-
Chương 102-104
Chương 102: Mất thị giác
Đến nay cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, bác Hoắc ở dưới suối vàng chắc đã yên lòng, nhưng không ngờ Hoắc Kình sau bao lần thập tử nhất sinh thì lần này cũng chết rồi.
Dư Kiều ngồi dưới đất rồi lặng lẽ bật khóc.
Trịnh Xuyên ấn điện thoại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống: “Cậu chủ, A Kiều đang ở bờ sông, hình như còn khóc thì phải… Vâng, chính là nơi mà cậu chủ nhà họ Hoắc gặp nạn…”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi bất ngờ cúp máy.
Trịnh Xuyên không biết mình sai ở đâu, chẳng hiểu vì sao cậu chủ lại nổi giận, lẽ nào là vì A Kiều?
Không không, điều này là không thể nào…
Nhưng cậu chủ bảo anh ta đi theo A Kiều để làm gì?
Cậu chủ đâu rảnh đến mức quan tâm đến hành tung của một đầu bếp trong nhà?
Trịnh Xuyên không dám suy đoán ý tứ của Tiêu Định Bân, đến khi A Kiều rời khỏi bờ sông rồi lên xe buýt, anh ta mới rời đi theo.
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh ăn sáng xong thì lên xe ra sân bay.
Tiêu Định Bân đích thân đưa hai người đi.
Khi đi, Tiêu Bình Sinh vẫn không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn.
Người nhà của nhà họ Tiêu đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi A Kiều.
Tiêu Phượng Nghi thở phào một hơi rồi vỗ vào tay anh: “Bình Sinh, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Bình Sinh bấy giờ mới ngoảnh đi.
Người làm chuyển hành lý lên xe, còn Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi.
Một cô người làm chợt khẽ gọi một tiếng: “Anh Tiêu, A Kiều bảo tôi đưa cho anh cái này”.
Tiêu Bình Sinh còn chưa hoàn hồn thì đã thấy có một phong thư trong tay mình.
Sau khi lên máy bay, Tiêu Phượng Nghi mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau đó Tiêu Bình Sinh mới mở thư ra.
Trong thư là mấy trang hướng dẫn nấu các món bổ dưỡng một cách chi tiết, mà đây đều là món mà Tiêu Phượng Nghi thích nhất.
Dưới cùng là một phong thư rất ngắn mà A Kiều viết cho anh ấy.
Nội dung rất đơn giản, chỉ là những lời cảm ơn.
Tiêu Bình Sinh đọc thư xong rồi nhìn các tầng mây bên ngoài, lần này đi không biết bao giờ mới trở lại.
Anh ấy và A Kiều còn gặp lại nhau nữa không?
Khi hai người gặp lại, có phải cô đã là người có gia đình…
Còn anh ấy, đến khi nào anh ấy mới gặp được một cô gái lương thiện và kiên cường như thế.
Tiêu Bình Sinh không biết đáp án, trong lòng anh ấy chỉ còn lại cảm giác không nỡ cùng buồn rầu.
Một tháng rưỡi sau.
Tiêu Định Bân dậy từ sớm, anh vừa ngồi dậy đã thấy chóng mặt, chờ đến khi tỉnh táo lại thì cảm giác choáng váng đã mất, bấy giờ anh mới từ từ mở mắt và phát hiện trước mắt mình tối đen.
Ban đầu, anh cứ tưởng do cơn choáng chưa hết nên lại nhắm mắt dưỡng thần thêm một lúc, nhưng chờ anh mở mắt ra thêm lần nữa thì phát hiện mình vẫn không thấy gì cả.
Ông cụ Tiêu lo lắng đến ngay, không cần ai đỡ mà ông cụ tự chống dậy đi tới nhà chính.
Dư Tiêu Tiêu ngồi bên giường của Tiêu Định Bân rồi cầm tay anh khóc lóc.
Chương 103: Có thai rồi
Bác sĩ Đỗ kiểm tra thật kỹ cho Tiêu Định Bân, sau đó mới nói: “Thưa ông, theo tôi thấy thì cậu Tiêu đột nhiên mất thị giác khéo lại là chuyện tốt”.
“Thằng bé không nhìn thấy gì nữa mà lại là chuyện tốt à?”
