-
Chương 24-26
Chương 24: Báo ứng
“Bình Sinh, gọi Định Bân đến đây để cho con khốn này xem bà đây có đủ tư cách xen vào chuyện nhà họ Tiêu hay không!”
Tiêu Bình Sinh hất tay chị Ngô ra, sau đó nhìn về một phía cách đó không xa rồi cười khẩy nói: “Đến rồi bà ạ”.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt bước tới: “Có chuyện gì vậy?”
Đến lúc này mà chị Ngô vẫn chưa biết mình động vào ai nên khi thấy cậu chủ nhà mình tới thì lập tức đắc ý lườm Tiêu Bình Sinh rồi tiến lên nịnh nọt:
“Cậu chủ, tôi đang dạy dỗ A Kiều ở đây thì hai bọn họ không biết chui từ đâu ra rồi lo chuyện bao đồng, nhất là bà gìa kia kìa, còn giúp A Kiều trả đũa tôi nữa, đúng là không coi nhà ta ra gì…”
“Nhà ta ư…”, Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng: “Hừ, chị cũng có khẩu khí lớn nhỉ, quản gia!”
Quản gia lập tức xuất hiện: “Cậu chủ”.
“Lôi chị ta xuống rồi dạy cho một bài học nhớ đời về quy củ của nhà họ Tiêu ta đi!”
Chị Ngô lập tức biến sắc mặt, mắt trợn tròn không dám tin, cũng không rõ là mình đã làm sai điều gì.
“Cậu chủ, tôi đâu có làm gì sai! Là họ lo chuyện bao đồng mà…”
Chị Ngô còn muốn giải thích thêm nhưng đã bị người ta lôi xuống, song chị ta vẫn không cam tâm mà giãy giụa.
Mấy người làm khác hùa theo chị ta lúc trước đều sợ đến mức im như thóc, ai nấy đều cúi gằm mặt không dám ho he tiếng nào.
Chị Ngô đã bị lôi xuống, nhưng vẫn không phục mà chửi bới.
Quản gia tát cho chị ta một cái rồi mắng: “Đúng là đồ ngu xuẩn, có biết đó là em gái ruột của ông cụ, bà họ của cậu chủ không? Cô là cái thá gì mà dám ăn nói hàm hồ với khách quý như thế hả, tôi thấy cô chán sống rồi đấy!”
Chị Ngô nghe xong thì trợn tròn mắt?
Cái gì?
Bà lão đó là bà cô của nhà họ Tiêu ư?
Cơ thể vẫn đang vùng vằng của chị Ngô lập tức run lên, mặt chị ta tái mét… sao chị ta lại đắc tội với người như vậy chứ!
Quản gia sai người ném chị Ngô vào tầng hầm rồi khoá lại.
Lúc cửa đóng lại, chị Ngô giật miếng rẻ nhét trong miệng ra rồi quỳ xuống liên tục dập đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, quản gia, ông xin cậu chủ cho tôi với…”
Quản gia cười lạnh nhìn chị ta: “Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, các ngày tháng tươi đẹp của cô kết thúc rồi”.
Chị Ngô trơ mắt nhìn quản gia bỏ đi, toàn thân chị ta mềm nhũn ngã xuống đất.
Rõ ràng chị ta chỉ dạy dỗ A Kiều thôi, sao lại thành đắc tội với hai nhân vật lớn rồi tự chặt đứt tiền đồ của mình thế này?
…
Xử lý đám người làm xong, Tiêu Định Bân lập tức xin lỗi bà lão: “Cháu xin lỗi bà, bà vừa về đã thấy chuyện không hay rồi”.
Tiêu Phượng Nghi vỗ vào tay Tiêu Định Bân rồi nói: “Sức khoẻ của cháu không tốt, người lớn trong nhà lại ít nên đám người làm mới tự tung tự tác như vậy, cháu phải cho người quản lý chặt vào”.
“Vâng, bà nói đúng, sau cháu sẽ chú ý ạ”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu nói: “Bà thấy họ bắt nạt người khác chướng mắt quá nên mới xen vào, cháu cũng đừng để tâm”.
“Không đâu ạ, cháu mong còn không được nữa là. Bà ơi, hiếm khi bà mới về nhà, nhất định phải ở chơi vài ngày với cháu nhé ạ”.
