-
Chương 105-107
Chương 105: Gầy yếu
Sau khi chuyển vào biệt thự mới, gần hai phần ba người làm đều đổi thành của nhà họ Dư, có lẽ là do Dư Tiêu Tiêu tuyển vào lúc sau.
Hai mắt Tiêu Định Bân không thể nhìn thấy, mọi chuyện trong nhà tự nhiên cũng đều do Dư Tiêu Tiêu làm chủ.
Ông cụ Tiêu đã có tuổi, sau khi Tiêu Định Bân bị mù, ông ta và cha Tiêu không thể không tiếp nhận lại công việc của Tiêu thị, cả ngày bận rộn không thôi, cũng chỉ đến thăm Tiêu Định Bân một tuần một lần.
Mà tính cách Tiêu Định Bân vốn dĩ đã nhạt nhẽo, không thích nói chuyện, sau khi bị mù thì lại càng im lặng.
Dư Tiêu Tiêu là người thích ồn ào, muốn cô ta ở cùng Tiêu Định Bân cả ngày trong im lặng, anh còn chẳng biết dỗ ngọt cô ta thì sao được, những ngày đầu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Dù sao ban ngày Tiêu Định Bân cũng chỉ ở trong phòng làm việc, buổi tối cũng một mình ở phòng ngủ, hai người cũng chỉ có bữa trưa và bữa tối mới gặp mặt nói chuyện vài câu.
Chẳng qua cô ta chỉ hỏi thăm cơ thể anh thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, anh hỏi cô ta phản ứng thai nghén đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì cứ bảo người làm trong nhà chuẩn bị.
Dư Tiêu Tiêu chỉ mượn cớ muốn ăn cơm do Triệu Như làm rồi đưa ra yêu cầu về nhà họ Dư ở mấy ngày.
Đương nhiên Tiêu Định Bân sẽ đồng ý, còn tự mình đưa cô ta về nhà, dì Lâm vẫn ở lại nhà họ Tiêu, dù sao Dư Tiêu Tiêu vẫn đề phòng Dư Kiều, có dì Lâm ở đây thì cô ta cũng có thể yên tâm đôi chút.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không biết, đêm khuya hôm đó, Dư Tiêu Tiêu nhân lúc lái xe rời khỏi nhà họ Dư, cô ta đã đi gặp Kiều Cảnh Minh.
Ban đêm, họ vui chơi sung sướng thế nào, người ngoài đương nhiên sẽ không biết được.
Lúc này Tiêu Định Bân thì ở biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, nơi này yên tĩnh hệt như cái tên của nó.
Trải qua hai tháng đầu khó chịu, phản ứng thai nghén của Dư Kiều cũng đỡ hơn nhiều, Dư Kiều không ngửi được mùi cá, thi thoảng sẽ cảm thấy eo đau nhức, còn lại cũng không có triệu chứng gì khác.
Dư Tiêu Tiêu sắp xếp cho cô ở nhà sau, không bắt cô phải làm việc gì, dù sao cô cũng mang thai, mà cô ta còn phải dựa vào đứa bé trong bụng này.
Huống hồ, Dư Kiều mới vừa rút máu, Dư Tiêu Tiêu cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không giữ được đứa bé.
Dư Kiều ngày ngày trôi qua trong nhàn rỗi, nhưng Tiêu Định Bân thì càng ngày càng trầm mặc, gầy ốm.
Thức ăn do người làm nấu, trước giờ anh cũng chỉ nếm thử vài miếng thì bỏ đũa xuống.
Thân thể anh chẳng dễ gì mới khỏe khoắn được mấy ngày, hiện tại rõ ràng trông gầy yếu hơn rất nhiều.
Quản gia sốt ruột không thôi, cũng không dám nói với ông cụ, cô Dư còn mang bầu, nào dám làm phiền cô ta phải lo lắng, nhưng nếu cậu cả còn tiếp tục như vậy thì sao chịu đựng nổi?
Bác sĩ Đỗ cũng đã dặn dò, phải chăm sóc cơ thể cho tốt thì mới có thể mau chóng khôi phục, mấy ngày trước phòng bếp đã làm rất tốt mà.
