Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 11. 1: Lệ Cảnh Diễm đang giúp cô
Chương 11. 1: Lệ Cảnh Diễm đang giúp cô
Ai biết lúc nãy cô vừa trải qua cuộc chiến sinh tử gì, cô sợ độ cao!
Cho nên mới hơn một giờ đối với cô mà nói, có thể nói là một loại tra tấn sống không bằng chết!
Bây giờ cả người đều tê liệt ngã trên mặt đất, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy chân mình đã mềm nhũn không có chút sức lực nào, giống như đạp lên sợi bông vậy.
Cô căn bản không có dũng khí đi xuống lầu, chỉ có thể yên lặng nhìn dòng người qua lại.
Trong lòng cô nghĩ, sau khi chờ bọn họ rời khỏi, cô rất cẩn thận đi xuống.
Ít nhất lúc chỉ có mình cô thì chắc sẽ không quá mất mặt.
Lúc Mạt Mạt đi lên, cả sân thượng chỉ có một mình tổng giám đốc Thi. Mà tổng giám đốc Thi lại chật vật ngồi dưới đất.
Mạt Mạt hơi kinh ngạc, cô ấy thấy dáng vẻ của Thi Hạ bất kỳ lúc nào, hoặc là đẹp như một công chúa, hoặc là kiêu ngạo như một nữ vương.
Thi Hạ chính là một người phụ nữ mạnh mẽ đỉnh đỉnh đại danh, từ khi nào cô lại chật vật như vậy!
"Tổng giám đốc Thi, chị sao vậy?"
Mạt Mạt hình như tới gần để đỡ Thi Hạ lên.
Thi Hạ xua xua tay, sắc mặt tái nhợt khiến người khác đau lòng.
Ninh Vô Ưu cũng nhanh chóng chạy tới.
"Cậu ấy sợ độ cao, Mạt Mạt, chúng ta cùng đỡ cậu ấy xuống lầu đi." Ninh Vô Ưu giải thích.
Mắt của Thi Hạ hơi cảm kích nhìn Ninh Vô Ưu, cũng may có Vô Ưu giải thích.
Nếu không, với tình trạng hiện giờ của cô thì cũng không còn hơi sức để gọi người đỡ mình nữa.
"Được được, tổng giám đốc Thi."
Mạt Mạt lập tức gật đầu, đỡ một Thi Hạ có xác mà không có hồn xuống lầu.
Cùng lúc đó, trước màn hình hiển thị trong văn phòng, đôi chân dài của một người đàn ông hiện ra rõ rệt.
Lý Thao nhìn báo cáo gửi cảnh hiện tại qua màn hình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tổng tài, nhìn vậy chắc sự việc đã được giải quyết rồi."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nhưng anh có thể nhìn thấy Thi Hạ vừa rồi rất lo lắng.
Hơn nữa, màn ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt của Ngô Khiết, Thi Hạ rõ ràng đã bị doạ một phen.
Người phụ nữ đó chắc là rất sợ độ cao.
Nhưng một người phụ nữ sợ độ cao vậy mà còn dám đi tới chỗ đó, ngoài một sự giải thích, không có nguyên nhân khác.
Đó chính là người phụ nữ này không muốn sống nữa.
Nhưng có thể khuyên được người phụ nữ điên trở về thì Thi Hạ coi như tương đối thành công rồi.
"Người phụ nữ này đúng là có năng lực đàm phán thật." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên mỉm cười vô cớ.
Rất nhiều phụ nữ vốn dĩ không nói đạo lý, người phụ nữ mất đi lý trí càng làm người khác không thể tin được.
Nhưng Thi Hạ hôm nay đúng là có năng lực làm người phụ nữ kia xuống lầu, cũng coi như rất lợi hại rồi.
"Lý Thao, cậu tới bộ phận PR tìm cách tranh thủ ém chuyện này lại đi." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên dặn dò.
Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng coi như là thê tử của mình, giúp cô một chút, Lệ Cảnh Diễn cũng cảm thấy là chuyện hết sức bình thường.
