-
Chương 131-135
Chương 131: Con gái của Dư Văn Xương và vợ cả cũng tên là Dư Kiều…
Rốt ruộc là ai đã hại bà ta cùng nhà họ Dư?
Bà ta biết rõ có rất nhiều người ở đây ghen ghét với nhà mình, dẫu sao các cô gái muốn lấy Tiêu Định Bân cũng có thể xếp thành hàng dài, nhưng con gái của bà ta đã giành được vị trí ấy.
Họ ghen tỵ và tức giận thì thôi, chứ sao còn giở trò bẩn này ra, lẽ nào không sợ bị đày xuống địa ngục ư?
“Ai bảo con nhà người ta số đỏ, còn cứu được cậu chủ nhà họ Tiêu”.
“Tôi thấy cậu chủ nhà họ Tiêu cũng không mấy mặn mà với cô Dư này đâu…”
“Sao bà biết?”
“Đính hôn lâu thế rồi nhưng có bao giờ thấy cậu ấy dẫn vợ sắp cưới ra ngoài đâu. Cũng chẳng thấy thể hiện tình cảm gì với nhau là đủ biết rồi”.
“Thì sức khoẻ của cậu chủ nhà họ Tiêu không ổn, ai chả biết…”
Một vị phu nhân đanh thép nói: “Không phải cô chủ nhà họ Dư đã chữa khỏi bệnh lạ cho cậu ấy rồi à? Nếu đã chữa khỏi thì cậu ấy như người bình thường rồI còn gì. Giờ họ còn có con nữa, cậu chủ nhà họ Tiêu cũng dần tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Nhưng tại sao cậu ấy có sức đi làm, lại không có sức đi dạo hay tham gia tiệc với vợ tương lai?”
“Bà ấy, miệng lưỡi đúng là không thua ai bao giờ”.
“Tôi toàn nói sự thật thì có gì phải sợ?”
“Được rồi, đừng để bà ta nghe được…”
“Tôi cố tình cho bà ta nghe thấy đấy, trước kia các bà nịnh bợ bà ta làm tôi chướng mắt muốn chết, trông cái vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của bà ta mà tôi phát bực lên được”.
Triệu Như không nghe tiếp được nữa nên đứng dậy rồi lườm mấy người kia một cái, sau đó quay người đi vào nhà vệ sinh.
Chờ hai tháng nữa, Tiêu Tiêu chính thức được gả vào nhà họ Tiêu, bà ta nhất định sẽ trút cơn giận ngày hôm nay.
Bà ta biết người đàn bà ban nãy, đó là phu nhân của nhà họ Khương, tên là Tiết Minh Lan, nghe đâu trước kia bà ta khá thân với Tô Tẩm, trong nhà cũng có một cô con gái như hoa như ngọc, cũng từng có ý đồ gả tới nhà họ Tiêu. Thù mới nợ cũ gộp lại, đương nhiên bà ta sẽ chạy tới đây để giậu đổ bìm leo.
Nhưng có lẽ bà ta vui sớm quá rồi, Tiêu Tiêu đã sinh con trai cho Tiêu Định Bân, dù thế nào thì hai nhà Dư Tiêu cũng đã có sợi dây huyết mạch kết nối với nhau, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ là con dâu nhà họ.
“Bà nhìn bà đi, cố tình gây thù chuốc oán với bà ta làm gì. Người ta có câu thà đắc tội quân tử, chớ động tới tiểu nhân, tôi đoán là bà ta ghim thù với bà rồi đấy”.
“Ghim thoải mái, tôi mà phải sợ chắc?”
Vị phu nhân kia cười lạnh nói: “Cậu chủ nhà họ Tiêu đã lấy con gái bà ta đâu, mà dù có lấy thì tôi vẫn cứ nói tiếp đấy! Tưởng người ở đây có trí nhớ kém đã quên sạch chuyện xấu trước kia của nhà họ Dư rồi chắc?”
“Minh Lan, bà nói xem người chết trong vụ hoả hoạn gần đây của nhà họ Dư có phải Tô Tẩm và con gái của bà ấy không…”
Bà Khương nghe xong thì đỏ mắt nói: “Tôi cũng không biết, nghe nói thi thể bị thui đen, không thể nhận ra có phải Tiểu Tẩm với A Kiều hay không…”
“A Kiều?”
Triệu Tấn Tây đang cầm ly rượu nói chuyện với mấy người thì chợt ngoảnh lại rồi hỏi: “Cô ơi, A Kiều mà cô vừa nhắc là ai thế ạ?”
Minh Lan ngạc nhiên nhìn Triệu Tấn Tây rồi đáp: “Là con gái của Tô Tẩm và Dư Văn Xương, sao thế?”
Triệu Tấn Tây sững sờ rồi vội hỏi: “Cô ấy cũng tên là A Kiều ạ?”
“Gì mà cũng tên là A Kiều, còn ai có tên như thế nữa?”, Minh Lan nghi hoặc nhìn Triệu Tấn Tây: “Cậu sao thế…”
Nhà họ Dư chưa thuộc tầng lớp thượng lưu ở đây nên không mấy ai biết tới chuyện xưa của nhà họ.
Chương 132: Cuộc sống mới
Nhưng Minh Lan từng là bạn thân của Tô Tẩm, sau khi Tô Tẩm lấy chồng, vì Dư Văn Xương không thích bà ấy qua lại với những người bạn xưa nữa nên hai người mới dần xa cách. Nhưng khi Dư Kiều ra đời, Minh Lan vẫn đến mừng đầy tháng.
“Không có gì ạ”.
Triệu Tấn Tây hỏi han thêm vài câu, sau đó tạm biệt mấy người đang nói chuyện, sau đó vội vàng ra ngoài để gọi cho Tiêu Định Bân.
