Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-256
Chương 256: Mẹ bảo con bé phá thai đi!
Lê Bá Sâm rất rất và vô cùng khó chịu nhưng anh vẫn nhịn xuống mà nói.
" Đi kiếm đôi dép mang vào. "
Tư Noãn Noãn mím môi im lặng cúi đầu nhìn chân cô một chút mới ngẩng đầu nhìn anh, dịu nhẹ ủy khuất nói.
" Anh chê em dơ? "
Lê Bá Sâm khựng lại.
Cái quái gì đây? Anh có nói cô dơ từ lúc nào cơ chứ?
Lê Bá Sâm lần đầu cảm thấy mình bất lực với một người như vậy! Cũng chẳng hiểu vì sao anh lại có thể bất lực khi anh có thể nói này nọ khó nghe nhưng... anh nguyện ý giải thích.
" Cô không thấy lạnh hay sao? "
" Có! " rất lạnh là đằng khác.
Tư Noãn Noãn đáng thương hề hề nói.
" Thế thì còn không nhanh đi lấy dép mang vào. "
Lê Bá Sâm trầm giọng nói.
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy mà leo lên giường của Lê Bá Sâm.
" Cô... cô... "
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to ra.
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy cũng như là không để ý đến sự khó chịu đang hiện lên cả khuôn mặt Lê Bá Sâm.
Cô vừa leo lên giường anh, liền như con mèo nhỏ chui vào trong lồng ngực anh, còn không quên nắm chặt lấy eo của anh, hai mắt nhắm lại.
Từ đầu đến cuối, hai mắt Lê Bá Sâm đều mở to ra bất ngờ.
Đang xảy ra chuyện gì đây? Vì sao lại như thế này?
Lê Bá Sâm im lặng một lúc không nhịn được nữa khẽ nói.
" Cô đang làm cái gì vậy? "
Chính là đáp lại câu hỏi của Lê Bá Sâm là tiếng khò khè phát ra từ Tư Noãn Noãn.
Lê Bá Sâm mím mím môi, anh mới là bệnh nhân có được không?
Vì sao lại như thế này? Anh mới phẫu thuật vài ngày, người phụ nữ tự xưng là vợ này của anh phải biết chứ?? Không chỉ như vậy người phụ nữ này phải chăm sóc anh hỏi han anh... đằng này lại thành ra thế này?
Ngủ ngon lành trong lồng ngực anh.
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trong ngực một cái khẽ nhếch mép cười.
Có lẽ anh mất trí nhớ thật rồi... và cũng có lẽ ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn một lúc, tay anh giơ lên chạm nhẹ đầu cô.
" Xúc cảm cũng không tồi... "
Anh cứ ngồi dựa vào gối thật lâu thì cửa phòng mở ra.
Lưu Hà Mi tay trái tay phải xách từ bọc này đến bọc nọ.
" Bá Sâm con có... "
" Suỵt. " Lê Bá Sâm làm nhẹ động tác che miệng lại.
Lưu Hà Mi đang định nói thì im bặt, bà vốn đang định bước vào đặt đồ xuống thì bước chân chợt khựng lại, hai mắt bà mở to ra.
" Noãn... Noãn... " bà nhỏ giọng gọi.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu một cái.
Lưu Hà Mi bước vào, đặt bọc lớn bọc nhỏ vừa xách lúc nãy trên bàn trong đầu loạn xạ suy nghĩ không thôi.
Mới hơn một tiếng trước... Lê Bá Sâm vẫn không biết Tư Noãn Noãn, nghi ngờ khó chịu các thứ cả lên nhưng sau một tiếng.
Bà còn đang định đến kể mọi chuyện đã xảy ra trước đó thì cũng rất bất ngờ.
À không, phải nói là vô cùng và vô cùng bất ngờ.
Tư Noãn Noãn ngủ say trong lòng của Lê Bá Sâm.
Nhìn cái cách ngủ này, lại nhìn thấy Lê Bá Sâm không hề tỏ ra khó chịu này thì cũng đủ biết Tư Noãn Noãn không hề ép buộc Lê Bá Sâm.