“Nghe nói cháu đính hôn rồi thì sức khoẻ lại tốt lên, bà nghe tin xong thì muốn về xem thế nào. Lần này bà về sẽ ở chừng nửa tháng, cháu đừng chê bà phiền nhé”.
Tiêu Định Bân và bà lão rất thân thiết, nghe thấy thế, anh cười nói: “Bà cứ hay đùa, từ nhỏ đến lớn có bao giờ cháu chê bà đâu ạ”.
Tiêu Phượng Nghi cũng vui vẻ bật cười.
“Tiêu Tiêu cũng sắp về rồi, chúng ta đi thôi, chẳng phải bà muốn gặp cô ấy sao?”
“Chờ một lát”, bà lão chợt quay người nhìn Dư Kiều rồi vẫy tay với cô: “Cô bé, lại đây”.
Chương 25: Lựa chọn
Tiêu Định Bân lập tức cau mày: "Bà, bà gọi cô ta làm gì?"
"Bà thấy có duyên với cô gái này, cũng rất thích cô ấy. Cho nên bà muốn giữ cô ấy bên cạnh trong thời gian bà ở đây..."
“Không!” Tiêu Định Bân mắt tối sầm, không hề suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.
"Làm sao vậy?", bà cụ có chút bất mãn: "Không phải chỉ là một người làm việc nhà sao? Chẳng lẽ cháu không muốn..."
“Không, bà không biết đó thôi, cô gái này mấy ngày trước vừa mới gây chuyện, hiện tại đang bị trừng phạt. . . "
"Cô ấy có thể gây ra rắc rối gì chứ? Nhìn eo cô ấy nhỏ như con kiến gió thổi cũng bay, cổ tay dày không bằng một nửa của cháu, ai cũng có thể bắt nạt cô ấy. Bà không tin cô gái này có thể gây rắc rối".
Tiêu Định Bân cau mày, anh thực sự không thể nói thẳng ra những điều tai tiếng mà Dư Kiều đã làm.
Nếu để cô gái này ở bên cạnh bà, Tiêu Định Bân không khỏi liếc nhìn Tiêu Bình Sinh, có lẽ cô gái này sẽ lại có ý đồ quyến rũ Tiêu Bình Sinh.
Nếu chuyện này gây ra một vụ bê bối khác thì sẽ làm mất mặt cả nhà họ Tiêu.
Dư Kiều tự cười chế nhạo, chậm rãi đi về phía trước.
Cô nhìn Tiêu Định Bân, rồi nhìn Tiêu Bình Sinh nhưng vẫn không đủ can đảm để nói chuyện với Tiêu Định Bân.
"Điện, điện thoại di động... có thể, có thể... mượn, cho tôi mượn, một, một chút không?"
Tiêu Bình Sinh đương nhiên hiểu ý Dư Kiều. Có điều khi cô mở miệng, cả anh ấy và Tiêu Phượng Nghi đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Dư Kiều từ lâu đã quen với loại ánh mắt này, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Về phần Tiêu Định Bân, khoảnh khắc cô mở miệng nói chuyện với Tiêu Bình Sinh, đôi mắt anh tối sầm lại.
Tiêu Bình Sinh đưa điện thoại cho cô.
Dư Kiều mở bàn phím đánh chữ, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, nhanh chóng gõ xong vài dòng, sau đó đưa cho Tiêu Bình Sinh.
Cô ấy cảm ơn hai người họ đã giúp đỡ cô ấy, cảm ơn bà cụ đã tốt bụng mời cô ấy đi cùng, sau đó từ chối yêu cầu của bà cụ với lý do cô ấy không thể nói chuyện bình thường.
Tiêu Phượng Nghi đọc xong không khỏi thở dài. Người già thường thích có hậu bối bên cạnh bầu bạn cho vui, cô gái này bị như vậy thật đáng tiếc.
"Nếu cô không muốn thì thôi vậy”.
"Cảm, cảm ơn”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu, sau đó nói với hai người Tiêu Định Bân: "Đi thôi”.
Dư Kiều đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa, cô mới ngẩn người nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Định Bân ... anh ấy thực sự rất ghét cô ấy bây giờ.