“Hay là, cứ bảo A Kiều đến phụ phòng bếp đi?”
“Cô Dư không cho, nói mấy hôm trước cô ấy bệnh rồi, không thể để mệt nữa”.
“Nhưng thân thể cậu cả không thể kéo dài lâu được nữa, phòng bếp chúng ta đã đổi ba đầu bếp rồi, nhưng khẩu vị cẩu cả càng ngày càng kém…”
“Lại nghĩ cách khác đi, không phải hôm nay lại có đầu bếp mới đến sao, còn là đầu bếp Michelin tốt nhất nữa, để anh ta thử xem sao”.
“Thôi vậy, cứ để anh ta thử trước xem”.
Đầu bếp Michelin đương nhiên cũng có tay nghề cao rồi, bữa trưa, đầu bếp nấu cả một bàn đồ ăn phong phú đầy màu sắc, đồ Á, đồ Âu đều có, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lóa mắt và thèm ăn rồi.
Người làm bưng thức ăn lên lầu, nhưng qua một lúc, Tiêu Định Bân lại gọi người lên dọn thức ăn xuống.
Anh vẫn không ăn được mấy miếng, thậm chí trông như anh còn chẳng động đũa.
“Không thể kéo dài như vậy được, đi gọi A Kiều đến đi, bảo cô nấu ít cháo, cũng không khiến cô ấy mệt mỏi nhiều”.
Quản gia quyết định, lập tức cho người gọi Dư Kiều đến phòng bếp.
Có lẽ do những năm tháng sống ở quê, việc gì bản thân cũng phải làm nên sức khỏe Dư Kiều cũng không quá yếu ớt.
Đã qua thời kỳ thai nghén khó chịu, lại nghỉ ngơi thêm một tháng, cô cũng khôi phục chừng bảy tám phần.
Chương 106: A Kiều ở lại
“Cậu chủ đã ăn quen các món cô nấu, mấy ngày qua vì mất thị giác nên tâm trạng của cậu chủ không được tốt, khẩu vị cũng kém, cô nấu ít canh bổ dưỡng đi”.
Dư Kiều không chút do dự mà đồng ý ngay.
Bên trong tủ lạnh có thịt gà cao cấp, Dư Kiều lại chuẩn bị thêm ít thuốc dạ dày để hầm cùng, sau đó còn bỏ thêm ít gạo thơm và nấu canh thật nhạt, món này rất thích hợp với người bị suy nhược cơ thể.
Dư Kiều nấu xong thì về phòng mình luôn.
Sau khi chuyển đến đây, cô vẫn ở phòng trữ đồ, còn Triệu Cường cũng không ở cùng phòng với người giúp việc khác nữa.
Người làm trong nhà đều nghe được tin là Triệu Cường đã mua nhà, chẳng mấy nữa sẽ kết hôn với Dư Kiều.
Quản gia đích thân bưng cháo lên nhà chính, Tiêu Định Bân ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất trong phòng sách, trước mặt anh là một cuốn sách đang mở, nhưng anh không đọc mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ Đỗ nói mắt anh tốt nhất không nên nhìn ánh sáng, mà cần nghỉ ngơi thêm, vì thế ban ngày đều có một tấm rèm đen dài che ở đây.
“Cậu chủ….”
“Ra ngoài”.
Tiêu Định Bân lên tiếng mà không thèm quay đầu lại.
“Cậu chủ, tôi đã bảo A Kiều nấu ít cháo…”
“Tôi nói rồi, ra ngoài!”
“Cậu chủ, cậu aen chút gì đi, mấy ngày nay cậu rgầy đi nhiều quá…”
Tay Tiêu Định Bân lần dưới đất, khi chạm tới quyển sách, anh lập tức cầm lên rồi ném mạnh.
Quản gia sợ hết hồn, không dám chọc giận anh nữa nên đành bê bát ra ngoài.
Dư Kiều đứng bên dưới, thấy quản gia nhíu chặt mày thì thấy lòng mình nặng trĩu.
