-
Chương 175-177
Chương 175: Đúng là đồ điên rồ
Dư Kiều lập tức lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không có ý định ra nhập làng giải trí”.
“Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần làm được thì…”
“Giám sát Kiều, chị hiểu lầm rồi, tôi thật sự không muốn gia nhập làng giải trí và làm một nghệ sĩ”.
“Cô Tô, chắc cô chưa hiểu rõ về chúng tôi rồi. Thế này đi, cô đừng từ chối vội, cứ về suy nghĩ thật kỹ đã rồi hãy quyết định. Nghĩ xong thì cô gọi cho tôi lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi”.
Giám sát Kiều đưa danh thiệp qua, Dư Kiều đành phải nhận.
“Cô Tô, lần này thật sự là một cơ hội rất tốt, sếp Tiêu rất tán thưởng giọng hát của cô nên muốn ký hợp đồng, chính sếp đã nói…”
Chu Man Quân chợt tiến lên một bước, sau đó vội vàng nói với giám sát Kiều: “Sếp Tiêu mà chị nói có phải cậu chủ Tiêu Định Bân của nhà họ Tiêu không…”
Giám sát Kiều cười khẩy một tiếng rồi châm chọc: “Lẽ nào tập đoàn của chúng tôi còn có sếp Tiêu nào khác?”
“Lúc chúng tôi thử giọng, sếp Tiêu cũng đến à?”
“Đương nhiên, sếp Tiêu rất coi trọng bộ phim tuyên truyền cùng ca khúc chủ đề lần này”.
Chu Man Quân thấy rất hối hận, nếu cô ta biết Tiêu Định Bân đích thân đến chọn người thì dù có phải giở hết bản lãnh ra cũng phải nghĩ cách gặp được anh, để mình được lọt vào mắt anh.
Sao cô ta lại nhường cơ hội này cho Dư Kiều để cô được hời thế chứ!
“Cô Tô, cô cứ nghĩ tiếp đi, đây thật sự là một cơ hội rất tốt đó”.
“Tôi sẽ suy nghĩ”, thái độ của giám sát Kiều quá thành khẩn nên Dư Kiều ngại từ chối tiếp, vì thế đành nói vậy.
“Vậy tôi xin phép, cô Tô, tôi rất mong cô gia nhập vào gia đình Tiêu Thị”.
Giám sát Kiều khách sáo nói xong thì quay người định bỏ đi, nhưng Chu Man Quân đã tiến lên cản cô ấy lại: “Giám sát Kiều, giờ sếp Tiêu đang ở đâu? Xin chị dẫn tôi đi gặp sếp được không… tôi có lời muốn nói với sếp Tiêu…”
“Cô Chu, cô có bị làm sao không thế? Sếp nhà tôi là người ai thích gặp cũng được à?”
“Tôi là học trò tâm đắc nhất của giáo sư Triệu, thầy ấy cũng đã nói thành tích chuyên môn của tôi là tốt nhất. Lần trước, tôi chưa phát huy tốt nên muốn gặp sếp Tiêu để thử giọng lại. Lần này nhất định tôi sẽ thể hiện hết sức…”
Chu Man Quân cuống đến mức túm áo giám sát Kiều, trong ánh mắt cô ta có vẻ điên cuồng khó tả.
Giám sát Kiều cau mày nhìn cô ta, sau đó gọi bảo vệ: “Mời cô Chu ra ngoài cho tôi”.
“Tôi muốn gặp sếp Tiêu, xin chị đấy, cho tôi gặp anh ấy một lần thôi, năm phút thôi, chỉ cần năm phút…”
Chu Man Quân gào thét nhưng vẫn bị bảo vệ lôi đi, không lâu sau tiếng khóc của cô ta đã nhỏ dần.
Dư Kiều đứng đó không khỏi thở dài một hơi, chấp niệm của Chu Man Quân quá mãnh liệt, e là khó mà chấp nhận được cú đả kích này.
Giám sát Kiều vuốt lại quần áo bị nhăn do Chu Man Quân túm rồi nói: “Đúng là điên hết mức!”
Không nhìn lại bản thân mình xem là ai mà đòi gặp sếp nhà cô ấy.
