Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-255
Chương 255: Cô là ai?
#BooMew
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to ra nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông gật nhẹ đầu.
Tư Noãn Noãn liền nhanh chóng bước xuống khỏi giường bệnh, chân trần chạy về phía phòng kế bên.
" Sâm... Sâm... " Tư Noãn Noãn hì hục chạy vào nghẹn ngào gọi.
Lê Bá Sâm đang suy nghĩ chợt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn im lặng.
Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân đều nhíu mày nhìn phản ứng của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn cũng giật mình khi thấy ánh mắt xa lạ đó của Lê Bá Sâm.
Không lẽ... không lẽ anh ấy quên cô...
" Sâm Sâm... " Tư Noãn Noãn bước vào.
Chân trần chạm trên nền gạch lạnh giá nhưng cái lạnh ấy không lạnh bằng lạnh ở trong tim.
Biết rõ là sẽ phải chứng kiến cái cảnh anh quên đi cô... cũng biết rõ anh sẽ không nhớ ra cô nhưng mà tại sao khi đối diện lại khác xa như vậy?
Cô không dám đối mặt với sự thật này...
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày nhìn mặt Tư Noãn Noãn, lại nhìn chân cô.
" Sâm Sâm... anh không nhớ ra em sao? " hỏi ra câu hỏi này... Tư Noãn Noãn nghẹn ngào không thôi.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Cô là ai? "
Tư Noãn Noãn run lên, tim cô bóp chặt lại, hơi thở cũng ngày một nặng hơn.
" Anh cứ đùa hoài. Em là Noãn Noãn là... là vợ của anh đây. "
" Vợ? " Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn khó chịu nói.
Tư Noãn Noãn gật đầu, Lê Bá Sâm nhếch mép.
" Cô đang tập diễn kịch à? Bớt bớt lại! Ở đây không phải chỗ cô có thể diễn. " giọng lạnh lùng của anh vang lên.
Trong giọng nói chứa đựng trào phúng cùng tức giận.
Tư Noãn Noãn vừa nghe xong, hai mắt cô đỏ lên... từng giọt nước mắt đau lòng rơi xuống.
Môi cô nhếch lên cười khẽ nói.
" Diễn gì chứ Sâm! Có quên ai thì anh cũng không quên em... anh từng nói như vậy mà. "
Không sao... không sao cả... Noãn Noãn mày ổn... mày ổn mà... nhất định anh ấy sẽ nhớ ra mày... nhất định là anh ấy chỉ giả vờ...
Cho dù anh ấy có quên đi mày đi chăng nữa thì mày cũng phải mạnh mẽ... dù sao anh ấy đã tỉnh lại thì sẽ sớm nhớ mày thôi.
" Cô đứng yên ở đấy! Đừng có qua đây! " Lê Bá Sâm nhíu mày hô lên, tim anh đau thắt lại. Vì sao... vì sao thấy giọt nước mặt của cô gái trước mặt này lại đau lòng đến như vậy?
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy, cô nhếch mép đi đến.
" Sâm Sâm. " đứng kế bên giường bệnh của anh, Tư Noãn Noãn dịu dàng gọi.
Lê Bá Sâm mím chặt môi nhìn Tư Noãn Noãn, anh muốn trả lời cô nhưng rõ ràng anh không quen biết cô mà.
" Sâm Sâm, em là Noãn Noãn là vợ của anh đây. " nhìn thấy hai mắt của Lê Bá Sâm khó hiểu, Tư Noãn Noãn nói.
Cô hít một hơi sâu, cũng chẳng cần rụt rè gì nữa kéo tay của Lê Bá Sâm nhét vào bụng còn bằng phẳng của mình.
Hai mắt Lê Bá Sâm trừng to ra, không... không chỉ mỗi Lê Bá Sâm trừng to ra mà còn có Lưu Minh Vân và Lưu Hà Mi trừng to ra bất ngờ vì hành động của Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nắm chặt tay của Lê Bá Sâm.
" Em là Noãn Noãn, là vợ anh còn có... còn có... " nói đến đây thanh âm cô nghẹn hẳn ra.
Hít một hơi sâu giữ bình tĩnh nói tiếp.