Sự chán ghét của anh khiến cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả việc bị đánh, bị phạt.
Nhưng bây giờ cô không có khả năng thay đổi và giải quyết nó.
Dư Kiều ngồi xuống bậc thềm, chống cằm nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, chợt nhớ tới ngày hôm đó ngoài trường học, anh nắm tay cô, dắt cô lên xe rời đi.
Cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
…
Tiêu Phượng Nghi tới thăm, đương nhiên ông cụ Tiêu phải tiếp đón trọng thể, làm tiệc tẩy trần cho người chị gái duy nhất của mình.
Bữa tối được tổ chức tại khách sạn sân vườn sang trọng nhất ở thủ đô.
Chương 26: Vườn hoa hậu viện
Chương 26
Dư Tiêu Tiêu trang điểm lộng lãy, khoác cánh tay của Tiêu Định Bân bước xuống xe.
Tiêu Phượng Nghi nhìn thấy cô ta từ xa liền mỉm cười nói với Tiêu Bình Sinh: "Vợ chưa cưới của Định Bân có vẻ rất thích ăn diện".
Nhà hào môn ăn mặc thường sang trọng nhưng không lộ liễu, một tiểu thư danh tiếng thực sự ít khi ăn mặc lộng lẫy như vậy, trừ khi đi dự yến tiệc hoành tráng.
Tuy nhiên, nền tảng của nhà họ Dư vẫn còn nông cạn, trong mắt nhà họ Tiêu, họ chẳng khác nào nhà giàu mới nổi.
Đương nhiên, Dư Tiêu Tiêu không phải tiểu thư khuê các thực sự, vì vậy cũng chẳng thế cưỡng cầu cô ta học được mọi thức trong một ngày.
Trong bữa tiệc, Dư Tiêu Tiêu cũng có thể coi là cư xử đúng mực. Tiêu Phượng Nghi có thể nhận ra rằng cháu trai mình đối xử khá tốt với vợ chưa cưới.
Nhưng là một người từng trải, bà ấy cũng dễ dàng nhận ra nếu không vì ơn cứu mạng thì Tiêu Định Bân chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ như Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu thực sự không có gì đặc biệt, còn cháu trai trưởng của nhà họ Tiêu ở thủ đô đương nhiên hơn người khác một cái đầu về mọi mặt.
Nhưng Tiêu Phượng Nghi không nói ra những lời này. Dư Tiêu Tiêu xuất thân không xuất sắc, dung mạo cũng không xuất sắc, nhưng số mệnh cô ta thì xuất sắc, đây là điều không ai có thể làm được.
Lúc đó là buổi tối, bởi vì Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu có uống chút rượu trong bữa tiệc tối nên cả hai đều có chút ngà ngà say.
Sau khi tắm xong, Dư Tiêu Tiêu cố ý thay một bộ đồ ngủ gợi cảm.
Mà bộ đồ ngủ kia mấy ngày nay đều dùng túi thơm của Dư Kiều để ướp nên giờ cũng đã thoang thoảng mùi dược liệu nhàn nhạt.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Định Bân nhìn cô ta có chút nóng bỏng.
Dư Tiêu Tiêu hạnh phúc và tự hào trong lòng.
"Tiêu Tiêu..."
Dư Tiêu Tiêu rất phấn khích, sau khi vượt qua ải này, vị trí của cô ta đã hoàn toàn được đảm bảo. Một khi có con, cô ta sẽ được ngồi mát ăn bát vàng đến cuối đời!
Dư Tiêu Tiêu giả vờ xấu hổ, đưa tay che mắt: "Định Bân..."
Tiêu Định Bân đột nhiên dừng động tác của mình.
Cô gái kia cũng bị bịt mắt vào đêm đó.
Lúc này, Dư Tiêu Tiêu cũng che mắt lại, nhưng sao anh lại có cảm giác kỳ quái như vậy?
"Định Bân ... có chuyện gì vậy?"
Dư Tiêu Tiêu bỏ tay ra và nhìn anh với vẻ khó hiểu?
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt, toàn bộ cơ thể anh, thậm chí cả trái tim cũng dần dần lạnh đi.