“Định Bân, cậu đoán xem tôi vừa hóng được tin gì ở tiệc từ thiện?”
“Tin gì?”
“Trùng hợp lắm nhé, tôi nghe Tiết phu nhân kể con gái của Dư Văn Xương và vợ cả cũng tên là A Kiều đấy…”
“Cậu bảo sao?”
Cây bút trong tay Tiêu Định Bân bị bẻ gãy, anh đứng bật dậy, bàn tay cầm điện thoại đã rịn mồ hôi.
“Tên đầy đủ là Dư Kiều, tôi thấy Tiết phu nhân gọi là A Kiều…”
Tiêu Định Bân chỉ thấy tai mình ong ong, Triệu Tấn Tây còn nói tiếp gì đó nhưng anh không nghe thấy nữa, trong đầu chỉ không ngừng quanh quẩn một cái tên A Kiều…
…
“A Kiều…”
Tô Tẩm nắm chặt tay con gái, từ lúc xuống máy bay rồi đi cầu thang, chân bà ấy có vẻ hơi run run.
Dư Kiều bế em bé rồi mỉm cười với mẹ mình nói: “Đừng sợ, có chú Thời đi cùng mình rồi mà mẹ”.
Tốc độ nói của cô rất chậm, có nhiều chữ chưa rõ nét nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Kể ra cũng lạ, cô mất giọng gần chục năm, nhưng sau khi hôn mê tỉnh lại thì đã hồi phục được kha khá.
Khi Tô Tẩm nghe thấy một câu nói hoàn chỉnh của Dư Kiều, bà đã mừng đến mức suýt phát điên.
Còn Dư Kiều cũng không biết tại sao, sau khi mình từ cửa môn quan trở về lại nhận được món quà này từ ông trời.
Nhưng dù sao thì cũng là một việc rất may mắn.
Sau này, cô có thể dạy em bé nói chuyện rồi bi bô với bé cả ngày, chờ em bé lớn, cô có thể dạy bé ca hát như mẹ đã dạy cô năm xưa.
“A Kiều nói phải, có tôi đây rồi bà còn sợ gì nữa?”, Thời Viễn Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tẩm, Dư Kiều mím môi cười, còn Tô Tẩm ngại ngùng định rụt tay lại nhưng Thời Viễn Sơn càng nắm chặt hơn.
Thời Viễn Sơn có một căn biệt thự ở Thuỵ Sỹ, căn này nằm dưới một ngọn núi nhỏ rất đẹp, trong vườn đều là hoa tươi và cây cối được cắt tỉa thường xuyên.
Trước biệt thự còn có một dòng sông nhỏ, khi họ xuống xe đã nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi đùa cạnh bờ sông.
Tô Tẩm vừa nhìn đã thấy thích nơi này.
Hồi còn trẻ, bà cũng từ mơ đến căn nhà sau này. Bà nhớ khi ấy mình và Thời Viễn Sơn đã từng nói trong nhà phải có thật nhiều hoa tươi.
Tốt nhất là một căn nhà màu trắng, tường thì thấp với hàng rào tre, cửa sổ cũng cùng màu.
Nhưng Dư Văn Xương là một người chỉ thích kiếm tiền và vàng ngọc, nhà của họ trông rất sang trọng nhưng nền móng lại kém.
Chương 133: Trùng hợp hay cố tình?
Tô Tẩm đi theo Thời Viễn Sơn đến cổng biệt thự, ngắm nhìn mọi thứ trong mơ xuất hiện trước mắt, viền mắt bà đỏ lên.
“Tiểu Tẩm, bà còn nhớ những gì từng nói với tôi không…”
Thời Viễn Sơn nói nhỏ bên tai Tô Tẩm, cuối cùng bà đã rơi lệ: “Viễn Sơn…”
Dư Kiều bế em bé đang khua múa tay trong lòng, sau đó đi cùng người làm vào phòng mình, để hai người kia ở lại nói chuyện riêng với nhau.
Theo Dư Kiều thấy, dù bất kỳ mặt nào, Thời Viễn Sơn cũng tốt hơn Dư Văn Xương rất nhiều lần, ông ấy cũng có tính cách phù hợp với mẹ cô.
Cô rất muốn Tô Tẩm đồng ý lời tỏ tình của Thời Viễn Sơn, dẫu sao bà cũng đã phải chịu khổ nhiều năm, phận làm con như cô cũng muốn bà có một cuộc sống hạnh phúc.
Tối đến, Tô Tẩm vẫn chạy đến ngủ cùng phòng với Dư Kiều.
Dư Kiều dỗ em bé ngủ xong thì nói nhỏ với mẹ mình.
“Mẹ, thật ra con luôn thấy lạ vì sao năm xưa mẹ với chú Thời yêu nhau như vậy mà sau mẹ lại lấy người đó…”
Tô Tẩm không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, đó là nỗi đau cũng là điều tiếc nuối trong lòng bà.
Nếu trong bữa tiệc sinh nhật năm đó, bà không bị bạn bè chuốc say thì đã chẳng hồ đồ xảy ra quan hệ với Dư Văn Xương.
Năm đó, Dư Văn Xương điên cuồng theo đuổi bà, nhưng người bà thích là Thời Viễn Sơn.
Về sau, do phát sinh quan hệ với Dư Văn Xương nên không lâu sau bà đã có thai, vì vậy bà mới lấy ông ta.
Lúc đó, bố mẹ Tô Tẩm đều không đồng ý, thậm chí họ còn định bắt Tô Tẩm phá thai. Nhưng Dư Văn Xương đã quỳ bên ngoài nhà họ một ngày một đêm, điều này khiến bố mẹ Tô Tẩm cảm động nên mới gả cô con gái duy nhất của mình cho ông ta.