" Ở đây... có con của chúng ta. "
Lê Bá Sâm bị nắm, anh là người cấm dục lâu năm, đặc biệt không hề thích đụng chạm bất kỳ ai nên khi bị cô nắm tay anh như vậy còn nhét vào bụng... mặc dù rất ấm rất mềm rất thích nhưng anh vẫn tức giận.
Đang định hất cô ra thì cứng đờ lại.
" Con của chúng ta??? " Lê Bá Sâm không dám động.
Anh nhìn Tư Noãn Noãn xem cô có đang đóng kịch hay không?
Sau lại nhìn phản ứng của hai người thân của mình, Lê Bá Sâm lại nhìn Tư Noãn Noãn.
Nếu như người phụ nữ trước mặt này là giả... thì người phản ứng đầu tiên chính là Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân, nhưng họ không hề phản ứng gay gắt gì...
Tư Noãn Noãn cảm thấy chính mình có hy vọng.
Cô di chuyển tay anh trên bụng nhỏ của mình nói.
" Sâm... "
Lê Bá Sâm chỉ nhíu mày nói.
" Buông tay tôi ra. "
Tư Noãn Noãn ngoan ngoãn nghe lời " A " một tiếng buông ra.
Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân như hiểu chuyện gì đó cười khẽ bước ra khỏi phòng.
- --
Lưu Hà Mi nhìn Lưu Minh Vân hỏi.
" Thế thì khi nào nó nhớ? "
" Con không biết nhưng mà xem ra mọi thứ cũng không quá tiêu cực. "
Lưu Hà Mi gật đầu.
" Đúng vậy! Cũng may mắn! Nếu như lúc nãy nó thật sự đẩy Tư Noãn Noãn ra thì sau này nó cũng hối hận như mấy năm trước. "
- ---
Tư Noãn Noãn hai mắt ngập nước nhìn Lê Bá Sâm. Lê Bá Sâm cũng nhìn cô, anh cố nhớ cô nhưng không hề nhớ... chỉ thêm đau đầu...
#BooMew
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to ra nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông gật nhẹ đầu.
Tư Noãn Noãn liền nhanh chóng bước xuống khỏi giường bệnh, chân trần chạy về phía phòng kế bên.
" Sâm... Sâm... " Tư Noãn Noãn hì hục chạy vào nghẹn ngào gọi.
Lê Bá Sâm đang suy nghĩ chợt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn im lặng.
Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân đều nhíu mày nhìn phản ứng của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn cũng giật mình khi thấy ánh mắt xa lạ đó của Lê Bá Sâm.
Không lẽ... không lẽ anh ấy quên cô...
" Sâm Sâm... " Tư Noãn Noãn bước vào.
Chân trần chạm trên nền gạch lạnh giá nhưng cái lạnh ấy không lạnh bằng lạnh ở trong tim.
Biết rõ là sẽ phải chứng kiến cái cảnh anh quên đi cô... cũng biết rõ anh sẽ không nhớ ra cô nhưng mà tại sao khi đối diện lại khác xa như vậy?
Cô không dám đối mặt với sự thật này...
Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày nhìn mặt Tư Noãn Noãn, lại nhìn chân cô.
" Sâm Sâm... anh không nhớ ra em sao? " hỏi ra câu hỏi này... Tư Noãn Noãn nghẹn ngào không thôi.
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn lắc đầu.
" Cô là ai? "
Tư Noãn Noãn run lên, tim cô bóp chặt lại, hơi thở cũng ngày một nặng hơn.
" Anh cứ đùa hoài. Em là Noãn Noãn là... là vợ của anh đây. "
" Vợ? " Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn khó chịu nói.
Tư Noãn Noãn gật đầu, Lê Bá Sâm nhếch mép.
" Cô đang tập diễn kịch à? Bớt bớt lại! Ở đây không phải chỗ cô có thể diễn. " giọng lạnh lùng của anh vang lên.
Trong giọng nói chứa đựng trào phúng cùng tức giận.
Tư Noãn Noãn vừa nghe xong, hai mắt cô đỏ lên... từng giọt nước mắt đau lòng rơi xuống.
