-
Chương 172-174
Chương 172: Đi một mình
Có thể gả cho Từ Chu dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu là trước đây chắc chắn cô ta cầu còn không được, nhưng bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.
“Có thể tuần sau em sẽ không rảnh, em còn phải luyện thanh, giúp giáo sư Triệu hướng dẫn học sinh, quan trọng nhất vẫn là chuyện bài hát quảng bá. Từ Chu, hay là chúng ta đợi đến lúc ca khúc quảng bá xác định chắc chắn rồi hẵng tính nhé?”
Từ Chu hơi không vui nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn dịu dàng nói: “Vậy được, lúc nào rảnh thì nhớ liên lạc với anh”.
…
Thứ bảy.
Sáng sớm Dư Kiều đi chợ mua cá hoa đào tươi ngon nhất và các loại nguyên liệu thức ăn cũng tươi không kém.
Cô đặt súp cá lên bếp rồi bắt đầu làm bánh ngọt, một mình Bé Con ngoan ngoãn vẽ tranh trong phòng khách.
Đến khi chuẩn bị xong thì đã chín rưỡi.
Súp cá hầm được đựng trong ấm giữ nhiệt, miếng cá viên chiên và bốn miếng thịt viên thơm nức mũi được đựng trong hộp cơm hình thú đáng yêu, cuối cùng gói những chiếc bánh ngọt lại rồi bỏ vào túi giấy, hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài.
Dư Kiều đang định bảo Bé Con gọi cho Tiêu Dự An hỏi địa chỉ của cậu bé thì Tiêu Dự An đã gọi đến trước.
“Tớ đang đi nà, Tiêu Dự An, nhà cậu ở đâu thế…”
“Tớ đã bảo tài xế đợi dưới nhà của cậu rồi”.
“Yeah, tốt quá, vậy tớ và mẹ xuống ngay đây”.
Tiêu Dự An gửi biển số xe cho Bé Con, dặn dò cô bé chuyển lời lại cho Dư Kiều.
Bé Con vui mừng cúp điện thoại, Dư Kiều thấy cô bé phấn khích cũng mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi, đừng để người ta đợi lâu”.
Hai mẹ con ra khỏi thang máy, quả nhiên lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest màu đen trông như tài xế đang cung kính đợi ở dưới lầu.
Dư Kiều xác nhận biển số xe, đang định lên xe thì điện thoại cô bỗng vang lên, hóa ra là bên Tiêu Thị thông báo cô đến thử giọng bài hát “Lời của gió”.
Dư Kiều cúp máy, cảm thấy hơi khó xử.
“Cô Tô có việc sao?”, tài xế cung kính hỏi.
“Tôi có chút việc!”, Dư Kiều nhìn dáng vẻ mong đợi của Bé Con, quả thật không thể thay đổi quyết định.
“Mẹ ơi, nếu mẹ có việc thì mẹ đi đi, con đến nhà Tiêu Dự An với chú tài xế là được”.
“Cô Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô bé đến nơi an toàn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đang chờ mong cô bé đến chơi”.
Dư Kiều vẫn có hơi không yên tâm, mặc dù biển số xe là đúng nhưng tài xế này lại là người mà cô không quen biết, làm gì có người mẹ nào yên tâm giao con gái của mình cho một người lạ chứ.
Như nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, tài xế cười nói: “Cô Tô yên tâm, tôi là tài xế của nhà họ Tiêu, chắc hẳn cô cũng biết, có thể được nhà họ Tiêu tuyển vào làm thì đã trải qua nhiều quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt”.
“Không phải tôi không tin anh, tôi chỉ hơi lo lắng là một mình con bé đến đó sẽ gây phiền phức cho bên chủ nhà…”
“Không đâu mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, con đảm bảo!”, Bé Con tinh quái thè lưỡi làm xấu, liên tục đảm bảo với Dư Kiều.
Chương 173: Thử giọng
“Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi hiếm lắm mới có một người bạn, càng ít khi mời người khác tới nhà chơi, cô yên tâm, cô bé vừa xinh đẹp đáng yêu lại hoạt bát thế này, cậu chủ nhà chúng tôi gặp rồi chắc chắn cũng sẽ yêu quý”.
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm làm việc đi ạ, con nhất định sẽ nghe lời, con biết Tiêu Dự An bị thương, con sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền cậu ấy, cũng không bắt nạt cậu ấy”.
Dư Kiều nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Bé Con, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Vậy được rồi, mẹ không đi cùng, một mình con đi chơi nhất định phải biết điều, giữ phép lịch sự, có biết chưa?”