Dư Kiều thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng thu, cô lên xe thì nhớ đến Tô Nhất Niệm nên gọi điện hỏi xem cô bé đã muốn về hay chưa.
Ai dè mới nói được vài câu với cô bé thì Tiêu Dự An đã giành lấy điện thoại rồi nói: “Để Tô Nhất Niệm ở đây chơi thêm một lát đi ạ, khi nào ăn tối xong, cháu sẽ cho người đưa Tô Nhất Niệm về”.
Tô Nhất Niệm cũng hò hét qua điện thoại là muốn ở lại chơi tiếp, chưa muốn về.
Dư Kiều đành đồng ý.
Chương 176: Nối lại tình xưa
Lúc ngắt máy, cô còn lờ mờ nghe thấy một giọng đàn ông rất hay, không biết có phải do ảo giác không mà cô thấy giọng nói này rất giống của người đó.
Chắc cô nghe nhầm thôi, bãn nãy giám sát Kiều đã bảo hôm nay đích thân sếp Tiêu đến dự thính, cô không thể chỉ vì Tiêu Dự An mang họ Tiêu mà liên tưởng linh tinh được.
Tô Nhất Niệm không về, Dư Kiều ở nhà một mình cũng chán nên đã gọi cho Lâm Gia Nam để đến nhà cô ấy.
Ai ngờ gọi đến mấy lần Lâm Gia Nam mới nghe máy, giọng nói còn uể oải như vừa ngủ dậy.
“Xin lỗi A Kiều, hôm nay tớ bận mất rồi…”
“Không sao, cậu cứ làm đi, chờ khi nào rảnh thì nhớ đến tìm tớ, tớ nấu món ngon cho mà ăn”.
“A Kiều là tốt nhất!”, gương mặt nhợt nhạt của Lâm Gia Nam nở một nụ cười: “Chờ tớ xong việc sẽ đến chỗ cậu, đừng chê tớ phiền đấy”.
“Làm gì có”.
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Lâm Gia Nam cầm điện thoại ngồi trên giường, cô ấy không mặc đồ, phần da thịt lộ ra ngoài toàn là vết bầm tím trông rất đáng sợ.
Lục Cảnh Xuyên tắm xong đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, mái tóc ngắn vẫn còn nhỏ nước rồi chảy từ lồng ngực màu mật ong tới tận thắt lưng.
Anh ta có vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ cơ thể cân đối, gương mặt lại đẹp trai mê người nhưng lại có nét tà mị, khiến ai nhìn cũng phải thấy rụt rè.
Anh ta cầm một cái khăn lau tóc, sau đó đi đến cạnh giường rồi ném nó cho Lâm Gia Nam: “Lau cho anh”.
Lâm Gia Nam ngoảnh mặt đi nhìn vào bức tường trắng, không thèm nói một câu.
“Vẫn giận à?”, Lục Cảnh Xuyên khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay nắm lấy cằm Lâm Gia Nam, bắt cô ấy phải ngoảnh lại nhìn mình.
Lâm Gia Nam dứt khoát nhắm mắt lại.
“Tối qua là anh không tốt, ham muốn hơi quá một chút…”
Ngón tay của Lục Cảnh Xuyên vuốt ve cái cằm trơn bóng của Lâm Gia Nam, sau đó cúi xuống hôn cô ấy: “Ngoan, đừng gây với anh, lát nữa mình đi dạo phố, em thích mua gì thì mua…”
“Lục Cảnh Xuyên, có phải anh quên chuyện gì rồi không?”
“Hả?”
“Chúng ta đã chia tay rồi”, Lâm Gia Nam chầm chầm mở mắt ra, sau đó nghiêng mặt nhìn người đàn ông: “Chia tay rồi là chấm hết, anh có hiểu không hả anh Lục?”
Lục Cảnh Xuyên bật cười, anh ta vẫn nắm cằm Lâm Gia Nam rồi nâng mặt cô lên: “Nam Nam, anh nhớ ngay từ đầu anh đã nói, bọn mình ở bên nhau hay chia tay phải do anh quyết định mà”.
