa, cơn đau thấu xương đang dâng lên trong cơ thế anh.
Anh cố đứng vững người, trong lòng chưa bao giờ sợ phát bệnh như lúc này, muốn chống lại cơn phát bệnh…
Trợ lý Nhan nghe thấy tiếng động của anh liền đẩy cửa vào, cô ấy nhìn thấy luôn Nam Cung Thiên Ân đang ngồi gục dưới bàn vì đau đớn, còn Tô Tích lại cứ thế chỉ trích anh một cách không hề khách sáo.
“Thiên Ân thiếu gia…!”, cô ấy vội vàng lao đến, sau khi cúi xuống kiếm tra Nam Cung Thiên Ân xong liền chạy đến ngăn kéo bàn tìm lọ thuốc.
Mãi mới tìm được thuốc để đưa đến cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân lại hất mạnh luôn lọ thuốc trong tay cô ấy đi, cắn răng quát:
“Tôi không có phát bệnh!”.
Lúc này sao anh có thế phát bệnh được? Làm gì có thời gian phát bệnh chứ?
“Ý anh là sao hả? Anh diễn cho ai nhìn đây?”, Tô Tích trừng mắt lên quát anh:
“Tinh Nhiên đã không còn nhìn thấy nữa, anh còn diễn cái gì chứ?”.
“Tô tiểu thư! Xin cô đừng nói nữa!”, trợ lý Nhan ngẩng đầu lên nói với Tô Tích:
“Cái chết của thiếu phu nhân khiến mọi người chúng tôi dều rất lấy làm tiếc, vì Thiên Ân thiếu gia cứ phát bệnh mãi, sợ ảnh hưởng đến sự hồi phục của anh ấy cho nên không ai dám nói sự thật cho anh ấy cả.
Cô cũng nhìn thấy đấy, đâu phải anh ấy không quan tâm thiếu phu nhân, đâu phải không đau lòng đâu”.
“Người mà anh ta quan tâm hơn là cái cô họ Chu cơ!”.
“Nếu Thiên Ân thiếu gia quan tâm đến Chu tiểu thư hơn, thì đã ly hôn với thiếu phu nhân từ lâu rồi!”.
“Đây mới là điều đáng ghét nhất của anh ta! Không chịu ly hôn với Tinh Nhiên, lại không muốn từ bỏ cái cô họ Chu đó, nếu lúc dầu không phải anh ta cướp Tinh Nhiên ra khỏi đám cưới, Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam sống hạnh phúc rồi, làm gì phải rơi vào kết cục thê thảm như bây giờ?”.
“Tô tiếu thư cô không hiếu Thiên Ân thiếu gia đâu, xin cô đừng nói nữa”, trợ lý Nhan nhìn chằm chằm vào cô ấy nói với vẻ cầu xin:
“Để Thiên Ân thiếu gia bình tĩnh lại chút được không? Anh ấy vừa mới ra viện không chịu được đả kích đâu….””Tinh Nhiên đã chết rồi, anh ta còn không chịu được đả kích sao?”, Tô Tích cười khấy:
“Nếu giờ biết hối hận thì sao lúc trước còn làm vậy? Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Cung Thiên Ân lương tâm anh cả đời sẽ không được yên ổn đâu!”.
Ném lại câu này xong, Tô Tích quay người đi ra khỏi đó.
Văn phòng bỗng yên ắng hằn, Nam Cung Thiên Ân vẫn tựa vào bàn, hoa mắt chóng mặt, khó chịu như sắp chết vậy.
Trợ lý Nhan lo lắng nhìn anh: “Thiên An thiếu gia, anh vẫn ổn chứ? Anh đừng lo, anh vừa xuất viện tuyệt đối không đừng để phát bệnh nữa”.
Nam Cung Thiên Ân cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu trong người, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Những gì cô ấy nói là thật sao? Nhan Duyệt, trước giờ cô chưa từng gạt tôi, cô nói thật cho tôi biết đi
Trợ lý Nhan khó xử im lặng, lúc này muốn tiếp tục lừa dối anh gần như không thể, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không tin nữa.
“Hôm đó ở bệnh viện trước khi tôi tỉnh lại đã mơ một giấc mơ, mơ thấy Tình Nhiên đang cầu cứu tôi, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng. Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng lực bất tòng tâm, giống như có thứ gì đó đang trói tôi lại, đợi đến khi khó khăn lắm mới thoát ra được, thì đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa”, anh dừng lại một lúc, chua xót nói: “Tôi tưởng đó là một cơn ác mộng, chỉ là mơ…
“Thiên Ân thiếu gia, anh đừng tự trách, anh không sai, thiếu phu nhân rời xa anh cũng không phải vì anh làm cô ấy thất vọng, cô ấy chỉ là nghe lời đồn, cô ấy cho rằng tác thành anh và Chu tiểu thư thi bệnh của anh sẽ khỏi.
“Lời đồn..”, Nam Cung Thiên Ân cười lạnh mỉa mai.
Trợ lý Nhan tiếp tục an ủi nói: “Thiếu phu nhân hi vọng anh sống khỏe mạnh, cho nên mới lựa chọn ra đi, cho nên anh…
“Rốt cuộc là ai hại cô ấy bị tai nạn?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô ấy, giọng nói từ chua xót chuyển thành lạnh nhạt.
Trợ lý Nhan nghĩ một lúc, nói: “Từ video của Chu tiểu thư, thì thiếu phu nhân vì lái xe quá nhanh lúc rẽ đâm vào xe người ta, cảnh sát cũng phản đoản như vậy, cho nên… Cô ấy dừng một lúc mới nói: “Mặc dù Tô tiểu thư luôn miệng khẳng định là Chu tiểu thư hại chết thiếu phu nhân, nhưng không có chứng cứ chứng minh điều đó”.
“Cụ thể là thế nào Thiên Ân thiếu gia có thể đi hỏi Chu tiểu thư, dù sao lúc đó chỉ có cô ở hiện trường”, trợ lý Nhân
Nam Cung Thiên thả lỏng hai tay nằm chặt thành hai nắm đấm, rồi bám góc bàn đứng
Trợ lý Nhan vội đỡ cơ thể lảo đảo ngã của anh, “Thiên Ân thiếu gia, muốn gặp Chu tiểu thư thì để tôi đi gọi ấy đến là không cần anh đích thân đầu”.
Nam Thiên Ân lắc “Không, tôi ra bờ biển tìm Nhiên”.
“Thiên Ân gia…, trợ Nhan lắng: đừng đi, đã có đội cứu chuyên nghiệp đang cố gắng thiếu phu nhân rồi, không biết gì cả chỉ vướng chân thôi”.
Anh bây trông rất chịu, ngộ nhớ đến bờ nhìn thấy cảnh xong phát bệnh thật, phải vào viện, phải mấy ngày mới tỉnh
Nam Cung Thiên Ân không nghe lời cô ấy, quay người đi khỏi văn phòng, trợ Nhân vội vàng chạy theo, vừa theo anh ngoài vừa tiếp tục khuyên Thiên Ân thiếu gia, như anh thật lòng muốn tìm thiếu phu nhân, vậy hãy nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngộ nhỡ anh lại ngất đi thì làm thế nào? Ai lo hậu sự cho thiếu phu nhân đây? Thiên Ân thiếu gia…
Trong khi cô ấy đang khuyên nhủ, thì Nam Cung Thiên Ân đã bước vào tháng máy rồi, cô ấy chỉ đành đi vào theo.
Thang máy đi thẳng xuống tầng một trợ lý Nhan nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đợi chút đã, để tôi đi lái xe đến”, nói xong thì đi lấy xe.
Trước khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà công ty, trợ lý Nhan nhìn anh qua gương chiếu hậu thận trọng nói: “Thiên Ân thiếu gia… anh thực sự muốn đến khúc cua ven biển đó sao?”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô ấy, vẫn hoa mắt chóng mặt, toàn thân run ray.
Trợ lý Nhan không hỏi nhiều nữa, lái xe đến biển.
Lúc đến đoạn khúc cua ven biển, trợ lý Nhan quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, anh đỏ rồi.
Đi theo anh bao nhiêu năm nay, cô ấy lần thấy anh nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chắc là chưa đến lúc đau lòng. Nam Cung Thiên Ân lúc này, rõ ràng là đang khóc.
“Thiên Ân thiếu gia, địa thế nơi này hiểm trở, anh ở trên xe xem là được rồi, trợ lý Nhan lo lắng nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn mặt biển sóng lớn cuộn trào qua cửa sổ xe, cuối cùng cũng hiểu tại sao sáng nay lúc mình qua đấy lại có cảm giác tim đau nhói, di hóa ra…
Tinh Nhiên, là em đang gọi anh phải không? Trong lòng anh thầm hỏi.
Anh đẩy cửa xuống xe, nhìn ra biển, cảnh tượng chiếc xe bị lật ở dưới vực cứ xuất hiện trong đầu anh, đầu anh lại bắt đầu đau, càng lúc càng kịch liệt.
“Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế?”, trợ lý Nhan vội vàng đi tới dìu anh vào trong xe, lo lắng nói: “Tôi đã bảo anh không nên đến đây rồi, đến cũng chỉ thêm đau lòng không đúng sao?”.
Nam Cung Thiên Ân lấy tay đỡ vào trán đang đau nhức, cần rằng nói: “Đưa tôi đến bệnh viện.”
Trợ lý Nhan cứng đờ một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa anh đi ngay”. Anh chịu đi bệnh viện đương nhiên là tốt nhất dù sao bộ dạng anh bây giờ nhìn rất đáng SỢ.
Trợ lý Nhan quay đầu xe đi đến bệnh viện, Nam Cung Thiên Ân nhằm mặt tựa vào lưng ghế, trợ lý Nhan nói đúng, anh không thể để bản thân lại ngất đi, nếu không sẽ không biết phải mấy ngày mới có thể tỉnh lại được, anh ngã xuống rồi, ai lo hậu sự cho Tinh Nhiên đây?
Ở nhà tổ, Chu Chu nhìn bộ váy cưới màu đỏ tươi đặt trên bàn, kìm nén sự vui sướng trong lòng ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân: “Bà nội, Thiên Ân thiếu gia đang đau lòng, anh ấy sẽ đồng ý kết hôn sao?”.
Lão phu nhân cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói: “Bà thấy nó quả thực đã nghĩ thông rồi, quyết định từ bỏ con bé Bạch Tinh Nhiên đó, không còn Bạch Tinh Nhiên chẳng phải nó cũng không có lý do từ chối cháu nữa sao?”.
“Nói cũng phải, nhưng cháu vẫn cảm thấy.
“Cháu đừng cảm thấy gì cả, trong lòng cháu muốn gả cho Thiên Ân cỡ nào bà rất rõ” lão phu nhân nhìn cô ta một cái: “Cháu chỉ cần phối hợp với chị Hà chuẩn bị tốt cho đám cưới, đợi nhẫn về một cái là cưới luôn”.
Chu Chu vốn định giả vờ bẽn lẽn, nhưng lão phu nhân đã nói thẳng ra như thế thì cô ta cũng không phải giả vờ nữa, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi”.
Điện thoại trên bàn trà reo lên, chị Hà đi tới cầm ống nghe lên nghe, sắc mặt dần trở nên không tốt. Chị ta đặt ống nghe xuống rồi nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, bệnh viện gọi đến nói Thiên Ân thiếu gia nhập viện rồi”.
“Cái gì? Chuyện gì thế?”, lão phu nhân đứng phắt dậy khỏi sofa, Chu Chu vừa nghe Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, liền bỏ chiếc váy cưới vừa cầm lên xuống bàn, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.
Hi vọng đừng có sai sót gì xảy ra!
“Bác sĩ Trương nói là đại thiếu gia tự vào viện, nói đau ngực chóng mặt”, chị Hà nói.
“Sao lại như thế? Sáng sớm nay ra ngoài vẫn khỏe mạnh mà”.
“Không biết ạ, bác sĩ Trương không nói
cụ thể”
Nhận được tin tức Nam Cung Thiên Ân nhập viện, lão phu nhân lập tức chạy đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh chỉ có trợ lý Nhân đang ngồi chờ, nhìn thấy lão phu nhân chạy đến, cô ấy lập tức đứng dậy đón.
Lão phu nhân dừng chân hỏi: “Chuyện gì thế? Thiên Ân không phải đã khỏe mạnh ra viện rồi sao? Sao đột nhiên lại đau đầu?”
Trợ lý Nhan liếc nhìn sang Chu Chu bên cạnh lão phu nhân một cái, nói: “Thiên Ân thiếu gia đã biết tin thiếu phu nhân bị tai nạn xe rồi ạ”.
“Cái gì? Sao có thể ?”.
“Hôm nay đến văn phòng xong thì biết, có thể là vì bị đả kích”.
Lão phu nhân đột nhiên nổi giận mắng: “Chẳng phải tôi đã bảo cô phải giữ bí mật rồi sao? Sao mới có nửa ngày đã để cho nó biết thế?”.
Trợ lý Nhan bị bà ta mắng thì cúi đầu, im lặng vài giây rồi lại ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân vẻ áy náy: “Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia đã dặn dò muốn được yên tĩnh một mình, không muốn gặp ai, bao gồm cả bà ạ”.
“Nó làm sao thế? Nó trách tôi à?”, lão phu nhân nhìn ra cửa phòng bệnh.
“Không phải, có thể anh ấy quá đau lòng, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, trợ lý Nhan vẫn tỏ vẻ cung kính.
“Thế giờ nó thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”.
“Vẫn tốt, đang truyền nước nghỉ ngơi, lúc này chắc đang ngủ ạ”.
Lão phu nhân từ từ thở phào, gật đầu: “Nếu đã như vậy cứ để nó nghỉ ngơi đi, trợ lý Nhan, ngoài Bạch Tinh Nhiên ra nó chỉ nghe cô thôi, cô nhất định phải thay tôi khuyên bảo nó”.