"Được, tôi hiểu rồi, tổng tài."
Chương 11. 1: Lệ Cảnh Diễm đang giúp cô
Ai biết lúc nãy cô vừa trải qua cuộc chiến sinh tử gì, cô sợ độ cao!
Cho nên mới hơn một giờ đối với cô mà nói, có thể nói là một loại tra tấn sống không bằng chết!
Bây giờ cả người đều tê liệt ngã trên mặt đất, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy chân mình đã mềm nhũn không có chút sức lực nào, giống như đạp lên sợi bông vậy.
Cô căn bản không có dũng khí đi xuống lầu, chỉ có thể yên lặng nhìn dòng người qua lại.
Trong lòng cô nghĩ, sau khi chờ bọn họ rời khỏi, cô rất cẩn thận đi xuống.
Ít nhất lúc chỉ có mình cô thì chắc sẽ không quá mất mặt.
Lúc Mạt Mạt đi lên, cả sân thượng chỉ có một mình tổng giám đốc Thi. Mà tổng giám đốc Thi lại chật vật ngồi dưới đất.
Mạt Mạt hơi kinh ngạc, cô ấy thấy dáng vẻ của Thi Hạ bất kỳ lúc nào, hoặc là đẹp như một công chúa, hoặc là kiêu ngạo như một nữ vương.
Thi Hạ chính là một người phụ nữ mạnh mẽ đỉnh đỉnh đại danh, từ khi nào cô lại chật vật như vậy!
"Tổng giám đốc Thi, chị sao vậy?"
Mạt Mạt hình như tới gần để đỡ Thi Hạ lên.
Thi Hạ xua xua tay, sắc mặt tái nhợt khiến người khác đau lòng.
Ninh Vô Ưu cũng nhanh chóng chạy tới.
"Cậu ấy sợ độ cao, Mạt Mạt, chúng ta cùng đỡ cậu ấy xuống lầu đi." Ninh Vô Ưu giải thích.
Mắt của Thi Hạ hơi cảm kích nhìn Ninh Vô Ưu, cũng may có Vô Ưu giải thích.
Nếu không, với tình trạng hiện giờ của cô thì cũng không còn hơi sức để gọi người đỡ mình nữa.
"Được được, tổng giám đốc Thi."
Mạt Mạt lập tức gật đầu, đỡ một Thi Hạ có xác mà không có hồn xuống lầu.
Cùng lúc đó, trước màn hình hiển thị trong văn phòng, đôi chân dài của một người đàn ông hiện ra rõ rệt.
Lý Thao nhìn báo cáo gửi cảnh hiện tại qua màn hình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tổng tài, nhìn vậy chắc sự việc đã được giải quyết rồi."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nhưng anh có thể nhìn thấy Thi Hạ vừa rồi rất lo lắng.
Hơn nữa, màn ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt của Ngô Khiết, Thi Hạ rõ ràng đã bị doạ một phen.
Người phụ nữ đó chắc là rất sợ độ cao.
Nhưng một người phụ nữ sợ độ cao vậy mà còn dám đi tới chỗ đó, ngoài một sự giải thích, không có nguyên nhân khác.
Đó chính là người phụ nữ này không muốn sống nữa.
Nhưng có thể khuyên được người phụ nữ điên trở về thì Thi Hạ coi như tương đối thành công rồi.
"Người phụ nữ này đúng là có năng lực đàm phán thật." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên mỉm cười vô cớ.
Rất nhiều phụ nữ vốn dĩ không nói đạo lý, người phụ nữ mất đi lý trí càng làm người khác không thể tin được.
Nhưng Thi Hạ hôm nay đúng là có năng lực làm người phụ nữ kia xuống lầu, cũng coi như rất lợi hại rồi.
"Lý Thao, cậu tới bộ phận PR tìm cách tranh thủ ém chuyện này lại đi." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên dặn dò.
Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng coi như là thê tử của mình, giúp cô một chút, Lệ Cảnh Diễn cũng cảm thấy là chuyện hết sức bình thường.
"Được, tôi hiểu rồi, tổng tài."