-
Chương 16-20
Chương 16: Bày binh bố trận
“Tiêu Tiêu, em không nằm mơ đâu. Người em cứu đêm đó chính là anh, em chờ một chút, anh cho em xem thứ này…”
Nói rồi, Tiêu Định Bân buông Dư Tiêu Tiêu ra, sau đó đi sang chỗ khác.
Anh lấy một cái hộp gấm nho nhỏ dưới đáy tủ ra, bên trong có một chiếc cúc áo màu hồng nhạt.
“Tiêu Tiêu, em có nhận ra nó không?”
Dư Tiêu Tiêu có vẻ mờ mịt: “Đây là?”
Tiêu Định Bân cầm chiếc cúc lên với vẻ dịu dàng rồi nói:
“Em quên đêm đó đã lấy áo khoác đắp lên cho anh à? Chắc anh đã bất cẩn giật đứt cái cúc này trong lúc hôn mê, về sau khi tỉnh lại ở viện, tay anh vẫn cầm chặt nó. Nếu không nhờ có sự tồn tại của nó nhắc nhở anh thì chắc anh còn tưởng mình bị hoang tưởng…”
Đầu Dư Tiêu Tiêu nhảy số thật nhanh, cô ta nhớ kỹ lại nội dung trong nhật ký của Dư Kiều, nhưng không hề có chi tiết này.
Có lẽ chính Dư Kiều cũng không biết rằng áo mình đã bị mất một cái cúc.
Cô ta bình tĩnh lại rồi nũng nịu nói: “Chuyện xảy ra đột ngột quá nên em có để ý đến chi tiết này đâu, thế mà… anh vẫn giữ nó à?”
Tiêu Định Bân nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, chắc em không tin đâu, nhưng em của đêm đó là cô gái đẹp nhất trong lòng anh”.
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy phẫn hận, nụ cười trên mặt ngượng ngịu hơn hẳn.
“Định Bân, xem ra duyên phận của chúng mình đã được ông trời an bài rồi. Em vui lắm, nhiều năm qua, em vẫn luôn nhớ đến người mình đã cứu đêm đó. Em cũng đã kể với A Kiều chuyện này, vốn em còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại anh nữa cơ…”
“Ngày xưa, anh không hề tin vào ý trời và duyên số, nhưng giờ thì anh tin rồi”, Tiêu Định Bân nhẹ nhàng vuốt tốc Dư Tiêu Tiêu rồi hôn lên trán cô ta.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh sẽ không bao giờ phụ em đâu”.
Dư Tiêu Tiêu rung động ngước lên nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Định Bân, dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng không giận em đúng không? Anh cũng sẽ luôn tin tưởng em, bảo vệ em chứ?”
“Đương nhiên, em là vợ của anh, đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi, đời này anh chỉ che chở cho mình em thôi”.
“Định Bân, em thật là may mắn…”
Dư Tiêu Tiêu lại rúc vào lòng anh.
Dù cô ta đang thấy rất vui và hạnh phúc, nhưng vẫn không thể áp chế được sự ghen tị trong đáy lòng mình.
Tại sao lại là Dư Kiều cơ chứ!
Nếu cô không xuất hiện trên cõi đời này thì tốt biết bao!
…
Cuối tuần.
Dư Tiêu Tiêu cho gần hết người làm nghỉ phép, trong biệt thự lập tức đã yên ắng hơn nhiều.
“A Kiều, ở đây không cần em nữa, em ăn nhanh rồi đi nghỉ đi, cả buổi tối em cũng đã mệt phờ rồi”.
Lúc ăn tối, Dư Tiêu Tiêu chợt có thái độ kỳ lạ bảo Dư Kiều đi nghỉ, thậm chí còn tỏ vẻ khá thân thiết.
Mấy ngày qua, Dư Kiều còn thấy hơi thấp thỏm, hôm đó cô ngồi xe của Tiêu Định Bân trở về bị Dư Tiêu Tiêu bắt gặp. Với tính cách của Dư Tiêu Tiêu thì kiểu gì cô ta cũng sẽ gây sự với cô.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi mà Dư Tiêu Tiêu cũng không có động tĩnh lạ gì cả.
Song, đây lại là dấu hiệu bất thường, Dư Tiêu Tiêu bỗng hiền từ như vậy ư, Dư Kiều không tin!
Cô không tỏ thái độ ra ngoài mà chỉ gật đầu, sau đó quay người đi vào bếp.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng, qua đêm nay, nỗi lo của cô ta sẽ bớt đi phân nửa rồi.
Dì Lý không có ở trong bếp mà là một người làm khác, thấy Dư Kiều đi vào thì người đó cười nói: “Đồ ăn của cô đây, mau ăn đi!”
Dư Kiều gật đầu thay lời cảm ơn, sau đó đi tới một góc ngồi xuống, trải khăn ăn rồi chậm rãi dùng bữa.
“Cô ăn cả bát tổ yến này đi, nhà bếp làm hơi nhiều, dì Lý cất riêng cho cô đấy”.
Dư Kiều mỉm cười giơ tay nhận lấy rồi để sang một bên.
Người làm kia thấy cô chưa ăn thì lại nói: “Đây là đồ bổ, cô ăn trước đi rồi hãy ăn các món khác, ăn luôn đi cho nóng”.
Dư Kiều vờ như không phát hiện ra sự vồn vã của người này nên đã gật đầu đồng ý.
Người kia thấy cô ăn hết bát tổ yến rồi mới quay người đi ra khỏi bếp.
Người đó vừa đi thì Dư Kiều đã đứng dậy rồi chạy thẳng tới bồn rửa bát, cô nhíu mày dùng tay móc họng, ép mình nôn thứ vừa ăn ra.
Sau đó, cô rửa bồn và dọn bát đũa sạch sẽ rồi trở về nhà kho.
Đêm dần khuya, Dư Kiều nhắm mắt lại, nhưng ép mình không được ngủ.
Dù vừa ăn bát tổ yến xong đã nôn ra hết, nhưng thứ trong bát vẫn phát huy một chút tác dụng.
Dư Kiều cầm cái ốc vít đâm vào lòng bàn tay, mỗi khi cơ buồn ngủ kéo tới, cô sẽ đâm mạnh nó vào lòng bàn tay mình, cơ đau khiến cô giữ được sự tỉnh táo.
Nửa tiếng nữa trôi qua, bên ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ.
Cửa đã khoá lại bị người ta cạy mở.
Dư Kiều chỉ thấy da đầu mình tê dại, sau đó vã mồ hôi.
Cô nhắm mắt lại, vẫn vờ như đã ngủ say, nhưng một tay khác đã cầm lấy con dao dọc giấy giấu dưới chăn.
Cửa mở ra rồi lại đóng.
Người kia nhẹ nhàng đi đến bên giường, sau đó bổ nhào vào người Dư Kiều.
Trong đêm vắng, Dư Kiều cầm lấy con dao dọc giấy, khi người đàn ông kia lao tới, cô đã cắm mạnh lên người hắn.
Người đàn ông không ngờ cô vẫn còn thức, thậm chí đã chuẩn bị sẵn đồ phản kháng nên đã ăn chọn con dao vào vai, máu tươi cứ thế bắn ra.
“A! Con khốn này!”
Cơn đau khiến hắn nổi giận, một cái bạt tai đau điếng giáng xuống mặt Dư Kiều.
Dư Kiều nhịn đau, sau đó giơ tay lên định đâm tiếp nhưng đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay rồi đè mạnh xuống giường.
Cô vốn yếu ớt, còn người đàn ông này lại to cao lực lưỡng, Dư Kiều nào phải đối thủ của hắn?
Cô ra sức vùng vẫy, há miệng muốn kêu cứu, nhưng người đàn ông lại giáng cho cô thêm vài cái bạt tai nữa làm khoé miệng cô bật máu, đau đến mức suýt ngất xỉu.
“Con khốn này! Chết đi!”
Người đàn ông vừa chửi thề, vừa xé áo Dư Kiều.
Dưới ánh trăng mờ, da thịt trắng như tuyết của Dư Kiều lộ ra.
Người đàn ông nhìn đến mức nóng ran người.
Nửa gương mặt của Dư Kiều sưng phù, người đàn ông đè lên người cô khiến cô thở còn không nổi thì sao chạy thoát thân được?
Nhưng lẽ nào cô đành phó mặc cho người ta cưỡng bức mình?
Dư Kiều cắn chặt hàm răng, cùng lắm thì chết, dù có chết thì cô cũng không thể để người khác làm nhục.
Người đàn ông giữ cằm Dư Kiều rồi lại phủ người xuống.
Dư Kiều bỗng mở mắt, vào lúc gương mặt của người đàn ông dí sát lại gần, cô đã há miệng rồi cắn thật mạnh vào cằm hắn.
Cô gần như đã dùng hết sức, người đàn ông đau đến mức kêu lên, sau đó túm tóc Dư Kiều để kéo cô ra.
Nhưng Dư Kiều quyết không buông, dù tóc có bị giựt đứt lên và cơn đau khiến cô như nghẹt thở.
Miệng cô đầy mùi máu tanh, nhưng Dư Kiều vẫn tiếp tục cắn.
Người đàn ông túm lấy tóc cô rồi đập mạnh đầu cô vào tường.
Dư Kiều nhắm chặt mắt nhưng vẫn quyết không buông.
Người đàn ông giơ tay định bóp cổ Dư Kiều, nhưng ngón tay bỗng chạm tới con dao dọc giấy bị rơi ở một bên.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà cầm con dao lên đâm về phía mặt Dư Kiều.
Chương 17: Tuyệt vọng
Tiếng kêu đau đớn vừa khàn khàn vừa tuyệt vọng chợt xé rách màn đêm tĩnh lặng.
Đến Tiêu Định Bân vừa chìm vào giấc ngủ cũng bị giật mình, sau đó mở mắt ra.