Cô vốn đã gầy rồi nên giờ dù đang mang thai hơn hai tháng nhưng không hề lộ, vì thế mà không ai ở đây nhận ra cả.
Quản gia thở dài rồi lắc đầu: “Hỏng ăn rồi, đành báo cho ông cụ biết thôi, cô Dư thì không ở đây thành ra không có ai khuyên nhủ được cậu chủ cả…”
Quản gia còn chưa nói hết cậu thì chợt có tiếng bước chân vang lên, mọi người ngẩng lên nhìn thì thấy Tiêu Định Bân lần theo tường và lan can đi từng bước xuống dưới.
Quản gia cùng người làm vội vàng chạy lên đỡ anh: “Cậu chủ cẩn thận…”
Xuống dưới rồi, Tiêu Định Bân nói với mọi người: “Mọi người ra ngoài hết đi”.
“Cậu chủ, cậu cần làm gì…”
“Ra ngoài đi!”
Quản gia bó tay nên đành gọi mọi người cùng ra ngoài.
“A Kiều ở lại, đi lấy cháo cho tôi”.
Dư Kiều sững người, sau đó vô thức nhìn anh, quả nhiên anh đã gầy đi nhiều, gò má hốc hác, đôi mắt đẹp cũng trở nên vô hồn.
Dư Kiều chỉ thấy tim mình đau nhói, vành mắt lập tức nóng lên.
“A Kiều, mau đi lấy cháo đi, mãi cậu chủ mới chịu ăn đấy”.
Quản gia đẩy cô vào nhà bếp rồi căn dặn, dù cậu chủ muốn ăn gì cũng phải đồng ý nấu cho anh.
Dư Kiều múc cháo rồi mang ra ngoài, sau đó thấy Tiêu Định Bân lần đi về phía nhà ăn, nhưng trước mặt anh có hai bậc thềm mà anh không hề phát hiện ra.
Chương 107: Tôi không nhìn thấy gì cả
Anh vẫn đi về phía trước mà không hề biết sắp có chướng ngai vật…
Dư Kiều thấy thế thì hoảng lên, vội để bát cháo sang một bên rồi chạy tới bên cạnh nắm chặt lấy cổ tay anh.
Ngón tay của cô mềm mại ấm áp, cánh tay của anh thì rắn chắc, Dư Kiều nhanh chóng buông tay như bị điện giật rồi ảo não nói: “Cẩn thận, có bậc thềm…”
Tiêu Định Bân chầm chậm quay lại nhìn cô.
Thật ra Dư Kiều biết anh không nhìn thấy gì, vì mắt anh không hề có tiêu cự nào, dù bây giờ cô có vẻ lo lắng đến đâu thì anh cũng không biết được.
“Cô đỡ tôi”.
Anh nói.
Giọng của anh khàn đặc, cũng rất trầm thấp.
Dư Kiều biết mấy ngày qua, anh sống chẳng dễ gì.
Anh đau ốm đã lâu, mãi mới khoẻ lại một chút rồi dần làm việc và tiếp quản công việc của Tiêu Thị, nhưng bỗng dưng lại mất thị giác.
Một người kiêu ngạo như anh chắc hẳn khó mà chấp nhận được biến cố này.
Ít nhất thì trước kia anh có thể tự sinh hoạt được, chứ không như người tàn tật như bây giờ.
Dư Kiều giơ tay lên rồi nhẹ nhàng đỡ lấy tay anho.
Cô dẫn anh vào nhà ăn rồi kéo ghế cho anh ngồi xuống, sau đó mới đi mang cháo tới rồi để trước mặt anh.
Hương thơm bay vào mũi Tiêu Định Bân giống hệt như mùi vị trước kia.
Vị giác của anh như được lấy lại.
Nhưng Tiêu Định Bân vẫn ngồi im bất động.
Dư Kiều chỉ biết đứng thẫn thờ trước mặt rồi mím môi nhìn anh.
“A Kiều, tôi không nhìn thấy gì cả”.