“Tại sao chứ?”, Lâm Gia Nam tái mặt, toàn thân run lên: “Lục Cảnh Xuyên, anh dựa vào đâu mà ức hiếp người khác như vậy? Người muốn chia tay là anh còn gì”.
“Đúng, người muốn chia tay chính là anh. Nhưng chia tay xong, anh lại phát hiện những người phụ nữ khác đều nhạt nhẽo, không ai bằng em được…”
Lục Cảnh Xuyên miết ngón tay qua lông mày của Lâm Gia Nam, như thể cô ấy là bảo bối của anh ta, trong từng hành động của anh ta đều chưa vẻ nhu tình vô tận.
Nhưng Lâm Gia Nam biết mình cần tỉnh táo.
Vì Lục Cảnh Xuyên chỉ coi cô ấy như một món đồ chơi thôi.
Lâm Gia Nam bật cười, sau đó hất tay anh ta ra: “Anh Lục, tối qua anh muốn làm gì với tôi thì cũng đã làm rồi. Tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, không tính toán với anh nữa. Nhưng từ nay trở đi, tôi mong anh đừng làm phiền tôi nữa”.
Chương 177: Cô ấy không muốn làm đồ chơi nữa
Lâm Gia Nam đi xuống giường, sau đó nhặt quần áo dưới đất lên chuẩn bị mặc vào người. Nhưng Lục Cảnh Xuyên đã túm lấy cổ tay cô ấy rồi trầm giọng nói: “Vì gã đàn anh đó của em à?”
“Anh Lục nghĩ nhiều rồi”.
“Nam Nam, em thử nghĩ mà xem, nếu biết tối qua em đã lên giường và trải qua một đêm nồng cháy với một người đàn ông khác thì gã đàn anh kia của em sẽ nghĩ sao nhỉ?”
“Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh ấy cả. Anh ấy chỉ là đàn anh của tôi thôi. Hôm đó, tôi cũng chỉ tham gia tiệc sinh nhật của anh ấy”.
“Nam Nam, sao em vẫn ngây thơ thế?”, Lục Cảnh Xuyên mỉm cười chế nhạo: “Anh là đàn ông nên chỉ liếc nhìn là thấu tâm tư tên đó ngay. Nếu anh không gọi em ra thì ngay sau đó, gã đã tỏ tình với em rồi”.
“Nhưng dù thế thì có liên quan gì đến anh Lục đâu nhỉ?”
“Nam Nam”, Lục Cảnh Xuyên hơi biến sắc mặt: “Đừng thử thách sức nhẫn nại của anh!”
“Tôi không nói chuyện với anh nữa”, Lâm Gia Nam lại đẩy tay anh ta ra rồi tiếp tục mặc đồ.
“Nam Nam, em biết là anh rất chiều em, nhưng đừng ỷ đó mà muốn làm gì thì làm”.
Giọng nói của anh ta bắt đầu trở nên lạnh giá như băng tuyết, khiến người nghe phải run sợ.
Lâm Gia Nam chầm chậm nhắm mắt lại, cô cố nhịn cơn đau và sự tuyệt vọng trong lòng, sau đó ép nước mắt không được chảy ra.
“Nam Nam, chúng ta sẽ quay lại giống như lúc trước”.
Lục Cảnh Xuyên giơ tay ra với cô ấy.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô ấy sẽ vui vẻ mỉm cười mà đưa tay qua rồi bổ nhào vào lòng Lục Cảnh Xuyên như một con ngốc không hề biết gì để mặc anh ta ôm, hôn, dỗ dành và tiếp tục lừa dối bản thân mình. Cô ấy sẽ vẫn tươi tỉnh ở bên cạnh anh ta, dù biết rõ rằng họ không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.
Nhưng bây giờ thì…
Lâm Gia Nam không ngoảnh lại, cũng không đáp lời, cô tiếp tục lẳng lặng mặc đồ cho đến khi cài xong chiếc cúc cuối cùng.
Cô ấy đi ra ngoài mà không hề ngoảnh lại hay một chút chần chừ. Khi bàn tay Lâm Gia Nam đặt lên nắm cửa, cuối cùng giọng nói của Lục Cảnh Xuyên đã vang lên.
“Nam Nam, em hãy nghĩ cho kỹ”.
