-
Chương 21-23
Chương 21: Nghe được bí mật
Dư Kiều chỉ yên lặng nhìn cô ta.
“Nói chuyện với mày đúng là không thú vị chút nào, ngay cả đáp trả cũng không biết”. Dư Tiêu Tiêu nhổ nước bọt, vén tóc dịu dàng nói: “Đúng rồi, máu dự trữ trong kho máu không còn nhiều, lát nữa sẽ có người đến lấy máu của mày”.
Dư Tiêu Tiêu từ trên cao nhìn xuống cô: “Thật không biết mày như này thì có thể gắng gượng được mấy ngày, tốt nhất là mày cầu nguyện bản thân đừng chết, bằng không tao nhất định sẽ băm mẹ mày thành thịt cho chó ăn”.
Dư Tiêu Tiêu vừa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
Cô ta trong lòng căng thẳng, lập tức chạy đuổi ra ngoài: “Ai, ai ở bên ngoài?”
Thím Lý bị doạ sợ mất hồn mất vía, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, lại không cẩn thận trẹo chân, bà cố gắng chịu đau, khập khiễng tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Bà ấy vô tình nghe thấy bí mật đáng sợ như vậy, Dư Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Nói không chừng, nói không chừng còn có thể giết bà...
Thím Lý càng nghĩ càng sợ, bước chân càng thêm hoảng loạn, còn chưa chạy ra khỏi tầng hầm, bà bỗng nhiên lại vấp phải thứ gì đó, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất.
Thím Lý hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt u ám đứng ở phía sau cách đó không xa, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm, đang nhìn bà.
Thím Lý sợ đến mất hồn mất vía, “Cô chủ, cô chủ tôi chưa nghe thấy gì cả…”
“Không nghe thấy gì, bà sợ đến như vậy? Bà chạy cái gì?”
Dư Tiêu Tiêu từng bước tiến lên trước, trên cao nhìn xuống thím Lý: “Không muốn chết thì nghe lời tôi, chủ động rời khỏi nhà họ Tiêu, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa”.
“Tôi đi, tôi ngay bây giờ sẽ rời đi...”
“Biết làm thế nào để không khiến người khác nghi ngờ chứ?”
“Biết, tôi biết”.
“Đừng có nghĩ đến việc giở trò, cũng đừng nghĩ chơi xấu tôi, bà có thể thử xem, Định Bân và ông chủ nghe bà, hay là nghe lời của ân nhân cứu mạng là tôi”.
“Tôi không nói lung tung, cô Dư yên tâm đi, tôi không muốn chết, tôi sẽ không nói lung tung đâu”.
Dư Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu: “Cút đi”.
Thím Lý đứng lên từ mặt đất, khập khiễng rời khỏi tầng hầm.
Bà đã ở nhà họ Tiêu nhiều năm, có thể nói là nhìn thấy Tiêu Định Bân lớn lên, hiện giờ bà không cẩn thận ngã bị thương ở chân, muốn từ chức về quê tịnh dưỡng, Tiêu Định Bân đương nhiên sẽ đồng ý ngay, không chỉ như thế, còn trả cho bà một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Thím Lý rời khỏi nhà họ Tiêu ngay tối hôm đó.
Chỉ là rất không may, ngày hôm sau liền truyền đến một tin dữ.
Chiếc xe taxi thím Lý ngồi tối hôm đó gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, đâm vào lan can rơi xuống vực núi.
Xe đã nổ tung trong lúc lăn xuống, cháy thành tro tàn, thím Lý và người lái xe ngay cả thi thể cũng không nguyên vẹn.
Trên dưới nhà họ Tiêu đều hết sức kinh ngạc, Tiêu Định Bân vô cùng tự trách, đặc biệt phái người đi hỗ trợ lo liệu chuyện tang lễ, tổ chức tang lễ cực kỳ long trọng.
Anh còn mua cho con trai con dâu của thím Lý một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách trong trung tâm thành phố ở quê nhà, trên dưới nhà họ Lý đều vô cùng cảm kích.
Chuyện của thím Lý kết thúc, vết thương của Dư Kiều cũng dần dần lành lại.
Chỉ là vết thương trên mặt vẫn luôn lở loét, nhiễm trùng lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi cho đến hiện tại, khó khăn lắm mới khép lại, vết sẹo cực kỳ đáng sợ.
