-
Chương 111-113
Chương 111: Ai là chủ?
Hôm nay, rõ ràng biết mình nổi nóng như vậy là không nên nhưng nghe mấy lời của quản gia xong, anh đã mất khống chế.
Dù A Kiều và Triệu cường đã đính hôn thì sao?
Nếu cô còn là người làm của nhà họ Tiêu thì vẫn là người của anh.
Tiêu Định Bân thở ra một hơi rồi gọi Giang Nguyên vào.
“Cậu chủ, A Kiều đang bị thương mà quỳ cũng lâu rồi, cho cô ấy đứng dậy nhé ạ!”
Giang Nguyên đi theo Tiêu Định Bân đã lâu nên khá hiểu anh, vì thế anh ta biết rõ cậu chủ có một tình cảm đặc biệt dành cho Dư Kiều.
Hình phạt như vậy cũng nặng rồi, nhớ A Kiều mà làm sao thì khéo cậu chủ lại là người đau lòng nhất.
“Ai nhờ anh nói đỡ cho cô ta?”
Giang Nguyên cười nói: “Tôi đã được ăn món do A Kiều nấu mấy lần nên muốn nói đỡ cho người ta mấy câu ấy mà, cậu chủ xem đi, nếu bắt cô ấy quỳ tiếp thì sẽ bị thương đến vai, chân, khéo cả chục ngày cũng không khỏi mất…”
Tiêu Định Bân thờ ơ vịn vào tay Giang Nguyên ngồi xuống sofa, sau đó hừ nói: “Đúng là không tuân thủ quy tắc!”
“Vâng, hai ông bà già kia vớ vẩn nên đáng bị đánh, còn A Kiều cũng thật là, dù có bị câm thì cũng nên tìm cách nói với cậu chủ một tiếng rồi hãy đi chứ”.
Câu nói của Giang Nguyên khiến lửa giận trong lòng Tiêu Định Bân giảm bớt.
Đúng thế, A Kiều bị câm, anh cần gì phải so đó với một người như vậy.
“Anh đi bảo cô ta đứng dậy đi”.
Giang Nguyên cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.
“Chờ chút!”
Tiêu Định Bân gọi Giang Nguyên lại: “Tôi không phạt cô ta quỳ nữa, nhưng chuyện hôm nay chưa xong được, anh dẫn cô ta đến đây”.
Khi Giang Nguyên đến bảo Dư Kiều đứng dậy thi chân cô đã đau đến mức không đứng vững được.
Cô xoa chân rồi định về phòng mình, nhưng Giang Nguyên lại cười nói: “A Kiều, cậu chủ bảo cô đến phòng sách”.
Thấy Dư Kiều có vẻ ngạc nhiên, Giang Nguyên nói: “Cậu chủ không nhìn thấy gì cả nên tâm trạng u uất, thường xuyên nóng giận, cô nên thông minh hơn một chút, cậu ấy bảo cô làm gì thì hãy làm nấy, rõ chưa?”
Dư Kiều vịn vào cầu thang đi lên tầng, cửa phòng sách khép hờ, cô gõ cửa, nghe thấy Tiêu Định Bân bảo “Vào đi” thì cô mới dám vào.
Tiêu Định Bân vẫn ngồi trên sofa, anh không ngoảnh lại mà nói: “Lại đây”.
Dư Kiều chầm chậm đi tới cạnh anh.
Tiêu Định Bân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cô có biết chủ của nhà này là ai không?”
Dư Kiều ngước lên nhìn anh, chỉ có lúc này cô mới dám mở to mắt mà nhìn anh không chút rụt rè.
“Anh!”
“Đừng quên cô đến đây rồi thì đã là người nhà họ Tiêu, từng lời nói và hàng động đều phải do tôi quyết định, nhớ chưa?”
“Vâng”.
“Sau này muốn làm gì hay đi đâu, gặp ai cũng phải nói với tôi, tôi cho phép thì mới được làm”.
“Vâng”.
Chương 112: Chép sách
Dư Kiều nhớ kỹ lời Giang Nguyên nói nên rất ngoan ngoãn.