Dư Tiêu Tiêu tựa hồ đã cảm giác được có gì đó không đúng, hốc mắt dần dần đỏ lên: "Định Bân. . "
Cô ta thực sự cảm thấy uất ức, cô ta không xấu xí, tại sao Tiêu Định Bân lại làm nhục cô ta như vậy hết lần này đến lần khác?
"Tiêu Tiêu..."
"Anh lại muốn xin lỗi lần nữa, phải không? Tiêu Định Bân, tại sao anh lại làm nhục em bằng cách này?"
Dư Tiêu Tiêu ôm mặt, nức nở khóc.
Một cảm giác tội lỗi và bất lực nặng nề dâng lên trong lòng anh, anh không thể đối mặt với tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, vì vậy anh chỉ quay người xuống giường, mặc quần áo và rời khỏi phòng.
"Tiêu Định Bân, đồ khốn..." Dư Tiêu Tiêu nhặt chiếc gối lên rồi ném về phía anh.
Tiêu Định Bân không né tránh, nhưng anh cũng không đứng lại, anh mở cửa và bước ra ngoài.
Đêm đã khuya, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.
Anh không biết phải đi đâu, anh bước đi không mục đích và đến vườn hoa nhỏ ở hậu viện.
Mẹ anh mất sớm, những cây lan trong hậu viện này là thứ bà ấy yêu thích nhất khi còn sống. Chỗ hoa lan này đều do anh tự mình chăm sóc trong suốt những năm qua.
Ánh trăng sáng trong và thanh khiết như nước hồ thu.
Tiêu Định Bân đi dọc theo con đường quanh co đến vườn hoa.
Đến gần hơn, anh mới phát hiện có người ở đó, bóng dáng quen quen nên bước chân anh vô thức chậm lại.
Tiêu Định Bân hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng ai đó khe khẽ hát.
Dư Kiều ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhổ cỏ dại bên cạnh hoa lan.
Trong đêm khuya, hiếm khi cô có thể thư thái, không khỏi khẽ ngâm nga.
"Ai ở đó vậy?"
Tiêu Định Bân đột nhiên mở miệng, Dư Kiều sốc đến mức đánh rơi cái xẻng trong tay.
“Bình Sinh, gọi Định Bân đến đây để cho con khốn này xem bà đây có đủ tư cách xen vào chuyện nhà họ Tiêu hay không!”
Tiêu Bình Sinh hất tay chị Ngô ra, sau đó nhìn về một phía cách đó không xa rồi cười khẩy nói: “Đến rồi bà ạ”.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt bước tới: “Có chuyện gì vậy?”
Đến lúc này mà chị Ngô vẫn chưa biết mình động vào ai nên khi thấy cậu chủ nhà mình tới thì lập tức đắc ý lườm Tiêu Bình Sinh rồi tiến lên nịnh nọt:
“Cậu chủ, tôi đang dạy dỗ A Kiều ở đây thì hai bọn họ không biết chui từ đâu ra rồi lo chuyện bao đồng, nhất là bà gìa kia kìa, còn giúp A Kiều trả đũa tôi nữa, đúng là không coi nhà ta ra gì…”
“Nhà ta ư…”, Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng: “Hừ, chị cũng có khẩu khí lớn nhỉ, quản gia!”
Quản gia lập tức xuất hiện: “Cậu chủ”.
“Lôi chị ta xuống rồi dạy cho một bài học nhớ đời về quy củ của nhà họ Tiêu ta đi!”
Chị Ngô lập tức biến sắc mặt, mắt trợn tròn không dám tin, cũng không rõ là mình đã làm sai điều gì.
“Cậu chủ, tôi đâu có làm gì sai! Là họ lo chuyện bao đồng mà…”
Chị Ngô còn muốn giải thích thêm nhưng đã bị người ta lôi xuống, song chị ta vẫn không cam tâm mà giãy giụa.
Mấy người làm khác hùa theo chị ta lúc trước đều sợ đến mức im như thóc, ai nấy đều cúi gằm mặt không dám ho he tiếng nào.
Chị Ngô đã bị lôi xuống, nhưng vẫn không phục mà chửi bới.