Ngày hôm đó sau khi Dư Tiêu Tiêu đuổi theo thím Lý rời khỏi, buổi tối quả nhiên có bác sĩ rút đến lấy máu của Dư Kiều.
Chỉ là cơ thể cô quả thực quá yếu, lượng máu hút ra được không nhiều.
Hôm đó Dư Kiều cũng đã nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Dư Tiêu Tiêu và thím Lý, vẫn luôn lo lắng cho an nguy của bà, nhưng cô bị nhốt trong tầng hầm, lại thật sự không có được chút tin tức nào.
Đợi đến một tuần sau cô được thả ra, mới vừa biết được thím Lý gặp tai nạn xe trên đường về quê dưỡng lão, đã mất rồi.
Sau khi đến nhà họ Tiêu, thím Lý là người đối xử tốt nhất với cô.
Cô bị phạt roi rồi nhốt dưới tầng hầm, người tới thăm mang nước đến cho cô cũng chỉ có một mình thím Lý.
Phần ân tình này, Dư Kiều không nói, nhưng sẽ ghi nhớ trong lòng suốt đời.
Cái chết của thím Lý tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn.
Ngày hôm đó bà đã nghe thấy bí mật lớn của Dư Tiêu Tiêu, Dư Tiêu Tiêu sao có thể để quả bom nổ chậm như bà sống sót tạo thành mối đe doạ cho cô ta?
Dư Kiều hiểu rõ tất cả những điều này, cô dám khẳng định, cái chết của thím Lý nhất định là Dư Tiêu Tiêu động tay chân.
Mà tác phong làm việc tàn nhẫn gọn gàng như vậy, chắc chắn là việc làm của Triệu Như.
Cô rốt cuộc nên làm thế nào, như thế nào mới giúp bản thân và Tô Thấm thoát thân được, rốt cuộc, làm gì để vạch trần bộ mặt thật của Dư Tiêu Tiêu đây?
Chỉ cần trong kho máu vẫn còn trữ đủ máu của cô, vậy thì màn kịch ân nhân cứu mạng của Dư Tiêu Tiêu vẫn có thể tiếp tục diễn tiếp.
Chương 22: Cứu tinh xuất hiện
Trừ khi xảy ra chuyện khẩn cấp, không kịp đi lấy máu trong kho dự trữ thì cái được gọi là công ơn của Dư Tiêu Tiêu sẽ bị bại lộ.
Nhưng…
Dư Kiều nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm lúc Tiêu Định Bân phát bệnh trong quán bar hôm đó, nếu chẳng may anh gặp chuyện bất trắc thì sao?
Cô không dám mạo hiểm.
Trong lúc Dư Kiều đang nghĩ cách để đi khỏi đây thì chợt có giọng nói của Hà Thuý vang lên: “A Kiều, cô không làm việc đi mà trốn ở đây làm gì? Vườn phía sau cần nhổ cỏ đấy, cô mau đi đi!”
Dư Kiều đứng dậy rời khỏi nhà kho, trên mặt cô vẫn che khăn, nhưng không phải sợ bị nổi nốt, riêng vết sẹo kia cũng đủ lắm rồi.
Dư Kiều thờ ơ liếc nhìn Hà Thuý rồi đi ra vườn phía sau.
Hà Thuý phỉ nhổ sau lưng cô: “Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Dư Kiều chỉ vờ như không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại.
Khi cô đến nơi thì chị Ngô quản lý vườn hoa đã đưa cho cô một cái xẻng rồi lạnh lùng nói: “Phải nhổ sạch cỏ ở đây trong ngày hôm nay”.
Dư Kiều biết họ cố ý làm khó mình, mà chắc chắn Dư Tiêu Tiêu cũng âm thầm nhúng tay vào vụ này.
Cả khu vườn rộng thế này mà bắt cô dọn sạch trong một ngày, đương nhiên đây là chuyện không thể, nhưng cô không thể cãi lý với người ta mà phải làm thôi.
Dư Kiều cầm cái xẻng ngồi xuống rồi bắt đầu vùi đầu nhổ cỏ.
Thời tiết ngày càng nóng, ánh mắt trời chiếu gay gắt.
Chẳng mấy chốc, Dư Kiều đã vã hết mồ hôi, má cùng tay cô đã đỏ ửng và bỏng rát.
Cô bỏ cái xẻng rồi định đi uống chút nước.