“Vâng, Bé Con nhớ rồi”.
Dư Kiều mắt thấy Bé Con đã lên xe, chiếc xe di chuyển hướng lái rời đi, rồi cô mới lái xe của mình đến trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị.
Mãi cho tới khi trên đường nhận được điện thoại của Bé Con, nói rằng đã tới nhà của Tiêu Dự An, Dư Kiều lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cô tới trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị thì thấy Chu Man Quân đã đến từ trước.
Nhìn thấy Dư Kiều, sắc mặt Chu Man Quân rất khó coi, Dư Kiều cũng không để ý, hôm nay cô nhận được thông báo liền tức tốc chạy tới, vẫn chưa kịp luyện giọng, lại còn rất nhiều công tác cần chuẩn bị, không hơi sức đâu mà đấu khẩu với Chu Man Quân.
Vào phòng thu, Dư Kiều liền bắt đầu luyện tập, Chu Man Quân ngồi một bên, sắc mặt nặng nề nhìn chăm chăm Dư Kiều đang bận rộn.
Không hiểu sao, khi Chu Man Quân nhìn Dư Kiều, cô ta cảm thấy điểm nào cũng chướng mắt, đang yên lành sống ở nước ngoài, trở về làm cái gì, nếu không phải Dư Kiều đột ngột xuất hiện, bài hát quảng bá này đã sớm thuộc về cô ta, cô ta cũng không cần thiết phải lo lắng suốt ngày như vậy.
“Cô Tô, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhân viên bước vào hỏi thăm, Dư Kiều nhìn bản nhạc phổ trước mặt, gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi”.
“Vậy năm phút sau chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được”.
Nhân viên nói xong đi ra khỏi phòng thu, Chu Man Quân cười nhẹ: “Đúng là thú vị, hôm nay tôi không cần hát mà lại bảo tôi đến, thật không hiểu sao phải mất công như vậy”.
Dư Kiều không quan tâm, nhắm mắt hít thở đều.
Chu Man Quân hừ một tiếng, cô ta không tin, một người học thanh nhạc từ tiểu học như cô ta, lại không bằng một kẻ theo nghiệp nửa mùa như Tô Kiều.
Năm phút sau.
Nhân viên lại gõ cửa đi vào: “Cô Tô, rất xin lỗi, chắc là cô phải đợi thêm chút nữa, người phụ trách bên chúng tôi còn một số việc cần phải xử lí”.
“Được”.
Chu Man Quân nghe được trong lòng mừng thầm, đủ hiểu phía bên kia cũng không quá chú trọng vào buổi thử giọng hôm nay, chỉ vì nể mặt giáo sư Triệu mà làm cho có thôi.
Thế nhưng Dư Kiều vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một chút nóng lòng nào.
Chu Man Quân không khỏi cười khẩy, chán nản đứng dậy nói: “Tô Kiều, tôi thấy người ta chỉ đang lừa cô thôi, nếu tôi là cô, tôi đã đi ngay bây giờ rồi”.
Dư Kiều nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Nếu cô muốn đi, có thể đi ngay bây giờ”.
Chu Man Quân nghẹn giọng, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Tôi cũng là có lòng tốt, rõ ràng bọn họ chỉ đang làm cho qua loa vì nể mặt mũi của giáo sư Triệu, cô đừng ngốc nghếch ở lại đây đợi thêm nữa”.
“Họ muốn làm như thế nào là việc của bọn họ, tôi chỉ muốn hoàn thành xong phần việc của mình”.
“Cô đúng là cố chấp”. Chu Man Quân nói lớn, cầm điện thoại lên selfie, không thèm để ý đến Dư Kiều nữa, Dư Kiều thấy thế cũng thoải mái, cầm lời bài hát nhẩm lại vài lần, xác nhận không có sai sót mới thấy yên tâm.
Đợi gần nửa tiếng, nhân viên lúc này mới vội vàng chạy tới: “Cô Tô, cô chuẩn bị một chút, có thể bắt đầu rồi”.
Dư Kiều hít một hơi thật sâu, khiến cho đầu óc bớt căng thẳng, đứng dậy đi tới trước mic thu âm.
Ngay cả Chu Man Quân luôn đắc ý nãy giờ, lúc này khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Cô ta tắt điện thoại, tập trung vào Dư Kiều.
Khoảnh khắc khi cô đứng trước mic thu âm, toàn bộ khí chất của cô bỗng nhiên thay đổi.
