-
Chương 192-194
Chương 192: Cô ta muốn đứng cạnh Tiêu Định Bân, để tất cả mọi người nhìn thấy
Cuối cùng là một bộ váy dạ hội đến từ nhà mốt nổi tiếng toàn cầu, từng lớp váy chồng xếp lên nhau, hoạ tiết hoa sơn trà được thêu từ thắt lưng xuống gấu váy, đẹp hết lời nên Tiêu Định Bân đã ưng ngay.
Sau khi Tiêu Định Bân rời khỏi cửa hàng, nhân viên không nhịn được mà nói với quản lý: “Chị Hứa, chiếc váy kia có người đặt rồi mà…”
“Cô không xem người ta có thân phận thế nào à?”, chị Hứa đầy ngưỡng mộ nói: “Chiếc thẻ đen của anh ta chỉ có đúng ba chiếc trên thế giới… không biết cô gái nào có phước như vậy, ngưỡng mộ quá đi mất!”
“Thế mình biết ăn nói sao với khách hàng trước đó đây…”
“Thế này đi, cô bảo với vị khác đó là chúng ta sẽ ưu tiên cho câu ấy mua ngay mẫu túi Birkin mới về”.
“Vâng, để em đi gọi luôn”.
Phải biết rằng rất nhiều các quý cô quý bà giàu có đang chờ thông tin của chiếc túi này, ai cũng muốn trở thành người đầu tiên sở hữu nó, có lẽ họ dùng cách trao đổi này thì vị khách kia sẽ không còn oán trách nữa.
Khi Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An quay lại phim trường thì Dư Kiều đang quay cảnh cuối.
Cô đứng trước tấm phông màu xanh, bộ váy màu đỏ tung bay, cô còn đeo khăn che mặt có thêu một bông hồng mai. Quạt gió thổi tới, chiếc váy màu đỏ cùng khăn che mặt của cô tung bay, cả người như sắp bay lên.
Các nhân viên gần đó đều như nín thở, Tiêu Định Bân nhìn chăm chăm vào cô gái mặc chiếc váy đỏ, chiếc khăn đã che một nửa gương mặt của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp. Vì mái tóc cô không đủ dài nên khi buộc phải dùng tóc giả, thoạt nhìn cô giống như một tiên tử thoát tục, chứ không phải người thường.
Nhưng với Tiêu Định Bân mà nói thì điều khiến anh rung động nhất chính là gương mặt che khăn của cô giống hệt với A Kiều ngày trước.
Trên đường về nhà, Tiêu Dự An đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Còn Tiêu Định Bân thì chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài kính xe.
Chiếc xe về đến nơi, Tiêu Định Bân bế Tiêu Dự An về phòng, cậu bé nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra nhìn người bế mình rồi lại ngủ tiếp.
Tiêu Định Bân đặt cậu bé lên giường, sau đó vuốt tóc trên trán cậu bé rồi thơm lên đó một cái, tiếp đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Anh tới phòng sách rồi gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, tôi muốn anh điều tra lại chuyện của bốn năm trước, hãy tra cho thật kỹ, không được để sót một manh mối nào”.
Giang Nguyên nghe ra vẻ nghiêm túc của anh nên không hỏi nhiều mà nhận việc ngay.
Ngắt máy xong, Giang Nguyên tạm giao việc của mình cho cấp dưới, sau đó đích thân bắt tay điều tra việc mà Tiêu Định Bân giao phó.
Khác với lần điều tra sơ sài trước đó, Giang Nguyên đã đi theo Tiêu Định Bân hơn chục năm nên rất hiểu tính anh, lần này, anh ta phải làm việc cẩn thận.
…
Buổi lễ ra mắt bộ phim Quảng trường Phong Vi của tập đoàn Chí Thành thuộc Tiêu Thị sẽ diễn ra vào tối ngày mồng sáu tháng bảy trên du thuyền lớn nhất châu Á của Tiêu Định Bân.
Sau khi thông tin này được chứng thực, giới thượng lưu ở thủ đô đã sôi sục, nhiều người lấy làm hãnh diện khi có được tấm vé mời tham dự trên tay, có người thì vận dụng đủ các mối quan hệ chỉ mong có được cơ hội tham gia.
Nghe nói, ngoài các nhân viên quan trọng cùng hai diễn viên chính của phim ra thì còn có hai ngôi sao nổi tiếng Hollywood cũng sẽ tới.
Dư Kiều cũng đã nhận được thư mời, không chỉ mình cô, mà đến Nhất Niệm và Lâm Gia Nam cũng có.
Trợ lý Tống kia nói đây là ý của sếp Tiêu.
Đi cùng với ba giấy mời, còn có ba bộ lễ phục.
Tống Kiều cũng đã nói rõ bộ trang phục hãng H là dành cho Dư Kiều, bộ lễ phục giới hạn khác thì của Lâm Gia Nam.
Bộ váy nhỏ còn lại cũng thuộc bộ sưu tập giới hạn của hãng H thì là của Nhất Niệm.
“Cô Tô, sếp bảo vào buổi lễ hôm đó, cô sẽ hát ca khúc chủ đề nên bộ lễ phục này là chuẩn bị cho phần biểu diễn đó”.
Vì Tống Kiều nói vậy nên Dư Kiều đành đồng ý nhận.
Được lên một chiếc du thuyền lớn và tham dự một buổi lễ long trọng như vậy, Lâm Gia Nam vui không để đâu cho hết, còn Nhất Niệm cũng hào hứng đến mức nhảy nhót trên sofa.
Với cô bé mà nói thì được mặc váu công chúa màu trắng, đội vương miệng rồi lên du thuyền thì cô bé chính là công chúa thật rồi.
Dư Kiều cũng không nhịn được cười khi thấy hai dì cháu nhà kia mừng quýnh lên như vậy.
Nhưng khác với không khí hân hoan ở đây, biệt thự nhà họ Tiêu lúc này lại im phăng phắc.
Dư Tiêu Tiêu đợi mãi mà không thấy Tiêu Định Bân ngỏ lời dẫn mình đến buổi lễ.
Hơn nữa, đến hôm nay mọi thủ tục mời khách đã xong, nhưng bên nhà vẫn chưa thấy í ới gì cho cô ta.
Niềm vui khi được sở hữu chiếc Birkin đầu tiên trong suốt cả ngày của cô ta đã tan biến.
Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sofa trong phòng khách, bộ chén trà quý giá đã bị cô ta hất vỡ tan.
Người làm đều cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tính khí của Dư Tiêu Tiêu ngày càng tệ, thậm chí có vài lần, cô ta còn mất khống chế đánh người, vì thế mấy ngày qua, người làm làm gì cũng phải nhỏ nhẹ vì sợ gặp xúi quẩy.
“Chuẩn bị xe cho tôi về nhà”.
Dư Tiêu Tiêu đứng dậy, sau đó nhìn vào màn đêm đen tối rồi nói.
Tiêu Định Bân rất ít khi tham gia sự kiện, nhưng buổi lễ lần này có quy mô lớn nên anh sẽ tham gia và xuất hiện trước mặt nhiều người.