Nhưng vừa đứng lên thì chị Ngô đã mắng: “Đồ lười biếng, mới làm có mấy phút đã định chuồn đấy hả?”
Dư Kiều chỉ vào ao nước bên cạnh rồi làm động tác muốn uống nước.
Chị Ngô nhìn người làm bên cạnh rồi bật cười, sau đó đi tới ao nước lấy một cái cốc dùng một lần hứng nước, sau đó ra hiệu cho Dư Kiều ra uống.
Dư Kiều bước tới rồi đưa tay ra nhận.
Nhưng chị Ngô lại khạc nhổ vào cốc nước: “Uống đi, uống hết thì tôi cho cô nghỉ nửa tiếng….”
Mấy người đứng cạnh chị Ngô cũng hùa vào theo.
Đôi mắt đen của Dư Kiều dần thẫm lại, cô nhìn chằm chằm vào chị Ngô, bên dưới chiếc khăn, cô đã cắn chặt môi.
“Sao thế? Không phục à?”, chị Ngô giơ tay rồi hất cốc nước lên mặt Dư Kiều.
Chiếc khăn bị ướt, vết sẹo đáng sợ trên mặt Dư Kiều lộ ra.
“Đồ yêu quái, không nhìn lại cái mặt mình đi, để tôi xem có ai thèm ngủ với cô chứ…”
“Đúng là làm mất thể diện của bố mẹ, nếu tôi là cô thì đã đập đầu tự tử rồi…”
Chị Ngô chỉ vào mặt Dư Kiều rồi mắng nhiếc không ngừng.
Cách đó không xa có một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên: “Từ khi nào nhà họ Tiêu lại nuôi một lũ khốn không tuân theo quy củ như các người vậy hả!”
Chị Ngô ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc xe lăn dưới gốc cây.
Phía sau bà ấy còn có một người thanh niên anh tuấn mặc áo trắng quần đen.
Chương 23: Ăn miếng trả miếng
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng, anh ấy không nhìn bất kỳ ai mà chỉ chắm chú vào mỗi Dư Kiều.
Chị Ngô chưa từng gặp hai người này, nhưng vẫn có thể đoán được họ là người mà chị ta không thể chọc vào.
“Bình Sinh, đẩy bà tới đó”, bà lão lại lên tiếng, Tiêu Bình Sinh vâng lời đẩy chiếc xe lăn về phía Dư Kiều.
“Xin hỏi, bà tìm ai ạ?”, chị Ngô mỉm cười hỏi.
Bà lão hừ lạnh một tiếng: “Loại như cô đủ tư cách hỏi tôi điều đó à?”
“Này bà, bà ăn nói kiểu gì thế hả, thấy bà già cả nên tôi mới khách sáo với bà đấy…”
Chị Ngô bĩu môi nói.
Nhưng chị ta còn chưa nói hết câu thì đã bị bà lão tát cho một cái vào mặt.
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà!”
“Sao bà lại đánh người hả?”
“Tôi đánh cô đấy thì sao?”, bà lão cười lạnh một tiếng rồi lại giáng thêm mấy cái bạt tai nữa, nửa mặt của chị Ngô đã sưng phù.
Bà lão này trông có vẻ đã lớn tuổi, đã thế còn ngồi xe lăn, nhưng không ngờ vẫn khoẻ như vậy.
“Bình Sinh, cháu đi lấy cốc nước ra đây”.
Hôm nay, bà lão thật sự nổi giận. Bà ấy là người nhà họ Tiêu, do lấy chồng đã lâu nên cũng ít khí về nhà đẻ.
Nhưng trong ký ức của bà ấy thì nhà họ Tiêu chưa bao giờ chứa chấp loại người làm độc ác như thế này, đúng là chỉ giỏi bắt nạt người khác.
Tiêu Bình Sinh xắn ống tay áo lên, để lộ ra một nửa cánh tay có cơ bắp rắn chắc.
Anh ấy rót một cốc nước rồi quay lại đưa cho bà lão.
Bà lão hất cằm, ra hiêu cho Tiêu Bình Sinh đưa cốc nước cho rồi nói: “Cô bé, cháu cũng nhổ một bãi nước miếng vào đây đi!”
Tiêu Bình Sinh nghe xong thì cong khoé miệng.
Bà lão đã có tuổi, lâu nay không còn thích quản sự đời nữa, không rõ hôm nay làm sao mà lại ra mặt giúp cô gái này.