“Lão phu nhân yên tâm, không cần bà nhắc cháu cũng sẽ làm như vậy.
“Bà nội, cháu ở lại đợi Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại”, Chu Chu đột nhiên nói.
“Không nghe trợ lý Nhan nói sao? Giờ nó không muốn gặp ai cả.
“Nhưng… cháu lo anh ấy sẽ hiểu nhầm.”
“Thế thì cũng đợi nó khỏe lại hằng nói, lão phu nhân nói xong, quay người rời khỏi khu phòng bệnh.
Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường cả một buổi sáng, cơ thể cũng dân dẫn hồi lai.
Theo lời căn dặn của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan tranh thủ lúc buổi trưa mời người phụ trách xử lý vụ án đến bệnh viện, thông qua lời của người phụ trách, Nam Cung Thiên Ân đã nắm được toàn bộ tình hình của vụ tai nạn, đồng thời xem lại toàn bộ đoạn băng ghi hình.
Sau khi tiến người xử lý vụ án đi, trợ lý Nhan quay lại phòng bệnh phát hiện thấy Nam Cung Thiên Ân vẫn đang xem video lái xe, hơi lo lắng nói: “Thiên Ân thiếu gia, loại video này càng xem càng buồn, đừng xem nữa thì hơn”.
Cô ấy dừng lại một lúc rồi lại nói: “Ban nãy viên cảnh sát có nói, thiếu phu nhân có khả năng là bị chú chó hoang đột nhiên lao ra làm giật mình nên mất lái, gần đó có ngư dân sinh sống, mà ai cũng nuôi chó, cũng có thể là chó nhà ngư dân chạy ra ngoài đường lớn,
Nam Cung Thiên Ân tất gập laptop lại, nhìn cô ấy: “Tô Tích nói Tinh Nhiên là bị Chu Chu cố ý hại chết?”.
“Việc này..”, trợ lý Nhan lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao xem trên đoạn băng cũng không nhìn ra”.
Trên đoạn băng ghi lại Chu Chu cả đoạn đường đều đuổi theo Bạch Tinh Nhiên, trong miệng cứ luôn gọi bảo Bạch Tinh Nhiên dừng xe lại nghe cô ta giải thích, toàn bộ quá trình xe của cô ta đều không lại gần xe của Bạch Tinh Nhiên, thậm chí còn cách tận năm đến sáu mét.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Nhan nhìn ra cửa nhỏ tiếng nói: “Chu tiểu thư lúc anh ngủ nhất quyết không chịu rời đi, anh có muốn gặp cô ấy không, nhân tiện tìm hiểu tình hình từ phía cô ấy luôn.
Được sự cho phép của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan mới đi tới mở cửa. Quả nhiên là Chu Chu đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Trợ lý Nhan, Thiên Ân thiếu gia đã đỡ chưa?”.
“Đỡ rồi, mời cô vào”, trợ lý Nhan xoay người sang bên, Chu Chu liền đi vào trong, cô ta đến bên giường nằm lấy bàn tay của Nam Cung Thiên Ân, nước mắt như mưa:“Thiên Ân, xin lỗi, không phải em cố ý giấu anh đâu, là bà nội không cho em nói với anh, bà nội sợ anh bị đả kích làm bệnh nặng thêm”.
Nam Cung Thiên Ân rút bàn tay ra khỏi tay cô ra, nhìn cô ra lạnh lùng thốt ra một câu: “Tinh Nhiên bị tai nạn vì sự truy đuổi của em?”.
Chu Chu ngây ra một lúc, rồi gật đầu: “Phải, là em cứ đuổi theo cô ấy. Thiên Ân…. anh nghe em nói”.
Chu Chu lau nước mắt trên mặt, ổn định lại giọng nói: “Chuyện là thế này, hôm đó Tinh Nhiên đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em, cô ấy nói cô ấy muốn ly hôn với anh, còn đưa đơn ly hôn ra trước mặt em. Lúc đó em rất sốt ruột, em cảm giác cô ấy nhất định là hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, thế là bắt đầu giải thích. Nhưng cô ấy không chịu nghe, cô ấy nói đã quyết định rồi, còn nói sẽ rời khỏi Châu Thành, sau đó cô ấy quay người bỏ chạy. Em lo lắng cô ấy thật sự sẽ rời khỏi Châu Thành trong hiểu nhầm với em, trong lúc vội vàng đã lái xe đuổi theo, không ngờ cô ấy lúc đi qua khúc cua ven biển thì xảy ra tai nạn”.
Chu Chu khóc rất thương tâm, một tay che miệng: “Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên đuổi theo, lúc đó em sợ cô ấy sẽ mang theo hiểu nhầm mà bỏ đi, sợ anh tỉnh lại không tìm thấy cô ấy sẽ lại phát bệnh”.
Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt lại, thực ra những lời này ban nãy anh đã nghe từ người phụ trách vụ án rồi, bọn họ đã đem khẩu cung của Chu Chu nói lại với anh.
“Thiên Ân, đây là đơn xin ly hôn hôm đó Tinh Nhiên để lại, em sợ anh đau lòng cũng không dám cho anh biết”, Chu Chu lấy từ trong túi ra một tờ đơn xin ly hôn đưa cho anh.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra nhận lấy, đơn ly hôn chỉ ngắn ngủn có một trang bên dưới có một chữ ký đơn giản mà quen thuộc, là chữ ký của Bạch Tinh Nhiên.
Nhìn chữ ký bên trên, tim anh đau nhói.
“Thiên Ân, Tinh Nhiên thực ra là yêu anh thật lòng, cô ấy lựa chọn ký tên vào tờ đơn ly hôn này là bất đắc dĩ bị ép thôi, là bài nội ép cô ấy”, Chu Chu nghẹn ngào nói những lời tốt đẹp.
Cô ta nghĩ, dù sao bất luận lão phu nhân có làm gì, bà ta vẫn là bà nội của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân không thể đuổi bà ta ra khỏi nhà được. Cho dù là bà ta ép Bạch Tinh Nhiên ly hôn, xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân căn bản không thể trách bà ta được.
“Em ra ngoài đi”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.
“Thiên Ân… Chu Chu vẫn muốn giải thích gì đó, Nam Cung Thiên Ân lại ngắt lời cô ta: “Cho dù Tinh Nhiên không phải là em tông ngã xuống vực, thì cũng là có liên quan đến em”.
“Em biết… em biết anh sẽ nói như thế “ Chu Chu khóc nghẹn ngào: “Xin lỗi, em biết sai rồi, mong anh tha thứ cho em, hi vọng Tinh Nhiên có thể tha thứ cho em…
Sau khi tiễn Chu Chu đi, trợ lý Nhan bày đồ ăn tối ra bàn, nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đờ đẫn trên giường nói: “Thiên Ân thiếu gia, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi”.
Nam Cung Thiên Ân không đưa tay ra đón lấy bát đũa cô ấy đưa, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô nói xem có khả năng nào Tinh Nhiên chưa hề chết, tất cả là bà nội bảy ra không? Bà nội vì muốn tôi từ bỏ Bạch Tinh Nhiên, cho nên mới bày ra âm mưu này, việc này bà nội không phải không làm được”.
Thật hi vọng là như vậy, thật mong Tinh Nhiên không chết
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trợ lý Nhân cạn lời, trong lòng nghĩ thế mà anh cũng nghĩ ra được.
“Nhưng đoạn bằng xe chạy đã được giám định rồi, không phải là làm giả”, trợ lý Nhân nghĩ một lúc, thận trọng nói: “Đợi qua một thời gian nữa… tìm thấy thi thể của thiếu phu nhân, thì sẽ biết là thật hay giả”.
Thi thể của thiếu phu nhân… Nam Cung Thiên Ân hít một hơi lạnh, lạnh buốt đến tim gan.
Để lừa gạt bản thân, anh nghĩ đến mọi khả năng, anh thậm chí bắt đầu hi vọng thi thể của Bạch Tinh Nhiên sẽ không bao giờ được tìm thấy, ít nhất như vậy sẽ còn một tia hi vọng.
Rõ ràng biết hi vọng rất mong manh, nhưng anh vẫn không kìm nổi lòng mà nghĩ, mà mong đợi!
Một tuần sau, lão phu nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xuất hiện ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân.
Bà ta nhìn xung quanh căn phòng bừa bộn, cuối cùng nhìn về Nam Cung Thiên Ân đang đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn dáng người hanh hao của anh, gương mặt tiêu tụy, trong lòng bằng đau xót. Nhưng bà ta vẫn không chịu được mà trách móc nói: “Ngày nào cháu cũng nhốt mình ở đây, không cần công ty, không cần gia đình nữa đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân ngồi trong góc tường không buồn ngẩng đầu lên: “Cháu đang đợi Tinh Nhiên trở về”.
“Tinh Nhiên nó đã chết được hơn mười ngày rồi, cháu vẫn không chịu chấp nhận sự thật này sao?”, lão phu nhân bất lực nói: “Cháu xem bộ dạng cháu bây giờ, rất cuộc là có muốn sống nữa không?”.
Nam Cung Thiên Ân cười khổ, anh đương nhiên muốn sống, mấy ngày nay anh không dám hút thuốc không dám uống rượu, là vì lo lắng bạch Tinh Nhiên quay về thì bản thân anh lại ngã bệnh.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngày nào còn không tìm thấy cô ấy cháu vẫn tin là cô ấy còn sống”, Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn bà ta: “Bà nội, đợi cô ấy quay về rồi xin bà hãy cho cô ấy một con đường sống, đừng ép cô ấy, mắng cô ấy, sỉ nhục cô ấy nữa có được không?”.
Lão phu nhân á khẩu, rồi gật đầu đồng ý: “Yên tâm, bà nhất định sẽ đối xử tốt với no”.
Dù sao Bạch Tinh Nhiên cũng đã chết rồi, bà ta cử đồng ý đại cho xong.
“Chu tiếu thư, không cần phải giả vờ trước mặt tôi, tôi tin là thời gian qua cô đã nhìn rõ được tình cảm giữa tôi và Thiên Ân thiếu gia, không phải cứ dùng thủ đoạn là có thế hủy hoại được.
Tất cả những gì cô làm ngoài việc ép Thiên Ân thiếu gia đến gần cái chết ra thì chẳng có tác dụng gì hết”.
Chu Chu tức tối, nhưng cô ta không hề thể hiện ra, mà nói với vẻ ấm ức:
“Tinh Nhiên, cô đừng nói như vậy, từ dầu đến giờ dều là lão phu nhân ép tôi cưới Thiên Ân thiếu gia, tôi thật sự chưa từng nghĩ muốn chia rẽ hai người”.
Cô ta đâu ngốc mà thừa nhận tất cả với Bạch Tinh Nhiên, nhỡ cô dùng điện thoại ghi âm thì cô ta chẳng phải sẽ chết chắc à?
“Đủ rồi, đừng có giả vờ giả vịt nữa”, Bạch Tinh Nhiên nói:
“Cô yên tâm, hôm nay tôi đến đây không phải để tuyên bố chủ quyền, mà đến để chúc mừng cô, cô thắng rồi”.
Chu Chu ngạc nhiên, không hiếu cô đang nói gì.
Bạch Tinh Nhiên nói tiếp: “Nhưng mong là cô hãy nhớ, tôi thua không phải vì tôi và Nam Cung Thiên Ân không đủ yêu nhau, cũng không phải vì Nam Cung Thiên Ân không còn yêu tôi nữa, càng không phải vì sợ bản thân không đấu lại được cô. mà tôi thua vì lời đồn, thua cái hiện thực, ai bảo cô lại là là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân chứ?”
“Cô nói gì cơ? Cô muốn rút lui?” Chu Chu cố kìm nén vui sướng ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, tôi sẽ rút lui, vì tin đồn tình nhân định mệnh, vì căn bệnh quái ác của Thiên Ân vì để anh ấy có thể khỏe mạnh sống tiếp, nên tôi chọn rút lui”, Bạch Tinh Nhiên lôi tờ thỏa thuận ly hôn đã ký tên đưa đến trước mặt cô ta:”Cầm lấy, coi như món quà cưới mà tôi tặng cho hai người.”
Chu Chu thắc mắc nhận lấy tờ đơn xin ly hôn, nhìn kỹ vài lượt, cuối cùng vẫn không dám tin Bạch Tinh Nhiên lại chọn rút lui, hơn nữa còn đưa đơn xin ly hôn đến.
Cô ta không tin trên đời này lại có người tốt như thế, càng không tin Bạch Tinh Nhiên lại vĩ đại đến mức vì bệnh của Nam Cung Thiên Ân mà từ bỏ thân phận Nam Cung thiếu phu nhân cao quý như vậy.
Vì sợ Bạch Tinh Nhiên đang giở trò, giọng nói của cô ta liền tỏ ra vẻ sốt ruột:
“Tinh Nhiên, cô đang nói gì thế, sao cô có thể ly hôn với Thiên Ân thiếu gia? Cô rõ ràng biết người Thiên Ân thiếu gia yêu là cô, anh ấy tỉnh lại không nhìn thấy cô chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất”.
“Chu tiếu thư, tôi đã bảo đủ rồi, đừng có giả vờ nữa”, Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào cô ta:
“Chúng ta có thế ngồi nói chuyện đàng hoàng được không?”.
Chu Chu lưỡng lự một lúc, đi đến ngồi xuống sofa, sau đó lại đứng nhanh dậy khỏi ghế sofa đế đi ra máy lọc nước rót cho cô một cốc.
Tay Bạch Tinh Nhiên cầm lấy cốc nước lọc cô ta đưa tới, hít nhẹ một hơi:
“Bất kế trước đây cô đã làm gì tôi, lúc này tôi đều tha thứ cho cô hết, tôi chí có một yêu cầu, đó là chăm sóc Thiên Ân cho tốt”.