Giọng nói của anh rất nhỏ, cũng hơi khàn, anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng lại khiến hốc mắt Dư Kiều nóng lên.
Cô bươc lên rồi cầm thìa đưa đến tay anh, ngón tay anh khẽ động nhưng không nhận lấy chiếc thìa.
Anh nhìn về phía cô nhưng không thấy bóng hình cô đâu, anh nói tiếp: “A Kiều, tôi không nhìn thấy”.
Dư Kiều ngoảnh đi rồi khẽ lau nước mắt, cô xúc cháo rồi đưa đến miệng anh.
Vì không nhìn thấy gì nên anh cũng không biết các hành động của cô, Dư Kiều dành nhẹ nhàng kéo tay áo anh lên, sau đó đút cho anh ăn.
Anh cúi đầu rồi há miệng như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Dư Kiều đút cho anh từng thìa, anh cũng rất phối hợp nên loáng cái đã hết bát cháo. Dư Kiều vừa định bê bát cháo đi thì Tiêu Định Bân lại nói: “Tôi muốn ăn tiếp”.
Dư Kiều không khỏi mím môi cười, cô bê bát vào bếp rồi nhanh nhẹn múc thêm bát nữa, sau đó lại cẩn thận khuấy cháo cho nguội bớt.
Bát này Tiêu Định Bân cũng ăn hết veo, Dư Kiều sợ anh ăn một lần quá nhiều sẽ chướng bụng nên cầm khăn giấy lên lau miệng cho anh.
Dư Kiều vào bếp thu dọn bát đũa, khi trở ra vẫn thấy Tiêu Định Bân ngồi đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh nói: “Tôi muốn ra vườn hoa đi dạo”.
Dư Kiều nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã lặn, ngoài vườn khá mát mẻ, anh vừa ăn hai bát cháo nên đi dạo chút cho tiêu hoá bớt cũng được.
Cô vô thức muốn gọi người vào đỡ anh, nhưng Tiêu Định Bân nói: “Qua đây đỡ tôi”.
Anh cất giọng ra lệnh như ông chủ, Dư Kiều đành đi tới.
Sau khi chuyển vào biệt thự mới, gần hai phần ba người làm đều đổi thành của nhà họ Dư, có lẽ là do Dư Tiêu Tiêu tuyển vào lúc sau.
Hai mắt Tiêu Định Bân không thể nhìn thấy, mọi chuyện trong nhà tự nhiên cũng đều do Dư Tiêu Tiêu làm chủ.
Ông cụ Tiêu đã có tuổi, sau khi Tiêu Định Bân bị mù, ông ta và cha Tiêu không thể không tiếp nhận lại công việc của Tiêu thị, cả ngày bận rộn không thôi, cũng chỉ đến thăm Tiêu Định Bân một tuần một lần.
Mà tính cách Tiêu Định Bân vốn dĩ đã nhạt nhẽo, không thích nói chuyện, sau khi bị mù thì lại càng im lặng.
Dư Tiêu Tiêu là người thích ồn ào, muốn cô ta ở cùng Tiêu Định Bân cả ngày trong im lặng, anh còn chẳng biết dỗ ngọt cô ta thì sao được, những ngày đầu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Dù sao ban ngày Tiêu Định Bân cũng chỉ ở trong phòng làm việc, buổi tối cũng một mình ở phòng ngủ, hai người cũng chỉ có bữa trưa và bữa tối mới gặp mặt nói chuyện vài câu.
Chẳng qua cô ta chỉ hỏi thăm cơ thể anh thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, anh hỏi cô ta phản ứng thai nghén đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì cứ bảo người làm trong nhà chuẩn bị.
Dư Tiêu Tiêu chỉ mượn cớ muốn ăn cơm do Triệu Như làm rồi đưa ra yêu cầu về nhà họ Dư ở mấy ngày.