Chu Man Quân thấy Dư Kiều hít một hơi sâu, sau đó mới từ từ mở mắt nhìn thẳng về phía trước, khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, trong mắt cô hiện lên ánh hào quang rực rỡ, dường như lúc này, cô không còn giống một Tô Kiều yếu đuối dễ bị bắt nạt, mà là một ca sĩ chân chính đầy tự tin và rực rỡ.
Chu Man Quân bấu chặt từng ngón tay vào đùi.
Không sao, không có gì phải lo lắng, trình độ chuyên môn của cô ta là tốt nhất, đây là lời chính miệng giáo sư Triệu đã từng nói, vậy nên, dù sao đi nữa thì Tô Kiều cũng không thể hát hay bằng cô ta được.
Chu Man Quân tự an ủi bản thân hết lần này tới lần khác, nhưng khi Dư Kiều cất giọng hát, tuyến phòng thủ mà Chu Man Quân vừa thiết lập đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà trong căn phòng bên cạnh phòng thu âm, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, tay kẹp điếu thuốc, ban đầu còn thấy vẻ mặt thờ ơ, khi nghe một giọng nữ mềm mại và xúc động lòng người cất lên, đột nhiên dựng thẳng người, những ngón tay kẹp điếu thuốc cũng hơi khựng lại.
Đám người phụ trách đứng kế bên cũng phải trố mắt lên, nhìn nhau bằng con mắt kinh ngạc.
Một số ca sĩ từng thử giọng trước đó, đã được đánh giá là vô cùng xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Định Bân vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, không có biến đổi gì.
Xem ra, cô gái ngày hôm nay 80% là được chọn rồi.
Toàn thân Chu Man Quân phát run, theo phần biểu diễn đoạn cao trào của Dư Kiều, những nốt cao nhất trong bài được Dư Kiều xử lý rất mượt mà, phòng tuyến cuối cùng của Chu Man Quân cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta không thể không thừa nhận, nhìn ở góc độ chuyên môn, tuy Tô Kiều có hơi kém về kĩ thuật, nhưng chất giọng của cô ấy rất có cảm xúc, bật hơi tốt, tất cả đều tốt hơn cô ta.
Chương 174: Chọn cô ấy
Sau lưng Chu Man Quân ướt đẫm, trong lúc vô tình, cô ta nhìn thoáng qua tay mình thì đã thấy móng đã đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Dư Kiều vẫn đang hát trước mặt mà không biết rằng, đáy mắt cô ta sắp tóe ra tia lửa tới nơi, tại sao phải như vậy, tại sao Tô Kiều phải xuất hiện, tại sao Tô Kiều phải cướp đi những thứ vốn thuộc về cô ta, phá hủy ước mơ và sự nghiệp của cô ta.
“Chủ tịch Tiêu, anh xem…”
Dư Kiều đã kết thúc phần biểu diễn của mình, nhưng Tiêu Định Bân ngồi ở đó vẫn chưa thấy nói gì.
Điếu thuốc kẹp trên ngón tay đã cháy hết từ lâu, Tiêu Định Bân nghiêng người ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn.
“Chọn cô ấy đi!”
Đám người phụ trách ngạc nhiên, liền nói: “Vậy đây là quyết định cuối cùng sao, chúng tôi cho người chuẩn bị hợp đồng”.
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, vừa rồi, khi cô ấy hát câu đầu tiên, kì thực anh đã nghe ra được rồi. Bốn năm trước, lúc đi cùng Triệu Tấn Tây đến quán bar, anh rất thích nghe cô gái ở quán rượu đó hát, mà hôm nay nghe được giọng hát này, nó rất giống với giọng hát của cô gái kia.
“Kí hợp đồng với cô ấy đi!”
Tiêu thị tuy là một công ty thương nghiệp, nhưng Xán Tinh Entertainment cũng là công ty giải trí hàng đầu trong nước, có thể ký hợp đồng ca sĩ với Xán Tinh, không biết có bao nhiêu người mơ mà không được.
Ngay cả những diễn viên điện ảnh nổi tiếng cũng không dễ dàng vào được Xán Tinh, nhưng hôm nay, cô gái trẻ chưa có tên tuổi gì này lại một bước được lên mây rồi.
Người phụ trách đều lấy làm ngạc nhiên, nhưng Tiêu Định Bân đã nói như vậy rồi, bọn họ cũng không thể phản đối: “Được, vậy tôi để người phụ trách bên Xán Tinh bàn bạc với cô Tô”.