Tiêu Bình Sinh đưa cốc nước cho Dư Kiều, song lại nghĩ rằng cô sẽ từ chối.
Dẫu sao trông cô nàng này cũng yếu đuối, mong manh và rất đáng thương, dù có muốn trả thù khéo cũng sẽ chọn cách dàn xếp ổn thoả.
Ai dè Dư Kiều lại giơ tay ra cầm lấy cốc nước, sau đó vén khăn lên rồi nhổ nước miếng vào đó, tiếp theo không chờ bà lão lên tiếng thì đã cầm cốc nước hất vào người chị Ngô.
Bà lão ngẩn ra, sau đó chợt bật cười ha hả.
Cô nhóc này thật thú vị, tính cách giống hệt bà ấy lúc xưa.
Phải vậy mới đúng chứ, có ơn trả ơn, có oán báo oán.
Chứ việc gì phải tha cho người đã bắt nạt mình, trong khi mình hoàn toàn có thể trả thù?
Chị Ngô đỏ bừng mặt, thấy Dư Kiều dám trả thù mình như vậy, chị ta càng điên tiết hơn: “Mày là cái thá gì mà dám làm nhục tao. Phì, hôm nay bà sẽ cho mày biết tay!”
Nói rồi, chị Ngô không màng đến những người khác, sau đó nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay rồi xoa tay vào ống tay áo, sau đó lao lên.
Nào ngờ lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ của đàn ông túm chặt cổ tay: “Khốn kiếp! Có bà cụ ở đây mà cô cũng dám lộng ngôn rồi đòi đánh người à?”
Giọng nói của Tiêu Bình Sinh lạnh băng, anh ấy trông có vẻ nho nhã, nhưng giọng điệu khi nói chuyện luôn khiến người khác phải toát mồ hôi lạnh.
Cổ tay chị Ngô đau nhói, song vẫn không phục mà gào lên: “Bà ta là cái thá gì chứ! Chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi chưa đến lượt các người nhúng tay vào…”
“Thế à?”, Tiêu Bình Sinh lại bật cười, lúc này trông anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào sóng nước, nhưng lại khiến người khác không dám mơ mộng xa vời.
Dư Kiều chỉ yên lặng nhìn cô ta.
“Nói chuyện với mày đúng là không thú vị chút nào, ngay cả đáp trả cũng không biết”. Dư Tiêu Tiêu nhổ nước bọt, vén tóc dịu dàng nói: “Đúng rồi, máu dự trữ trong kho máu không còn nhiều, lát nữa sẽ có người đến lấy máu của mày”.
Dư Tiêu Tiêu từ trên cao nhìn xuống cô: “Thật không biết mày như này thì có thể gắng gượng được mấy ngày, tốt nhất là mày cầu nguyện bản thân đừng chết, bằng không tao nhất định sẽ băm mẹ mày thành thịt cho chó ăn”.
Dư Tiêu Tiêu vừa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
Cô ta trong lòng căng thẳng, lập tức chạy đuổi ra ngoài: “Ai, ai ở bên ngoài?”
Thím Lý bị doạ sợ mất hồn mất vía, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, lại không cẩn thận trẹo chân, bà cố gắng chịu đau, khập khiễng tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Bà ấy vô tình nghe thấy bí mật đáng sợ như vậy, Dư Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Nói không chừng, nói không chừng còn có thể giết bà...
Thím Lý càng nghĩ càng sợ, bước chân càng thêm hoảng loạn, còn chưa chạy ra khỏi tầng hầm, bà bỗng nhiên lại vấp phải thứ gì đó, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất.
Thím Lý hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt u ám đứng ở phía sau cách đó không xa, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm, đang nhìn bà.
Thím Lý sợ đến mất hồn mất vía, “Cô chủ, cô chủ tôi chưa nghe thấy gì cả…”
“Không nghe thấy gì, bà sợ đến như vậy? Bà chạy cái gì?”
Dư Tiêu Tiêu từng bước tiến lên trước, trên cao nhìn xuống thím Lý: “Không muốn chết thì nghe lời tôi, chủ động rời khỏi nhà họ Tiêu, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa”.
“Tôi đi, tôi ngay bây giờ sẽ rời đi...”
“Biết làm thế nào để không khiến người khác nghi ngờ chứ?”
“Biết, tôi biết”.
