-
Chương 72-74
Chương 72: Ác độc
Dư Văn Xương ở lại bệnh viện một đêm, lúc này đã mệt mỏi rã rời, quả thực cũng lười đi dỗ dành Triệu Như, nói hai câu lấy lệ, qua loa viện cớ đi tìm viện trưởng sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Triệu Như thấy ông ta không kịp đợi con gái tỉnh lại mà đã vội vã chạy đi thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Con gái ruột ông ta còn đối xử như vậy, huống chi là người vợ già nua xấu xí này.
Không cần biết ra sao, lần này, bà ta nhất định sẽ không để sự việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Bà ta có thể chấp nhận để Dư Kiều sinh con hộ Tiêu Tiêu, nhưng vào ngày đứa trẻ hạ sinh, Dư Kiều bắt buộc phải chết, bao gồm cả Tô Tẩm…
Triệu Như có vẻ đã trở nên điên cuồng, không ngừng nghiến răng thật chặt, bà ta nhất định khiến Tô Tẩm không được chết yên ổn, chết không chỗ chôn.
Cả đời này Triệu Như cũng không thể quên, khi bà ta cùng Tiêu Tiêu còn sống trong căn nhà trọ sơ sài không thấy ánh sáng mặt trời thì Tô Tẩm lại đang làm một bà Dư cao sang quyền quý.
Bà ta càng không thể quên, Dư Văn Xương lén lút tới phòng trọ gặp bà ta và Tiêu Tiêu, đến qua đêm cũng không dám, thế nhưng trong nháy mắt, bà ta lại thấy trên tivi cảnh Dư Văn Xương cẩn thận đỡ Tô Tẩm xuống xe, còn ân cần xách túi cho con ả, chăm sóc từng li từng tí.
Khi phóng viên truyền thông phỏng vấn, Dư Văn Xương dùng vẻ mặt dịu dàng kể lại câu chuyện tình yêu của họ từ lúc yêu cho đến khi làm đám cưới, còn Tô Tẩm nhìn Dư Văn Xương ngọt ngào e thẹn.
Nhìn hai người đó đằm thắm và đẹp đôi biết bao, nhưng nào có ai biết, bà ta quen biết Dư Văn Xương trước cả Tô Tẩm, bà ta còn sinh ra đứa con của Dư Văn Xương trước Tô Tẩm, hai người bọn họ mới là một cặp tâm đầu ý hợp.
Con khốn Tô Tẩm, thứ chen chân, dù có đem xác ném cho chó ăn cũng xứng đáng!
“Tiêu Tiêu…”
Triệu Như run rẩy nhẹ vuốt ve gò má nhợt nhạt của Dư Tiêu Tiêu: “Dù thế nào mẹ cũng sẽ không để con phải chịu khổ nữa, mẹ muốn nhìn con trở thành bà Tiêu tôn quý, để tất cả đám con gái ngoài kia đều phải nhìn con bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khiến chúng đố kị với con, nhất là hai người đàn bà khốn kiếp đó…”
Ngày Dư Tiêu Tiêu xuất viện, Tiêu Định Bân đích thân tới đón cô ta về nhà họ Tiêu, ngay cả ông lão Tiêu cũng cử trợ lý riêng sang đó.
Dư Văn Xương mặt mày rạng rỡ, ngay đến Triệu Như cũng thấy vui ra mặt.
“Định Bân à, lần này Tiêu Tiêu bị thương không nhẹ, người làm mẹ như bác cũng rất lo lắng…”
Triệu Như lôi kéo tay Tiêu Định Bân, vừa nói nước mắt vừa chực trào.
“Bác gái, cháu đã biết, bác yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc Tiêu Tiêu thật tốt”. Tiêu Định Bân trước giờ ít nói, nếu anh đã nói như vậy, thì nhất định sẽ giữ lời, Triệu Như cũng an tâm không ít.