Dư Kiều nghe mẹ mình thổn thức kể xong thì lại có thêm vài nghi vấn: “Mẹ, nếu đó là sinh nhật mẹ thì chú Thời cũng phải đến chứ, mà sao mẹ lại mời người đó?”
Tô Tẩm lắc đầu: “Không, mẹ có mời ông ta đâu. Nhưng ông ta nghe được nơi mẹ tổ chức tiệc từ người khác nên tự đến, mẹ cũng ngại không muốn đuổi…”
“Thế sao mẹ uống say xong, chú Thời lại không đưa mẹ về?”
“Hôm đó ông ấy cũng bị chuốc say, cuối cùng còn đứng không vững…”
“Mẹ để người kia đưa về à?”
Tô Tẩm lại lắc đầu: “Làm gì có, vì mẹ cũng uống hơi nhiều nên đã đặt phòng nghỉ lại đó luôn. Nhưng khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy ông ta…”
Tô Tẩm che mặt nói: “Mẹ không hề biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta bảo chính mẹ đã giữ ông ta lại…”
Dư Kiều bịt chặt miệng, trong lòng cô vô cùng hi vọng mình không có chút quan hệ máu mủ gì với Dư Văn Xương cả.
Nhưng theo những gì Tô Tẩm kể lại thì có lẽ đêm đó Dư Văn Xương đã giở trò nên mới được như ý nguyện.
Giờ có nói gì cũng đã muộn, hiện tại đã có Thời Viễn Sơn, Dư Kiều thật sự mong Tô Tẩm có thể bước ra khỏi nỗi đau trong quá khử để tái hợp với ông ấy.
…
“Định Bân, tôi hỏi vị phu nhân kia rồi, bà ấy bảo con gái của Dư Văn Xương và vợ cả tên là Dư Kiều, nhưng cô gái ấy không bị câm…”
Chương 134: Cô chủ nhà họ Dư nhảy lầu
Triệu Tấn Tây thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng A Kiều bị câm từ nhỏ, người nhà họ Dư đều biết cả, cho nên chắc chúng ta nhầm rồi, họ không phải cùng một người”.
“Tấn Tây, cậu có nghĩ vụ hoả hoạn của nhà họ Dư là chẳng may không?”
Triệu Tấn Tây cau mày đáp: “Hôm đó, gió rất to, trời lại khô hanh nên đúng là rất dễ bùng lửa”.
Tiêu Định Bân gật gù nói: “Đúng vậy, xem ra mọi thứ đều được sắp xếp rất chu toàn”.
“Dạo này, Khang Bảo vẫn khóc suốt à?”
“Ông tôi đã đến chùa Phổ Tề một chuyến rồi, hôm sau còn cho thằng bé đi cùng, đại sư ở đó niệm kinh rồi làm phép cả mấy ngày trời. Nhưng mấy hôm nay, cứ đến tối là nó lại khóc mãi như trước”.
“Lạ thật đấy!”, tuy Triệu Tấn Tây sống rất tuỳ hứng, không tin vào chuyện ma quỷ, cũng không muốn lấy vợ sinh con, nhưng anh ấy lại rất thương yêu Khang Bảo đáng yêu.
“Cũng không biết làm sao nữa, mỗi lần thằng bé khóc thì ai nghe cũng xót, nói khó nghe thì bảo nó giống đứa nhỏ không có mẹ trên ti vi…”
Tiêu Định Bân cười khổ nói: “Tiêu Tiêu cũng bị hành đến khổ, giờ bọn tôi không biết phải làm sao nữa”.
“Còn một tháng nữa là đến lễ cưới của cậu rồi, cậu vẫn định lấy Dư Tiêu Tiêu à?”
“Tấn Tây, thật lòng mà nói thì tôi đang rất mâu thuẫn”.
Tiêu Định Bân vừa nói xong thì người làm đầy bàng hoàng chạy tới báo: “Cậu chủ, cậu chủ, bên nhà họ Dư xảy ra chuyện rồi…”
“Chuyện gì?”
“Cô Dư nhảy lầu, bà Dư đã ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại cũng đòi nhảy lầu theo nhưng đã bị người khác cản lại. Giờ nhà bên đó đang loạn lắm ạ…”
“Định Bân…”
Triệu Tấn Tây lo lắng nhìn anh, Tiêu Định Bân chầm chậm đứng dậy, sắc mắt biến đổi liên tục, cuối cùng anh vẫn cắn răng nói: “Tôi biết rồi, Tiêu Tiêu đang ở đâu?”
“Ở viện ạ…”
Bệnh viện.
Triệu Như khóc đến chết đi sống lại trước phòng phẫu thuật, còn Dư Văn Xương trông cũng tiều tuỵ, hốc hác.
Khi thấy Tiêu Định Bân và ông cụ Tiêu đến, Triệu Như như vớ được cái phao cứu sinh, vội vàng bổ nhào tới ôm chân anh: “Định Bân… hãy cứu Tiêu Tiêu đi, nhất định phải cứu con bé. Con bé nghe mấy lời đàm tếu xấu xa bên ngoài nên bế tắc, suốt ngày lén khóc thầm một mình. Hôm nay, vốn nó định ra ngoài đi chơi với bạn, nhưng không ngờ lại gặp người nhà họ Khương. Không biết bà Khương đã nói gì mà lúc về, nó cứ khang khác, trong lúc mọi người không để ý, nó đã nhảy lầu…”
Triệu Như khóc đến đau lòng: “Bác chỉ có mỗi mình nó thôi, nó mà chết thì bác cũng không sống nữa…”
“Được rồi, Tiêu Tiêu đang phẫu thuật ở trong, bà cứ khóc lóc thế này, làm phiền tới bác sĩ thì sao”.