“Đừng có nghĩ đến việc giở trò, cũng đừng nghĩ chơi xấu tôi, bà có thể thử xem, Định Bân và ông chủ nghe bà, hay là nghe lời của ân nhân cứu mạng là tôi”.
“Tôi không nói lung tung, cô Dư yên tâm đi, tôi không muốn chết, tôi sẽ không nói lung tung đâu”.
Dư Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu: “Cút đi”.
Thím Lý đứng lên từ mặt đất, khập khiễng rời khỏi tầng hầm.
Bà đã ở nhà họ Tiêu nhiều năm, có thể nói là nhìn thấy Tiêu Định Bân lớn lên, hiện giờ bà không cẩn thận ngã bị thương ở chân, muốn từ chức về quê tịnh dưỡng, Tiêu Định Bân đương nhiên sẽ đồng ý ngay, không chỉ như thế, còn trả cho bà một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Thím Lý rời khỏi nhà họ Tiêu ngay tối hôm đó.
Chỉ là rất không may, ngày hôm sau liền truyền đến một tin dữ.
Chiếc xe taxi thím Lý ngồi tối hôm đó gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, đâm vào lan can rơi xuống vực núi.
Xe đã nổ tung trong lúc lăn xuống, cháy thành tro tàn, thím Lý và người lái xe ngay cả thi thể cũng không nguyên vẹn.
Trên dưới nhà họ Tiêu đều hết sức kinh ngạc, Tiêu Định Bân vô cùng tự trách, đặc biệt phái người đi hỗ trợ lo liệu chuyện tang lễ, tổ chức tang lễ cực kỳ long trọng.
Anh còn mua cho con trai con dâu của thím Lý một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách trong trung tâm thành phố ở quê nhà, trên dưới nhà họ Lý đều vô cùng cảm kích.
Chuyện của thím Lý kết thúc, vết thương của Dư Kiều cũng dần dần lành lại.
Chỉ là vết thương trên mặt vẫn luôn lở loét, nhiễm trùng lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi cho đến hiện tại, khó khăn lắm mới khép lại, vết sẹo cực kỳ đáng sợ.
Ngày hôm đó sau khi Dư Tiêu Tiêu đuổi theo thím Lý rời khỏi, buổi tối quả nhiên có bác sĩ rút đến lấy máu của Dư Kiều.
Chỉ là cơ thể cô quả thực quá yếu, lượng máu hút ra được không nhiều.
Hôm đó Dư Kiều cũng đã nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Dư Tiêu Tiêu và thím Lý, vẫn luôn lo lắng cho an nguy của bà, nhưng cô bị nhốt trong tầng hầm, lại thật sự không có được chút tin tức nào.
Đợi đến một tuần sau cô được thả ra, mới vừa biết được thím Lý gặp tai nạn xe trên đường về quê dưỡng lão, đã mất rồi.
Sau khi đến nhà họ Tiêu, thím Lý là người đối xử tốt nhất với cô.
Cô bị phạt roi rồi nhốt dưới tầng hầm, người tới thăm mang nước đến cho cô cũng chỉ có một mình thím Lý.
Phần ân tình này, Dư Kiều không nói, nhưng sẽ ghi nhớ trong lòng suốt đời.
Cái chết của thím Lý tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn.
Ngày hôm đó bà đã nghe thấy bí mật lớn của Dư Tiêu Tiêu, Dư Tiêu Tiêu sao có thể để quả bom nổ chậm như bà sống sót tạo thành mối đe doạ cho cô ta?
Dư Kiều hiểu rõ tất cả những điều này, cô dám khẳng định, cái chết của thím Lý nhất định là Dư Tiêu Tiêu động tay chân.
Mà tác phong làm việc tàn nhẫn gọn gàng như vậy, chắc chắn là việc làm của Triệu Như.
Cô rốt cuộc nên làm thế nào, như thế nào mới giúp bản thân và Tô Thấm thoát thân được, rốt cuộc, làm gì để vạch trần bộ mặt thật của Dư Tiêu Tiêu đây?
Chỉ cần trong kho máu vẫn còn trữ đủ máu của cô, vậy thì màn kịch ân nhân cứu mạng của Dư Tiêu Tiêu vẫn có thể tiếp tục diễn tiếp.