Triệu Như vỗ tay anh: “Tiêu Tiêu ở cùng cháu, bác đương nhiên là yên tâm, bác rất đau lòng cho con bé, nếu cháu không phiền, bác muốn để vài người giúp việc đã chăm sóc Tiêu Tiêu từ bé cùng qua bên đó, tất cả tiền lương và chi phí ăn uống, quần áo bác sẽ trả…”
Tiêu Định Bân vốn không quá quen với việc tiếp xúc gần gũi với người khác, anh kín đáo rút tay về, trợ lí của anh - Khương Viên vội vàng đứng lên trước cười nói: “Bà Dư, bà khách sáo rồi, cô Dư là ân nhân của cậu Tiêu nhà chúng tôi, cũng là ân nhân của nhà họ Tiêu chúng tôi mà!”
Chương 73: Đổ lỗi
Triệu Như nghe xong mỉm cười: “Gì mà ân nhân với không phải ân nhân, đây là duyên phận của hai đứa nhỏ, nếu không sao cứ nhất thiết phải dùng máu của Tiêu Tiêu mới cứu được Định Bân chứ”.
Khương Viên cũng cười theo: “Ai dám nói không phải đâu, vậy nên bà Dư à, những lời khách sáo như vậy, bà chớ nên nói, đừng nói là vài ba người giúp việc, đem cả nhà họ Dư chuyển đến đây cũng được, chúng tôi cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, ai mà không biết cô Dư đây là người nằm trong tim của cậu Tiêu nhà chúng tôi! Bà đừng nhắc đến chuyện tiền lương làm gì, đây khác nào làm bẽ mặt nhà họ Tiêu chúng tôi đâu?”
Nụ cười trên mặt Triệu Như càng thêm rạng rỡ: “Xem ra người làm cha mẹ này cũng không cần thiết phải bận tâm lo lắng về con gái nữa? Tiêu Tiêu bị tôi chiều hư, bây giờ tôi không thể ở cạnh chăm sóc nó, có người kề cạnh quan tâm nó rồi, tôi cũng yên tâm đôi chút”.
“Bà yên tâm, lát nữa tôi sẽ cho người dọn dẹp căn phòng, bất cứ khi nào cô Dư muốn đều có thể đến ở”.
“Vất vả cho cậu rồi”.
“Bà không cần khách sáo đâu ạ, có việc gì thì bà cứ việc dặn dò tôi đi làm”.
Khương Viên là cánh tay phải đắc lực của Tiêu Định Bân, thường ngày vẫn hay qua lại nhà họ Tiêu, bình thường người trong nhà cậu Tiêu vẫn phải để mặt anh ta, vậy mà trước mặt bà ta lại cung kính như thế này, đủ thấy rõ Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu đối với Tiêu Tiêu luôn là cưng như trứng, hứng như hoa.
Triệu Như càng ngày càng an tâm.
Đặc biệt là khi thấy Tiêu Định Bân tới đón Dư Tiêu Tiêu, cẩn thận kề bên chăm sóc cho con gái, lúc lên xe còn tự tay đỡ Tiêu Tiêu lên xe, Triệu Như càng thêm yên lòng.
Dư Tiêu Tiêu ngồi vào trong xe, Tiêu Định Bân cũng lên xe, khi xe chuẩn bị đi, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên nói với Triệu Như đứng bên ngoài xe: “Mẹ, để A Kiều dọn qua cùng những người giúp việc đi”.
Khuôn mặt Triệu Như lập tức sa sầm xuống: “Để nó qua đó làm cái gì? Vì nó nên con mới bị thương thành như vậy, mẹ hận không thể đánh chết nó…”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra tai nạn, Dư Văn Xương và Triệu Như đều đổ hết lỗi lên người Dư Kiều , nói Dư Kiều nửa đêm chưa về nhà, Dư Tiêu Tiêu lo lắng cô một mình ở bên ngoài không an toàn nên mới nóng lòng phóng xe đi tìm, kết quả xảy ra tai nạn xe.
Tiêu Định Bân sau khi nghe Triệu Như khóc lóc kể xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một đứa con gái nửa đêm chưa về nhà, không khỏi khiến người khác đánh giá.
Chưa kể đến, Dư Kiều cùng Dư Tiêu Tiêu đến nhà họ Tiêu mới ngắn ngủi hai tháng, Tiêu Định Bân đã tận mắt thấy cô cùng với bốn người đàn ông làm chuyện cẩu thả.