Dư Văn Xương nói rồi thì kéo Triệu Như lại, nhưng bà ta lại đẩy ông ta sang một bên: “Ông cút đi! Tất cả là tại ông, tại ông bảo cùng lắm thì huỷ hôn với nhà họ Tiêu nên Tiêu Tiêu mới tuyệt vọng nhảy lầu…”
“Ông bà Dư…”
Ông cụ Tiêu trầm giọng nói: “Tiêu Tiêu đã cứu mạng Định Bân và sinh ra Khang Bảo, con bé là ân nhân của gia đình chúng tôi, cũng là mẹ của chắt đích tôn nhà tôi. Lễ cưới đã được định ngày rồi, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện huỷ hôn, còn mấy tin đồn ở ngoài thì chúng tôi cũng không bận tâm đâu. Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, tôi biết rất rõ điều này”.
Chương 135: Thời gian sẽ giúp ta quên đi người trong lòng
“Thưa ông…”, Triệu Như cảm động thút thít.
“Yên tâm, chờ Tiêu Tiêu ra ngoài, tôi sẽ bảo với con bé nghỉ ngơi cho tốt còn làm lễ cưới”, ông cụ Tiêu đỡ Triệu Như dậy: “Định Bân có tính cách hơi hờ hững, cũng không biết nói những lời ngọt ngào. Nhưng tôi có thể nhận ra nó rất coi trọng Tiêu Tiêu và Khang Bảo, hai người cứ yên tâm”.
“Có lời nói của ông thì tôi cũng yên tâm. Mấy ngày qua, bên ngoài bàn tán đủ thứ chuyện, tôi và Văn Xương cố nhịn cho qua là xong. Nhưng Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện thế này, cũng chưa từng bị ai chửi mắng nên…”
Triệu Như vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Định Bân: “Định Bân, dù cháu không tin hai bác thì cũng phải tin Tiêu Tiêu. Từ nhỏ nó đã được bác chiều chuộng nên ngốc nghếch, dại dột lắm. Nhưng trong lòng nó chỉ có một mình cháu thôi. Con bé rất sợ đau, sợ tiêm, nhưng vì cháu mà nó không chút sợ hãi mà rút máu ra đấy…”
“Bác gái, cháu luôn ghi nhớ chuyện này”.
“Chỉ cần cháu và Tiêu Tiêu sống hạnh phúc bên nhau thì bác cũng không mong gì hơn nữa…”
Tiêu Định Bân trầm ngâm một lát rồi mới cười nói: “Bác cứ yên tâm ạ”.
…
Một hôn lễ đơn giản đã diễn ra.
Vì cô dâu bị gãy một chân, sau phẫu thuật còn lại vài di chứng nên đi lại hơi khập khiễng, vì vậy toàn bộ quá trình làm lễ đều phải ngồi xe lăn.
Nhà họ Tiêu chỉ mời họ hàng thân thích cùng đối tác quan trọng, ngoài ra cũng đã dặn trước truyền thông không được đưa tin.
Tuy Dư Văn Xương và Triệu Như không mấy hài lòng, nhưng dẫu sao hôn lễ cũng đã xong xuôi, Tiêu Định Bân đã trở thành rể nhà họ thì tảng đá đè nặng trong lòng họ cũng được bỏ xuống.
Dư Kiều ở Thuỵ Sỹ đọc được tin Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu kết hôn thì đã là ba ngày sau.
Tờ báo đưa tin này lên cũng không viết dài, chỉ có một bức ảnh mà thôi.
Tiêu đề của bức ảnh rất biết cách gợi sự tò mò của người xem: Cô bé lọ lem bị phế gả vào nhà giàu, cậu chủ lớn vẫn hết mực yêu thương.
Bức ảnh chụp Dư Tiêu Tiêu ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn nghiêng mặt mỉm cười ngọt ngào với chú rể. Còn chú rể thì cúi xuống nhìn cô ta một cách thâm tình, sau đó vén khăn voan cho cô ta.
Dư Kiều nhìn bức ảnh đó một lúc lâu, cô không hề rơi nước mắt, gần như trong lòng cũng không có cơn sóng quá lớn nào trào dâng. Cô gấp tờ báo rồi đặt sang một bên, khi người làm mang hoa quả tới, cô còn mỉm cười nói cảm ơn.
Em bé đang bò trên thảm cỏ ngoài vườn, Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đang trông bé và chọc cho bé cười khúc khích.
Dư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Ánh nắng rất đẹp, nhiệt độ ấm áp, người mà cô yêu thương đều đang ở bên cạnh cô.
Nhưng trong lòng cô vẫn có một lỗ hổng không thể lấp đầy.
Dư Kiều cứ nghĩ trải qua cơn thập tử nhất sinh vừa rồi, cô đã đủ kiên cường. Nhưng vào đêm hôm đó, cô bật khóc tỉnh lại sau cơn mơ, cô mới nhận ra hình như có những người và chuyện không thể nào gạt bỏ được.
Cô đi tới tủ trữ đồ, sau đó lấy một cái hộp giấy trong ngăn kéo dưới cùng ra.
Cô mở hộp thì thấy bên trong có bốn bình thuốc trống không màu xanh biếc.
Cô giơ tay ra vuốt nhè nhẹ, hình như gương mặt lạnh lùng của anh đã hiện lên trên đó.
Thậm chí khi đưa mấy lọ thuốc này cho cô, anh cũng có dáng vẻ băng giá, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bỏ đi.
Giữa họ đã phát sinh chuyện thân mật nhất, nhưng họ cũng trở thành hai người xa cách nhất.