Quản gia tát cho chị ta một cái rồi mắng: “Đúng là đồ ngu xuẩn, có biết đó là em gái ruột của ông cụ, bà họ của cậu chủ không? Cô là cái thá gì mà dám ăn nói hàm hồ với khách quý như thế hả, tôi thấy cô chán sống rồi đấy!”
Chị Ngô nghe xong thì trợn tròn mắt?
Cái gì?
Bà lão đó là bà cô của nhà họ Tiêu ư?
Cơ thể vẫn đang vùng vằng của chị Ngô lập tức run lên, mặt chị ta tái mét… sao chị ta lại đắc tội với người như vậy chứ!
Quản gia sai người ném chị Ngô vào tầng hầm rồi khoá lại.
Lúc cửa đóng lại, chị Ngô giật miếng rẻ nhét trong miệng ra rồi quỳ xuống liên tục dập đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, quản gia, ông xin cậu chủ cho tôi với…”
Quản gia cười lạnh nhìn chị ta: “Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, các ngày tháng tươi đẹp của cô kết thúc rồi”.
Chị Ngô trơ mắt nhìn quản gia bỏ đi, toàn thân chị ta mềm nhũn ngã xuống đất.
Rõ ràng chị ta chỉ dạy dỗ A Kiều thôi, sao lại thành đắc tội với hai nhân vật lớn rồi tự chặt đứt tiền đồ của mình thế này?
…
Xử lý đám người làm xong, Tiêu Định Bân lập tức xin lỗi bà lão: “Cháu xin lỗi bà, bà vừa về đã thấy chuyện không hay rồi”.
Tiêu Phượng Nghi vỗ vào tay Tiêu Định Bân rồi nói: “Sức khoẻ của cháu không tốt, người lớn trong nhà lại ít nên đám người làm mới tự tung tự tác như vậy, cháu phải cho người quản lý chặt vào”.
“Vâng, bà nói đúng, sau cháu sẽ chú ý ạ”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu nói: “Bà thấy họ bắt nạt người khác chướng mắt quá nên mới xen vào, cháu cũng đừng để tâm”.
“Không đâu ạ, cháu mong còn không được nữa là. Bà ơi, hiếm khi bà mới về nhà, nhất định phải ở chơi vài ngày với cháu nhé ạ”.
“Nghe nói cháu đính hôn rồi thì sức khoẻ lại tốt lên, bà nghe tin xong thì muốn về xem thế nào. Lần này bà về sẽ ở chừng nửa tháng, cháu đừng chê bà phiền nhé”.
Tiêu Định Bân và bà lão rất thân thiết, nghe thấy thế, anh cười nói: “Bà cứ hay đùa, từ nhỏ đến lớn có bao giờ cháu chê bà đâu ạ”.
Tiêu Phượng Nghi cũng vui vẻ bật cười.
“Tiêu Tiêu cũng sắp về rồi, chúng ta đi thôi, chẳng phải bà muốn gặp cô ấy sao?”
“Chờ một lát”, bà lão chợt quay người nhìn Dư Kiều rồi vẫy tay với cô: “Cô bé, lại đây”.
Chương 25: Lựa chọn
Tiêu Định Bân lập tức cau mày: "Bà, bà gọi cô ta làm gì?"
"Bà thấy có duyên với cô gái này, cũng rất thích cô ấy. Cho nên bà muốn giữ cô ấy bên cạnh trong thời gian bà ở đây..."
“Không!” Tiêu Định Bân mắt tối sầm, không hề suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.
"Làm sao vậy?", bà cụ có chút bất mãn: "Không phải chỉ là một người làm việc nhà sao? Chẳng lẽ cháu không muốn..."
“Không, bà không biết đó thôi, cô gái này mấy ngày trước vừa mới gây chuyện, hiện tại đang bị trừng phạt. . . "
"Cô ấy có thể gây ra rắc rối gì chứ? Nhìn eo cô ấy nhỏ như con kiến gió thổi cũng bay, cổ tay dày không bằng một nửa của cháu, ai cũng có thể bắt nạt cô ấy. Bà không tin cô gái này có thể gây rắc rối".
Tiêu Định Bân cau mày, anh thực sự không thể nói thẳng ra những điều tai tiếng mà Dư Kiều đã làm.