Nếu người làm vợ như cô ta mà không xuất hiện thì người đời sẽ bàn tán ra sao?
Cô ta không thể mất mặt được, mà cũng không thể chịu uất ức như vậy.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng phải đứng cạnh Tiêu Định Bân trong buổi lễ hôm đó, để mọi người ngắm nhìn.
…
Chiếc du thuyền lớn nhất châu Á sẽ khởi hành vào đúng tám giờ ngày mồng sáu tháng bảy, sau chuyến hành trình ba ngày ba đêm thì sẽ quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Những vị khách nhận được thư mời có logo của Tiêu Thị đều sẽ được trải nghiệm phục vụ cao cấp trong thời gian này.
Ví dụ như nhà ăn, khu vui chơi, nghỉ dưỡng, thể thao… các khách mời sẽ được hưởng chế độ phục vụ tốt nhất và những món ăn ngon nhất.
Vào đêm đó, trên du thuyền còn tổ chức bắn pháo hoa để chuyến đi thêm hoàn hảo.
Chương 193: Người phụ nữ này càng ngày càng to gan rồi
Buổi lễ được tổ chức vào đúng tám giờ tối ngày sáu tháng bảy.
Bảy giờ, tại hội trường trên tầng cao nhất của tàu có sức chứa hàng nghìn người, khách khứa cũng lần lượt đến.
Trong hội trường, đầu bếp của nhà hàng năm sao đã chuẩn bị sẵn những món ăn nhẹ và điểm tâm vô cùng bắt mắt, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn của rượu ngon và bánh ngọt.
Nhất Niệm đã không chờ nổi rồi, Dư Kiều và Lâm Gia Nam chỉ có thể đưa cô bé qua đó.
Dư Kiều lúc này đang mặc chiếc váy màu xanh ngọc mà Dự An tặng cho cô ngày hôm đó, da cô vốn đã trắng, thân hình mảnh mai, cũng bởi vì đã làm mẹ nên có thêm phần yểu điệu thướt tha, chiếc váy có kiểu thắt lưng tôn lên dáng người khiến cô càng trở nên quyến rũ.
Trang phục của Lâm Gia Nam lại là một chiếc váy cổ điển kiểu dáng cúp ngực lộ vai màu đen, phong cách của hai người bọn họ khác hẳn những người ở đây, vì vậy khi vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút ánh mắt cánh đàn ông.
Một bên hội trường là địa điểm vui chơi dành cho trẻ em, còn có nhân viên hóa trang thành công chúa Disney đang vui chơi cùng các bạn nhỏ, Nhất Niệm vừa vào hội trường đã đi thẳng đến chỗ chơi đùa, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Vài người đàn ông ăn mặc lịch sự đến bắt chuyện, Dư Kiều và Lâm Gia Nam đều khéo léo từ chối.
Hai người uống rượu vang, lại cầm thêm một ít trái cây, đứng ở một góc hẻo lánh nói chuyện phiếm.
Một lúc sau, bản nhạc du dương ban đầu bỗng trở nên rộn ràng, dàn nhạc giao hưởng bắt đầu diễn tấu điệu Valse, những nam thanh nữ tú sôi nổi ôm nhau khiêu vũ.
Lại có thêm người tiến tới mời cả hai khiêu vũ, Dư Kiều từ chối khéo léo, tuy nhiên Lâm Gia Nam đã nhận lời mời của một người đàn ông con lai rất khôi ngô tuấn tú, di chuyển khéo léo vào trong sân nhảy.
Với những điệu nhảy thế này, cơ thể của nam nữ phải kề sát nhau, còn có nhiều hành động tiếp xúc thân mật, Lâm Gia Nam đã lâu không khiêu vũ, lại mới uống một chút rượu, dần dần trở nên bạo gan hơn, say sưa nhảy cùng với người đàn ông cao to đẹp trai.
Chỉ là bài hát còn chưa kết thúc, lúc cô ấy sắp bị người đàn ông đó ôm eo lần, cơ thể ngã vào lòng đối phương, cổ tay trắng nõn đột nhiên bị một bàn tay to lớn của đàn ông túm lấy, giây tiếp theo, Lâm Gia Nam đột ngột bị kéo ra khỏi vòng tay của bạn nhảy, rơi vào cái ôm của Lục Cảnh Xuyên – người đang có khuôn mặt tái nhợt.
“Anh này…”
Lục Cảnh Xuyên liếc nhìn người đàn ông, phía sau có hai vệ sĩ phía sau tiến lên kéo người đàn ông đó sang một bên.
Hơi thở của Lâm Gia Nam phả ra mùi rượu, cô ấy loạng choạng giữ thăng bằng sau đó muốn đẩy Lục Cảnh Xuyên ra: “Anh buông tay mau, buông tôi ra!”
Cô ấy hơi nhíu mày, muốn giật tay rồi đẩy anh ra, Lục Cảnh Xuyên lại bị dáng vẻ tức giận của cô ấy chọc cho bật cười: “Nam Nam, em khá lắm”.
Trên mặt mang ý cười, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh ta khiến cho Lâm Gia Nam ớn lạnh, men rượu cũng vơi đi vài phần.
Những ngón tay của anh ta siết chặt cổ tay cô ấy, Lâm Gia Nam hơi đau đớn nên cau mày: “Đau…”
Lục Cảnh Xuyên nhìn cô ấy, chiếc cổ thon dài trắng nõn, bờ vai gầy và tấm lưng trần lộ ra ngoài, bàn tay của người đàn ông khi nãy chắc hẳn đã vuốt ve từng tấc da thịt trắng tuyết này.
Xem ra, trước kia anh ta đã quá nuông chiều Lâm Gia Nam, nên hôm nay cô ấy mới trở nên lớn mật như vậy.
Dám ăn mặc như vậy, còn ngang nhiên nhảy cặp với người đàn ông khác.
“Anh buông tay… Lục Cảnh Xuyên, anh đưa tôi đi đâu… mau buông tay…”
Lâm Gia Nam liều mạng giãy dụa, nhưng Lục Cảnh Xuyên vẻ mặt âm u đã kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy thoát không được, muốn kêu cứu, nhưng xung quanh không ai dám tiến lên.
Lâm Gia Nam thầm than không ổn, cô ấy biết lần này Lục Cảnh Xuyên thật sự tức giận, không biết hình phạt nào đang chờ đợi mình, cô ấy chỉ muốn trốn thoát…
Lâm Gia Nam đành làm liều, cúi xuống cắn vào tay Lục Cảnh Xuyên.
Một cơn đau nhói ập đến, Lục Cảnh Xuyên buông lỏng tay ra theo bản năng, Lâm Gia Nam lảo đảo lùi về sau một bước, Lục Cảnh Xuyên xoa chỗ tay bị cắn chảy máu, trầm giọng nói: “Nam Nam, em nhất quyết muốn làm loạn ở đây có đúng không?”
Anh ta tiến lên một bước, bóp cằm Lâm Gia Nam: “Em có tin là ngay bây giờ, ngay tại đây, dù anh có xé quần áo và ngủ em thì cũng chẳng kẻ nào dám lên tiếng không!”