“Cô họ gì?”
“Họ Tô, tên Tô Kiều”.
“Là chữ Kiều nào?”, Tiêu Định Bân mờ mịt ngước lên nhìn người phụ trách trước mặt.
“Giống Kiều trong yêu kiều!”
Ngón tay của Tiêu Định Bân khẽ run, anh từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn tú như có một tầng u sầu nhàn nhạt, một lúc sau, anh bỗng nhiên bước ra khỏi phòng, đi về hướng phòng thu âm.
Rất nhanh đã đến trước cửa phòng thu, nhưng điện thoại lúc này lại đổ chuông.
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ hiện lên trên màn hình, Tiêu Định Bân đáy mắt chợt trở nên mềm mại, anh ấn nút nghe máy: “Sao vậy, Dự An?”
“Buổi trưa bố có về nhà ăn cơm không?”
Tiêu Định Bân lúc này mới nhớ ra, trước khi đi anh đã hứa với Dự An, buổi trưa sẽ trở về cùng cậu bé và Tô Nhất Niệm ăn cơm.
Tiêu Định Bân tất nhiên sẽ không khiến con trai thất vọng, tập tức đáp: “Bố sẽ về ngay”.
“Được, vậy hẹn gặp bố sau”.
Tiêu Định Bân cất điện thoại, nhìn cánh cửa phòng thu đang đóng chặt, quay người bước đi.
“Chủ tịch Tiêu, anh về bây giờ sao?”
“Việc kí hợp đồng, các anh nhờ bên Xán Tinh hỏi ý kiến cô Tô, nếu cô ấy có bất kì yêu cầu gì, đều đồng ý vô điều kiện”.
“Vâng vâng, chủ tịch Tiêu, chúng tôi đi làm ngay”.
Mấy người nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, nhưng điều duy nhất họ biết là, cô Tô này, lần này thật đúng là một bước lên mây rồi.
Còn về chủ tịch Tiêu, từ trước tới nay, chưa một lần có tin đồn ngoại tình với người phụ nữ khác, ở thủ đô, ai cũng nói rằng Dư Tiêu Tiêu quả thật rất may mắn.
Nhưng xem ra, lần này chủ tịch Tiêu khó qua ải mĩ nhân đây.
Tiêu Định Bân lái xe trở về Hoa Nguyệt Sơn.
Còn bên này, Dư Kiều và Chu Man Quân cũng đợi được thông báo cuối cùng.
Trong giây phút giám đốc Kiều phụ trách truyền thông bên phía Tiêu Định Bân đọc ra cái tên “Tô Kiều”, trước mắt Chu Man Quân tối sầm, lảo đảo một bước suýt ngã.
Dư Kiều vươn tay đỡ cô ta, nhưng Chu Man Quân mặt tái mét, hất tay cô ra.
Dư Kiều không để bụng, cô biết Chu Man Quân rất quan tâm đến dự án lần này, nằm mơ cũng muốn có được bài hát “Lời của gió”, nhưng bây giờ không được chọn, đối với Chu Man Quân mà nói chắc chắn là một đả kích rất lớn.
“Cô Tô, ngoại trừ việc quyết định hát bài hát quảng cáo do cô biểu diễn, còn có một việc muốn cùng cô thảo luận”.
“Anh nói đi”.
“Đợi lát nữa phó giám đốc Lý của Xán Tinh tới, anh ấy sẽ nói cụ thể cho cô về việc kí hợp đồng với Xán Tinh.”
“Cái gì? Kí hợp đồng với Xán Tinh?”, Chu Man Quân mất bình tĩnh kêu lên, giám đốc Kiều nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu, rồi lại nhẹ giọng nói với Dư Kiều: “Cô có yêu cầu gì, cứ việc nói, các điều khoản trong hợp đồng đều có thể thương lượng”.
Dư Kiều cảm thấy kì lạ, cô không quá hiểu biết về công ty Xán Tinh, với lại, cô cũng không nghĩ sẽ kí hợp đồng với công ty trong nước, một năm sau, cô còn muốn quay trở lại Thụy Sĩ.
“Giám đốc Kiều, tôi không hiểu lắm.”.
“Là như vầy, Xán Tinh Entertainment là công ty giải trí lớn nhất thuộc tập đoàn Tiêu thị chúng tôi, cũng là công ty giải trí hàng đầu trong nước, chúng tôi đánh giá cô Tô rất cao, muốn cùng cô kí kết hợp đồng để cô trở thành nghệ sĩ của công ty giải trí Xán Tinh chúng tôi…”
Có thể gả cho Từ Chu dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu là trước đây chắc chắn cô ta cầu còn không được, nhưng bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.