Giờ anh đã lấy người mình thích, họ còn có một bé trai đáng yêu.
Rốt ruộc là ai đã hại bà ta cùng nhà họ Dư?
Bà ta biết rõ có rất nhiều người ở đây ghen ghét với nhà mình, dẫu sao các cô gái muốn lấy Tiêu Định Bân cũng có thể xếp thành hàng dài, nhưng con gái của bà ta đã giành được vị trí ấy.
Họ ghen tỵ và tức giận thì thôi, chứ sao còn giở trò bẩn này ra, lẽ nào không sợ bị đày xuống địa ngục ư?
“Ai bảo con nhà người ta số đỏ, còn cứu được cậu chủ nhà họ Tiêu”.
“Tôi thấy cậu chủ nhà họ Tiêu cũng không mấy mặn mà với cô Dư này đâu…”
“Sao bà biết?”
“Đính hôn lâu thế rồi nhưng có bao giờ thấy cậu ấy dẫn vợ sắp cưới ra ngoài đâu. Cũng chẳng thấy thể hiện tình cảm gì với nhau là đủ biết rồi”.
“Thì sức khoẻ của cậu chủ nhà họ Tiêu không ổn, ai chả biết…”
Một vị phu nhân đanh thép nói: “Không phải cô chủ nhà họ Dư đã chữa khỏi bệnh lạ cho cậu ấy rồi à? Nếu đã chữa khỏi thì cậu ấy như người bình thường rồI còn gì. Giờ họ còn có con nữa, cậu chủ nhà họ Tiêu cũng dần tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Nhưng tại sao cậu ấy có sức đi làm, lại không có sức đi dạo hay tham gia tiệc với vợ tương lai?”
“Bà ấy, miệng lưỡi đúng là không thua ai bao giờ”.
“Tôi toàn nói sự thật thì có gì phải sợ?”
“Được rồi, đừng để bà ta nghe được…”
“Tôi cố tình cho bà ta nghe thấy đấy, trước kia các bà nịnh bợ bà ta làm tôi chướng mắt muốn chết, trông cái vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của bà ta mà tôi phát bực lên được”.
Triệu Như không nghe tiếp được nữa nên đứng dậy rồi lườm mấy người kia một cái, sau đó quay người đi vào nhà vệ sinh.
Chờ hai tháng nữa, Tiêu Tiêu chính thức được gả vào nhà họ Tiêu, bà ta nhất định sẽ trút cơn giận ngày hôm nay.
Bà ta biết người đàn bà ban nãy, đó là phu nhân của nhà họ Khương, tên là Tiết Minh Lan, nghe đâu trước kia bà ta khá thân với Tô Tẩm, trong nhà cũng có một cô con gái như hoa như ngọc, cũng từng có ý đồ gả tới nhà họ Tiêu. Thù mới nợ cũ gộp lại, đương nhiên bà ta sẽ chạy tới đây để giậu đổ bìm leo.
Nhưng có lẽ bà ta vui sớm quá rồi, Tiêu Tiêu đã sinh con trai cho Tiêu Định Bân, dù thế nào thì hai nhà Dư Tiêu cũng đã có sợi dây huyết mạch kết nối với nhau, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ là con dâu nhà họ.
“Bà nhìn bà đi, cố tình gây thù chuốc oán với bà ta làm gì. Người ta có câu thà đắc tội quân tử, chớ động tới tiểu nhân, tôi đoán là bà ta ghim thù với bà rồi đấy”.
“Ghim thoải mái, tôi mà phải sợ chắc?”
Vị phu nhân kia cười lạnh nói: “Cậu chủ nhà họ Tiêu đã lấy con gái bà ta đâu, mà dù có lấy thì tôi vẫn cứ nói tiếp đấy! Tưởng người ở đây có trí nhớ kém đã quên sạch chuyện xấu trước kia của nhà họ Dư rồi chắc?”
“Minh Lan, bà nói xem người chết trong vụ hoả hoạn gần đây của nhà họ Dư có phải Tô Tẩm và con gái của bà ấy không…”
Bà Khương nghe xong thì đỏ mắt nói: “Tôi cũng không biết, nghe nói thi thể bị thui đen, không thể nhận ra có phải Tiểu Tẩm với A Kiều hay không…”
“A Kiều?”
Triệu Tấn Tây đang cầm ly rượu nói chuyện với mấy người thì chợt ngoảnh lại rồi hỏi: “Cô ơi, A Kiều mà cô vừa nhắc là ai thế ạ?”
Minh Lan ngạc nhiên nhìn Triệu Tấn Tây rồi đáp: “Là con gái của Tô Tẩm và Dư Văn Xương, sao thế?”
Triệu Tấn Tây sững sờ rồi vội hỏi: “Cô ấy cũng tên là A Kiều ạ?”
“Gì mà cũng tên là A Kiều, còn ai có tên như thế nữa?”, Minh Lan nghi hoặc nhìn Triệu Tấn Tây: “Cậu sao thế…”
Nhà họ Dư chưa thuộc tầng lớp thượng lưu ở đây nên không mấy ai biết tới chuyện xưa của nhà họ.
Chương 132: Cuộc sống mới
Nhưng Minh Lan từng là bạn thân của Tô Tẩm, sau khi Tô Tẩm lấy chồng, vì Dư Văn Xương không thích bà ấy qua lại với những người bạn xưa nữa nên hai người mới dần xa cách. Nhưng khi Dư Kiều ra đời, Minh Lan vẫn đến mừng đầy tháng.
“Không có gì ạ”.
Triệu Tấn Tây hỏi han thêm vài câu, sau đó tạm biệt mấy người đang nói chuyện, sau đó vội vàng ra ngoài để gọi cho Tiêu Định Bân.