“Mẹ, chuyện đều qua rồi, mẹ đừng giận em ấy nữa, con và A Kiều đã quen ở cạnh nhau, mẹ hãy để cho em ấy ở cùng con”.
Dư Tiêu Tiêu mới lành vết thương, cơ thể vẫn còn yếu, nói được vài câu đã thở hổn hển, mặt tái đi.
Triệu Như đau lòng không thôi, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Con ranh chết tiệt kia không biết đã tu mấy kiếp mới có được phúc phần này, thôi bỏ đi! Trước tiên để nó ở cùng con, nhưng mà Tiêu Tiêu, mẹ nói trước với con, đợi con nhỏ đó và Triệu Cường lấy nhau, con không thể giữ nó lại bên người thêm nữa…”
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn Dư Tiêu Tiêu: “A Kiều và Triệu Cường kết hôn sao?”
Dư Tiêu Tiêu bình thản cười: “Đúng vậy, cuối cùng A Kiều cũng hiểu ra, em ấy nói với em, Triệu Cường là người đàn ông mà cô ấy thích nhất, với lại, làm người phải biết thân biết phận, có những vị trí không thể leo lên được, không bằng cùng người mình yêu bình đạm sống qua ngày”.
Triệu Như cũng tiếp lời: “Nói vậy nghĩa là sao chứ, A Kiều đã ở bên Triệu Cường từ năm mười bảy tuổi, tình cảm nhiều năm như vậy là trò trẻ con sao”.
Tiêu Định Bân không nói gì thêm, chỉ là trong mắt anh dần dần lấp đầy sự u ám không thể xóa nhòa.
Dư Tiêu Tiêu âm thầm chế nhạo, cũng không mở miệng, cô ta nhìn Triệu Như một cái, Triệu Như gật đầu với cô ta: “Đợi lát nữa mẹ kêu A Kiều đi cùng mấy người giúp việc qua bên đó”.
Dư Tiêu Tiêu gật đầu, tài xế khởi động máy lái xe rời đi.
Trên đường về, hai người không nói câu nào, Dư Tiêu Tiêu vẫn còn hơi mệt, luôn dựa vào ghế ngồi, Tiêu Định Bân thì đa phần chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Về đến nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đi về phòng nghỉ ngơi, còn Tiêu Định Bân đến phòng sách đọc sách.
Chương 74: Lựa chọn của cô
Vừa vào trong phòng sách, anh đã nhìn thấy chiếc áo khoác vắt trên sofa.
Hôm đó, A Kiều cởi áo xuống rồi để ở đây, cho đến hôm nay đã hai tuần trôi qua rồi nhưng Tiêu Định Bân cũng không cho ai động vào chiếc áo đó.
Anh bước tới rồi đứng trầm mặc trước sofa hồi lâu, sau đó mưới gọi người làm vào: “Cầm chiếc áo này ném đi”.
Người làm không dám nói nhiều mà vội vàng cầm chiếc áo đi ngay.
Tiêu Định Bân ngồi xuống sofa rồi châm một điếu thuốc.
Hôm đó Tiêu Tiêu bảo chuyện của Dư Kiều và Triệu Cường, cô ta sẽ hỏi ý kiếu A Kiều, nếu cô không đồng ý thì cô ta cũng không ép.
Đến nay, Dư Kiều và Triệu Cường sắp đính hôn rồi, điều này chứng tỏ đây là ý của A Kiều.
Tiêu Định Bân chợt dập điếu thuốc rồi ngả người ra sau sofa.
Nếu cô đã quyết như vậy thì cứ kệ đi.
Lẽ ra anh không nên vượt quá giới hạn, A Kiều chỉ là một người làm trong nhà anh, còn Tiêu Tiêu mới là người dùng máu của mình để cứu anh.
Hai người này không thể đánh đồng với nhau được.
“Cô yên tâm, sau khi đứa bé chào đời, cô và Tô Tẩm sẽ hoàn toàn được tự do, hai mẹ con cô muốn đi đâu thì đi, có số tiền này rồi thì nửa đời sau không phải lo cơm áo gạo tiền nữa đâu”.
