Cô bị bệnh, người đầu tiên giúp cô tìm bác sĩ – là anh.
Cô đau lòng, người đến an ủi, lóng ngóng vỗ lưng cô đến đau điếng – là anh.
Chờ con gái chân chính nhà họ Tiêu quay về, cô bị ép rời đi.
Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay cô, đôi mắt trừng như muốn nứt vỡ: “An Diệc Diệp, em dám bỏ đi dù chỉ một bước thử xem. Đời này em là vợ tôi, em dám bỏ đi, tôi dù có dùng xích cũng sẽ trói em trên người tôi!”