Nếu để cô gái này ở bên cạnh bà, Tiêu Định Bân không khỏi liếc nhìn Tiêu Bình Sinh, có lẽ cô gái này sẽ lại có ý đồ quyến rũ Tiêu Bình Sinh.
Nếu chuyện này gây ra một vụ bê bối khác thì sẽ làm mất mặt cả nhà họ Tiêu.
Dư Kiều tự cười chế nhạo, chậm rãi đi về phía trước.
Cô nhìn Tiêu Định Bân, rồi nhìn Tiêu Bình Sinh nhưng vẫn không đủ can đảm để nói chuyện với Tiêu Định Bân.
"Điện, điện thoại di động... có thể, có thể... mượn, cho tôi mượn, một, một chút không?"
Tiêu Bình Sinh đương nhiên hiểu ý Dư Kiều. Có điều khi cô mở miệng, cả anh ấy và Tiêu Phượng Nghi đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Dư Kiều từ lâu đã quen với loại ánh mắt này, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Về phần Tiêu Định Bân, khoảnh khắc cô mở miệng nói chuyện với Tiêu Bình Sinh, đôi mắt anh tối sầm lại.
Tiêu Bình Sinh đưa điện thoại cho cô.
Dư Kiều mở bàn phím đánh chữ, những ngón tay thon dài thoăn thoắt, nhanh chóng gõ xong vài dòng, sau đó đưa cho Tiêu Bình Sinh.
Cô ấy cảm ơn hai người họ đã giúp đỡ cô ấy, cảm ơn bà cụ đã tốt bụng mời cô ấy đi cùng, sau đó từ chối yêu cầu của bà cụ với lý do cô ấy không thể nói chuyện bình thường.
Tiêu Phượng Nghi đọc xong không khỏi thở dài. Người già thường thích có hậu bối bên cạnh bầu bạn cho vui, cô gái này bị như vậy thật đáng tiếc.
"Nếu cô không muốn thì thôi vậy”.
"Cảm, cảm ơn”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu, sau đó nói với hai người Tiêu Định Bân: "Đi thôi”.
Dư Kiều đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa, cô mới ngẩn người nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Định Bân ... anh ấy thực sự rất ghét cô ấy bây giờ.
Sự chán ghét của anh khiến cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả việc bị đánh, bị phạt.
Nhưng bây giờ cô không có khả năng thay đổi và giải quyết nó.
Dư Kiều ngồi xuống bậc thềm, chống cằm nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, chợt nhớ tới ngày hôm đó ngoài trường học, anh nắm tay cô, dắt cô lên xe rời đi.
Cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
…
Tiêu Phượng Nghi tới thăm, đương nhiên ông cụ Tiêu phải tiếp đón trọng thể, làm tiệc tẩy trần cho người chị gái duy nhất của mình.
Bữa tối được tổ chức tại khách sạn sân vườn sang trọng nhất ở thủ đô.
Chương 26: Vườn hoa hậu viện
Chương 26
Dư Tiêu Tiêu trang điểm lộng lãy, khoác cánh tay của Tiêu Định Bân bước xuống xe.
Tiêu Phượng Nghi nhìn thấy cô ta từ xa liền mỉm cười nói với Tiêu Bình Sinh: "Vợ chưa cưới của Định Bân có vẻ rất thích ăn diện".
Nhà hào môn ăn mặc thường sang trọng nhưng không lộ liễu, một tiểu thư danh tiếng thực sự ít khi ăn mặc lộng lẫy như vậy, trừ khi đi dự yến tiệc hoành tráng.
Tuy nhiên, nền tảng của nhà họ Dư vẫn còn nông cạn, trong mắt nhà họ Tiêu, họ chẳng khác nào nhà giàu mới nổi.
Đương nhiên, Dư Tiêu Tiêu không phải tiểu thư khuê các thực sự, vì vậy cũng chẳng thế cưỡng cầu cô ta học được mọi thức trong một ngày.
Trong bữa tiệc, Dư Tiêu Tiêu cũng có thể coi là cư xử đúng mực. Tiêu Phượng Nghi có thể nhận ra rằng cháu trai mình đối xử khá tốt với vợ chưa cưới.