Đương nhiên Tiêu Định Bân sẽ đồng ý, còn tự mình đưa cô ta về nhà, dì Lâm vẫn ở lại nhà họ Tiêu, dù sao Dư Tiêu Tiêu vẫn đề phòng Dư Kiều, có dì Lâm ở đây thì cô ta cũng có thể yên tâm đôi chút.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không biết, đêm khuya hôm đó, Dư Tiêu Tiêu nhân lúc lái xe rời khỏi nhà họ Dư, cô ta đã đi gặp Kiều Cảnh Minh.
Ban đêm, họ vui chơi sung sướng thế nào, người ngoài đương nhiên sẽ không biết được.
Lúc này Tiêu Định Bân thì ở biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, nơi này yên tĩnh hệt như cái tên của nó.
Trải qua hai tháng đầu khó chịu, phản ứng thai nghén của Dư Kiều cũng đỡ hơn nhiều, Dư Kiều không ngửi được mùi cá, thi thoảng sẽ cảm thấy eo đau nhức, còn lại cũng không có triệu chứng gì khác.
Dư Tiêu Tiêu sắp xếp cho cô ở nhà sau, không bắt cô phải làm việc gì, dù sao cô cũng mang thai, mà cô ta còn phải dựa vào đứa bé trong bụng này.
Huống hồ, Dư Kiều mới vừa rút máu, Dư Tiêu Tiêu cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không giữ được đứa bé.
Dư Kiều ngày ngày trôi qua trong nhàn rỗi, nhưng Tiêu Định Bân thì càng ngày càng trầm mặc, gầy ốm.
Thức ăn do người làm nấu, trước giờ anh cũng chỉ nếm thử vài miếng thì bỏ đũa xuống.
Thân thể anh chẳng dễ gì mới khỏe khoắn được mấy ngày, hiện tại rõ ràng trông gầy yếu hơn rất nhiều.
Quản gia sốt ruột không thôi, cũng không dám nói với ông cụ, cô Dư còn mang bầu, nào dám làm phiền cô ta phải lo lắng, nhưng nếu cậu cả còn tiếp tục như vậy thì sao chịu đựng nổi?
Bác sĩ Đỗ cũng đã dặn dò, phải chăm sóc cơ thể cho tốt thì mới có thể mau chóng khôi phục, mấy ngày trước phòng bếp đã làm rất tốt mà.
“Hay là, cứ bảo A Kiều đến phụ phòng bếp đi?”
“Cô Dư không cho, nói mấy hôm trước cô ấy bệnh rồi, không thể để mệt nữa”.
“Nhưng thân thể cậu cả không thể kéo dài lâu được nữa, phòng bếp chúng ta đã đổi ba đầu bếp rồi, nhưng khẩu vị cẩu cả càng ngày càng kém…”
“Lại nghĩ cách khác đi, không phải hôm nay lại có đầu bếp mới đến sao, còn là đầu bếp Michelin tốt nhất nữa, để anh ta thử xem sao”.
“Thôi vậy, cứ để anh ta thử trước xem”.
Đầu bếp Michelin đương nhiên cũng có tay nghề cao rồi, bữa trưa, đầu bếp nấu cả một bàn đồ ăn phong phú đầy màu sắc, đồ Á, đồ Âu đều có, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lóa mắt và thèm ăn rồi.
Người làm bưng thức ăn lên lầu, nhưng qua một lúc, Tiêu Định Bân lại gọi người lên dọn thức ăn xuống.
Anh vẫn không ăn được mấy miếng, thậm chí trông như anh còn chẳng động đũa.
“Không thể kéo dài như vậy được, đi gọi A Kiều đến đi, bảo cô nấu ít cháo, cũng không khiến cô ấy mệt mỏi nhiều”.
Quản gia quyết định, lập tức cho người gọi Dư Kiều đến phòng bếp.
Có lẽ do những năm tháng sống ở quê, việc gì bản thân cũng phải làm nên sức khỏe Dư Kiều cũng không quá yếu ớt.
Đã qua thời kỳ thai nghén khó chịu, lại nghỉ ngơi thêm một tháng, cô cũng khôi phục chừng bảy tám phần.
Chương 106: A Kiều ở lại
“Cậu chủ đã ăn quen các món cô nấu, mấy ngày qua vì mất thị giác nên tâm trạng của cậu chủ không được tốt, khẩu vị cũng kém, cô nấu ít canh bổ dưỡng đi”.