“Có thể tuần sau em sẽ không rảnh, em còn phải luyện thanh, giúp giáo sư Triệu hướng dẫn học sinh, quan trọng nhất vẫn là chuyện bài hát quảng bá. Từ Chu, hay là chúng ta đợi đến lúc ca khúc quảng bá xác định chắc chắn rồi hẵng tính nhé?”
Từ Chu hơi không vui nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn dịu dàng nói: “Vậy được, lúc nào rảnh thì nhớ liên lạc với anh”.
…
Thứ bảy.
Sáng sớm Dư Kiều đi chợ mua cá hoa đào tươi ngon nhất và các loại nguyên liệu thức ăn cũng tươi không kém.
Cô đặt súp cá lên bếp rồi bắt đầu làm bánh ngọt, một mình Bé Con ngoan ngoãn vẽ tranh trong phòng khách.
Đến khi chuẩn bị xong thì đã chín rưỡi.
Súp cá hầm được đựng trong ấm giữ nhiệt, miếng cá viên chiên và bốn miếng thịt viên thơm nức mũi được đựng trong hộp cơm hình thú đáng yêu, cuối cùng gói những chiếc bánh ngọt lại rồi bỏ vào túi giấy, hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài.
Dư Kiều đang định bảo Bé Con gọi cho Tiêu Dự An hỏi địa chỉ của cậu bé thì Tiêu Dự An đã gọi đến trước.
“Tớ đang đi nà, Tiêu Dự An, nhà cậu ở đâu thế…”
“Tớ đã bảo tài xế đợi dưới nhà của cậu rồi”.
“Yeah, tốt quá, vậy tớ và mẹ xuống ngay đây”.
Tiêu Dự An gửi biển số xe cho Bé Con, dặn dò cô bé chuyển lời lại cho Dư Kiều.
Bé Con vui mừng cúp điện thoại, Dư Kiều thấy cô bé phấn khích cũng mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi, đừng để người ta đợi lâu”.
Hai mẹ con ra khỏi thang máy, quả nhiên lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest màu đen trông như tài xế đang cung kính đợi ở dưới lầu.
Dư Kiều xác nhận biển số xe, đang định lên xe thì điện thoại cô bỗng vang lên, hóa ra là bên Tiêu Thị thông báo cô đến thử giọng bài hát “Lời của gió”.
Dư Kiều cúp máy, cảm thấy hơi khó xử.
“Cô Tô có việc sao?”, tài xế cung kính hỏi.
“Tôi có chút việc!”, Dư Kiều nhìn dáng vẻ mong đợi của Bé Con, quả thật không thể thay đổi quyết định.
“Mẹ ơi, nếu mẹ có việc thì mẹ đi đi, con đến nhà Tiêu Dự An với chú tài xế là được”.
“Cô Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô bé đến nơi an toàn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đang chờ mong cô bé đến chơi”.
Dư Kiều vẫn có hơi không yên tâm, mặc dù biển số xe là đúng nhưng tài xế này lại là người mà cô không quen biết, làm gì có người mẹ nào yên tâm giao con gái của mình cho một người lạ chứ.
Như nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, tài xế cười nói: “Cô Tô yên tâm, tôi là tài xế của nhà họ Tiêu, chắc hẳn cô cũng biết, có thể được nhà họ Tiêu tuyển vào làm thì đã trải qua nhiều quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt”.
“Không phải tôi không tin anh, tôi chỉ hơi lo lắng là một mình con bé đến đó sẽ gây phiền phức cho bên chủ nhà…”
“Không đâu mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, con đảm bảo!”, Bé Con tinh quái thè lưỡi làm xấu, liên tục đảm bảo với Dư Kiều.
Chương 173: Thử giọng
“Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi hiếm lắm mới có một người bạn, càng ít khi mời người khác tới nhà chơi, cô yên tâm, cô bé vừa xinh đẹp đáng yêu lại hoạt bát thế này, cậu chủ nhà chúng tôi gặp rồi chắc chắn cũng sẽ yêu quý”.
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm làm việc đi ạ, con nhất định sẽ nghe lời, con biết Tiêu Dự An bị thương, con sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền cậu ấy, cũng không bắt nạt cậu ấy”.
Dư Kiều nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Bé Con, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Vậy được rồi, mẹ không đi cùng, một mình con đi chơi nhất định phải biết điều, giữ phép lịch sự, có biết chưa?”
