-
Chương 195-197
Chương 195: Đẹp đến nao lòng
Làn váy xếp li thành từng tầng, tay áo dài thướt tha buông trên bả vai, còn có những đóa hoa sơn trà được thêu trên nền vải với vài viên ngọc trai sáng bóng.
Toàn bộ đều thể hiện sự duyên dáng và uyển chuyển của phương Đông.
Phụ nữ phương Đông rất thích ngọc trai, từ xưa đến này đều như vậy.
Văn Hi nhìn lễ phục rồi quay về trước gương hóa trang quan sát Dư Kiều.
Nhìn cô gái trẻ trong gương có gương mặt điển hình của người phương Đông, lông mày thanh mảnh, đôi mắt hạnh trong suốt, gương mặt tinh xảo, nhưng không phải kiểu gương mặt sắc nét đang được yêu thích hiện nay, bờ vai thẳng tắp, chiếc cổ thon thả, tuy vóc dáng không quá cao nhưng vì eo thon chân dài nên tỷ lệ rất đẹp, lại càng thấy rõ dáng người.
Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Văn Hi, Dư Kiều cũng hiếu kỳ nhìn anh ta trong gương.
Văn Hi bất giác cười nói: “Mắt nhìn của Định Bân không tệ, bộ váy này đúng là làm riêng cho cô”.
Dư Kiều rung động trong lòng, vừa nãy khi nhìn thấy chiếc váy này, cô lập tức bị thu hút rồi, cô rất thích nó! Từng chi tiết, từng đường nét, cô đều rất thích, vốn dĩ cô còn nghĩ chiếc váy này cũng là do nhân viên Xán Tinh chuẩn bị, không ngờ lại là do Tiêu Định Bân chọn.
“Váy đã nhiều chi tiết, vừa đủ đẹp rồi, trang điểm và trang sức không cần quá rườm rà”.
Văn Hi gọi nhân viên đến, anh ta tạo kiểu cho mái tóc dài thả trên vai Dư Kiều thành một búi cao sau đầu, rồi lại chỉnh sửa phần tóc còn lộn xộn trước trán.
Dư Kiều rất ít khi làm tóc như vậy, lúc mới đầu nhìn, cô vẫn thấy chưa quen lắm, nhưng sau khi Văn Hi chỉnh tóc xong, nhìn bản thân trong gương có chút xa lạ, nhưng cũng cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy.
“Quả nhiên, gương mặt cô rất tinh xảo, là kiểu mặt nhỏ cổ điển, phù hợp với gương mặt của cô”.
Văn Hi quan sát trước sau một hồi rồi bảo trợ lý lấy dây ruy băng khá dài đến.
Anh ta so sánh màu sắc trong gương, cuối cùng chọn một dây cột màu xanh da trời.
Dây ruy băng dài buộc vào búi tóc sau đầu, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai to chừng ngón tay cái, ngoài ra cũng không phối hợp thêm gì cả.
Cuối cùng là trang điểm, Văn Hi cũng không trang điểm quá đậm, lông mày vẫn dựa theo dáng mày vốn có, chỉ dậm thêm một chút màu đậm, kẻ mi một đường, phía đuôi hơi xếch lên trên, màu mắt chọn tông đỏ cổ điển, Văn Hi chỉ dùng đầu ngón tay chấm nhẹ đuôi mắt cô, cảm giác dịu dàng trang nhã lập tức được bộc lộ.
Gương mặt được trang điểm nhẹ, kiểu tóc và trang sức đơn giản, màu môi phải đậm hơn một chút để không bị lễ phục lấn lướt.
Văn Hi chọn màu anh đào, tô son xong, anh ta bỗng có chút xúc động, dùng son môi màu anh đào vẽ một hoa đào nhỏ giữa trán Dư Kiều.
Gương mặt trong gương vốn đã đẹp khiến người ta động lòng, bỗng chốc lại trở nên sống động như một bức tranh hoàn mỹ.
Văn Hi dường như rất hài lòng, ánh mắt đầy ý cười vui vẻ không giấu nổi: “Nhìn cô Tô trang điểm như vậy lại khiến tôi nhớ đến một người quen cũ ngày xưa…”
Nói thật thì nhìn Dư Kiều lúc này lại có chút giống vẻ ngoài và khí chất với mẹ ruột của Tiêu Định Bân lúc trẻ.
Chỉ là người đã mất, Văn Hi cũng không muốn gợi nhớ đến chuyện đau lòng, mau chóng đứng dậy, nói với mọi người: “Giúp cô Tô thay trang phục đi”.
Đợi Dư Kiều được hai nữ trợ lý giúp thay đồ xong, thời gian đến lúc cô lên sân khấu chỉ còn lại bốn mươi phút.
Đỗ Thất Nguyệt từ bên ngoài trở về, hâm mộ nhìn Dư Kiều lúc này đã trở nên xinh đẹp rực rỡ khiến người ta mê mẩn, một lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy là màn biểu diễn của hai minh tinh Hollywood, còn một tiết mục nữa, chúng ta sắp lên sân khấu rồi”.
Dư Kiều hít sâu một hơi, sau khi trải qua quá trình trang điểm vừa dài vừa đủ quy cách cao cấp như vậy, cô cũng cảm nhận rõ ràng được Tiêu Định Bân rất coi trọng đoạn phim và bài hát tuyên truyền lần này.
Mà chính vì coi trọng như vậy, khiến cô cảm thấy trách nhiệm trên vai lại càng nặng nề hơn.
Cô không thể để xảy ra sự cố gì, cô nhất định phải hoàn thành buổi biểu diễn tối nay với trạng thái tốt nhất.
Cho dù thế này thì Tiêu Định Bân đã tin cô, giao cơ hội lần này cho cô, cô không thể làm hỏng, nhất định phải đáp trả hoàn hảo.
“Chị Tô, tối nay cô đẹp thật đấy… đẹp hơn hẳn mấy ngôi sao đang nổi trên tivi cơ…”
Đỗ Thất Nguyệt kìm nén hâm mộ trong lòng, liên tục khen ngợi.
“Thất Nguyệt nói không sai, cô Tô trang điểm như vậy thật sự rất động lòng người…”
“Là nhờ đôi tay anh Văn Hi có khả năng làm ảo thuật thôi”.
“Vậy thì cũng phải có vốn liếng tốt mới được thành quả xuất sắc như vậy”.
Mấy người Đỗ Thất Nguyệt xung quanh khen không ngừng, cô ta không nhịn được mà tưởng tượng, nếu bản thân mặc lễ phục như vậy, trang điểm như vậy, nhất định cũng sẽ không thua kém Tô Kiều bao nhiêu, chẳng phải đều nói người đẹp vì lụa sao, từ nhỏ đến lớn cô ta cũng đã xinh đẹp rồi, cô ta không tin mình không so được với Tô Kiều.
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội, nhất định cô ta sẽ làm tốt hơn cả Tô Kiều.
Đỗ Thất Nguyệt nghĩ đến đây, bất giác có chút buồn bực, lúc trước Tô Kiều đồng ý sẽ giúp đỡ tiến cử cô ta đến Xán Tinh, nhưng mãi đến hôm nay vẫn không có tin tức gì, có lẽ cô ta không nên hy vọng quá nhiều, dù sao, phụ nữ đều có lòng ghen tỵ, ai biết có phải Tô Kiều cũng sợ Đỗ Thất Nguyệt cô ta đây thật sự có một ngày nổi danh sẽ đè ép cô, nên căn bản không muốn giúp cô ta không?