“Cậu nhà ta bị bệnh đã lâu, nhiều năm qua uống không biết bao nhiêu thuốc thật sự rất khổ sở, mà thuốc nào cũng có tác dụng phụ, nhiều năm tích tụ lại đương nhiên chất độc trong cơ thể đã vượt quá mức cho phép. Bây giờ, nhờ có máu của cô Dư nên sức khỏe của cậu ấy mới có sự chuyển biến tốt. Theo tôi thấy cậu ấy chỉ tạm thời mất thị giác thôi, nhanh thì vài tháng, lâu thì chưa tới một năm sẽ nhìn lại bình thường, đến lúc đó sẽ không cần dùng máu của cô Dư nữa…”
“Thật không?”
Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Tôi đã theo dõi sức khỏe cho cậu ấy hơn 20 năm rồi, ban nãy cũng đã kiểm tra kỹ nên biết cơ thể cậu ấy đang khỏe dần lên, bệnh trạng đã giảm, giờ chẳng qua chuyển đến mắt thôi, chỉ cần cô Dư vẫn ở đây rồi mỗi tháng cho máu một lần thì kiểu gì cậu ấy cũng khỏi hẳn”.
“Tốt quá rồi! Đừng nói là mỗi tháng cho máu một lần, dù có rút cạn máu của tôi cho Định Bân thì tôi cũng cam lòng…”
Dư Tiêu Tiêu mừng đến rơi lệ, ông cụ cũng không khỏi thấy cảm động: “Tiêu Tiêu, cháu là cô bé ngoan, là ân nhân của cả nhà họ Tiêu, ông thật sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa”.
“Ông ơi, ông đừng nói vậy, chỉ cần Định Bân có thể khỏe lại thì cháu làm gì cũng được ạ”.
“Ừ, ừ! Không uổng công trước kia ông đến chùa Phổ Tề cầu phúc cho Định Bân, đại sư ở đó bảo số Định Bân sẽ gặp được quý nhân rồi chuyển dữ hóa lành, ông vốn không tin đâu nhưng giờ xem ra cháu chính là quý nhân của thằng bé rồi…”
Dư Tiêu Tiêu ngại ngùng cúi đầu: “Ông…”
“Cháu ngoan, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ không bạc đãi cháu đâu”, ông cụ hiền từ nhìn Dư Tiêu Tiêu, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Bác sĩ Đỗ, giờ kho máu còn đủ dùng không?”
“Tạm thời vẫn đủ, nhưng vẫn phải rút thêm một chút đề phòng bất trắc”.
Dư Tiêu Tiêu nghe thấy thế thì lập tức do dự cắn môi.
Ông cụ vội nói: “Tiêu Tiêu sao thế? Cháu không khỏe ở đâu à?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu nhưng gương mặt lại phiếm hồng: “Không ạ, chỉ là cháu thấy hơi lo…”
“Cháu ngoan, cháu lo gì chứ, chỉ cần bảo ông một tiếng, ông sẽ làm chủ cho cháu”.
“Cháu lo nếu lấy máu, không biết có ảnh hưởng đến em bé trong bụng hay không…”
“Em bé… gì cơ?”
Dư Tiêu Tiêu khẽ gật đầu nói: “Ông ơi, Định Bân, cháu cũng mới biết thôi, hình như cháu có thai rồi…”
“Tiêu Tiêu, em nói gì?”
Tiêu Định Bân thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại có một niềm vui sướng không nói nên lời dần trỗi dậy trong anh.
Ông cụ Tiêu thì vô cùng vui mừng, sau đó nắm tay Dư Tiêu Tiêu: “Cháu ngoan, từ khi nào vậy? Sao lại hình như, bác sĩ Đỗ, anh mau khám cho Tiêu Tiêu đi…”
Bác sĩ Đỗ cười nói: “Ông ơi, tôi không phải bác sĩ phụ sản…”
“Ông ơi, lần trước cháu gặp tai nạn xe phải vào viện, vì bị thương đến tử cung nên một bác sĩ nữ của khoa phụ sản đã làm phẫu thuật cho cháu. Trình độ của bác sĩ đó rất cao, tính tình lại dịu dàng nên cháu rất tin tưởng, lần này cũng là bác sĩ ấy khám cho cháu… Nhưng xét nghiệm máu chưa rõ lắm, cần chờ thêm một thời gian nữa mới chắc chắn được, ông ơi, cháu có một thỉnh cầu…”
“Cháu ngoan, cháu cứ nói đi, ông đều đồng ý hết”.