Dư Kiều thản nhiên viết một hàng chữ: “Sao tôi tin bà được?”
Triệu Như mỉm cười chế nhạo: “Cô tưởng giờ mình có thể từ chối được à?”
Triệu Như đứng dậy, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao: “Giờ có hai con đường cho cô lựa chọn, một là tôi sẽ rút cạn máu của cô rồi tiễn cô với Tô Tẩm về trời; hai là cô sinh một bé trai thay Tiêu Tiêu, sinh xong thì cô và Tô Tẩm sẽ được rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa. Cô là một người thông minh, phải chọn thế nào thì chắc đã có đáp án rồi”.
Dư Kiều im lặng.
Triệu Như nói tiếp: “A Kiều, Tô Tẩm đã chịu khổ cả chục năm rồi, giờ đã có cơ hội được giải thoát. Nếu cô mau mắn thì chắc chưa đến một năm thì bà ta đã được rời khỏi căn hầm ấy rồi sống cuộc sống của người bình thường rồi. Còn nếu cô không đồng ý thì là cô hại mẹ cô, vậy cô là thứ con bất hiếu”.
“Được”.
Dư Kiều chợt ngẩn đầu lên rồi mỉm cười với Triệu Như, sau đó chật vật nói một câu: “Hi vọng bà nói lời giữ lời”.
“Đương nhiên”.
Triệu Như gọi dì Lâm tới: “Dẫn cô ta đi tắm rửa, thay quần áo, lát bà đến nhà họ Tiêu thì dẫn cô ta theo luôn”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
Dì Lâm dẫn Dư Kiều về phòng.
Dư Kiều mượn cớ đi vệ sinh rồi lấy điện thoại của Triệu Cường trong túi mình ra, cô mở điện thoại rồi nhanh chóng gửi đoạn ghi âm vừa ghi vào trong email của mình, sau đó mới xoá đoạn ghi âm góc rồi tắt máy.
Chờ khi Dư Kiều tắm rửa và thay đồ sạch sẽ xong thì dì Lâm và đám người làm đã chờ đến mức sốt ruột rồi.
Dư Văn Xương ở lại bệnh viện một đêm, lúc này đã mệt mỏi rã rời, quả thực cũng lười đi dỗ dành Triệu Như, nói hai câu lấy lệ, qua loa viện cớ đi tìm viện trưởng sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Triệu Như thấy ông ta không kịp đợi con gái tỉnh lại mà đã vội vã chạy đi thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Con gái ruột ông ta còn đối xử như vậy, huống chi là người vợ già nua xấu xí này.
Không cần biết ra sao, lần này, bà ta nhất định sẽ không để sự việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Bà ta có thể chấp nhận để Dư Kiều sinh con hộ Tiêu Tiêu, nhưng vào ngày đứa trẻ hạ sinh, Dư Kiều bắt buộc phải chết, bao gồm cả Tô Tẩm…
Triệu Như có vẻ đã trở nên điên cuồng, không ngừng nghiến răng thật chặt, bà ta nhất định khiến Tô Tẩm không được chết yên ổn, chết không chỗ chôn.
Cả đời này Triệu Như cũng không thể quên, khi bà ta cùng Tiêu Tiêu còn sống trong căn nhà trọ sơ sài không thấy ánh sáng mặt trời thì Tô Tẩm lại đang làm một bà Dư cao sang quyền quý.
Bà ta càng không thể quên, Dư Văn Xương lén lút tới phòng trọ gặp bà ta và Tiêu Tiêu, đến qua đêm cũng không dám, thế nhưng trong nháy mắt, bà ta lại thấy trên tivi cảnh Dư Văn Xương cẩn thận đỡ Tô Tẩm xuống xe, còn ân cần xách túi cho con ả, chăm sóc từng li từng tí.
Khi phóng viên truyền thông phỏng vấn, Dư Văn Xương dùng vẻ mặt dịu dàng kể lại câu chuyện tình yêu của họ từ lúc yêu cho đến khi làm đám cưới, còn Tô Tẩm nhìn Dư Văn Xương ngọt ngào e thẹn.