Tiêu Định Bân vốn đang nhíu chặt mày rõ ràng cũng dịu đi một chút, anh chậm rãi quay mặt lại nhìn về phía Dư Kiều.
Dư Kiều vội dời tầm mắt cúi thấp đầu, biết rõ anh không thể thấy mình nhìn anh chằm chằm, nhưng cô vẫn có chút chột dạ.
“Kể từ hôm nay, cô sao chép lại cuốn sách này trong phòng làm việc của tôi, trước khi mắt tôi hồi phục thì cuốn sách này phải được sao chép xong”.
Tiêu Định Bân giao cuốn sách trước mặt cho cô, đó là một cuốn sách cổ, có chừng mười phần.
“Được”.
Dư Kiều đưa tay nhận sách, Tiêu Định Bân lại đè lại bìa sách: “Bắt đầu từ hôm sau đi”.
Anh nhớ ra trên vai cô còn vết thương, còn là bị ở vai phải.
“Đợi vết thương cô tốt hơn chút rồi hãy bắt đầu”.
Trong lòng Dư Kiều có chút ngọt ngào: “Vâng”.
“Tránh ảnh hưởng chuyện bếp núc”.
Tiêu Định Bân nói thêm một câu, nụ cười trên miệng Dư Kiều cũng không bị ảnh hưởng, lúc này cô thật sự rất vui.
Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu không vui đứng trước mặt Triệu Như, với sự giúp đỡ từ Triệu Như, giúp cột miếng đệm silicon hình tròn hơi lồi lên vào bụng cô ta.
“Được rồi, thả váy xuống, mẹ nhìn thử xem”.
“Phiền chết được, ngày nóng như vậy mà còn phải mang theo cái thứ quỷ này”. Dư Tiêu Tiêu buông váy xuống, nhìn phần eo đẫy đà của mình: “Mấy ngày kiểu này khi nào mới kết thúc chứ?”
“Đợi trời trở lạnh là tốt hơn rồi, con ghét cũng vô dụng thôi, cũng chỉ còn chừng sáu tháng, ráng nhịn chút”.
Triệu Như giúp cô ta kéo váy gọi lại: “Thôi, con về cũng bảy tám hôm rồi, nên quay lại Hoa Nguyệt Sơn thôi, cứ ở nhà mẹ đẻ mãi cũng không nên”.
Dư Tiêu Tiêu không muốn quay về chút nào, nói là cô ta ở nhà mẹ đẻ nhưng thực ra hơn phân nửa thời gian thì đều lăn lộn chơi đùa với Kiều Cảnh Minh.
Tính cách cô ta như vậy, ở cùng với Tiêu Định Bân tính cách lạnh nhạt ít nói, không biết dỗ ngọt phụ nữ đúng thực là chán muốn chết.
“Được rồi, đừng có làm vẻ mặt không vui như vậy, con là bà chủ tương lai nhà họ Tiêu, trong bụng còn có đứa cháu quý báu của nhà họ Tiêu, ráng nhịn qua mấy tháng thì mọi chuyện suôn sẻ rồi”.
Triệu Như tiễn lên xe rồi nói: “Bây giờ mắt Tiêu Định Bân không thấy đường là chuyện rất có lợi cho con, con về bên đó phải nhớ dịu dàng cẩn thận dỗ dành cậu ra, con là ân nhân cứu mạng cậu ta, bây giờ còn mang thai, nhà họ Tiêu chỉ hận không thể lấy lòng con, Tiêu Tiêu, mẹ cảnh cáo con, đây là tấm thẻ tốt, con tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì bất lợi cho mẹ!”
“Được rồi được rồi, biết rồi, cả ngày cứ lải nhải mấy chuyện này, con có thể gây ra chuyện gì chứ, con sắp chết ngạt ở nhà họ Tiêu rồi…”
Cô ta không phải là người dịu dàng, biết săn sóc, đoan trang, nhưng lại phải giả vờ dáng vẻ nhẹ nhàng ân cần.