Môi cô nhếch lên cười khẽ nói.
" Diễn gì chứ Sâm! Có quên ai thì anh cũng không quên em... anh từng nói như vậy mà. "
Không sao... không sao cả... Noãn Noãn mày ổn... mày ổn mà... nhất định anh ấy sẽ nhớ ra mày... nhất định là anh ấy chỉ giả vờ...
Cho dù anh ấy có quên đi mày đi chăng nữa thì mày cũng phải mạnh mẽ... dù sao anh ấy đã tỉnh lại thì sẽ sớm nhớ mày thôi.
" Cô đứng yên ở đấy! Đừng có qua đây! " Lê Bá Sâm nhíu mày hô lên, tim anh đau thắt lại. Vì sao... vì sao thấy giọt nước mặt của cô gái trước mặt này lại đau lòng đến như vậy?
Tư Noãn Noãn vờ như không nghe thấy, cô nhếch mép đi đến.
" Sâm Sâm. " đứng kế bên giường bệnh của anh, Tư Noãn Noãn dịu dàng gọi.
Lê Bá Sâm mím chặt môi nhìn Tư Noãn Noãn, anh muốn trả lời cô nhưng rõ ràng anh không quen biết cô mà.
" Sâm Sâm, em là Noãn Noãn là vợ của anh đây. " nhìn thấy hai mắt của Lê Bá Sâm khó hiểu, Tư Noãn Noãn nói.
Cô hít một hơi sâu, cũng chẳng cần rụt rè gì nữa kéo tay của Lê Bá Sâm nhét vào bụng còn bằng phẳng của mình.
Hai mắt Lê Bá Sâm trừng to ra, không... không chỉ mỗi Lê Bá Sâm trừng to ra mà còn có Lưu Minh Vân và Lưu Hà Mi trừng to ra bất ngờ vì hành động của Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn nắm chặt tay của Lê Bá Sâm.
" Em là Noãn Noãn, là vợ anh còn có... còn có... " nói đến đây thanh âm cô nghẹn hẳn ra.
Hít một hơi sâu giữ bình tĩnh nói tiếp.
" Ở đây... có con của chúng ta. "
Lê Bá Sâm bị nắm, anh là người cấm dục lâu năm, đặc biệt không hề thích đụng chạm bất kỳ ai nên khi bị cô nắm tay anh như vậy còn nhét vào bụng... mặc dù rất ấm rất mềm rất thích nhưng anh vẫn tức giận.
Đang định hất cô ra thì cứng đờ lại.
" Con của chúng ta??? " Lê Bá Sâm không dám động.
Anh nhìn Tư Noãn Noãn xem cô có đang đóng kịch hay không?
Sau lại nhìn phản ứng của hai người thân của mình, Lê Bá Sâm lại nhìn Tư Noãn Noãn.
Nếu như người phụ nữ trước mặt này là giả... thì người phản ứng đầu tiên chính là Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân, nhưng họ không hề phản ứng gay gắt gì...
Tư Noãn Noãn cảm thấy chính mình có hy vọng.
Cô di chuyển tay anh trên bụng nhỏ của mình nói.
" Sâm... "
Lê Bá Sâm chỉ nhíu mày nói.
" Buông tay tôi ra. "
Tư Noãn Noãn ngoan ngoãn nghe lời " A " một tiếng buông ra.
Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân như hiểu chuyện gì đó cười khẽ bước ra khỏi phòng.
- --
Lưu Hà Mi nhìn Lưu Minh Vân hỏi.
" Thế thì khi nào nó nhớ? "
" Con không biết nhưng mà xem ra mọi thứ cũng không quá tiêu cực. "
Lưu Hà Mi gật đầu.
" Đúng vậy! Cũng may mắn! Nếu như lúc nãy nó thật sự đẩy Tư Noãn Noãn ra thì sau này nó cũng hối hận như mấy năm trước. "
- ---
Tư Noãn Noãn hai mắt ngập nước nhìn Lê Bá Sâm. Lê Bá Sâm cũng nhìn cô, anh cố nhớ cô nhưng không hề nhớ... chỉ thêm đau đầu...