Dư Kiều nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, trong lòng nhẩm lại lời bài hát một lần cuối.
Đối với những suy nghĩ trong lòng của Đỗ Thất Nguyệt, đương nhiên cô cũng không biết gì.
Trước hội trường.
Người dẫn chương trình lại lên sân khấu, đơn giản nói vài câu: “Các vị khách quý đều biết, hôm nay là một ngày quan trọng nhất của tập đoàn Tiêu Thị, quảng trường Vi Phong lớn nhất châu Á sắp được khánh thành. Vừa rồi, chúng ta được nhìn thấy một vài hình ảnh xuất sắc từ đoạn phim tuyên truyền của đạo diễn Từ trên màn hình lớn, tiếp theo đây, chúng ta sẽ phát ca khúc chủ đề “Lời của gió”, cũng là màn trình diễn cuối cùng trong đêm nay! Bây giờ chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay, chào mừng cô Tô, sẽ trình diễn ca khúc “Lời của gió” để mọi người thưởng thức!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cả sảnh tiệc đều vỗ tay nhiệt liệt, mà tất cả mọi người đều tập trung chú ý lên sân khấu đã dần tắt đèn.
Người biểu diễn ca khúc “Lời của gió” là do đích thân Tiêu Định Bân chọn ra, hơn nữa Tiêu Định Bân còn ký hợp đồng, đưa vào Xán Tinh.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy kể từ khi Tiêu Định Bân tiếp nhận Tiêu Thị.
Cô Tô này chắc phải có vẻ đẹp và giọng hát xuất sắc thế nào mới có thể khiến Tiêu Định Bân tuyển chọn biểu diễn ca khúc chủ đề quan trọng như vậy, lại còn đích thân ký hợp đồng.
Dư Tiêu Tiêu ngồi chỗ cho khách, sắc mặt u ám tột độ.
Cô ta đã biết buổi lễ tối nay sẽ có Tô Kiều tham gia, nhưng cô ta không ngờ, Tô Kiều lại là khách quý đêm nay, Tiêu Định Bân lại nể nang cô đến như vậy!
Chương 196: Bốn bề kinh ngạc
Cả nước, cả châu Á và toàn thế giới đang chú ý đến sự kiện trọng đại diễn ra tối nay, nhưng sau sự kiện này, có lẽ tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến Tô Kiều, người đã xuất hiện trong tiết mục diễn cuối cùng của chương trình.
Còn cô ta, mợ Tiêu, ngoại trừ việc đi bên cạnh Tiêu Định Bân trên thảm đỏ, Tiêu Định Bân chưa từng có bất cứ tương tác gì với cô ta.
Quả thực, tối nay Tiêu Định Bân rất bận rộn, có vô số khách khứa cần phải ngoại giao, nhưng nếu là người khác, khi đi xã giao sẽ dẫn theo vợ hoặc bạn gái của họ, nhưng anh thì lại cứ đơn phương độc mã, bỏ mặc cô ta một mình.
Ngay cả lúc này, anh đang ngồi bên cạnh cô ta, nhưng anh chẳng hề nhìn cô ta lấy một cái.
Dư Tiêu Tiêu nhìn không được, quay sang nhìn về phía Tiêu Định Bân, nhưng phát hiện ra rằng chẳng biết anh đã ngồi ngay ngắn ở đó từ lúc nào rồi, nhìn chằm chằm vào sân khấu không hề chớp mắt, trạng thái của anh ấy hoàn toàn khác so với khi anh xem những màn trình diễn trước đó.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng chua xót, cái cảm giác thất bại trong bất lực, dường như lại đốt lên ngọn lửa trong lòng cô ta, ngọn lửa đó đang quấy nhiễu khiến cô ta gần như sắp không thể khống chế cảm xúc của bản thân...
Cứ để cô ta ngồi yên ở dưới sân khấu như thế này, nhìn ả tiện nhân đó tỏa sáng chói mắt như vậy sao?
Dư Tiêu Tiêu muốn đứng dậy rời đi, Tiêu Định Bân cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ thản nhiên nói một câu: "Muốn bị truyền thông chụp được hình ảnh thất lễ sao?"
Buổi lễ tối nay là một sự kiện long trọng của nhà họ Tiêu, lúc ca sĩ trên sân khấu đang hát ca khúc chủ đề bế mạc buổi lễ, mà mợ Tiêu lại đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, thiên hạ sẽ nghĩ sao đây?
Dư Tiêu Tiêu đè nén lửa giận trong lòng xuống, cô ta cắn chặt môi, không cam tâm nhìn về phía ánh đèn đang dần dần sáng lên trên sân khấu.
"Nếu cô đã làm ầm ĩ đến tận chỗ ông nội chỉ vì muốn được tham gia đêm hội tối nay, thì hãy làm cho tốt bổn phận của cô giùm tôi”.
Câu nói này của Tiêu Định Bân, giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt Dư Tiêu Tiêu.
Cái cảm giác vừa thẹn vừa tức giận lại bất lực không làm gì được giống như cơn sóng thủy triều nuốt chửng lấy cô ta.
Cô ta tựa lưng vào ghế ngồi với vẻ mệt mỏi, ngơ ngác nhìn ánh đèn trên sân khấu đang thu về tập trung vào một chỗ, sau đó, một bóng người yêu kiều chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Tất cả mọi người có mặt tại đây bỗng nhiên im bặt.
Trên chiếc xích đu dưới ánh đèn pha sân khấu, Dư Kiều mặc bộ lễ phục "Hoa Sơn Trà vĩnh cửu" đang ngồi trên đó, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu du dương của âm nhạc.
"Nếu, anh đã từng nghe thanh âm của gió...”
Khi tiếng hát ngân nga của cô vang lên, chiếc xích đu cũng theo đó mà từ từ dừng lại, Dư Kiều đứng dậy rời khỏi chiếc xích đu, tất cả ánh đèn trên sân khấu lập tức bao trùm cô ấy trong thứ ánh sáng rực rỡ lấp lánh...
Sau sự một thoáng lóa mắt ban đầu, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy rõ Dư Kiều trên sân khấu.
Chiếc váy dài giống như những tầng sương, mây cuộn vào nhau ôm lấy vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô, dải ruy băng trên búi tóc và ống tay áo, theo làn gió nhẹ từ máy quạt gió, từ từ tung bay ở bên cạnh cô, nhưng thứ mà thu hút ánh nhìn của người ta nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô.
Dư Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu, không biết từ lúc nào cô ta đã cắn chặt hàm răng, siết chặt năm ngón tay mình, thậm chí còn không biết cơ thể mình đang hơi nghiêng về phía trước như sắp tách ra khỏi cái ghế.
Sao cô ta có thể mặc chiếc váy đó rồi đứng trên sân khấu chứ! Làm sao có thể!
Đây không phải là đang tát vào mặt Dư Tiêu Tiêu một cái sao?
Sau giờ phút này, cô ta, Dư Tiêu Tiêu, sẽ trở thành trò cười cho giới thời thượng ở khắp Thủ đô sao!