Cô là người biết rõ hơn ai hết là bản thân sẽ có kết cục gì khi bước qua cánh cửa này.
Hành động “không biết điều” này của cô đã đắc tội với Lục Cảnh Xuyên.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn như một ông hoàng, nào có ai ở đây dám chọc tới?
Chưa kể nhà họ Lục đã là gia đình danh giá ở thủ đô, riêng bác gái của anh ta cũng đã là mẹ ruột của cậu chủ Tiêu Định Bân thuộc nhà họ Tiêu, và anh ta đương nhiên là anh em họ gần với Tiêu Định Bân.
Nhưng vì hai người chênh nhau vài tuổi, hơn nữa Lục Cảnh Xuyên từ nhỏ đã học ở nước ngoài, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước nên bà cụ Tiêu rất thương anh ta. Anh ta gào thét bảo mình còn trẻ muốn chơi thêm vài năm nữa mới về Lục Thị làm việc, bà cụ cũng đồng ý ngay. Nhưng bà cụ cũng nói rõ là sớm muộn thì cũng giao Lục Thị cho cháu trai trưởng là anh ta tiếp quản.
Những việc mà Lục Cảnh Xuyên muốn làm, anh ta luôn làm bằng được.
Năm trước, anh ta thích một nữ minh tinh đang rất nổi tiếng. Ngôi sao nữ này rất kiêu ngạo và có cốt cách, Lục Cảnh Xuyên đã tặng không biết bao nhiêu trang sức và xe sang, cuối cùng thì cô nàng kia cũng chịu khuất phục. Song, tới khi cô nàng gật đầu đồng ý thì Lục Cảnh Xuyên lại hết hứng nên nhường cô ta lại cho người anh em khác.
Anh ta quen biết Lâm Gia Nam chỉ là tình cờ, anh ta thừa nhận mình rất thích Lâm Gia Nam. Nhưng trong lòng anh ta chưa từng coi cô ấy là ngoại lệ.
Cho đến nay, tất cả mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Lâm Gia Nam biết có lẽ sau này mình sẽ khó sống ở thủ đô.
Dư Kiều lập tức lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không có ý định ra nhập làng giải trí”.
“Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần làm được thì…”
“Giám sát Kiều, chị hiểu lầm rồi, tôi thật sự không muốn gia nhập làng giải trí và làm một nghệ sĩ”.
“Cô Tô, chắc cô chưa hiểu rõ về chúng tôi rồi. Thế này đi, cô đừng từ chối vội, cứ về suy nghĩ thật kỹ đã rồi hãy quyết định. Nghĩ xong thì cô gọi cho tôi lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi”.
Giám sát Kiều đưa danh thiệp qua, Dư Kiều đành phải nhận.
“Cô Tô, lần này thật sự là một cơ hội rất tốt, sếp Tiêu rất tán thưởng giọng hát của cô nên muốn ký hợp đồng, chính sếp đã nói…”
Chu Man Quân chợt tiến lên một bước, sau đó vội vàng nói với giám sát Kiều: “Sếp Tiêu mà chị nói có phải cậu chủ Tiêu Định Bân của nhà họ Tiêu không…”
Giám sát Kiều cười khẩy một tiếng rồi châm chọc: “Lẽ nào tập đoàn của chúng tôi còn có sếp Tiêu nào khác?”
“Lúc chúng tôi thử giọng, sếp Tiêu cũng đến à?”
“Đương nhiên, sếp Tiêu rất coi trọng bộ phim tuyên truyền cùng ca khúc chủ đề lần này”.
Chu Man Quân thấy rất hối hận, nếu cô ta biết Tiêu Định Bân đích thân đến chọn người thì dù có phải giở hết bản lãnh ra cũng phải nghĩ cách gặp được anh, để mình được lọt vào mắt anh.
Sao cô ta lại nhường cơ hội này cho Dư Kiều để cô được hời thế chứ!
“Cô Tô, cô cứ nghĩ tiếp đi, đây thật sự là một cơ hội rất tốt đó”.
“Tôi sẽ suy nghĩ”, thái độ của giám sát Kiều quá thành khẩn nên Dư Kiều ngại từ chối tiếp, vì thế đành nói vậy.