Câu nói này của cô khiến Chu Chu rất không vui, không kìm được trả lời lại luôn:
“Không cần cô nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc Thiên Ân thật tốt”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói tiếp:
“Thực ra khi Nam Cung Thiên Ân phát bệnh không đáng sợ như cô tưởng tượng đâu, cô từ từ sẽ thích nghi thôi, nếu khi nào bị anh ấy tấn công, cô đừng đánh trả, đừng làm anh ấy bị thương, nếu sợ thì nhanh chóng tránh xa anh ấy ra là được”.
“Bạch Tinh Nhiên, cô đang cố tình dọa tôi sao?”.
“Nếu đã quyết định rời đi, vì sao tôi phải dọa cô chứ?”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ cay đắng:
“Tôi chỉ hi vọng sau này cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy. Thiên Ân tuy độc đoán lạnh lùng, nhưng cũng có những lúc yếu đuối, và khi anh ấy yếu đuối nhất chính là khi anh ấy phát bệnh vào ban đêm. Cũng chỉ có lúc như vậy anh ấy mới cần cô chăm sóc, còn bình thường anh ấy sẽ bảo vệ cô rất tốt, chăm sóc cô rất chu đáo.”
Tuy cô nói rất chân thành, nhưng Chu Chu nghe như đấm vào tai, cô ta cười khẩy nói:”Năm rôi bảy tuôi tôi gặp Thiên ÂN, năm tôi mười tám tuổi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy là người như thế nào rôi rõ hơn cô đấy.”
“Nhưng cô đã thấy bộ dạng của anh ấy khi phát bệnh chưa? Có có biết chăm sóc anh ấy không? Nếu không biết thì ngồi im nghe tôi nói, dù sao tôi cũng không có ác ý.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.” Chu Chu nhìn cô, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ khó hiểu. hang truyen.com
“Cô cũng đừng thể hiện vĩ đại như thế làm gì, rõ ràng là lão phu nhân ép cô ra đi, lại đi nói là vì bệnh của Thiên Ân.”
Bạch Tinh Nhiên không hề muốn tranh luận với cô ta vấn dề này, cô nói tiếp:
“Tôi không biết lần này Thiên Ân có thể tỉnh lại hay không, hay là khi nào mới tỉnh, nhưng nếu anh ấy tỉnh lại không thấy tôi, thì hãy chuyến lời cho anh ấy giúp tôi, cả đời này coi như tôi có lỗi với anh ấy, hi vọng anh ấy có thế nghĩ thông suốt một chút”.
Bạch Tinh Nhiên uống một ngụm nước lọc, cố kìm không cho nước mắt chảy ra, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa:
“Nếu cô không muốn nghe gì cả, vậy thì tôi đi đây”.
“Chờ đã”, Chu Chu vội vàng đứng dậy khỏi ghế, khua tò đơn ly hôn về phía cô:
“Cái này rốt cuộc cô làm thật hay là giả đấy?”.
“Đương nhiên là thật”.
“Sau này sẽ không còn dây dưa với Thiên Ân nữa, cô thật sự có thế làm đươc sao?”.
“Tôi không hèn hạ vô liêm sỉ như cô”, Bạch Tinh Nhiên ném cho cô ta một câu, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên bước vào thang máy, khi đến tầng một cô lại bất ngờ gặp Lâm An Nam.
Không, nhìn có vẻ như Lâm An Nam cố tình đến đây chờ cô.
Cô dừng bước, còn chưa kịp quay người tránh đi, cánh tay cô liền bị Lâm An Nam tóm lại kéo sang vườn hoa nhỏ bên cạnh.
“Lâm An Nam anh làm cái gì thế? Anh có thôi đi không?”.
Lâm An Nam lại niềm nở nói:
“Tinh Nhiên, cuối cùng em cũng đưa đơn ly hôn cho Nam Cung Thiên Ân rồi đúng không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh ta cười khấy:
“Xem ra anh với Chu tiểu thư qua lại cũng thân thiết đấy, biết cả nhất cử nhất động của tôi”.
“Điều này không quan trọng, quan trọng là quyết định của em”, Lâm An Nam không hề đế bụng những lời lẽ mía mai của cô, anh ta nói tiếp:
“Anh đến đế đón em về nhà, giờ em về chung cư với anh, sau đó chúng ta cùng sang Anh”.
“Lâm An Nam, tôi đã nói với anh rất rõ rôi, kế cá tôi và Nam Cung Thiên Ân ly hôn với nhau thì tôi cũng không muốn dây dưa gì với anh nữa, muốn sang nước Anh thì anh đi một mình đi, chứ tôi không đi cùng anh”.
“Em chắc chắn?”.
“Tôi rất chắc chắn”, đế thoát khỏi anh ta, Bạch Tinh Nhiên cắn môi chế nhạo tiếp:
“Lâm thiếu gia, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra tự tin để khiến tôi ra nước ngoài với anh, hành vi của anh trong những ngày qua đã khiến tôi quá căm ghét anh rồi, giờ tôi nhìn thấy anh là phát ghét, nếu anh còn có chút lòng tự trọng, xin hãy tránh xa tôi một chút, đừng có bám lấy tôi như một kẻ thần kinh nữa”.
Câu nói của cô quả nhiên khiến cơn tức giận của Lâm An Nam lên tới đỉnh điểm, anh ta tức tối kéo giật Bạch Tinh Nhiên lại khi cô đang định quay người đi, đấy cô dựa vào tường rồi cúi đâu hôn lên môi cô.
Bạch Tinh Nhiên giật cả mình, giơ tay định đánh anh ta.
Lâm An Nam nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, ép qua đỉnh đầu, dữ dằn nhìn thẳng vào cô nói:
“Bạch Tinh Nhiên, tốt nhất em tìm một cái gương soi cho rõ, tự soi lại cái bộ dạng của em đi, một người phụ nữ bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát rồi vẫn được đàn ông muốn đã là có phúc lắm rồi, thế mà lại có mặt mũi ở đây chê người khác?”.
“Đúng thế, người phụ nữ đã bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát như tôi đây chê anh đấy, anh có giỏi thì đừng có bám lấy tôi, đừng có hôn tôi”, Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa giơ cánh tay khác lên lau môi với vẻ mặt chán ghét..
Lâm An Nam bị vẻ mặt chán ghét của cô đả kích cho cơn giận càng lớn hơn, nhưng đây là nơi công cộng nên anh ta không thế làm gì cô được.
“Lâm đại thiếu gia, có thế buông người phụ nữ nát này ra không?”, Bạch Tinh Nhiên cố tình kích thích anh ta.
Lâm An Nam bóp cằm cô nói:
“Em đừng có hối hận!”.
“Anh yên tâm, cho dù cả đời này tôi không nơi nương tựa, cũng sẽ không bao giờ hối hận đã ghét bỏ anh”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, đẩy anh ta ra rồi quay người đi nhanh khỏi đó.
Sau khi đi nhanh tới hành lang bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên quay đầu thấy anh ta không đuổi theo mới dừng chân lại, thầm thở phào rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Tuy vừa rồi trả lời Lâm An Nam rất phũ phàng, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, cô cảm thấy Lâm An Nam đã thay đổi, thay đổi đến đáng sợ, trở nên bất chấp, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc Nam Cung Thiên Ân tức giận rất nhiều.
Nam Cung Thiên Ân có tức giận
đến đâu đều không nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như vậy, nhưng vừa rồi, cô đã nhìn thấy sự ác nghiệt, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong con mắt Lâm An Nam.
Cô đi đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước ra té nước lạnh lên mặt.
Nước lạnh chạm vào da ngay lập tức khiến đầu óc cô tỉnh táo lên không ít, cũng bắt đầu hơi hối hận vì sự bồng bột của bản thân.
Lâm An Nam, vừa nãy anh ta nhất định đã bị cô đả kích ghê lắm nhí, hi vọng anh ta sẽ không làm những chuyện cực đoan!
Cô dùng khăn giấy lau những giọt nước trên mặt, đang định rời khỏi nhà vệ sinh, gian bên trong lại vọng ra một giọng nói quen thuộc:
“Alô, Chu Chu à… con nói sao? Bạch Tinh Nhiên nó đồng ý ly hôn rồi… thật không thế…. con chờ chút, mẹ đang trong nhà vệ sinh sắp ra rồi”.
Sau đó là âm thanh xả nước bồn cầu, Bạch Tinh Nhiên đang ngạc nhiên liền nhanh chóng chạy sang gian bên cạnh trốn.
‘Cạch’ một cái, cửa gian bên cạnh mở, có người bước ra.
Bạch Tinh Nhiên dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, khi cô nhìn thấy thân hình quen thuộc ngoài cửa, cô há hốc miệng sững sờ.
Mợ? Sao lại là mợ nhỉ?
Vừa nãy nghe giọng nói cô đã thấy quen quen rồi, nếu không phải nghe thấy miệng bà ta nói ra Chu Chu và tên của mình, có lẽ cô vẫn đứng trước bồn rửa tay chờ bà ta ra ngoài.
Chu Chu mà mợ vừa nói chính là Chu tiểu thư ở tầng trên sao? Hai người đó sao lại quen nhau? Hơn nữa còn nhắc đến tên cô, còn quan tâm có phải cô ly hôn hay không!?
Chu Chu…
Tim Bạch Tinh Nhiên đột nhiên giật thót, cô từng nghe mẹ cô nhắc đến tên con gái của mợ, tuy không biết cụ thể tên là gì, nhưng cô nhớ là khi mẹ cô nhắc đến thì gọi cô ta là Tiếu Châu cơ.
Lẽ nào Tiếu Châu chính là Chu Châu? Chu Chu chính là con gái của mợ sao?
Đứng trước bồn rửa tay một lúc, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra gọi vào số của mẹ cô, chưa chờ cho mẹ cô lên tiếng, cô đã nôn nóng hỏi luôn:
“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, con gái của cậu có tên đầy đủ là gì vậy?”.
Chu Tuệ đột nhiên bị cô hỏi câu đó liên cảm thây khó hiếu, rồi hỏi:
“Sao thế?”.
“À….”
, Bạch Tinh Nhiên nói đại:
“Là thế này, con vừa nhận được một tấm thiệp mời, không biết là của ai”.
“ô, là của Chu Châu à? Tên đầy đủ của Tiếu Châu chính là Chu Châu”.
Hai chân Bạch Tinh Nhiên mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chu Châu, thế mà lại là cô ta thật!
Thế mà Chu Châu lại là con gái của cậu, trời ạ, rốt cuộc là chuyện như thế nào đây?
“Là nó gửi cho con à?”, Chu Tuệ hỏi.
“À, không phải”, Bạch Tinh Nhiên hoàn hồn lại:
“Mẹ, con làm việc đây, con cúp máy nhé”.
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên lại đứng thẫn thờ trước bồn rửa tay, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi về phía thang máy.
Cô đến tầng mà Chu Chu đang ở, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng bệnh của Chu Chu, nhìn qua ô nhỏ trên cửa, quả nhiên cô nhìn thấy mợ đang ngồi với Chu Chu.
Ghé qua khe cửa, cô nghe thấy giọng Chu Chu nói với vẻ khó hiếu:
“Mẹ, mẹ nghĩ xem Bạch Tinh Nhiên có thật là quyết định ly hôn rồi không? Đâu thế nào lại dễ dàng rút lui như vậy?”
“Con bé Tinh Nhiên có cái tính giống hệt mẹ nó, nhát gan, cái gì cũng sợ, lão phu nhân ép nó như vậy, nó làm gì còn đủ can đảm ở lại nhà Nam Cung nữa? Không sợ bị lão phu nhân giết chết à?”, Chu phu nhân không hề cảm thấy nghi ngờ.
“Nói như vậy cô ta rút lui thật sự rồi à?”.
“Mẹ nghĩ là thật đấy”.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cô ta cũng
rút lui”, Chu Chu cười đắc ý, sau đó lại lo lắng nói:
“Chỉ là không biết ly hôn xong cô ta sẽ đi đâu? Liệu một ngày nào đó đột nhiên nhớ ra chuyện hồi bé đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, sau đó chạy đến tìm Nam Cung Thiên Ân không”.
“Yên tâm đi, lúc nó cứu Nam Cung Thiên Ân mới có bảy tuổi, lúc bảy tuổi làm những gì con có nhớ được không?”.
“Hình như con chắng nhớ được gì cả”, Chu Chu cười hì hì nói.
“Thế còn gì nữa, bản thân nó còn không nhớ được, duy nhất có bà nội biết được chân tướng thì đã mất, cho nên… ân nhân cứu mạng và tình nhân định mệnh chắc chắn thuộc về con rồi, yên tâm đi”, Chu phu nhân an ủi nói.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ, Bạch Tinh Nhiên vốn đã ngạc nhiên giờ lại càng kinh ngạc hơn, cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, vì những gì hai mẹ con họ nói rất lạ lẫm với cô, cô thậm chí còn không biết hai người đó rốt cuộc đang nói gì nữa.
Cái gì mà cô đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, cái gì mà năm bảy tuổi, sao cô lại không hiếu gì hết nhí?
Đế cho bản thân nghe càng rõ hơn, cô cố gắng bám chắc vào cánh cửa đế không bị ngã, cô nghe thấy Chu Chu nói:
“Trước đây con từng thăm dò Bạch Tinh Nhiên vài lần, cô ta hình như không nhớ được chuyện mình đã cứu Nam Cung Thiên Ân thật mẹ ạ”.
“ừ, mẹ nghĩ nó cũng không nhớ được đâu”, Chu phu nhân vỗ vào tay Chu Chu nói:
“Tiểu Châu, giờ con gần như chắc chắn có thế gả cho Nam Cung Thiên Ân rồi, con phải cố lên nhé, mẹ vì con mà hại chết bà nội người duy nhất biết chuyện này, mấy năm nay mẹ toàn nằm mơ thấy bà ta về đòi trả thù mẹ, toàn bị gặp ác mộng như vậy”.