Anh ta nói xong liền buông bàn tay đang bóp cằm cô ấy ra, chuyển đến vạt áo trước ngực.
Anh ta chỉ cần kéo một cái, chiếc váy này sẽ ngay lập tức tuột xuống đất…
Lâm Gia Nam tuyệt vọng nhắm mắt: “Được, tôi đi với anh”.
Lục Cảnh Xuyên thu tay, anh ta khẽ nhướng mày, cởi áo vest trên người, choàng lên vai Lâm Gia Nam: “Nếu ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”
Lâm Gia Nam đành để cho đối phương ôm eo mình đi ra ngoài, lúc hai người sắp ra khỏi hội trường, Dư Kiều đuổi tới: “Gia Nam, cậu muốn đi đâu?”
Vừa nói, cô vừa nhìn Lục Cảnh Xuyên với ánh mắt cảnh giác, cuộc xung đột vừa rồi giữa hai người cô đã thấy hết, đó là lí do cô bất chấp tất cả đuổi theo tới đây.
“Không có gì đâu A Kiều, gặp lại một người bạn cũ, chúng tớ ra ngoài nói vài câu thôi”.
“Vậy cậu mau chóng trở lại nhé, buổi lễ sắp bắt đầu rồi…”, Dư Kiều hơi lo lắng nhìn Lâm Gia Nam rồi lại trông người đàn ông bên cạnh cô ấy, vừa nhìn đã biết đây không phải người tầm thường, khí độ phi phàm, chỉ thế gia trăm năm mới nuôi ra được người có khí chất như vậy, hoàn toàn không giống loại hay lừa gạt phụ nữ.
Cũng phải, người có thể lên chiếc tàu này đều giàu sang quyền quý, đây còn là buổi tiệc do Tiêu Định Bân tổ chức, công tác an ninh đạt tiêu chuẩn rất cao, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
“Ừ, yên tâm đi, lát nữa gặp lại”.
“Vậy được, lát nữa gặp lại”.
Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Xuyên ôm Lâm Gia Nam rời đi, lúc này mới trở lại hội trường, đi tới khu vui chơi tìm Nhất Niệm.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, những vị khách mời đặc biệt chuẩn bị bước trên thảm đỏ.
Du Thất Nguyệt, bây giờ cô mới biết cô ấy tên thật là Đỗ Thất Nguyệt, cùng hai người trợ lí khác tìm Dư Kiều, cô là ca sĩ của bài hát chủ đề cho video tuyên truyền, lát nữa còn phải cùng với đạo diễn Từ Hải Bình và nam nữ chính đi trên thảm đỏ.
Một trợ lí ở lại khu vui chơi trông coi Nhất Niệm, Đỗ Thất Nguyệt và người trợ lí còn lại đi cùng Dư Kiều, giúp cô cầm áo khoác ngoài và túi xách.
Nam, nữ chính của MV lần này đều là những diễn viên được yêu thích nhất, còn thêm quốc bảo của nền nghệ thuật - đạo diễn Từ Hải Bình, có thể nói là tỏa sáng khắp bốn phương, vì vậy Dư Kiều- người vẫn chưa được biết đến nhiều, không quá nổi bật trong đội hình này.
Không có quá nhiều ánh đèn flash chiếu đến cô, Dư Kiều ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, khách mời và các ngôi sao lần lượt vào vị trí, bầu không khí trong hội trường ngày một nóng lên.
Và xuất hiện cuối cùng đương nhiên là dành cho vợ chồng Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân chưa từng thích thú với việc tham gia các hoạt động xã hội, mà vợ của anh càng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, hôm nay cả hai người lại cùng nhau xuất hiện, chắc hẳn ai cũng mong chờ khoảnh khắc họ đứng chung một khung hình.
Khi chiếc Lincoln màu đen xuất hiện phía cuối thảm đỏ, tất cả mọi người đều mong ngóng tới độ chen lấn nhau để nhìn.
Chương 194: Mợ Tiêu khiến mọi người có chút thất vọng
Ánh đèn flash nhấp nháy hết đợt này đến đợt khác, khiến người ta hầu như không mở mắt nổi.
Dư Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy dài màu vàng do hãng thời trang cao cấp G thiết kế, tay cầm túi xách Himalaya birkin bước xuống xe, đến bên Tiêu Định Bân trông vô cùng tuấn tú trong bộ âu phục màu đen của một nhãn hiệu nổi tiếng, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, trang phục của cô ta tuy rất sang trọng, lớp trang điểm trên mặt có chút quá đà, mang đến cho người ta cảm giác quá màu mè.
Mà rất nhiều người có mặt ở đây chưa từng thấy mợ Tiêu, nên vô cùng tò mò về mợ chủ Tiêu được cưng chiều tận trời trong truyền thuyết này, họ cũng cũng cho rằng cô ta sẽ xinh đẹp như tiên nữ, nhưng hôm nay được thấy người thật, lại cảm thấy hơi thất vọng.
Là vợ của người thừa kế duy nhất của gia tộc hào môn họ Tiêu, nhưng cô con gái này của nhà họ Dư có phong thái hoàn toàn thua kém, quả thực không xứng với gia phong nhà họ Tiêu.
Còn xét về gương mặt này, ở thủ đô cũng không được tính là xinh đẹp.
Tuy cô ta không có gì nổi trội, thế nhưng lại đoạt được vị trí mợ Tiêu mà bao cô gái thầm mơ ước, điều này cũng thực sự làm người khác phải ngưỡng mộ vì cô ta tốt số.
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu vươn tay, muốn khoác tay Tiêu Định Bân, nhưng anh lại quay người, đỡ lấy Tiêu Dự An từ trên xe xuống, trực tiếp ôm con trai vào lòng.
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu hơi khó coi, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười trên mặt, đưa tay muốn nắm lấy tay nhỏ của Tiêu Dự An, Tiêu Dự An lại thẳng thừng tránh đi.
Tối nay, lẽ ra Dư Tiêu Tiêu sẽ mang đôi giày được chế tạo đặc biệt, nhưng vì để phù hợp với bộ lễ phục nên cô ta kiên quyết đổi thành giày cao gót, vì vậy có hơi khó khăn trong việc đi lại.
Thế nhưng, dù khó khăn đến đâu, cô ta cũng phải đi theo bên cạnh Tiêu Định Bân, tối nay có rất nhiều cặp mắt hướng vào họ, bất luận thế nào, không thể để tiêu đề các tờ báo lớn ngày mai xuất hiện bốn chữ “Vợ chồng bất hòa”.
Tiêu Định Bân lên sân khấu phát biểu, còn Tiêu Dự An và Dư Tiêu Tiêu đứng ở một bên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, bao phủ lên thân hình cao lớn như bóng cây bạch đàn của anh, những quầng sáng từ trên cao rơi xuống khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh như được bao phủ bởi sự huyền bí.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân trên sân khấu, si mê đến mức không thể rời mắt.