Đèn ở vài phòng trong biệt thự cũng bật sáng.
Quản gia vội vàng mặc áo ngủ vào, sau đó cùng mấy người làm cũng nghe thấy tiếng hét đi về phía phòng của Dư Kiều.
“Định Bân… tiếng gì thế nhỉ?”, Dư Tiêu Tiêu giả vờ ngáp một cái rồi lười nhác hỏi.
Nhưng cô ta đang thầm vui sướng trong lòng, tiếng hét của Dư Kiều thê lương như vậy, chắc hẳn cô đã bị người đàn ông kia làm nhục rồi.
Nhưng cũng thật bất ngờ khi một đứa câm dở lại có thể hét to đến vậy.
Tiêu Định Bân ngồi dậy nói: “Để anh đi xem sao”.
“Em đi với anh”, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vàng ngồi dậy, sao cô ta có thể bỏ qua một màn đặc sắc như vậy chứ.
Vừa nghĩ đến cảnh tưởng Dư Kiều bị làm nhục sẽ phơi bày trước mặt của toàn bộ mọi người của nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đã suýt không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Xảy ra chuyện như vậy rồi thì Dư Kiều chỉ có thể lấy người đàn ông đó thôi.
Đúng rồi! Người đàn ông này còn là tài xế thân cận của Dư Tiêu Tiêu nữa.
Dư Kiều mà gả cho hắn thì sau này sẽ bị Dư Tiêu Tiêu đì như một con kiến hôi.
“Cậu chủ, cô Dư…”, quản gia vừa nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân đi tới thì vội lau mồ hôi trên trán.
Chuyện này cũng thật khó tin, ai mà ngờ một chuyện xấu như vậy lại xảy ra ở biệt thự của nhà họ Tiêu chứ.
Dư Kiều trông có vẻ kiệm lời lại ngoan ngoãn rụt dè, ai ngờ lại dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Bọn họ vừa đến thì đã nhìn thấy Dư Kiều quần áo xộc xệch nằm trên giường với một người đàn ông…
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Định Bân trầm giọng hỏi, sau đó nhíu mày nhìn về phía phòng của Dư Kiều: “Là A Kiều ư?”
“A Kiều sao vậy?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức tỏ vẻ quan tâm, sau đó bước nhanh tới hỏi: “A Kiều, A Kiều, em có trong đó không?”
“Cậu chủ, để xảy ra chuyện mất mặt như vậy cũng tại tôi quản lý không chặt…”
Quản gia dè dặt nói, mặt Tiêu Định Bân càng sa sầm hơn, sau đó anh bước tới rồi mở cửa ra.
Trong bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh, Dư Kiều ngồi co ro trên góc giường giơ tay che mặt, máu tươi liên tục chảy ra giữa các khẽ tay của cô.
Còn người đàn ông kia đang ngồi dưới sàn nhà, quần áo không chỉnh tề, đến quần còn chưa mặc…
Tiêu Định Bân chán ghét quay đi, sau đó hỏi quản gia: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính cô ta chủ động quyến rũ tôi, cũng là cô ta hẹn tôi tối nay đến đây…”
Người đàn ông chợt lên tiếng, sau đó chỉ vào Dư Kiều rồi hét lớn: “Cậu chủ, cô chủ hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là thật…”
Dư Tiêu Tiêu bừng lửa giận rồi tiến tới tát vào mặt gã tài xế kia: “Anh đừng tưởng A Kiều không biết nói thì có thể vu vạ cho em ấy, có phải chính anh có ý đồ xấu với con bé rồi định giở trò với nó không?”
“Cô chủ, tôi không có, thật sự là cô ta quyến rũ tôi mà, tôi còn có vật đính ước do cô ta tặng đây…”
Người đàn ông vừa cuống quýt giải thích vừa lấy một thứ gì đó trong túi quần ra cho mọi người xem.
Đó là một cái nịt ngực màu hồng cùng một cái khăn tay có thêu chữ A Kiều.
Dư Tiêu Tiêu ngạc nhiên che miệng, mọi người cũng không khỏi nhìn sang Dư Kiều.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhìn Dư Kiều.
Cô vẫn đang ôm mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người qua khẽ tay.
Thậm chí, khoé miệng cô còn nở một nụ cười lạnh lùng.
“Anh bảo A Kiều quyến rũ và hẹn anh đến đây, thế anh giải thích sao về vết thương trên người mình?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân rất bình tĩnh, nghe không ra anh đang có thái độ thế nào, nhưng mọi người đều thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái rồi mới nói: “Chắc tại tôi hiểu nhầm ý cô ấy, A Kiều chỉ muốn hẹn gặp tôi thôi, nhưng tôi lại tưởng cô ấy muốn làm chuyện đó với mình, cho nên mới…”
“Tên khốn kiếp này!”
Dư Tiêu Tiêu tức đến mức tát cho hắn thêm cái nữa: “Anh đã làm hết mặt mũi của nhà họ Dư chúng ta, uổng công tôi tín nhiệm anh!”
“Cô chủ bớt giận, đều là lỗi của tôi… Là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi tưởng A Kiều thích tôi thật nên mới làm như thế. Trước kia, cô ấy đã cho tôi ôm với hôn rồi nên tôi mới tưởng là cô ấy muốn tiến xa…”
“Mấy hôm trước, tôi cũng nhìn thấy A Kiều với anh ta gặp riêng nhau trong nhà hoa, nhưng lúc đó tối quá nên tôi nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy có hai người ôm nhau này kia…”, người làm bưng yến cho Dư Kiều ăn chợt lên tiếng.
Lúc này, Dư Kiều chợt lạnh lùng nhìn về phía người đó.
Người kia chột dạ quay đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Hay A Kiều quen được ai đó giàu sang hơn rồi nên mới định đá anh này…”
Tiêu Định Bân quay người bỏ đi.
Những lời nói thô tục như vậy khiến anh nghe mà thấy mắc ói.
Tuy người tài xế này có địa vị thấp, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, lại cao lớn vạm vỡ, các cô gái trẻ mới lớn rung động cũng là chuyện bình thường.
Nhưng uổng công anh còn tưởng cô yếu đuối, đáng thương, còn sợ cô bị người khác bắt nạt, ai dè anh đã nhìn nhầm người rồi.
Tiêu Định Bân nhớ lại cảnh tưởng Dư Kiều đứng dây dưa với một người đàn ông ở gần trường rồi không khỏi tự cười nhạo, anh đúng là có mắt như mù.
“… Cô chủ, đúng đấy ạ. Mấy hôm trước khi gặp nhau, A Kiều còn bảo muốn lấy tôi, nhưng chẳng hiểu sao tối nay lại không chịu gần gũi với tôi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy cắn tôi thành thế này, còn lấy dao đâm tôi nữa. Tôi hết cách nên mới phải đánh trả để tự vệ…”
“Dù sao thì A Kiều cũng là phụ nữ, anh không thể làm con bé bị thương như vậy…”
Tiêu Định Bân thật sự không nghe nổi nữa nên quay lại gọi Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đi thôi!”
Dư Tiêu Tiêu đỏ mắt đi ra: “Định Bân, người nhà em làm ra chuyện như vậy làm em xấu hổ với anh quá!”
“Đâu liên quan đến em, nhưng nhà anh rất gia giáo nên không thể chứa chấp người như vậy được, em đưa em gái em về đi”.
Dư Kiều ngồi trên giường, cô có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của Tiêu Định Bân.
Khi suýt bị người ta cưỡng bức, cô không hề khóc.
Tóc bị giật, đầu bị đập, cô cũng không khóc.
Mặt bị dao cứa, máu chảy ra, cô cũng cắn răng chịu đựng không khóc.
Nhưng giây phút này đây, khi Tiêu Định Bân lạnh lùng nói ra những lời đó, nước mắt cô đã trào ra.
Nhà họ Tiêu rất gia giáo, còn Dư Kiều là cô đã làm ra một chuyện dơ dáy.
Cô chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra, bây giờ cô chỉ mong mình có thể chết ngay lập tức.
Dư Tiêu Tiêu đã sắp xếp hết mọi thứ, cô có giải thích cũng không được, huống hồ cô còn gặp vấn đề về giao tiếp.
Đến khả năng tự biện hộ cho mình cũng không có.
Chương 18: Gia pháp
Thậm chí cô còn không biết vì sao quần áo của mình nằm trong tay người đàn ông kia
Bị vu oan tội lỗi như thế, cô hoàn toàn không có cách nào để chứng minh trong sạch.
“Đừng mà, Định Bân, bố mẹ biết được, họ nhất định sẽ đánh chết Dư Kiều…”
Dư Tiêu Tiêu vội vàng cầu xin, Tiêu Định Bân lại chẳng hề dao động: “Tiêu Tiêu, em không cần phải cầu xin anh vì loại người này, không đáng”.
Anh nhớ tới dáng vẻ quần rách áo manh của Dư Kiều thì lại thấy ghê tởm, đặc biệt là khi cô ta còn ở giữa một đám đàn ông, chuyện này càng làm anh muốn nôn.
Làm sao mà anh có thể đồng tình thương hại chứ?
“Định Bân, em xin anh, Dư Kiều có sai thật, nhưng cũng không phải tội chết, em xin anh đừng đuổi con bé về, anh phạt nó thế nào cũng được: Nhốt, đánh, mắng... cái gì cũng có thể… em xin anh…”
Dư Tiêu Tiêu như sắp khóc, Tiêu Định Bân không kiềm được mà thở dài một tiếng, xoa xoa tóc mai của cô ta: “Tiêu Tiêu, em lương thiện quá…”
“Em vẫn luôn coi Dư Kiều là em gái của mình…”
Tiêu Định Bân cúi đầu trầm tư một lúc, gọi quản gia: “Dựa theo gia pháp của nhà họ Tiêu, làm ra cái loại chuyện như thế này thì người hầu phải bị xử phạt thế nào?”