“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Bà nội….”
, Chu Chu kinh ngạc.
Bà Chu bất lực nói:
“Nếu không thì biết làm sao, bà ta thương Tinh Nhiên như vậy, nếu để bà ta biết Nam Cung Thiên Ân quay lại tìm ân nhân cứu mạng, chắc chắn sẽ nói sự thật này ra”.
“Trời ạ, mẹ, đấy là bà nội con ấy”.
“Bà ta quý Tinh Nhiên hơn con nhiều, bà nội cái gì nữa”, Chu phu nhân bực mình, rồi lại nói tiếp:
“Với lại mấy năm qua mẹ cũng bị bà ta hành hạ đủ thê thảm rồi, bà ta nên đến lúc nhắm mắt xuôi tay thôi, may mà tất cả công sức bỏ ra đều được báo đáp”.
“Nói thì thế, nhưng con vẫn cảm thấy có hơi tàn nhẫn”.
Chu phu nhân cạn lời:
“Nếu lúc đó không phải mẹ ra tay, thì đến cơ hội gặp mặt Nam Cung Thiên Ân con cũng không có nổi đâu, còn muốn thay thế con bé Tinh Nhiên làm tình nhân định mệnh? ở đấy mà mơ”.
Chu Chu nghĩ thấy cũng phải, trầm ngâm một lúc liền nói với Chu phu nhân:
“Mẹ, mẹ mau về đi, đừng đế người nhà Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy mẹ”.
“Tiểu thư, cô tìm ai vậy?”, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng phụ nữ.
Hai mẹ con ở bên trong sững sờ, bà Chu vội vàng đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, bà ta hoảng hốt, đứng chết lặng tại chỗ…
Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng vững, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại giọng:
“Mợ, mợ được lắm”.
“Tinh… Tinh Nhiên… sao cháu lại ở đây?”, bà Chu lắp bắp.
“Cháu ờ dưới nhìn thấy mợ, thế nên đi theo lên đây thôi”, Bạch Tinh Nhiên cười một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Xin lỗi nhé, cháu đã nghe thấy hết rồi, còn ghi âm lại hết”.
Cô giơ điện thoại lên, Chu phu nhân nghe thấy cô nói vậy sợ quá hét lên một tiếng, Chu Chu đứng sau bà ta cũng bị sợ đến tái mặt.
“Tinh Nhiên… mợ… những gì mợ vừa nói đều là giả thôi, chủ yếu để an ủi Châu Châu….”
, Chu phu nhân sợ toát mồ hôi hội, vừa cố nghĩ xem nên giải thích như thế nào, vừa dùng tay áo lau mồ hôi.
“Nhưng bà ngoại tự nhiên chết ở bệnh viện một cách khó hiếu là sự thật”, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức nước mắt trào ra, trừng mắt nhìn bà ta nói:
“Vì đế con gái mợ được gả vào nhà giàu, mợ lại dám giết người diệt khẩu, mợ quá thể tàn nhẫn!”
“Mợ không có, vừa rồi là mợ nói linh tinh đấy!”, Chu phu nhân đưa tay ra kéo bàn tay của Bạch Tinh Nhiên:
“Tinh Nhiên… cháu nghe mợ nói, mợ….”
“Bà đừng có động vào tôi!”, Bạch Tinh Nhiên hất luôn hai tay bà ta ra, sau đó lùi bước nhìn vào hai mẹ con nhà kia cười:
“Có biết là lúc trước Thiên Ân thiếu gia kể cho tôi nghe câu chuyện hồi nhỏ kia, tôi liền cảm thấy có hơi quen, như thế mình từng trải qua vậy.
Giờ cuối cùng tôi cũng hiếu vì sao lúc đó lại có cảm giác đó rồi, cảm ơn các người đã khiến tôi nhớ lại quá khứ đó, cảm ơn các người đã cho tôi biết tất cả sự thật, cũng cảm ơn các người đã cho tôi biết… thì ra tôi và Nam Cung Thiên Ân lại có duyên với nhau như vậy”.
“Tinh Nhiên, cháu hiếu nhầm rồi….”
“Tôi có hiếu nhầm hay không cứ chờ Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại sẽ biết!”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hai mẹ con độc ác các người, thay thế thân phận của tôi tôi có thế không chấp các người, nhưng các người lại hại chết bà ngoại người mà tôi yêu quý nhất, món nợ này tôi sẽ không bao giờ xí xóa cho các người đâu”.
Bạch Tinh Nhiên từ từ lùi lại:
“Các người có biết hậu quả khi lừa lão phu nhân là gì không? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia ghét nhất là bị lừa dối, giờ tôi sẽ đi nói với lão phu nhân, các người cứ chờ đi, hậu quả của các người chắc chắn thê thảm không kém nhà họ Bạch đâu!”.
Bạch Tinh Nhiên nói đến lúc này gần như là vừa khóc vừa hét lên, cô hét xong liền chạy ra phía thang máy.
Hai mẹ con nhà kia lo cuống quýt, Chu phu nhân vội vàng nhấc chân đuổi theo sau.
Chu Chu kéo cổ tay mẹ cô ta lại nói:
“Mẹ, lập tức gọi điện cho cô ta đi, nói là Bạch Tinh Nhiên đã biết chân tướng sự việc rồi, đang định chạy về nhà tổ nói với lão phu nhân!”.
“Hả… ừ… được!”, Chu phu nhân run rấy cầm điện thoại ra gọi.
Chu Chu thì quay người chạy vào trong phòng bệnh, mở tủ lấy túi xách, vừa lôi chìa khóa xe từ trong túi xách ra vừa chạy đuổi theo bằng đường cầu thang thoát hiếm.
Khi cô ta đuổi theo xuống tầng dưới, đã không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu, cô ta nhìn xung quanh rồi chạy nhanh đến chỗ xe của mình, vội vàng lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, rồi đi nhanh về nhà tổ của nhà Nam Cung.
Bạch Tinh Nhiên lái xe đi nhanh trên đường, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô đưa tay lên lau nước mắt, tầm nhìn cũng coi như được rõ hơn.
Cô không còn nhớ rõ chuyện năm bảy tuổi nữa, chí là khi nghe Nam Cung Thiên Ân kể thì cảm thấy hơi quen, sau khi nghe hai mẹ con nhà kia nói chuyện thì càng cảm thấy cảnh tượng đó như thế đã xảy ra thật.
Cô không ngờ người cứu Nam Cung Thiên Ân năm đó lại là mình, hơn nữa Nam Cung Thiên Ân còn về Yên Thành tìm cô, bà ngoại còn vì chuyện này mà mất mạng.
Chẳng trách lúc trước đi công tác ở Yên Thành, Nam Cung Thiên Ân lại chạy đến căn nhà của nhà họ Chu, cũng chẳng trách ở đó có bao nhiêu nhà như thế Nam Cung Thiên Ân đều không mua, lại cứ phải mua căn nhà của nhà họ Chu.
Lái xe hơi nhanh, vì đế bảo đảm tầm nhìn được rõ rệt, cô lại đưa tay lên lau nước mắt.
Những mạch suy nghĩ trong đầu đang dần hiện lên từng chuyện một trong quá khứ.
Cô lại nghĩ đến cảnh cô nhìn thấy bức ảnh hồi còn nhỏ của mình ở trong chung cư của Nam Cung Thiên Ân, lúc đó cô hỏi Nam Cung Thiên Ân vì sao lại có bức ảnh này, nhưng Nam Cung Thiên Ân chỉ trả lời: một người phụ nữ nhẫn tâm.
Lúc đó vì cô sợ Nam Cung Thiên Ân biết sự thật về việc cô hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, nên đã không hỏi thêm gì nữa, cũng không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy cô bé trong bức ảnh chí là trông giông với cô hồi nhỏ thôi.
Giờ nghĩ lại, lúc đó nếu cô nói cho anh biết cô bé trong bức ảnh kia là cô, biết đâu kết cục sẽ không như ngày hôm nay, nhưng lúc đó cô không làm như vậy, cô đã bỏ lỡ hết cơ hội này đến cơ hội khác.
May mà giờ cô biết sự thật vẫn còn kịp.
Cô cứ khóc rồi lại cười, cô thấy vui vì cô chính là người phụ nữ mà Nam Cung Thiên Ân cần cưới, cô vui vì cô có thế chữa được căn bệnh lạ cho Nam Cung Thiên Ân, cô càng vui hơn cuối cùng cô không còn bị ép phải rời xa Nam Cung Thiên Ân nữa, cô cuối cùng có thế ở bên cạnh Nam Cung Thiên Ân đến cuối đời.
Khoảnh khoắc này cô thậm chí còn nghĩ, chờ sau khi tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân tốt lên, không cần biết anh có tin hay không thì cô nhất định phải nói ra chuyện con gái cô, đế anh ra mặt tìm tung tích của nó, biết đâu anh lại tìm giỏi hơn cả Kiều Tư Hằng thì sao?
“Thiên Ân, anh nhất định phải nhanh chóng tính lại, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm”, cô nói thầm trong lòng một câu.
Chiếc xe rẽ vào lối ngoặt về phía nhà tổ của nhà Nam Cung, dòng xe đi lại cũng ít hơn, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn gương chiếu hậu thấy xe của Chu Chu.
Cô ta đi theo cô làm gì? Lẽ nào cô ta muốn ngăn cô quay về nhà tổ?
Bạch Tinh Nhiên nhấn ga tăng tốc.
Phía sau cô, Chu Chu vừa tăng tốc vừa dùng tay phải cầm điện thoại đang reo không ngừng, sau khi ấn nút nghe cô ta hổn hển nói:
“Bạch Tinh Nhiên đang ở trước mặt tôi, đã đi đến đường Hoa Đông rồi, làm sao bây giờ?”.
Người phía đầu dây kia im lặng vài giây rồi nói:
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo cô ta là được, nhất là khi đến khúc cua ven biển, nhất định phải cố gắng khiến cô ta tăng tốc độ hơn nữa”.
“Được, tôi biết rồi”.
“Nhớ giữ liên lạc với tôi, khi đến gần khúc cua ven biến nhớ phải bật camera hành trình lên”.
“Sau đó thì sao?”, Chu Chu run run nói.
“Camera hành trình chính là đế cho Nam Cung Thiên Ân nhìn, chắc cô tự biết mình nên làm gì cho phù hợp nhất”.
“Tôi… tôi hiếu rồi”.
Chu Chu cắn môi, từ từ tăng tốc.
Cô ta không hay lái xe, nên kỹ năng cũng không phải tốt lắm, hai chân đã run cầm cập.
Nhưng vì con đường sống của mình, cô không thế không nhịn, không thế không kiên trì!
Bạch Tinh Nhiên không ngờ Chu Chu lại theo sát cô cả quãng đường như vậy, thậm chí còn không ngừng ấn còi về phía cô.
Cô không biết Chu Chu muốn làm gì, lẽ nào muốn cô dừng xe lại? Không, cô không thế cho cô ta cơ hội này, cô tiếp tục tăng tốc không để cho Chu Chu vượt qua cô.
Từ trung tâm thành phố đến nhà tổ của nhà Nam Cung, lái xe với tốc độ bình thường ít nhất cũng phải bốn mươi phút.
Sau khi lái xe nhanh được mười lăm phút, phía sau lại không ngừng vang lên những tiếng còi xe giục giã, còn kèm theo cả tiếng hét sốt ruột của Chu Chu:
“Tinh Nhiên, cô đừng như vậy, cô dừng xe lại nghe tôi giải thích đã… Tinh Nhiên…!”.
Bạch Tinh Nhiên mặc kệ cô ta, chỉ nhìn qua gương chiếu hậu một cái, thấy cô ta lại thò đầu ra khỏi cửa sổ để hét lên gọi cô, tuy không nghe rõ cô ta đang gọi gì, nhưng cô cũng thừa đoán đươc.
Người phụ nữ này vì đế đạt được mục đích chưa bao giờ nương tay với bản thân, đúng là không muốn sống nữa.
Bạch Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không dừng lại đế nghe rồi, thậm chí còn tăng tốc nhanh hơn.
Đoạn đường phía trước chính là khúc cua sát ven biến, cũng là đoạn đường dễ xảy ra tai nạn nhất, mỗi người đi qua đây đều phải giảm tốc độ.
Nhưng Chu Chu cứ đuổi theo cô như vậy, Bạch Tinh Nhiên không thế đi chậm lại được.
Cô nắm chắc vô lăng di chuyển nhanh theo khúc cua về phía trước, vốn dĩ mọi thứ dều ổn, nhưng sườn núi đột nhiên có một con chó to màu vàng lao ra, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, đế tránh con chó to màu vàng kia, cô liền đánh vô lăng sang bên trái theo bản năng, chiếc xe mất kiếm soát đâm vào sườn núi.
‘Rầm’ một tiếng to vang lên, kèm theo là tiếng hét thất thanh của Bạch Tinh Nhiên, chiếc xe sau khi đâm vào sườn núi liền nảy lại lăn xuống chân núi.
Chân núi là một đường dốc vách núi cao hai mươi mét, chiếc xe cứ thế bị lăn xuống dưới, Bạch Tinh Nhiên chí cảm thấy trời đất như quay cuồng, trong lúc nguy hiếm nhất, tiếng hét của cô như xé họng:
“Thiên Ân! Cứu em!”
Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ý thức cũng mất dần, cuối cùng thứ phản chiếu trong mắt cô là biến xanh sóng dữ, cô biết lần này mình chết chắc rồi…
Chu Chu trơ mắt nhìn xe của Bạch Tinh Nhiên lăn xuống vực, cô ta nhanh chóng giảm tốc độ lại, sau đó đạp chân phanh lại bên lề đường, đờ đẫn ở đó.