Chiếc váy 'Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' mà cô không lấy được, lại xuất hiện trên người con ả Tô Kiều đáng khinh bỉ này, dựa vào đâu chứ, cô ta dựa vào đâu chứ!
Nhưng Tiêu Định Bân lúc này, lại chỉ chăm chú nhìn Dư Kiều trên sân khấu không rời mắt.
Cô ấy còn đẹp hơn anh tưởng tượng.
Sự xuất hiện của cô còn tự nhiên khéo léo hơn những gì anh tưởng tượng.
Tiếng hát của cô ấy động lòng người hơn bất cứ thứ gì anh ấy từng nghe trước đây.
Lúc này, trong lòng Tiêu Định Bân lại dâng trào một cảm giác tự hào hãnh diện khó thể nói thành lời.
Mà Tiêu Dự An đang ngồi ở một bên còn lại của anh, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, ánh mắt kiêu hãnh nhìn về phía Dư Kiều đang ở trên sân khấu, ánh mắt sáng lấp lánh như hòn bi ve đen láy.
Cậu biết mà, người phụ nữ mà mình yêu thích, nhất định phải là người giỏi nhất, ưu tú nhất trên đời này, không ai có thể so sánh với cô được!
Hứa Vãn, người đang ngồi phía sau Dư Tiêu Tiêu thì trợn trừng đôi mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu mất một lúc, rồi lại quay sang nhìn Dư Tiêu Tiêu ngồi trước mặt mất một lúc.
Làm sao có thể chứ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao bộ 'Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' này lại được diện trên người Tô Kiều chứ?
Không phải chiếc váy do sự cố ngoài ý muốn mà không thể được gửi tới theo đúng hạn sao?
Cho dù sau đó nó vẫn được giao đến đúng hạn, thì không phải là nên được giao đến chỗ của Tiêu Tiêu trước tiên sao?
Ngoài Tiêu Định Bân ra, còn ai có thể giật mất chiếc váy này từ tay của Tiêu Tiêu chứ?
Vậy người phụ nữ trên sân khấu này rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tiêu Định Bân?
Các phu nhân trong giới thời thượng bên cạnh Hứa Vãn cũng không thể ngồi yên được, dù sao thì mọi người cũng vừa thảo luận về chiếc váy này khi nãy xong ...
Nhưng bây giờ, chiếc váy vốn dĩ 'không kịp vận chuyển về nước' này lại xuất hiện trên người của một người phụ nữ khác!
Hơn nữa, người phụ nữ đó cũng mặc chiếc váy này rất đẹp!
Tưởng chừng như nó được thiết kế dành riêng cho cô ấy vậy!
Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch từ đâu tới?
Kể từ khi nghe thấy cái tên của cô ấy, dường như chưa bao giờ tách rời khỏi ba chữ Tiêu Định Bân.
Hơn nữa đêm nay, tại sân khấu của nhà họ Tiêu, lại cho cô ta một vinh dự vẻ vang đến vậy, chẳng lẽ ...
"Cô nói xem, cô Tô này, liệu có phải... đây mới chính là kim ốc tàng kiều, người trong lòng thật sự của người ta đó chứ?"
"Ai biết được...”
"Đừng nói nhảm, nhà họ Tiêu ghét nhất là bị người ngoài đàm tiếu chuyện riêng của họ”.
Mấy vị phu nhân nháy mắt với nhau, rồi tất cả đều im bặt.
Dần dần, sự chú ý của họ bị thu hút bởi giọng hát của Dư Kiều trên sân khấu.
Và khi màn biểu diễn của cô đến đoạn cao trào nhất, hầu như tất cả các khách mời trong khán phòng đều nghe đến mức say sưa mê đắm.
Sau đoạn cao trào, tiếng hát lại dần trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng êm ái, giọng hát ngân nga chậm rãi, ngay khi mọi người đang say mê thì Dư Tiêu Tiêu đang ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên bỗng nhiên dậm chân một cái đứng dậy, khi cô ta vừa định cất bước về phía trước, Tiêu Định Bân nắm lấy cổ tay cô ta, ngay sau đó có hai vệ sĩ tiến lên, một người bên trái một người bên phải 'dìu' Dư Tiêu Tiêu, đưa cô ta ra khỏi hội trường.
Khi Dư Kiều hát đến những khúc hát cuối cùng, Tiêu Dự An đứng dậy, ôm một bó Hoa Sơn Trà trắng như tuyết bước lên sân khấu.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đó không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu sao?"
"Chắc thế đấy, không sai đâu…”
“Nhưng, không phải trước nay người ta vẫn luôn nói sức khỏe của cậu chủ nhỏ này không tốt, mắc chứng tự kỷ, không bao giờ nói chuyện với người ngoài sao?”
"Tôi cũng nghe nói vậy, có người còn nói cậu chủ nhỏ này không thân thiết với mợ Tiêu cho lắm”.
"Đúng vậy, vừa rồi khi đi trên thảm đỏ, cậu chủ cũng không để ý đến mợ Tiêu..”.
"Vậy bây giờ, chuyện gì đang xảy ra đây? Cô Tô này rốt cuộc có xuất thân như nào?"
"Tôi cũng không biết, có điều, xem xét từ những tình huống xảy ra đêm nay, sau này nếu chúng ta gặp lại cô Tô, thì vẫn nên khách khí một chút...”
Dư Kiều nhìn thấy Tiêu Dự An ôm một bó hoa đi lên sân khấu, thì khóe miệng không khỏi cong lên vẽ thành một nụ cười.
Cô ngồi xổm xuống nhận lấy bó hoa: "Dự An, cảm ơn con...”
Tiêu Dự An nhìn thấy cô xinh đẹp như tiên nữ ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Dư Kiều nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, ghé vào tai cậu bé thì thầm: “Để lúc về, cô sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon nha”.
Chương 197: Trở thành tiêu điểm của tiết mục kết màn
Tiêu Dự An gật đầu, sau đó chỉ thấy trái tim mình đập nhanh như đánh trống.
Cậu bé lén liếc nhìn Dư Kiều thì thấy cô cũng đang mỉm cười nhìn mình, vì thế cậu bé không khỏi thấy ngọt ngào, tiếp đó đánh liều nhón chân lên thơm một cái lên má Dư Kiều rồi chạy biến xuống khỏi sân khấu.
Hành động này của cậu bé khiến rất nhiều người ngồi bên dưới được một phen hết hồn.
Đến Tạ Trường Cẩm còn không nhịn được nói với Triệu Tấn Tây ngồi bên: “Sao Dự An lại thân với cô Tô này thế?”
“Em cũng không biết”, Triệu Tấn Tây cũng thấy mù mờ, tính ra thì anh ấy đã biết Dự An bốn năm rồi, nhưng thằng bé còn chưa chịu anh ấy một tiếng là chú bao giờ.
“Nhưng sao em thấy cô Tô này hát nghe quen lắm, như kiểu trước kia từng nghe thấy rồi ấy”, Triệu Tấn Tây sờ mũi, ban nãy cô Tô này vừa cất giọng hát lên, anh ấy đã thấy rất quen, nhưng có nghĩ nát óc thì cũng không nhớ được đã từng nghe thấy giọng này ở đâu.
“Không nhớ ra được thì thôi, lát mấy anh em mình làm vài ly nhé!”