“Vâng, Bé Con nhớ rồi”.
Dư Kiều mắt thấy Bé Con đã lên xe, chiếc xe di chuyển hướng lái rời đi, rồi cô mới lái xe của mình đến trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị.
Mãi cho tới khi trên đường nhận được điện thoại của Bé Con, nói rằng đã tới nhà của Tiêu Dự An, Dư Kiều lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cô tới trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị thì thấy Chu Man Quân đã đến từ trước.
Nhìn thấy Dư Kiều, sắc mặt Chu Man Quân rất khó coi, Dư Kiều cũng không để ý, hôm nay cô nhận được thông báo liền tức tốc chạy tới, vẫn chưa kịp luyện giọng, lại còn rất nhiều công tác cần chuẩn bị, không hơi sức đâu mà đấu khẩu với Chu Man Quân.
Vào phòng thu, Dư Kiều liền bắt đầu luyện tập, Chu Man Quân ngồi một bên, sắc mặt nặng nề nhìn chăm chăm Dư Kiều đang bận rộn.
Không hiểu sao, khi Chu Man Quân nhìn Dư Kiều, cô ta cảm thấy điểm nào cũng chướng mắt, đang yên lành sống ở nước ngoài, trở về làm cái gì, nếu không phải Dư Kiều đột ngột xuất hiện, bài hát quảng bá này đã sớm thuộc về cô ta, cô ta cũng không cần thiết phải lo lắng suốt ngày như vậy.
“Cô Tô, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhân viên bước vào hỏi thăm, Dư Kiều nhìn bản nhạc phổ trước mặt, gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi”.
“Vậy năm phút sau chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được”.
Nhân viên nói xong đi ra khỏi phòng thu, Chu Man Quân cười nhẹ: “Đúng là thú vị, hôm nay tôi không cần hát mà lại bảo tôi đến, thật không hiểu sao phải mất công như vậy”.
Dư Kiều không quan tâm, nhắm mắt hít thở đều.
Chu Man Quân hừ một tiếng, cô ta không tin, một người học thanh nhạc từ tiểu học như cô ta, lại không bằng một kẻ theo nghiệp nửa mùa như Tô Kiều.
Năm phút sau.
Nhân viên lại gõ cửa đi vào: “Cô Tô, rất xin lỗi, chắc là cô phải đợi thêm chút nữa, người phụ trách bên chúng tôi còn một số việc cần phải xử lí”.
“Được”.
Chu Man Quân nghe được trong lòng mừng thầm, đủ hiểu phía bên kia cũng không quá chú trọng vào buổi thử giọng hôm nay, chỉ vì nể mặt giáo sư Triệu mà làm cho có thôi.
Thế nhưng Dư Kiều vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một chút nóng lòng nào.
Chu Man Quân không khỏi cười khẩy, chán nản đứng dậy nói: “Tô Kiều, tôi thấy người ta chỉ đang lừa cô thôi, nếu tôi là cô, tôi đã đi ngay bây giờ rồi”.
Dư Kiều nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Nếu cô muốn đi, có thể đi ngay bây giờ”.
Chu Man Quân nghẹn giọng, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Tôi cũng là có lòng tốt, rõ ràng bọn họ chỉ đang làm cho qua loa vì nể mặt mũi của giáo sư Triệu, cô đừng ngốc nghếch ở lại đây đợi thêm nữa”.
“Họ muốn làm như thế nào là việc của bọn họ, tôi chỉ muốn hoàn thành xong phần việc của mình”.
“Cô đúng là cố chấp”. Chu Man Quân nói lớn, cầm điện thoại lên selfie, không thèm để ý đến Dư Kiều nữa, Dư Kiều thấy thế cũng thoải mái, cầm lời bài hát nhẩm lại vài lần, xác nhận không có sai sót mới thấy yên tâm.
Đợi gần nửa tiếng, nhân viên lúc này mới vội vàng chạy tới: “Cô Tô, cô chuẩn bị một chút, có thể bắt đầu rồi”.
Dư Kiều hít một hơi thật sâu, khiến cho đầu óc bớt căng thẳng, đứng dậy đi tới trước mic thu âm.
Ngay cả Chu Man Quân luôn đắc ý nãy giờ, lúc này khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Cô ta tắt điện thoại, tập trung vào Dư Kiều.
Khoảnh khắc khi cô đứng trước mic thu âm, toàn bộ khí chất của cô bỗng nhiên thay đổi.