“Tinh Nhiên….” , một lúc sau cô ta mới lẩm bẩm hai tiếng, sau đó bắt đầu hét lên:
“Tinh Nhiên… cứu mạng với… cứu mạng với…!”.
Sau đó cô ta ngất luôn, đúng là sợ đến mức ngất xỉu!
Tuy cô ta nhẫn tâm, tuy cô ta một lòng chỉ muốn cướp lại Nam Cung Thiên Ân, nhưng chuyện giết người thì cô ta chưa làm bao giờ, cũng không có cái gan đế làm!
Cảnh tượng xe của Bạch Tinh Nhiên đâm mạnh vào sườn núi, rồi lại lăn xuống vực vừa rồi là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, là lần đầy tiên đấy!
Tin tức Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn nhanh chóng được truyền đến tai lão phu nhân, bà ta lại không có cảm giác tiếc nuối gì, chỉ là thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy không thích Bạch Tinh Nhiên, nhưng cô trước mắt vẫn là thiếu phu nhân của nhà Nam cung, lão phu nhân đành đế chị Hà đứng ra giải quyết.
Sau khi Chu chu được đưa vào bệnh viện vì kinh sợ tột độ, cũng không biết là bị sợ thật hay là cố tình trốn tránh hiện thực, cứ nằm trên giường hết ngủ lại tính, đến cả khi cảnh sát đến tìm hiếu sự việc cô ta cũng không thế ứng phó được.
Cảnh sát thấy cô ta như vậy, đành nói:
“Vậy Chu tiếu thư nghỉ ngơi đi, buối chiêu chúng tôi sẽ lại đen .
Cảnh sát vừa đi ra phòng bệnh, lại đúng lúc lão phu nhân đi vào, sau khi thấy cảnh sát, lão phu nhân dừng chân lại hỏi:
“Điều tra vụ việc đến đâu rồi vậy? Tìm thấy người chưa?”.
Cảnh sát lắc đầu, quay dầu sang nhìn Chu chu trên giường bệnh:
“Chúng tôi đã lấy được đoạn video trong camera hành trình của Chu tiếu thư, cũng có thế cơ bản phán đoán được Bạch tiếu thư vì lái xe quá nhanh dẫn đến tai nạn chết người”.
“Cậu nói gì? Bạch tiểu thư chết rồi sao?”, lão phu nhân kinh ngạc.
Cảnh sát gật đầu:
“Xe lăn xuống núi được vài phút thì phát nổ, tôi nghĩ Bạch tiếu thư đã….”
“Ý của cậu là vẫn chưa tìm thấy thi thế của nó?”.
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm, hiện tại đã vớt được chiếc xe bị cháy rụi, nhưng Bạch tiểu thư… tạm thời vẫn chưa thấy tung tích”, cảnh sát ngập ngừng một lúc, an ủi nói:
“Lão phu nhân đừng lo lắng, chúng tôi đang mở rộng phạm vi tìm kiếm, chắc sẽ tìm thấy thi thể của Bạch tiểu thư sớm thôi”.
Lão phu nhân gật đầu, sau đó nói:
“Các cậu cảnh sát này, mong các cậu khi tìm được Bạch tiếu thư, hãy giúp tôi giữ lại chiếc nhẫn trên ngón áp út trên tay phải của nó, chiếc nhẫn đó rất quan trọng với nhà Nam Cung chúng tôi”.
Cảnh sát rõ ràng không ngờ đến lúc này rồi bà ta vẫn còn nghĩ đến chiếc nhẫn của nhà Nam Cung được, khuôn mặt anh ta tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật dầu nói:
“Lão phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ lưu ý”.
“Bà nội….”
Phác Luyến Dao kéo tay lão phu nhân lay một cái:
“Lúc này đương nhiên là tìm thi thế người quan trọng rồi, bà đừng để tâm đến chiếc nhẫn vội”.
“Cháu thì hiếu cái gì?”, lão phu nhân lườm cô ta một cái, rồi lại quay sang nói với cảnh sát:
“Vậy các cậu đi làm việc đi, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy thi thế về cho chúng tôi đấy”.
“Được, chúng tôi sẽ cố gắng”, cảnh sát quay người rời khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao nhìn lão phu nhân, hạ giọng nói với vẻ áy náy:
“Cháu xin lỗi bà, vừa nãy cháu….”Lão phu nhân không trách cô ta nữa, mà bước vào trong phòng bệnh, đứng trước giường chu chu nhìn cô ta một lúc, rồi nói:
“Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy đi”.
Chu Chu quả nhiên mở mắt ra, nước mắt cũng lập tức tuôn trào, nhìn lão phu nhân nghẹn ngào nói:
“Lão phu nhân, cháu không cố ý hại Tinh Nhiên, cháu cũng không phải cố ý đuổi theo cô ấy, cháu….””Được rồi, Bạch Tinh Nhiên có chết hay không bà không quan tâm, giờ điều bà quan tâm là có tìm được chiếc nhẫn trên tay nó không”, lão phu nhân nghiêm túc nói:
“Nếu không tìm được chiếc nhẫn thì cháu và Thiên Ân không thế cưới nhau được, hiếu không?”.
Chu Chu ngạc nhiên nhìn bà ta, nước mắt vẫn lã chã rơi, cô ta chưa bao giờ đế ý chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Bạch Tinh Nhiên, cũng không hề biết nó quan trọng đến mức nào.
Nhưng nói lại thì trong tình huống cấp bách lúc đó, kế cả cô ta biết chiếc nhẫn rất quan trọng, cô ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Dù sao lúc đó không phải Bạch Tinh Nhiên chết thì là cô ta chết, cô ta đương nhiên lựa chọn Bạch Tinh Nhiên chết rồi!
Cô ta nghĩ một lúc, lại ngẩng đầu lên lo lắng nói:
“Làm sao bây giờ ạ? Cảnh sát đã biết cháu đuổi theo phía sau, nên xe của Bạch Tinh Nhiên mới bị lật, cảnh sát liệu có kết án cháu không?”.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một cô y tá đẩy cửa bước vào lễ phép nói:
“Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại rồi ạ”.
“Thiên Ân tỉnh rồi sao?”, lão phu nhân vui mừng.
“Vâng ạ”.
“Đi, chúng ta đi xem xem”, bà ta lập tức quay người cùng cô y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao đấy bánh xe lăn cùng đi theo ra ngoài, vừa đi khoảng được một mét liền quay người lại, nhìn vào chu chu nằm trên giường bệnh an ủi:
“Chu tiếu thư, cô yên tâm, lão phu nhân sẽ không đế cho cô bị sao đâu”.
Nghe thấy cô ta nói vậy, Chu Chu quả nhiên yên tâm hơn rất nhiều.
Cũng phải, giờ cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân cơ mà, lão phu nhân bất luận thế nào cũng sẽ không đế cô ta xảy ra chuyện gì cả.
Cô ta hít sâu một hơi, tuy cảnh Bạch Tinh Nhiên bị lật xe rất thảm khốc rất đáng sợ, cô ta cứ nhắm mắt là nghĩ đến cảnh đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô ta vẫn cảm thấy rất may mắn.
Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn chết, cả đời này cô ta không cần phải lo bị người khác phát hiện ra thân phận giả nữa.
Giờ đây điều duy nhất khiến cô ta lo lắng, đó là cho đến giờ Bạch Tinh Nhiên chết nhưng vẫn không thấy xác, cô ta lo những tình tiết giống như trong phim sẽ xảy ra với cô ta, một ngày nào đó lại gặp Bạch Tinh Nhiên vẫn còn sống trên đường.
Chí hi vọng Bạch Tinh Nhiên giống như mọi người dự đoán, cơ thế cô đã bị bốc cháy cùng chiếc xe!
Nam Cung Thiên Ân đúng là đã tỉnh lại.
Lão phu nhân sợ sau khi anh tính sẽ lại giống như lần trước đi khắp nơi tìm tung tích của Bạch Tinh Nhiên, còn tưởng anh sẽ lại bị Bạch Tinh Nhiên tác động khiến anh trở nên kích động, đứng ngồi không yên.
Không ngờ lần này anh không như vậy, không những không đi tìm Bạch Tinh Nhiên, thậm chí còn bình tĩnh đến bất thường.
“Thiên Ân, cháu vẫn ổn chứ?”, lão phu nhân lo lắng hỏi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy, Nam Cung Thiên Ân như vậy còn đáng sợ hơn cả lúc anh kích động nổi cáu.
Nam Cung Thiên Ân day huyệt thái dương bị đau, ngấng dầu lên nhìn y tá hỏi:
“Điện thoại của tôi đâu?
Phiền cô đưa điện thoại cho tôi”.
Cô y tá nhìn lão phu nhân, sau đó đi đến chỗ tủ lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Nam Cung Thiên Ân cầm lấy điện thoại mở ra, gọi luôn vào số của Bạch Tinh Nhiên, điện thoại hiến thị không thế thực hiện cuộc gọi, anh lại dùng phần mềm định vị tìm vị trí của cô, nhưng không định vị nổi.
Vì tôn trọng và bảo đảm quyền riêng tư của Bạch Tinh Nhiên, bình thường anh không hay dùng phần mềm này, khi chưa đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng.
Nếu không phải vừa rồi trong mơ anh nghe thấy tiếng cô kêu cứu, thì lúc này anh cũng không sốt ruột tìm cô như vậy.
Điện thoại không tìm được vị trí là sao đây? Anh khởi động lại máy rồi tiếp tục tìm kiếm.
Đó là chiếc điện thoại anh dành riêng cho Bạch Tinh Nhiên, cho dù cô tắt máy, đem tặng cho người khác, đem vứt đi, anh cũng không đến mức không tìm được vị trí.
Chỉ có một khả năng không tìm được đó là chiếc điện thoại đó bị nghiền nát vụn, hoặc là bị cháy thành tro!
Anh ngấng dầu lên nhìn thẳng vào lão phu nhân hỏi:
“Có phải Tinh Nhiên đi rồi không ạ? Đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam rồi à?”.
Đúng vậy, chỉ có một khả năng này, cô đã rời xa anh hoàn toàn, rồi hủy bỏ tất cả những gì liên quan đến anh.
Lão phu nhân nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Vì đế không ảnh hưởng đến bệnh tình của anh, bà ta không có ý định nói cho anh biết chuyện Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, nhưng giờ anh đột nhiên hỏi vấn đề này, bà ta nên trả lời sao đây?
Nghe thấy tin Bạch Tinh Nhiên đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam… chắc sẽ tốt hơn là nghe tin cô bị tai nạn mà chết nhí?
Nhưng cuối cùng bà ta lại lắc dầu nói:
“Bà cũng không biết, chưa thấy cô của cháu nói chuyện An Nam ra nước ngoài”.
Nam Cung Thiên Ân gật dầu, nhẹ nhàng xoay điện thoại trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn ra phía cửa sổ.
Anh nghĩ cho dù giờ Lâm An Nam chưa ra nước ngoài, nhưng sớm muộn cũng sẽ đưa Bạch Tinh Nhiên đi, Bạch Tinh Nhiên chẳng phải còn xin cả Visa rồi sao?
Lão phu nhân nhìn anh vẫn thấy chưa có phản ứng gì lớn cả, liền hỏi một cách thăm dò:
“Thiên Ân, cháu đang nghĩ gì thế?”.
“Không có gì đâu bà”.
“Cháu….””Cháu chí là hỏi thôi, nếu cô ấy muốn đi thì cứ đế cô ấy đi vậy”, Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt vừa nhìn ra cửa sổ.
Lão phu nhân không ngờ anh lại dễ dàng nghĩ thông như vậy, trong lòng mừng thầm, mím cười nói: “Thiên Ân, cháu nghĩ được như vậy là tốt dù sao ngay từ đầu Tinh Nhiên đã thuộc về An Nam, hai châu dù sao cũng là anh em họ, cư suốt ngày đánh nhau vì một người phụ nữ cũng không hay gì”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến lão phu nhân, vẫn ngồi yên lặng.
Anh lựa chọn buông tay, không phải vi anh và Lâm An Nam là anh em, mà sau khi cơn phát bệnh nghiêm trọng qua đi anh cuối cùng đã nghĩ thông, một người cứ vài ngày lại nhập viện như anh không nên cứ bắt người ta ở với mình suốt được.
Đây không phải là yêu, cũng không phải cách thể hiện tình yêu.
Anh thậm chí cũng không muốn đi điều tra giữa cô và Lâm An Nam là giả, vì không cần thiết nữa
Nam Cung Thiên Ân nằm viện nghỉ ngơi vài hôm rồi xuất viện.
Chắc vì nút thắt cơn giận trong lòng đã được mở ra, nên cơ thể anh hồi phục cũng khá nhanh.
Hôm xuất viện, Chu Chu còn cố tình đến đón anh xuất viện, hơn nữa trên tay còn ôm bó hoa tươi cười nói:
“Lần này xuất viện là không được quay lại nữa đâu đấy”.
Nam Cung Thiên Ân đón lấy bó hoa từ tay cô ta, nhìn cô ta hỏi:
“Em thì sao? Sức khỏe hồi phục hẳn rồi à?”.
“Em vốn không bị gì nên hồi phục lâu rồi”, Chu Chu sờ lên vết thương trên đầu nói.
Lão phu nhân đứng bên cạnh tự hào cười:
“Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, từ nay trở đi, hai đứa đều phải khỏe mạnh cho bà, không được xảy ra chuyện gì nữa đâu đấy”.
Chu Chu cười gật đầu trả lời:
“Bà nội yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Ân thiếu gia”.
“Được, như vậy là tốt rồi”, lão phu nhân nói tiếp:
“Đi thôi, về nhà nào”.
Sau khi ra viện, lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân về nhà tổ, Chu Chu tạm thời vẫn về biệt thự của cô ta.
Sau khi chào tạm biệt Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu không về thẳng nhà luôn, mà đến công ty của Lâm An Nam.