“Vâng, hôm nay việc lớn đã thành, em thấy buổi lễ hôm nay thành công rực rỡ, chắc giờ đã lên hot search rồi”.
Triệu Tấn Tây nói không hề sai, buỗi lễ hôm nay của Tiêu Thị là tiêu điểm trên mạng, gần như đâu đâu cũng quan tâm tới buổi lễ này.
Mà tiết mục cuối của Dư Kiều lại còn trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Chỉ cần lên mạng chút thôi là sẽ thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Mà hầu hết mọi người đều dành lời khen cho cô, nào là xinh đẹp, tiên tử, giọng hát mê đắm lòng người, chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp, mang đậm nét cổ điển của phụ nữ phương Đông… thậm chí Phong Chi Ngữ của Tô Kiều còn lọt vào tốp mười tìm kiếm trên các trang mạng nước ngoài.
Buổi lễ kết thúc tốt đẹp, Quảng trường Vi Phong lập tức nổi tiếng, cùng với đó cổ phiếu của Tiêu Thị cũng tăng vọt.
Ông cụ Tiêu đã nhiều tuổi nên không thích tham gia các sự kiện như thế này, dù đang ở nhà thì ông ấy cũng nắm rõ sự tình, nhưng điều khiến ông cụ quan tâm lại chính là Tiêu Dự An đã lên sân khấu tặng hoa cho Tô Kiều, sau đó còn hôn cô một cái.
Ông cụ đeo kính lão chăm chú xem đoạn clip, sau đó còn không dám tin nói: “Đây đúng là Dự An chứ không phải con của khách nào à?”
Người quản gia đứng cạnh cười nói: “Thưa ông, sao ông lại không nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình thế, đây đúng là Dự An đấy ạ”.
Ông cụ chỉnh lại kính rồi lại xem đoạn clip thêm lần nữa, sau đó mới vui vẻ nói: “Có phải thằng bé đang vui vẻ hơn rồi không nhỉ? Tôi chưa từng thấy nó gần gũi với ai thế bao giờ, đến bố nó mà có thấy nó hôn đâu”.
“Vâng, cậu chủ nhỏ nhà ta chưa từng thân thiết với ai, cũng không thích gần gũi với mọi người, nhưng hình như lại rất thích cô Tô này…”
Vẻ vui mừng trên gương mặt ông cụ dần lắng xuống: “Cho người đi điều tra kỹ về cô Tô này đi, sao tự nhiên Dự An lại thân với cô ấy thế? Nhỡ có người rắp tâm hãm hại thì…”
Ông cụ không nói rõ nhưng người quản gia đã hiểu ý của ông ấy nên lập tức đi làm ngay.
Đúng vậy, nếu có người lập mưu cố ý tiếp cận với cậu chủ nhỏ, chờ cậu bé tin tưởng xong thì những người đó muốn làm gì cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng cậu bé là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tiêu, được ông cụ cưng chiều hết mực, nếu giờ cậu bé bị người khác thao túng tâm lý rồi gây ra chuyện gì bất lợi thì sẽ gay go to.
…
Dư Tiêu Tiêu đập nát hết đồ vật trong phòng, nhưng nhìn thấy đống đổ nát này rồi mà lửa giận trong lòng cô ta vẫn không vơi đi chút nào.
Trong phòng cô ta đang mở lại toàn cảnh diễn ra buổi lễ.
Khi nhìn thấy Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa, dây đàn cuối cùng trong lòng cô ta đã đứt.
Chồng cô ta đã đưa bộ váy dạ hội mà cô ta ao ước ngày đêm cho người phụ nữ khác, tối nay anh cũng tô điểm ánh hào quang rực rỡ nhất cho người phụ nữ ấy. Còn con trai cô thì không chịu gọi cô ta là mẹ, cũng chẳng bao giờ thân thiết với cô ta, vậy mà nay lại lên sân khấu tặng hoa cho người phụ nữ khác, thậm chí còn để người phụ nữ đó hôn lên trán mình…
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy mình như đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần lơ đễnh một cái thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay lập tức.
Bốn năm trước, cô ta tưởng sinh được con trai thì địa vị của mình sẽ được vững vàng, không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Nhưng nào ngờ, bốn năm sau, người con trai củng cố địa vị cho cô ta lại cho cô ta một cú đả đích trí mạng đến vậy.
Con trai không muốn gần gũi với mình thì nửa đời còn lại cô ta phải nương tựa vào ai đây?
Khéo con trai cô ta còn muốn đổi cho bản thân một người mẹ khác ấy chứ.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy mấy tiếng rồi ngồi xuống giường, chiếc điện thoại ở gần đó rung lên không ngừng, cô ta bực bội giơ tay cầm lên định ném đi, nhưng khi nhìn thấy cái tên Kiều Cảnh Minh đang nhấp nháy trên màn hình, Dư Tiêu Tiêu chợt thấy tủi thân, cô ta thoáng do dự rồi vẫn nghe máy.
“Em đã bảo anh đừng liên lạc với em nữa rồi mà”, Dư Tiêu Tiêu nói mà giọng vẫn còn thổn thức.
“Em yêu, em khóc đấy à?”
Kiều Cảnh Minh vừa nói dứt câu, Dư Tiêu Tiêu đã bật khóc.
“Anh đã xem được buổi lễ rồi, biết thể nào em cũng đang buồn nên mới không kìm lòng được mà gọi cho em…”
“Kiều Cảnh Minh… giờ em phải làm gì đây…”
“Em yêu, em có tin anh không?”
Kiều Cảnh Minh nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, gương mặt tuấn tú, phong lưu của anh ra thoáng qua vẻ lạnh lùng.
Dư Tiêu Tiêu như vớ được cái phao cứu sinh nên nghèn nghẹn nói: “Ngoài anh ra, em còn tin được ai nữa, từ xưa đến nay chỉ có một mình anh đối xử tốt với em thôi…”
Cô ta nói không sai, đúng là Kiều Cảnh Minh luôn rất tốt với cô ta. Dù sau này, cô ta có Tiêu Dự An rồi thẳng thừng phủi bỏ quan hệ thì bốn năm qua, Kiều Cảnh Minh vẫn luôn bảo vệ bí mật giữa bọn họ.
Dư Tiêu Tiêu còn thấy hổ thẹn với anh ta.
“Tiêu Tiêu, em là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu. Anh không thể chịu được khi thấy em bị tủi thân và chà đạp. Nếu em tin anh thì nhất định anh sẽ giúp em…”
“Vâng, em nghe anh”.
“Tiêu Tiêu, con người Tiêu Định Bân bạc tình bạc nghĩa. Bốn năm qua chắc em cũng nhìn thấu rồi, anh ta không hề yêu em, bây giờ và sau này cũng thế, cho nên em chỉ có thể dựa vào con trai của mình thôi”.
Kiều Cảnh Minh bình tĩnh lên tiếng, sau đó bắt đầu đầu độc Dư Tiêu Tiêu bằng lời nói: “Tiêu Tiêu, em muốn một ngày nào đó Tiêu Định Bân cưới một người phụ nữ khác về thay thế vị trí của em hay… em muốn mẹ quý nhờ con và nắm hết gia sản của nhà họ Tiêu trong tay?”