Dư Kiều không chút do dự mà đồng ý ngay.
Bên trong tủ lạnh có thịt gà cao cấp, Dư Kiều lại chuẩn bị thêm ít thuốc dạ dày để hầm cùng, sau đó còn bỏ thêm ít gạo thơm và nấu canh thật nhạt, món này rất thích hợp với người bị suy nhược cơ thể.
Dư Kiều nấu xong thì về phòng mình luôn.
Sau khi chuyển đến đây, cô vẫn ở phòng trữ đồ, còn Triệu Cường cũng không ở cùng phòng với người giúp việc khác nữa.
Người làm trong nhà đều nghe được tin là Triệu Cường đã mua nhà, chẳng mấy nữa sẽ kết hôn với Dư Kiều.
Quản gia đích thân bưng cháo lên nhà chính, Tiêu Định Bân ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất trong phòng sách, trước mặt anh là một cuốn sách đang mở, nhưng anh không đọc mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ Đỗ nói mắt anh tốt nhất không nên nhìn ánh sáng, mà cần nghỉ ngơi thêm, vì thế ban ngày đều có một tấm rèm đen dài che ở đây.
“Cậu chủ….”
“Ra ngoài”.
Tiêu Định Bân lên tiếng mà không thèm quay đầu lại.
“Cậu chủ, tôi đã bảo A Kiều nấu ít cháo…”
“Tôi nói rồi, ra ngoài!”
“Cậu chủ, cậu aen chút gì đi, mấy ngày nay cậu rgầy đi nhiều quá…”
Tay Tiêu Định Bân lần dưới đất, khi chạm tới quyển sách, anh lập tức cầm lên rồi ném mạnh.
Quản gia sợ hết hồn, không dám chọc giận anh nữa nên đành bê bát ra ngoài.
Dư Kiều đứng bên dưới, thấy quản gia nhíu chặt mày thì thấy lòng mình nặng trĩu.
Cô vốn đã gầy rồi nên giờ dù đang mang thai hơn hai tháng nhưng không hề lộ, vì thế mà không ai ở đây nhận ra cả.
Quản gia thở dài rồi lắc đầu: “Hỏng ăn rồi, đành báo cho ông cụ biết thôi, cô Dư thì không ở đây thành ra không có ai khuyên nhủ được cậu chủ cả…”
Quản gia còn chưa nói hết cậu thì chợt có tiếng bước chân vang lên, mọi người ngẩng lên nhìn thì thấy Tiêu Định Bân lần theo tường và lan can đi từng bước xuống dưới.
Quản gia cùng người làm vội vàng chạy lên đỡ anh: “Cậu chủ cẩn thận…”
Xuống dưới rồi, Tiêu Định Bân nói với mọi người: “Mọi người ra ngoài hết đi”.
“Cậu chủ, cậu cần làm gì…”
“Ra ngoài đi!”
Quản gia bó tay nên đành gọi mọi người cùng ra ngoài.
“A Kiều ở lại, đi lấy cháo cho tôi”.
Dư Kiều sững người, sau đó vô thức nhìn anh, quả nhiên anh đã gầy đi nhiều, gò má hốc hác, đôi mắt đẹp cũng trở nên vô hồn.
Dư Kiều chỉ thấy tim mình đau nhói, vành mắt lập tức nóng lên.
“A Kiều, mau đi lấy cháo đi, mãi cậu chủ mới chịu ăn đấy”.
Quản gia đẩy cô vào nhà bếp rồi căn dặn, dù cậu chủ muốn ăn gì cũng phải đồng ý nấu cho anh.
Dư Kiều múc cháo rồi mang ra ngoài, sau đó thấy Tiêu Định Bân lần đi về phía nhà ăn, nhưng trước mặt anh có hai bậc thềm mà anh không hề phát hiện ra.