Rõ ràng là người thích chơi đùa nhưng phải ở bên một người cả ngày chẳng nói câu nào, nếu không phải vị trí bà chủ tương lai nhà họ Tiêu thực sự mê người, nhà họ Tiêu danh giá như vậy thì cô ta chưa chắc muốn gả cho Tiêu Định Bân.
Dư Tiêu Tiêu quay về Hoa Nguyệt Sơn, vui mừng cho người lấy đủ loại thuốc bổ và quà cáp do Triệu Như chuẩn bị từ trên xe xuống, nói với Tiêu Định Bân: “Mẹ lo lắng cho sức khỏe anh, mấy thứ này là mẹ bảo em đem về bồi bổ thân thể cho anh, Định Bân anh đến xem xem, có nhân sâm còn có cả tổ yến, linh chi, rất tốt cho thân thể…”
Tiêu Định Bân ngoài mặt không vui vẻ gì, chỉ ôn hòa nói: “Bây giờ em đang mang thai, mấy thứ bồi bổ này nên để lại cho em”.
“Bây giờ mẹ thiên vị lắm đấy, em về nhà ở chưa được mấy ngày mà đã vội đuổi em về chăm sóc anh rồi”. Dư Tiêu Tiêu hờn dỗi nói, ôm cánh tay Tiêu Định Bân: “Mấy ngày nay em quay về, anh có nhớ em không?”
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, Dư Tiêu Tiêu âm thầm bĩu môi, anh lúc này cũng cao cao tại thượng như vậy, ngay cả lời dỗ dành phụ nữ cũng chẳng nói.
“Nếu em nhớ nhà thì cứ ở lại thêm mấy ngày đi, hiện tại mắt anh không nhìn thấy gì, cũng không thể chăm sóc tốt cho em được, bây giờ Hoa Nguyệt Sơn cũng ít người, không có chuyện gì, bụng em còn đang mang thai, bác gái có kinh nghiệm hơn, có bác ấy chăm sóc cho em, anh cũng yên tâm hơn”.
Chương 113: Trai hay gái
“Em vừa về anh đã đuổi em đi rồi sao?”, Dư Tiêu Tiêu ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, anh cao hơn cô ta gần một cái đầu, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt thì vô cùng tuấn tú, cho dù anh bị bệnh nhiều năm nhưng các tiểu thư danh giá ở thủ đô, nào có ai không muốn gả cho anh chứ?
Nhưng hiện tại, anh chính là chồng chưa cưới của Dư Tiêu Tiêu cô ta đây.
Nghĩ đến những ánh mắt hâm mộ ghen tị mỗi khi cô ta ra ngoài, nhớ đến lúc trước, ngay cả tư cách tham gia các buổi tụ hội danh môn cũng không có, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành tiêu điểm trong đó.
Ngay cả nhà họ Dư cũng theo đó mà đi lên, một bước trở thành gia tộc nổi danh khắp thủ đô.
Những thứ này đều là do nhà họ Tiêu và Tiêu Định Bân mang lại cho cô ta.
Dư Tiêu Tiêu không ngốc, cho dù có mạo hiểm lăn lộn cùng Kiều Cảnh Minh, nhưng cô ta vẫn biết phải hành động cẩn thận, thận trọng.
Huống hồ, hiện tại “đứa nhỏ” trong bụng cô ta vẫn đang ở tình trạng này, cô ta càng phải lôi kéo Tiêu Định Bân.
“Định Bân, mấy ngày nay em về nhà mẹ, ngày nào cũng nhớ đến anh…”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng tựa vào ngực chàng trai, hai tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh: “Cục cưng của chúng ta cũng sắp ba thắng rồi, Định Bân, anh cảm nhận được không?”
Nghĩ đến trong bụng cô ta đã có con của anh, đó là kết tinh kéo dài huyết mạch của hai người, bất giác lòng anh cũng mềm nhũn, ngón tay chậm rãi đặt lên bụng cô ta, nghĩ đến bên trong đã có một sinh mạng nhỏ, Tiêu Định Bân cúi đầu khẽ hôn vào giữa trán Dư Tiêu Tiêu: “Mắt anh không thấy được, không thể chăm sóc tốt cho em, đợi đến khi thai lớn hơn một chút, em muốn về nhà mẹ ở cũng được, Tiêu Tiêu, anh không phải đuổi em đi, em là mẹ của con anh, anh hy vọng em có thể có cuộc sống vui vẻ theo ý mình, muốn sống sao thì sống, em hiểu không?”
Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép trong lòng anh, gật đầu: “Ừ, nhưng em rất nhớ anh, em vẫn nên ở cùng anh ở Hoa Nguyệt Sơn một thời gian trước vậy”.
Tiêu Định Bân gật đầu: “Được”.
Ba tháng sau vụ tai nạn xe kia, cuối cùng nhà họ Hoắc cùng từ bỏ việc tìm kiếm, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Hoắc Kình rồi tổ chức một đám tang nhỏ.
Gần trăm dặm mặt sông cũng không bỏ qua một tấc bùn nhưng vẫn không tìm thấy thi thể Hoắc Kình.
Tuy không có bên truyền thông nào dám đưa tin này, nhưng cả giới thượng lưu thủ đô gần như đều biết rõ, thời gian trước, con riêng chủ gia tộc họ Hoắc, Hoắc Kình đã mất mạng trong vụ tai nạn xe.
Còn về vụ tai nạn xe kia rốt cuộc là tai nạn, hay do người nào gây ra thì không ai truy cứu nữa.
Ngày nhà họ Hoắc lập mộ cho Hoắc Kình, Thời Viễn Sơn gửi cho Dư Kiều một tấm ảnh, đó là cảnh tượng hạ táng Hoắc Kình, còn có cả bia mộ của anh ta.
Thời Viễn Sơn còn nói cho cô, Hoắc Kình không được hạ táng trong phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc, mà chỉ chôn ở trên núi bên cạnh phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc.
Hôm đó, đúng lúc Tiêu Định Bân đưa Dư Tiêu Tiêu quay về nhà họ Dư, bên phòng bếp cũng không cần đến cô, một mình Dư Kiều trốn ở phòng chứa đồ, đau đớn khóc một trận.
Tuy Thời Viễn Sơn an ủi cô trong tin nhắn, không tìm được thi thể, nói không chừng còn có khả năng sống sót, dù sao nước sông chảy xiết, sông dài rộng lớn, có khi Hoắc Kình rơi xuống nước thì đã bị đẩy xuống hạ du, được người ta cứu cũng không biết chừng.
Nhưng Dư Kiều biết, hy vọng này xa vời thế nào, hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là lời mà Thời Viễn Sơn an ủi cô mà thôi.
Thời Viễn Sơn còn hỏi cô sao cô mãi vẫn chưa đi làm, ông đến mấy lần cũng không gặp được cô.
Dư Kiều nói với ông là, cô đã quay về nhà cũ.
Thời Viễn Sơn hỏi cô khi nào quay về, Dư Kiều không đáp.
Mặc dù ấn tượng của cô với Thời Viễn Sơn rất tốt, mà Thời Viễn Sơn cũng từng giúp cô hai lần, cô nhìn ra được Thời Viễn Sơn là người tốt, chỉ là tình hình hiện tại của cô như vậy, không phù hợp để tiếp cận gần gũi với ai cả.
Sau đó Thời Viễn Sơn cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Bụng Dư Kiều ngày càng lớn hơn, tuy thời tiết đã vào thu, nhưng cũng không giấu được bụng cô.
“A Kiều, không phải cô mới bầu ba tháng thôi sao? Sao nhìn bụng cô giống như bốn năm tháng rồi vậy?”
Lúc Dư Kiều đi đến phòng bếp, có người tò mò hỏi.
“Cô ấy cũng không nói được, cô hỏi cô ấy làm gì?”
“Đúng vậy, tôi cứ quên mất A Kiều không nói được, nhưng mà, cô nhìn bụng A Kiều đi, cô đoán cô ấy mang thai bé trai hay bé gái?”