Dư Tiêu Tiêu nghe xong mà phát sợ: “Kiều Cảnh Minh, anh nói vậy là có ý gì…”
Làn váy xếp li thành từng tầng, tay áo dài thướt tha buông trên bả vai, còn có những đóa hoa sơn trà được thêu trên nền vải với vài viên ngọc trai sáng bóng.
Toàn bộ đều thể hiện sự duyên dáng và uyển chuyển của phương Đông.
Phụ nữ phương Đông rất thích ngọc trai, từ xưa đến này đều như vậy.
Văn Hi nhìn lễ phục rồi quay về trước gương hóa trang quan sát Dư Kiều.
Nhìn cô gái trẻ trong gương có gương mặt điển hình của người phương Đông, lông mày thanh mảnh, đôi mắt hạnh trong suốt, gương mặt tinh xảo, nhưng không phải kiểu gương mặt sắc nét đang được yêu thích hiện nay, bờ vai thẳng tắp, chiếc cổ thon thả, tuy vóc dáng không quá cao nhưng vì eo thon chân dài nên tỷ lệ rất đẹp, lại càng thấy rõ dáng người.
Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Văn Hi, Dư Kiều cũng hiếu kỳ nhìn anh ta trong gương.
Văn Hi bất giác cười nói: “Mắt nhìn của Định Bân không tệ, bộ váy này đúng là làm riêng cho cô”.
Dư Kiều rung động trong lòng, vừa nãy khi nhìn thấy chiếc váy này, cô lập tức bị thu hút rồi, cô rất thích nó! Từng chi tiết, từng đường nét, cô đều rất thích, vốn dĩ cô còn nghĩ chiếc váy này cũng là do nhân viên Xán Tinh chuẩn bị, không ngờ lại là do Tiêu Định Bân chọn.
“Váy đã nhiều chi tiết, vừa đủ đẹp rồi, trang điểm và trang sức không cần quá rườm rà”.
Văn Hi gọi nhân viên đến, anh ta tạo kiểu cho mái tóc dài thả trên vai Dư Kiều thành một búi cao sau đầu, rồi lại chỉnh sửa phần tóc còn lộn xộn trước trán.
Dư Kiều rất ít khi làm tóc như vậy, lúc mới đầu nhìn, cô vẫn thấy chưa quen lắm, nhưng sau khi Văn Hi chỉnh tóc xong, nhìn bản thân trong gương có chút xa lạ, nhưng cũng cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy.
“Quả nhiên, gương mặt cô rất tinh xảo, là kiểu mặt nhỏ cổ điển, phù hợp với gương mặt của cô”.
Văn Hi quan sát trước sau một hồi rồi bảo trợ lý lấy dây ruy băng khá dài đến.
Anh ta so sánh màu sắc trong gương, cuối cùng chọn một dây cột màu xanh da trời.
Dây ruy băng dài buộc vào búi tóc sau đầu, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai to chừng ngón tay cái, ngoài ra cũng không phối hợp thêm gì cả.
Cuối cùng là trang điểm, Văn Hi cũng không trang điểm quá đậm, lông mày vẫn dựa theo dáng mày vốn có, chỉ dậm thêm một chút màu đậm, kẻ mi một đường, phía đuôi hơi xếch lên trên, màu mắt chọn tông đỏ cổ điển, Văn Hi chỉ dùng đầu ngón tay chấm nhẹ đuôi mắt cô, cảm giác dịu dàng trang nhã lập tức được bộc lộ.
Gương mặt được trang điểm nhẹ, kiểu tóc và trang sức đơn giản, màu môi phải đậm hơn một chút để không bị lễ phục lấn lướt.
Văn Hi chọn màu anh đào, tô son xong, anh ta bỗng có chút xúc động, dùng son môi màu anh đào vẽ một hoa đào nhỏ giữa trán Dư Kiều.
Gương mặt trong gương vốn đã đẹp khiến người ta động lòng, bỗng chốc lại trở nên sống động như một bức tranh hoàn mỹ.
Văn Hi dường như rất hài lòng, ánh mắt đầy ý cười vui vẻ không giấu nổi: “Nhìn cô Tô trang điểm như vậy lại khiến tôi nhớ đến một người quen cũ ngày xưa…”
Nói thật thì nhìn Dư Kiều lúc này lại có chút giống vẻ ngoài và khí chất với mẹ ruột của Tiêu Định Bân lúc trẻ.
Chỉ là người đã mất, Văn Hi cũng không muốn gợi nhớ đến chuyện đau lòng, mau chóng đứng dậy, nói với mọi người: “Giúp cô Tô thay trang phục đi”.
Đợi Dư Kiều được hai nữ trợ lý giúp thay đồ xong, thời gian đến lúc cô lên sân khấu chỉ còn lại bốn mươi phút.
Đỗ Thất Nguyệt từ bên ngoài trở về, hâm mộ nhìn Dư Kiều lúc này đã trở nên xinh đẹp rực rỡ khiến người ta mê mẩn, một lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy là màn biểu diễn của hai minh tinh Hollywood, còn một tiết mục nữa, chúng ta sắp lên sân khấu rồi”.
Dư Kiều hít sâu một hơi, sau khi trải qua quá trình trang điểm vừa dài vừa đủ quy cách cao cấp như vậy, cô cũng cảm nhận rõ ràng được Tiêu Định Bân rất coi trọng đoạn phim và bài hát tuyên truyền lần này.
Mà chính vì coi trọng như vậy, khiến cô cảm thấy trách nhiệm trên vai lại càng nặng nề hơn.
Cô không thể để xảy ra sự cố gì, cô nhất định phải hoàn thành buổi biểu diễn tối nay với trạng thái tốt nhất.
Cho dù thế này thì Tiêu Định Bân đã tin cô, giao cơ hội lần này cho cô, cô không thể làm hỏng, nhất định phải đáp trả hoàn hảo.
“Chị Tô, tối nay cô đẹp thật đấy… đẹp hơn hẳn mấy ngôi sao đang nổi trên tivi cơ…”
Đỗ Thất Nguyệt kìm nén hâm mộ trong lòng, liên tục khen ngợi.
“Thất Nguyệt nói không sai, cô Tô trang điểm như vậy thật sự rất động lòng người…”
“Là nhờ đôi tay anh Văn Hi có khả năng làm ảo thuật thôi”.
“Vậy thì cũng phải có vốn liếng tốt mới được thành quả xuất sắc như vậy”.
Mấy người Đỗ Thất Nguyệt xung quanh khen không ngừng, cô ta không nhịn được mà tưởng tượng, nếu bản thân mặc lễ phục như vậy, trang điểm như vậy, nhất định cũng sẽ không thua kém Tô Kiều bao nhiêu, chẳng phải đều nói người đẹp vì lụa sao, từ nhỏ đến lớn cô ta cũng đã xinh đẹp rồi, cô ta không tin mình không so được với Tô Kiều.
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội, nhất định cô ta sẽ làm tốt hơn cả Tô Kiều.
Đỗ Thất Nguyệt nghĩ đến đây, bất giác có chút buồn bực, lúc trước Tô Kiều đồng ý sẽ giúp đỡ tiến cử cô ta đến Xán Tinh, nhưng mãi đến hôm nay vẫn không có tin tức gì, có lẽ cô ta không nên hy vọng quá nhiều, dù sao, phụ nữ đều có lòng ghen tỵ, ai biết có phải Tô Kiều cũng sợ Đỗ Thất Nguyệt cô ta đây thật sự có một ngày nổi danh sẽ đè ép cô, nên căn bản không muốn giúp cô ta không?