Chương 104: Trai hay gái anh đều thích
“Bác sĩ Lý ấy cũng sắp về hưu rồi, cháu định giữ lại bên mình để tiện bề chăm sóc thai sản, như vậy cháu cũng yên tâm hơn, có được không ạ?”
“Ông còn tưởng chuyện gì, gọi bác sĩ ấy đến đi, sau này tiện chăm sóc cho hai mẹ con cháu”.
Được ông cụ Tiêu cho phép, bấy giờ Dư Tiêu Tiêu mới vui mừng nói: “Ông tốt với cháu quá ạ!”
Ông cụ ngoảnh sang nói với Tiêu Định Bân: “Định Bân, nếu Tiêu Tiêu đã có thai thì ông thấy hai đứa nên quyết định chuyện hôn sự đi, nhưng…”
“Giờ mắt cháu không nhìn thấy gì, Tiêu Tiêu lại có thai nên tổ chức hôn lễ cũng không tiện, đã thế còn mệt mỏi. Hay là cháu với Tiêu Tiêu đi đăng ký trước, chờ khi mắt cháu sáng lại thì tổ chức hôn lễ sau, ông thấy có được không ạ?”
“Tiêu Tiêu, ý cháu sao?”
Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép vào lòng Tiêu Định Bân rồi nói: “Cháu nghe Định Bân hết ạ”.
“Tốt, vậy chờ sinh đứa bé ra rồi cưới, hai đứa xem ngày rồi đi đăng ký đi”.
Ngay sau đó, Dư Tiêu Tiêu đã trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhất của nhà họ Tiêu. Trước khi đi, ông cụ còn đặc biệt nhắc nhở quản gia, sau này mợ chủ muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người phải đặt cô ta và đứa trẻ trong bụng lên hàng đầu.
“Định Bân, anh có thích không? Trong bụng em có con của chúng mình rồi đó…”
Dư Tiêu Tiêu nắm lấy tay Tiêu Định Bân rồi khẽ đặt lên vùng bụng vẫn phẳng phiu của mình: “Anh muốn có con trai hay con gái?”
Bàn tay của Tiêu Định Bân tiếp xúc với da thịt mềm mại, nghĩ tới bên trong là con của mình, gương mặt anh không giấu nổi vẻ dịu dàng: “Anh đều thích hết, chỉ cần là con do em sinh ra, trai gái đều được”.
“Định Bân, em vui lắm ấy…”
Dư Tiêu Tiêu rúc vào lòng anh: “Em mong ngày này đã lâu lắm rồi…”
Còn Dư Kiều lúc này đang nôn thốc nôn tháo cạnh hồ nước.
Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cô chưa ăn một cái gì cả, đến uống nước cũng buồn nôn. Dì Lâm luôn nghiêm ngặt quan sát sự thay đổi trên cơ thể của cô, sau khi phát hiện cô chậm kinh thì liên tục thúc cô thử thai.
Cho đến hôm qua, que thử thai đã lên hai vạch đỏ chót, cô thật sự đã mang thai rồi, trong bụng cô đã có con của Tiêu Định Bân.
Ngay khi biết tin này, ban đầu Dư Kiều thấy là lạ, nhưng sau đó lại có một niềm vui khó tả.
Có lẽ đây là thiên chức của người phụ nữ, khi biết trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, thiên chức có sẵn trong người mẹ lòng cô thấy ấm áp.
Nhưng sau niềm vui ấy, Dư Kiều dần thấy lo lắng cùng buồn bã.
Chờ khi em bé có tim thai và cử động, chờ khi bé con cất tiếng khóc chào đời, liệu cô có thể bỏ nó lại rồi cùng Tô Tẩm rời khỏi đây như cô từng dự định không?
Cô không biết, lúc này lòng cô rối bời và bắt đầu thấy mâu thuẫn.
Một tuần sau khi mắt Tiêu Định Bân mất ánh sáng, Dư Tiêu Tiêu đã đề nghị hai bọn họ chuyển đến một căn biệt thự khác nhỏ hơn để sống.
Dẫu sao anh cũng không nhìn thấy gì, mà căn biệt thự đang ở đúng là quá lớn nên cực kỳ bất tiện.
Ông cụ Tiêu thấy Dư Tiêu Tiêu suy nghĩ thấu đáo nên cũng đồng ý ngay.