“Định Bân, cậu đoán xem tôi vừa hóng được tin gì ở tiệc từ thiện?”
“Tin gì?”
“Trùng hợp lắm nhé, tôi nghe Tiết phu nhân kể con gái của Dư Văn Xương và vợ cả cũng tên là A Kiều đấy…”
“Cậu bảo sao?”
Cây bút trong tay Tiêu Định Bân bị bẻ gãy, anh đứng bật dậy, bàn tay cầm điện thoại đã rịn mồ hôi.
“Tên đầy đủ là Dư Kiều, tôi thấy Tiết phu nhân gọi là A Kiều…”
Tiêu Định Bân chỉ thấy tai mình ong ong, Triệu Tấn Tây còn nói tiếp gì đó nhưng anh không nghe thấy nữa, trong đầu chỉ không ngừng quanh quẩn một cái tên A Kiều…
…
“A Kiều…”
Tô Tẩm nắm chặt tay con gái, từ lúc xuống máy bay rồi đi cầu thang, chân bà ấy có vẻ hơi run run.
Dư Kiều bế em bé rồi mỉm cười với mẹ mình nói: “Đừng sợ, có chú Thời đi cùng mình rồi mà mẹ”.
Tốc độ nói của cô rất chậm, có nhiều chữ chưa rõ nét nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Kể ra cũng lạ, cô mất giọng gần chục năm, nhưng sau khi hôn mê tỉnh lại thì đã hồi phục được kha khá.
Khi Tô Tẩm nghe thấy một câu nói hoàn chỉnh của Dư Kiều, bà đã mừng đến mức suýt phát điên.
Còn Dư Kiều cũng không biết tại sao, sau khi mình từ cửa môn quan trở về lại nhận được món quà này từ ông trời.
Nhưng dù sao thì cũng là một việc rất may mắn.
Sau này, cô có thể dạy em bé nói chuyện rồi bi bô với bé cả ngày, chờ em bé lớn, cô có thể dạy bé ca hát như mẹ đã dạy cô năm xưa.
“A Kiều nói phải, có tôi đây rồi bà còn sợ gì nữa?”, Thời Viễn Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tẩm, Dư Kiều mím môi cười, còn Tô Tẩm ngại ngùng định rụt tay lại nhưng Thời Viễn Sơn càng nắm chặt hơn.
Thời Viễn Sơn có một căn biệt thự ở Thuỵ Sỹ, căn này nằm dưới một ngọn núi nhỏ rất đẹp, trong vườn đều là hoa tươi và cây cối được cắt tỉa thường xuyên.
Trước biệt thự còn có một dòng sông nhỏ, khi họ xuống xe đã nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi đùa cạnh bờ sông.
Tô Tẩm vừa nhìn đã thấy thích nơi này.
Hồi còn trẻ, bà cũng từ mơ đến căn nhà sau này. Bà nhớ khi ấy mình và Thời Viễn Sơn đã từng nói trong nhà phải có thật nhiều hoa tươi.
Tốt nhất là một căn nhà màu trắng, tường thì thấp với hàng rào tre, cửa sổ cũng cùng màu.
Nhưng Dư Văn Xương là một người chỉ thích kiếm tiền và vàng ngọc, nhà của họ trông rất sang trọng nhưng nền móng lại kém.
Chương 133: Trùng hợp hay cố tình?
Tô Tẩm đi theo Thời Viễn Sơn đến cổng biệt thự, ngắm nhìn mọi thứ trong mơ xuất hiện trước mắt, viền mắt bà đỏ lên.
“Tiểu Tẩm, bà còn nhớ những gì từng nói với tôi không…”
Thời Viễn Sơn nói nhỏ bên tai Tô Tẩm, cuối cùng bà đã rơi lệ: “Viễn Sơn…”
Dư Kiều bế em bé đang khua múa tay trong lòng, sau đó đi cùng người làm vào phòng mình, để hai người kia ở lại nói chuyện riêng với nhau.
Theo Dư Kiều thấy, dù bất kỳ mặt nào, Thời Viễn Sơn cũng tốt hơn Dư Văn Xương rất nhiều lần, ông ấy cũng có tính cách phù hợp với mẹ cô.
Cô rất muốn Tô Tẩm đồng ý lời tỏ tình của Thời Viễn Sơn, dẫu sao bà cũng đã phải chịu khổ nhiều năm, phận làm con như cô cũng muốn bà có một cuộc sống hạnh phúc.
Tối đến, Tô Tẩm vẫn chạy đến ngủ cùng phòng với Dư Kiều.
Dư Kiều dỗ em bé ngủ xong thì nói nhỏ với mẹ mình.
“Mẹ, thật ra con luôn thấy lạ vì sao năm xưa mẹ với chú Thời yêu nhau như vậy mà sau mẹ lại lấy người đó…”
Tô Tẩm không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, đó là nỗi đau cũng là điều tiếc nuối trong lòng bà.
Nếu trong bữa tiệc sinh nhật năm đó, bà không bị bạn bè chuốc say thì đã chẳng hồ đồ xảy ra quan hệ với Dư Văn Xương.
Năm đó, Dư Văn Xương điên cuồng theo đuổi bà, nhưng người bà thích là Thời Viễn Sơn.
Về sau, do phát sinh quan hệ với Dư Văn Xương nên không lâu sau bà đã có thai, vì vậy bà mới lấy ông ta.
Lúc đó, bố mẹ Tô Tẩm đều không đồng ý, thậm chí họ còn định bắt Tô Tẩm phá thai. Nhưng Dư Văn Xương đã quỳ bên ngoài nhà họ một ngày một đêm, điều này khiến bố mẹ Tô Tẩm cảm động nên mới gả cô con gái duy nhất của mình cho ông ta.