Hai hôm nay cô không thấy Lâm An Nam tìm cô đế tính sổ, trong lòng
càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng bất an, đành tự tìm đến chỗ anh ta.
Lúc trước khi cô ta và Lâm An Nam cùng hợp tác với nhau, Lâm An Nam chỉ yêu cầu cô ta một việc, đó là cho dù làm gì đi nữa dều không được làm tổn hại đến cơ thể của Bạch Tinh Nhiên.
Giờ Bạch Tinh Nhiên sống không thấy người, chết không thấy xác, cô ta tin Lâm An Nam chắc chắn đã tức điên lên, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Khi cô đi vào trong phòng làm việc, Lâm An Nam đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kính, trong tay anh ta đang cầm điếu thuốc đã được châm sẵn, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy thư ký thông báo rằng Chu tiếu thư đến, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.
Chu Chu nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi và lo lắng, nhỡ Lâm An Nam tức lên nói tất cả cho lão phu nhân thì nguy to!
Cô ta hít nhẹ một hơi, sau đó chớp chớp hai mắt, khóe mắt từ từ đỏ hoe.
“Lâm thiếu gia….”
, cô ta đứng phía sau Lâm An Nam, dùng giọng nói nghẹn ngào áy náy nói:
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý hại chết Bạch Tinh Nhiên đâu, tôi chí là không ngờ cô ấy lại nấp phía sau cửa phòng bệnh đế nghe lén, hơn nữa còn nghe được hết chân tướng sự việc.
Cô ấy hét lên đòi về nhà tổ nói hết sự thật cho lão phu nhân, tôi sợ quá liền lái xe đuổi theo cô ấy, tôi vốn dĩ muốn chặn cô ấy lại đế giải thích, xin cô ấy tha thứ.
Nhưng cô ấy càng lúc càng lái xe nhanh hơn, sau đó bị lật xe xuống biển….”
Nói đến đoạn sau, cô ta đã khóc không thành tiếng:
“Tôi xin lỗi, tôi không muốn hại cô ấy đâu, từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa với anh không làm hại đến cơ thế của cô ấy, nhưng đây thật sự là một sự cố ngoài ý muốn, Lâm thiếu gia… xin anh hãy tin tôi, xin anh hãy tha thứ cho tôi….”
Chu Chu bù lu bù loa nói một tràng xong, liền bắt dầu cúi dầu khóc nức nở.
Lâm An Nam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng:
“Chết rồi cũng tốt”.
Chí một câu ngắn gọn, lại khiến Chu Chu lập tức nín khóc luôn.
Cô ta ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẳng vào Lâm An Nam, vì anh ta quay lưng về phía cô ta, cô ta không nhìn thấy được biếu cảm trên khuôn mặt anh ta, cô ta sợ mình đã nghe nhầm.
“Lâm thiếu gia….”
Cô ta e dè gọi một tiếng:
“Anh không sao chứ?”.
“Tôi không sao, cô đi đi”, Lâm An Nam nhả ra một câu.
“Vậy anh… liệu có….”, Chu Chu bối rối nói:
“Liệu có nói sự thật với lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân không?”.
“Vì sao tôi phải nói cho anh ta?”, Lâm An Nam cuối cùng quay đầu lại, nhìn cô ta cười khẩy:
“Nhìn anh ta mất đi tình yêu của mình, nhìn anh ta lấy một người có thân phận giả với lòng dạ thâm độc làm vợ, nhìn anh ta phát bệnh mà chết… chẳng phải rất vui sao?”.
Mặt Chu Chu hơi biến sắc, trong lòng có chút tức giận và xấu hổ.
Nhưng giờ cô ta đang bị anh ta nắm thóp, nên kế cả cảm thấy bị sí nhục thì cũng đành nhịn.
Cô ta ngập ngừng nói:
“Lâm thiếu gia… vậy sau này anh định làm gì? Có ra nước ngoài nữa không?”.
Tuy anh ta đã nói sẽ không nói cho Nam Cung Thiên Ân, nhưng giữ ở trong lòng cũng là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kỳ lúc nào, cô ta đương nhiên hi vọng anh ta đi càng xa càng tốt.
“Cô nghĩ sao?”, Lâm An Nam nhìn cô ta, mặt hơi sa sầm lại, cuối cùng tức giận nhả ra một tiếng:
“Cút!”.
Lúc anh ta nhả ra câu này, còn tiện tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn quăng thẳng vào người cô ta.
‘Choang’ một tiếng, gạt tàn vỡ làm đôi trước mặt cô ta, chu chu sợ xanh mặt, né sang một bên theo bản năng.
Cô ta nhìn chiếc gạt tàn dưới đất, lại nhìn lên khuôn mặt lạnh như bang của Lâm An Nam, không dám ở lại thêm một giây nào nữa, cô ta đành quay người đi ra.
Sau khi Chu Chu đi khỏi, phòng làm việc lập tức trở nên yên ắng.
Lâm An Nam lùi ra phía sau một bước, rồi ngồi lại xuống ghế.
Điều khiến ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy bất ngờ đó là… khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên chết, anh ta lại không hề buồn như tưởng tượng, ngược lại còn có cảm giác gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ.
Anh ta thậm chí còn có cảm giác như vui trên nỗi đau của người khác, nghĩ đến cảnh đau đớn tuyệt vọng của Nam Cung Thiên Ân khi biết tin Bạch Tinh Nhiên chết, nghĩ đến chuyện Nam Cung Thiên Ân không còn có thế có được Bạch Tinh Nhiên nữa, anh ta lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thứ gì anh ta không đạt được, thì anh ta thà phá hỏng hết chứ không đế người mình hận nhất đạt được!
Đây có lẽ là tâm lý lúc này của anh ta, một tâm lý đã bị méo mó.
Nam Cung Thiên Ân bắt đầu đi làm lại, anh ngồi xe của Tiếu Lâm đến công ty.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi nhà tổ, đi trên con đường quen thuộc, Nam Cung Thiên Ân ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi chiếc xe đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm vội phanh gấp, Nam Cung Thiên Ân bị giật nảy một cái, anh mở mắt ra.
Tiếu Lam biết mình đã sai nên vội vàng giải thích:
“Xin lỗi đại thiếu gia, mấy hôm trước ở đây xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đều có những đội cứu hộ ở đây tìm vớt thi thể nạn nhân, nên chỗ này hơi tắc đường ạ”.
Vì lão phu nhân phong tỏa tin tức, nên số người biết chân tướng sự việc rất ít, đến ngay cả Tiểu Lâm cũng không biết người bị tai nạn xe kia chính là Bạch Tinh Nhiên.
Nam Cung Thiên Ân đánh mắt nhìn về phía biến, quả nhiên nhìn thấy thuyền cứu hộ đang tìm vớt gì đó.
Tiếu Lâm tự lấm bấm nói thêm:
“Đến sườn núi còn bị đâm một mảng lớn, lan can cũng bị đâm gãy luôn, nhìn cũng thấy thảm khốc rồi”.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn sang bên đoạn lan can bị gãy, không biết vì sao, tim anh đột nhiên lúc này lại nhói đau một cái.
Anh hít sâu một hơi, cảm giác đau lập tức mất đi.
Anh thu ánh mắt lại, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Về đến phòng làm việc, sau khi Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói đã giúp anh sắp xếp lịch trình làm việc xong, đột nhiên ngấng dầu lên hỏi một câu:
“Tinh Nhiên chắc không đi làm nữa nhí?”.
Trợ lý Nhan khựng người một cái, trong ánh mắt có lóe lên sự đau buồn.
“Sao thế? Cô còn buồn hơn cả tôi à?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ấy cười hỏi.
“Không phải ạ”, trợ lý Nhan lắc đầu:
“Thiên Ân thiếu gia, từ sau khi anh phát bệnh là thiếu phu nhân đã không đi làm nữa”.
Cô ấy không thể nói cho Nam Cung Thiên Ân biết tin Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, vì lão phu nhân đã dặn từ trước, trước mặt Nam Cung Thiên Ân không được hé ra nửa lời.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, gật đầu:
“Được, tôi biết rồi”.
Sau khi trợ lý Nhan ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân mở máy tính lên, nhưng lại không thể nào tĩnh tâm để chăm chú làm việc được.
Bao nhiêu ngày không đi làm như vậy, công việc của anh đã sớm chất thành núi, anh hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới tĩnh tâm được, thì lúc này điện thoại lại reo lên.
Điện thoại của anh chí có người thân quen mới có thế gọi, hơn nữa vì người thân quen không có nhiều, nên kế cả là màn hình nổi số lạ thì anh vẫn nghe máy.
Từ đáy lòng, anh vẫn có chút mong chờ, anh mong chờ Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho anh.
Rõ ràng biết không thể nào, nhưng anh vẫn làm như vậy.
Phía đầu dây bên kia vọng lên giọng nói hổn hến gấp gáp của Tô Tích:
“Nam Cung Thiên Ân, anh có giỏi thì bảo lễ tân bên anh cho tôi đi lên! Tôi có chuyện cần nói với anh!”.
Nghe thấy giọng nói của Tô Tích, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày một cái, rồi hỏi:
“Cô có chuyện gì thì cứ nói đi”.
Nếu đến đế nói những ấm ức tủi thân của Bạch Tinh Nhiên với anh, thì
anh không muốn nghe, vì anh đã quyết định buông tay rồi, cũng không muốn truy cứu chuyện giữa Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam là thật hay giả nữa.
Anh từ bỏ cô, không phải vì không tin tưởng, vì không muốn dùng căn bệnh lạ của mình liên lụy đến cô, ảnh hưởng một nửa đời còn lại của cô.
“Thiên Ân, anh thật sự không muốn biết giờ Bạch Tinh Nhiên đang như thế nào sao? Cũng không cần quan tâm sự sống chết của cô ấy nữa sao? Tôi cho anh ba giây đế suy nghĩ, một, hai,….”
“Cô chờ đã”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhả ra một câu, sau đó cúp máy, đổi sang gọi điện thoại cho lễ tân.
Một lúc sau, Tô Tích lên đến nơi.
Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cô ấy, rõ ràng là vừa khóc xong, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng dấy lên dự cảm không lành.
Cô bước chân đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, liếc anh cười khẩy một tiếng:
“Anh thì lại rảnh rỗi nhỉ, như thế chưa từng xảy ra chuyện gì vậy .
“Ý cô là gì? Tinh Nhiên cô ấy sao vậy?”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không kìm được hỏi một câu.
Tô Tích hít sâu một hơi, cố kìm lại cơn tức giận chỉ muốn ném thẳng xấp tài liệu vào mặt anh:
“Khi lần thứ nhất anh phát bệnh, Tinh Nhiên lo lắng đến mức suốt ngày đứng trước cửa phòng bệnh chờ anh tỉnh lại, còn cùng lúc phải chịu đựng sự sỉ nhục và xua đuổi của lão phu nhân.
Anh phát bệnh ở chung cư, cô ấy đưa anh đến bệnh viện còn bị lão phu nhân tát cho một cái trời giáng.
Anh bị ngất trước cửa đại sảnh văn phòng làm giấy tờ, cô ấy đưa anh đến bệnh viện và vẫn bị ăn cái tát nữa của lão phu nhân, còn bị lão phu nhân ép đuổi ra khỏi bệnh viện.
Cô ấy ngồi thẫn thờ trong phòng nhà tôi hai ngày không ăn không uống, khóc đến mức hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
Một người chưa bao giờ tin vào lời đồn như cô ấy khi nhìn thấy anh mãi không tỉnh dậy, không thể không ép mình tin lấy một lần, không thể không làm theo yêu cầu của lão phu nhân rời xa anh, tác thành anh với con khốn kia.
Khi anh hôn mê ngày thứ ba, cô ấy cuối cùng đã ra khỏi phòng của tôi, nhưng không phải đi tìm Lâm An Nam, mà đến đưa đơn xin ly hôn cho con khốn kia.
Cô ấy chịu áp lực cả đời này bị anh hiếu nhầm mà dứt áo ra đi, cô ấy không cần một dồng nào của nhà Nam Cung các người cả.
Nhưng kế cả cô ấy đã làm như vậy rồi, người tình đầu bé bỏng vừa dịu dàng vừa đáng yêu kia của anh còn không chịu buông tha cho cô ấy, ép cô ấy vào con đường cùng một cách tàn nhẫn….”
Tô Tích không nói nổi nữa, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Sự bất an trong lòng Nam Cung Thiên Ân càng mạnh mẽ hơn, anh nóng lòng hỏi:
“Tinh Nhiên cô ấy giờ rốt cuộc đang ở đâu?”.
“Anh không biết thật sao?”.
“Thật….”, Nam Cung Thiên Ân cắn răng nói.
Tô Tích lau nước mắt trên mặt, gật đầu cười khẩy:
“Cũng phải, lão phu nhân bịt thông tin tốt như vậy, sao anh biết được chứ? Đến là người bạn thân như tôi đây cũng là hôm nay mới biết”.
Nếu không phải là Kiều Tư Hằng nói cho cô ấy, thì giờ cô ấy vẫn chưa biết được tin vụ tai nạn của Bạch Tinh Nhiên.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay đấm mạnh lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào cô ấy nóng hết ruột gan nói:
“Tôi xin cô đấy, nói cho tôi biết Tinh Nhiên rốt cuộc đang ở đâu?”.
“Anh muốn biết Tinh Nhiên đang ở đâu đúng không? Được, giò tôi sẽ nói cho anh”, Tô Tích nhìn thẳng vào anh nói:
“Anh xem clip tôi vừa gửi cho anh một phút trước đi, mở ra xem sẽ biết ngay”.
Nam Cung Thiên Ân ngạc nhiên, nhưng anh không nghĩ nhiều liền cầm điện thoại lên, bên trong quả nhiên có một tin nhắn có clip vừa được gửi tới.