Chương 22: Cứu tinh xuất hiện
Trừ khi xảy ra chuyện khẩn cấp, không kịp đi lấy máu trong kho dự trữ thì cái được gọi là công ơn của Dư Tiêu Tiêu sẽ bị bại lộ.
Nhưng…
Dư Kiều nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm lúc Tiêu Định Bân phát bệnh trong quán bar hôm đó, nếu chẳng may anh gặp chuyện bất trắc thì sao?
Cô không dám mạo hiểm.
Trong lúc Dư Kiều đang nghĩ cách để đi khỏi đây thì chợt có giọng nói của Hà Thuý vang lên: “A Kiều, cô không làm việc đi mà trốn ở đây làm gì? Vườn phía sau cần nhổ cỏ đấy, cô mau đi đi!”
Dư Kiều đứng dậy rời khỏi nhà kho, trên mặt cô vẫn che khăn, nhưng không phải sợ bị nổi nốt, riêng vết sẹo kia cũng đủ lắm rồi.
Dư Kiều thờ ơ liếc nhìn Hà Thuý rồi đi ra vườn phía sau.
Hà Thuý phỉ nhổ sau lưng cô: “Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Dư Kiều chỉ vờ như không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại.
Khi cô đến nơi thì chị Ngô quản lý vườn hoa đã đưa cho cô một cái xẻng rồi lạnh lùng nói: “Phải nhổ sạch cỏ ở đây trong ngày hôm nay”.
Dư Kiều biết họ cố ý làm khó mình, mà chắc chắn Dư Tiêu Tiêu cũng âm thầm nhúng tay vào vụ này.
Cả khu vườn rộng thế này mà bắt cô dọn sạch trong một ngày, đương nhiên đây là chuyện không thể, nhưng cô không thể cãi lý với người ta mà phải làm thôi.
Dư Kiều cầm cái xẻng ngồi xuống rồi bắt đầu vùi đầu nhổ cỏ.
Thời tiết ngày càng nóng, ánh mắt trời chiếu gay gắt.
Chẳng mấy chốc, Dư Kiều đã vã hết mồ hôi, má cùng tay cô đã đỏ ửng và bỏng rát.
Cô bỏ cái xẻng rồi định đi uống chút nước.
Nhưng vừa đứng lên thì chị Ngô đã mắng: “Đồ lười biếng, mới làm có mấy phút đã định chuồn đấy hả?”
Dư Kiều chỉ vào ao nước bên cạnh rồi làm động tác muốn uống nước.
Chị Ngô nhìn người làm bên cạnh rồi bật cười, sau đó đi tới ao nước lấy một cái cốc dùng một lần hứng nước, sau đó ra hiệu cho Dư Kiều ra uống.
Dư Kiều bước tới rồi đưa tay ra nhận.
Nhưng chị Ngô lại khạc nhổ vào cốc nước: “Uống đi, uống hết thì tôi cho cô nghỉ nửa tiếng….”
Mấy người đứng cạnh chị Ngô cũng hùa vào theo.
Đôi mắt đen của Dư Kiều dần thẫm lại, cô nhìn chằm chằm vào chị Ngô, bên dưới chiếc khăn, cô đã cắn chặt môi.
“Sao thế? Không phục à?”, chị Ngô giơ tay rồi hất cốc nước lên mặt Dư Kiều.
Chiếc khăn bị ướt, vết sẹo đáng sợ trên mặt Dư Kiều lộ ra.
“Đồ yêu quái, không nhìn lại cái mặt mình đi, để tôi xem có ai thèm ngủ với cô chứ…”
“Đúng là làm mất thể diện của bố mẹ, nếu tôi là cô thì đã đập đầu tự tử rồi…”
Chị Ngô chỉ vào mặt Dư Kiều rồi mắng nhiếc không ngừng.
Cách đó không xa có một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên: “Từ khi nào nhà họ Tiêu lại nuôi một lũ khốn không tuân theo quy củ như các người vậy hả!”
Chị Ngô ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc xe lăn dưới gốc cây.
Phía sau bà ấy còn có một người thanh niên anh tuấn mặc áo trắng quần đen.
Chương 23: Ăn miếng trả miếng
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng, anh ấy không nhìn bất kỳ ai mà chỉ chắm chú vào mỗi Dư Kiều.
Chị Ngô chưa từng gặp hai người này, nhưng vẫn có thể đoán được họ là người mà chị ta không thể chọc vào.