Nhưng là một người từng trải, bà ấy cũng dễ dàng nhận ra nếu không vì ơn cứu mạng thì Tiêu Định Bân chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ như Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu thực sự không có gì đặc biệt, còn cháu trai trưởng của nhà họ Tiêu ở thủ đô đương nhiên hơn người khác một cái đầu về mọi mặt.
Nhưng Tiêu Phượng Nghi không nói ra những lời này. Dư Tiêu Tiêu xuất thân không xuất sắc, dung mạo cũng không xuất sắc, nhưng số mệnh cô ta thì xuất sắc, đây là điều không ai có thể làm được.
Lúc đó là buổi tối, bởi vì Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu có uống chút rượu trong bữa tiệc tối nên cả hai đều có chút ngà ngà say.
Sau khi tắm xong, Dư Tiêu Tiêu cố ý thay một bộ đồ ngủ gợi cảm.
Mà bộ đồ ngủ kia mấy ngày nay đều dùng túi thơm của Dư Kiều để ướp nên giờ cũng đã thoang thoảng mùi dược liệu nhàn nhạt.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Định Bân nhìn cô ta có chút nóng bỏng.
Dư Tiêu Tiêu hạnh phúc và tự hào trong lòng.
"Tiêu Tiêu..."
Dư Tiêu Tiêu rất phấn khích, sau khi vượt qua ải này, vị trí của cô ta đã hoàn toàn được đảm bảo. Một khi có con, cô ta sẽ được ngồi mát ăn bát vàng đến cuối đời!
Dư Tiêu Tiêu giả vờ xấu hổ, đưa tay che mắt: "Định Bân..."
Tiêu Định Bân đột nhiên dừng động tác của mình.
Cô gái kia cũng bị bịt mắt vào đêm đó.
Lúc này, Dư Tiêu Tiêu cũng che mắt lại, nhưng sao anh lại có cảm giác kỳ quái như vậy?
"Định Bân ... có chuyện gì vậy?"
Dư Tiêu Tiêu bỏ tay ra và nhìn anh với vẻ khó hiểu?
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt, toàn bộ cơ thể anh, thậm chí cả trái tim cũng dần dần lạnh đi.
Dư Tiêu Tiêu tựa hồ đã cảm giác được có gì đó không đúng, hốc mắt dần dần đỏ lên: "Định Bân. . "
Cô ta thực sự cảm thấy uất ức, cô ta không xấu xí, tại sao Tiêu Định Bân lại làm nhục cô ta như vậy hết lần này đến lần khác?
"Tiêu Tiêu..."
"Anh lại muốn xin lỗi lần nữa, phải không? Tiêu Định Bân, tại sao anh lại làm nhục em bằng cách này?"
Dư Tiêu Tiêu ôm mặt, nức nở khóc.
Một cảm giác tội lỗi và bất lực nặng nề dâng lên trong lòng anh, anh không thể đối mặt với tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, vì vậy anh chỉ quay người xuống giường, mặc quần áo và rời khỏi phòng.
"Tiêu Định Bân, đồ khốn..." Dư Tiêu Tiêu nhặt chiếc gối lên rồi ném về phía anh.
Tiêu Định Bân không né tránh, nhưng anh cũng không đứng lại, anh mở cửa và bước ra ngoài.
Đêm đã khuya, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.
Anh không biết phải đi đâu, anh bước đi không mục đích và đến vườn hoa nhỏ ở hậu viện.
Mẹ anh mất sớm, những cây lan trong hậu viện này là thứ bà ấy yêu thích nhất khi còn sống. Chỗ hoa lan này đều do anh tự mình chăm sóc trong suốt những năm qua.
Ánh trăng sáng trong và thanh khiết như nước hồ thu.
Tiêu Định Bân đi dọc theo con đường quanh co đến vườn hoa.
Đến gần hơn, anh mới phát hiện có người ở đó, bóng dáng quen quen nên bước chân anh vô thức chậm lại.
Tiêu Định Bân hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng ai đó khe khẽ hát.
Dư Kiều ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhổ cỏ dại bên cạnh hoa lan.
Trong đêm khuya, hiếm khi cô có thể thư thái, không khỏi khẽ ngâm nga.
"Ai ở đó vậy?"
Tiêu Định Bân đột nhiên mở miệng, Dư Kiều sốc đến mức đánh rơi cái xẻng trong tay.