Lưu Hà Mi đi đến ngồi bên ghế nhỏ mép giường, bà cầm trái táo ra gọt gọt, vừa gọt bà lại không nhịn được mà hỏi.
" Con nhớ ra rồi sao? "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Không nhớ! Nhưng cô ấy rất quen thuộc, cứ như đã quen biết rất lâu rồi. "
" Thì là vợ của con cơ mà. " Lưu Hà Mi bĩu môi nói.
" Có nhớ gì đâu mà vợ với không vợ. " giọng Lê Bá Sâm ẩn ẩn sự khó chịu trong đấy nhưng anh vẫn thật nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy Tư Noãn Noãn nhăn mày, Lê Bá Sâm cũng nhăn mày.
Anh khẽ kéo chăn lên đắp lên người cô.
Lưu Hà Mi thở một hơi dài nói.
" Bá Sâm, mẹ có rất nhiều video về hai đứa có cần nói mẹ sẽ cho con xem. "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Thôi, có lẽ ông trời đang thử thách tôi và cô ấy đi. "
Mặc dù không nhớ nhưng cái cảm giác quen thuộc này vẫn còn đọng lại trong anh.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm một cái gật nhẹ đầu lại nói.
" Noãn Noãn ngất hết hai lần rồi đấy. "
" Sao? " Lê Bá Sâm nhíu chặt mày lại.
Lưu Hà Mi nói.
" Vì con cứ hôn mê nên Noãn Noãn mới ngất đấy! "
" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? "
" Còn chuyện gì nữa đương nhiên là Noãn Noãn vì lo lắng cho con quá độ tâm trạng buộc chặt ngất đi, bác sĩ bảo phụ nữ mang thai không nên suy nghĩ tiêu cực nhưng cũng chẳng giúp được gì. "
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn một cái khẽ nói.
" Thế sao mẹ không khuyên cô ấy? "
" Có! Mẹ bảo con bé phá thai đi! "
Lê Bá Sâm rất rất và vô cùng khó chịu nhưng anh vẫn nhịn xuống mà nói.
" Đi kiếm đôi dép mang vào. "
Tư Noãn Noãn mím môi im lặng cúi đầu nhìn chân cô một chút mới ngẩng đầu nhìn anh, dịu nhẹ ủy khuất nói.
" Anh chê em dơ? "
Lê Bá Sâm khựng lại.
Cái quái gì đây? Anh có nói cô dơ từ lúc nào cơ chứ?
Lê Bá Sâm lần đầu cảm thấy mình bất lực với một người như vậy! Cũng chẳng hiểu vì sao anh lại có thể bất lực khi anh có thể nói này nọ khó nghe nhưng... anh nguyện ý giải thích.
" Cô không thấy lạnh hay sao? "
" Có! " rất lạnh là đằng khác.
Tư Noãn Noãn đáng thương hề hề nói.
" Thế thì còn không nhanh đi lấy dép mang vào. "
Lê Bá Sâm trầm giọng nói.
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy mà leo lên giường của Lê Bá Sâm.
" Cô... cô... "
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to ra.
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy cũng như là không để ý đến sự khó chịu đang hiện lên cả khuôn mặt Lê Bá Sâm.
Cô vừa leo lên giường anh, liền như con mèo nhỏ chui vào trong lồng ngực anh, còn không quên nắm chặt lấy eo của anh, hai mắt nhắm lại.
Từ đầu đến cuối, hai mắt Lê Bá Sâm đều mở to ra bất ngờ.
Đang xảy ra chuyện gì đây? Vì sao lại như thế này?
Lê Bá Sâm im lặng một lúc không nhịn được nữa khẽ nói.
" Cô đang làm cái gì vậy? "
Chính là đáp lại câu hỏi của Lê Bá Sâm là tiếng khò khè phát ra từ Tư Noãn Noãn.
Lê Bá Sâm mím mím môi, anh mới là bệnh nhân có được không?