Sức khỏe của Tiêu Định Bân đã tốt lên, anh dần dần nắm giữ mọi việc trong và ngoài nhà họ Tiêu, với bốn năm kinh nghiệm, khí thế trên người anh hiện tại không gì sánh được, khác hoàn toàn với hình ảnh người đàn ông ốm yếu bệnh tật và ít nói ngày ấy.
Dư Tiêu Tiêu đã yêu Tiêu Định Bân đến mức không thể kiểm soát từ lâu, chỉ là, bốn năm qua, anh đối xử với cô ta lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Có lẽ, đây cũng là lí do lớn nhất khiến cô ta trở nên điên cuồng như hiện tại.
Phía sau, cách Dư Tiêu Tiêu không xa, mấy vị cô chiêu nhà quyền quý giàu có không nhịn được mà thấp giọng bàn luận.
“Cô có nhìn thấy chiếc Hermes trên tay mợ Tiêu không?”
“Ai mà chả thấy, đập thẳng vào mắt như vậy mà…”
“Nghe nói khắp Châu Á chỉ có duy nhất một cái, muốn mua ở nơi khác cũng không có…”
“Thì nó đó, tháng trước tôi đã nhờ người mua một chiếc birkin da đà điểu ở nước ngoài, mua Peihou* tận hai triệu mới có được, nhưng cái túi của tôi căn bản là không thể so được với cái túi của mợ Tiêu…”
*đây là một luật ngầm trong giới săn đồ hiệu, từ này chỉ việc xây dựng quan hệ giữa khách với một người bán hàng nào đó của nhãn hiệu nổi tiếng, nghĩa là khách hàng phải mua những món đồ nào đó (không phải món cần mua) để đạt tới cấp bậc có thể mua sắm món mà họ muốn.
“Chiếc váy cô ấy đang mặc cũng là phiên bản giới hạn, nghe nói rằng công chúa Ma Rốc mới mặc nó ngày hôm qua”.
“Sao mấy người không nghĩ bây giờ cô ta là mợ chủ nhà họ Tiêu, dĩ nhiên địa vị cũng không bình thường, những nhãn hàng đó còn mong mợ Tiêu có thể dùng những sản phẩm của họ đấy!”
“Kì lạ thật, tôi còn cho rằng hôm nay mợ Tiêu sẽ mặc chiếc váy lễ phục hoa sơn trà vĩnh cửu của hãng H đó, tuần trước tôi đã đến Milan để tham gia tuần lễ thời trang của hãng H, chiếc váy đó là mẫu mới nhất trong năm nay của hãng thời trang H, mợ Tiêu hiếm khi ra ngoài dự sự kiện, lẽ ra nên mặc chiếc váy đó mới đúng…”
“Các cô thì biết cái gì, Tiêu Tiêu nhà chúng tôi vốn đã muốn mặc chiếc váy đó, chỉ là nhãn hàng bên kia xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, không thể giao kịp vào buổi lễ này, nên Tiêu Tiêu quyết định mặc đồ của hãng G…”
Người vừa mới nói là Hứa Vãn, con gái nhà họ Hứa, thường ngày vẫn hay qua lại thân thiết với Dư Tiêu Tiêu, còn con gái nhà họ Hạ trước đây chơi thân với Dư Tiêu Tiêu dạo này lại đột nhiên biến mất, nghe đồn là bị gia đình tống cổ ra nước ngoài, cả đời này cũng không thể quay về, cũng không biết đã đắc tội với thần thánh phương nào.
Hứa Vãn nói như vậy, mọi người đã hiểu: “Ra là vậy, chiếc váy hoa sơn trà vĩnh cửu kia, ngoại trừ mợ Tiêu ra, e là không còn ai xứng đáng hơn…”
“Lời này quả không sai, các cô nghĩ xem, nhà họ Tiêu ở thủ đô có địa vị ra sao…”
Hứa Vãn lại nói tiếp như thể đó cũng là vinh quang của mình: “Tổ tiên của nhà họ Tiêu là dòng dõi quý tộc, ngày nay bài vị của ông cụ Tiêu vẫn đang được trưng bày trong dinh thự Tổng thống như một công thần, cậu chủ nhà họ Tiêu lại là người tài năng xuất chúng, tương lai nhà họ Tiêu sau này chắc chắn là càng thêm hưng thịnh!”
Mặc dù lời của Hứa Vãn nói không sai, nhưng giọng điệu nịnh hót của cô ta lại khiến mọi người chán ghét, có điều hiện giờ cô ta là người được Dư Tiêu Tiêu tin cậy, mọi người đương nhiên sẽ không đắc tội với cô ta, chỉ dám cười nói phụ họa vài câu.
Trong khi đó, Dư Kiều đang trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho phần biểu diễn hai tiếng sau đó.
Đội ngũ trang điểm cho cô là do người quản lí của bên Xán Tinh mời tới, nghe nói là đội ngũ MK có tiếng hàng đầu trong ngành.
Bình thường chỉ có hai “nữ hoàng điện ảnh” trong nước “xuống núi” tham gia các hoạt động quan trọng thì mới mời được họ.
MK ngày thường chỉ phục vụ những quý phu nhân của các ông lớn có quyền lực tại thủ đô, nghe đâu, lúc sinh thời, mọi tạo hình khi tham gia các buổi yến tiệc của mẹ Tiêu Định Bân đều do MK đảm nhận, chuyên gia Văn Hi nổi tiếng nhưng vô cùng thần bí kia có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tiêu, nhất là với Tiêu Định Bân, họ đã là bạn bè thân thiết nhiều năm.
Dư Kiều không biết những chuyện này, nhưng những khách mời quan trọng và những người tham gia buổi lễ trọng đại tối nay đều từng nghe nói qua.
Vì vậy tại thời điểm này, nhiều người đang âm thầm hỏi thăm về cô gái Tô Kiều - người đảm nhận bài hát chủ đề rốt cuộc có lai lịch thế nào mà lại có thể mời được MK tới tạo mẫu cho mình.
Một số người đã bắt đầu tự suy đoán, e rằng cô Tô này chính là tình nhân bí mật của cậu Tiêu, suy cho cùng, Văn Hi và Tiêu Định Bân là bạn lâu năm, nhưng phong cách tối nay của mợ Tiêu, rõ ràng không phải do Văn Hi đảm nhận.
Trợ lí make up tháo mặt nạ trên mặt Dư Kiều xuống rồi mát xa mặt một cách khéo léo bằng tinh dầu, để chuẩn bị cho lát nữa trang điểm
Chiếc váy ‘Hoa sơn trà vĩnh cửu’ đã được đặt ở một bên, các nhân viên đang cẩn thận kiểm tra từng bộ phận của chiếc váy.
Văn Hi nhìn một vòng chiếc váy, trong đầu đã nghĩ ra tạo hình phù hợp.
Mặc dù chiếc váy này hoàn toàn được làm thủ công bên Tây, hoa sơn trà cũng là biểu tượng cổ điển của thương hiệu, nhưng ở trong mắt của Văn Hi, chiếc váy này thực ra mang phong cách phương Đông nhiều hơn.