Quản gia vội nói: “Cậu chủ, đều bị đuổi việc ngay lập tức, vĩnh viễn không được quay trở lại nhà họ Tiêu”.
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Định Bân: “Em xin anh, đừng đuổi Dư Kiều đi, anh cứ phạt con bé đi…”
“Cậu chủ, trước đây nhà họ Tiêu chúng ta có hình phạt với người hầu phạm phải gia pháp kiểu này”.
"Nói!"
“Lúc trước kia, nếu người hầu nhà họ Tiêu phạm phải tội thông dâm thì đánh mỗi người ba mươi roi, nhốt lại bảy ngày, nếu sau bảy ngày mà không chết thì đày tới chỗ làm việc nặng…”
Quản gia nói, len lén trộm liếc Tiêu Định Bân một cái: “Nhưng sau này, cụ tổ nhà họ Tiêu chúng ta đã bỏ gia pháp này đi, nếu phạm phải thì cứ đuổi việc thôi”.
“Định Bân… em không muốn Dư Kiều đi”. Dư Tiêu Tiêu ôm cánh tay Tiêu Định Bân, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
“Vậy thì cứ xử theo gia pháp đi”
“Định Bân, ba mươi roi, làm sao Dư Kiều chịu nổi…”
“Tiêu Tiêu, nếu em lại cầu xin cho cô ta, anh sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức, người như vậy mà được giữ lại nhà họ Tiêu, anh phá lệ rồi!”
Dư Tiêu Tiêu thấy anh tức giận thì cúi thấp đầu không dám nói nữa.
“Cô Dư, cậu chủ nhà tôi đã nhượng bộ vì nể mặt cô, cô cũng đừng làm cậu chủ nhà tôi phải khó xử”.
Vành mắt Dư Tiêu Tiêu ửng đỏ, cô ta gật gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Cô Dư, cô đối với người hầu như thế đã đủ tốt rồi, là cô ta tự mình phạm sai lầm, tự làm tự chịu, cô cũng đừng phải phiền lòng”.
Quản gia rời đi, để hai người ở lại với nhau, sau đó lạnh giọng ra lệnh người hầu trói Dư Kiều và tài xế Triệu Cường trói lại.
Rồi ông ta thỉnh ra gia pháp chưa đụng đến đã nhiều năm của nhà họ Tiêu, một cây roi bằng da trâu mềm lóe lên tia sáng lạnh.
Trong lòng quản gia biết tính cậu chủ nhà mình, có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, tuy rằng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, nhưng sau khi trưởng thành, đời sống cá nhân vẫn luôn trong sạch
Gia phong nhà họ Tiêu cực nghiêm, làm ra chuyện gièm pha như thế này, có thể nói là đã đụng vào nghịch lân của cậu chủ, chắc chắn cậu chủ đã căm thù đến tận xương tủy.
Dư Kiều bị kéo ra ngoài với dáng vẻ quần áo mỏng manh.
Thím Lý không đành lòng, đi lấy áo khoác khoác lên người của Dư Kiều: “Cho dù có là tội phạm thì vẫn có quyền con người”.
Người hầu tên Hà Thúy kia bĩu môi: “Lúc có đàn ông ở đó sao lại không biết mất mặt xấu hổ? Thím Lý, bà cho cô ta mặc quần áo làm gì, loại phụ nữ đê tiện này chỉ ước gì có thể dụ dỗ chồng người ta đó”.
Thím Lý tức giận, trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Cô còn ở đó bỏ đá xuống giếng, bình thường Dư Kiều làm gì đắc tội cô à?”
Hà Thúy cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay đứng ở một bên: “Chỉ là không quen nhìn loại đê tiện này thôi”.
Triệu Cường cũng bị người ta kéo ra, thân trên trần trụi bị cột vào thân cây cách đó không xa.
Cơ thể rắn chắc cơ bắp đủ đầy, Hà Thúy nhìn mà cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Nghĩ thầm, chẳng trách con khốn Dư Kiều lén lút với anh ta, đàn ông như thế, tất nhiên uy mãnh vô cùng, so với cái tên hèn nhát ở nhà cô ả thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hà Thúy nghĩ thế, trong lòng vừa vui sướng vừa ghen ghét, vốn cô ta cho rằng thím Lý già rồi, tương lai, sự vụ phòng bếp đều sẽ vào tay mình.
Không ngờ Dư Kiều từ đâu nhảy ra, Tthím Lý lại thích con ả đó, Hà Thúy lập tức cảm thấy nguy cơ.
Hiện tại có cơ hội hoàn toàn dẫm chết con khốn này, Hà Thúy đương nhiên là cầu còn không được.
Ba mươi roi, sợ là con người sắt thép rắn rỏi như Triệu Cường còn chịu không nổi, cái loại như Dư Kiều toi mạng chắc rồi.
Triệu Cường bị người ta bịt miệng, còn chưa được mấy roi đã chết ngất, có người lấy nước lạnh tạt cho tỉnh, tiếp tục đánh tiếp hai mươi roi còn lại.
Trên người Triệu Cường da bong thịt tróc, nhìn qua thì thấy vô cùng ghê người.
Nhưng thực ra ai cũng biết loại ngoại thương nhìn đáng sợ nhưng thật ra lại không hề nguy hiểm đến tính mạng, hiển nhiên là người đánh còn có chút tình.
Triệu Cường chết ngất bị người ta kéo xuống thì đến phiên Dư Kiều.
Thím Lý thật sự không đành lòng đến xem, hai mắt đều đỏ hoe.
Đứng ở trên lầu, bà ấy nhìn đến Tiêu Định Bân trầm mặc đứng dưới mái hiên, vẫn không hề động đậy, trên mặt là một tầng lạnh lẽo.
Thím Lý cuối cùng không nhịn được nữa, vẫn đi đến, mở miệng: “Cậu chủ…”
Tiêu Định Bân nhàn nhạt lên tiếng.
“Cậu chủ, tôi cảm thấy Dư Kiều không phải là cái loại người này…”
“Mấy người không phải tận mắt thấy rồi sao?”. Trong lòng Tiêu Định Bân trào lên lửa giận.
Nhớ tới hình ảnh buồn nôn kia, nghĩ đến đám đàn ông mà cô dây dưa, anh càng cảm thấy phiền chán.
“Nhưng mấy ngày nay tôi ở cùng Dư Kiều, tôi nhìn ra được, con bé là một người tốt…”
“Thím Lý à, biết người biết mặt không biết lòng mà”.
“Nhưng cậu chủ, ba mươi roi kia thật sự quá nặng, đến Triệu Cường kia chịu không nổi còn chết ngất…”
Thím Lý còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy ở trong bóng đêm truyền đến một tiếng kêu rên thảm thiết.
Trong một cái chớp mắt, người phát ra tiếng rên thảm thiết kia đã bị bịt miệng, chung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động.
A Kiều là một người câm, người câm lúc bình thường sẽ không kêu to, nếu đau đến mức không chịu nổi thì mới có thể phát ra cái âm thanh thê lương đến như thế.
Tiêu Định Bân không khỏi nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Ngày đó lúc ở vườn hoa, cô xém chút nữa ngã, là anh đỡ eo cô.
Ngày đó ở ngoài trường học, là anh nắm tay cô lên xe.
Eo cô nhỏ như thế, gió thổi là có thể bẻ gãy, cổ tay cô cũng gầy nhỏ, thực sự đáng thương.
Ba mươi roi, sợ là cô thật sự sẽ mất mạng.
Nếu cô chết, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ rất buồn?
Tiêu Định Bân đang định mở miệng, quản gia đã vội vàng đi đến: “Cậu chủ, A Kiều đã đau đến chết ngất, sau đó bị tạt nước tỉnh, miệng luôn ồn ào đòi gặp cậu…”
Tiêu Định Bân còn chưa nghe xong đã xoay người đi trước.
Quản gia ngẩn ra một chút, vội vàng theo sau.
Dư Kiều đã đau đến mức không còn tỉnh táo, roi da trâu mềm kia có gai ngược, một roi đánh xuống sẽ khiến cho cơ thể máu chảy đầm đìa.
Roi đầu tiên đánh xuống, cô cảm thấy bản thân gần như đã hồn phi phách tán.
Roi thứ hai, roi thứ ba…
Co thật sự không chịu đựng nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa, cả người cô đã hỏng mất, không muốn thừa nhận loại dày vò đầy khốn khổ này nữa.
“Cô muốn gặp tôi?”
Tiêu Định Bân ngừng bước, nhìn người đang bị trói trên cây, trên vai, lưng đã là máu thịt lẫn lộn với nhau.
Ngón tay rủ hai bên người hơi nắm chặt, trong không khí đầy mùi máu tươi khiến cho Tiêu Định Bân khó chịu.
“Khê… thôn Khê La …”, Dư Kiều gian nan nâng mắt lên, trong tầm mắt mông lung, chiếu ra hình bóng người đàn ông tuấn mỹ mang khuôn mặt lạnh nhạt.
Dư Kiều muốn bắt lấy “cọng rơm cứu mạng” này, muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng này thật chặt.
Cô không muốn chết.
Nếu cô chết rồi, người mẹ đang bị điên của cô phải làm sao đây?
Cô còn chưa có nói Tiêu Định Bân rằng cô đã cứu anh vào năm đó…
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn về phía cô: “Thôn Khê La làm sao?”
Vết thương trên sống lưng nóng bỏng đau rát, Dư Kiều cố nén cơn đau, gian nan mà mở miệng: “Bảy… bảy năm… trước… sông… bên bờ sông... tôi... cứu... anh...”
Chương 19: Mất lòng tin
Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng, sau đó chậm rãi tiến lên, bờ môi mỏng của anh mỉm cười, còn giọng nói thì rất bình tĩnh: “Cô định bảo chính cô đã cứu tôi ở bờ sông Khê La vào bảy năm trước ư?”