Nhìn hai người đó đằm thắm và đẹp đôi biết bao, nhưng nào có ai biết, bà ta quen biết Dư Văn Xương trước cả Tô Tẩm, bà ta còn sinh ra đứa con của Dư Văn Xương trước Tô Tẩm, hai người bọn họ mới là một cặp tâm đầu ý hợp.
Con khốn Tô Tẩm, thứ chen chân, dù có đem xác ném cho chó ăn cũng xứng đáng!
“Tiêu Tiêu…”
Triệu Như run rẩy nhẹ vuốt ve gò má nhợt nhạt của Dư Tiêu Tiêu: “Dù thế nào mẹ cũng sẽ không để con phải chịu khổ nữa, mẹ muốn nhìn con trở thành bà Tiêu tôn quý, để tất cả đám con gái ngoài kia đều phải nhìn con bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khiến chúng đố kị với con, nhất là hai người đàn bà khốn kiếp đó…”
Ngày Dư Tiêu Tiêu xuất viện, Tiêu Định Bân đích thân tới đón cô ta về nhà họ Tiêu, ngay cả ông lão Tiêu cũng cử trợ lý riêng sang đó.
Dư Văn Xương mặt mày rạng rỡ, ngay đến Triệu Như cũng thấy vui ra mặt.
“Định Bân à, lần này Tiêu Tiêu bị thương không nhẹ, người làm mẹ như bác cũng rất lo lắng…”
Triệu Như lôi kéo tay Tiêu Định Bân, vừa nói nước mắt vừa chực trào.
“Bác gái, cháu đã biết, bác yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc Tiêu Tiêu thật tốt”. Tiêu Định Bân trước giờ ít nói, nếu anh đã nói như vậy, thì nhất định sẽ giữ lời, Triệu Như cũng an tâm không ít.
Triệu Như vỗ tay anh: “Tiêu Tiêu ở cùng cháu, bác đương nhiên là yên tâm, bác rất đau lòng cho con bé, nếu cháu không phiền, bác muốn để vài người giúp việc đã chăm sóc Tiêu Tiêu từ bé cùng qua bên đó, tất cả tiền lương và chi phí ăn uống, quần áo bác sẽ trả…”
Tiêu Định Bân vốn không quá quen với việc tiếp xúc gần gũi với người khác, anh kín đáo rút tay về, trợ lí của anh - Khương Viên vội vàng đứng lên trước cười nói: “Bà Dư, bà khách sáo rồi, cô Dư là ân nhân của cậu Tiêu nhà chúng tôi, cũng là ân nhân của nhà họ Tiêu chúng tôi mà!”
Chương 73: Đổ lỗi
Triệu Như nghe xong mỉm cười: “Gì mà ân nhân với không phải ân nhân, đây là duyên phận của hai đứa nhỏ, nếu không sao cứ nhất thiết phải dùng máu của Tiêu Tiêu mới cứu được Định Bân chứ”.
Khương Viên cũng cười theo: “Ai dám nói không phải đâu, vậy nên bà Dư à, những lời khách sáo như vậy, bà chớ nên nói, đừng nói là vài ba người giúp việc, đem cả nhà họ Dư chuyển đến đây cũng được, chúng tôi cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, ai mà không biết cô Dư đây là người nằm trong tim của cậu Tiêu nhà chúng tôi! Bà đừng nhắc đến chuyện tiền lương làm gì, đây khác nào làm bẽ mặt nhà họ Tiêu chúng tôi đâu?”
Nụ cười trên mặt Triệu Như càng thêm rạng rỡ: “Xem ra người làm cha mẹ này cũng không cần thiết phải bận tâm lo lắng về con gái nữa? Tiêu Tiêu bị tôi chiều hư, bây giờ tôi không thể ở cạnh chăm sóc nó, có người kề cạnh quan tâm nó rồi, tôi cũng yên tâm đôi chút”.
“Bà yên tâm, lát nữa tôi sẽ cho người dọn dẹp căn phòng, bất cứ khi nào cô Dư muốn đều có thể đến ở”.
“Vất vả cho cậu rồi”.
“Bà không cần khách sáo đâu ạ, có việc gì thì bà cứ việc dặn dò tôi đi làm”.