Dư Kiều nghe mẹ mình thổn thức kể xong thì lại có thêm vài nghi vấn: “Mẹ, nếu đó là sinh nhật mẹ thì chú Thời cũng phải đến chứ, mà sao mẹ lại mời người đó?”
Tô Tẩm lắc đầu: “Không, mẹ có mời ông ta đâu. Nhưng ông ta nghe được nơi mẹ tổ chức tiệc từ người khác nên tự đến, mẹ cũng ngại không muốn đuổi…”
“Thế sao mẹ uống say xong, chú Thời lại không đưa mẹ về?”
“Hôm đó ông ấy cũng bị chuốc say, cuối cùng còn đứng không vững…”
“Mẹ để người kia đưa về à?”
Tô Tẩm lại lắc đầu: “Làm gì có, vì mẹ cũng uống hơi nhiều nên đã đặt phòng nghỉ lại đó luôn. Nhưng khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy ông ta…”
Tô Tẩm che mặt nói: “Mẹ không hề biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta bảo chính mẹ đã giữ ông ta lại…”
Dư Kiều bịt chặt miệng, trong lòng cô vô cùng hi vọng mình không có chút quan hệ máu mủ gì với Dư Văn Xương cả.
Nhưng theo những gì Tô Tẩm kể lại thì có lẽ đêm đó Dư Văn Xương đã giở trò nên mới được như ý nguyện.
Giờ có nói gì cũng đã muộn, hiện tại đã có Thời Viễn Sơn, Dư Kiều thật sự mong Tô Tẩm có thể bước ra khỏi nỗi đau trong quá khử để tái hợp với ông ấy.
…
“Định Bân, tôi hỏi vị phu nhân kia rồi, bà ấy bảo con gái của Dư Văn Xương và vợ cả tên là Dư Kiều, nhưng cô gái ấy không bị câm…”
Chương 134: Cô chủ nhà họ Dư nhảy lầu
Triệu Tấn Tây thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng A Kiều bị câm từ nhỏ, người nhà họ Dư đều biết cả, cho nên chắc chúng ta nhầm rồi, họ không phải cùng một người”.
“Tấn Tây, cậu có nghĩ vụ hoả hoạn của nhà họ Dư là chẳng may không?”
Triệu Tấn Tây cau mày đáp: “Hôm đó, gió rất to, trời lại khô hanh nên đúng là rất dễ bùng lửa”.
Tiêu Định Bân gật gù nói: “Đúng vậy, xem ra mọi thứ đều được sắp xếp rất chu toàn”.
“Dạo này, Khang Bảo vẫn khóc suốt à?”
“Ông tôi đã đến chùa Phổ Tề một chuyến rồi, hôm sau còn cho thằng bé đi cùng, đại sư ở đó niệm kinh rồi làm phép cả mấy ngày trời. Nhưng mấy hôm nay, cứ đến tối là nó lại khóc mãi như trước”.
“Lạ thật đấy!”, tuy Triệu Tấn Tây sống rất tuỳ hứng, không tin vào chuyện ma quỷ, cũng không muốn lấy vợ sinh con, nhưng anh ấy lại rất thương yêu Khang Bảo đáng yêu.
“Cũng không biết làm sao nữa, mỗi lần thằng bé khóc thì ai nghe cũng xót, nói khó nghe thì bảo nó giống đứa nhỏ không có mẹ trên ti vi…”
Tiêu Định Bân cười khổ nói: “Tiêu Tiêu cũng bị hành đến khổ, giờ bọn tôi không biết phải làm sao nữa”.
“Còn một tháng nữa là đến lễ cưới của cậu rồi, cậu vẫn định lấy Dư Tiêu Tiêu à?”
“Tấn Tây, thật lòng mà nói thì tôi đang rất mâu thuẫn”.
Tiêu Định Bân vừa nói xong thì người làm đầy bàng hoàng chạy tới báo: “Cậu chủ, cậu chủ, bên nhà họ Dư xảy ra chuyện rồi…”
“Chuyện gì?”
“Cô Dư nhảy lầu, bà Dư đã ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại cũng đòi nhảy lầu theo nhưng đã bị người khác cản lại. Giờ nhà bên đó đang loạn lắm ạ…”
“Định Bân…”
Triệu Tấn Tây lo lắng nhìn anh, Tiêu Định Bân chầm chậm đứng dậy, sắc mắt biến đổi liên tục, cuối cùng anh vẫn cắn răng nói: “Tôi biết rồi, Tiêu Tiêu đang ở đâu?”
“Ở viện ạ…”
Bệnh viện.
Triệu Như khóc đến chết đi sống lại trước phòng phẫu thuật, còn Dư Văn Xương trông cũng tiều tuỵ, hốc hác.
Khi thấy Tiêu Định Bân và ông cụ Tiêu đến, Triệu Như như vớ được cái phao cứu sinh, vội vàng bổ nhào tới ôm chân anh: “Định Bân… hãy cứu Tiêu Tiêu đi, nhất định phải cứu con bé. Con bé nghe mấy lời đàm tếu xấu xa bên ngoài nên bế tắc, suốt ngày lén khóc thầm một mình. Hôm nay, vốn nó định ra ngoài đi chơi với bạn, nhưng không ngờ lại gặp người nhà họ Khương. Không biết bà Khương đã nói gì mà lúc về, nó cứ khang khác, trong lúc mọi người không để ý, nó đã nhảy lầu…”
Triệu Như khóc đến đau lòng: “Bác chỉ có mỗi mình nó thôi, nó mà chết thì bác cũng không sống nữa…”
“Được rồi, Tiêu Tiêu đang phẫu thuật ở trong, bà cứ khóc lóc thế này, làm phiền tới bác sĩ thì sao”.