Dư Kiều gật đầu, cuối cùng trong ánh mắt như chết lặng của cô đã hiện lên một chút tia sáng.
Cô vốn không định nói chuyện này ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ là làm việc tốt đòi báo ơn.
Nhưng cô sắp chết rồi, mà cô không thể chết thế này được…
“Tôi chưa từng gặp ai khiến người khác chán ghét như cô”, Tiêu Định Bân lạnh mặt nhìn Dư Kiều, vẻ ghét bỏ trong đáy mắt anh không thể che giấu.
“Tiêu Tiêu làm gì cũng muốn bảo vệ cô, tối nay cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ở nhà tôi nhưng Tiêu Tiêu vẫn ra mặt nói đỡ cho cô, nhưng cô đang làm gì đây hả?”
“Bảy năm trước, người cứu tôi ở thôn Khê La là Tiêu Tiêu, cô ấy coi cô là chị em thân thiết nên mới kể chuyện này cho cô biết, nhưng cô lại lôi nó ra để lừa tôi à?”
“Đúng rồi, nếu Tiêu Tiêu và tôi không quen nhau thì chắc tôi sẽ bị cô lừa thật mất, nhưng giờ tôi đã biết sự thật rồi, cũng biết cô gái tối đó là Tiêu Tiêu, suy tính của cô thành công cốc rồi… Cô khiến tôi phát sợ lên được, đúng là mắc ói!”
Dư Kiều nghe anh nói vậy thì chợt sững người.
Rõ ràng người cứu anh vào bảy năm trước là cô, tại sao giờ lại thành Dư Tiêu Tiêu?
Cả đời này, Dư Tiêu Tiêu đã đặt chân đến thôn Khê La bao giờ đâu?
Cô ra sức lắc đầu, cật lực muốn giải thích cho mình.
Nhưng cô gặp vấn đề về giao tiếp, càng cuống thì lại càng không nói rõ ràng được.
Song, Tiêu Định Bân đã ghét cô lắm rồi, thậm chí nhìn cô thêm một cái còn muốn ói.
Dư Kiều tuyệt vọng nhìn anh, nước mắt cứ thế chảy ra, không thể ngưng lại được.
Trước kia, Tiêu Định Bân còn thấy Dư Kiều này có vẻ đáng thương, cô như con chim non lạc đường khiến người ta thấy thương hại.
Nhưng giờ nhìn cái vẻ nước mắt cá sấu của cô, anh chỉ còn cảm giác chán ghét.
Anh tức vì bị vẻ bề ngoài của cô đánh lừa, tức vì cô lại là loại con gái hèn hạ, nhưng hơn cả anh thấy thương cho Tiêu Tiêu đã không nhìn thấu lòng người, vẫn coi Dư Kiều là chị em thân thiết.
Cô trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân quay người rời đi, đến cơn đau trên lưng như bị lửa đốt mà cô cũng không cảm nhận được nữa.
Người làm lại giơ cao cái roi da lên rồi định đánh xuống tiếp.
Dư Kiều chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt đọng trên mi cô vẫn trực trào.
Song, khoé môi cô lại cong lên.
Dư Tiêu Tiêu đã cướp đi mọi thứ của cô, mạng sống của Tô Tẩm thì nằm trong tay Triệu Như, cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn một con đường chết thôi!
Tuy nhiên cô không muốn chết, cô không thể chết được!
Chiếc roi lần nữa quất xuống, Dư Kiều cắn chặt môi, quyết không phát ra một tiếng kêu nào.
Cho đến roi thứ mười.
Cả tấm lưng của Dư Kiều không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Đến người ra tay đánh cô cũng bắt đầu thấm mệt.
Chợt có người vội vã chạy đến: “Mau dừng tay, cô Dư đã đã xin cho cô ấy rồi, cậu chủ bảo nhốt cô ấy xuống tầng hầm ba ngày coi như hình phạt”.
Dư Kiều bị thương khắp mình mẩy đã bị tống xuống tầng hầm.
Tính ra thì tầng hầm của nhà họ Tiêu còn tốt hơn nhà họ Dư, ít ra không có cả đàn chuột chạy ra cắn người.
Cánh cửa sắt bị khoá ngoài, Dư Kiều nằm phục dưới sàn, mãi sau mới bò dậy được, sau đó cô lấy cái túi treo sợi dây đỏ ra.
Cô mở cái túi ra, sau đó lấy vài vị thuốc bóp nát rồi cho vào miệng.
Cô nhắm mắt lại, sau đó nửa mê nửa tỉnh chìm vào cơn ác mộng.
Nhưng đó lại là cảnh tượng Tiêu Định Bân đỡ lấy eo cô, mìm cười bảo cô phải cẩn thận, còn có cảnh anh nắm tay cô trên xe.
Trong cơn mơ này, anh dịu dàng nói với cô là A Kiều, em phải ngoan ngoãn đi theo anh nhé.
Nước mắt Dư Kiều bất giác chảy dài trên mặt.
Sau này anh sẽ không bao giờ nói chuyện dịu dàng như vậy với cô nữa.
Chương 20: Dối trá
Sau này, anh cũng sẽ không còn gọi cô là A Kiều nữa.
...
Sáng sớm, Tiêu Định Bân ngồi trước bàn ăn.
Người trong nhà bếp lần lượt dọn từng món ăn sáng lên, vẫn như trước đều là những món điểm tâm anh thường ăn.
Nhưng không biết vì sao, cháo thuốc dưỡng dạ dày đã nấu xong, lại luôn cảm thấy thiếu gì đó, mà những món ăn trông vô cùng tinh tế kia ăn vào cũng không có được mùi vị như trước kia.
Tiêu Định Bân không khỏi nhíu màu, Dư Tiêu Tiêu vội hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị sao? Thím Lý, lại đây một chút...”
“Cậu chủ, cô Dư, có gì cần sai bảo?”
“Thím Lý, bữa ăn hôm nay là ai nấu?”
“Là tôi nấu ạ”.
“Vì sao cảm giác hương vị không giống như trước? Hương vị hình như có hơi khác”.
Thím Lý mím môi, dè dặt: “Lúc trước đều là A Kiều giúp tôi nấu, con bé rất có năng khiếu nấu ăn, cũng thích mày mò làm những món điểm tâm mới lạ..”.
Sắc mặt Tiêu Định Bân hơi trầm xuống, đặt mạnh đũa trong tay xuống.
Thím Lý bị doạ sợ cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Dư Tiêu Tiêu lại than thở: “A Kiều cũng thật là, sao lại hồ đồ như vậy... Định Bân, đợi em ấy lành vết thương, cho em ấy thêm một cơ hội đi”.
Dù sao hiện tại Tiêu Định Bân cực kỳ chán ghét Dư Kiều, cô ta đã không còn nỗi lo về sau, có cần dùng máu của Dư Kiều, vậy “bịch máu” này đương nhiên vẫn là giữ lại bên mình càng tiện hơn.
Quả nhiên, đáy mắt Tiêu Định Bân lập tức nổi lên vẻ chán ghét: “Về sau không được cho cô ta đến nhà chính nữa”.
“Định Bân...”
“Cứ để cô ta ở sân sau làm một vài việc lặt vặt đi, Tiêu Tiêu, anh không muốn nhìn thấy loại người này”. Trong lời nói của Tiêu Định Bân không hề có chỗ cho sự thương lượng, Dư Tiêu Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Buổi chiều Tiêu Định Bân không ở nhà, Dư Tiêu Tiêu xuống tầng hầm.
Cô ta không cho người đi theo, một mình đi gặp Dư Kiều.
Trong tầng hầm nhỏ hẹp không nhìn thấy mặt trời, chỉ có một tia sáng chiếu vào.
Dư Tiêu Tiêu còn chưa đến gần là đã ghét bỏ bịt mũi lại.
Dư Kiều co ro cuộn mình ở trong góc, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối.
Vết thương trên người cô không có ai chăm sóc, chỉ có đêm qua, thím Lý lén đến đây một chuyến, nhét cho cô một bình nước nhỏ và một vài loại thuốc bột cầm máu giảm viêm.
Dư Tiêu Tiêu đạp cửa sắt, Dư Kiều tóc tai rối tung từ từ ngẩng đầu lên.
Dư Tiêu Tiêu nhìn thấy vết thương dài đến bảy tám phân trên má trái của cô đã sưng đỏ lở loét.
Nếu không được xử lý, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Cô ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp Dư Kiều.
Dư Kiều của khi đó, một công chúa nhỏ đáng yêu xinh đẹp biết bao, tất cả mọi người đều nâng niu cô, khen ngợi cô, Dư Văn Xương cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mà cô ta và Triệu Như thì sao, như những con chuột không thể ra ngoài sáng, ở trong căn phòng cho thuê lộn xộn, trong lòng run sợ sống qua những ngày khổ sở.
Khi đó Dư Văn Xương vẫn chưa nắm quyền, không dám ngang nhiên chiếu cố mẹ con cô ta, mỗi lén lút đến thăm mẹ con cô ta cũng chỉ dám ở trong chốc lát.
Có lẽ mầm mống thù hận đã được chôn sâu từ lúc đó.
Cho nên cô ta mới hận Dư Kiều như thế, hận không thể nghiền cô thành tro.
“A Kiều...”. Dư Tiêu Tiêu chậm rãi mở miệng: “Có phải rất tức giận không, hận tao đến tận xương không?”
“Bây giờ Định Bân cho rằng tao chính là ân nhân cứu mạng anh ấy vào bảy năm trước, đối với tao càng dịu dàng quan tâm, hận không thể nâng niu tao trong lòng bàn tay...”
Dư Tiêu Tiêu cười khúc khích: “Dư Kiều, mày nhìn xem, những thứ thuộc về mày đều đã bị tao lấy đi, máu của mày, người yêu của mày, cơ hội tốt có thể giúp người ta một bước lên trời, hiện tại đều đã thuộc về tao...”