“Sao tôi đoán ra được chứ, lại nói, nói không chừng là sinh đôi, long phụng thai đấy, cái này ai cũng không đoán đúng được…”
Hôm nay, rõ ràng biết mình nổi nóng như vậy là không nên nhưng nghe mấy lời của quản gia xong, anh đã mất khống chế.
Dù A Kiều và Triệu cường đã đính hôn thì sao?
Nếu cô còn là người làm của nhà họ Tiêu thì vẫn là người của anh.
Tiêu Định Bân thở ra một hơi rồi gọi Giang Nguyên vào.
“Cậu chủ, A Kiều đang bị thương mà quỳ cũng lâu rồi, cho cô ấy đứng dậy nhé ạ!”
Giang Nguyên đi theo Tiêu Định Bân đã lâu nên khá hiểu anh, vì thế anh ta biết rõ cậu chủ có một tình cảm đặc biệt dành cho Dư Kiều.
Hình phạt như vậy cũng nặng rồi, nhớ A Kiều mà làm sao thì khéo cậu chủ lại là người đau lòng nhất.
“Ai nhờ anh nói đỡ cho cô ta?”
Giang Nguyên cười nói: “Tôi đã được ăn món do A Kiều nấu mấy lần nên muốn nói đỡ cho người ta mấy câu ấy mà, cậu chủ xem đi, nếu bắt cô ấy quỳ tiếp thì sẽ bị thương đến vai, chân, khéo cả chục ngày cũng không khỏi mất…”
Tiêu Định Bân thờ ơ vịn vào tay Giang Nguyên ngồi xuống sofa, sau đó hừ nói: “Đúng là không tuân thủ quy tắc!”
“Vâng, hai ông bà già kia vớ vẩn nên đáng bị đánh, còn A Kiều cũng thật là, dù có bị câm thì cũng nên tìm cách nói với cậu chủ một tiếng rồi hãy đi chứ”.
Câu nói của Giang Nguyên khiến lửa giận trong lòng Tiêu Định Bân giảm bớt.
Đúng thế, A Kiều bị câm, anh cần gì phải so đó với một người như vậy.
“Anh đi bảo cô ta đứng dậy đi”.
Giang Nguyên cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.
“Chờ chút!”
Tiêu Định Bân gọi Giang Nguyên lại: “Tôi không phạt cô ta quỳ nữa, nhưng chuyện hôm nay chưa xong được, anh dẫn cô ta đến đây”.
Khi Giang Nguyên đến bảo Dư Kiều đứng dậy thi chân cô đã đau đến mức không đứng vững được.
Cô xoa chân rồi định về phòng mình, nhưng Giang Nguyên lại cười nói: “A Kiều, cậu chủ bảo cô đến phòng sách”.
Thấy Dư Kiều có vẻ ngạc nhiên, Giang Nguyên nói: “Cậu chủ không nhìn thấy gì cả nên tâm trạng u uất, thường xuyên nóng giận, cô nên thông minh hơn một chút, cậu ấy bảo cô làm gì thì hãy làm nấy, rõ chưa?”
Dư Kiều vịn vào cầu thang đi lên tầng, cửa phòng sách khép hờ, cô gõ cửa, nghe thấy Tiêu Định Bân bảo “Vào đi” thì cô mới dám vào.
Tiêu Định Bân vẫn ngồi trên sofa, anh không ngoảnh lại mà nói: “Lại đây”.
Dư Kiều chầm chậm đi tới cạnh anh.
Tiêu Định Bân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cô có biết chủ của nhà này là ai không?”
Dư Kiều ngước lên nhìn anh, chỉ có lúc này cô mới dám mở to mắt mà nhìn anh không chút rụt rè.
“Anh!”
“Đừng quên cô đến đây rồi thì đã là người nhà họ Tiêu, từng lời nói và hàng động đều phải do tôi quyết định, nhớ chưa?”
“Vâng”.
“Sau này muốn làm gì hay đi đâu, gặp ai cũng phải nói với tôi, tôi cho phép thì mới được làm”.
“Vâng”.
Chương 112: Chép sách
Dư Kiều nhớ kỹ lời Giang Nguyên nói nên rất ngoan ngoãn.