Dư Kiều nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, trong lòng nhẩm lại lời bài hát một lần cuối.
Đối với những suy nghĩ trong lòng của Đỗ Thất Nguyệt, đương nhiên cô cũng không biết gì.
Trước hội trường.
Người dẫn chương trình lại lên sân khấu, đơn giản nói vài câu: “Các vị khách quý đều biết, hôm nay là một ngày quan trọng nhất của tập đoàn Tiêu Thị, quảng trường Vi Phong lớn nhất châu Á sắp được khánh thành. Vừa rồi, chúng ta được nhìn thấy một vài hình ảnh xuất sắc từ đoạn phim tuyên truyền của đạo diễn Từ trên màn hình lớn, tiếp theo đây, chúng ta sẽ phát ca khúc chủ đề “Lời của gió”, cũng là màn trình diễn cuối cùng trong đêm nay! Bây giờ chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay, chào mừng cô Tô, sẽ trình diễn ca khúc “Lời của gió” để mọi người thưởng thức!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cả sảnh tiệc đều vỗ tay nhiệt liệt, mà tất cả mọi người đều tập trung chú ý lên sân khấu đã dần tắt đèn.
Người biểu diễn ca khúc “Lời của gió” là do đích thân Tiêu Định Bân chọn ra, hơn nữa Tiêu Định Bân còn ký hợp đồng, đưa vào Xán Tinh.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy kể từ khi Tiêu Định Bân tiếp nhận Tiêu Thị.
Cô Tô này chắc phải có vẻ đẹp và giọng hát xuất sắc thế nào mới có thể khiến Tiêu Định Bân tuyển chọn biểu diễn ca khúc chủ đề quan trọng như vậy, lại còn đích thân ký hợp đồng.
Dư Tiêu Tiêu ngồi chỗ cho khách, sắc mặt u ám tột độ.
Cô ta đã biết buổi lễ tối nay sẽ có Tô Kiều tham gia, nhưng cô ta không ngờ, Tô Kiều lại là khách quý đêm nay, Tiêu Định Bân lại nể nang cô đến như vậy!
Chương 196: Bốn bề kinh ngạc
Cả nước, cả châu Á và toàn thế giới đang chú ý đến sự kiện trọng đại diễn ra tối nay, nhưng sau sự kiện này, có lẽ tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến Tô Kiều, người đã xuất hiện trong tiết mục diễn cuối cùng của chương trình.
Còn cô ta, mợ Tiêu, ngoại trừ việc đi bên cạnh Tiêu Định Bân trên thảm đỏ, Tiêu Định Bân chưa từng có bất cứ tương tác gì với cô ta.
Quả thực, tối nay Tiêu Định Bân rất bận rộn, có vô số khách khứa cần phải ngoại giao, nhưng nếu là người khác, khi đi xã giao sẽ dẫn theo vợ hoặc bạn gái của họ, nhưng anh thì lại cứ đơn phương độc mã, bỏ mặc cô ta một mình.
Ngay cả lúc này, anh đang ngồi bên cạnh cô ta, nhưng anh chẳng hề nhìn cô ta lấy một cái.
Dư Tiêu Tiêu nhìn không được, quay sang nhìn về phía Tiêu Định Bân, nhưng phát hiện ra rằng chẳng biết anh đã ngồi ngay ngắn ở đó từ lúc nào rồi, nhìn chằm chằm vào sân khấu không hề chớp mắt, trạng thái của anh ấy hoàn toàn khác so với khi anh xem những màn trình diễn trước đó.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng chua xót, cái cảm giác thất bại trong bất lực, dường như lại đốt lên ngọn lửa trong lòng cô ta, ngọn lửa đó đang quấy nhiễu khiến cô ta gần như sắp không thể khống chế cảm xúc của bản thân...
Cứ để cô ta ngồi yên ở dưới sân khấu như thế này, nhìn ả tiện nhân đó tỏa sáng chói mắt như vậy sao?
Dư Tiêu Tiêu muốn đứng dậy rời đi, Tiêu Định Bân cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ thản nhiên nói một câu: "Muốn bị truyền thông chụp được hình ảnh thất lễ sao?"
Buổi lễ tối nay là một sự kiện long trọng của nhà họ Tiêu, lúc ca sĩ trên sân khấu đang hát ca khúc chủ đề bế mạc buổi lễ, mà mợ Tiêu lại đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, thiên hạ sẽ nghĩ sao đây?
Dư Tiêu Tiêu đè nén lửa giận trong lòng xuống, cô ta cắn chặt môi, không cam tâm nhìn về phía ánh đèn đang dần dần sáng lên trên sân khấu.
"Nếu cô đã làm ầm ĩ đến tận chỗ ông nội chỉ vì muốn được tham gia đêm hội tối nay, thì hãy làm cho tốt bổn phận của cô giùm tôi”.
Câu nói này của Tiêu Định Bân, giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt Dư Tiêu Tiêu.
Cái cảm giác vừa thẹn vừa tức giận lại bất lực không làm gì được giống như cơn sóng thủy triều nuốt chửng lấy cô ta.
Cô ta tựa lưng vào ghế ngồi với vẻ mệt mỏi, ngơ ngác nhìn ánh đèn trên sân khấu đang thu về tập trung vào một chỗ, sau đó, một bóng người yêu kiều chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Tất cả mọi người có mặt tại đây bỗng nhiên im bặt.
Trên chiếc xích đu dưới ánh đèn pha sân khấu, Dư Kiều mặc bộ lễ phục "Hoa Sơn Trà vĩnh cửu" đang ngồi trên đó, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu du dương của âm nhạc.
"Nếu, anh đã từng nghe thanh âm của gió...”
Khi tiếng hát ngân nga của cô vang lên, chiếc xích đu cũng theo đó mà từ từ dừng lại, Dư Kiều đứng dậy rời khỏi chiếc xích đu, tất cả ánh đèn trên sân khấu lập tức bao trùm cô ấy trong thứ ánh sáng rực rỡ lấp lánh...
Sau sự một thoáng lóa mắt ban đầu, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy rõ Dư Kiều trên sân khấu.
Chiếc váy dài giống như những tầng sương, mây cuộn vào nhau ôm lấy vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô, dải ruy băng trên búi tóc và ống tay áo, theo làn gió nhẹ từ máy quạt gió, từ từ tung bay ở bên cạnh cô, nhưng thứ mà thu hút ánh nhìn của người ta nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô.
Dư Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu, không biết từ lúc nào cô ta đã cắn chặt hàm răng, siết chặt năm ngón tay mình, thậm chí còn không biết cơ thể mình đang hơi nghiêng về phía trước như sắp tách ra khỏi cái ghế.
Sao cô ta có thể mặc chiếc váy đó rồi đứng trên sân khấu chứ! Làm sao có thể!
Đây không phải là đang tát vào mặt Dư Tiêu Tiêu một cái sao?
Sau giờ phút này, cô ta, Dư Tiêu Tiêu, sẽ trở thành trò cười cho giới thời thượng ở khắp Thủ đô sao!
Chiếc váy 'Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' mà cô không lấy được, lại xuất hiện trên người con ả Tô Kiều đáng khinh bỉ này, dựa vào đâu chứ, cô ta dựa vào đâu chứ!