“Tiêu Tiêu, em không nằm mơ đâu. Người em cứu đêm đó chính là anh, em chờ một chút, anh cho em xem thứ này…”
Nói rồi, Tiêu Định Bân buông Dư Tiêu Tiêu ra, sau đó đi sang chỗ khác.
Anh lấy một cái hộp gấm nho nhỏ dưới đáy tủ ra, bên trong có một chiếc cúc áo màu hồng nhạt.
“Tiêu Tiêu, em có nhận ra nó không?”
Dư Tiêu Tiêu có vẻ mờ mịt: “Đây là?”
Tiêu Định Bân cầm chiếc cúc lên với vẻ dịu dàng rồi nói:
“Em quên đêm đó đã lấy áo khoác đắp lên cho anh à? Chắc anh đã bất cẩn giật đứt cái cúc này trong lúc hôn mê, về sau khi tỉnh lại ở viện, tay anh vẫn cầm chặt nó. Nếu không nhờ có sự tồn tại của nó nhắc nhở anh thì chắc anh còn tưởng mình bị hoang tưởng…”
Đầu Dư Tiêu Tiêu nhảy số thật nhanh, cô ta nhớ kỹ lại nội dung trong nhật ký của Dư Kiều, nhưng không hề có chi tiết này.
Có lẽ chính Dư Kiều cũng không biết rằng áo mình đã bị mất một cái cúc.
Cô ta bình tĩnh lại rồi nũng nịu nói: “Chuyện xảy ra đột ngột quá nên em có để ý đến chi tiết này đâu, thế mà… anh vẫn giữ nó à?”
Tiêu Định Bân nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, chắc em không tin đâu, nhưng em của đêm đó là cô gái đẹp nhất trong lòng anh”.
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy phẫn hận, nụ cười trên mặt ngượng ngịu hơn hẳn.
“Định Bân, xem ra duyên phận của chúng mình đã được ông trời an bài rồi. Em vui lắm, nhiều năm qua, em vẫn luôn nhớ đến người mình đã cứu đêm đó. Em cũng đã kể với A Kiều chuyện này, vốn em còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại anh nữa cơ…”
“Ngày xưa, anh không hề tin vào ý trời và duyên số, nhưng giờ thì anh tin rồi”, Tiêu Định Bân nhẹ nhàng vuốt tốc Dư Tiêu Tiêu rồi hôn lên trán cô ta.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh sẽ không bao giờ phụ em đâu”.
Dư Tiêu Tiêu rung động ngước lên nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Định Bân, dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng không giận em đúng không? Anh cũng sẽ luôn tin tưởng em, bảo vệ em chứ?”
“Đương nhiên, em là vợ của anh, đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi, đời này anh chỉ che chở cho mình em thôi”.
“Định Bân, em thật là may mắn…”
Dư Tiêu Tiêu lại rúc vào lòng anh.
Dù cô ta đang thấy rất vui và hạnh phúc, nhưng vẫn không thể áp chế được sự ghen tị trong đáy lòng mình.
Tại sao lại là Dư Kiều cơ chứ!
Nếu cô không xuất hiện trên cõi đời này thì tốt biết bao!
…
Cuối tuần.
Dư Tiêu Tiêu cho gần hết người làm nghỉ phép, trong biệt thự lập tức đã yên ắng hơn nhiều.
“A Kiều, ở đây không cần em nữa, em ăn nhanh rồi đi nghỉ đi, cả buổi tối em cũng đã mệt phờ rồi”.
Lúc ăn tối, Dư Tiêu Tiêu chợt có thái độ kỳ lạ bảo Dư Kiều đi nghỉ, thậm chí còn tỏ vẻ khá thân thiết.
Mấy ngày qua, Dư Kiều còn thấy hơi thấp thỏm, hôm đó cô ngồi xe của Tiêu Định Bân trở về bị Dư Tiêu Tiêu bắt gặp. Với tính cách của Dư Tiêu Tiêu thì kiểu gì cô ta cũng sẽ gây sự với cô.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi mà Dư Tiêu Tiêu cũng không có động tĩnh lạ gì cả.
Song, đây lại là dấu hiệu bất thường, Dư Tiêu Tiêu bỗng hiền từ như vậy ư, Dư Kiều không tin!
Cô không tỏ thái độ ra ngoài mà chỉ gật đầu, sau đó quay người đi vào bếp.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng, qua đêm nay, nỗi lo của cô ta sẽ bớt đi phân nửa rồi.
Dì Lý không có ở trong bếp mà là một người làm khác, thấy Dư Kiều đi vào thì người đó cười nói: “Đồ ăn của cô đây, mau ăn đi!”
Dư Kiều gật đầu thay lời cảm ơn, sau đó đi tới một góc ngồi xuống, trải khăn ăn rồi chậm rãi dùng bữa.
“Cô ăn cả bát tổ yến này đi, nhà bếp làm hơi nhiều, dì Lý cất riêng cho cô đấy”.
Dư Kiều mỉm cười giơ tay nhận lấy rồi để sang một bên.
Người làm kia thấy cô chưa ăn thì lại nói: “Đây là đồ bổ, cô ăn trước đi rồi hãy ăn các món khác, ăn luôn đi cho nóng”.
Dư Kiều vờ như không phát hiện ra sự vồn vã của người này nên đã gật đầu đồng ý.
Người kia thấy cô ăn hết bát tổ yến rồi mới quay người đi ra khỏi bếp.
Người đó vừa đi thì Dư Kiều đã đứng dậy rồi chạy thẳng tới bồn rửa bát, cô nhíu mày dùng tay móc họng, ép mình nôn thứ vừa ăn ra.
Sau đó, cô rửa bồn và dọn bát đũa sạch sẽ rồi trở về nhà kho.
Đêm dần khuya, Dư Kiều nhắm mắt lại, nhưng ép mình không được ngủ.
Dù vừa ăn bát tổ yến xong đã nôn ra hết, nhưng thứ trong bát vẫn phát huy một chút tác dụng.
Dư Kiều cầm cái ốc vít đâm vào lòng bàn tay, mỗi khi cơ buồn ngủ kéo tới, cô sẽ đâm mạnh nó vào lòng bàn tay mình, cơ đau khiến cô giữ được sự tỉnh táo.
Nửa tiếng nữa trôi qua, bên ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ.
Cửa đã khoá lại bị người ta cạy mở.
Dư Kiều chỉ thấy da đầu mình tê dại, sau đó vã mồ hôi.
Cô nhắm mắt lại, vẫn vờ như đã ngủ say, nhưng một tay khác đã cầm lấy con dao dọc giấy giấu dưới chăn.
Cửa mở ra rồi lại đóng.
Người kia nhẹ nhàng đi đến bên giường, sau đó bổ nhào vào người Dư Kiều.
Trong đêm vắng, Dư Kiều cầm lấy con dao dọc giấy, khi người đàn ông kia lao tới, cô đã cắm mạnh lên người hắn.
Người đàn ông không ngờ cô vẫn còn thức, thậm chí đã chuẩn bị sẵn đồ phản kháng nên đã ăn chọn con dao vào vai, máu tươi cứ thế bắn ra.
“A! Con khốn này!”
Cơn đau khiến hắn nổi giận, một cái bạt tai đau điếng giáng xuống mặt Dư Kiều.
Dư Kiều nhịn đau, sau đó giơ tay lên định đâm tiếp nhưng đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay rồi đè mạnh xuống giường.
Cô vốn yếu ớt, còn người đàn ông này lại to cao lực lưỡng, Dư Kiều nào phải đối thủ của hắn?
Cô ra sức vùng vẫy, há miệng muốn kêu cứu, nhưng người đàn ông lại giáng cho cô thêm vài cái bạt tai nữa làm khoé miệng cô bật máu, đau đến mức suýt ngất xỉu.
“Con khốn này! Chết đi!”
Người đàn ông vừa chửi thề, vừa xé áo Dư Kiều.
Dưới ánh trăng mờ, da thịt trắng như tuyết của Dư Kiều lộ ra.
Người đàn ông nhìn đến mức nóng ran người.
Nửa gương mặt của Dư Kiều sưng phù, người đàn ông đè lên người cô khiến cô thở còn không nổi thì sao chạy thoát thân được?
Nhưng lẽ nào cô đành phó mặc cho người ta cưỡng bức mình?
Dư Kiều cắn chặt hàm răng, cùng lắm thì chết, dù có chết thì cô cũng không thể để người khác làm nhục.
Người đàn ông giữ cằm Dư Kiều rồi lại phủ người xuống.
Dư Kiều bỗng mở mắt, vào lúc gương mặt của người đàn ông dí sát lại gần, cô đã há miệng rồi cắn thật mạnh vào cằm hắn.
Cô gần như đã dùng hết sức, người đàn ông đau đến mức kêu lên, sau đó túm tóc Dư Kiều để kéo cô ra.
Nhưng Dư Kiều quyết không buông, dù tóc có bị giựt đứt lên và cơn đau khiến cô như nghẹt thở.
Miệng cô đầy mùi máu tanh, nhưng Dư Kiều vẫn tiếp tục cắn.
Người đàn ông túm lấy tóc cô rồi đập mạnh đầu cô vào tường.
Dư Kiều nhắm chặt mắt nhưng vẫn quyết không buông.
Người đàn ông giơ tay định bóp cổ Dư Kiều, nhưng ngón tay bỗng chạm tới con dao dọc giấy bị rơi ở một bên.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà cầm con dao lên đâm về phía mặt Dư Kiều.
Chương 17: Tuyệt vọng
Tiếng kêu đau đớn vừa khàn khàn vừa tuyệt vọng chợt xé rách màn đêm tĩnh lặng.
Đến Tiêu Định Bân vừa chìm vào giấc ngủ cũng bị giật mình, sau đó mở mắt ra.
Đèn ở vài phòng trong biệt thự cũng bật sáng.