Tiêu Định Bân vốn đang nhíu chặt mày rõ ràng cũng dịu đi một chút, anh chậm rãi quay mặt lại nhìn về phía Dư Kiều.
Dư Kiều vội dời tầm mắt cúi thấp đầu, biết rõ anh không thể thấy mình nhìn anh chằm chằm, nhưng cô vẫn có chút chột dạ.
“Kể từ hôm nay, cô sao chép lại cuốn sách này trong phòng làm việc của tôi, trước khi mắt tôi hồi phục thì cuốn sách này phải được sao chép xong”.
Tiêu Định Bân giao cuốn sách trước mặt cho cô, đó là một cuốn sách cổ, có chừng mười phần.
“Được”.
Dư Kiều đưa tay nhận sách, Tiêu Định Bân lại đè lại bìa sách: “Bắt đầu từ hôm sau đi”.
Anh nhớ ra trên vai cô còn vết thương, còn là bị ở vai phải.
“Đợi vết thương cô tốt hơn chút rồi hãy bắt đầu”.
Trong lòng Dư Kiều có chút ngọt ngào: “Vâng”.
“Tránh ảnh hưởng chuyện bếp núc”.
Tiêu Định Bân nói thêm một câu, nụ cười trên miệng Dư Kiều cũng không bị ảnh hưởng, lúc này cô thật sự rất vui.
Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu không vui đứng trước mặt Triệu Như, với sự giúp đỡ từ Triệu Như, giúp cột miếng đệm silicon hình tròn hơi lồi lên vào bụng cô ta.
“Được rồi, thả váy xuống, mẹ nhìn thử xem”.
“Phiền chết được, ngày nóng như vậy mà còn phải mang theo cái thứ quỷ này”. Dư Tiêu Tiêu buông váy xuống, nhìn phần eo đẫy đà của mình: “Mấy ngày kiểu này khi nào mới kết thúc chứ?”
“Đợi trời trở lạnh là tốt hơn rồi, con ghét cũng vô dụng thôi, cũng chỉ còn chừng sáu tháng, ráng nhịn chút”.
Triệu Như giúp cô ta kéo váy gọi lại: “Thôi, con về cũng bảy tám hôm rồi, nên quay lại Hoa Nguyệt Sơn thôi, cứ ở nhà mẹ đẻ mãi cũng không nên”.
Dư Tiêu Tiêu không muốn quay về chút nào, nói là cô ta ở nhà mẹ đẻ nhưng thực ra hơn phân nửa thời gian thì đều lăn lộn chơi đùa với Kiều Cảnh Minh.
Tính cách cô ta như vậy, ở cùng với Tiêu Định Bân tính cách lạnh nhạt ít nói, không biết dỗ ngọt phụ nữ đúng thực là chán muốn chết.
“Được rồi, đừng có làm vẻ mặt không vui như vậy, con là bà chủ tương lai nhà họ Tiêu, trong bụng còn có đứa cháu quý báu của nhà họ Tiêu, ráng nhịn qua mấy tháng thì mọi chuyện suôn sẻ rồi”.
Triệu Như tiễn lên xe rồi nói: “Bây giờ mắt Tiêu Định Bân không thấy đường là chuyện rất có lợi cho con, con về bên đó phải nhớ dịu dàng cẩn thận dỗ dành cậu ra, con là ân nhân cứu mạng cậu ta, bây giờ còn mang thai, nhà họ Tiêu chỉ hận không thể lấy lòng con, Tiêu Tiêu, mẹ cảnh cáo con, đây là tấm thẻ tốt, con tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì bất lợi cho mẹ!”
“Được rồi được rồi, biết rồi, cả ngày cứ lải nhải mấy chuyện này, con có thể gây ra chuyện gì chứ, con sắp chết ngạt ở nhà họ Tiêu rồi…”
Cô ta không phải là người dịu dàng, biết săn sóc, đoan trang, nhưng lại phải giả vờ dáng vẻ nhẹ nhàng ân cần.