Cuối cùng là một bộ váy dạ hội đến từ nhà mốt nổi tiếng toàn cầu, từng lớp váy chồng xếp lên nhau, hoạ tiết hoa sơn trà được thêu từ thắt lưng xuống gấu váy, đẹp hết lời nên Tiêu Định Bân đã ưng ngay.
Sau khi Tiêu Định Bân rời khỏi cửa hàng, nhân viên không nhịn được mà nói với quản lý: “Chị Hứa, chiếc váy kia có người đặt rồi mà…”
“Cô không xem người ta có thân phận thế nào à?”, chị Hứa đầy ngưỡng mộ nói: “Chiếc thẻ đen của anh ta chỉ có đúng ba chiếc trên thế giới… không biết cô gái nào có phước như vậy, ngưỡng mộ quá đi mất!”
“Thế mình biết ăn nói sao với khách hàng trước đó đây…”
“Thế này đi, cô bảo với vị khác đó là chúng ta sẽ ưu tiên cho câu ấy mua ngay mẫu túi Birkin mới về”.
“Vâng, để em đi gọi luôn”.
Phải biết rằng rất nhiều các quý cô quý bà giàu có đang chờ thông tin của chiếc túi này, ai cũng muốn trở thành người đầu tiên sở hữu nó, có lẽ họ dùng cách trao đổi này thì vị khách kia sẽ không còn oán trách nữa.
Khi Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An quay lại phim trường thì Dư Kiều đang quay cảnh cuối.
Cô đứng trước tấm phông màu xanh, bộ váy màu đỏ tung bay, cô còn đeo khăn che mặt có thêu một bông hồng mai. Quạt gió thổi tới, chiếc váy màu đỏ cùng khăn che mặt của cô tung bay, cả người như sắp bay lên.
Các nhân viên gần đó đều như nín thở, Tiêu Định Bân nhìn chăm chăm vào cô gái mặc chiếc váy đỏ, chiếc khăn đã che một nửa gương mặt của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp. Vì mái tóc cô không đủ dài nên khi buộc phải dùng tóc giả, thoạt nhìn cô giống như một tiên tử thoát tục, chứ không phải người thường.
Nhưng với Tiêu Định Bân mà nói thì điều khiến anh rung động nhất chính là gương mặt che khăn của cô giống hệt với A Kiều ngày trước.
Trên đường về nhà, Tiêu Dự An đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Còn Tiêu Định Bân thì chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài kính xe.
Chiếc xe về đến nơi, Tiêu Định Bân bế Tiêu Dự An về phòng, cậu bé nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra nhìn người bế mình rồi lại ngủ tiếp.
Tiêu Định Bân đặt cậu bé lên giường, sau đó vuốt tóc trên trán cậu bé rồi thơm lên đó một cái, tiếp đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Anh tới phòng sách rồi gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, tôi muốn anh điều tra lại chuyện của bốn năm trước, hãy tra cho thật kỹ, không được để sót một manh mối nào”.
Giang Nguyên nghe ra vẻ nghiêm túc của anh nên không hỏi nhiều mà nhận việc ngay.
Ngắt máy xong, Giang Nguyên tạm giao việc của mình cho cấp dưới, sau đó đích thân bắt tay điều tra việc mà Tiêu Định Bân giao phó.
Khác với lần điều tra sơ sài trước đó, Giang Nguyên đã đi theo Tiêu Định Bân hơn chục năm nên rất hiểu tính anh, lần này, anh ta phải làm việc cẩn thận.
…
Buổi lễ ra mắt bộ phim Quảng trường Phong Vi của tập đoàn Chí Thành thuộc Tiêu Thị sẽ diễn ra vào tối ngày mồng sáu tháng bảy trên du thuyền lớn nhất châu Á của Tiêu Định Bân.
Sau khi thông tin này được chứng thực, giới thượng lưu ở thủ đô đã sôi sục, nhiều người lấy làm hãnh diện khi có được tấm vé mời tham dự trên tay, có người thì vận dụng đủ các mối quan hệ chỉ mong có được cơ hội tham gia.
Nghe nói, ngoài các nhân viên quan trọng cùng hai diễn viên chính của phim ra thì còn có hai ngôi sao nổi tiếng Hollywood cũng sẽ tới.
Dư Kiều cũng đã nhận được thư mời, không chỉ mình cô, mà đến Nhất Niệm và Lâm Gia Nam cũng có.
Trợ lý Tống kia nói đây là ý của sếp Tiêu.
Đi cùng với ba giấy mời, còn có ba bộ lễ phục.
Tống Kiều cũng đã nói rõ bộ trang phục hãng H là dành cho Dư Kiều, bộ lễ phục giới hạn khác thì của Lâm Gia Nam.
Bộ váy nhỏ còn lại cũng thuộc bộ sưu tập giới hạn của hãng H thì là của Nhất Niệm.
“Cô Tô, sếp bảo vào buổi lễ hôm đó, cô sẽ hát ca khúc chủ đề nên bộ lễ phục này là chuẩn bị cho phần biểu diễn đó”.
Vì Tống Kiều nói vậy nên Dư Kiều đành đồng ý nhận.
Được lên một chiếc du thuyền lớn và tham dự một buổi lễ long trọng như vậy, Lâm Gia Nam vui không để đâu cho hết, còn Nhất Niệm cũng hào hứng đến mức nhảy nhót trên sofa.
Với cô bé mà nói thì được mặc váu công chúa màu trắng, đội vương miệng rồi lên du thuyền thì cô bé chính là công chúa thật rồi.
Dư Kiều cũng không nhịn được cười khi thấy hai dì cháu nhà kia mừng quýnh lên như vậy.
Nhưng khác với không khí hân hoan ở đây, biệt thự nhà họ Tiêu lúc này lại im phăng phắc.
Dư Tiêu Tiêu đợi mãi mà không thấy Tiêu Định Bân ngỏ lời dẫn mình đến buổi lễ.
Hơn nữa, đến hôm nay mọi thủ tục mời khách đã xong, nhưng bên nhà vẫn chưa thấy í ới gì cho cô ta.
Niềm vui khi được sở hữu chiếc Birkin đầu tiên trong suốt cả ngày của cô ta đã tan biến.
Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sofa trong phòng khách, bộ chén trà quý giá đã bị cô ta hất vỡ tan.
Người làm đều cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tính khí của Dư Tiêu Tiêu ngày càng tệ, thậm chí có vài lần, cô ta còn mất khống chế đánh người, vì thế mấy ngày qua, người làm làm gì cũng phải nhỏ nhẹ vì sợ gặp xúi quẩy.
“Chuẩn bị xe cho tôi về nhà”.
Dư Tiêu Tiêu đứng dậy, sau đó nhìn vào màn đêm đen tối rồi nói.
Tiêu Định Bân rất ít khi tham gia sự kiện, nhưng buổi lễ lần này có quy mô lớn nên anh sẽ tham gia và xuất hiện trước mặt nhiều người.
Nếu người làm vợ như cô ta mà không xuất hiện thì người đời sẽ bàn tán ra sao?