Chương 107: Tôi không nhìn thấy gì cả
Anh vẫn đi về phía trước mà không hề biết sắp có chướng ngai vật…
Dư Kiều thấy thế thì hoảng lên, vội để bát cháo sang một bên rồi chạy tới bên cạnh nắm chặt lấy cổ tay anh.
Ngón tay của cô mềm mại ấm áp, cánh tay của anh thì rắn chắc, Dư Kiều nhanh chóng buông tay như bị điện giật rồi ảo não nói: “Cẩn thận, có bậc thềm…”
Tiêu Định Bân chầm chậm quay lại nhìn cô.
Thật ra Dư Kiều biết anh không nhìn thấy gì, vì mắt anh không hề có tiêu cự nào, dù bây giờ cô có vẻ lo lắng đến đâu thì anh cũng không biết được.
“Cô đỡ tôi”.
Anh nói.
Giọng của anh khàn đặc, cũng rất trầm thấp.
Dư Kiều biết mấy ngày qua, anh sống chẳng dễ gì.
Anh đau ốm đã lâu, mãi mới khoẻ lại một chút rồi dần làm việc và tiếp quản công việc của Tiêu Thị, nhưng bỗng dưng lại mất thị giác.
Một người kiêu ngạo như anh chắc hẳn khó mà chấp nhận được biến cố này.
Ít nhất thì trước kia anh có thể tự sinh hoạt được, chứ không như người tàn tật như bây giờ.
Dư Kiều giơ tay lên rồi nhẹ nhàng đỡ lấy tay anho.
Cô dẫn anh vào nhà ăn rồi kéo ghế cho anh ngồi xuống, sau đó mới đi mang cháo tới rồi để trước mặt anh.
Hương thơm bay vào mũi Tiêu Định Bân giống hệt như mùi vị trước kia.
Vị giác của anh như được lấy lại.
Nhưng Tiêu Định Bân vẫn ngồi im bất động.
Dư Kiều chỉ biết đứng thẫn thờ trước mặt rồi mím môi nhìn anh.
“A Kiều, tôi không nhìn thấy gì cả”.
Giọng nói của anh rất nhỏ, cũng hơi khàn, anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng lại khiến hốc mắt Dư Kiều nóng lên.
Cô bươc lên rồi cầm thìa đưa đến tay anh, ngón tay anh khẽ động nhưng không nhận lấy chiếc thìa.
Anh nhìn về phía cô nhưng không thấy bóng hình cô đâu, anh nói tiếp: “A Kiều, tôi không nhìn thấy”.
Dư Kiều ngoảnh đi rồi khẽ lau nước mắt, cô xúc cháo rồi đưa đến miệng anh.
Vì không nhìn thấy gì nên anh cũng không biết các hành động của cô, Dư Kiều dành nhẹ nhàng kéo tay áo anh lên, sau đó đút cho anh ăn.
Anh cúi đầu rồi há miệng như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Dư Kiều đút cho anh từng thìa, anh cũng rất phối hợp nên loáng cái đã hết bát cháo. Dư Kiều vừa định bê bát cháo đi thì Tiêu Định Bân lại nói: “Tôi muốn ăn tiếp”.
Dư Kiều không khỏi mím môi cười, cô bê bát vào bếp rồi nhanh nhẹn múc thêm bát nữa, sau đó lại cẩn thận khuấy cháo cho nguội bớt.
Bát này Tiêu Định Bân cũng ăn hết veo, Dư Kiều sợ anh ăn một lần quá nhiều sẽ chướng bụng nên cầm khăn giấy lên lau miệng cho anh.
Dư Kiều vào bếp thu dọn bát đũa, khi trở ra vẫn thấy Tiêu Định Bân ngồi đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh nói: “Tôi muốn ra vườn hoa đi dạo”.
Dư Kiều nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã lặn, ngoài vườn khá mát mẻ, anh vừa ăn hai bát cháo nên đi dạo chút cho tiêu hoá bớt cũng được.
Cô vô thức muốn gọi người vào đỡ anh, nhưng Tiêu Định Bân nói: “Qua đây đỡ tôi”.
Anh cất giọng ra lệnh như ông chủ, Dư Kiều đành đi tới.