Quản gia vội vàng mặc áo ngủ vào, sau đó cùng mấy người làm cũng nghe thấy tiếng hét đi về phía phòng của Dư Kiều.
“Định Bân… tiếng gì thế nhỉ?”, Dư Tiêu Tiêu giả vờ ngáp một cái rồi lười nhác hỏi.
Nhưng cô ta đang thầm vui sướng trong lòng, tiếng hét của Dư Kiều thê lương như vậy, chắc hẳn cô đã bị người đàn ông kia làm nhục rồi.
Nhưng cũng thật bất ngờ khi một đứa câm dở lại có thể hét to đến vậy.
Tiêu Định Bân ngồi dậy nói: “Để anh đi xem sao”.
“Em đi với anh”, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vàng ngồi dậy, sao cô ta có thể bỏ qua một màn đặc sắc như vậy chứ.
Vừa nghĩ đến cảnh tưởng Dư Kiều bị làm nhục sẽ phơi bày trước mặt của toàn bộ mọi người của nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đã suýt không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Xảy ra chuyện như vậy rồi thì Dư Kiều chỉ có thể lấy người đàn ông đó thôi.
Đúng rồi! Người đàn ông này còn là tài xế thân cận của Dư Tiêu Tiêu nữa.
Dư Kiều mà gả cho hắn thì sau này sẽ bị Dư Tiêu Tiêu đì như một con kiến hôi.
“Cậu chủ, cô Dư…”, quản gia vừa nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân đi tới thì vội lau mồ hôi trên trán.
Chuyện này cũng thật khó tin, ai mà ngờ một chuyện xấu như vậy lại xảy ra ở biệt thự của nhà họ Tiêu chứ.
Dư Kiều trông có vẻ kiệm lời lại ngoan ngoãn rụt dè, ai ngờ lại dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Bọn họ vừa đến thì đã nhìn thấy Dư Kiều quần áo xộc xệch nằm trên giường với một người đàn ông…
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Định Bân trầm giọng hỏi, sau đó nhíu mày nhìn về phía phòng của Dư Kiều: “Là A Kiều ư?”
“A Kiều sao vậy?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức tỏ vẻ quan tâm, sau đó bước nhanh tới hỏi: “A Kiều, A Kiều, em có trong đó không?”
“Cậu chủ, để xảy ra chuyện mất mặt như vậy cũng tại tôi quản lý không chặt…”
Quản gia dè dặt nói, mặt Tiêu Định Bân càng sa sầm hơn, sau đó anh bước tới rồi mở cửa ra.
Trong bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh, Dư Kiều ngồi co ro trên góc giường giơ tay che mặt, máu tươi liên tục chảy ra giữa các khẽ tay của cô.
Còn người đàn ông kia đang ngồi dưới sàn nhà, quần áo không chỉnh tề, đến quần còn chưa mặc…
Tiêu Định Bân chán ghét quay đi, sau đó hỏi quản gia: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính cô ta chủ động quyến rũ tôi, cũng là cô ta hẹn tôi tối nay đến đây…”
Người đàn ông chợt lên tiếng, sau đó chỉ vào Dư Kiều rồi hét lớn: “Cậu chủ, cô chủ hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là thật…”
Dư Tiêu Tiêu bừng lửa giận rồi tiến tới tát vào mặt gã tài xế kia: “Anh đừng tưởng A Kiều không biết nói thì có thể vu vạ cho em ấy, có phải chính anh có ý đồ xấu với con bé rồi định giở trò với nó không?”
“Cô chủ, tôi không có, thật sự là cô ta quyến rũ tôi mà, tôi còn có vật đính ước do cô ta tặng đây…”
Người đàn ông vừa cuống quýt giải thích vừa lấy một thứ gì đó trong túi quần ra cho mọi người xem.
Đó là một cái nịt ngực màu hồng cùng một cái khăn tay có thêu chữ A Kiều.
Dư Tiêu Tiêu ngạc nhiên che miệng, mọi người cũng không khỏi nhìn sang Dư Kiều.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhìn Dư Kiều.
Cô vẫn đang ôm mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người qua khẽ tay.
Thậm chí, khoé miệng cô còn nở một nụ cười lạnh lùng.
“Anh bảo A Kiều quyến rũ và hẹn anh đến đây, thế anh giải thích sao về vết thương trên người mình?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân rất bình tĩnh, nghe không ra anh đang có thái độ thế nào, nhưng mọi người đều thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái rồi mới nói: “Chắc tại tôi hiểu nhầm ý cô ấy, A Kiều chỉ muốn hẹn gặp tôi thôi, nhưng tôi lại tưởng cô ấy muốn làm chuyện đó với mình, cho nên mới…”
“Tên khốn kiếp này!”
Dư Tiêu Tiêu tức đến mức tát cho hắn thêm cái nữa: “Anh đã làm hết mặt mũi của nhà họ Dư chúng ta, uổng công tôi tín nhiệm anh!”
“Cô chủ bớt giận, đều là lỗi của tôi… Là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi tưởng A Kiều thích tôi thật nên mới làm như thế. Trước kia, cô ấy đã cho tôi ôm với hôn rồi nên tôi mới tưởng là cô ấy muốn tiến xa…”
“Mấy hôm trước, tôi cũng nhìn thấy A Kiều với anh ta gặp riêng nhau trong nhà hoa, nhưng lúc đó tối quá nên tôi nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy có hai người ôm nhau này kia…”, người làm bưng yến cho Dư Kiều ăn chợt lên tiếng.
Lúc này, Dư Kiều chợt lạnh lùng nhìn về phía người đó.
Người kia chột dạ quay đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Hay A Kiều quen được ai đó giàu sang hơn rồi nên mới định đá anh này…”
Tiêu Định Bân quay người bỏ đi.
Những lời nói thô tục như vậy khiến anh nghe mà thấy mắc ói.
Tuy người tài xế này có địa vị thấp, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, lại cao lớn vạm vỡ, các cô gái trẻ mới lớn rung động cũng là chuyện bình thường.
Nhưng uổng công anh còn tưởng cô yếu đuối, đáng thương, còn sợ cô bị người khác bắt nạt, ai dè anh đã nhìn nhầm người rồi.
Tiêu Định Bân nhớ lại cảnh tưởng Dư Kiều đứng dây dưa với một người đàn ông ở gần trường rồi không khỏi tự cười nhạo, anh đúng là có mắt như mù.
“… Cô chủ, đúng đấy ạ. Mấy hôm trước khi gặp nhau, A Kiều còn bảo muốn lấy tôi, nhưng chẳng hiểu sao tối nay lại không chịu gần gũi với tôi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy cắn tôi thành thế này, còn lấy dao đâm tôi nữa. Tôi hết cách nên mới phải đánh trả để tự vệ…”
“Dù sao thì A Kiều cũng là phụ nữ, anh không thể làm con bé bị thương như vậy…”
Tiêu Định Bân thật sự không nghe nổi nữa nên quay lại gọi Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đi thôi!”
Dư Tiêu Tiêu đỏ mắt đi ra: “Định Bân, người nhà em làm ra chuyện như vậy làm em xấu hổ với anh quá!”
“Đâu liên quan đến em, nhưng nhà anh rất gia giáo nên không thể chứa chấp người như vậy được, em đưa em gái em về đi”.
Dư Kiều ngồi trên giường, cô có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của Tiêu Định Bân.
Khi suýt bị người ta cưỡng bức, cô không hề khóc.
Tóc bị giật, đầu bị đập, cô cũng không khóc.
Mặt bị dao cứa, máu chảy ra, cô cũng cắn răng chịu đựng không khóc.
Nhưng giây phút này đây, khi Tiêu Định Bân lạnh lùng nói ra những lời đó, nước mắt cô đã trào ra.
Nhà họ Tiêu rất gia giáo, còn Dư Kiều là cô đã làm ra một chuyện dơ dáy.
Cô chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra, bây giờ cô chỉ mong mình có thể chết ngay lập tức.
Dư Tiêu Tiêu đã sắp xếp hết mọi thứ, cô có giải thích cũng không được, huống hồ cô còn gặp vấn đề về giao tiếp.
Đến khả năng tự biện hộ cho mình cũng không có.
Chương 18: Gia pháp
Thậm chí cô còn không biết vì sao quần áo của mình nằm trong tay người đàn ông kia
Bị vu oan tội lỗi như thế, cô hoàn toàn không có cách nào để chứng minh trong sạch.
“Đừng mà, Định Bân, bố mẹ biết được, họ nhất định sẽ đánh chết Dư Kiều…”
Dư Tiêu Tiêu vội vàng cầu xin, Tiêu Định Bân lại chẳng hề dao động: “Tiêu Tiêu, em không cần phải cầu xin anh vì loại người này, không đáng”.
Anh nhớ tới dáng vẻ quần rách áo manh của Dư Kiều thì lại thấy ghê tởm, đặc biệt là khi cô ta còn ở giữa một đám đàn ông, chuyện này càng làm anh muốn nôn.
Làm sao mà anh có thể đồng tình thương hại chứ?
“Định Bân, em xin anh, Dư Kiều có sai thật, nhưng cũng không phải tội chết, em xin anh đừng đuổi con bé về, anh phạt nó thế nào cũng được: Nhốt, đánh, mắng... cái gì cũng có thể… em xin anh…”
Dư Tiêu Tiêu như sắp khóc, Tiêu Định Bân không kiềm được mà thở dài một tiếng, xoa xoa tóc mai của cô ta: “Tiêu Tiêu, em lương thiện quá…”
“Em vẫn luôn coi Dư Kiều là em gái của mình…”
Tiêu Định Bân cúi đầu trầm tư một lúc, gọi quản gia: “Dựa theo gia pháp của nhà họ Tiêu, làm ra cái loại chuyện như thế này thì người hầu phải bị xử phạt thế nào?”
Quản gia vội nói: “Cậu chủ, đều bị đuổi việc ngay lập tức, vĩnh viễn không được quay trở lại nhà họ Tiêu”.