Dư Văn Xương nói rồi thì kéo Triệu Như lại, nhưng bà ta lại đẩy ông ta sang một bên: “Ông cút đi! Tất cả là tại ông, tại ông bảo cùng lắm thì huỷ hôn với nhà họ Tiêu nên Tiêu Tiêu mới tuyệt vọng nhảy lầu…”
“Ông bà Dư…”
Ông cụ Tiêu trầm giọng nói: “Tiêu Tiêu đã cứu mạng Định Bân và sinh ra Khang Bảo, con bé là ân nhân của gia đình chúng tôi, cũng là mẹ của chắt đích tôn nhà tôi. Lễ cưới đã được định ngày rồi, chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện huỷ hôn, còn mấy tin đồn ở ngoài thì chúng tôi cũng không bận tâm đâu. Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, tôi biết rất rõ điều này”.
Chương 135: Thời gian sẽ giúp ta quên đi người trong lòng
“Thưa ông…”, Triệu Như cảm động thút thít.
“Yên tâm, chờ Tiêu Tiêu ra ngoài, tôi sẽ bảo với con bé nghỉ ngơi cho tốt còn làm lễ cưới”, ông cụ Tiêu đỡ Triệu Như dậy: “Định Bân có tính cách hơi hờ hững, cũng không biết nói những lời ngọt ngào. Nhưng tôi có thể nhận ra nó rất coi trọng Tiêu Tiêu và Khang Bảo, hai người cứ yên tâm”.
“Có lời nói của ông thì tôi cũng yên tâm. Mấy ngày qua, bên ngoài bàn tán đủ thứ chuyện, tôi và Văn Xương cố nhịn cho qua là xong. Nhưng Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện thế này, cũng chưa từng bị ai chửi mắng nên…”
Triệu Như vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Định Bân: “Định Bân, dù cháu không tin hai bác thì cũng phải tin Tiêu Tiêu. Từ nhỏ nó đã được bác chiều chuộng nên ngốc nghếch, dại dột lắm. Nhưng trong lòng nó chỉ có một mình cháu thôi. Con bé rất sợ đau, sợ tiêm, nhưng vì cháu mà nó không chút sợ hãi mà rút máu ra đấy…”
“Bác gái, cháu luôn ghi nhớ chuyện này”.
“Chỉ cần cháu và Tiêu Tiêu sống hạnh phúc bên nhau thì bác cũng không mong gì hơn nữa…”
Tiêu Định Bân trầm ngâm một lát rồi mới cười nói: “Bác cứ yên tâm ạ”.
…
Một hôn lễ đơn giản đã diễn ra.
Vì cô dâu bị gãy một chân, sau phẫu thuật còn lại vài di chứng nên đi lại hơi khập khiễng, vì vậy toàn bộ quá trình làm lễ đều phải ngồi xe lăn.
Nhà họ Tiêu chỉ mời họ hàng thân thích cùng đối tác quan trọng, ngoài ra cũng đã dặn trước truyền thông không được đưa tin.
Tuy Dư Văn Xương và Triệu Như không mấy hài lòng, nhưng dẫu sao hôn lễ cũng đã xong xuôi, Tiêu Định Bân đã trở thành rể nhà họ thì tảng đá đè nặng trong lòng họ cũng được bỏ xuống.
Dư Kiều ở Thuỵ Sỹ đọc được tin Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu kết hôn thì đã là ba ngày sau.
Tờ báo đưa tin này lên cũng không viết dài, chỉ có một bức ảnh mà thôi.
Tiêu đề của bức ảnh rất biết cách gợi sự tò mò của người xem: Cô bé lọ lem bị phế gả vào nhà giàu, cậu chủ lớn vẫn hết mực yêu thương.
Bức ảnh chụp Dư Tiêu Tiêu ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn nghiêng mặt mỉm cười ngọt ngào với chú rể. Còn chú rể thì cúi xuống nhìn cô ta một cách thâm tình, sau đó vén khăn voan cho cô ta.
Dư Kiều nhìn bức ảnh đó một lúc lâu, cô không hề rơi nước mắt, gần như trong lòng cũng không có cơn sóng quá lớn nào trào dâng. Cô gấp tờ báo rồi đặt sang một bên, khi người làm mang hoa quả tới, cô còn mỉm cười nói cảm ơn.
Em bé đang bò trên thảm cỏ ngoài vườn, Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đang trông bé và chọc cho bé cười khúc khích.
Dư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Ánh nắng rất đẹp, nhiệt độ ấm áp, người mà cô yêu thương đều đang ở bên cạnh cô.
Nhưng trong lòng cô vẫn có một lỗ hổng không thể lấp đầy.
Dư Kiều cứ nghĩ trải qua cơn thập tử nhất sinh vừa rồi, cô đã đủ kiên cường. Nhưng vào đêm hôm đó, cô bật khóc tỉnh lại sau cơn mơ, cô mới nhận ra hình như có những người và chuyện không thể nào gạt bỏ được.
Cô đi tới tủ trữ đồ, sau đó lấy một cái hộp giấy trong ngăn kéo dưới cùng ra.
Cô mở hộp thì thấy bên trong có bốn bình thuốc trống không màu xanh biếc.
Cô giơ tay ra vuốt nhè nhẹ, hình như gương mặt lạnh lùng của anh đã hiện lên trên đó.
Thậm chí khi đưa mấy lọ thuốc này cho cô, anh cũng có dáng vẻ băng giá, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bỏ đi.
Giữa họ đã phát sinh chuyện thân mật nhất, nhưng họ cũng trở thành hai người xa cách nhất.
Giờ anh đã lấy người mình thích, họ còn có một bé trai đáng yêu.