Chu Man Quân thấy Dư Kiều hít một hơi sâu, sau đó mới từ từ mở mắt nhìn thẳng về phía trước, khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, trong mắt cô hiện lên ánh hào quang rực rỡ, dường như lúc này, cô không còn giống một Tô Kiều yếu đuối dễ bị bắt nạt, mà là một ca sĩ chân chính đầy tự tin và rực rỡ.
Chu Man Quân bấu chặt từng ngón tay vào đùi.
Không sao, không có gì phải lo lắng, trình độ chuyên môn của cô ta là tốt nhất, đây là lời chính miệng giáo sư Triệu đã từng nói, vậy nên, dù sao đi nữa thì Tô Kiều cũng không thể hát hay bằng cô ta được.
Chu Man Quân tự an ủi bản thân hết lần này tới lần khác, nhưng khi Dư Kiều cất giọng hát, tuyến phòng thủ mà Chu Man Quân vừa thiết lập đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà trong căn phòng bên cạnh phòng thu âm, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, tay kẹp điếu thuốc, ban đầu còn thấy vẻ mặt thờ ơ, khi nghe một giọng nữ mềm mại và xúc động lòng người cất lên, đột nhiên dựng thẳng người, những ngón tay kẹp điếu thuốc cũng hơi khựng lại.
Đám người phụ trách đứng kế bên cũng phải trố mắt lên, nhìn nhau bằng con mắt kinh ngạc.
Một số ca sĩ từng thử giọng trước đó, đã được đánh giá là vô cùng xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Định Bân vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, không có biến đổi gì.
Xem ra, cô gái ngày hôm nay 80% là được chọn rồi.
Toàn thân Chu Man Quân phát run, theo phần biểu diễn đoạn cao trào của Dư Kiều, những nốt cao nhất trong bài được Dư Kiều xử lý rất mượt mà, phòng tuyến cuối cùng của Chu Man Quân cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta không thể không thừa nhận, nhìn ở góc độ chuyên môn, tuy Tô Kiều có hơi kém về kĩ thuật, nhưng chất giọng của cô ấy rất có cảm xúc, bật hơi tốt, tất cả đều tốt hơn cô ta.
Chương 174: Chọn cô ấy
Sau lưng Chu Man Quân ướt đẫm, trong lúc vô tình, cô ta nhìn thoáng qua tay mình thì đã thấy móng đã đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Dư Kiều vẫn đang hát trước mặt mà không biết rằng, đáy mắt cô ta sắp tóe ra tia lửa tới nơi, tại sao phải như vậy, tại sao Tô Kiều phải xuất hiện, tại sao Tô Kiều phải cướp đi những thứ vốn thuộc về cô ta, phá hủy ước mơ và sự nghiệp của cô ta.
“Chủ tịch Tiêu, anh xem…”
Dư Kiều đã kết thúc phần biểu diễn của mình, nhưng Tiêu Định Bân ngồi ở đó vẫn chưa thấy nói gì.
Điếu thuốc kẹp trên ngón tay đã cháy hết từ lâu, Tiêu Định Bân nghiêng người ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn.
“Chọn cô ấy đi!”
Đám người phụ trách ngạc nhiên, liền nói: “Vậy đây là quyết định cuối cùng sao, chúng tôi cho người chuẩn bị hợp đồng”.
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, vừa rồi, khi cô ấy hát câu đầu tiên, kì thực anh đã nghe ra được rồi. Bốn năm trước, lúc đi cùng Triệu Tấn Tây đến quán bar, anh rất thích nghe cô gái ở quán rượu đó hát, mà hôm nay nghe được giọng hát này, nó rất giống với giọng hát của cô gái kia.
“Kí hợp đồng với cô ấy đi!”
Tiêu thị tuy là một công ty thương nghiệp, nhưng Xán Tinh Entertainment cũng là công ty giải trí hàng đầu trong nước, có thể ký hợp đồng ca sĩ với Xán Tinh, không biết có bao nhiêu người mơ mà không được.
Ngay cả những diễn viên điện ảnh nổi tiếng cũng không dễ dàng vào được Xán Tinh, nhưng hôm nay, cô gái trẻ chưa có tên tuổi gì này lại một bước được lên mây rồi.
Người phụ trách đều lấy làm ngạc nhiên, nhưng Tiêu Định Bân đã nói như vậy rồi, bọn họ cũng không thể phản đối: “Được, vậy tôi để người phụ trách bên Xán Tinh bàn bạc với cô Tô”.
“Cô họ gì?”