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Định Bân: “Em xin anh, đừng đuổi Dư Kiều đi, anh cứ phạt con bé đi…”
“Cậu chủ, trước đây nhà họ Tiêu chúng ta có hình phạt với người hầu phạm phải gia pháp kiểu này”.
"Nói!"
“Lúc trước kia, nếu người hầu nhà họ Tiêu phạm phải tội thông dâm thì đánh mỗi người ba mươi roi, nhốt lại bảy ngày, nếu sau bảy ngày mà không chết thì đày tới chỗ làm việc nặng…”
Quản gia nói, len lén trộm liếc Tiêu Định Bân một cái: “Nhưng sau này, cụ tổ nhà họ Tiêu chúng ta đã bỏ gia pháp này đi, nếu phạm phải thì cứ đuổi việc thôi”.
“Định Bân… em không muốn Dư Kiều đi”. Dư Tiêu Tiêu ôm cánh tay Tiêu Định Bân, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
“Vậy thì cứ xử theo gia pháp đi”
“Định Bân, ba mươi roi, làm sao Dư Kiều chịu nổi…”
“Tiêu Tiêu, nếu em lại cầu xin cho cô ta, anh sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức, người như vậy mà được giữ lại nhà họ Tiêu, anh phá lệ rồi!”
Dư Tiêu Tiêu thấy anh tức giận thì cúi thấp đầu không dám nói nữa.
“Cô Dư, cậu chủ nhà tôi đã nhượng bộ vì nể mặt cô, cô cũng đừng làm cậu chủ nhà tôi phải khó xử”.
Vành mắt Dư Tiêu Tiêu ửng đỏ, cô ta gật gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Cô Dư, cô đối với người hầu như thế đã đủ tốt rồi, là cô ta tự mình phạm sai lầm, tự làm tự chịu, cô cũng đừng phải phiền lòng”.
Quản gia rời đi, để hai người ở lại với nhau, sau đó lạnh giọng ra lệnh người hầu trói Dư Kiều và tài xế Triệu Cường trói lại.
Rồi ông ta thỉnh ra gia pháp chưa đụng đến đã nhiều năm của nhà họ Tiêu, một cây roi bằng da trâu mềm lóe lên tia sáng lạnh.
Trong lòng quản gia biết tính cậu chủ nhà mình, có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, tuy rằng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, nhưng sau khi trưởng thành, đời sống cá nhân vẫn luôn trong sạch
Gia phong nhà họ Tiêu cực nghiêm, làm ra chuyện gièm pha như thế này, có thể nói là đã đụng vào nghịch lân của cậu chủ, chắc chắn cậu chủ đã căm thù đến tận xương tủy.
Dư Kiều bị kéo ra ngoài với dáng vẻ quần áo mỏng manh.
Thím Lý không đành lòng, đi lấy áo khoác khoác lên người của Dư Kiều: “Cho dù có là tội phạm thì vẫn có quyền con người”.
Người hầu tên Hà Thúy kia bĩu môi: “Lúc có đàn ông ở đó sao lại không biết mất mặt xấu hổ? Thím Lý, bà cho cô ta mặc quần áo làm gì, loại phụ nữ đê tiện này chỉ ước gì có thể dụ dỗ chồng người ta đó”.
Thím Lý tức giận, trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Cô còn ở đó bỏ đá xuống giếng, bình thường Dư Kiều làm gì đắc tội cô à?”
Hà Thúy cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay đứng ở một bên: “Chỉ là không quen nhìn loại đê tiện này thôi”.
Triệu Cường cũng bị người ta kéo ra, thân trên trần trụi bị cột vào thân cây cách đó không xa.
Cơ thể rắn chắc cơ bắp đủ đầy, Hà Thúy nhìn mà cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Nghĩ thầm, chẳng trách con khốn Dư Kiều lén lút với anh ta, đàn ông như thế, tất nhiên uy mãnh vô cùng, so với cái tên hèn nhát ở nhà cô ả thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hà Thúy nghĩ thế, trong lòng vừa vui sướng vừa ghen ghét, vốn cô ta cho rằng thím Lý già rồi, tương lai, sự vụ phòng bếp đều sẽ vào tay mình.
Không ngờ Dư Kiều từ đâu nhảy ra, Tthím Lý lại thích con ả đó, Hà Thúy lập tức cảm thấy nguy cơ.
Hiện tại có cơ hội hoàn toàn dẫm chết con khốn này, Hà Thúy đương nhiên là cầu còn không được.
Ba mươi roi, sợ là con người sắt thép rắn rỏi như Triệu Cường còn chịu không nổi, cái loại như Dư Kiều toi mạng chắc rồi.
Triệu Cường bị người ta bịt miệng, còn chưa được mấy roi đã chết ngất, có người lấy nước lạnh tạt cho tỉnh, tiếp tục đánh tiếp hai mươi roi còn lại.
Trên người Triệu Cường da bong thịt tróc, nhìn qua thì thấy vô cùng ghê người.
Nhưng thực ra ai cũng biết loại ngoại thương nhìn đáng sợ nhưng thật ra lại không hề nguy hiểm đến tính mạng, hiển nhiên là người đánh còn có chút tình.
Triệu Cường chết ngất bị người ta kéo xuống thì đến phiên Dư Kiều.
Thím Lý thật sự không đành lòng đến xem, hai mắt đều đỏ hoe.
Đứng ở trên lầu, bà ấy nhìn đến Tiêu Định Bân trầm mặc đứng dưới mái hiên, vẫn không hề động đậy, trên mặt là một tầng lạnh lẽo.
Thím Lý cuối cùng không nhịn được nữa, vẫn đi đến, mở miệng: “Cậu chủ…”
Tiêu Định Bân nhàn nhạt lên tiếng.
“Cậu chủ, tôi cảm thấy Dư Kiều không phải là cái loại người này…”
“Mấy người không phải tận mắt thấy rồi sao?”. Trong lòng Tiêu Định Bân trào lên lửa giận.
Nhớ tới hình ảnh buồn nôn kia, nghĩ đến đám đàn ông mà cô dây dưa, anh càng cảm thấy phiền chán.
“Nhưng mấy ngày nay tôi ở cùng Dư Kiều, tôi nhìn ra được, con bé là một người tốt…”
“Thím Lý à, biết người biết mặt không biết lòng mà”.
“Nhưng cậu chủ, ba mươi roi kia thật sự quá nặng, đến Triệu Cường kia chịu không nổi còn chết ngất…”
Thím Lý còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy ở trong bóng đêm truyền đến một tiếng kêu rên thảm thiết.
Trong một cái chớp mắt, người phát ra tiếng rên thảm thiết kia đã bị bịt miệng, chung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động.
A Kiều là một người câm, người câm lúc bình thường sẽ không kêu to, nếu đau đến mức không chịu nổi thì mới có thể phát ra cái âm thanh thê lương đến như thế.
Tiêu Định Bân không khỏi nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Ngày đó lúc ở vườn hoa, cô xém chút nữa ngã, là anh đỡ eo cô.
Ngày đó ở ngoài trường học, là anh nắm tay cô lên xe.
Eo cô nhỏ như thế, gió thổi là có thể bẻ gãy, cổ tay cô cũng gầy nhỏ, thực sự đáng thương.
Ba mươi roi, sợ là cô thật sự sẽ mất mạng.
Nếu cô chết, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ rất buồn?
Tiêu Định Bân đang định mở miệng, quản gia đã vội vàng đi đến: “Cậu chủ, A Kiều đã đau đến chết ngất, sau đó bị tạt nước tỉnh, miệng luôn ồn ào đòi gặp cậu…”
Tiêu Định Bân còn chưa nghe xong đã xoay người đi trước.
Quản gia ngẩn ra một chút, vội vàng theo sau.
Dư Kiều đã đau đến mức không còn tỉnh táo, roi da trâu mềm kia có gai ngược, một roi đánh xuống sẽ khiến cho cơ thể máu chảy đầm đìa.
Roi đầu tiên đánh xuống, cô cảm thấy bản thân gần như đã hồn phi phách tán.
Roi thứ hai, roi thứ ba…
Co thật sự không chịu đựng nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa, cả người cô đã hỏng mất, không muốn thừa nhận loại dày vò đầy khốn khổ này nữa.
“Cô muốn gặp tôi?”
Tiêu Định Bân ngừng bước, nhìn người đang bị trói trên cây, trên vai, lưng đã là máu thịt lẫn lộn với nhau.
Ngón tay rủ hai bên người hơi nắm chặt, trong không khí đầy mùi máu tươi khiến cho Tiêu Định Bân khó chịu.
“Khê… thôn Khê La …”, Dư Kiều gian nan nâng mắt lên, trong tầm mắt mông lung, chiếu ra hình bóng người đàn ông tuấn mỹ mang khuôn mặt lạnh nhạt.
Dư Kiều muốn bắt lấy “cọng rơm cứu mạng” này, muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng này thật chặt.
Cô không muốn chết.
Nếu cô chết rồi, người mẹ đang bị điên của cô phải làm sao đây?
Cô còn chưa có nói Tiêu Định Bân rằng cô đã cứu anh vào năm đó…
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn về phía cô: “Thôn Khê La làm sao?”
Vết thương trên sống lưng nóng bỏng đau rát, Dư Kiều cố nén cơn đau, gian nan mà mở miệng: “Bảy… bảy năm… trước… sông… bên bờ sông... tôi... cứu... anh...”
Chương 19: Mất lòng tin
Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng, sau đó chậm rãi tiến lên, bờ môi mỏng của anh mỉm cười, còn giọng nói thì rất bình tĩnh: “Cô định bảo chính cô đã cứu tôi ở bờ sông Khê La vào bảy năm trước ư?”
Dư Kiều gật đầu, cuối cùng trong ánh mắt như chết lặng của cô đã hiện lên một chút tia sáng.