Khương Viên là cánh tay phải đắc lực của Tiêu Định Bân, thường ngày vẫn hay qua lại nhà họ Tiêu, bình thường người trong nhà cậu Tiêu vẫn phải để mặt anh ta, vậy mà trước mặt bà ta lại cung kính như thế này, đủ thấy rõ Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu đối với Tiêu Tiêu luôn là cưng như trứng, hứng như hoa.
Triệu Như càng ngày càng an tâm.
Đặc biệt là khi thấy Tiêu Định Bân tới đón Dư Tiêu Tiêu, cẩn thận kề bên chăm sóc cho con gái, lúc lên xe còn tự tay đỡ Tiêu Tiêu lên xe, Triệu Như càng thêm yên lòng.
Dư Tiêu Tiêu ngồi vào trong xe, Tiêu Định Bân cũng lên xe, khi xe chuẩn bị đi, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên nói với Triệu Như đứng bên ngoài xe: “Mẹ, để A Kiều dọn qua cùng những người giúp việc đi”.
Khuôn mặt Triệu Như lập tức sa sầm xuống: “Để nó qua đó làm cái gì? Vì nó nên con mới bị thương thành như vậy, mẹ hận không thể đánh chết nó…”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra tai nạn, Dư Văn Xương và Triệu Như đều đổ hết lỗi lên người Dư Kiều , nói Dư Kiều nửa đêm chưa về nhà, Dư Tiêu Tiêu lo lắng cô một mình ở bên ngoài không an toàn nên mới nóng lòng phóng xe đi tìm, kết quả xảy ra tai nạn xe.
Tiêu Định Bân sau khi nghe Triệu Như khóc lóc kể xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một đứa con gái nửa đêm chưa về nhà, không khỏi khiến người khác đánh giá.
Chưa kể đến, Dư Kiều cùng Dư Tiêu Tiêu đến nhà họ Tiêu mới ngắn ngủi hai tháng, Tiêu Định Bân đã tận mắt thấy cô cùng với bốn người đàn ông làm chuyện cẩu thả.
“Mẹ, chuyện đều qua rồi, mẹ đừng giận em ấy nữa, con và A Kiều đã quen ở cạnh nhau, mẹ hãy để cho em ấy ở cùng con”.
Dư Tiêu Tiêu mới lành vết thương, cơ thể vẫn còn yếu, nói được vài câu đã thở hổn hển, mặt tái đi.
Triệu Như đau lòng không thôi, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Con ranh chết tiệt kia không biết đã tu mấy kiếp mới có được phúc phần này, thôi bỏ đi! Trước tiên để nó ở cùng con, nhưng mà Tiêu Tiêu, mẹ nói trước với con, đợi con nhỏ đó và Triệu Cường lấy nhau, con không thể giữ nó lại bên người thêm nữa…”
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn Dư Tiêu Tiêu: “A Kiều và Triệu Cường kết hôn sao?”
Dư Tiêu Tiêu bình thản cười: “Đúng vậy, cuối cùng A Kiều cũng hiểu ra, em ấy nói với em, Triệu Cường là người đàn ông mà cô ấy thích nhất, với lại, làm người phải biết thân biết phận, có những vị trí không thể leo lên được, không bằng cùng người mình yêu bình đạm sống qua ngày”.
Triệu Như cũng tiếp lời: “Nói vậy nghĩa là sao chứ, A Kiều đã ở bên Triệu Cường từ năm mười bảy tuổi, tình cảm nhiều năm như vậy là trò trẻ con sao”.
Tiêu Định Bân không nói gì thêm, chỉ là trong mắt anh dần dần lấp đầy sự u ám không thể xóa nhòa.
Dư Tiêu Tiêu âm thầm chế nhạo, cũng không mở miệng, cô ta nhìn Triệu Như một cái, Triệu Như gật đầu với cô ta: “Đợi lát nữa mẹ kêu A Kiều đi cùng mấy người giúp việc qua bên đó”.
Dư Tiêu Tiêu gật đầu, tài xế khởi động máy lái xe rời đi.