Đến nay cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, bác Hoắc ở dưới suối vàng chắc đã yên lòng, nhưng không ngờ Hoắc Kình sau bao lần thập tử nhất sinh thì lần này cũng chết rồi.
Dư Kiều ngồi dưới đất rồi lặng lẽ bật khóc.
Trịnh Xuyên ấn điện thoại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống: “Cậu chủ, A Kiều đang ở bờ sông, hình như còn khóc thì phải… Vâng, chính là nơi mà cậu chủ nhà họ Hoắc gặp nạn…”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi bất ngờ cúp máy.
Trịnh Xuyên không biết mình sai ở đâu, chẳng hiểu vì sao cậu chủ lại nổi giận, lẽ nào là vì A Kiều?
Không không, điều này là không thể nào…
Nhưng cậu chủ bảo anh ta đi theo A Kiều để làm gì?
Cậu chủ đâu rảnh đến mức quan tâm đến hành tung của một đầu bếp trong nhà?
Trịnh Xuyên không dám suy đoán ý tứ của Tiêu Định Bân, đến khi A Kiều rời khỏi bờ sông rồi lên xe buýt, anh ta mới rời đi theo.
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh ăn sáng xong thì lên xe ra sân bay.
Tiêu Định Bân đích thân đưa hai người đi.
Khi đi, Tiêu Bình Sinh vẫn không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn.
Người nhà của nhà họ Tiêu đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi A Kiều.
Tiêu Phượng Nghi thở phào một hơi rồi vỗ vào tay anh: “Bình Sinh, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Bình Sinh bấy giờ mới ngoảnh đi.
Người làm chuyển hành lý lên xe, còn Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi.
Một cô người làm chợt khẽ gọi một tiếng: “Anh Tiêu, A Kiều bảo tôi đưa cho anh cái này”.
Tiêu Bình Sinh còn chưa hoàn hồn thì đã thấy có một phong thư trong tay mình.
Sau khi lên máy bay, Tiêu Phượng Nghi mệt mỏi ngủ thiếp đi, sau đó Tiêu Bình Sinh mới mở thư ra.
Trong thư là mấy trang hướng dẫn nấu các món bổ dưỡng một cách chi tiết, mà đây đều là món mà Tiêu Phượng Nghi thích nhất.
Dưới cùng là một phong thư rất ngắn mà A Kiều viết cho anh ấy.
Nội dung rất đơn giản, chỉ là những lời cảm ơn.
Tiêu Bình Sinh đọc thư xong rồi nhìn các tầng mây bên ngoài, lần này đi không biết bao giờ mới trở lại.
Anh ấy và A Kiều còn gặp lại nhau nữa không?
Khi hai người gặp lại, có phải cô đã là người có gia đình…
Còn anh ấy, đến khi nào anh ấy mới gặp được một cô gái lương thiện và kiên cường như thế.
Tiêu Bình Sinh không biết đáp án, trong lòng anh ấy chỉ còn lại cảm giác không nỡ cùng buồn rầu.
Một tháng rưỡi sau.
Tiêu Định Bân dậy từ sớm, anh vừa ngồi dậy đã thấy chóng mặt, chờ đến khi tỉnh táo lại thì cảm giác choáng váng đã mất, bấy giờ anh mới từ từ mở mắt và phát hiện trước mắt mình tối đen.
Ban đầu, anh cứ tưởng do cơn choáng chưa hết nên lại nhắm mắt dưỡng thần thêm một lúc, nhưng chờ anh mở mắt ra thêm lần nữa thì phát hiện mình vẫn không thấy gì cả.
Ông cụ Tiêu lo lắng đến ngay, không cần ai đỡ mà ông cụ tự chống dậy đi tới nhà chính.
Dư Tiêu Tiêu ngồi bên giường của Tiêu Định Bân rồi cầm tay anh khóc lóc.
Chương 103: Có thai rồi
Bác sĩ Đỗ kiểm tra thật kỹ cho Tiêu Định Bân, sau đó mới nói: “Thưa ông, theo tôi thấy thì cậu Tiêu đột nhiên mất thị giác khéo lại là chuyện tốt”.
“Thằng bé không nhìn thấy gì nữa mà lại là chuyện tốt à?”