Rõ ràng là người thích chơi đùa nhưng phải ở bên một người cả ngày chẳng nói câu nào, nếu không phải vị trí bà chủ tương lai nhà họ Tiêu thực sự mê người, nhà họ Tiêu danh giá như vậy thì cô ta chưa chắc muốn gả cho Tiêu Định Bân.
Dư Tiêu Tiêu quay về Hoa Nguyệt Sơn, vui mừng cho người lấy đủ loại thuốc bổ và quà cáp do Triệu Như chuẩn bị từ trên xe xuống, nói với Tiêu Định Bân: “Mẹ lo lắng cho sức khỏe anh, mấy thứ này là mẹ bảo em đem về bồi bổ thân thể cho anh, Định Bân anh đến xem xem, có nhân sâm còn có cả tổ yến, linh chi, rất tốt cho thân thể…”
Tiêu Định Bân ngoài mặt không vui vẻ gì, chỉ ôn hòa nói: “Bây giờ em đang mang thai, mấy thứ bồi bổ này nên để lại cho em”.
“Bây giờ mẹ thiên vị lắm đấy, em về nhà ở chưa được mấy ngày mà đã vội đuổi em về chăm sóc anh rồi”. Dư Tiêu Tiêu hờn dỗi nói, ôm cánh tay Tiêu Định Bân: “Mấy ngày nay em quay về, anh có nhớ em không?”
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, Dư Tiêu Tiêu âm thầm bĩu môi, anh lúc này cũng cao cao tại thượng như vậy, ngay cả lời dỗ dành phụ nữ cũng chẳng nói.
“Nếu em nhớ nhà thì cứ ở lại thêm mấy ngày đi, hiện tại mắt anh không nhìn thấy gì, cũng không thể chăm sóc tốt cho em được, bây giờ Hoa Nguyệt Sơn cũng ít người, không có chuyện gì, bụng em còn đang mang thai, bác gái có kinh nghiệm hơn, có bác ấy chăm sóc cho em, anh cũng yên tâm hơn”.
Chương 113: Trai hay gái
“Em vừa về anh đã đuổi em đi rồi sao?”, Dư Tiêu Tiêu ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, anh cao hơn cô ta gần một cái đầu, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt thì vô cùng tuấn tú, cho dù anh bị bệnh nhiều năm nhưng các tiểu thư danh giá ở thủ đô, nào có ai không muốn gả cho anh chứ?
Nhưng hiện tại, anh chính là chồng chưa cưới của Dư Tiêu Tiêu cô ta đây.
Nghĩ đến những ánh mắt hâm mộ ghen tị mỗi khi cô ta ra ngoài, nhớ đến lúc trước, ngay cả tư cách tham gia các buổi tụ hội danh môn cũng không có, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành tiêu điểm trong đó.
Ngay cả nhà họ Dư cũng theo đó mà đi lên, một bước trở thành gia tộc nổi danh khắp thủ đô.
Những thứ này đều là do nhà họ Tiêu và Tiêu Định Bân mang lại cho cô ta.
Dư Tiêu Tiêu không ngốc, cho dù có mạo hiểm lăn lộn cùng Kiều Cảnh Minh, nhưng cô ta vẫn biết phải hành động cẩn thận, thận trọng.
Huống hồ, hiện tại “đứa nhỏ” trong bụng cô ta vẫn đang ở tình trạng này, cô ta càng phải lôi kéo Tiêu Định Bân.
“Định Bân, mấy ngày nay em về nhà mẹ, ngày nào cũng nhớ đến anh…”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng tựa vào ngực chàng trai, hai tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh: “Cục cưng của chúng ta cũng sắp ba thắng rồi, Định Bân, anh cảm nhận được không?”
Nghĩ đến trong bụng cô ta đã có con của anh, đó là kết tinh kéo dài huyết mạch của hai người, bất giác lòng anh cũng mềm nhũn, ngón tay chậm rãi đặt lên bụng cô ta, nghĩ đến bên trong đã có một sinh mạng nhỏ, Tiêu Định Bân cúi đầu khẽ hôn vào giữa trán Dư Tiêu Tiêu: “Mắt anh không thấy được, không thể chăm sóc tốt cho em, đợi đến khi thai lớn hơn một chút, em muốn về nhà mẹ ở cũng được, Tiêu Tiêu, anh không phải đuổi em đi, em là mẹ của con anh, anh hy vọng em có thể có cuộc sống vui vẻ theo ý mình, muốn sống sao thì sống, em hiểu không?”
Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép trong lòng anh, gật đầu: “Ừ, nhưng em rất nhớ anh, em vẫn nên ở cùng anh ở Hoa Nguyệt Sơn một thời gian trước vậy”.
Tiêu Định Bân gật đầu: “Được”.
Ba tháng sau vụ tai nạn xe kia, cuối cùng nhà họ Hoắc cùng từ bỏ việc tìm kiếm, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Hoắc Kình rồi tổ chức một đám tang nhỏ.
Gần trăm dặm mặt sông cũng không bỏ qua một tấc bùn nhưng vẫn không tìm thấy thi thể Hoắc Kình.
Tuy không có bên truyền thông nào dám đưa tin này, nhưng cả giới thượng lưu thủ đô gần như đều biết rõ, thời gian trước, con riêng chủ gia tộc họ Hoắc, Hoắc Kình đã mất mạng trong vụ tai nạn xe.
Còn về vụ tai nạn xe kia rốt cuộc là tai nạn, hay do người nào gây ra thì không ai truy cứu nữa.
Ngày nhà họ Hoắc lập mộ cho Hoắc Kình, Thời Viễn Sơn gửi cho Dư Kiều một tấm ảnh, đó là cảnh tượng hạ táng Hoắc Kình, còn có cả bia mộ của anh ta.
Thời Viễn Sơn còn nói cho cô, Hoắc Kình không được hạ táng trong phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc, mà chỉ chôn ở trên núi bên cạnh phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc.
Hôm đó, đúng lúc Tiêu Định Bân đưa Dư Tiêu Tiêu quay về nhà họ Dư, bên phòng bếp cũng không cần đến cô, một mình Dư Kiều trốn ở phòng chứa đồ, đau đớn khóc một trận.
Tuy Thời Viễn Sơn an ủi cô trong tin nhắn, không tìm được thi thể, nói không chừng còn có khả năng sống sót, dù sao nước sông chảy xiết, sông dài rộng lớn, có khi Hoắc Kình rơi xuống nước thì đã bị đẩy xuống hạ du, được người ta cứu cũng không biết chừng.
Nhưng Dư Kiều biết, hy vọng này xa vời thế nào, hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là lời mà Thời Viễn Sơn an ủi cô mà thôi.
Thời Viễn Sơn còn hỏi cô sao cô mãi vẫn chưa đi làm, ông đến mấy lần cũng không gặp được cô.
Dư Kiều nói với ông là, cô đã quay về nhà cũ.
Thời Viễn Sơn hỏi cô khi nào quay về, Dư Kiều không đáp.
Mặc dù ấn tượng của cô với Thời Viễn Sơn rất tốt, mà Thời Viễn Sơn cũng từng giúp cô hai lần, cô nhìn ra được Thời Viễn Sơn là người tốt, chỉ là tình hình hiện tại của cô như vậy, không phù hợp để tiếp cận gần gũi với ai cả.
Sau đó Thời Viễn Sơn cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Bụng Dư Kiều ngày càng lớn hơn, tuy thời tiết đã vào thu, nhưng cũng không giấu được bụng cô.
“A Kiều, không phải cô mới bầu ba tháng thôi sao? Sao nhìn bụng cô giống như bốn năm tháng rồi vậy?”
Lúc Dư Kiều đi đến phòng bếp, có người tò mò hỏi.
“Cô ấy cũng không nói được, cô hỏi cô ấy làm gì?”
“Đúng vậy, tôi cứ quên mất A Kiều không nói được, nhưng mà, cô nhìn bụng A Kiều đi, cô đoán cô ấy mang thai bé trai hay bé gái?”
“Sao tôi đoán ra được chứ, lại nói, nói không chừng là sinh đôi, long phụng thai đấy, cái này ai cũng không đoán đúng được…”