Trên đường về, hai người không nói câu nào, Dư Tiêu Tiêu vẫn còn hơi mệt, luôn dựa vào ghế ngồi, Tiêu Định Bân thì đa phần chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Về đến nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đi về phòng nghỉ ngơi, còn Tiêu Định Bân đến phòng sách đọc sách.
Chương 74: Lựa chọn của cô
Vừa vào trong phòng sách, anh đã nhìn thấy chiếc áo khoác vắt trên sofa.
Hôm đó, A Kiều cởi áo xuống rồi để ở đây, cho đến hôm nay đã hai tuần trôi qua rồi nhưng Tiêu Định Bân cũng không cho ai động vào chiếc áo đó.
Anh bước tới rồi đứng trầm mặc trước sofa hồi lâu, sau đó mưới gọi người làm vào: “Cầm chiếc áo này ném đi”.
Người làm không dám nói nhiều mà vội vàng cầm chiếc áo đi ngay.
Tiêu Định Bân ngồi xuống sofa rồi châm một điếu thuốc.
Hôm đó Tiêu Tiêu bảo chuyện của Dư Kiều và Triệu Cường, cô ta sẽ hỏi ý kiếu A Kiều, nếu cô không đồng ý thì cô ta cũng không ép.
Đến nay, Dư Kiều và Triệu Cường sắp đính hôn rồi, điều này chứng tỏ đây là ý của A Kiều.
Tiêu Định Bân chợt dập điếu thuốc rồi ngả người ra sau sofa.
Nếu cô đã quyết như vậy thì cứ kệ đi.
Lẽ ra anh không nên vượt quá giới hạn, A Kiều chỉ là một người làm trong nhà anh, còn Tiêu Tiêu mới là người dùng máu của mình để cứu anh.
Hai người này không thể đánh đồng với nhau được.
“Cô yên tâm, sau khi đứa bé chào đời, cô và Tô Tẩm sẽ hoàn toàn được tự do, hai mẹ con cô muốn đi đâu thì đi, có số tiền này rồi thì nửa đời sau không phải lo cơm áo gạo tiền nữa đâu”.
Dư Kiều thản nhiên viết một hàng chữ: “Sao tôi tin bà được?”
Triệu Như mỉm cười chế nhạo: “Cô tưởng giờ mình có thể từ chối được à?”
Triệu Như đứng dậy, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao: “Giờ có hai con đường cho cô lựa chọn, một là tôi sẽ rút cạn máu của cô rồi tiễn cô với Tô Tẩm về trời; hai là cô sinh một bé trai thay Tiêu Tiêu, sinh xong thì cô và Tô Tẩm sẽ được rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa. Cô là một người thông minh, phải chọn thế nào thì chắc đã có đáp án rồi”.
Dư Kiều im lặng.
Triệu Như nói tiếp: “A Kiều, Tô Tẩm đã chịu khổ cả chục năm rồi, giờ đã có cơ hội được giải thoát. Nếu cô mau mắn thì chắc chưa đến một năm thì bà ta đã được rời khỏi căn hầm ấy rồi sống cuộc sống của người bình thường rồi. Còn nếu cô không đồng ý thì là cô hại mẹ cô, vậy cô là thứ con bất hiếu”.
“Được”.
Dư Kiều chợt ngẩn đầu lên rồi mỉm cười với Triệu Như, sau đó chật vật nói một câu: “Hi vọng bà nói lời giữ lời”.
“Đương nhiên”.
Triệu Như gọi dì Lâm tới: “Dẫn cô ta đi tắm rửa, thay quần áo, lát bà đến nhà họ Tiêu thì dẫn cô ta theo luôn”.
“Vâng, thưa bà chủ”.
Dì Lâm dẫn Dư Kiều về phòng.
Dư Kiều mượn cớ đi vệ sinh rồi lấy điện thoại của Triệu Cường trong túi mình ra, cô mở điện thoại rồi nhanh chóng gửi đoạn ghi âm vừa ghi vào trong email của mình, sau đó mới xoá đoạn ghi âm góc rồi tắt máy.
Chờ khi Dư Kiều tắm rửa và thay đồ sạch sẽ xong thì dì Lâm và đám người làm đã chờ đến mức sốt ruột rồi.