“Cậu nhà ta bị bệnh đã lâu, nhiều năm qua uống không biết bao nhiêu thuốc thật sự rất khổ sở, mà thuốc nào cũng có tác dụng phụ, nhiều năm tích tụ lại đương nhiên chất độc trong cơ thể đã vượt quá mức cho phép. Bây giờ, nhờ có máu của cô Dư nên sức khỏe của cậu ấy mới có sự chuyển biến tốt. Theo tôi thấy cậu ấy chỉ tạm thời mất thị giác thôi, nhanh thì vài tháng, lâu thì chưa tới một năm sẽ nhìn lại bình thường, đến lúc đó sẽ không cần dùng máu của cô Dư nữa…”
“Thật không?”
Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Tôi đã theo dõi sức khỏe cho cậu ấy hơn 20 năm rồi, ban nãy cũng đã kiểm tra kỹ nên biết cơ thể cậu ấy đang khỏe dần lên, bệnh trạng đã giảm, giờ chẳng qua chuyển đến mắt thôi, chỉ cần cô Dư vẫn ở đây rồi mỗi tháng cho máu một lần thì kiểu gì cậu ấy cũng khỏi hẳn”.
“Tốt quá rồi! Đừng nói là mỗi tháng cho máu một lần, dù có rút cạn máu của tôi cho Định Bân thì tôi cũng cam lòng…”
Dư Tiêu Tiêu mừng đến rơi lệ, ông cụ cũng không khỏi thấy cảm động: “Tiêu Tiêu, cháu là cô bé ngoan, là ân nhân của cả nhà họ Tiêu, ông thật sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa”.
“Ông ơi, ông đừng nói vậy, chỉ cần Định Bân có thể khỏe lại thì cháu làm gì cũng được ạ”.
“Ừ, ừ! Không uổng công trước kia ông đến chùa Phổ Tề cầu phúc cho Định Bân, đại sư ở đó bảo số Định Bân sẽ gặp được quý nhân rồi chuyển dữ hóa lành, ông vốn không tin đâu nhưng giờ xem ra cháu chính là quý nhân của thằng bé rồi…”
Dư Tiêu Tiêu ngại ngùng cúi đầu: “Ông…”
“Cháu ngoan, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ không bạc đãi cháu đâu”, ông cụ hiền từ nhìn Dư Tiêu Tiêu, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Bác sĩ Đỗ, giờ kho máu còn đủ dùng không?”
“Tạm thời vẫn đủ, nhưng vẫn phải rút thêm một chút đề phòng bất trắc”.
Dư Tiêu Tiêu nghe thấy thế thì lập tức do dự cắn môi.
Ông cụ vội nói: “Tiêu Tiêu sao thế? Cháu không khỏe ở đâu à?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu nhưng gương mặt lại phiếm hồng: “Không ạ, chỉ là cháu thấy hơi lo…”
“Cháu ngoan, cháu lo gì chứ, chỉ cần bảo ông một tiếng, ông sẽ làm chủ cho cháu”.
“Cháu lo nếu lấy máu, không biết có ảnh hưởng đến em bé trong bụng hay không…”
“Em bé… gì cơ?”
Dư Tiêu Tiêu khẽ gật đầu nói: “Ông ơi, Định Bân, cháu cũng mới biết thôi, hình như cháu có thai rồi…”
“Tiêu Tiêu, em nói gì?”
Tiêu Định Bân thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại có một niềm vui sướng không nói nên lời dần trỗi dậy trong anh.
Ông cụ Tiêu thì vô cùng vui mừng, sau đó nắm tay Dư Tiêu Tiêu: “Cháu ngoan, từ khi nào vậy? Sao lại hình như, bác sĩ Đỗ, anh mau khám cho Tiêu Tiêu đi…”
Bác sĩ Đỗ cười nói: “Ông ơi, tôi không phải bác sĩ phụ sản…”
“Ông ơi, lần trước cháu gặp tai nạn xe phải vào viện, vì bị thương đến tử cung nên một bác sĩ nữ của khoa phụ sản đã làm phẫu thuật cho cháu. Trình độ của bác sĩ đó rất cao, tính tình lại dịu dàng nên cháu rất tin tưởng, lần này cũng là bác sĩ ấy khám cho cháu… Nhưng xét nghiệm máu chưa rõ lắm, cần chờ thêm một thời gian nữa mới chắc chắn được, ông ơi, cháu có một thỉnh cầu…”
“Cháu ngoan, cháu cứ nói đi, ông đều đồng ý hết”.