“Vậy tôi xin phép, cô Tô, tôi rất mong cô gia nhập vào gia đình Tiêu Thị”.
Giám sát Kiều khách sáo nói xong thì quay người định bỏ đi, nhưng Chu Man Quân đã tiến lên cản cô ấy lại: “Giám sát Kiều, giờ sếp Tiêu đang ở đâu? Xin chị dẫn tôi đi gặp sếp được không… tôi có lời muốn nói với sếp Tiêu…”
“Cô Chu, cô có bị làm sao không thế? Sếp nhà tôi là người ai thích gặp cũng được à?”
“Tôi là học trò tâm đắc nhất của giáo sư Triệu, thầy ấy cũng đã nói thành tích chuyên môn của tôi là tốt nhất. Lần trước, tôi chưa phát huy tốt nên muốn gặp sếp Tiêu để thử giọng lại. Lần này nhất định tôi sẽ thể hiện hết sức…”
Chu Man Quân cuống đến mức túm áo giám sát Kiều, trong ánh mắt cô ta có vẻ điên cuồng khó tả.
Giám sát Kiều cau mày nhìn cô ta, sau đó gọi bảo vệ: “Mời cô Chu ra ngoài cho tôi”.
“Tôi muốn gặp sếp Tiêu, xin chị đấy, cho tôi gặp anh ấy một lần thôi, năm phút thôi, chỉ cần năm phút…”
Chu Man Quân gào thét nhưng vẫn bị bảo vệ lôi đi, không lâu sau tiếng khóc của cô ta đã nhỏ dần.
Dư Kiều đứng đó không khỏi thở dài một hơi, chấp niệm của Chu Man Quân quá mãnh liệt, e là khó mà chấp nhận được cú đả kích này.
Giám sát Kiều vuốt lại quần áo bị nhăn do Chu Man Quân túm rồi nói: “Đúng là điên hết mức!”
Không nhìn lại bản thân mình xem là ai mà đòi gặp sếp nhà cô ấy.
Dư Kiều thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng thu, cô lên xe thì nhớ đến Tô Nhất Niệm nên gọi điện hỏi xem cô bé đã muốn về hay chưa.
Ai dè mới nói được vài câu với cô bé thì Tiêu Dự An đã giành lấy điện thoại rồi nói: “Để Tô Nhất Niệm ở đây chơi thêm một lát đi ạ, khi nào ăn tối xong, cháu sẽ cho người đưa Tô Nhất Niệm về”.
Tô Nhất Niệm cũng hò hét qua điện thoại là muốn ở lại chơi tiếp, chưa muốn về.
Dư Kiều đành đồng ý.
Chương 176: Nối lại tình xưa
Lúc ngắt máy, cô còn lờ mờ nghe thấy một giọng đàn ông rất hay, không biết có phải do ảo giác không mà cô thấy giọng nói này rất giống của người đó.
Chắc cô nghe nhầm thôi, bãn nãy giám sát Kiều đã bảo hôm nay đích thân sếp Tiêu đến dự thính, cô không thể chỉ vì Tiêu Dự An mang họ Tiêu mà liên tưởng linh tinh được.
Tô Nhất Niệm không về, Dư Kiều ở nhà một mình cũng chán nên đã gọi cho Lâm Gia Nam để đến nhà cô ấy.
Ai ngờ gọi đến mấy lần Lâm Gia Nam mới nghe máy, giọng nói còn uể oải như vừa ngủ dậy.
“Xin lỗi A Kiều, hôm nay tớ bận mất rồi…”
“Không sao, cậu cứ làm đi, chờ khi nào rảnh thì nhớ đến tìm tớ, tớ nấu món ngon cho mà ăn”.
“A Kiều là tốt nhất!”, gương mặt nhợt nhạt của Lâm Gia Nam nở một nụ cười: “Chờ tớ xong việc sẽ đến chỗ cậu, đừng chê tớ phiền đấy”.
“Làm gì có”.
Hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.
Lâm Gia Nam cầm điện thoại ngồi trên giường, cô ấy không mặc đồ, phần da thịt lộ ra ngoài toàn là vết bầm tím trông rất đáng sợ.