Nhưng Tiêu Định Bân lúc này, lại chỉ chăm chú nhìn Dư Kiều trên sân khấu không rời mắt.
Cô ấy còn đẹp hơn anh tưởng tượng.
Sự xuất hiện của cô còn tự nhiên khéo léo hơn những gì anh tưởng tượng.
Tiếng hát của cô ấy động lòng người hơn bất cứ thứ gì anh ấy từng nghe trước đây.
Lúc này, trong lòng Tiêu Định Bân lại dâng trào một cảm giác tự hào hãnh diện khó thể nói thành lời.
Mà Tiêu Dự An đang ngồi ở một bên còn lại của anh, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, ánh mắt kiêu hãnh nhìn về phía Dư Kiều đang ở trên sân khấu, ánh mắt sáng lấp lánh như hòn bi ve đen láy.
Cậu biết mà, người phụ nữ mà mình yêu thích, nhất định phải là người giỏi nhất, ưu tú nhất trên đời này, không ai có thể so sánh với cô được!
Hứa Vãn, người đang ngồi phía sau Dư Tiêu Tiêu thì trợn trừng đôi mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu mất một lúc, rồi lại quay sang nhìn Dư Tiêu Tiêu ngồi trước mặt mất một lúc.
Làm sao có thể chứ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao bộ 'Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' này lại được diện trên người Tô Kiều chứ?
Không phải chiếc váy do sự cố ngoài ý muốn mà không thể được gửi tới theo đúng hạn sao?
Cho dù sau đó nó vẫn được giao đến đúng hạn, thì không phải là nên được giao đến chỗ của Tiêu Tiêu trước tiên sao?
Ngoài Tiêu Định Bân ra, còn ai có thể giật mất chiếc váy này từ tay của Tiêu Tiêu chứ?
Vậy người phụ nữ trên sân khấu này rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tiêu Định Bân?
Các phu nhân trong giới thời thượng bên cạnh Hứa Vãn cũng không thể ngồi yên được, dù sao thì mọi người cũng vừa thảo luận về chiếc váy này khi nãy xong ...
Nhưng bây giờ, chiếc váy vốn dĩ 'không kịp vận chuyển về nước' này lại xuất hiện trên người của một người phụ nữ khác!
Hơn nữa, người phụ nữ đó cũng mặc chiếc váy này rất đẹp!
Tưởng chừng như nó được thiết kế dành riêng cho cô ấy vậy!
Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch từ đâu tới?
Kể từ khi nghe thấy cái tên của cô ấy, dường như chưa bao giờ tách rời khỏi ba chữ Tiêu Định Bân.
Hơn nữa đêm nay, tại sân khấu của nhà họ Tiêu, lại cho cô ta một vinh dự vẻ vang đến vậy, chẳng lẽ ...
"Cô nói xem, cô Tô này, liệu có phải... đây mới chính là kim ốc tàng kiều, người trong lòng thật sự của người ta đó chứ?"
"Ai biết được...”
"Đừng nói nhảm, nhà họ Tiêu ghét nhất là bị người ngoài đàm tiếu chuyện riêng của họ”.
Mấy vị phu nhân nháy mắt với nhau, rồi tất cả đều im bặt.
Dần dần, sự chú ý của họ bị thu hút bởi giọng hát của Dư Kiều trên sân khấu.
Và khi màn biểu diễn của cô đến đoạn cao trào nhất, hầu như tất cả các khách mời trong khán phòng đều nghe đến mức say sưa mê đắm.
Sau đoạn cao trào, tiếng hát lại dần trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng êm ái, giọng hát ngân nga chậm rãi, ngay khi mọi người đang say mê thì Dư Tiêu Tiêu đang ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên bỗng nhiên dậm chân một cái đứng dậy, khi cô ta vừa định cất bước về phía trước, Tiêu Định Bân nắm lấy cổ tay cô ta, ngay sau đó có hai vệ sĩ tiến lên, một người bên trái một người bên phải 'dìu' Dư Tiêu Tiêu, đưa cô ta ra khỏi hội trường.
Khi Dư Kiều hát đến những khúc hát cuối cùng, Tiêu Dự An đứng dậy, ôm một bó Hoa Sơn Trà trắng như tuyết bước lên sân khấu.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đó không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu sao?"
"Chắc thế đấy, không sai đâu…”
“Nhưng, không phải trước nay người ta vẫn luôn nói sức khỏe của cậu chủ nhỏ này không tốt, mắc chứng tự kỷ, không bao giờ nói chuyện với người ngoài sao?”
"Tôi cũng nghe nói vậy, có người còn nói cậu chủ nhỏ này không thân thiết với mợ Tiêu cho lắm”.
"Đúng vậy, vừa rồi khi đi trên thảm đỏ, cậu chủ cũng không để ý đến mợ Tiêu..”.
"Vậy bây giờ, chuyện gì đang xảy ra đây? Cô Tô này rốt cuộc có xuất thân như nào?"
"Tôi cũng không biết, có điều, xem xét từ những tình huống xảy ra đêm nay, sau này nếu chúng ta gặp lại cô Tô, thì vẫn nên khách khí một chút...”
Dư Kiều nhìn thấy Tiêu Dự An ôm một bó hoa đi lên sân khấu, thì khóe miệng không khỏi cong lên vẽ thành một nụ cười.
Cô ngồi xổm xuống nhận lấy bó hoa: "Dự An, cảm ơn con...”
Tiêu Dự An nhìn thấy cô xinh đẹp như tiên nữ ở khoảng cách gần như vậy, đột nhiên ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Dư Kiều nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, ghé vào tai cậu bé thì thầm: “Để lúc về, cô sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon nha”.
Chương 197: Trở thành tiêu điểm của tiết mục kết màn
Tiêu Dự An gật đầu, sau đó chỉ thấy trái tim mình đập nhanh như đánh trống.
Cậu bé lén liếc nhìn Dư Kiều thì thấy cô cũng đang mỉm cười nhìn mình, vì thế cậu bé không khỏi thấy ngọt ngào, tiếp đó đánh liều nhón chân lên thơm một cái lên má Dư Kiều rồi chạy biến xuống khỏi sân khấu.
Hành động này của cậu bé khiến rất nhiều người ngồi bên dưới được một phen hết hồn.
Đến Tạ Trường Cẩm còn không nhịn được nói với Triệu Tấn Tây ngồi bên: “Sao Dự An lại thân với cô Tô này thế?”
“Em cũng không biết”, Triệu Tấn Tây cũng thấy mù mờ, tính ra thì anh ấy đã biết Dự An bốn năm rồi, nhưng thằng bé còn chưa chịu anh ấy một tiếng là chú bao giờ.
“Nhưng sao em thấy cô Tô này hát nghe quen lắm, như kiểu trước kia từng nghe thấy rồi ấy”, Triệu Tấn Tây sờ mũi, ban nãy cô Tô này vừa cất giọng hát lên, anh ấy đã thấy rất quen, nhưng có nghĩ nát óc thì cũng không nhớ được đã từng nghe thấy giọng này ở đâu.
“Không nhớ ra được thì thôi, lát mấy anh em mình làm vài ly nhé!”