Anh ấn mở clip, hình ảnh chiếc xe của Bạch Tinh Nhiên hiện ra ngay trước màn hình.
Đúng thế, chính là xe của Bạch Tinh Nhiên, là mẫu xe và biến sô’ xe do đích thân anh chọn cho cô!
Anh nhìn thấy chiếc xe có ý nghĩa đặc biệt kia đang lái nhanh đến khúc cua, sau đó mất kiếm soát đâm vào sườn núi rồi nảy ngược lại, va gãy lan can lăn xuống vực núi.
Cả quá trình chỉ có vài giây ngắn ngủi, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn tưởng là ảo giác của bản thân.
Anh lại mở clip xem lại một lần nữa, sau đó hai mắt trơ trơ nhìn vào chiếc xe bên trong đoạn clip, một lần nữa lại nhìn thấy nó bị lăn xuống vực.
Anh hét to lên một tiếng vì kinh hãi, sau đó ném điện thoại lên bàn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tô Tích gào lên:
“Đây là gì? Cô lấy cái này ở đâu?”.
Sắc mặt của anh tuy tức giận, nhưng chân tay đã bắt đầu run rấy, cơ thế anh cũng từ từ run lên.
“Đây là cô cố tình làm đế lừa tôi đúng không? Bạch Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam ra nước ngoài lâu rồi, bọn họ đã đang hạnh phúc bên nhau rồi kia kìa!”, anh hét lên như một kẻ điên.
“Tôi không tin! Bạch Tinh Nhiên cô ấy là một kẻ lừa đảo ham hố hư vinh, cô ấy câu kết với nhà họ Bạch đê’ lừa tôi chơi xỏ tôi, cô ấy còn thông đòng với Lâm An Nam đế đối phó tôi!”.
Anh thà như vậy, anh thà Bạch Tinh Nhiên là một kẻ lừa đảo, sau khi gian kế đạt được liền cùng Lâm An Nam ra nước ngoài, chứ không không phải cả xe lẫn người rơi xuống biến như trong clip.
“Tinh Nhiên, em đừng có dọa anh, anh đã cho em tự do rồi, cho em cơ hội rồi, em phải sông thật tốt mới đúng….”, anh đúng là điên rồi, cứ hét lên không ngừng, tài liệu trên bàn bị anh gạt tung tóe khắp nền nhà.
Sau đó anh quay người hai tay nắm chặt lấy vai Tô Tích, vừa lay người cô ấy vừa gầm lên:
“Cô ấy rốt CUỘC sao vậy? Cô nói với tôi! .
Anh không hề muốn tin sự thật này, nhưng trốn tránh rõ ràng không thể thay đổi được gì, lúc này anh đột nhiên nhớ đến hôm nay từ nhà tổ đi ra có đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm nói với anh mấy hôm trước xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đội cứu hộ đang tìm vớt thi thể của nạn nhân.
Nghĩ đến đang tìm Bạch Tinh Nhiên, anh chỉ muốn phát điên!
Anh thậm chí không chờ Tô Tích trả lời, liền buông tay khỏi vai cô ấy, cơn đau đầu dữ dội khiến anh gục ngã quỳ xuống đất.
Anh cảm thấy đầu anh như muốn nổ tung, lồng ngực đã cảm thấy không thở nổi. Tô Tích lại không hề bị dao động bởi sự đau đớn của anh, cô bước lên phía trước vừa khóc vừa nhìn xuống anh:”Anh muốn biết đáp án thì đơn giản thôi, đi tìm tình nhân định mệnh của nh hỏi là được, cô ta cái gì cũng biết hết, chính là cô ta ép Tinh Nhiên chết đấy!”
Đầu Nam Cung Thiên Ân càng đau hơn, hai tay bám chặt vào mép bàn.
Anh muốn đứng vùng lên đi đến khúc cua ven biến xem sao, đi hỏi mọi người xem chuyện này có phải là thật không.
Chỉ là lúc này anh lại không còn sức đế đứng lên nữa, cơn đau thấu xương đang dâng lên trong cơ thế anh.
Anh cố đứng vững người, trong lòng chưa bao giờ sợ phát bệnh như lúc này, muốn chống lại cơn phát bệnh…
Trợ lý Nhan nghe thấy tiếng động của anh liền đẩy cửa vào, cô ấy nhìn thấy luôn Nam Cung Thiên Ân đang ngồi gục dưới bàn vì đau đớn, còn Tô Tích lại cứ thế chỉ trích anh một cách không hề khách sáo.
“Thiên Ân thiếu gia…!”, cô ấy vội vàng lao đến, sau khi cúi xuống kiếm tra Nam Cung Thiên Ân xong liền chạy đến ngăn kéo bàn tìm lọ thuốc.
Mãi mới tìm được thuốc để đưa đến cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân lại hất mạnh luôn lọ thuốc trong tay cô ấy đi, cắn răng quát:
“Tôi không có phát bệnh!”.
Lúc này sao anh có thế phát bệnh được? Làm gì có thời gian phát bệnh chứ?
“Ý anh là sao hả? Anh diễn cho ai nhìn đây?”, Tô Tích trừng mắt lên quát anh:
“Tinh Nhiên đã không còn nhìn thấy nữa, anh còn diễn cái gì chứ?”.
“Tô tiểu thư! Xin cô đừng nói nữa!”, trợ lý Nhan ngẩng đầu lên nói với Tô Tích:
“Cái chết của thiếu phu nhân khiến mọi người chúng tôi dều rất lấy làm tiếc, vì Thiên Ân thiếu gia cứ phát bệnh mãi, sợ ảnh hưởng đến sự hồi phục của anh ấy cho nên không ai dám nói sự thật cho anh ấy cả.
Cô cũng nhìn thấy đấy, đâu phải anh ấy không quan tâm thiếu phu nhân, đâu phải không đau lòng đâu”.
“Người mà anh ta quan tâm hơn là cái cô họ Chu cơ!”.
“Nếu Thiên Ân thiếu gia quan tâm đến Chu tiểu thư hơn, thì đã ly hôn với thiếu phu nhân từ lâu rồi!”.
“Đây mới là điều đáng ghét nhất của anh ta! Không chịu ly hôn với Tinh Nhiên, lại không muốn từ bỏ cái cô họ Chu đó, nếu lúc dầu không phải anh ta cướp Tinh Nhiên ra khỏi đám cưới, Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam sống hạnh phúc rồi, làm gì phải rơi vào kết cục thê thảm như bây giờ?”.
“Tô tiếu thư cô không hiếu Thiên Ân thiếu gia đâu, xin cô đừng nói nữa”, trợ lý Nhan nhìn chằm chằm vào cô ấy nói với vẻ cầu xin:
“Để Thiên Ân thiếu gia bình tĩnh lại chút được không? Anh ấy vừa mới ra viện không chịu được đả kích đâu….””Tinh Nhiên đã chết rồi, anh ta còn không chịu được đả kích sao?”, Tô Tích cười khấy:
“Nếu giờ biết hối hận thì sao lúc trước còn làm vậy? Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Cung Thiên Ân lương tâm anh cả đời sẽ không được yên ổn đâu!”.
Ném lại câu này xong, Tô Tích quay người đi ra khỏi đó.
Văn phòng bỗng yên ắng hằn, Nam Cung Thiên Ân vẫn tựa vào bàn, hoa mắt chóng mặt, khó chịu như sắp chết vậy.
Trợ lý Nhan lo lắng nhìn anh: “Thiên An thiếu gia, anh vẫn ổn chứ? Anh đừng lo, anh vừa xuất viện tuyệt đối không đừng để phát bệnh nữa”.
Nam Cung Thiên Ân cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu trong người, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Những gì cô ấy nói là thật sao? Nhan Duyệt, trước giờ cô chưa từng gạt tôi, cô nói thật cho tôi biết đi
Trợ lý Nhan khó xử im lặng, lúc này muốn tiếp tục lừa dối anh gần như không thể, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không tin nữa.
“Hôm đó ở bệnh viện trước khi tôi tỉnh lại đã mơ một giấc mơ, mơ thấy Tình Nhiên đang cầu cứu tôi, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng. Tôi muốn cứu cô ấy, nhưng lực bất tòng tâm, giống như có thứ gì đó đang trói tôi lại, đợi đến khi khó khăn lắm mới thoát ra được, thì đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa”, anh dừng lại một lúc, chua xót nói: “Tôi tưởng đó là một cơn ác mộng, chỉ là mơ…
“Thiên Ân thiếu gia, anh đừng tự trách, anh không sai, thiếu phu nhân rời xa anh cũng không phải vì anh làm cô ấy thất vọng, cô ấy chỉ là nghe lời đồn, cô ấy cho rằng tác thành anh và Chu tiểu thư thi bệnh của anh sẽ khỏi.
“Lời đồn..”, Nam Cung Thiên Ân cười lạnh mỉa mai.
Trợ lý Nhan tiếp tục an ủi nói: “Thiếu phu nhân hi vọng anh sống khỏe mạnh, cho nên mới lựa chọn ra đi, cho nên anh…
“Rốt cuộc là ai hại cô ấy bị tai nạn?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô ấy, giọng nói từ chua xót chuyển thành lạnh nhạt.
Trợ lý Nhan nghĩ một lúc, nói: “Từ video của Chu tiểu thư, thì thiếu phu nhân vì lái xe quá nhanh lúc rẽ đâm vào xe người ta, cảnh sát cũng phản đoản như vậy, cho nên… Cô ấy dừng một lúc mới nói: “Mặc dù Tô tiểu thư luôn miệng khẳng định là Chu tiểu thư hại chết thiếu phu nhân, nhưng không có chứng cứ chứng minh điều đó”.
“Cụ thể là thế nào Thiên Ân thiếu gia có thể đi hỏi Chu tiểu thư, dù sao lúc đó chỉ có cô ở hiện trường”, trợ lý Nhân
Nam Cung Thiên thả lỏng hai tay nằm chặt thành hai nắm đấm, rồi bám góc bàn đứng
Trợ lý Nhan vội đỡ cơ thể lảo đảo ngã của anh, “Thiên Ân thiếu gia, muốn gặp Chu tiểu thư thì để tôi đi gọi ấy đến là không cần anh đích thân đầu”.
Nam Thiên Ân lắc “Không, tôi ra bờ biển tìm Nhiên”.
“Thiên Ân gia…, trợ Nhan lắng: đừng đi, đã có đội cứu chuyên nghiệp đang cố gắng thiếu phu nhân rồi, không biết gì cả chỉ vướng chân thôi”.
Anh bây trông rất chịu, ngộ nhớ đến bờ nhìn thấy cảnh xong phát bệnh thật, phải vào viện, phải mấy ngày mới tỉnh
Nam Cung Thiên Ân không nghe lời cô ấy, quay người đi khỏi văn phòng, trợ Nhân vội vàng chạy theo, vừa theo anh ngoài vừa tiếp tục khuyên Thiên Ân thiếu gia, như anh thật lòng muốn tìm thiếu phu nhân, vậy hãy nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngộ nhỡ anh lại ngất đi thì làm thế nào? Ai lo hậu sự cho thiếu phu nhân đây? Thiên Ân thiếu gia…
Trong khi cô ấy đang khuyên nhủ, thì Nam Cung Thiên Ân đã bước vào tháng máy rồi, cô ấy chỉ đành đi vào theo.
Thang máy đi thẳng xuống tầng một trợ lý Nhan nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh đợi chút đã, để tôi đi lái xe đến”, nói xong thì đi lấy xe.
Trước khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà công ty, trợ lý Nhan nhìn anh qua gương chiếu hậu thận trọng nói: “Thiên Ân thiếu gia… anh thực sự muốn đến khúc cua ven biển đó sao?”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô ấy, vẫn hoa mắt chóng mặt, toàn thân run ray.
Trợ lý Nhan không hỏi nhiều nữa, lái xe đến biển.
Lúc đến đoạn khúc cua ven biển, trợ lý Nhan quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, anh đỏ rồi.
Đi theo anh bao nhiêu năm nay, cô ấy lần thấy anh nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, chắc là chưa đến lúc đau lòng. Nam Cung Thiên Ân lúc này, rõ ràng là đang khóc.
“Thiên Ân thiếu gia, địa thế nơi này hiểm trở, anh ở trên xe xem là được rồi, trợ lý Nhan lo lắng nói.
Nam Cung Thiên Ân nhìn mặt biển sóng lớn cuộn trào qua cửa sổ xe, cuối cùng cũng hiểu tại sao sáng nay lúc mình qua đấy lại có cảm giác tim đau nhói, di hóa ra…
Tinh Nhiên, là em đang gọi anh phải không? Trong lòng anh thầm hỏi.
Anh đẩy cửa xuống xe, nhìn ra biển, cảnh tượng chiếc xe bị lật ở dưới vực cứ xuất hiện trong đầu anh, đầu anh lại bắt đầu đau, càng lúc càng kịch liệt.
“Thiên Ân thiếu gia, anh sao thế?”, trợ lý Nhan vội vàng đi tới dìu anh vào trong xe, lo lắng nói: “Tôi đã bảo anh không nên đến đây rồi, đến cũng chỉ thêm đau lòng không đúng sao?”.
Nam Cung Thiên Ân lấy tay đỡ vào trán đang đau nhức, cần rằng nói: “Đưa tôi đến bệnh viện.”
Trợ lý Nhan cứng đờ một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa anh đi ngay”. Anh chịu đi bệnh viện đương nhiên là tốt nhất dù sao bộ dạng anh bây giờ nhìn rất đáng SỢ.
Trợ lý Nhan quay đầu xe đi đến bệnh viện, Nam Cung Thiên Ân nhằm mặt tựa vào lưng ghế, trợ lý Nhan nói đúng, anh không thể để bản thân lại ngất đi, nếu không sẽ không biết phải mấy ngày mới có thể tỉnh lại được, anh ngã xuống rồi, ai lo hậu sự cho Tinh Nhiên đây?