“Họ Tô, tên Tô Kiều”.
“Là chữ Kiều nào?”, Tiêu Định Bân mờ mịt ngước lên nhìn người phụ trách trước mặt.
“Giống Kiều trong yêu kiều!”
Ngón tay của Tiêu Định Bân khẽ run, anh từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn tú như có một tầng u sầu nhàn nhạt, một lúc sau, anh bỗng nhiên bước ra khỏi phòng, đi về hướng phòng thu âm.
Rất nhanh đã đến trước cửa phòng thu, nhưng điện thoại lúc này lại đổ chuông.
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ hiện lên trên màn hình, Tiêu Định Bân đáy mắt chợt trở nên mềm mại, anh ấn nút nghe máy: “Sao vậy, Dự An?”
“Buổi trưa bố có về nhà ăn cơm không?”
Tiêu Định Bân lúc này mới nhớ ra, trước khi đi anh đã hứa với Dự An, buổi trưa sẽ trở về cùng cậu bé và Tô Nhất Niệm ăn cơm.
Tiêu Định Bân tất nhiên sẽ không khiến con trai thất vọng, tập tức đáp: “Bố sẽ về ngay”.
“Được, vậy hẹn gặp bố sau”.
Tiêu Định Bân cất điện thoại, nhìn cánh cửa phòng thu đang đóng chặt, quay người bước đi.
“Chủ tịch Tiêu, anh về bây giờ sao?”
“Việc kí hợp đồng, các anh nhờ bên Xán Tinh hỏi ý kiến cô Tô, nếu cô ấy có bất kì yêu cầu gì, đều đồng ý vô điều kiện”.
“Vâng vâng, chủ tịch Tiêu, chúng tôi đi làm ngay”.
Mấy người nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu, nhưng điều duy nhất họ biết là, cô Tô này, lần này thật đúng là một bước lên mây rồi.
Còn về chủ tịch Tiêu, từ trước tới nay, chưa một lần có tin đồn ngoại tình với người phụ nữ khác, ở thủ đô, ai cũng nói rằng Dư Tiêu Tiêu quả thật rất may mắn.
Nhưng xem ra, lần này chủ tịch Tiêu khó qua ải mĩ nhân đây.
Tiêu Định Bân lái xe trở về Hoa Nguyệt Sơn.
Còn bên này, Dư Kiều và Chu Man Quân cũng đợi được thông báo cuối cùng.
Trong giây phút giám đốc Kiều phụ trách truyền thông bên phía Tiêu Định Bân đọc ra cái tên “Tô Kiều”, trước mắt Chu Man Quân tối sầm, lảo đảo một bước suýt ngã.
Dư Kiều vươn tay đỡ cô ta, nhưng Chu Man Quân mặt tái mét, hất tay cô ra.
Dư Kiều không để bụng, cô biết Chu Man Quân rất quan tâm đến dự án lần này, nằm mơ cũng muốn có được bài hát “Lời của gió”, nhưng bây giờ không được chọn, đối với Chu Man Quân mà nói chắc chắn là một đả kích rất lớn.
“Cô Tô, ngoại trừ việc quyết định hát bài hát quảng cáo do cô biểu diễn, còn có một việc muốn cùng cô thảo luận”.
“Anh nói đi”.
“Đợi lát nữa phó giám đốc Lý của Xán Tinh tới, anh ấy sẽ nói cụ thể cho cô về việc kí hợp đồng với Xán Tinh.”
“Cái gì? Kí hợp đồng với Xán Tinh?”, Chu Man Quân mất bình tĩnh kêu lên, giám đốc Kiều nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu, rồi lại nhẹ giọng nói với Dư Kiều: “Cô có yêu cầu gì, cứ việc nói, các điều khoản trong hợp đồng đều có thể thương lượng”.
Dư Kiều cảm thấy kì lạ, cô không quá hiểu biết về công ty Xán Tinh, với lại, cô cũng không nghĩ sẽ kí hợp đồng với công ty trong nước, một năm sau, cô còn muốn quay trở lại Thụy Sĩ.
“Giám đốc Kiều, tôi không hiểu lắm.”.
“Là như vầy, Xán Tinh Entertainment là công ty giải trí lớn nhất thuộc tập đoàn Tiêu thị chúng tôi, cũng là công ty giải trí hàng đầu trong nước, chúng tôi đánh giá cô Tô rất cao, muốn cùng cô kí kết hợp đồng để cô trở thành nghệ sĩ của công ty giải trí Xán Tinh chúng tôi…”