Lục Cảnh Xuyên tắm xong đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, mái tóc ngắn vẫn còn nhỏ nước rồi chảy từ lồng ngực màu mật ong tới tận thắt lưng.
Anh ta có vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ cơ thể cân đối, gương mặt lại đẹp trai mê người nhưng lại có nét tà mị, khiến ai nhìn cũng phải thấy rụt rè.
Anh ta cầm một cái khăn lau tóc, sau đó đi đến cạnh giường rồi ném nó cho Lâm Gia Nam: “Lau cho anh”.
Lâm Gia Nam ngoảnh mặt đi nhìn vào bức tường trắng, không thèm nói một câu.
“Vẫn giận à?”, Lục Cảnh Xuyên khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay nắm lấy cằm Lâm Gia Nam, bắt cô ấy phải ngoảnh lại nhìn mình.
Lâm Gia Nam dứt khoát nhắm mắt lại.
“Tối qua là anh không tốt, ham muốn hơi quá một chút…”
Ngón tay của Lục Cảnh Xuyên vuốt ve cái cằm trơn bóng của Lâm Gia Nam, sau đó cúi xuống hôn cô ấy: “Ngoan, đừng gây với anh, lát nữa mình đi dạo phố, em thích mua gì thì mua…”
“Lục Cảnh Xuyên, có phải anh quên chuyện gì rồi không?”
“Hả?”
“Chúng ta đã chia tay rồi”, Lâm Gia Nam chầm chầm mở mắt ra, sau đó nghiêng mặt nhìn người đàn ông: “Chia tay rồi là chấm hết, anh có hiểu không hả anh Lục?”
Lục Cảnh Xuyên bật cười, anh ta vẫn nắm cằm Lâm Gia Nam rồi nâng mặt cô lên: “Nam Nam, anh nhớ ngay từ đầu anh đã nói, bọn mình ở bên nhau hay chia tay phải do anh quyết định mà”.
“Tại sao chứ?”, Lâm Gia Nam tái mặt, toàn thân run lên: “Lục Cảnh Xuyên, anh dựa vào đâu mà ức hiếp người khác như vậy? Người muốn chia tay là anh còn gì”.
“Đúng, người muốn chia tay chính là anh. Nhưng chia tay xong, anh lại phát hiện những người phụ nữ khác đều nhạt nhẽo, không ai bằng em được…”
Lục Cảnh Xuyên miết ngón tay qua lông mày của Lâm Gia Nam, như thể cô ấy là bảo bối của anh ta, trong từng hành động của anh ta đều chưa vẻ nhu tình vô tận.
Nhưng Lâm Gia Nam biết mình cần tỉnh táo.
Vì Lục Cảnh Xuyên chỉ coi cô ấy như một món đồ chơi thôi.
Lâm Gia Nam bật cười, sau đó hất tay anh ta ra: “Anh Lục, tối qua anh muốn làm gì với tôi thì cũng đã làm rồi. Tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, không tính toán với anh nữa. Nhưng từ nay trở đi, tôi mong anh đừng làm phiền tôi nữa”.
Chương 177: Cô ấy không muốn làm đồ chơi nữa
Lâm Gia Nam đi xuống giường, sau đó nhặt quần áo dưới đất lên chuẩn bị mặc vào người. Nhưng Lục Cảnh Xuyên đã túm lấy cổ tay cô ấy rồi trầm giọng nói: “Vì gã đàn anh đó của em à?”
“Anh Lục nghĩ nhiều rồi”.
“Nam Nam, em thử nghĩ mà xem, nếu biết tối qua em đã lên giường và trải qua một đêm nồng cháy với một người đàn ông khác thì gã đàn anh kia của em sẽ nghĩ sao nhỉ?”
“Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh ấy cả. Anh ấy chỉ là đàn anh của tôi thôi. Hôm đó, tôi cũng chỉ tham gia tiệc sinh nhật của anh ấy”.
“Nam Nam, sao em vẫn ngây thơ thế?”, Lục Cảnh Xuyên mỉm cười chế nhạo: “Anh là đàn ông nên chỉ liếc nhìn là thấu tâm tư tên đó ngay. Nếu anh không gọi em ra thì ngay sau đó, gã đã tỏ tình với em rồi”.