“Vâng, hôm nay việc lớn đã thành, em thấy buổi lễ hôm nay thành công rực rỡ, chắc giờ đã lên hot search rồi”.
Triệu Tấn Tây nói không hề sai, buỗi lễ hôm nay của Tiêu Thị là tiêu điểm trên mạng, gần như đâu đâu cũng quan tâm tới buổi lễ này.
Mà tiết mục cuối của Dư Kiều lại còn trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Chỉ cần lên mạng chút thôi là sẽ thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Mà hầu hết mọi người đều dành lời khen cho cô, nào là xinh đẹp, tiên tử, giọng hát mê đắm lòng người, chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp, mang đậm nét cổ điển của phụ nữ phương Đông… thậm chí Phong Chi Ngữ của Tô Kiều còn lọt vào tốp mười tìm kiếm trên các trang mạng nước ngoài.
Buổi lễ kết thúc tốt đẹp, Quảng trường Vi Phong lập tức nổi tiếng, cùng với đó cổ phiếu của Tiêu Thị cũng tăng vọt.
Ông cụ Tiêu đã nhiều tuổi nên không thích tham gia các sự kiện như thế này, dù đang ở nhà thì ông ấy cũng nắm rõ sự tình, nhưng điều khiến ông cụ quan tâm lại chính là Tiêu Dự An đã lên sân khấu tặng hoa cho Tô Kiều, sau đó còn hôn cô một cái.
Ông cụ đeo kính lão chăm chú xem đoạn clip, sau đó còn không dám tin nói: “Đây đúng là Dự An chứ không phải con của khách nào à?”
Người quản gia đứng cạnh cười nói: “Thưa ông, sao ông lại không nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình thế, đây đúng là Dự An đấy ạ”.
Ông cụ chỉnh lại kính rồi lại xem đoạn clip thêm lần nữa, sau đó mới vui vẻ nói: “Có phải thằng bé đang vui vẻ hơn rồi không nhỉ? Tôi chưa từng thấy nó gần gũi với ai thế bao giờ, đến bố nó mà có thấy nó hôn đâu”.
“Vâng, cậu chủ nhỏ nhà ta chưa từng thân thiết với ai, cũng không thích gần gũi với mọi người, nhưng hình như lại rất thích cô Tô này…”
Vẻ vui mừng trên gương mặt ông cụ dần lắng xuống: “Cho người đi điều tra kỹ về cô Tô này đi, sao tự nhiên Dự An lại thân với cô ấy thế? Nhỡ có người rắp tâm hãm hại thì…”
Ông cụ không nói rõ nhưng người quản gia đã hiểu ý của ông ấy nên lập tức đi làm ngay.
Đúng vậy, nếu có người lập mưu cố ý tiếp cận với cậu chủ nhỏ, chờ cậu bé tin tưởng xong thì những người đó muốn làm gì cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng cậu bé là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tiêu, được ông cụ cưng chiều hết mực, nếu giờ cậu bé bị người khác thao túng tâm lý rồi gây ra chuyện gì bất lợi thì sẽ gay go to.
…
Dư Tiêu Tiêu đập nát hết đồ vật trong phòng, nhưng nhìn thấy đống đổ nát này rồi mà lửa giận trong lòng cô ta vẫn không vơi đi chút nào.
Trong phòng cô ta đang mở lại toàn cảnh diễn ra buổi lễ.
Khi nhìn thấy Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa, dây đàn cuối cùng trong lòng cô ta đã đứt.
Chồng cô ta đã đưa bộ váy dạ hội mà cô ta ao ước ngày đêm cho người phụ nữ khác, tối nay anh cũng tô điểm ánh hào quang rực rỡ nhất cho người phụ nữ ấy. Còn con trai cô thì không chịu gọi cô ta là mẹ, cũng chẳng bao giờ thân thiết với cô ta, vậy mà nay lại lên sân khấu tặng hoa cho người phụ nữ khác, thậm chí còn để người phụ nữ đó hôn lên trán mình…
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy mình như đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần lơ đễnh một cái thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay lập tức.
Bốn năm trước, cô ta tưởng sinh được con trai thì địa vị của mình sẽ được vững vàng, không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Nhưng nào ngờ, bốn năm sau, người con trai củng cố địa vị cho cô ta lại cho cô ta một cú đả đích trí mạng đến vậy.
Con trai không muốn gần gũi với mình thì nửa đời còn lại cô ta phải nương tựa vào ai đây?
Khéo con trai cô ta còn muốn đổi cho bản thân một người mẹ khác ấy chứ.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy mấy tiếng rồi ngồi xuống giường, chiếc điện thoại ở gần đó rung lên không ngừng, cô ta bực bội giơ tay cầm lên định ném đi, nhưng khi nhìn thấy cái tên Kiều Cảnh Minh đang nhấp nháy trên màn hình, Dư Tiêu Tiêu chợt thấy tủi thân, cô ta thoáng do dự rồi vẫn nghe máy.
“Em đã bảo anh đừng liên lạc với em nữa rồi mà”, Dư Tiêu Tiêu nói mà giọng vẫn còn thổn thức.
“Em yêu, em khóc đấy à?”
Kiều Cảnh Minh vừa nói dứt câu, Dư Tiêu Tiêu đã bật khóc.
“Anh đã xem được buổi lễ rồi, biết thể nào em cũng đang buồn nên mới không kìm lòng được mà gọi cho em…”
“Kiều Cảnh Minh… giờ em phải làm gì đây…”
“Em yêu, em có tin anh không?”
Kiều Cảnh Minh nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, gương mặt tuấn tú, phong lưu của anh ra thoáng qua vẻ lạnh lùng.
Dư Tiêu Tiêu như vớ được cái phao cứu sinh nên nghèn nghẹn nói: “Ngoài anh ra, em còn tin được ai nữa, từ xưa đến nay chỉ có một mình anh đối xử tốt với em thôi…”
Cô ta nói không sai, đúng là Kiều Cảnh Minh luôn rất tốt với cô ta. Dù sau này, cô ta có Tiêu Dự An rồi thẳng thừng phủi bỏ quan hệ thì bốn năm qua, Kiều Cảnh Minh vẫn luôn bảo vệ bí mật giữa bọn họ.
Dư Tiêu Tiêu còn thấy hổ thẹn với anh ta.
“Tiêu Tiêu, em là người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu. Anh không thể chịu được khi thấy em bị tủi thân và chà đạp. Nếu em tin anh thì nhất định anh sẽ giúp em…”
“Vâng, em nghe anh”.
“Tiêu Tiêu, con người Tiêu Định Bân bạc tình bạc nghĩa. Bốn năm qua chắc em cũng nhìn thấu rồi, anh ta không hề yêu em, bây giờ và sau này cũng thế, cho nên em chỉ có thể dựa vào con trai của mình thôi”.
Kiều Cảnh Minh bình tĩnh lên tiếng, sau đó bắt đầu đầu độc Dư Tiêu Tiêu bằng lời nói: “Tiêu Tiêu, em muốn một ngày nào đó Tiêu Định Bân cưới một người phụ nữ khác về thay thế vị trí của em hay… em muốn mẹ quý nhờ con và nắm hết gia sản của nhà họ Tiêu trong tay?”
Dư Tiêu Tiêu nghe xong mà phát sợ: “Kiều Cảnh Minh, anh nói vậy là có ý gì…”