Chương 104: Trai hay gái anh đều thích
“Bác sĩ Lý ấy cũng sắp về hưu rồi, cháu định giữ lại bên mình để tiện bề chăm sóc thai sản, như vậy cháu cũng yên tâm hơn, có được không ạ?”
“Ông còn tưởng chuyện gì, gọi bác sĩ ấy đến đi, sau này tiện chăm sóc cho hai mẹ con cháu”.
Được ông cụ Tiêu cho phép, bấy giờ Dư Tiêu Tiêu mới vui mừng nói: “Ông tốt với cháu quá ạ!”
Ông cụ ngoảnh sang nói với Tiêu Định Bân: “Định Bân, nếu Tiêu Tiêu đã có thai thì ông thấy hai đứa nên quyết định chuyện hôn sự đi, nhưng…”
“Giờ mắt cháu không nhìn thấy gì, Tiêu Tiêu lại có thai nên tổ chức hôn lễ cũng không tiện, đã thế còn mệt mỏi. Hay là cháu với Tiêu Tiêu đi đăng ký trước, chờ khi mắt cháu sáng lại thì tổ chức hôn lễ sau, ông thấy có được không ạ?”
“Tiêu Tiêu, ý cháu sao?”
Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép vào lòng Tiêu Định Bân rồi nói: “Cháu nghe Định Bân hết ạ”.
“Tốt, vậy chờ sinh đứa bé ra rồi cưới, hai đứa xem ngày rồi đi đăng ký đi”.
Ngay sau đó, Dư Tiêu Tiêu đã trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhất của nhà họ Tiêu. Trước khi đi, ông cụ còn đặc biệt nhắc nhở quản gia, sau này mợ chủ muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người phải đặt cô ta và đứa trẻ trong bụng lên hàng đầu.
“Định Bân, anh có thích không? Trong bụng em có con của chúng mình rồi đó…”
Dư Tiêu Tiêu nắm lấy tay Tiêu Định Bân rồi khẽ đặt lên vùng bụng vẫn phẳng phiu của mình: “Anh muốn có con trai hay con gái?”
Bàn tay của Tiêu Định Bân tiếp xúc với da thịt mềm mại, nghĩ tới bên trong là con của mình, gương mặt anh không giấu nổi vẻ dịu dàng: “Anh đều thích hết, chỉ cần là con do em sinh ra, trai gái đều được”.
“Định Bân, em vui lắm ấy…”
Dư Tiêu Tiêu rúc vào lòng anh: “Em mong ngày này đã lâu lắm rồi…”
Còn Dư Kiều lúc này đang nôn thốc nôn tháo cạnh hồ nước.
Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cô chưa ăn một cái gì cả, đến uống nước cũng buồn nôn. Dì Lâm luôn nghiêm ngặt quan sát sự thay đổi trên cơ thể của cô, sau khi phát hiện cô chậm kinh thì liên tục thúc cô thử thai.
Cho đến hôm qua, que thử thai đã lên hai vạch đỏ chót, cô thật sự đã mang thai rồi, trong bụng cô đã có con của Tiêu Định Bân.
Ngay khi biết tin này, ban đầu Dư Kiều thấy là lạ, nhưng sau đó lại có một niềm vui khó tả.
Có lẽ đây là thiên chức của người phụ nữ, khi biết trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, thiên chức có sẵn trong người mẹ lòng cô thấy ấm áp.
Nhưng sau niềm vui ấy, Dư Kiều dần thấy lo lắng cùng buồn bã.
Chờ khi em bé có tim thai và cử động, chờ khi bé con cất tiếng khóc chào đời, liệu cô có thể bỏ nó lại rồi cùng Tô Tẩm rời khỏi đây như cô từng dự định không?
Cô không biết, lúc này lòng cô rối bời và bắt đầu thấy mâu thuẫn.
Một tuần sau khi mắt Tiêu Định Bân mất ánh sáng, Dư Tiêu Tiêu đã đề nghị hai bọn họ chuyển đến một căn biệt thự khác nhỏ hơn để sống.
Dẫu sao anh cũng không nhìn thấy gì, mà căn biệt thự đang ở đúng là quá lớn nên cực kỳ bất tiện.
Ông cụ Tiêu thấy Dư Tiêu Tiêu suy nghĩ thấu đáo nên cũng đồng ý ngay.