Cô ta không thể mất mặt được, mà cũng không thể chịu uất ức như vậy.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng phải đứng cạnh Tiêu Định Bân trong buổi lễ hôm đó, để mọi người ngắm nhìn.
…
Chiếc du thuyền lớn nhất châu Á sẽ khởi hành vào đúng tám giờ ngày mồng sáu tháng bảy, sau chuyến hành trình ba ngày ba đêm thì sẽ quay lại điểm xuất phát ban đầu.
Những vị khách nhận được thư mời có logo của Tiêu Thị đều sẽ được trải nghiệm phục vụ cao cấp trong thời gian này.
Ví dụ như nhà ăn, khu vui chơi, nghỉ dưỡng, thể thao… các khách mời sẽ được hưởng chế độ phục vụ tốt nhất và những món ăn ngon nhất.
Vào đêm đó, trên du thuyền còn tổ chức bắn pháo hoa để chuyến đi thêm hoàn hảo.
Chương 193: Người phụ nữ này càng ngày càng to gan rồi
Buổi lễ được tổ chức vào đúng tám giờ tối ngày sáu tháng bảy.
Bảy giờ, tại hội trường trên tầng cao nhất của tàu có sức chứa hàng nghìn người, khách khứa cũng lần lượt đến.
Trong hội trường, đầu bếp của nhà hàng năm sao đã chuẩn bị sẵn những món ăn nhẹ và điểm tâm vô cùng bắt mắt, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn của rượu ngon và bánh ngọt.
Nhất Niệm đã không chờ nổi rồi, Dư Kiều và Lâm Gia Nam chỉ có thể đưa cô bé qua đó.
Dư Kiều lúc này đang mặc chiếc váy màu xanh ngọc mà Dự An tặng cho cô ngày hôm đó, da cô vốn đã trắng, thân hình mảnh mai, cũng bởi vì đã làm mẹ nên có thêm phần yểu điệu thướt tha, chiếc váy có kiểu thắt lưng tôn lên dáng người khiến cô càng trở nên quyến rũ.
Trang phục của Lâm Gia Nam lại là một chiếc váy cổ điển kiểu dáng cúp ngực lộ vai màu đen, phong cách của hai người bọn họ khác hẳn những người ở đây, vì vậy khi vừa xuất hiện đã ngay lập tức thu hút ánh mắt cánh đàn ông.
Một bên hội trường là địa điểm vui chơi dành cho trẻ em, còn có nhân viên hóa trang thành công chúa Disney đang vui chơi cùng các bạn nhỏ, Nhất Niệm vừa vào hội trường đã đi thẳng đến chỗ chơi đùa, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Vài người đàn ông ăn mặc lịch sự đến bắt chuyện, Dư Kiều và Lâm Gia Nam đều khéo léo từ chối.
Hai người uống rượu vang, lại cầm thêm một ít trái cây, đứng ở một góc hẻo lánh nói chuyện phiếm.
Một lúc sau, bản nhạc du dương ban đầu bỗng trở nên rộn ràng, dàn nhạc giao hưởng bắt đầu diễn tấu điệu Valse, những nam thanh nữ tú sôi nổi ôm nhau khiêu vũ.
Lại có thêm người tiến tới mời cả hai khiêu vũ, Dư Kiều từ chối khéo léo, tuy nhiên Lâm Gia Nam đã nhận lời mời của một người đàn ông con lai rất khôi ngô tuấn tú, di chuyển khéo léo vào trong sân nhảy.
Với những điệu nhảy thế này, cơ thể của nam nữ phải kề sát nhau, còn có nhiều hành động tiếp xúc thân mật, Lâm Gia Nam đã lâu không khiêu vũ, lại mới uống một chút rượu, dần dần trở nên bạo gan hơn, say sưa nhảy cùng với người đàn ông cao to đẹp trai.
Chỉ là bài hát còn chưa kết thúc, lúc cô ấy sắp bị người đàn ông đó ôm eo lần, cơ thể ngã vào lòng đối phương, cổ tay trắng nõn đột nhiên bị một bàn tay to lớn của đàn ông túm lấy, giây tiếp theo, Lâm Gia Nam đột ngột bị kéo ra khỏi vòng tay của bạn nhảy, rơi vào cái ôm của Lục Cảnh Xuyên – người đang có khuôn mặt tái nhợt.
“Anh này…”
Lục Cảnh Xuyên liếc nhìn người đàn ông, phía sau có hai vệ sĩ phía sau tiến lên kéo người đàn ông đó sang một bên.
Hơi thở của Lâm Gia Nam phả ra mùi rượu, cô ấy loạng choạng giữ thăng bằng sau đó muốn đẩy Lục Cảnh Xuyên ra: “Anh buông tay mau, buông tôi ra!”
Cô ấy hơi nhíu mày, muốn giật tay rồi đẩy anh ra, Lục Cảnh Xuyên lại bị dáng vẻ tức giận của cô ấy chọc cho bật cười: “Nam Nam, em khá lắm”.
Trên mặt mang ý cười, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh ta khiến cho Lâm Gia Nam ớn lạnh, men rượu cũng vơi đi vài phần.
Những ngón tay của anh ta siết chặt cổ tay cô ấy, Lâm Gia Nam hơi đau đớn nên cau mày: “Đau…”
Lục Cảnh Xuyên nhìn cô ấy, chiếc cổ thon dài trắng nõn, bờ vai gầy và tấm lưng trần lộ ra ngoài, bàn tay của người đàn ông khi nãy chắc hẳn đã vuốt ve từng tấc da thịt trắng tuyết này.
Xem ra, trước kia anh ta đã quá nuông chiều Lâm Gia Nam, nên hôm nay cô ấy mới trở nên lớn mật như vậy.
Dám ăn mặc như vậy, còn ngang nhiên nhảy cặp với người đàn ông khác.
“Anh buông tay… Lục Cảnh Xuyên, anh đưa tôi đi đâu… mau buông tay…”
Lâm Gia Nam liều mạng giãy dụa, nhưng Lục Cảnh Xuyên vẻ mặt âm u đã kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy thoát không được, muốn kêu cứu, nhưng xung quanh không ai dám tiến lên.
Lâm Gia Nam thầm than không ổn, cô ấy biết lần này Lục Cảnh Xuyên thật sự tức giận, không biết hình phạt nào đang chờ đợi mình, cô ấy chỉ muốn trốn thoát…
Lâm Gia Nam đành làm liều, cúi xuống cắn vào tay Lục Cảnh Xuyên.
Một cơn đau nhói ập đến, Lục Cảnh Xuyên buông lỏng tay ra theo bản năng, Lâm Gia Nam lảo đảo lùi về sau một bước, Lục Cảnh Xuyên xoa chỗ tay bị cắn chảy máu, trầm giọng nói: “Nam Nam, em nhất quyết muốn làm loạn ở đây có đúng không?”
Anh ta tiến lên một bước, bóp cằm Lâm Gia Nam: “Em có tin là ngay bây giờ, ngay tại đây, dù anh có xé quần áo và ngủ em thì cũng chẳng kẻ nào dám lên tiếng không!”