Cô vốn không định nói chuyện này ra, vì cô nghĩ như vậy sẽ là làm việc tốt đòi báo ơn.
Nhưng cô sắp chết rồi, mà cô không thể chết thế này được…
“Tôi chưa từng gặp ai khiến người khác chán ghét như cô”, Tiêu Định Bân lạnh mặt nhìn Dư Kiều, vẻ ghét bỏ trong đáy mắt anh không thể che giấu.
“Tiêu Tiêu làm gì cũng muốn bảo vệ cô, tối nay cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ở nhà tôi nhưng Tiêu Tiêu vẫn ra mặt nói đỡ cho cô, nhưng cô đang làm gì đây hả?”
“Bảy năm trước, người cứu tôi ở thôn Khê La là Tiêu Tiêu, cô ấy coi cô là chị em thân thiết nên mới kể chuyện này cho cô biết, nhưng cô lại lôi nó ra để lừa tôi à?”
“Đúng rồi, nếu Tiêu Tiêu và tôi không quen nhau thì chắc tôi sẽ bị cô lừa thật mất, nhưng giờ tôi đã biết sự thật rồi, cũng biết cô gái tối đó là Tiêu Tiêu, suy tính của cô thành công cốc rồi… Cô khiến tôi phát sợ lên được, đúng là mắc ói!”
Dư Kiều nghe anh nói vậy thì chợt sững người.
Rõ ràng người cứu anh vào bảy năm trước là cô, tại sao giờ lại thành Dư Tiêu Tiêu?
Cả đời này, Dư Tiêu Tiêu đã đặt chân đến thôn Khê La bao giờ đâu?
Cô ra sức lắc đầu, cật lực muốn giải thích cho mình.
Nhưng cô gặp vấn đề về giao tiếp, càng cuống thì lại càng không nói rõ ràng được.
Song, Tiêu Định Bân đã ghét cô lắm rồi, thậm chí nhìn cô thêm một cái còn muốn ói.
Dư Kiều tuyệt vọng nhìn anh, nước mắt cứ thế chảy ra, không thể ngưng lại được.
Trước kia, Tiêu Định Bân còn thấy Dư Kiều này có vẻ đáng thương, cô như con chim non lạc đường khiến người ta thấy thương hại.
Nhưng giờ nhìn cái vẻ nước mắt cá sấu của cô, anh chỉ còn cảm giác chán ghét.
Anh tức vì bị vẻ bề ngoài của cô đánh lừa, tức vì cô lại là loại con gái hèn hạ, nhưng hơn cả anh thấy thương cho Tiêu Tiêu đã không nhìn thấu lòng người, vẫn coi Dư Kiều là chị em thân thiết.
Cô trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân quay người rời đi, đến cơn đau trên lưng như bị lửa đốt mà cô cũng không cảm nhận được nữa.
Người làm lại giơ cao cái roi da lên rồi định đánh xuống tiếp.
Dư Kiều chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt đọng trên mi cô vẫn trực trào.
Song, khoé môi cô lại cong lên.
Dư Tiêu Tiêu đã cướp đi mọi thứ của cô, mạng sống của Tô Tẩm thì nằm trong tay Triệu Như, cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn một con đường chết thôi!
Tuy nhiên cô không muốn chết, cô không thể chết được!
Chiếc roi lần nữa quất xuống, Dư Kiều cắn chặt môi, quyết không phát ra một tiếng kêu nào.
Cho đến roi thứ mười.
Cả tấm lưng của Dư Kiều không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Đến người ra tay đánh cô cũng bắt đầu thấm mệt.
Chợt có người vội vã chạy đến: “Mau dừng tay, cô Dư đã đã xin cho cô ấy rồi, cậu chủ bảo nhốt cô ấy xuống tầng hầm ba ngày coi như hình phạt”.
Dư Kiều bị thương khắp mình mẩy đã bị tống xuống tầng hầm.
Tính ra thì tầng hầm của nhà họ Tiêu còn tốt hơn nhà họ Dư, ít ra không có cả đàn chuột chạy ra cắn người.
Cánh cửa sắt bị khoá ngoài, Dư Kiều nằm phục dưới sàn, mãi sau mới bò dậy được, sau đó cô lấy cái túi treo sợi dây đỏ ra.
Cô mở cái túi ra, sau đó lấy vài vị thuốc bóp nát rồi cho vào miệng.
Cô nhắm mắt lại, sau đó nửa mê nửa tỉnh chìm vào cơn ác mộng.
Nhưng đó lại là cảnh tượng Tiêu Định Bân đỡ lấy eo cô, mìm cười bảo cô phải cẩn thận, còn có cảnh anh nắm tay cô trên xe.
Trong cơn mơ này, anh dịu dàng nói với cô là A Kiều, em phải ngoan ngoãn đi theo anh nhé.
Nước mắt Dư Kiều bất giác chảy dài trên mặt.
Sau này anh sẽ không bao giờ nói chuyện dịu dàng như vậy với cô nữa.
Chương 20: Dối trá
Sau này, anh cũng sẽ không còn gọi cô là A Kiều nữa.
...
Sáng sớm, Tiêu Định Bân ngồi trước bàn ăn.
Người trong nhà bếp lần lượt dọn từng món ăn sáng lên, vẫn như trước đều là những món điểm tâm anh thường ăn.
Nhưng không biết vì sao, cháo thuốc dưỡng dạ dày đã nấu xong, lại luôn cảm thấy thiếu gì đó, mà những món ăn trông vô cùng tinh tế kia ăn vào cũng không có được mùi vị như trước kia.
Tiêu Định Bân không khỏi nhíu màu, Dư Tiêu Tiêu vội hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị sao? Thím Lý, lại đây một chút...”
“Cậu chủ, cô Dư, có gì cần sai bảo?”
“Thím Lý, bữa ăn hôm nay là ai nấu?”
“Là tôi nấu ạ”.
“Vì sao cảm giác hương vị không giống như trước? Hương vị hình như có hơi khác”.
Thím Lý mím môi, dè dặt: “Lúc trước đều là A Kiều giúp tôi nấu, con bé rất có năng khiếu nấu ăn, cũng thích mày mò làm những món điểm tâm mới lạ..”.
Sắc mặt Tiêu Định Bân hơi trầm xuống, đặt mạnh đũa trong tay xuống.
Thím Lý bị doạ sợ cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Dư Tiêu Tiêu lại than thở: “A Kiều cũng thật là, sao lại hồ đồ như vậy... Định Bân, đợi em ấy lành vết thương, cho em ấy thêm một cơ hội đi”.
Dù sao hiện tại Tiêu Định Bân cực kỳ chán ghét Dư Kiều, cô ta đã không còn nỗi lo về sau, có cần dùng máu của Dư Kiều, vậy “bịch máu” này đương nhiên vẫn là giữ lại bên mình càng tiện hơn.
Quả nhiên, đáy mắt Tiêu Định Bân lập tức nổi lên vẻ chán ghét: “Về sau không được cho cô ta đến nhà chính nữa”.
“Định Bân...”
“Cứ để cô ta ở sân sau làm một vài việc lặt vặt đi, Tiêu Tiêu, anh không muốn nhìn thấy loại người này”. Trong lời nói của Tiêu Định Bân không hề có chỗ cho sự thương lượng, Dư Tiêu Tiêu chỉ có thể đồng ý.
Buổi chiều Tiêu Định Bân không ở nhà, Dư Tiêu Tiêu xuống tầng hầm.
Cô ta không cho người đi theo, một mình đi gặp Dư Kiều.
Trong tầng hầm nhỏ hẹp không nhìn thấy mặt trời, chỉ có một tia sáng chiếu vào.
Dư Tiêu Tiêu còn chưa đến gần là đã ghét bỏ bịt mũi lại.
Dư Kiều co ro cuộn mình ở trong góc, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối.
Vết thương trên người cô không có ai chăm sóc, chỉ có đêm qua, thím Lý lén đến đây một chuyến, nhét cho cô một bình nước nhỏ và một vài loại thuốc bột cầm máu giảm viêm.
Dư Tiêu Tiêu đạp cửa sắt, Dư Kiều tóc tai rối tung từ từ ngẩng đầu lên.
Dư Tiêu Tiêu nhìn thấy vết thương dài đến bảy tám phân trên má trái của cô đã sưng đỏ lở loét.
Nếu không được xử lý, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Cô ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp Dư Kiều.
Dư Kiều của khi đó, một công chúa nhỏ đáng yêu xinh đẹp biết bao, tất cả mọi người đều nâng niu cô, khen ngợi cô, Dư Văn Xương cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mà cô ta và Triệu Như thì sao, như những con chuột không thể ra ngoài sáng, ở trong căn phòng cho thuê lộn xộn, trong lòng run sợ sống qua những ngày khổ sở.
Khi đó Dư Văn Xương vẫn chưa nắm quyền, không dám ngang nhiên chiếu cố mẹ con cô ta, mỗi lén lút đến thăm mẹ con cô ta cũng chỉ dám ở trong chốc lát.
Có lẽ mầm mống thù hận đã được chôn sâu từ lúc đó.
Cho nên cô ta mới hận Dư Kiều như thế, hận không thể nghiền cô thành tro.
“A Kiều...”. Dư Tiêu Tiêu chậm rãi mở miệng: “Có phải rất tức giận không, hận tao đến tận xương không?”
“Bây giờ Định Bân cho rằng tao chính là ân nhân cứu mạng anh ấy vào bảy năm trước, đối với tao càng dịu dàng quan tâm, hận không thể nâng niu tao trong lòng bàn tay...”
Dư Tiêu Tiêu cười khúc khích: “Dư Kiều, mày nhìn xem, những thứ thuộc về mày đều đã bị tao lấy đi, máu của mày, người yêu của mày, cơ hội tốt có thể giúp người ta một bước lên trời, hiện tại đều đã thuộc về tao...”