Ở nhà tổ, Chu Chu nhìn bộ váy cưới màu đỏ tươi đặt trên bàn, kìm nén sự vui sướng trong lòng ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân: “Bà nội, Thiên Ân thiếu gia đang đau lòng, anh ấy sẽ đồng ý kết hôn sao?”.
Lão phu nhân cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói: “Bà thấy nó quả thực đã nghĩ thông rồi, quyết định từ bỏ con bé Bạch Tinh Nhiên đó, không còn Bạch Tinh Nhiên chẳng phải nó cũng không có lý do từ chối cháu nữa sao?”.
“Nói cũng phải, nhưng cháu vẫn cảm thấy.
“Cháu đừng cảm thấy gì cả, trong lòng cháu muốn gả cho Thiên Ân cỡ nào bà rất rõ” lão phu nhân nhìn cô ta một cái: “Cháu chỉ cần phối hợp với chị Hà chuẩn bị tốt cho đám cưới, đợi nhẫn về một cái là cưới luôn”.
Chu Chu vốn định giả vờ bẽn lẽn, nhưng lão phu nhân đã nói thẳng ra như thế thì cô ta cũng không phải giả vờ nữa, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi”.
Điện thoại trên bàn trà reo lên, chị Hà đi tới cầm ống nghe lên nghe, sắc mặt dần trở nên không tốt. Chị ta đặt ống nghe xuống rồi nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, bệnh viện gọi đến nói Thiên Ân thiếu gia nhập viện rồi”.
“Cái gì? Chuyện gì thế?”, lão phu nhân đứng phắt dậy khỏi sofa, Chu Chu vừa nghe Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, liền bỏ chiếc váy cưới vừa cầm lên xuống bàn, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.
Hi vọng đừng có sai sót gì xảy ra!
“Bác sĩ Trương nói là đại thiếu gia tự vào viện, nói đau ngực chóng mặt”, chị Hà nói.
“Sao lại như thế? Sáng sớm nay ra ngoài vẫn khỏe mạnh mà”.
“Không biết ạ, bác sĩ Trương không nói
cụ thể”
Nhận được tin tức Nam Cung Thiên Ân nhập viện, lão phu nhân lập tức chạy đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh chỉ có trợ lý Nhân đang ngồi chờ, nhìn thấy lão phu nhân chạy đến, cô ấy lập tức đứng dậy đón.
Lão phu nhân dừng chân hỏi: “Chuyện gì thế? Thiên Ân không phải đã khỏe mạnh ra viện rồi sao? Sao đột nhiên lại đau đầu?”
Trợ lý Nhan liếc nhìn sang Chu Chu bên cạnh lão phu nhân một cái, nói: “Thiên Ân thiếu gia đã biết tin thiếu phu nhân bị tai nạn xe rồi ạ”.
“Cái gì? Sao có thể ?”.
“Hôm nay đến văn phòng xong thì biết, có thể là vì bị đả kích”.
Lão phu nhân đột nhiên nổi giận mắng: “Chẳng phải tôi đã bảo cô phải giữ bí mật rồi sao? Sao mới có nửa ngày đã để cho nó biết thế?”.
Trợ lý Nhan bị bà ta mắng thì cúi đầu, im lặng vài giây rồi lại ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân vẻ áy náy: “Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia đã dặn dò muốn được yên tĩnh một mình, không muốn gặp ai, bao gồm cả bà ạ”.
“Nó làm sao thế? Nó trách tôi à?”, lão phu nhân nhìn ra cửa phòng bệnh.
“Không phải, có thể anh ấy quá đau lòng, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, trợ lý Nhan vẫn tỏ vẻ cung kính.
“Thế giờ nó thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”.
“Vẫn tốt, đang truyền nước nghỉ ngơi, lúc này chắc đang ngủ ạ”.
Lão phu nhân từ từ thở phào, gật đầu: “Nếu đã như vậy cứ để nó nghỉ ngơi đi, trợ lý Nhan, ngoài Bạch Tinh Nhiên ra nó chỉ nghe cô thôi, cô nhất định phải thay tôi khuyên bảo nó”.
“Lão phu nhân yên tâm, không cần bà nhắc cháu cũng sẽ làm như vậy.
“Bà nội, cháu ở lại đợi Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại”, Chu Chu đột nhiên nói.
“Không nghe trợ lý Nhan nói sao? Giờ nó không muốn gặp ai cả.
“Nhưng… cháu lo anh ấy sẽ hiểu nhầm.”
“Thế thì cũng đợi nó khỏe lại hằng nói, lão phu nhân nói xong, quay người rời khỏi khu phòng bệnh.
Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường cả một buổi sáng, cơ thể cũng dân dẫn hồi lai.
Theo lời căn dặn của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan tranh thủ lúc buổi trưa mời người phụ trách xử lý vụ án đến bệnh viện, thông qua lời của người phụ trách, Nam Cung Thiên Ân đã nắm được toàn bộ tình hình của vụ tai nạn, đồng thời xem lại toàn bộ đoạn băng ghi hình.
Sau khi tiến người xử lý vụ án đi, trợ lý Nhan quay lại phòng bệnh phát hiện thấy Nam Cung Thiên Ân vẫn đang xem video lái xe, hơi lo lắng nói: “Thiên Ân thiếu gia, loại video này càng xem càng buồn, đừng xem nữa thì hơn”.
Cô ấy dừng lại một lúc rồi lại nói: “Ban nãy viên cảnh sát có nói, thiếu phu nhân có khả năng là bị chú chó hoang đột nhiên lao ra làm giật mình nên mất lái, gần đó có ngư dân sinh sống, mà ai cũng nuôi chó, cũng có thể là chó nhà ngư dân chạy ra ngoài đường lớn,
Nam Cung Thiên Ân tất gập laptop lại, nhìn cô ấy: “Tô Tích nói Tinh Nhiên là bị Chu Chu cố ý hại chết?”.
“Việc này..”, trợ lý Nhan lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao xem trên đoạn băng cũng không nhìn ra”.
Trên đoạn băng ghi lại Chu Chu cả đoạn đường đều đuổi theo Bạch Tinh Nhiên, trong miệng cứ luôn gọi bảo Bạch Tinh Nhiên dừng xe lại nghe cô ta giải thích, toàn bộ quá trình xe của cô ta đều không lại gần xe của Bạch Tinh Nhiên, thậm chí còn cách tận năm đến sáu mét.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Nhan nhìn ra cửa nhỏ tiếng nói: “Chu tiểu thư lúc anh ngủ nhất quyết không chịu rời đi, anh có muốn gặp cô ấy không, nhân tiện tìm hiểu tình hình từ phía cô ấy luôn.
Được sự cho phép của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan mới đi tới mở cửa. Quả nhiên là Chu Chu đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Trợ lý Nhan, Thiên Ân thiếu gia đã đỡ chưa?”.
“Đỡ rồi, mời cô vào”, trợ lý Nhan xoay người sang bên, Chu Chu liền đi vào trong, cô ta đến bên giường nằm lấy bàn tay của Nam Cung Thiên Ân, nước mắt như mưa:“Thiên Ân, xin lỗi, không phải em cố ý giấu anh đâu, là bà nội không cho em nói với anh, bà nội sợ anh bị đả kích làm bệnh nặng thêm”.
Nam Cung Thiên Ân rút bàn tay ra khỏi tay cô ra, nhìn cô ra lạnh lùng thốt ra một câu: “Tinh Nhiên bị tai nạn vì sự truy đuổi của em?”.
Chu Chu ngây ra một lúc, rồi gật đầu: “Phải, là em cứ đuổi theo cô ấy. Thiên Ân…. anh nghe em nói”.
Chu Chu lau nước mắt trên mặt, ổn định lại giọng nói: “Chuyện là thế này, hôm đó Tinh Nhiên đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em, cô ấy nói cô ấy muốn ly hôn với anh, còn đưa đơn ly hôn ra trước mặt em. Lúc đó em rất sốt ruột, em cảm giác cô ấy nhất định là hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, thế là bắt đầu giải thích. Nhưng cô ấy không chịu nghe, cô ấy nói đã quyết định rồi, còn nói sẽ rời khỏi Châu Thành, sau đó cô ấy quay người bỏ chạy. Em lo lắng cô ấy thật sự sẽ rời khỏi Châu Thành trong hiểu nhầm với em, trong lúc vội vàng đã lái xe đuổi theo, không ngờ cô ấy lúc đi qua khúc cua ven biển thì xảy ra tai nạn”.
Chu Chu khóc rất thương tâm, một tay che miệng: “Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên đuổi theo, lúc đó em sợ cô ấy sẽ mang theo hiểu nhầm mà bỏ đi, sợ anh tỉnh lại không tìm thấy cô ấy sẽ lại phát bệnh”.
Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt lại, thực ra những lời này ban nãy anh đã nghe từ người phụ trách vụ án rồi, bọn họ đã đem khẩu cung của Chu Chu nói lại với anh.
“Thiên Ân, đây là đơn xin ly hôn hôm đó Tinh Nhiên để lại, em sợ anh đau lòng cũng không dám cho anh biết”, Chu Chu lấy từ trong túi ra một tờ đơn xin ly hôn đưa cho anh.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra nhận lấy, đơn ly hôn chỉ ngắn ngủn có một trang bên dưới có một chữ ký đơn giản mà quen thuộc, là chữ ký của Bạch Tinh Nhiên.
Nhìn chữ ký bên trên, tim anh đau nhói.
“Thiên Ân, Tinh Nhiên thực ra là yêu anh thật lòng, cô ấy lựa chọn ký tên vào tờ đơn ly hôn này là bất đắc dĩ bị ép thôi, là bài nội ép cô ấy”, Chu Chu nghẹn ngào nói những lời tốt đẹp.
Cô ta nghĩ, dù sao bất luận lão phu nhân có làm gì, bà ta vẫn là bà nội của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân không thể đuổi bà ta ra khỏi nhà được. Cho dù là bà ta ép Bạch Tinh Nhiên ly hôn, xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân căn bản không thể trách bà ta được.
“Em ra ngoài đi”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.
“Thiên Ân… Chu Chu vẫn muốn giải thích gì đó, Nam Cung Thiên Ân lại ngắt lời cô ta: “Cho dù Tinh Nhiên không phải là em tông ngã xuống vực, thì cũng là có liên quan đến em”.
“Em biết… em biết anh sẽ nói như thế “ Chu Chu khóc nghẹn ngào: “Xin lỗi, em biết sai rồi, mong anh tha thứ cho em, hi vọng Tinh Nhiên có thể tha thứ cho em…
Sau khi tiễn Chu Chu đi, trợ lý Nhan bày đồ ăn tối ra bàn, nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đờ đẫn trên giường nói: “Thiên Ân thiếu gia, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi”.
Nam Cung Thiên Ân không đưa tay ra đón lấy bát đũa cô ấy đưa, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô nói xem có khả năng nào Tinh Nhiên chưa hề chết, tất cả là bà nội bảy ra không? Bà nội vì muốn tôi từ bỏ Bạch Tinh Nhiên, cho nên mới bày ra âm mưu này, việc này bà nội không phải không làm được”.
Thật hi vọng là như vậy, thật mong Tinh Nhiên không chết
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trợ lý Nhân cạn lời, trong lòng nghĩ thế mà anh cũng nghĩ ra được.
“Nhưng đoạn bằng xe chạy đã được giám định rồi, không phải là làm giả”, trợ lý Nhân nghĩ một lúc, thận trọng nói: “Đợi qua một thời gian nữa… tìm thấy thi thể của thiếu phu nhân, thì sẽ biết là thật hay giả”.
Thi thể của thiếu phu nhân… Nam Cung Thiên Ân hít một hơi lạnh, lạnh buốt đến tim gan.
Để lừa gạt bản thân, anh nghĩ đến mọi khả năng, anh thậm chí bắt đầu hi vọng thi thể của Bạch Tinh Nhiên sẽ không bao giờ được tìm thấy, ít nhất như vậy sẽ còn một tia hi vọng.
Rõ ràng biết hi vọng rất mong manh, nhưng anh vẫn không kìm nổi lòng mà nghĩ, mà mong đợi!
Một tuần sau, lão phu nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xuất hiện ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân.
Bà ta nhìn xung quanh căn phòng bừa bộn, cuối cùng nhìn về Nam Cung Thiên Ân đang đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn dáng người hanh hao của anh, gương mặt tiêu tụy, trong lòng bằng đau xót. Nhưng bà ta vẫn không chịu được mà trách móc nói: “Ngày nào cháu cũng nhốt mình ở đây, không cần công ty, không cần gia đình nữa đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân ngồi trong góc tường không buồn ngẩng đầu lên: “Cháu đang đợi Tinh Nhiên trở về”.
“Tinh Nhiên nó đã chết được hơn mười ngày rồi, cháu vẫn không chịu chấp nhận sự thật này sao?”, lão phu nhân bất lực nói: “Cháu xem bộ dạng cháu bây giờ, rất cuộc là có muốn sống nữa không?”.
Nam Cung Thiên Ân cười khổ, anh đương nhiên muốn sống, mấy ngày nay anh không dám hút thuốc không dám uống rượu, là vì lo lắng bạch Tinh Nhiên quay về thì bản thân anh lại ngã bệnh.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngày nào còn không tìm thấy cô ấy cháu vẫn tin là cô ấy còn sống”, Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn bà ta: “Bà nội, đợi cô ấy quay về rồi xin bà hãy cho cô ấy một con đường sống, đừng ép cô ấy, mắng cô ấy, sỉ nhục cô ấy nữa có được không?”.
Lão phu nhân á khẩu, rồi gật đầu đồng ý: “Yên tâm, bà nhất định sẽ đối xử tốt với no”.
Dù sao Bạch Tinh Nhiên cũng đã chết rồi, bà ta cử đồng ý đại cho xong.