Vì sao lại như thế này? Anh mới phẫu thuật vài ngày, người phụ nữ tự xưng là vợ này của anh phải biết chứ?? Không chỉ như vậy người phụ nữ này phải chăm sóc anh hỏi han anh... đằng này lại thành ra thế này?
Ngủ ngon lành trong lồng ngực anh.
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trong ngực một cái khẽ nhếch mép cười.
Có lẽ anh mất trí nhớ thật rồi... và cũng có lẽ ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn một lúc, tay anh giơ lên chạm nhẹ đầu cô.
" Xúc cảm cũng không tồi... "
Anh cứ ngồi dựa vào gối thật lâu thì cửa phòng mở ra.
Lưu Hà Mi tay trái tay phải xách từ bọc này đến bọc nọ.
" Bá Sâm con có... "
" Suỵt. " Lê Bá Sâm làm nhẹ động tác che miệng lại.
Lưu Hà Mi đang định nói thì im bặt, bà vốn đang định bước vào đặt đồ xuống thì bước chân chợt khựng lại, hai mắt bà mở to ra.
" Noãn... Noãn... " bà nhỏ giọng gọi.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu một cái.
Lưu Hà Mi bước vào, đặt bọc lớn bọc nhỏ vừa xách lúc nãy trên bàn trong đầu loạn xạ suy nghĩ không thôi.
Mới hơn một tiếng trước... Lê Bá Sâm vẫn không biết Tư Noãn Noãn, nghi ngờ khó chịu các thứ cả lên nhưng sau một tiếng.
Bà còn đang định đến kể mọi chuyện đã xảy ra trước đó thì cũng rất bất ngờ.
À không, phải nói là vô cùng và vô cùng bất ngờ.
Tư Noãn Noãn ngủ say trong lòng của Lê Bá Sâm.
Nhìn cái cách ngủ này, lại nhìn thấy Lê Bá Sâm không hề tỏ ra khó chịu này thì cũng đủ biết Tư Noãn Noãn không hề ép buộc Lê Bá Sâm.
Lưu Hà Mi đi đến ngồi bên ghế nhỏ mép giường, bà cầm trái táo ra gọt gọt, vừa gọt bà lại không nhịn được mà hỏi.
" Con nhớ ra rồi sao? "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Không nhớ! Nhưng cô ấy rất quen thuộc, cứ như đã quen biết rất lâu rồi. "
" Thì là vợ của con cơ mà. " Lưu Hà Mi bĩu môi nói.
" Có nhớ gì đâu mà vợ với không vợ. " giọng Lê Bá Sâm ẩn ẩn sự khó chịu trong đấy nhưng anh vẫn thật nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy Tư Noãn Noãn nhăn mày, Lê Bá Sâm cũng nhăn mày.
Anh khẽ kéo chăn lên đắp lên người cô.
Lưu Hà Mi thở một hơi dài nói.
" Bá Sâm, mẹ có rất nhiều video về hai đứa có cần nói mẹ sẽ cho con xem. "
Lê Bá Sâm lắc đầu.
" Thôi, có lẽ ông trời đang thử thách tôi và cô ấy đi. "
Mặc dù không nhớ nhưng cái cảm giác quen thuộc này vẫn còn đọng lại trong anh.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm một cái gật nhẹ đầu lại nói.
" Noãn Noãn ngất hết hai lần rồi đấy. "
" Sao? " Lê Bá Sâm nhíu chặt mày lại.
Lưu Hà Mi nói.
" Vì con cứ hôn mê nên Noãn Noãn mới ngất đấy! "
" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? "
" Còn chuyện gì nữa đương nhiên là Noãn Noãn vì lo lắng cho con quá độ tâm trạng buộc chặt ngất đi, bác sĩ bảo phụ nữ mang thai không nên suy nghĩ tiêu cực nhưng cũng chẳng giúp được gì. "
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn một cái khẽ nói.
" Thế sao mẹ không khuyên cô ấy? "
" Có! Mẹ bảo con bé phá thai đi! "