Anh ta nói xong liền buông bàn tay đang bóp cằm cô ấy ra, chuyển đến vạt áo trước ngực.
Anh ta chỉ cần kéo một cái, chiếc váy này sẽ ngay lập tức tuột xuống đất…
Lâm Gia Nam tuyệt vọng nhắm mắt: “Được, tôi đi với anh”.
Lục Cảnh Xuyên thu tay, anh ta khẽ nhướng mày, cởi áo vest trên người, choàng lên vai Lâm Gia Nam: “Nếu ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”
Lâm Gia Nam đành để cho đối phương ôm eo mình đi ra ngoài, lúc hai người sắp ra khỏi hội trường, Dư Kiều đuổi tới: “Gia Nam, cậu muốn đi đâu?”
Vừa nói, cô vừa nhìn Lục Cảnh Xuyên với ánh mắt cảnh giác, cuộc xung đột vừa rồi giữa hai người cô đã thấy hết, đó là lí do cô bất chấp tất cả đuổi theo tới đây.
“Không có gì đâu A Kiều, gặp lại một người bạn cũ, chúng tớ ra ngoài nói vài câu thôi”.
“Vậy cậu mau chóng trở lại nhé, buổi lễ sắp bắt đầu rồi…”, Dư Kiều hơi lo lắng nhìn Lâm Gia Nam rồi lại trông người đàn ông bên cạnh cô ấy, vừa nhìn đã biết đây không phải người tầm thường, khí độ phi phàm, chỉ thế gia trăm năm mới nuôi ra được người có khí chất như vậy, hoàn toàn không giống loại hay lừa gạt phụ nữ.
Cũng phải, người có thể lên chiếc tàu này đều giàu sang quyền quý, đây còn là buổi tiệc do Tiêu Định Bân tổ chức, công tác an ninh đạt tiêu chuẩn rất cao, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
“Ừ, yên tâm đi, lát nữa gặp lại”.
“Vậy được, lát nữa gặp lại”.
Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Xuyên ôm Lâm Gia Nam rời đi, lúc này mới trở lại hội trường, đi tới khu vui chơi tìm Nhất Niệm.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, những vị khách mời đặc biệt chuẩn bị bước trên thảm đỏ.
Du Thất Nguyệt, bây giờ cô mới biết cô ấy tên thật là Đỗ Thất Nguyệt, cùng hai người trợ lí khác tìm Dư Kiều, cô là ca sĩ của bài hát chủ đề cho video tuyên truyền, lát nữa còn phải cùng với đạo diễn Từ Hải Bình và nam nữ chính đi trên thảm đỏ.
Một trợ lí ở lại khu vui chơi trông coi Nhất Niệm, Đỗ Thất Nguyệt và người trợ lí còn lại đi cùng Dư Kiều, giúp cô cầm áo khoác ngoài và túi xách.
Nam, nữ chính của MV lần này đều là những diễn viên được yêu thích nhất, còn thêm quốc bảo của nền nghệ thuật - đạo diễn Từ Hải Bình, có thể nói là tỏa sáng khắp bốn phương, vì vậy Dư Kiều- người vẫn chưa được biết đến nhiều, không quá nổi bật trong đội hình này.
Không có quá nhiều ánh đèn flash chiếu đến cô, Dư Kiều ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, khách mời và các ngôi sao lần lượt vào vị trí, bầu không khí trong hội trường ngày một nóng lên.
Và xuất hiện cuối cùng đương nhiên là dành cho vợ chồng Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân chưa từng thích thú với việc tham gia các hoạt động xã hội, mà vợ của anh càng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, hôm nay cả hai người lại cùng nhau xuất hiện, chắc hẳn ai cũng mong chờ khoảnh khắc họ đứng chung một khung hình.
Khi chiếc Lincoln màu đen xuất hiện phía cuối thảm đỏ, tất cả mọi người đều mong ngóng tới độ chen lấn nhau để nhìn.
Chương 194: Mợ Tiêu khiến mọi người có chút thất vọng
Ánh đèn flash nhấp nháy hết đợt này đến đợt khác, khiến người ta hầu như không mở mắt nổi.
Dư Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy dài màu vàng do hãng thời trang cao cấp G thiết kế, tay cầm túi xách Himalaya birkin bước xuống xe, đến bên Tiêu Định Bân trông vô cùng tuấn tú trong bộ âu phục màu đen của một nhãn hiệu nổi tiếng, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, trang phục của cô ta tuy rất sang trọng, lớp trang điểm trên mặt có chút quá đà, mang đến cho người ta cảm giác quá màu mè.
Mà rất nhiều người có mặt ở đây chưa từng thấy mợ Tiêu, nên vô cùng tò mò về mợ chủ Tiêu được cưng chiều tận trời trong truyền thuyết này, họ cũng cũng cho rằng cô ta sẽ xinh đẹp như tiên nữ, nhưng hôm nay được thấy người thật, lại cảm thấy hơi thất vọng.
Là vợ của người thừa kế duy nhất của gia tộc hào môn họ Tiêu, nhưng cô con gái này của nhà họ Dư có phong thái hoàn toàn thua kém, quả thực không xứng với gia phong nhà họ Tiêu.
Còn xét về gương mặt này, ở thủ đô cũng không được tính là xinh đẹp.
Tuy cô ta không có gì nổi trội, thế nhưng lại đoạt được vị trí mợ Tiêu mà bao cô gái thầm mơ ước, điều này cũng thực sự làm người khác phải ngưỡng mộ vì cô ta tốt số.
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu vươn tay, muốn khoác tay Tiêu Định Bân, nhưng anh lại quay người, đỡ lấy Tiêu Dự An từ trên xe xuống, trực tiếp ôm con trai vào lòng.
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu hơi khó coi, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười trên mặt, đưa tay muốn nắm lấy tay nhỏ của Tiêu Dự An, Tiêu Dự An lại thẳng thừng tránh đi.
Tối nay, lẽ ra Dư Tiêu Tiêu sẽ mang đôi giày được chế tạo đặc biệt, nhưng vì để phù hợp với bộ lễ phục nên cô ta kiên quyết đổi thành giày cao gót, vì vậy có hơi khó khăn trong việc đi lại.
Thế nhưng, dù khó khăn đến đâu, cô ta cũng phải đi theo bên cạnh Tiêu Định Bân, tối nay có rất nhiều cặp mắt hướng vào họ, bất luận thế nào, không thể để tiêu đề các tờ báo lớn ngày mai xuất hiện bốn chữ “Vợ chồng bất hòa”.
Tiêu Định Bân lên sân khấu phát biểu, còn Tiêu Dự An và Dư Tiêu Tiêu đứng ở một bên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, bao phủ lên thân hình cao lớn như bóng cây bạch đàn của anh, những quầng sáng từ trên cao rơi xuống khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh như được bao phủ bởi sự huyền bí.
Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân trên sân khấu, si mê đến mức không thể rời mắt.