“Bình Sinh, đẩy bà tới đó”, bà lão lại lên tiếng, Tiêu Bình Sinh vâng lời đẩy chiếc xe lăn về phía Dư Kiều.
“Xin hỏi, bà tìm ai ạ?”, chị Ngô mỉm cười hỏi.
Bà lão hừ lạnh một tiếng: “Loại như cô đủ tư cách hỏi tôi điều đó à?”
“Này bà, bà ăn nói kiểu gì thế hả, thấy bà già cả nên tôi mới khách sáo với bà đấy…”
Chị Ngô bĩu môi nói.
Nhưng chị ta còn chưa nói hết câu thì đã bị bà lão tát cho một cái vào mặt.
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà!”
“Sao bà lại đánh người hả?”
“Tôi đánh cô đấy thì sao?”, bà lão cười lạnh một tiếng rồi lại giáng thêm mấy cái bạt tai nữa, nửa mặt của chị Ngô đã sưng phù.
Bà lão này trông có vẻ đã lớn tuổi, đã thế còn ngồi xe lăn, nhưng không ngờ vẫn khoẻ như vậy.
“Bình Sinh, cháu đi lấy cốc nước ra đây”.
Hôm nay, bà lão thật sự nổi giận. Bà ấy là người nhà họ Tiêu, do lấy chồng đã lâu nên cũng ít khí về nhà đẻ.
Nhưng trong ký ức của bà ấy thì nhà họ Tiêu chưa bao giờ chứa chấp loại người làm độc ác như thế này, đúng là chỉ giỏi bắt nạt người khác.
Tiêu Bình Sinh xắn ống tay áo lên, để lộ ra một nửa cánh tay có cơ bắp rắn chắc.
Anh ấy rót một cốc nước rồi quay lại đưa cho bà lão.
Bà lão hất cằm, ra hiêu cho Tiêu Bình Sinh đưa cốc nước cho rồi nói: “Cô bé, cháu cũng nhổ một bãi nước miếng vào đây đi!”
Tiêu Bình Sinh nghe xong thì cong khoé miệng.
Bà lão đã có tuổi, lâu nay không còn thích quản sự đời nữa, không rõ hôm nay làm sao mà lại ra mặt giúp cô gái này.
Tiêu Bình Sinh đưa cốc nước cho Dư Kiều, song lại nghĩ rằng cô sẽ từ chối.
Dẫu sao trông cô nàng này cũng yếu đuối, mong manh và rất đáng thương, dù có muốn trả thù khéo cũng sẽ chọn cách dàn xếp ổn thoả.
Ai dè Dư Kiều lại giơ tay ra cầm lấy cốc nước, sau đó vén khăn lên rồi nhổ nước miếng vào đó, tiếp theo không chờ bà lão lên tiếng thì đã cầm cốc nước hất vào người chị Ngô.
Bà lão ngẩn ra, sau đó chợt bật cười ha hả.
Cô nhóc này thật thú vị, tính cách giống hệt bà ấy lúc xưa.
Phải vậy mới đúng chứ, có ơn trả ơn, có oán báo oán.
Chứ việc gì phải tha cho người đã bắt nạt mình, trong khi mình hoàn toàn có thể trả thù?
Chị Ngô đỏ bừng mặt, thấy Dư Kiều dám trả thù mình như vậy, chị ta càng điên tiết hơn: “Mày là cái thá gì mà dám làm nhục tao. Phì, hôm nay bà sẽ cho mày biết tay!”
Nói rồi, chị Ngô không màng đến những người khác, sau đó nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay rồi xoa tay vào ống tay áo, sau đó lao lên.
Nào ngờ lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ của đàn ông túm chặt cổ tay: “Khốn kiếp! Có bà cụ ở đây mà cô cũng dám lộng ngôn rồi đòi đánh người à?”
Giọng nói của Tiêu Bình Sinh lạnh băng, anh ấy trông có vẻ nho nhã, nhưng giọng điệu khi nói chuyện luôn khiến người khác phải toát mồ hôi lạnh.
Cổ tay chị Ngô đau nhói, song vẫn không phục mà gào lên: “Bà ta là cái thá gì chứ! Chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi chưa đến lượt các người nhúng tay vào…”
“Thế à?”, Tiêu Bình Sinh lại bật cười, lúc này trông anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào sóng nước, nhưng lại khiến người khác không dám mơ mộng xa vời.