“Nhưng dù thế thì có liên quan gì đến anh Lục đâu nhỉ?”
“Nam Nam”, Lục Cảnh Xuyên hơi biến sắc mặt: “Đừng thử thách sức nhẫn nại của anh!”
“Tôi không nói chuyện với anh nữa”, Lâm Gia Nam lại đẩy tay anh ta ra rồi tiếp tục mặc đồ.
“Nam Nam, em biết là anh rất chiều em, nhưng đừng ỷ đó mà muốn làm gì thì làm”.
Giọng nói của anh ta bắt đầu trở nên lạnh giá như băng tuyết, khiến người nghe phải run sợ.
Lâm Gia Nam chầm chậm nhắm mắt lại, cô cố nhịn cơn đau và sự tuyệt vọng trong lòng, sau đó ép nước mắt không được chảy ra.
“Nam Nam, chúng ta sẽ quay lại giống như lúc trước”.
Lục Cảnh Xuyên giơ tay ra với cô ấy.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô ấy sẽ vui vẻ mỉm cười mà đưa tay qua rồi bổ nhào vào lòng Lục Cảnh Xuyên như một con ngốc không hề biết gì để mặc anh ta ôm, hôn, dỗ dành và tiếp tục lừa dối bản thân mình. Cô ấy sẽ vẫn tươi tỉnh ở bên cạnh anh ta, dù biết rõ rằng họ không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.
Nhưng bây giờ thì…
Lâm Gia Nam không ngoảnh lại, cũng không đáp lời, cô tiếp tục lẳng lặng mặc đồ cho đến khi cài xong chiếc cúc cuối cùng.
Cô ấy đi ra ngoài mà không hề ngoảnh lại hay một chút chần chừ. Khi bàn tay Lâm Gia Nam đặt lên nắm cửa, cuối cùng giọng nói của Lục Cảnh Xuyên đã vang lên.
“Nam Nam, em hãy nghĩ cho kỹ”.
Cô là người biết rõ hơn ai hết là bản thân sẽ có kết cục gì khi bước qua cánh cửa này.
Hành động “không biết điều” này của cô đã đắc tội với Lục Cảnh Xuyên.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn như một ông hoàng, nào có ai ở đây dám chọc tới?
Chưa kể nhà họ Lục đã là gia đình danh giá ở thủ đô, riêng bác gái của anh ta cũng đã là mẹ ruột của cậu chủ Tiêu Định Bân thuộc nhà họ Tiêu, và anh ta đương nhiên là anh em họ gần với Tiêu Định Bân.
Nhưng vì hai người chênh nhau vài tuổi, hơn nữa Lục Cảnh Xuyên từ nhỏ đã học ở nước ngoài, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước nên bà cụ Tiêu rất thương anh ta. Anh ta gào thét bảo mình còn trẻ muốn chơi thêm vài năm nữa mới về Lục Thị làm việc, bà cụ cũng đồng ý ngay. Nhưng bà cụ cũng nói rõ là sớm muộn thì cũng giao Lục Thị cho cháu trai trưởng là anh ta tiếp quản.
Những việc mà Lục Cảnh Xuyên muốn làm, anh ta luôn làm bằng được.
Năm trước, anh ta thích một nữ minh tinh đang rất nổi tiếng. Ngôi sao nữ này rất kiêu ngạo và có cốt cách, Lục Cảnh Xuyên đã tặng không biết bao nhiêu trang sức và xe sang, cuối cùng thì cô nàng kia cũng chịu khuất phục. Song, tới khi cô nàng gật đầu đồng ý thì Lục Cảnh Xuyên lại hết hứng nên nhường cô ta lại cho người anh em khác.
Anh ta quen biết Lâm Gia Nam chỉ là tình cờ, anh ta thừa nhận mình rất thích Lâm Gia Nam. Nhưng trong lòng anh ta chưa từng coi cô ấy là ngoại lệ.
Cho đến nay, tất cả mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Lâm Gia Nam biết có lẽ sau này mình sẽ khó sống ở thủ đô.