Sức khỏe của Tiêu Định Bân đã tốt lên, anh dần dần nắm giữ mọi việc trong và ngoài nhà họ Tiêu, với bốn năm kinh nghiệm, khí thế trên người anh hiện tại không gì sánh được, khác hoàn toàn với hình ảnh người đàn ông ốm yếu bệnh tật và ít nói ngày ấy.
Dư Tiêu Tiêu đã yêu Tiêu Định Bân đến mức không thể kiểm soát từ lâu, chỉ là, bốn năm qua, anh đối xử với cô ta lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Có lẽ, đây cũng là lí do lớn nhất khiến cô ta trở nên điên cuồng như hiện tại.
Phía sau, cách Dư Tiêu Tiêu không xa, mấy vị cô chiêu nhà quyền quý giàu có không nhịn được mà thấp giọng bàn luận.
“Cô có nhìn thấy chiếc Hermes trên tay mợ Tiêu không?”
“Ai mà chả thấy, đập thẳng vào mắt như vậy mà…”
“Nghe nói khắp Châu Á chỉ có duy nhất một cái, muốn mua ở nơi khác cũng không có…”
“Thì nó đó, tháng trước tôi đã nhờ người mua một chiếc birkin da đà điểu ở nước ngoài, mua Peihou* tận hai triệu mới có được, nhưng cái túi của tôi căn bản là không thể so được với cái túi của mợ Tiêu…”
*đây là một luật ngầm trong giới săn đồ hiệu, từ này chỉ việc xây dựng quan hệ giữa khách với một người bán hàng nào đó của nhãn hiệu nổi tiếng, nghĩa là khách hàng phải mua những món đồ nào đó (không phải món cần mua) để đạt tới cấp bậc có thể mua sắm món mà họ muốn.
“Chiếc váy cô ấy đang mặc cũng là phiên bản giới hạn, nghe nói rằng công chúa Ma Rốc mới mặc nó ngày hôm qua”.
“Sao mấy người không nghĩ bây giờ cô ta là mợ chủ nhà họ Tiêu, dĩ nhiên địa vị cũng không bình thường, những nhãn hàng đó còn mong mợ Tiêu có thể dùng những sản phẩm của họ đấy!”
“Kì lạ thật, tôi còn cho rằng hôm nay mợ Tiêu sẽ mặc chiếc váy lễ phục hoa sơn trà vĩnh cửu của hãng H đó, tuần trước tôi đã đến Milan để tham gia tuần lễ thời trang của hãng H, chiếc váy đó là mẫu mới nhất trong năm nay của hãng thời trang H, mợ Tiêu hiếm khi ra ngoài dự sự kiện, lẽ ra nên mặc chiếc váy đó mới đúng…”
“Các cô thì biết cái gì, Tiêu Tiêu nhà chúng tôi vốn đã muốn mặc chiếc váy đó, chỉ là nhãn hàng bên kia xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, không thể giao kịp vào buổi lễ này, nên Tiêu Tiêu quyết định mặc đồ của hãng G…”
Người vừa mới nói là Hứa Vãn, con gái nhà họ Hứa, thường ngày vẫn hay qua lại thân thiết với Dư Tiêu Tiêu, còn con gái nhà họ Hạ trước đây chơi thân với Dư Tiêu Tiêu dạo này lại đột nhiên biến mất, nghe đồn là bị gia đình tống cổ ra nước ngoài, cả đời này cũng không thể quay về, cũng không biết đã đắc tội với thần thánh phương nào.
Hứa Vãn nói như vậy, mọi người đã hiểu: “Ra là vậy, chiếc váy hoa sơn trà vĩnh cửu kia, ngoại trừ mợ Tiêu ra, e là không còn ai xứng đáng hơn…”
“Lời này quả không sai, các cô nghĩ xem, nhà họ Tiêu ở thủ đô có địa vị ra sao…”
Hứa Vãn lại nói tiếp như thể đó cũng là vinh quang của mình: “Tổ tiên của nhà họ Tiêu là dòng dõi quý tộc, ngày nay bài vị của ông cụ Tiêu vẫn đang được trưng bày trong dinh thự Tổng thống như một công thần, cậu chủ nhà họ Tiêu lại là người tài năng xuất chúng, tương lai nhà họ Tiêu sau này chắc chắn là càng thêm hưng thịnh!”
Mặc dù lời của Hứa Vãn nói không sai, nhưng giọng điệu nịnh hót của cô ta lại khiến mọi người chán ghét, có điều hiện giờ cô ta là người được Dư Tiêu Tiêu tin cậy, mọi người đương nhiên sẽ không đắc tội với cô ta, chỉ dám cười nói phụ họa vài câu.
Trong khi đó, Dư Kiều đang trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho phần biểu diễn hai tiếng sau đó.
Đội ngũ trang điểm cho cô là do người quản lí của bên Xán Tinh mời tới, nghe nói là đội ngũ MK có tiếng hàng đầu trong ngành.
Bình thường chỉ có hai “nữ hoàng điện ảnh” trong nước “xuống núi” tham gia các hoạt động quan trọng thì mới mời được họ.
MK ngày thường chỉ phục vụ những quý phu nhân của các ông lớn có quyền lực tại thủ đô, nghe đâu, lúc sinh thời, mọi tạo hình khi tham gia các buổi yến tiệc của mẹ Tiêu Định Bân đều do MK đảm nhận, chuyên gia Văn Hi nổi tiếng nhưng vô cùng thần bí kia có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tiêu, nhất là với Tiêu Định Bân, họ đã là bạn bè thân thiết nhiều năm.
Dư Kiều không biết những chuyện này, nhưng những khách mời quan trọng và những người tham gia buổi lễ trọng đại tối nay đều từng nghe nói qua.
Vì vậy tại thời điểm này, nhiều người đang âm thầm hỏi thăm về cô gái Tô Kiều - người đảm nhận bài hát chủ đề rốt cuộc có lai lịch thế nào mà lại có thể mời được MK tới tạo mẫu cho mình.
Một số người đã bắt đầu tự suy đoán, e rằng cô Tô này chính là tình nhân bí mật của cậu Tiêu, suy cho cùng, Văn Hi và Tiêu Định Bân là bạn lâu năm, nhưng phong cách tối nay của mợ Tiêu, rõ ràng không phải do Văn Hi đảm nhận.
Trợ lí make up tháo mặt nạ trên mặt Dư Kiều xuống rồi mát xa mặt một cách khéo léo bằng tinh dầu, để chuẩn bị cho lát nữa trang điểm
Chiếc váy ‘Hoa sơn trà vĩnh cửu’ đã được đặt ở một bên, các nhân viên đang cẩn thận kiểm tra từng bộ phận của chiếc váy.
Văn Hi nhìn một vòng chiếc váy, trong đầu đã nghĩ ra tạo hình phù hợp.
Mặc dù chiếc váy này hoàn toàn được làm thủ công bên Tây, hoa sơn trà cũng là biểu tượng cổ điển của thương hiệu, nhưng ở trong mắt của Văn Hi, chiếc váy này thực ra mang phong cách phương Đông nhiều hơn.